Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 81: Thái hậu mười lăm tuổi (5)


10 tháng

trướctiếp

Lê Nguyên hơi bất an, cô cô cũng nhìn thấy điều này, đợi đến khi Lâm Túc đi xa, bà ấy thở dài nói: “Thái hậu, bây giờ phải làm sao đây?”

Lê Nguyên cầm rubik kia nói: “Hiện tại ngay cả bệ hạ cũng phải nhượng bộ, chúng ta không còn cách nào khác cả.”

Cô cô nhìn rubik kia nói: “Nô tỳ không nói những gì Thái hậu gặp, mà là nếu người thật sự tâm đầu ý hợp với Khải Thần Đế bệ hạ thì vẫn tốt hơn bị nhốt ở nơi này.”

Người kia anh tuấn, có thủ đoạn bản lĩnh, nếu Thái hậu thật sự gả đi thì vẫn tốt hơn cuộc sống goá bụa này nhiều.

“Năm xưa phụ hoàng cũng đối xử rất tốt với mẫu hậu, nhưng không phải sau đó cũng bị mỹ nhân mà mẫu tử Đức phi dâng lên quyến rũ, cả ngày chìm đắm trong tửu sắc hay sao. Nguyên Hoà Đế và Hoàng hậu trông có vẻ như phu thê tình thâm, nhưng thật ra vẫn sẽ có tam cung lục viện, lúc ham mê sắc đẹp còn quên cả thể diện của quốc gia.” Lê Nguyên chơi đùa với rubik, sau đó đặt xuống bàn nói: “Thứ đầu tiên hắn vừa ý đương nhiên cũng là vẻ ngoài này của ta, đổi một thân phận, một hoàng cung khác, thật ra thì cũng chẳng khác nhau là mấy.”

Hiện tại cậu chỉ mong nếu người nọ thật sự cảm thấy hứng thú với mình thì cậu có thể gặp lại mẫu hậu một lần. Còn về Lê quốc, tuy là quê hương, nhưng chưa chắc cậu có thể bảo vệ được nó.

“Có lắm lúc Thái hậu sống sáng suốt quá.” Cô cô thở dài nói: “Con người đôi khi phải hồ đồ mới sống vui vẻ hơn được.”

“Tuy ta sáng suốt nhưng vẫn biết cách giả vờ ngu ngốc.” Lê Nguyên chọc ngón tay vào rubik kia, sau đó cười khẽ.

Dù cậu không tin tưởng nam nhân kia, nhưng quá trình tiếp xúc đúng là rất vui vẻ.

Chỉ cần sáng suốt, không đối đãi thật lòng, thật ra nói chuyện thăm hỏi một lúc giống hôm nay cũng không sao cả.

Lâm Túc thừa dịp trời tối rời khỏi Thái Hoà cung, lúc hắn đến chỉ có một thân một mình, nhưng lúc đi còn chưa được mấy mét đã có người hầu tiếp ứng: “Bệ hạ yên tâm, đã cảnh cáo những người qua lại rồi, nếu dám nói linh tinh thì sẽ xử tử hết.”

Tề quốc binh sĩ dũng mãnh, được đồn đại rằng giết người không gớm tay, lời uy hiếp bọn họ nói ra thật sự như dao kề lên cổ, dù muốn nói linh tinh cũng sẽ không tuỳ tiện lấy mạng mình ra làm trò đùa.

“Làm tốt lắm.” Lâm Túc khen ngợi.

“Thật ra bệ hạ không cần phải làm thế, người mà ngài muốn đương nhiên Nam quốc chỉ có thể ngoan ngoãn dâng lên.” Thân vệ nói.

Dù là Thái hậu của bọn họ cũng thế thôi.

“Ngươi vẫn chưa thành hôn đúng không?” Lâm Túc hỏi.

Thân vệ cười ngượng ngùng: “Bẩm bệ hạ, phải ạ.”

“Thế thì đúng rồi, dưa ép hái không ngọt, phu thê hoà thuận là phải cam tâm tình nguyện, nếu em ấy không đồng ý thì không cần thiết phải huỷ hoại danh tiếng của em ấy.” Lâm Túc nói.

Thân vệ đi theo hắn đã lâu, nghe thấy thế thì nói: “Bệ hạ thật sự là một quân tử.”

Một quân tử chân chính sẽ không sử dụng kế sách chia rẽ ba nước, cũng sẽ không thích một Thái hậu goá chồng, nhưng nếu người bên cạnh đã cho rằng hắn là quân tử thì cũng không vấn đề gì.

[Ký chủ, lúc trước ngài nói để ý một goá phụ là không có đạo đức.] 06 cảm thấy lời nói còn văng vẳng bên tai, vậy mà giờ ký chủ của nó đã đi trêu chọc người ta rồi.

Lâm Túc cười khẽ: [Ừm, thích lắm.]

06: […]

Khi một người đã không cần thể diện của mình nữa, người đó sẽ vô địch thiên hạ.

Ngày hôm sau Lâm Túc lại tới Thái Hoà cung, lần này người trong cung đều muốn vùi đầu xuống đất.

Hắn đến rất sớm, Lê Nguyên vừa thức dậy đang dùng bữa sáng trong điện của mình, còn chưa mặc áo khoác ngoài, mũ miện cũng chưa đội, lúc nhìn thấy Lâm Túc cậu lập tức trợn to mắt: “Sao bệ hạ lại đến sớm thế?”

“Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức*.”  Lâm Túc ung dung ngồi xuống trước bàn, đảo mắt nhìn thoáng qua Lê Nguyên: “May mà đến đúng lúc”.

(*: Hoa sen mọc từ đầm nước trong, đẹp tự nhiên không cần tô điểm.)

“Cách nói chuyện của bệ hạ hôm nay thật sự rất giống một kẻ lưu manh.” Lê Nguyên khoác áo khoác ngoài do cô cô vội vàng cầm đến, cất lời: “Nếu ngài đã nói tìm hiểu nhau thì nên kính trọng ta.”

Lâm Túc bật cười: “Nếu ta không kính trọng em thì bây giờ em đã ngồi ở đây rồi.”

Hắn vỗ lên bắp đùi mình một cái, thấy tiểu thiếu niên nhìn mình như chim sợ cành cong, hắn càng thấy vui vẻ hơn.

Thiếu niên vốn nên có sức sống, chứ bình tĩnh chững chạc như bà lão năm mươi tuổi thế này thì nhàm chán lắm.

Lê Nguyên nhìn vào mặt hắn, trên đó không chứa đựng chút cợt nhả nào mà chỉ có vẻ đăm chiêu, nhưng cậu càng cảm thấy tức giận hơn, rõ ràng người này là đến để trêu người ta.

“Thôi, dùng bữa sáng trước đã, đừng để nguội ảnh hưởng đến dạ dày.” Lâm Túc dừng lại, cùng cậu dùng bữa.

Bữa ăn của Thái hậu luôn có người hầu hạ, hơn nữa mỗi món ăn đều không nhiều, không thể ăn nhiều món nào được. Nhưng Lâm Túc lại thẳng thừng cho người lui xuống, thấy dáng vẻ ngập ngừng của cô cô, hắn cầm đũa dùng chung lên, gắp thức ăn vào bát, nếm thử rồi nói: “Không có độc đâu, ăn đi.”

Lê Nguyên trợn to mắt nói: “Trước giờ bệ hạ luôn dùng bữa như thế à?”

Không thể ăn nhiều là vì sợ người khác biết Đế vương thèm món ăn nào đó, sau đó sẽ bị lợi dụng sơ hở hãm hại.

Nhưng người này lại không hề sợ hãi, cũng không làm theo quy tắc mỗi món chỉ ăn ba miếng.

Vốn dĩ Lâm Túc chẳng có hứng thú gì với ngôi vị Hoàng đế, làm Hoàng đế trông có vẻ như ngồi trên vạn người, nhưng cũng bị ánh mắt của vạn người nhìn chằm chằm, Đế vương có tài có đức xưa nay luôn mệt mỏi vì công văn, tuy có hậu cung với vô số mỹ nhân, nhưng dù muốn yêu thương một mình ai đó cũng phải sủng hạnh tất cả những người khác.

Cho dù có con nối dõi cũng có khả năng con còn chưa trưởng thành thì mình đã chết, mỗi lời nói và hành động đều phải cẩn thận, mỗi khi đưa ra một quyết định cũng phải suy nghĩ kỹ lưỡng để tránh hại dân hại mình. Kể cả có thiên tai cũng phải ban chiếu nhận lỗi, nếu không sẽ bị ngôn quan trách tội, nằm trên giường ngủ còn phải đề phòng bị người khác ám sát, thật sự là một vị trí cực kỳ không tốt đẹp gì.

Lâm Túc sẽ không có hậu cung, cũng sẽ không có con cháu, như thế sẽ giảm bớt rất nhiều phiền phức, nhưng đại sự của Tề quốc vẫn phải do hắn tự quyết định, nếu ngay cả dùng bữa cũng không thể theo ý mình thì ngôi vị Hoàng đế này đúng là trở ngại khắp nơi, cực kỳ nhàm chán.

“Ta tinh thông cả y và độc, thuốc độc bình thường không thể bỏ vào trong thức ăn của ta đâu.” Lâm Túc cười nói: “Yên tâm đi, dù có bỏ độc thì ta cũng sẽ chết trước.”

Lê Nguyên ồ một tiếng, cuối cùng cũng yên tâm dùng bữa.

Hoàng đ�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp