Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 86: Thái hậu mười lăm tuổi (10)


10 tháng

trướctiếp

Muốn thay đổi chế độ của cả một xã hội, tất nhiên phải đánh sâu vào nơi phát ra quan niệm truyền thống rồi xây dựng lại. Mặc kệ đám triều thần ồn ào, người thật sự đưa ra quyết định vẫn là Lâm Túc.

Phía trên cùng là bảo tọa của Hoàng đế, ngay phía bên phải là chỗ ngồi của Hoàng hậu.

Lần đầu tiên Lê Nguyên lên điện, cậu đi sau Lâm Túc nửa bước. Tuy có vài ánh mắt triều thần hơi dò xét, kín đáo lo lắng cùng bất mãn, nhưng cậu không hề có nửa phần chùn bước. Cho đến khi Lâm Túc ngồi lên đế vị, Lê Nguyên mới từ từ ngồi xuống vị trí của mình.

“Các ái khanh bình thân.” Đế vương trên cao nhìn xuống, nói.

Quần thần bái lễ xong đứng lên. Bọn họ nhìn hai người phía trên cao, cứ luôn cảm thấy triều cục này sẽ không còn giống như quá khứ. Là tốt hay xấu thì phải xem tương lai phát triển thế nào.

Lê Nguyên không tự ý lạm quyền, nhưng cách cậu xử lý chính sự lại có phong thái của Lâm Túc, trên triều đình tự khắc sẽ có người ủng hộ. Mà triều thần cũng dần nhận ra đế hậu cùng lên triều cũng có chỗ tốt, bởi vì mọi việc đều có câu trả lời rất nhanh chóng. Với lại, một trong hai người có cảm thấy không khỏe thì việc xử lý đại sự trên triều cũng không bị chậm trễ.

Lúc định ra luật pháp cũng không có vấn đề gì, dù hơi khác với truyền thống nhưng cũng không đến mức động chạm đến địa vị của các sĩ tộc. Một hai năm qua đi không có vấn đề gì, nhưng năm năm mười năm sau bọn họ mới phát hiện trong điều luật đó kèm theo rất nhiều tầng tầng lớp lớp. Tới khi cuộc sống ngày càng trôi chảy, địa vị của thương nhân và công nhân được nâng lên đến một tầm cao mới, bọn họ mới giật mình kinh sợ.

Độc quyền về kỹ thuật, việc buôn bán của thương nhân thật sự có thể khiến quốc gia trở nên giàu có, nhưng nếu không có phương pháp áp chế, cứ kéo dài tình trạng này chắc chắn sẽ kiến căn cơ của đất nước bị dao động.

Một đống tấu chương trình lên, Đế vương chỉ hời hợt nhìn sang rồi nói: “Dân giàu thì nước mạnh, chỉ cần bách tính an yên, trẫm mất đi chút quyền lực thì đã làm sao?”

Mọi chuyện trong thiên hạ, chưa chắc một người đã quyết định được. Nếu là minh quân thì bách tính có thể an lành, còn nếu là hôn quân thì thiên hạ đại loạn. Chỉ khi phân quyền mà trị, không ai cảm thấy thân phận hay địa vị của mình hèn mọn, người người nhà nhà đều có sở trường riêng, ai có khả năng người đó thắng thì mới có thể mang đến hoà bình lâu dài.

“Bệ hạ cân nhắc vì vạn dân trong thiên hạ, không vì tư lợi mà hi sinh lợi ích của bá tính.” Lê Nguyên mở miệng nói: “Thần bái phục.”

Đế hậu tuy phân quyền nhưng lại chung một lòng.

Quần thần ủng hộ, quỳ xuống đất tán thành, những kẻ phản đối chỉ là số ít. Dù sao thì trước khi Lâm Túc muốn phân quyền, nhưng kẻ không suy xét đến lợi ích của nhân dân, chỉ một lòng tư lợi lộng quyền đã bị hắn sàng lọc ra hết rồi.

“Bệ hạ thánh minh, Hoàng hậu anh minh.”

Lâm Túc nhìn Lê Nguyên, lúc quần thần quỳ hết xuống đất thì nháy mắt với cậu.

Về sau đế hậu vẫn đồng hành với nhau, Lê Nguyên mở miệng nói: “Giờ đã có người lên tiếng phản đối rồi, với tốc độ phát triển bây giờ thì e phải cần mấy chục năm nữa mọi chuyện mới thành công.”

“Hành động lần này rất khó khăn vất vả, Hoàng hậu có nguyện ý đồng hành cùng trẫm không?” Lâm Túc đưa một tay ra, nói.

Lê Nguyên đặt tay lên đó, mỉm cười: “Tất nhiên là thần nguyện ý.”

Tân triều năm thứ mười, địa vị của thương nhân cùng công nhân đã tăng lên rất cao, động chạm đến lợi ích của sĩ tộc. Bách tính trở nên bất an, người trên đế vị chẳng những không ra tay áp chế mà ngược lại còn buông lời cổ vũ, nói rõ ba trăm sau mươi ngành, nghề nào cũng có chuyên gia, không phải cứ tham gia thi cử thì mới có thể nổi bật.

Tân triều năm thứ mười hai, bánh xe cao su xuất hiện. Mọi người phát hiện tuy cái này cần phải bơm căng nhưng đi tới đi lui trên mấy đoạn đường mấp mô thì người ngồi bên trên lại không phải chịu cảm giác xóc nảy đau khổ nữa.

Tân triều năm thứ mười ba, đường xá được tu sửa, đường nào cũng được trải một thứ gọi là xi măng. Đường đổ xi măng không rắn chắc bằng đường lót đá xanh nhưng đi lại thuận tiện hơn rất nhiều.

Lúc sửa đường cũng không dùng lao dịch, mà tất cả chi phí đều lấy ra từ quốc khố, người tham gia đều nhận được tiền công phù hợp.

Tân triều năm thứ mười sáu, giao thông với các quốc gia xung quanh đều đã thông suốt. Hành trình qua lại vốn phải mất mấy ngày, nhưng vì đường xá bằng phẳng nên có thể rút lại còn hai ngày, có khi chỉ cần một ngày đã đến nơi.

Thời điểm buôn bán thịnh vượng nhất, có một thứ gọi là đồ điện truyền ra từ trong cung, trên đó có viết: “Đây là sức mạnh do thiên thần ban tặng, vì muốn tạo phúc cho vạn dân.”

Quần chúng nhân dân cực kỳ mừng rỡ, dù tạm thời chưa biết sử dụng, nhưng lúc nhìn thấy ngọn đèn đầu tiên trong hoàng cung sáng lên, thứ này đã bị bách tính nâng lên thành đại bảo vật.

Tân triều năm thứ hai mươi sáu, chiếc xe chạy bằng động cơ điện đầu tiên ra đời. Tuy chỉ chạy được khoảng mười thước nhưng đã khiến toàn dân chấn động.

Công nghiệp hưng thịnh, tay áo trường bào theo truyền thống đã không còn thích hợp nữa, cuối cùng dân gian đã cải tiến lại kiểu tay áo vừa dài vừa rộng này, dùng kiểu tay áo gấp lại là chính.

Đủ loại văn hoá mới lạ tràn vào, sức khống chế của hoàng thất càng ngày càng yếu. Tất nhiên, nếu Lâm Túc muốn thu hồi lại quyền lực, với sự sùng bái của dân chúng dành cho hắn thì chuyện này quả là dễ như trở bàn tay. Nhưng hắn lại liên tục giao quyền lực trong tay ra ngoài.

“Triều thần lo lắng cũng không phải là hoàn toàn vô lý. Nếu thiên hạ rung chuyển, quyền thế của bệ hạ khó mà giữ được.” Khang Bách Ngọc đã tới tuổi trung niên nhưng khí khái trên người vẫn rất hào hùng.

Trước đây, lúc y hành quân đã từng gặp nữ tử của một sĩ tộc xuống dốc. Người này tính tính sáng sủa, roi dà trên tay quất ra tiếng gió, không giống như các nữ tử khuê các bình thường, khiến y vừa gặp đã yêu.

Hai người chung lòng, trước y đến cửa cầu thân, sau lại thêm thánh chỉ ban hôn của Lâm Túc. Cưới xong, kết quả giống như Lâm Túc đã dự đoán. Ở  trong quân, vị phu nhân kia cũng thuộc dạng dù một chọi hai cũng hiếm khi thua, tất nhiên là vợ chồng bọn họ cũng rất hoà thuận.

“Muốn nắm được thiên hạ này, không cần cái gì cũng giữ chặt trong tay.” Lâm Túc đùa nghịch đám hoa cỏ trong ngự hoa viên, nói: “Chỉ cần quân đội vẫn nằm trong tay trẫm, bọn họ sẽ không phi ra khỏi cơn sóng này được đâu.”

Dù hắn giao quyền lực nhưng không hoàn toàn bỏ mặc, thường thì quyền thế có tác dụng lớn hơn tiền tài, cũng là vì nó mạnh mẽ và có ích hơn.

Muốn thi hành chính sách, không có trọng quyền thì làm sao mà đánh ra được.

Khang Bách Ngọc yên tâm nói: “Bệ hạ nói chí phải.”

Bình thường tính tình Đế vương cực kỳ tốt, nhưng từ trước tới giờ không phải quả hồng mềm để người khác tuỳ tiện nắn bóp.

Lâm Túc chọn một đóa hoa nở rộ nhất trong bụi, cúi người ghé mũi lại ngửi. Hắn nhìn Khang Bách Ngọc rồi nói: “Ngươi cũng chọn một bông đi.”

“Thần không thích mấy thứ này.” Khang Bách Ngọc cảm thấy bệ hạ cầm hoa nhưng không hề nữ tính, chẳng qua là bản thân y không thích mà thôi.

“Trẫm quan tâm ngươi thích không làm gì chứ, hái một bông về tặng phu nhân của ngươi đi.” Lâm Túc xoay người rời đi, sau đó khoát tay nói: “Không cần đi theo nữa đâu.”

“Khang Bách Ngọc: “…”

Không cần phải nghĩ, hoa kia chắc chắn là để tặng cho Hoàng hậu rồi

06 cảm khái: [Khang Tướng quân đi theo ký chủ nhiều năm như vậy mà vẫn chẳng hiểu được lãng mạn là gì.]

Các cụ gọi là: lù lù một đống không động đậy.

[Cậu còn đi theo lâu hơn y nữa cơ.]  Lúc Lâm Túc bước vào trong điện, hắn đặt đóa hoa vẫn còn ngậm sương sớm lên bên cạnh giường của Lê Nguyên, sau đó nắm lấy cái mũi nhỏ xinh của cậu, mỉm cười nói: “Nhóc con lười biếng này, còn chưa chịu dậy nữa hả?”

“Bây giờ thần đã có công danh sự nghiệp, sắp vào tứ tuần đến nơi rồi, nhỏ chỗ nào chứ?” Lê Nguyên lầu bầu lẩm bẩm. Đêm qua cậu có được một món đồ chơi mới, mải chơi không muốn ngủ nên bị Lâm Túc chỉnh đốn một trận. Hôm nay hiếm khi lại thấy lười biếng.

“Với trẫm, em mãi mãi chỉ là một bé con thôi.” Lâm Túc cười nói: “Muốn dậy chưa?”

“Không ngồi dậy nổi.” Lê Nguyên nằm yên, đưa hai tay lên.

Lâm Túc kéo cậu lên, còn vòng tay ra phía sau đỡ lấy lưng cậu, động tác vô cùng tự nhiên: “Buồn ngủ tới vậy cơ à?”

Lê Nguyên tựa đầu vào hõm vai hắn, rệu rã nói: “Đợi chút đi, đợi chút nữa là ổn thôi.”

Cậu chỉ đang ngái ngủ, hơi khó tỉnh một tí thôi.

Lê Nguyên lề mề thêm một lát, lúc tỉnh táo hẳn thì thấy bông hoa cắm trong chiếc bình cạnh giường: “Bệ hạ ra ngoài ư? Có đại thần nào đến ạ?”

“Khang Bách Ngọc tới.” Lâm Túc lấy y phục cho cậu. Hắn không để người khác làm những việc này.

Qua nhiều năm sống chung, bọn họ đã cực kỳ ăn ý. Lê Nguyên vừa mặc quần áo vừa nói: “Phía biên cảnh, tộc Mã Duy vẫn luôn không ngừng quấy rối, thường xuyên điều động quân đội rời khỏi quốc đô. Nghĩ lại thì chắc là lo lắng việc ngài uỷ quyền quá đà, tự dẫn lửa thiêu thân.”

“Bọn họ di chuyển từ chỗ sâu nhất của Tây Bắc tới, đánh xong là chạy ngay chứ không đóng quân làm loạn, cố thủ một chỗ như ngày trước. Nếu trốn vào bên trong thảo nguyên, cộng thêm thời tiết lạnh lẽo, có lẽ Khang Bách Ngọc sẽ phải chịu thiệt thôi.” Lâm Túc vẫn hơi để tâm đến chuyện này.

“Cho nổ cũng không được ạ?” Lần

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp