Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 80: Thái hậu mười lăm tuổi (4)


10 tháng

trướctiếp

“Nếu chiếm được thượng nguồn của Nam quốc thì tốc độ hành quân sẽ nhanh hơn không chỉ một lần.” Quỷ Kiến Sầu nói.

Tên gốc của hắn ta là Trương Bằng, bây giờ mặc đồ Tướng quân, dù vẫn mang theo sự dũng mãnh và lưu manh trước đây, nhưng cũng không còn gặp phải chuyện gì cũng đòi đánh đòi giết như trước kia nữa. Dù sao Lâm Túc bảo hắn ta học binh thư cũng không phải chỉ để chơi.

“Đúng thế.” Lâm Túc cười nói: “Mọi người nghĩ sao?”

“Bệ hạ sáng suốt, chúng thần xin nghe theo lệnh bệ hạ.” Mấy vị tướng đồng loạt chắp tay nói.

Vào lúc Tiêu quốc đề phòng, Lương quốc thì ngang nhiên chiếm đoạt cửa hàng của Lâm Túc, biên giới phía Nam Bắc của Lương quốc xuất hiện một nhóm mấy chục nghìn kỵ binh, xông lên liều mạng tấn công trên bình nguyên rộng lớn của Lương quốc, tốc độ hành quân cực nhanh.

Tin chiến sự của hai bên biến đổi mỗi ngày, khiến các nước khác đều khiếp sợ không thôi.

“Không ngờ mục tiêu của hắn lại là Lương quốc!” Nguyên Hoà Đế ghì mạnh bút mực trong tay.

Tuy Thịnh Nguyên Đế của Lê quốc vẫn luôn hồ đồ, đam mê hưởng lạc, nhưng chuyện lớn có thể khiến quốc gia diệt vong thế này vẫn khiến ông ta tỉnh táo lại từ trong an nhàn.

Nhưng ở thời đại này dù có ra roi thúc ngựa thì tin tức cũng phải mất mấy ngày mới đến, mà mỗi lần tin tức truyền tới cũng đủ để khiến các Hoàng đế vốn không quan tâm đến đất nước cảm thấy nguy hiểm.

Mà kẻ đứng mũi chịu sào chính là Lương quốc, Lương Đế nổi trận lôi đình, phái binh tiếp viện, nhưng mỗi lần tin tức chiến sự truyền tới đều là thất bại, chiến tướng phái ra cũng đều là những người có kinh nghiệm trên chiến trường, nhưng nghe đồn đã bị Hoàng đế Tề quốc kia bắn rơi xuống ngựa chỉ bằng một thương, bị bắt ngay tại chỗ, ngay cả khả năng đánh trả cũng không có.

Kỵ binh hành quân rất nhanh, lương thực ban đầu cũng không đủ cung cấp, nhưng Lâm Túc có rất nhiều cửa hàng trong lãnh thổ Lương quốc, hơn nữa nơi binh tướng của hắn đi qua cũng chưa từng quấy nhiễu dân chúng, tốc độ điều động lương thực từ xung quanh hoàn toàn có thể kịp với tốc độ hành quân.

Kể cả cổng thành đóng chặt, có đổ dầu lên trên, nhưng cũng không thể ngăn cản những nội ứng đều là cao thủ trong thành. Chưa đến nửa tháng đã có ba mươi toà thành bị công phạt, chẳng mấy chốc đã sắp tấn công đến quốc đô của Lương quốc.

Lương Đế gửi tin tức cầu viện đến ba nước, nói rõ môi hở răng lạnh, nếu Lương quốc thất thủ thì chắc chắn ba nước khác cũng sẽ nối gót theo sau.

Thư cầu cứu được gửi đi, đương nhiên các nước càng thấy nguy hiểm hơn, dù sao Lương quốc cũng nói rất có lý, trong triều đình các nước bắt đầu tranh luận không ngừng.

“Bệ hạ nên phái người tiếp viện, nếu không quốc gia sẽ lâm nguy.”

“Nhưng hiện tại rõ ràng Hoàng đế Tề quốc kia không xâm phạm đến chúng ta, chúng ta tuỳ tiện giúp đỡ e rằng sẽ tự chuốc họa vào thân.”

“Đúng thế, trước mắt Lương quốc không thể phòng thủ, nếu chúng ta chủ động tấn công thì người tiếp theo sẽ chính là chúng ta.”

“Lương quốc nằm ở thượng nguồn, nếu hành quân thì Nam quốc sẽ đứng mũi chịu sào, huống hồ trong nước hiện tại cũng không đủ binh lực, nếu còn tổn thất thêm nữa e rằng sẽ mất nhiều hơn được.”

“Xin bệ hạ phái binh cùng chung kẻ địch với Lương quốc, nếu không sẽ là ngồi chờ chết đó ạ.”

“…”

Nguyên Hoà Đế vừa lên ngôi, đang trong giai đoạn hiếu chiến, muốn thể hiện bản lĩnh, nhưng không ngờ thương nhân quên triệu kiến trước đây lại có thực lực thâu tóm thiên hạ.

“Bệ hạ, nếu Tề quốc xâm chiếm Lương quốc thì Lương quốc hiện tại chính là Nam quốc sau này đấy ạ.”

“Bây giờ mà tuỳ tiện đóng cửa hàng của Tề quốc, e rằng hắn còn chưa chịu tổn thất thì vấn đề lương thực trong Thịnh Kinh đã khó giải quyết rồi.”

“Rõ ràng hắn đã lên kế hoạch từ lâu, dùng thân phận thương nhân để che giấu dã tâm của mình.”

Nguyên Hoà Đế rất hối hận vì yến tiệc ngày đó đã kiêu căng không gặp Lâm Túc một lần, nếu gặp chắc chắn có thể nhìn ra người này không tầm thường, cũng tiện ra quyết định từ sớm, để hắn không thể rời khỏi được quốc đô của Nam quốc.

“Các vị ái khanh nói xem phải làm sao đây?” Nguyên Hoà Đế hỏi.

Triều đình hoàn toàn rơi vào yên tĩnh, không có ai dám nói gì.

Ngay cả Hổ Uy Tướng quân cực kỳ dũng mãnh của Lương quốc kia cũng bị bắt sống chỉ bằng một thương, mà hiện giờ trong Nam quốc cũng không còn tướng mạnh nữa.

“Khang Quốc công từng đóng quân ở biên cương, hiện tại đất nước gặp nạn, bệ hạ có thể gọi ngài ấy quay lại không?” Tể tướng trầm ngâm một lúc lâu rồi nói.

“Khang Quốc công đúng là Đại tướng đắc lực, ngài ấy từng chiến đấu với Hổ Uy Tướng quân, còn thường xuyên giành chiến thắng.” Có hạ thần nói.

Nguyên Hoà Đế im lặng, lúc trước hắn ta muốn nắm giữ binh quyền, nên khi Khang Quốc công dâng chiết tử lên, đương nhiên hắn ta sẽ lập tức phê duyệt. Giờ lại muốn ông quay lại thì đúng là tự vả vào mặt mình.

Cũng không phải trong nước không có tướng, nhưng không mấy ai có thể ngăn cản đội quân tinh nhuệ của Tề quốc. Thể diện cá nhân hay lãnh thổ nước nhà quan trọng hơn, chỉ cần nhìn là biết ngay: “Truyền ý chỉ của trẫm, bắt đầu từ hôm nay khôi phục chức vị trong quân ngũ của Khang Quốc công, lập tức xuất chiến.”

Khi nhận được thánh chỉ, đương nhiên phủ Khang Quốc công chỉ có thể nhận, nhưng khi cầm thánh chỉ trong tay, Khang Quốc công chợt có cảm giác rất nực cười.

Đương nhiên họ cũng đã nhận được tin tức về hành động của Lâm Túc, lúc đầu Khang Quốc công rất kinh ngạc, sau đó lại cảm thán ngày đó khi gặp nhau đã biết có thể tin tưởng hắn.

Mà hiện tại trong Tề quốc có một chiến tướng Ngân Long xung phong đi đầu, dũng mãnh vô địch, tuy tên Lâm Phàm, nhưng phía Lâm Túc có truyền tin đến nói rằng đó là nhi tử của họ.

Hiện tại y rong ruổi sa trường, nêu cao tên tuổi, nếu Lâm Túc thật sự có thể thống nhất thiên hạ thì chiến công chắc chắn có thể khiến y vui vẻ hơn so với việc vào cung.

“Ta dốc sức cả đời vì Nam quốc, dù Tiên đế lớn tuổi hồ đồ nhưng cũng chưa từng đối xử tệ bạc với tướng sĩ, càng sẽ không khiến người khác không còn con nối dõi. Nhưng Tân đế thì háo sắc, vừa đấm vừa xoa, khiến ta phải mai danh ẩn tích mới có thể sống yên ổn.” Lúc không có người ngoài, Khang Quốc công nói với Khang phu nhân: “Hiện tại Tề quốc có xu hướng thống nhất thiên hạ, thật ra Nam quốc cũng không thể cản trở được lâu, so với việc làm tổn hao tính mạng của tướng sĩ thì thà khuất phục xin hàng còn hơn.”

“Lão gia nói rất đúng.” Khang phu nhân nắm tay ông nói: “Nếu bệ hạ nhân từ, nhi tử của chúng ta vẫn còn, vậy thì có liều cả tính mạng của toàn bộ phủ Khang Quốc công cũng không tiếc, nhưng rõ ràng là hắn đạo đức giả, không đáng để chúng ta liều mạng dùng sức lực để phục vụ.”

Biên cương đương nhiên là phải đi, nhưng đối kháng như thế nào thì là chuyện của phủ Khang Quốc công họ.

Ức hiếp người khác mà còn muốn người khác đối xử tốt với mình, mơ đẹp quá rồi đấy.

Trong Thái Hoà cung lại nhận được tin tức, tin tức lần này ngay cả hậu cung cũng biết.

Lê Nguyên nhìn bản đồ, ngạc nhiên nói: “Sao lại là Lương quốc?”

Đó là chuyện tất cả mọi người đều không thể ngờ, nhưng người kia lại đi theo kiểu ngược đời, khiến mọi người không kịp ứng phó.

Chưa chắc Lê quốc có thể chống lại một tướng tài như thế.

“Tuy đã chiếm được rất nhiều thành trì, nhưng chưa chắc có thể xâm chiếm được nơi quan trọng nhất là quốc đô, nếu đến bước đường cùng, chắc hẳn các tướng sĩ cũng sẽ liều mạng đối kháng.” Cô cô trấn an cậu.

“Không đâu, nhìn cách Lâm Túc đối xử với hoàng thất Trần quốc là biết hắn không phải người đuổi cùng giết tận, hơn nữa trên đường đi cũng không xâm phạm đến dân chúng yếu đuối, đa số người dân chỉ muốn được sống, chưa chắc sẽ dốc hết sức lực vì một hoàng thất sẽ không chết.” Lê Nguyên vân vê ngón tay: “Đây cũng là điểm cao siêu của người kia.”

“Nhưng ba nước sẽ không tiếp viện ư?” Cô cô hỏi.

“Phụ hoàng lớn tuổi, còn bị hai mẫu tử kia mê hoặc, e rằng đã không còn khí phách năm đó nữa rồi, chỉ muốn tự bảo vệ mình, Nguyên Hoà Đế trông có vẻ tài trí mưu lược kiệt xuất nhưng thật ra rất cố chấp, chỉ biết lợi ích của bản thân.” Lê Nguyên cụp mắt nói: “Hắn sẽ không phái binh đâu, còn Tiêu quốc, e rằng có lòng mà không có sức. Chuyện bọn họ muốn phái binh bao vây quốc đô của Tề quốc để cứu Lương quốc thoát khỏi nguy hiểm, chúng ta có thể nghĩ ra được, sao Khải Thần Đế có thể không nghĩ ra?”

Tề quốc mới thành lập, tuy lãnh thổ Lương quốc vô cùng rộng lớn sẽ khiến mặt trận kéo dài, nhưng sao hắn có thể để lãnh thổ của nước mình bị lộ trước người ngoài được.

“Vậy phải làm sao đây?” Cô cô lo lắng.

“Với cục diện hiện tại chỉ có ba nước hợp tác mới có thể chống lại kẻ thù, nhưng e rằng còn chưa hợp tác thì nội bộ đã đánh nhau trước.” Lê Nguyên nằm trên sạp: “Không còn cách nào nữa rồi…”

Cậu cũng lực bất tòng tâm, cũng may là Lâm Túc không quá tàn nhẫn, có thể sắp xếp ổn thoả cho thân thích hoàng thất các nước, sau này Nam quốc bị tiêu diệt, cậu đổi chỗ bị giam, có lẽ vẫn có thể gặp lại mẫu hậu.

Ba nước đều không có hành động, một tháng sau thì Lương quốc diệt vong.

Lương Đế chỉ mới trung niên, nhưng lúc thấy thanh niên đi vào từ ngoài điện thì đã như thành một ông già: “Lương quốc không còn, e rằng bọn họ cũng không thể bảo vệ mình được nữa.”

Lâm Túc cười nói: “Môi hở răng lạnh, ông hiểu đạo lý này còn bọn họ thì không, đây là sự khác biệt.”

“Triều nhà Tề đã diệt vong từ lâu, tổ tiên nhà ta cũng chỉ thừa hưởng thôi.” Lương Đế thở dài nói: “Ngươi có thể giết ta, nhưng xin đừng động đến mạng sống của người thân ta.”

“Ông sống vẫn tốt hơn là chết, còn sống có thể giữ được danh tiếng của ta, nếu ông chết thì chẳng phải ta sẽ trở thành một ông vua độc ác sao?” Lâm Túc

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp