Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 82: Thái hậu mười lăm tuổi (6)


10 tháng

trướctiếp

Nếu hắn đã phủ nhận thì cậu cũng sẽ tin, vì cậu cảm thấy người này cũng lười nói dối những chuyện như thế.

Cửa cung mở rộng, đúng như dự đoán của Lâm Túc, sự kiện bức vua thoái vị này chưa mất đến nửa ngày đã kết thúc, đội quân năm mươi nghìn người tấn công Thịnh Kinh chỉ có mười nghìn ngự lâm quân đóng giữ, thậm chí quân đội trú đóng ở xung quanh còn không kịp điều động thì đã mất tin tức từ Thịnh Kinh.

Đến hoàng hôn, mặt trời ngả về Tây, có một người kéo thứ gì đó ngược sáng đi vào từ cửa chính điện, đợi đến khi thấy rõ người đến là ai thì đồng thời cũng nhìn thấy y không phải đang kéo thứ gì đó, mà là một người.

Người đến là Khang Bách Ngọc, nhưng khác với dáng vẻ tao nhã lịch sự trong lần đầu Lê Nguyên gặp y, hiện tại y mặc áo giáp trên người, tràn đầy sát khí, trên áo giáp loang lổ vết máu, rõ ràng đã tự tay giết chết rất nhiều người, mà người y đang kéo không phải ai khác, chính là Nguyên Hoà Đế trước đó vẫn còn là Đế vương một nước.

Tuy Hoàng đế có luyện tập võ nghệ, nhưng làm sao có thể so sánh với Tướng quân chinh chiến sa trường quanh năm, hiện tại không biết mũ miện đã rơi ở đâu, mái tóc rối bù che đi vết bầm xanh trên mặc, nếu không nhờ hắn ta đang mặc long bào thì thậm chí Lê Nguyên còn không nhận ra đây từng là Đế vương nữa.

Khang Bách Ngọc quỳ xuống đất, áo giáp vang lên một tiếng: “Bẩm báo bệ hạ, Thịnh Kinh đã nằm trong tay Tề quốc, Nam Đế yêu quý Nam quốc nên xung phong đi đầu, chúng thần vô tình làm ngài ấy bị thương, nhưng thần ra tay rất có chừng mực, không ảnh hưởng đến tính mạng của ngài ấy, chỉ là sau này chắc sẽ có vấn đề về sinh đẻ, có điều cũng không quá đáng ngại.”

Lê Nguyên hít sâu một hơi, câu có vấn đề về sinh đẻ này gần như có thể chắc chắn là bị thương ở chỗ đó, rõ ràng là đánh người ta gần chết còn có thể nói một câu ra tay có chừng mực, ngay cả nguyên nhân cũng có thể đổ cho người bị đánh. Lúc trước cậu cảm thấy Khang Bách Ngọc là một quân tử chú trọng nhân phẩm, bây giờ gặp lại, có cảm giác như đã bị ai đó dạy hư vậy.

Nói đến bản lĩnh đảo lộn trắng đen thì không ai giỏi bằng người đứng bên cạnh cậu nữa rồi.

“Khang Tướng quân vất vả rồi, ngươi quen thuộc với Nam quốc nhất, chuyện tiếp theo sẽ giao cho ngươi, những chuyện không thể quyết định thì hẵng hỏi trẫm, ở hoàng cung Nam quốc đã lâu, trẫm cũng nên trở về quốc đô của Tề quốc rồi.” Lâm Túc nói.

Khang Bách Ngọc ngẩng đầu hỏi: “Bệ hạ đã quyết định được quốc đô rồi sao?”

Không phải trước đó nói sẽ bàn lại sau à?

“Ừm, Hoàng hậu của trẫm thích quốc đô của Lương quốc cũ, nơi đó đúng là rộng rãi phát triển thật, cho nên quyết định là ở đó, Khang Tướng quân thấy thế nào?” Lâm Túc hỏi.

Đương nhiên là Khang Bách Ngọc không có ý kiến: “Chúc mừng bệ hạ cưới được Hoàng hậu hiền thục, năm đó Bách Ngọc gặp nạn, Thái hậu từng giúp đỡ, lúc đấy không có cơ hội đến cảm ơn, hôm nay gặp lại xin cảm ơn Thái hậu đã ra tay tương trợ.”

Phủ Khang Quốc công năm đó có thể nói là một thân một mình, không ai muốn làm trái lại lời Thánh thượng, chỉ có Thái hậu tuy không có quyền lực nhưng vẫn sẵn lòng giúp đỡ.

Dệt hoa trên gấm thì dễ, giúp người gặp nạn thì khó, tuy lúc đó cũng không đem lại kết quả gì, nhưng Khang Bách Ngọc vẫn nhớ kỹ ân tình này trong lòng.

Hiện tại Lê Nguyên và bệ hạ yêu thương nhau cũng có thể nói là rất tốt.

“Năm đó ta chỉ tiện tay giúp đỡ, Tướng quân không cần phải để trong lòng.” Lê Nguyên nói.

Khang Bách Ngọc chắp tay chào lần nữa, lúc đứng dậy đã khôi phục vẻ lạnh lùng: “Bệ hạ khởi hành, thần sẽ lập tức chuẩn bị xe ngựa cho ngài, hộ tống ngài và Hoàng hậu về Kinh.”

“Đi đi.” Lâm Túc đáp một tiếng, Khang Bách Ngọc gật đầu rồi xoay người rời đi.

Việc chuẩn bị xe ngựa cũng không cần quá nhiều thời gian, hơn nữa sau khi ra khỏi thành sẽ đi lên thuyền lớn, tuy di chuyển ngược dòng nhưng vẫn thoải mái hơn đi đường bộ rất nhiều.

Bước ra khỏi cung điện, rời khỏi toà thành kia, Lê Nguyên đưa mắt nhìn Thịnh Kinh ngày càng xa, thoáng có cảm giác không chân thực.

Cậu cứ nhìn mãi như thế, Lâm Túc thì ở bên cạnh cậu, có thuyền nhỏ đến gần, thị vệ lên thuyền báo cáo: “Bệ hạ, chuyện ở Lê quốc đã xong xuôi, đây là thư của Tướng quân Lữ Ninh.”

Phong thư khá dày, Lâm Túc nhận lấy, nhìn thấy báo cáo của Lữ Ninh ở bên trong, trong thư nói rõ những chuyện xảy ra ở Lê quốc, dù nguy hiểm nhưng cuối cùng cũng đã thay xà đổi cột, lén đưa Hoàng hậu Lê quốc bị nhốt trong cung ra ngoài.

Thị vệ lui xuống từ một bên, nhưng Lê Nguyên vẫn nghe thấy rõ lời hắn ta nói. Cậu quay đầu lại, rõ ràng rất tò mò với bức thư kia, nhưng lén nhìn một lúc lâu mà dường như nam nhân đang cúi đầu đọc thư cũng không hề có ý bảo cậu đến xem cùng.

Dù gì đây cũng là mật thư, đọc bừa cũng không ổn lắm.

Lê Nguyên liên tục nhìn lén, càng nhìn càng lộ liễu, đến lúc lén nhìn tới một lần nữa thì vừa khéo đối diện với tầm mắt vừa ngước lên của Lâm Túc.

Lâm Túc bật cười hỏi: “Muốn đọc à?”

“Ta chỉ muốn biết mẫu hậu thế nào thôi.” Lê Nguyên đặt tay lên lan can nói: “Ta không có hứng thú với mật thư của bệ hạ.”

“Mẫu thân và cháu của em đều bình an cả rồi.” Lâm Túc cất lời.

“Thế thì tốt, khoan…” Lê Nguyên trợn to mắt, rõ ràng là không thể tin được: “Hoàng huynh có con ư? Sinh bao giờ thế? Vì sao ta…”

Vì sao cậu ở trong hoàng cung của Nam quốc lại không nhận được tin tức gì cả?

Cậu là con út, bên trên có huynh trưởng ruột thịt, chỉ là Hoàng đế Lê quốc cưng chiều con thiếp, không thích con của chính thê, nên huynh trưởng của Lê Nguyên…

“Ra đời ba năm trước, nhưng vừa ra đời thì hoàng tẩu của em đã bị vu oan là gian díu với người khác, thân phận của đứa bé này cũng trở nên bất chính, cả gia tộc hoàng tẩu của em bị tiêu diệt, đứa nhỏ này miễn cưỡng lắm mới được giữ lại, dù không lâu sau đó hoàng huynh của em đã chứng minh thân phận của thằng bé là người của Hoàng tộc, nhưng hoàng tẩu của em cũng đã không còn. Sau đó hoàng huynh của em bị kẻ xấu hãm hại, đứa nhỏ này mới do mẫu hậu của em nuôi dưỡng.” Lâm Túc nói rất nhẹ nhàng.

Thật ra chỉ cần hắn không muốn nói thì có thể giấu được Lê Nguyên, nhưng tiểu Thái hậu của Nam quốc, tiểu Hoàng hậu của Tề quốc nên biết chuyện gì đã xảy ra.

Sự vui vẻ trong mắt Lê Nguyên dần biến mất, hốc mắt cậu ửng đỏ, nhưng cậu vẫn siết chặt tay cố nén không rơi nước mắt: “Chuyện từ ba năm trước mà đến tận bây giờ ta mới biết, sao bọn họ dám hành động như thế, sao bọn họ dám chứ!”

Cậu còn tưởng dù mẫu hậu không được sủng ái thì có hoàng huynh nên cũng không đến mức quá khó khăn, chỉ cần họ sống yên ổn, cậu có ở Nam quốc cả đời cũng không sao.

“Sao năm đó em lại đồng ý gả đến Nam quốc?” Lâm Túc tiến lên ôm lấy cậu: “Em là con út, là dòng chính của Lê quốc, nếu em không đồng ý thì không có ai dám ép đưa em đi hoà thân cả.”

“Đức phi thủ đoạn nham hiểm, hành động không chút sơ hở, mẫu hậu tính tình ngay thẳng, hoàn toàn không hiểu được những âm mưu quỷ kế kia. Bọn họ dùng mạng sống của mẫu hậu để uy hiếp ta, lại còn hợp tác với Nam quốc. Hoàng đế Nam quốc nói dối nhất định phải hoà thân với dòng chính của hoàng thất sinh ngày mười hai tháng chạp để xung hỷ mới có thể đảm bảo thiên hạ thái bình, mượn ý trời, còn cố chấp muốn đón dâu, ta vì mẫu hậu nên mới đồng ý, không thể không nghe theo.” Lê Nguyên nói: “Mà phụ hoàng còn muốn dựa vào ta để khống chế triều chính của Nam quốc.”

Khi đó cậu chỉ mới mười hai tuổi, dù có thông minh đến mấy cũng không có khả năng giải quyết những thủ đoạn nham hiểm kia. Hoàng huynh bị người khác hãm hại, liên tiếp mắc sai lầm, bị Hoàng thượng ghét bỏ, cậu chỉ có thể thoả hiệp.

Cậu ở Nam quốc nhưng vẫn chú ý đến chuyện ở Lê quốc, nhưng không ngờ huynh tẩu gặp chuyện cậu lại là người cuối cùng trong thiên hạ được biết.

“Em có muốn trả thù không?” Lâm Túc hỏi cậu.

Lê Nguyên ôm chặt lấy eo hắn, nắm lấy vạt áo hắn nói: “Muốn! Bọn họ dám lừa ta thì cũng nên chuẩn bị tâm lý bị trả thù khi chân tướng được vạch trần.”

Cậu không thể tha thứ cho những người đó, dù cậu có đang ở hoàng cung Nam quốc, nhưng nếu biết chuyện này, chắc chắn cậu cũng sẽ liều mạng khiến những người kia phải hối hận.

“Thật ra không phải bọn họ lừa gạt em, em ở nơi tha hương một thân một mình, bọn họ hoàn toàn không sợ.” Lâm Túc vuốt tóc cậu nói: “Người lừa gạt em là mẫu hậu của em, bà ấy sợ sau khi em biết chuyện này sẽ bất chấp tất cả, không quan tâm đến mạng sống của mình để đi trả thù. Đúng là có thù phải trả, còn phải đích thân trả thù, nhưng cũng không nhất thiết phải để tâm đến những người đó, người mà em thật sự để tâm là mẫu hậu và đứa cháu ba tuổi của em, họ là những người thân còn sống của em, hiểu không?”

Lâm Túc nói chuyện rất dịu dàng, có ý an ủi. Khi nãy Lê Nguyên không khóc, bây giờ lại cảm thấy mắt cay cay không thể nhịn được nữa, cậu vùi đầu vào người Lâm Túc, cũng không còn quan tâm đến chuyện có thị vệ đứng nhìn bên cạnh: “Sao ngài lại tốt với ta thế?”

“Vì em xứng đáng được như vậy.” Lâm Túc vỗ vai cậu như dỗ dành trẻ con: “Muốn khóc thì khóc đi, có ta ở đây không ai dám cười em đâu.”

Mấy thị vệ đứng xung quanh vốn đang nháy mắt với nhau nghe thấy thế thì đều cúi đầu, bọn họ làm gì dám cười nhạo chứ, chỉ cảm thấy bệ hạ đúng là thủ đoạn phi phàm. Mấy quý tử quý nữ danh môn gì đó sao có thể cao quý bằng Thái hậu được, bệ hạ của bọn họ vừa ra tay đã chọn trúng người có địa vị cao quý nhất.

Thuyền lớn đi ngược dòng, suốt đoạn đường đều không dừng lại, tuy Lê Nguyên nôn nóng, nhưng cậu biết lúc này có nôn nóng cũng vô dụng. Cậu cũng là người kiên nhẫn, biết mình muốn gì, lúc học tập thật sự như muốn khoét sạch những thứ trong bụng Lâm Túc ra, nhưng lại phát hiện như muối bỏ biển, mãi không thể chạm đến giới hạn của người này.

Việc công chiếm Lê quốc là điều bắt buộc, Lê Nguyên biết rõ địa hình của Lê quốc: “Lê quốc có nhiều núi, không bằng phẳng giống như Lương quốc, người tấn công Lương quốc thường sẽ không tiếp tế đủ lương thực và đồ quân nhu nên từ bỏ giữa chừng. Nhưng Lê quốc thì khác, nơi tiếp giáp với Nam quốc là đồi núi hiểm trở, leo lên từ Lê quốc thì dễ, nhưng muốn tấn công từ Nam quốc đa số đều là vách đá thẳng đứng, rất khó lên được.”

Tấn công Nam quốc dễ dàng là vì có đường thuỷ phối hợp, hơn nữa Khang Quốc công ở biên cương đã không còn trung thành với Nguyên Hoà Đế từ lâu, thiên thời địa lợi nhân hòa có đủ, Nguyên Hoà Đế thua cũng không oan.

Nhưng Lê quốc thì khác, Tề quốc không chiếm được ưu thế địa lợi, lén lẻn vào rồi đổi một người không được coi trọng đi thì được, chứ muốn vượt qua vòng vây trùng điệp để giết hai mẹ con kia thì lại không thể.

Còn về phụ hoàng, lúc trước cậu không muốn ông ta chết, vì dù sao đó cũng là cha của cậu, là người mẫu thân yêu, nhưng hôm nay… cậu muốn ông ta phải chết.

Trong chuyện cái chết của huynh tẩu, nếu không vì ông ta mặc kệ, thì ai có thể hại chết con trai trưởng của một nước chứ?

“Có địa hình hiểm trở này, đúng là một người trông cửa, vạn người không mở được.” Lâm Túc phân tích cùng cậu trên sa bàn: “Dù leo lên được vách đá thẳng đứng, nhưng muốn từ nơi đó tiến vào quốc đồ của Lê quốc thì cũng tiêu hao hết thể lực của binh s�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp