Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 88: Thân vương Huyết tộc đầy tham vọng (2)


10 tháng

trướctiếp

“Rượu đến rồi đây.” Khi bưng rượu lên, hiển nhiên bà chủ đã đổi sang một bộ quần áo đẹp hơn, cô ta đặt khay đựng rượu xuống rồi ngồi ngay bên cạnh Lâm Túc: “Có muốn uống với nhau một ly không?”

Lâm Túc nhìn cánh tay đang không ngừng cọ nhẹ vào hắn, cũng không có ý định thu tay lại kia, chỉ hỏi: “Cô muốn uống thế nào?”

Hiển nhiên hắn không phải loại người cổ hủ kia, bà chủ cười quyến rũ nói: “Đơn giản thôi, chúng ta so xem ai có thể trụ tới cuối cùng, nếu anh thắng, chầu hôm nay coi như ta mời anh, còn nếu anh thua…”

Ánh mắt cô ta liếc liếc đánh giá Lâm Túc từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: “Thì làm bạn với ta một đêm, thấy sao?”

Đủ thẳng thắn, cũng không kém phần to gan.

Không những binh sĩ bên cạnh mà ngay cả những vị khách đang ngồi trong quán đều tru tréo ủng hộ: “Đồng ý đi!”

“Ngầu, ngầu lắm!”

“Thật nóng bỏng quá đi! Không đồng ý với cô ấy không đáng mặt đàn ông!”

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc và tiếng hò hét đan xen vào nhau, Lâm Túc thật sự không ghét kiểu phụ nữ thẳng thắn thế này, chỉ cần đôi bên tình nguyện thì sao cũng được, nhưng làm bạn với cô ta một đêm là chuyện không thể nào.

Uống rượu ở nơi đây hiển nhiên không chú trọng đối phương có tình nguyện không, mọi sự đùn đẩy đều chứng tỏ đấy là người nhỏ mọn.

Lâm Túc cầm ly rượu lên: “Được, tối nay không say không về.”

Một câu của hắn thôi đã khiến cả quán rượu triệt để nóng lên, mắt bà chủ cũng sáng bừng lên.

Một tên binh sĩ rất tự giác xếp một hàng chén lên bàn rồi rót rượu vào, cười hì hì nói: “Mời.”

06 phân tích, nói: [Cơ thể này của ngài chỉ 3 ly là gục.]

[Tôi có thể loại bỏ cảm giác say.] Lâm Túc cười nói.

Hắn có nội lực, vốn dĩ chỉ chuẩn bị để phòng thân thôi, không ngờ cũng có đất dụng võ ở nơi này.

Họ uống hết ly nào là binh sĩ lại xếp lên ly nấy, 06 rất không hiểu: [Nhưng kí chủ cần gì phải làm thế?]

[Tôn nghiêm của đàn ông.] Lâm Túc cười đáp.

Tới đây là vì muốn chơi cho vui, hắn cũng không muốn làm ai tụt hứng, có lúc hào sảng một chút cũng không vấn đề gì.

Bà chủ bưng một ly rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch, cô ta nhướng mày nhìn hắn, Lâm Túc cũng cúi đầu uống hết một hơi.

Rượu cay nồng, hiển nhiên nồng độ rất cao, nhưng cảm giác phóng túng này cũng không tệ lắm.

Lâm Túc trút ngược ly rượu, quả nhiên hắn uống không thừa một giọt.

“Hay lắm!”

“Hay, đàn ông đích thực!”

“Bà chủ, tới lượt cô rồi đó!”

Một ly rượu hiển nhiên không hề hấn gì với hai người, bà chủ trực tiếp cầm một lần hai ly lên, một ngụm một ly uống sạch rồi lại ra hiệu cho hắn.

Tiếng ồn ào góp vui tiếp tục vang lên, Lâm Túc không gấp gáp như họ, dù đang ngồi trong quán rượu khắp nơi đều là tạp âm ồn ào này uống rượu, hắn vẫn nhã nhặn phong độ, dù trên người không ám mùi rượu nồng nặc, nhưng lại không thiếu khí khái hào phóng của đàn ông.

Mặc dù ánh mắt dịu dàng nhìn trông rất vô hại, nhưng lại có cảm giác khiến người khác không dám khinh nhờn.

Ba ly xuống bụng, Lâm Túc vươn tay làm thủ thế mời: “Tiếp chứ?”

“Tiếp đi!”

“Tiếp tiếp tiếp!”

“Tửu lượng khá đấy, dũng mãnh lắm.”

“Giờ trong nhóm thân sĩ kia đã ít có người thế này lắm rồi.”

Hết ly này đến ly khác, uống loại rượu nồng độ cao này vốn đã dễ say, mười mấy ly xuống bụng, bà chủ vốn rất tỉnh táo giờ mắt đã hơi mê mang rồi.

Lâm Túc uống xong ly của mình, sau đó vẫn ngồi ngay ngắn như trước, thần thái như thường, hiển nhiên không có dấu hiệu say gì cả.

Các binh sĩ đều ngạc nhiên: “Tửu lượng của Lâm tiên sinh tốt thật đó.”

“Lẽ nào Lâm tiên sinh có thể chất uống ngàn chén không say sao?” Một binh sĩ giơ thẳng ngón cái.

Lâm Túc cười nói: “Chỉ là không dị ứng với rượu thôi.”

Rượu trên bàn đã dần thấy đáy, bà chủ hơi chống bàn, Lâm Túc cười hỏi: “Muốn tiếp tục nữa không?”

Bà chủ liếc hắn một cái: “Con người anh đúng là không hiểu lãng mạn gì cả.”

Nếu muốn ngủ với cô ta một đêm, hắn sẽ không đợi tới lúc cô ta say mà đã trực tiếp giả say trước rồi, nhưng người này lẫn luôn tỉnh táo, khó khăn lắm mới gặp một cực phẩm thế này, lẽ nào hắn không hứng thú với cô ta chút nào sao?

“Vậy thì tới đây thôi, uống nữa không tốt cho sức khoẻ đâu.” Lâm Túc cười nói.

Cách từ chối mịt mờ nhưng ai cũng hiểu này sẽ không làm đôi bên quá xấu mặt.

Bà chủ liếc hắn một cái, chống bàn đứng dậy nói: “Được thôi, ta nhận thua, chầu rượu hôm nay của các người, ta mời.”

Có chơi có chịu, cô ta nhận thua cũng là điều hiển nhiên.

Chúng binh sĩ hò reo: “Hay!!! Lâm tiên sinh ngầu quá!”

Bà chủ hơi không cam lòng nhưng cũng chỉ liếc Lâm Túc một cái rồi thôi: “Được rồi, để ta bưng rượu đi.”

Khắp phòng đều là tiếng ồn ào, sau khi bà chủ bưng rượu rời đi, có binh sĩ hỏi: “Lâm tiên sinh, ngài thật sự không hứng thú chút nào với bà chủ sao? Ngài xem, thân hình cô ấy ngon nghẻ thế kia mà, vừa rồi nếu ngài cố ý nhận thua… chậc, là thành luôn rồi.”

“Ngươi tưởng ai cũng háo sắc giống ngươi sao? Thân phận như Lâm tiên sinh đây, bên cạnh tất nhiên không thiếu phụ nữ rồi.” Một binh sĩ khác nói.

“Đúng thế đó, người như Lâm tiên sinh chỉ có phụ nữ tự dâng lên tận miệng thôi, mẹ nó, đúng là hâm mộ quá mà!” Một binh sĩ khác uống một hớp rượu rồi nói.

“Mỗi kiểu phụ nữ sẽ thích những kiểu đàn ông khác nhau, có lẽ chỉ tình cờ gặp phải một người có hứng thú với ta thôi, không cần để ý quá làm gì.” Lâm Túc cười nói.

Hiển nhiên tâm trạng đám binh sĩ đang rất tốt, về mặt ý nghĩa nào đó, lòng tự tin của đàn ông tương đối lớn.

Mọi người đang nói cười vui vẻ thì cửa quán rượu lại đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, một người đàn ông cao lớn ăn mặc biếng nhác từ bên ngoài tiến vào, quần áo trên người giá không rẻ, chỉ là hắn ta cứ như chỉ ước gì có thể cởi hết nút áo trên người để để lộ cơ bắp mượt mà trên lồng ngực mình. Ở nơi hương rượu bao phủ này, hắn ta hoàn toàn không chút kiềm chế mà ra sức phát tán hương vị hormon trên người.

Lúc đi vào hắn ta hơi cúi đầu, mép cửa hơi sượt qua mái tóc hơi bù xù của hắn ta, người tới ngáp một cái, ánh mắt nhìn về phía vị trí Lâm Túc đang ngồi: “Ái chà, Lâm tiên sinh cũng ở đây sao.”

Người tới không phải ai khác mà chính là Ebert - kỵ sĩ trưởng của Giáo đình, chỉ là bây giờ hắn ta không mặc áo giáp như lần đầu gặp mặt, bây giờ hắn ta trông có vẻ rất vô hại và… lưu manh.

“Kỵ sĩ…” Có binh sĩ bật thốt lên muốn nói gì đó nhưng đã bị Ebert bước vội tới bịt miệng lại: “Ài, ở đây rồi thì đều là bạn rượu cả, không có thân phận nào khác.”

Rất hiển nhiên, gã lưu manh này không muốn bại lộ thân phận của mình ở đây.

Mấy binh sĩ thấu hiểu gật đầu, Ebert thấy vậy mới thả bàn tay đang bị miệng binh sĩ đó ra, sau đó liền xoay người ngồi bên cạnh Lâm Túc: “Sao ngươi lại biết quán rượu này thế? Quán rượu này là quán rượu ngon nhất đó.”

“Từng uống vài lần, hương vị quả thật không tệ.” Lâm Túc ghé mắt nhìn hắn ta một cái, cười nói.

Ebert chậc chậc một tiếng: “Ta đã nói mà, đều là đàn ông với nhau cả, không lý nào không dính một giọt rượu, nếu để đám tu nữ kia biết dáng vẻ bây giờ của ngươi, cũng không biết các cô ấy sẽ có phản ứng thế nào nữa.”

“Vậy khác nào ngươi đang nắm nhược điểm của ta trong tay?” Lâm Túc cười nói.

Ebert cười khẩy một tiếng, nói: “Không đến mức là nhược điểm, nhưng ta thật sự không thích loại người hay làm bộ làm tịch, thế này mới đúng là người chung chí hướng chứ, ngươi gặp bà chủ quán rượu này chưa, thấy thế nào?”

“Rấ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp