Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 83: Thái hậu mười lăm tuổi (7)


10 tháng

trướctiếp

Rõ ràng là Lê Hoàng hậu rất ngạc nhiên, nếu bà ấy sinh ra nữ nhi thì đương nhiên Tề Đế là sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí trượng phu, dù sao nữ nhân cũng sẽ bị nhốt ở trong nhà cả đời, đều phải sống qua ngày dựa vào sự cưng chiều của nam nhân và vinh quang của nhà mẹ đẻ, ở hoàng cung hay ở nhà quan cũng không quá khác nhau.

Nhưng Nguyên Nhi của bà ấy vốn là người thừa kế ngai vàng cực kỳ thông minh… mà hiện tại Lê quốc đang nguy khốn, người trong hoàng thất đều bị giam, có lẽ còn không tự do và vẻ vang bằng làm Hoàng hậu ở trong cung.

Lê Hoàng hậu không phải một người không hiểu thế đời, chỉ là khó tránh khỏi đau lòng.

Lúc trước ở nước cũ, sống trong hoàng cung, dù có đau lòng thì ngoài mặt vẫn phải tươi cười, bây giờ cách xa nước cũ càng không thể để chuyện này khiến Tân đế cảm thấy không vui.

Lê Hoàng hậu hít sâu một hơi rồi cười nói: “Không ngờ Nguyên Nhi lại tìm được người tâm đầu ý hợp rồi.’

Lê Nguyên nhìn cảm xúc thay đổi trên khuôn mặt bà ấy, biết có lẽ bà ấy không tin chân tình ở chốn hoàng cung, dù sao lúc đầu khi gặp Lâm Túc, bản thân cậu cũng không tin.

Nhưng lâu ngày thấy rõ lòng người, chỉ cần Lâm Túc vẫn trước sau như một thì mẫu hậu sẽ yên tâm thôi.

Lâm Túc tiến lên khoác lên vai Lê Nguyên nói: “Nơi này gió to, không hợp để nói chuyện quá lâu, Nguyên Nhi và mẫu hậu trở về thu xếp đã rồi nói chuyện tiếp.”

Lê Hoàng hậu gọi tên mụ của Lê Nguyên mang theo sự dịu dàng của người mẹ, nhưng Lâm Túc gọi cậu, Lê Nguyên cứ thấy có thêm cảm giác gì đó, nhưng lúc này cũng không tiện phản bác, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo hắn.

Mọi người thu xếp ổn thỏa, Lê Nguyên lại nhớ đến cháu của mình, cậu vội hỏi: “Sao không thấy Sâm Nhi đâu thế ạ?”

Trưởng tôn Lê Sâm của Lê quốc năm nay vừa tròn ba tuổi.

Lê Hoàng hậu thoáng ủ rũ, sau đó nói: “Tiểu Bảo rời khỏi quê hương, có lẽ là không quen với môi trường sống mới nên bị bệnh, bây giờ đang uống thuốc nghỉ ngơi.”

Thời đại này một trận sốt cao cũng có thể lấy mạng người, Lâm Túc nhìn về phía Lữ Ninh, Lữ Ninh vội vàng bẩm báo: “Tiểu điện hạ ở Lê quốc vẫn rất khoẻ mạnh, nhưng vừa đến Tề quốc đã bắt đầu nôn và tiêu chảy, ăn uống không ngon, đã phái đại phu đi khám và kê đơn thuốc rồi, chắc sẽ khoẻ lại nhanh thôi.”

Trẻ con bị bệnh nguy hiểm hơn người trưởng thành, rõ ràng Lê Nguyên hơi lo lắng, cậu ngẩng đầu nói: “Bệ hạ, ta muốn đi xem thằng bé thế nào.”

“Ta đi với em.” Đương nhiên là Lâm Túc sẽ đồng ý.

Ngoài chuyện Lê Sâm bị bệnh, những chuyện khác Lữ Ninh đều thu xếp rất ổn thoả, ít nhất nơi phụ nữ và trẻ con ở thoải mái hơn chỗ của đám nam nhân thô kệch nhiều, còn có cả tỳ nữ hầu hạ.

“Tổ mẫu… Tổ mẫu… Bảo Nhi muốn… tổ mẫu…” Vừa đi vào nhà đã nghe thấy tiếng khóc lóc cầu xin yếu ớt, rõ ràng vẫn đang khó chịu, nhưng lại không dám khóc to.

“Ngoan, lát nữa tổ mẫu sẽ về, Bảo Nhi ngoan nhé…” Rõ ràng tỳ nữ hơi luống cuống chân tay, chứ không phải cố ý thờ ơ.

Nhóm người đi vào, tỳ nữ nhìn thấy Lê Hoàng hậu thì lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Phu nhân, người quay lại rồi, tiểu thiếu gia đang khóc đòi người đây.”

Lữ Ninh chiêu mộ tỳ nữ, đương nhiên sẽ không cho họ biết thân phận của Lê Hoàng hậu và Lê Sâm, chỉ nói đó là một vị phu nhân thôi.

“Tổ mẫu…” Đứa bé nằm trên giường rất gầy, sắc mặt tiều tuỵ, gò má cũng hơi hóp lại, đôi mắt vốn tròn to này càng có vẻ to hơn, đáng thương khiến người ta đau lòng.

Lê Hoàng hậu vô cùng thương xót, bà ấy bước tới ôm lấy đứa trẻ, thuần thục vỗ lưng cậu bé: “Tổ mẫu về rồi, tổ mẫu về rồi đây, Bảo Nhi không sao rồi.”

Đứa trẻ nhỏ nhắn kia trông có vẻ bế lên rất nhẹ, ngay cả tiếng khóc cũng như mèo con: “Tổ mẫu… Bảo Nhi đau…”

“Đau ở đâu? Để tổ mẫu gọi đại phu đến khám được không?” Lê Hoàng hậu kiên nhẫn dỗ dành.

Lê Nguyên lần đầu gặp cháu đã cảm thấy thân thiết, nhưng rõ ràng đứa bé này không khoẻ mạnh như những đứa trẻ bình thường, càng khiến người ta vô cùng đau lòng, cậu tiến lên nói: “Mẫu hậu, sao Sâm Nhi lại thế này?”

Cậu bé ngẩng đầu lên mở mắt ra nhìn cậu, sau đó hai mắt sáng rực lên: “Cha, cha…”

Lê Hoàng hậu còn chưa trả lời đã nghe thấy tiếng gọi này, cả bà ấy và Lê Nguyên đều sững sờ: “Bảo Nhi, đây là…” Hoàng thúc.

Nhưng bà ấy còn chưa nói xong đã bị Lê Nguyên ngắt lời: “Là cha đây, Bảo Nhi, là cha đây.”

“Cha…” Lê Sâm nhỏ giọng gọi, sau đó duỗi tay đòi bế.

Lê Nguyên chưa từng ôm trẻ con, chỉ có thể cẩn thận ôm lấy đứa trẻ, cảm nhận cơ thể gầy trơ xương trong lòng, cất lời: “Bảo Nhi ngoan, Bảo Nhi ngoan, có cha ở đây rồi.”

“Dạ, cha về rồi.” Cánh tay Lê Sâm không có sức, nhưng vẫn ôm chặt lấy Lê Nguyên không chịu buông, mãi đến khi tiếng khóc thút thít chậm rãi dừng lại, nhịp thở dần ổn định, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Lê Hoàng hậu đón lấy đứa bé đặt xuống giường, chợt phát hiện dù cậu bé đang ngủ nhưng một bàn tay vẫn nắm chặt lấy vạt áo của Lê Nguyên, nếu dùng sức kéo ra e rằng sẽ khiến cậu bé tỉnh giấc.

“Không sao, để con bế tạm một lúc cũng được.” Lê Nguyên chưa từng gặp đứa bé này, nhưng lại cảm thấy rất gần gũi.

“Trông Bảo Nhi thật sự rất giống Nguyên Nhi khi còn bé, còn giống hơn cả hoàng huynh của con, bây giờ nhìn kỹ thì thấy chẳng khác nào cha con ruột cả.” Lê Hoàng hậu cảm thán, nếu N

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp