Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 78: Thái hậu mười lăm tuổi (2)


10 tháng

trướctiếp

Nghe bà ấy nói xong, tay Lê Nguyên dừng lại giữa không trung, cười nói: “Cô cô biết người đã làm ra cây trâm này là ai sao?”

Nhớ lại chuyện trước kia chỉ khiến mình đau khổ, muốn sống thì phải nhìn về phía trước, bỗng dưng nhắc đến chỉ càng tăng thêm phiền não thôi.

“Thái hậu muốn làm mấy cây?” Cô cô hỏi.

Lê Nguyên lắc đầu: “Thủ pháp làm cây trâm này cực kì khéo léo, dùng một vài cơ quan tinh tế, chắc người làm ra nó phải là người hiểu thuật cơ quan. Nếu có thể nhờ người đó làm ít đồ chơi, vừa hay có thể giết thời gian.”

Cô cô gật đầu lia lịa: “Đúng thế, nô tì sẽ cho người đi hỏi thăm.”

“Đa tạ cô cô.” Lê Nguyên chống tai ngồi tại chỗ, ngón tay mân mê chiếc trâm kia.

Có thể chế tác tinh xảo như vậy, tất nhiên phải là một sư phụ có kinh nghiệm cực kì phong phú, thủ pháp cực kì xảo diệu thì mới có thể làm ra được.

“Chỉ là đồ chơi tinh xảo thôi sao?” Nguyên Hòa Đế hỏi.

Tổng quản trong cung nói: “Cô cô trong cung Thái hậu nói, Thái hậu còn trẻ, luôn ở một mình sợ là sẽ buồn chán, hiếm khi thấy bệ hạ tặng một cây trâm tinh xảo nên mới nảy ra ý giải buồn.”

Ở trong cung, địa vị càng cao thì làm việc càng nhanh, nghe nói Thái hậu chỉ muốn làm đồ chơi tinh xảo, đương nhiên Nguyên Hòa Đế sẽ đồng ý.

Hiện giờ Thái hậu có ơn che chở hắn ta, tuy còn trẻ nhưng thân phận lớn, còn quyết định không can thiệp vào việc của tiền triều hay hậu cung. Đối với hắn ta cũng chỉ là nuôi thêm một người, đã vậy hắn ta còn có thể ung dung làm một đứa con có hiếu, cho nên hắn ta cũng vui vẻ thỏa mãn một vài yêu cầu trong cuộc sống của vị trưởng bối trên danh nghĩa này.

“Vậy ngươi phái người đi làm mau đi.” Nguyên Hòa Đế nói: “Nếu Thái hậu thích thì bảo sư phụ kia vào cung làm những món đồ chơi đó cho Thái hậu vui cũng được.”

Nguyên Hòa Đế đã đồng ý, Lâm lão sư phụ cũng nhận được một đơn đặt hàng đặc biệt: “Đồ chơi cơ quan sao?”

Thuộc hạ gật đầu nói: “Cung nhân đó nói như vậy, nói là Thái hậu cảm thấy trâm cài tóc của người làm tuyệt đẹp, nên muốn xem người có thể làm ra đồ chơi tinh xảo gì. Nếu có thể giúp Thái hậu giải buồn thì cũng tốt.”

Thái hậu Lê Nguyên chính là mục tiêu nhiệm vụ lần này, sau khi Tiên đế băng hà thì trở thành Thái hậu từ lúc mười lăm tuổi, nay cũng chỉ mới mười sáu thôi.

Mới mười sáu tuổi đã bị giam trong cung cấm, đúng là sẽ buồn bực thật.

Có khách đặt hàng thì đương nhiên sẽ không từ chối, Lâm Túc cười nói: “Ngày mai ta sẽ làm cho Thái hậu.”

Đồ chơi trí tuệ ở thời đại này cũng chỉ kiểu như cửu liên hoàn, chỉ cần tìm được bí quyết là có thể giải ra, chứ những thứ cần đến tính toán như rubik thì hoàn toàn không có.

Hắn đồng ý khiến thuộc hạ rất vui: “Vâng thưa Thiếu chủ, ta sẽ thay mặt người trả lời cung nhân kia.”

Tốc độ của Lâm Túc rất nhanh, thuộc hạ lại là thợ giỏi, muốn làm những đồ chơi có cơ quan phức tạp là điều không khó.

Ngày hôm sau, Lê Nguyên nhận được một món đồ bằng gỗ trông hết sức rườm rà được ngoài cung dâng lên, bên cạnh còn có một tờ giấy ghi cách chơi.

Lê Nguyên cũng không vội cởi ra mà cầm tờ giấy kia lên: “Khóa Lỗ Ban, không cần đinh hay lỗ, hoàn toàn do gỗ ghép lại.”

Chữ không nhiều nhưng nét chữ rất khí phách, mang theo sự sắc bén, chỉ vài nét bút đã khiến Lê Nguyên phải khen ngợi: “Thư pháp cỡ này không phải một sớm một chiều là luyện thành được đâu, chứng tỏ vị sư phụ này đã khổ luyện thành thạo nhiều năm.”

Có thể luyện thư pháp tốt như vậy, nhất định phải có kinh nghiệm mấy mươi năm.

Tờ giấy kia được Lê Nguyên cất rất cẩn thận. Cậu quan sát quả cầu gỗ lỡn trước mắt, tìm kiếm kết cấu cơ quan trong đó.

Kéo đẩy để mở khóa, một chỗ không đúng thì tất cả đều sai. Lê Nguyên mở khóa rất nghiêm túc, mỗi lần rút được một miếng gỗ ra, mắt cậu lại sáng hơn một phần, mãi đến hoàng hôn, cô cô báo đã đến lúc dùng thiện, cậu mới thoát khỏi trạng thái đó. Trên tháp đầy gỗ, cậu chỉ khẽ cử động đã đánh rơi vài miếng gỗ trên vạt áo xuống đất.

Lê Nguyên hơi lúng túng: “Tự dưng chìm đắm quá.”

Nhưng cậu vẫn hết sức yêu quý mà nhặt những miếng gỗ đó lên.

“Hiếm khi thấy tâm trạng Thái hậu tốt như vậy.” Cô cô cười nói: “Người đã giải được không ít rồi, dùng thiện xong lại giải tiếp cũng không muộn đâu.”

Người rảnh rỗi nhất trong cung có lẽ là Lê Nguyên, cậu không cần tính kế để được yêu thích như các phi tần, cũng không cần mâu thuẫn với ai, chỉ cần ở đây giết thời gian là được.

“Trước giờ cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, chiều hôm nay đúng thật không cảm thấy thời gian trôi qua.” Lê Nguyên cất gọn đống gỗ kia, cho dù đi dùng thiện nhưng vẫn đi một bước quay đầu nhìn lại ba lần, rất quyến luyến.

Hiếm khi thấy cậu bỏ đi vẻ già nua, có mấy phần phấn chấn bồng bột như lúc ở Lê quốc, cô cô vui vô cùng, cảm thấy Các chủ của Trân Bảo các quá được việc: “Thái hậu nhìn đường đi ạ, người si mê với nó như vậy thì để tối nay nô tì bầu bạn với người.”

“Tại ta... tại ai gia rảnh rỗi quá thôi.” Trước kia Lê Nguyên dùng thiện đều ăn chậm, dù sao ăn xong cũng không có chuyện gì làm, thà cứ ăn từ từ, tránh để rảnh rỗi quá nhiều, nhưng hôm nay cậu lại cảm thấy cô cô gắp thức ăn hơi chậm, nhưng cũng chỉ ăn mấy miếng đã buông đũa: “Ai gia no rồi.”

Cậu vừa đứng dậy đã đi ngay, hiển nhiên vẫn còn lấn cấn tới món đồ chơi trí tuệ chưa tháo xong.

Thật ra bỏ một bữa tối cũng không quá đáng ngại, nhưng đã lâu cô cô không thấy cậu nhiệt tình với thứ gì hay chuyện gì như vậy nên nhìn cả bàn đầy thức ăn mà thở dài: “Thôi, Thái hậu vui vẻ là quan trọng nhất.”

Người ở trong cung quá bí bách, phần lớn đều bí bách đến mức sinh bệnh, có thể vui vẻ một lần còn quan trọng hơn ăn một bữa cơm.

Lê Nguyên ăn xong thì tiếp tục nghiên cứu, lần này mãi đến canh ba, cô cô cầm đèn qua nhắc nhở cậu đi ngủ: “Thái hậu, để ngày mai chơi tiếp, người nên nghỉ ngơi rồi, lỡ ngày mai bệ hạ tới thỉnh an mà người không dậy nổi thì không được đâu.”

“Thì miễn thỉnh an thôi.” Lê Nguyên vẫn không ngẩng đầu lên: “Cô cô cũng đi ngủ đi, không cần quan tâm tới ai gia đâu.”

Cậu là Thái hậu, cho dù là nô tì thân cận nhất cũng chỉ có thể khuyên can, không thể ra lệnh trực tiếp.

Cô cô thăm dò, đổi cho cậu ngọn đèn dầu khác: “Nếu người mệt thì gọi nô tì nhé, nô tì ở bên ngoài gác đêm cho người.”

Ngày thường trong các cung đều cần có người gác đêm, để chủ tử nửa đêm có gì cần thì gọi.

“Ừ.” Lê Nguyên đáp, tay vẫn không hề ngừng lại, mãi cho đến khi giải xong hết, mới rút cái kh�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp