Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 87: Thân vương Huyết tộc đầy tham vọng (1)


10 tháng

trướctiếp

Mithril hoặc kim loại bí ẩn do các Luyện kim sư tinh luyện ra đều có giá trị cực kỳ đắt đỏ. Nhưng dù là Luyện kim sư xuất sắc nhất, muốn tinh luyện ra món đồ nhôm tinh xảo, hoàn mỹ như thế này cũng cực kỳ khó khăn.

Mà Luyện kim sư có thể tinh luyện ra nhôm đều được tôn sùng như bảo vật quốc gia.

“Vô cùng xin lỗi tiên sinh, lúc trước là do bọn ta không nhận ra thân phận của ngài nên mới hiểu lầm. Bọn ta sẽ lập tức đi thông báo với Quốc vương bệ hạ.” Vệ binh hành lễ với Lâm Túc, nói.

Vệ binh giữ cổng cũng không thể đi vào sâu trong tòa thành, nhưng giờ có món đồ nhôm làm chất xúc tác, tin tức có Luyện kim sư đến tòa thành bán đồ nhôm nhanh chóng truyền đến tai Quốc vương.

Quốc gia Andra cũng không được xem là giàu có gì, Luyện kim sư cấp cao sẽ không đến nơi cằn cỗi này. Điều này khiến Quốc vương trăm phương ngàn kế vẫn không thể có được một món món đồ nhôm để chứng minh thân phận cực kỳ đáng kính của ông ta. Mỗi lần tụ họp, so sánh với các Quốc vương khác đều cảm thấy cực kỳ thất bại.

Thế mà giờ lại có Luyện kim sư đem đồ đến tận cửa!

Quốc vương đang ngồi trên vương tọa, lập tức đứng bật dậy, nói: “Thật thế à? Vị Luyện kim sư kia nói như thế thật à? Ngài ấy nói chỉ có ta xứng đáng sử dụng món đồ tôn quý như thế ư?”

“Tất cả đều là thật, thưa Quốc vương bệ hạ.” Thị vệ cũng rất mừng rỡ: “Nghe nói là hai món đồ nhôm cực kỳ tinh xảo đẹp mắt. Những Quốc vương khác đều không có.”

“Lạy chúa, chắc chắn là ngài đã nhìn thấy tấm lòng chân thành của con dân, thế nên mới phái vị Luyện kim sư này đến, mang cho ta món đồ nhôm đại diện cho sự tôn quý. Mau, mau mời ngài ấy vào đây.” Quốc vương kích động nói.

“Tuân lệnh, xin bệ hạ chờ một lát.” Thị vệ bừng bừng phấn chấn, chuẩn bị chạy ra nghênh đón thì lại nghe Quốc vương nhà mình gọi với lại: “Không, để tỏ lòng kính trọng với Luyện kim sư, có lẽ ta phải đích thân đi ra nghênh đón mới đúng.”

Thị vệ dừng lại, Quốc vương đứng trước tấm gương sửa sang lại quần áo, sau đó bước ra khỏi cung điện.

Lâm Túc đứng chờ ở cửa vương cung, nắp hộp đã được đóng kín lại, dải lụa xinh đẹp nhìn sơ như một đóa hoa. Người đi tới đi lui trên đường thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía hắn, dù bọn họ có lộ ra vẻ nghi ngờ nhưng vẫn không hề ngừng bước, nhanh chóng lướt qua.

Đến tận khi cửa lớn của tòa thành mở rộng, nghi trượng bước ra ngoài, người đàn ông trung niên mặc trang phục Quốc vương nhìn thấy Lâm Túc đang đứng bên ngoài cùng chiếc hộp trên tay hắn thì vô cùng kích động, nhanh chóng tiến lên tiếp đón: “Chào ngài. Ngài chính là vị Luyện kim sư tôn quý đấy ư?”

“Đúng vậy, thưa Quốc vương bệ hạ tôn quý.” Lâm Túc thực hiện động tác thi lễ thân sĩ rất tự nhiên.

(* thi lễ thân sĩ: chỉ kiểu chào của quý tộc châu Âu thời xưa.)

“Là Quốc vương của Andra, ta vô cùng chào mừng ngài đến với vương quốc này.” Quốc vương cũng hành lễ tương tự, nói: “Mời ngài đi theo ta.”

Ông ta bày ra tư thế mời rất trang trọng. Lâm Túc không chút do dự, nhấc chân bước thẳng vào bên trong. Đến lúc đặt hắn đặt chiếc hộp trong tay lên bàn, dây lụa trên đó được Quốc vương tự tay kéo mở.

Vừa nhìn thấy hai món đồ kia, Quốc vương liền sững người: “Đây đúng là Thượng đế ban ân, ta chưa bao giờ nhìn thấy món đồ nào tinh xảo, đẹp mắt như thế này.”

“Đúng vậy, đây thật sự là ban ân của Chúa. Lúc đầu ta muốn tặng chúng cho ngài, nhưng cứ tặng luôn như thế thì lại cảm thấy hành động này sẽ khiến Thượng Đế cho rằng sự ban ân của người không đáng một đồng. Thế nên xin bệ hạ hãy ban cho ta số tài phú mà ngài cảm thấy có giá trị tương đương là đủ rồi.” Lâm Túc rất lễ phép nói.

Ở thời đại thần học này, tuỳ tiện dùng danh nghĩa Chúa để lừa gạt người khác có thể sẽ bị ma quỷ câu mất linh hồn.

Ở thế giới này, Thần là sự tồn tại hoàn toàn có thật, nhưng cũng chỉ là thứ hư ảo, chưa có ai nhìn thấy bao giờ. 06 đã kiểm tra nhưng không có dấu hiệu tồn tại của Thần, có chăng chỉ là sức mạnh nhân loại tự tìm tòi, nghiên cứu được.

Có điều, Lâm Túc cũng không ngại lợi dụng chuyện này để đạt được mục đích của mình. Nếu không rất có thể vị Quốc vương vừa nhìn đã thấy chẳng giàu có gì này sẽ lừa ngược lại hắn, đơn giản là do ông ta luôn mồm ca ngợi món đồ nhưng lại không hề hé răng nhắc đến chuyện giá cả, dù chỉ một câu một chữ.

Quốc vương hơi sửng sốt: “Ngài Luyện kim sư, trên mảnh đất này làm gì có tài phú sánh được với sự ban ân của Chúa được chứ?”

06 cũng bắt đầu cảm thấy ông Quốc vương này muốn bùng kèo. Nhưng trên đời này, người có thể quỵt nợ của ký chú nhà nó còn chưa ra đời đâu.

“Quốc vương nói cũng có lý. Thế nhưng Chúa đã ban cho ngài món đồ tôn quý thế này, nếu ngài không có chút thành ý nào thì sớm muộn gì cũng có một ngày Người thu hồi lại tất cả những gì mình đã ban phát cho Q

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp