Arnold hơi ngạc nhiên, hắn ta ngập
ngừng mãi, cuối cùng cũng không hỏi ra miệng: “Cảm ơn ngài.”
Hắn ta gầy đến mức đáng thương, Lâm Túc
đỡ cho hắn ta ngồi lên lưng ngựa, sau đó tự mình nhảy lên, lúc cánh tay hắn
vòng qua, thiếu niên ngồi trước mặt hơi cứng đờ người lại.
Lâm Túc cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Nếu ngồi như thế này, người mà ngài
nói ngài chỉ thuộc về mình hắn có ghen không?” Arnold nhỏ giọng hỏi.
“Vậy ta đi xuống dắt ngựa cho ngươi à?”
Lâm Túc vung roi ngựa hỏi.
Giọng nói của hắn rất dịu dàng, nhưng
lại mang theo một cảm giác xa cách vô hình, khiến Arnold cảm thấy hắn rất khác
với trước kia, có cảm giác không thể tùy tiện mạo phạm.
Ngồi cách hắn gần như thế, mùi máu đậm
đà tràn ngập trong chóp mũi khiến người ta có cảm giác mất bình tĩnh: “Không,
đương nhiên là không được.”
Sao hắn ta có thể để người cứu mình đi
dắt ngựa được?
“Vậy ngươi xuống dắt ngựa nhé?” Lâm Túc
kẹp bụng ngựa, con ngựa không nhanh không chậm đi về phía trước.
Khi nãy hắn chỉ đỡ thôi đã biết thiếu
niên này gầy yếu đến mức nào, muốn dắt ngựa, nói là bị ngựa dắt thì đúng h ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.