[Hệ thống 06 nhắc nhở: Loading thế giới mới, đang trong quá trình chuyển nhận ký ức…]

Thời điểm Lâm Túc tỉnh lại vẫn cảm thấy cơ thể mình lúc lạnh lúc nóng, cả người toàn mồ hôi dính dính. Đây là triệu chứng sau khi phát sốt.

Tiếng chuông báo thức vang lên có hơi chói tai, dao động âm thanh liên tục truyền đến từ đầu giường làm bằng gỗ càng khiến người ta buồn bực mất tập trung.

Lâm Túc nhíu mày với tay tắt cái chuông báo đang không ngừng léo nhéo kia đi, thời gian dừng lại ở lúc 7h5p. Đây là một thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, việc này có nghĩa là một người đã trưởng thành như anh thì cần phải đi làm, kiếm cơm.

Lâm Túc đặt tay lên trán, nhiệt độ nóng rực cùng hơi thở hầm hập nhắc nhở anh tình trạng cơ thể này hỏng bét đến mức nào.

Nếu vừa thò chân vào thế giới nhiệm vụ mà đã bị sốt thành đứa ngớ ngẩn thì đúng là lỗ to, cho nên bây giờ hẳn là anh nên nghỉ phép, chạy đến bệnh viện khám chút đã.

Lúc Lâm Túc đứng dậy, quá trình tải ký ức đã hoàn tất. Cái kiểu tự nhiên bị nhồi nhét một đống ký ức vào đầu thế này, Lâm Túc tập mãi cũng thành quen. Nguyên chủ cái xác này cũng tên là Lâm Túc, là đứa con nuôi của nhà họ Lâm ở thủ đô.

Vợ chồng Lâm Khang đến tuổi trung niên vẫn chưa có con nên mới nhận anh ta về nuôi, xem như con đẻ mà yêu thương chiều chuộng. Thế nhưng ai ngờ đến năm thứ 5 thì bà Lâm lại có thai, sau đó bị khó sinh, sinh ra một đứa con trai đặt tên là Lâm Đường rồi nhắm mắt xuôi tay, rời khỏi thế gian.

Có con ruột rồi, tuy đứa con nuôi như Lâm Túc không bị trả lại nhưng về mặt pháp luật thì ba Lâm đã huỷ bỏ mối quan hệ nhận nuôi với anh ta, cái này chắc là do nhà họ Lâm sợ sau này thân phận của Lâm Túc sẽ tạo thành tổn thương cho Lâm Đường. Điều này khiến địa vị của anh ta trở nên cực kỳ khó xử, sốt cao thế này cũng chẳng có ma nào phát hiện ra.

Lâm Túc cố gắng bấm số gọi bác sĩ riêng của gia đình đến, tiếp theo tự nhúng ướt khăn mặt đắp lên trán. Sau đó mới lục lọi danh bạ, tìm được số điện thoại ghi chú là “ba”. Tuy địa vị của anh ở trong nhà có hơi xấu hổ nhưng lúc bị sốt, xin nghỉ vẫn tiện hơn nhân viên bình thường nhiều.

“Ba.” Giọng nói khàn khàn của Lâm Túc vang lên, vừa nghe đã biết khác xa ngày thường.

Rõ ràng là người phía đầu dây bên kia có hơi sửng sốt nhưng cũng chỉ đơn giản là hỏi han vài câu xem anh đã gọi bác sĩ đến chưa, sau đó thì nhanh chóng cúp máy.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Lâm Túc ném điện thoại sang một bên. Cửa phòng cách âm rất tốt, đúng lúc có thể giúp anh nghỉ ngơi cho tử tế. Thời điểm mê man hình như có người đến gần Lâm Túc, chờ đến khi anh tỉnh lại thì trên mui bàn tay đã có thêm một cái kim truyền dịch, rõ ràng là bác sĩ gia đình đã đến đây.

Thuốc hạ sốt có hiệu quả khá tốt, cơ thể vốn nặng như đeo chì của Lâm Túc đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Chẳng qua cái áo ngủ khô ráo lúc đầu giờ đã ướt nhẹp.

Thuốc trong túi truyền dịch thong thả nhỏ từng giọt từng giọt, cho đến khi cái túi khô quắt lại thì Lâm Túc tự rút kim rồi dùng đầu ngón tay đè lên miệng vết đâm. Đợi nó kết vẩy anh mới nhổm dậy, lê thân vào phòng tắm. Làn nước ấm áp xua tan mệt mỏi quấn quanh người, đến khi Lâm Túc trùm khăn tắm ra ngoài, âm thanh như có như không từ dưới lầu vọng lên.

“Tiểu thiếu gia… về…”

Lâm Túc đứng trước gương, mặc quần áo chỉnh tề. Cơ thể này cực kỳ cao lớn thon dài, ai mà ngờ nguyên thân là kẻ vừa sốt đến toi mạng cơ chứ.

Lâm Túc dùng tay vén phần tóc mái dài loà xoà lên, khuôn mặt lạnh lùng này khiến anh cực kỳ hài lòng. Có thể trông đẹp trai thế này thì ai lại muốn mình xấu đâu chứ. Nói đi cũng phải nói lại, tài sản của Lâm Thị hùng hậu cỡ kia, tất nhiên là muốn mọi mặt của người thừa kế đều phải cực kỳ ưu việt rồi.

Lâm Túc thả tóc mái xuống, che khuất đi vẻ lạnh lùng sắc bén trên khuôn mặt rồi đi tới chỗ đầu giường, cầm gọng kính đen sì đang đặt trên đó lên, đeo vào. Sửa soạn như vậy, tí sắc bén cuối cùng cũng hoàn toàn bị che kín. Lúc này, người đàn ông dã tâm bừng bừng trong gương trông đã tầm thường đến không thể tầm thường hơn. Thậm chí là còn có mấy phần chất phác, đụt đụt.

Nguyên thân ở nhà họ Lâm hơn 20 năm, vẫn luôn dùng hình tượng thế này đi gặp người khác. Tất nhiên là mắt anh ta không bị cận, làm vậy chỉ là để che giấu vẻ sắc sảo của mình, mưu tính nhiều thứ hơn.

Trong thế giới gốc, sau khi ba Lâm chết nguyên chủ lập tức làm loãng cổ phần của Lâm Đường, biến nhà họ Lâm thành của mình. Nam phụ độc ác Lâm Đường mất đi sự trợ giúp của cha già vẫn rất chi là kiêu ngạo về gia thế của mình, cuối cùng kết cục bi thảm của người này cũng không thiếu bút tích của Lâm Túc.

Tất nhiên, nguyên chủ cướp được nhà họ Lâm nhưng không phải chuyện gì cũng xuôi chèo mát mái. Chỉ có dã tâm nhưng tài năng không có nên sau này anh ta bị công thụ chính liên thủ đối phó đến tán gia bại sản, chán nản sống lay lắt qua ngày, cuối cùng ngộ độc cồn chết ngắc.

Lâm Túc nhận nhiệm vụ, chiếm giữ thân thể này nên tất nhiên là phải thay nguyên chủ sống cho tốt rồi. Chẳng qua, cá nhân anh lại chả mấy hứng thú với sản nghiệp của nhà họ Lâm. Cầm thứ không nên cầm, kiểu gì đến cuối cũng phải nhè ra ở chỗ khác.

Thế nhưng trước khi anh có thể thoát ly khỏi nhà họ Lâm thì vẫn phải giữ vững hình tượng này thêm một đoạn thời gian.

Lâm Túc mở cửa xuống lầu, vì gây ra chút động tĩnh nên thiếu niên đang ngồi trên sofa phòng khách chợt quay đầu nhìn lại.

Khuôn mặt như hoa làn mi như hoạ. Đến cả ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng cùng không thể che lấp sự chấn động do khuôn mặt này mang lại. Là một nam phụ độc ác, Lâm Đường trông cũng đẹp trai.

Cậu mặc một bộ thường phục cao cấp được thiết kế riêng, dưới chân là đôi giày limited có tiền cũng không mua được. Đầu ngón tay trắng nõn hồng hào, nhìn sơ cũng biết là người từ bé đến lớn không phải mó tay vào bất kỳ gì. Ánh mắt trong sáng rạng rỡ, đúng là không thẹn với thân phận thiếu gia hàng thật giá thật của nhà họ Lâm.

Lúc đầu Lâm Đường vốn có thể giàu có cả đời, nhận hết vô vàn yêu chiều. Nhưng ngặt nỗi, thế giới này lại là của anh công chính Thịnh Hoằng! Cậu suốt ngày kèn cựa tranh đoạt với em thụ chính Bạch Tu Nhiên, cuối cùng thì nhảy disco trên giới hạn của Thịnh Hoằng nên mới mất luôn người thân cuối cùng có thể nhờ vả được. Phượng hoàng rơi xuống đất không bằng gà mái, kết quả là Lâm Đường bị người ta bỏ thuốc. Thời điểm sắp bị kẻ kia đùa bỡn, cậu đã nhảy ra ngoài cửa sổ, đến tận lúc chết còn chưa qua 25 tuổi.

Sau khi cậu chết, thanh mai trúc mã Thịnh Hoằng cũng không chút do dự, thẳng thừng ra tay với Lâm Túc, khiến anh ta chết trong nghèo túng.

[Hệ thống 06 tuyên bố nhiệm vụ: Nhiệm vụ thứ nhất: Làm cho nguyên chủ sống sót. Nhiệm vụ thứ hai: Thay đổi vận mệnh vốn có của nam phụ Lâm Đường.]

“Nhìn cái gì mà nhìn.” Giọng điệu khi Lâm Đường nói chuyện với Lâm Túc cũng không tính là tốt đẹp gì. Thậm chí sau khi nhìn rõ đối phương là ai, cậu còn lập tức lườm cho một phát: “Chưa sốt chết cơ à. Mạng cũng cứng thật đấy nhỉ.”

Quan hệ giữa nguyên thân và Lâm Đường không tốt lắm. Một phần là do Lâm Đường, tất nhiên trong đấy cũng không thiếu lý do nguyên thân suốt ngày có địch ý với người ta.

Nhưng mà cứ nhìn kết cục của hai người này thì biết: đúng là cá mè một lứa. Chết thảm thì thôi đi, cuối cùng nhà họ Lâm lại trở thành đồ trong túi công chính… Mà hai con gà chọi này, trước đấy còn mổ nhau banh chành.

Lâm Túc không trả lời mà đi vào phòng bếp lấy một chén cháo loãng cùng ít đồ ăn rồi ngồi xuống, từ từ đánh chén. Tuy đã hạ sốt nhưng ai biết lúc nào nó sẽ bùng lại, bệnh nặng vừa đỡ nhưng anh vẫn muốn bảo vệ bản thân cho tốt cái đã.

Mấy câu châm chọc của mình cứ như đấm vào bịch bông, Lâm Đường mất hứng bĩu môi nhìn xem Lâm Túc đang ăn thứ gì… hình như cậu cũng thấy hơi thèm thèm. Nhưng mà thứ Lâm Đường muốn ăn lại không giống cháo loãng của tên cù lần kia. Nó phải thơm này, phải có thịt cá này kia cơ.

Sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, cá sóc sốt tương bày đầy một bàn cứ như đang chống đối với Lâm Túc. Thế nhưng lại chẳng thấy cậu động đũa được mấy miếng.

Mùi thơm theo gió thoảng tới, đến cả Lâm Túc cũng phải thừa nhận mấy món kia bỏ xa cháo loãng mình đang ăn 9 vạn 8 nghìn dặm. Đã thế người ngồi đối diện còn cố ý chọc chọc con cá, luôn mồm nói: “Thơm quá, ngon quá.”. Rõ ràng là thằng ranh kia đang cố tình giở trò.

Thế nhưng với Lâm Túc mà nói thì kiểu khiêu khích này đúng là trẻ trâu. Nếu không phải cậu chàng cứ ngồi đấy gào thơm quá thơm quá, có khi Lâm Túc còn không nghĩ đấy là khiêu khích.

Ngây thơ, nhạt nhẽo, chẳng dọa dẫm được gì.

Tính kỹ lại thì trong kịch bản của thế giới gốc, nam phụ độc ác Lâm Đường cũng chẳng làm chuyện gì quá đáng, chẳng qua chỉ là mấy trò khiêu khích vô vị, tranh đoạt kiểu trẻ con. Sau khi ba Lâm chết, cậu mới bắt đầu thay đổi. Đột nhiên mất đi sự che chở bao bọc của ba, Lâm Đường giống như một con mèo nhỏ không tìm thấy đường về ổ. Cậu cô đơn sợ hãi vì không còn ai che mưa chắn gió cho nữa, cũng chẳng biết đi nơi nào kiếm ăn. Lẻ loi một mình, chật vật giữa đời nên chỉ biết giơ móng vuốt cào những kẻ có ý đồ chạm vào mình, mặc kệ là đối phương quan tâm hay tổn thương cậu.

Nếu chỉ cần đảm bảo thay nguyên thân sống sót, không cần ngấp nghé Lâm Thị thì Lâm Túc có thể đảm bảo: mình sẽ sống thoải mái hơn bất kỳ kẻ nào trong thế giới này. Nhưng mà kêu thay đổi kết cục bi thảm vốn có của Lâm Đường thì khoai quá! Chuyện này đâu phải cứ ngăn cản ba Lâm chết là được.

Tiểu thiếu gia từ nhỏ đã được trăm yêu vạn chiều kiểu này nếu không học được cách trưởng thành, không học được cách yêu một người thế nào cho đúng thì một khi mất khống chế, chưa chắc nhân vật công chính sẽ không ra tay với Lâm Thị. Ba Lâm tuổi tác đã cao, muốn bảo vệ Lâm Đường khỏi móng vuốt của Thịnh Hoằng thì đúng là không dễ dàng gì. Một khi thất thế, kết cục đã định sẵn kia sẽ lại tái diễn thêm một lần nữa thôi.

“Không được lãng phí thức ăn.” Lâm Túc mở miệng, nghiêm túc nói.

Tiểu thiếu gia được mọi người yêu chiều, ba Lâm lại là kiểu con trai muốn gì thì lập tức cho cái đó nhưng quên không giúp nó xây dựng giá trị quan cùng cách yêu thương chính xác.

Nhiệm vụ này không phải là chỉ thay đổi một tiếp điểm nào đó là có thể hoàn thành được. Anh còn phải nắm tay Lâm Đường, chỉ dạy từng bước… có thể nói là tương đối phiền phức đấy.

“Anh quản được tôi chắc? Đồ ăn nhà tôi, tôi thích lãng phí bao nhiêu thì lãng phí bấy nhiêu đấy.” Lâm Đường vốn đang có tí vui vẻ, vừa nghe thấy giọng điệu dạy đời của Lâm Túc thì đôi môi như cánh hồng lập tức trễ xuống, ra vẻ: đừng có xen vào việc của người khác. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Lúc này Lâm Túc mà còn nói với cậu kiểu: người ở chỗ này chỗ kia còn đang đói thối mồm này kia, dự là chỉ có phản tác dụng mà thôi.

Lâm Túc đã bắt đầu cân nhắc đến việc sau này mình lập công ty, khả năng ‘trời lạnh rồi, để tập đoàn Thịnh Thế của bạn công chính Thịnh Hoằng phá sản đi’ là bao nhiêu.

Nhưng mà nếu không quá cần thiết, anh còn đang sắm vai nhân vật nhỏ trong thế giới này thì không nên đánh giáp lá cà với nhân vật chính vẫn hơn. Có thể trở thành nhân vật chính của một thế giới thì bản thân hắn đã được thế giới này bảo vệ, dù vận khí không nghịch thiên thì cũng có năng lực siêu mạnh. Cho dù anh có thắng thì sợ là đánh giá nhiệm vụ cũng bị hạ xuống vài phần, lỗ thấy bà.

Nhưng em trai này khó dạy quá, cậu có phạm sai lầm thì anh cũng đâu quất roi, bắt dừng lại được.

Âm thanh của 06 lại vang lên: [ Kí chủ có thể cân nhắc việc nghiền ép Lâm Thị xong rồi mới quất.]

Thẳng thắn nghiêm túc, không hề có tí dáng vẻ chọc gậy bánh xe, xúi bẩy người khác làm việc xấu nào.

Khóe môi Lâm Túc hơi cong lên: [Ý kiến hay đấy.]

Hệ thống là thần trợ công đã đi theo Lâm Túc không biết bao nhiêu năm tháng, nếu nó dùng góc độ người ăn dưa đứng xem thì kiểu gì cũng thấy những chỗ anh không nhìn ra. 06 chính là đồng bọn hợp tác quan trọng nhất của Lâm Túc.

Lâm Đường đang đối đầu với anh trai hờ thì bị ánh mắt đầy ý xấu của đối phương lia trúng, rất chi là miệng hùm gan sứa nói: “Anh cười cái quái gì hả?”

Lâm Túc không muốn tranh luận với thằng nhãi này về mình cười chuyện gì nên trực tiếp bưng chén của mình lên, đứng dậy rời đi: “Tôi ăn xong rồi.”

Cải thiện quan hệ gì gì đó, thôi thì cứ để sau hãy nói đi.

Lâm Đường nghẹn nửa hơi trong ngực, suýt nữa thì tức đến bật ngửa. Nhưng Lâm Túc không thèm để ý đến cậu nữa, đi thẳng ra cửa luôn.

Lâm Đường hít sâu một hơi, lôi điện thoại ra bấm số của một tên bạn xấu nào đó, tiếp theo là chửi như bắn rap: “Alo, Lạc Phi à! Tôi sắp tức chết rồi đây này. Cái tên Lâm Túc kia dám %€*€%. Thấy anh ta bị sốt nên tôi có lòng tốt chạy về thăm, thế mà anh ta còn dám nói tôi: không được lãng phí thức ăn!!! Tôi đúng là không trâu bắt chó đi cày, rảnh hơi đi xen vào chuyện của người khác. Tên kia thật sự là chó cắn Lã Bất Vi, không biết lòng người tốt.

Bạn chó Lạc Phi tốt bụng uốn nắn lại: “Là chó cắn Lữ Động Tân ông trẻ ơi…”

“Không cần cậu nhắc!” Lâm Đường thẹn quá hóa giận, gào lên.

Lạc Phi: “… Được thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play