Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 77: Thái hậu mười lăm tuổi (1)


10 tháng

trướctiếp

Sau ba ngày, Lữ Ương quay lại báo cáo kết quả điều tra cho Lâm Túc: “Thiếu chủ, là tên hầu ngày thường phụ trách rửa bát đĩa chén trản bị người ta giả mạo, lúc ta tới thì hắn đã chạy mất rồi, xin lỗi Thiếu chủ, lão phu không tóm được hung thủ.”

“Sau đó thì sao?” Lâm Túc buông bút, sắp xếp xong trang giấy trên bàn rồi mới hỏi.

Lữ Ương chắp tay đáp: “Lão phu đã phái người đi điều tra hành tung của kẻ đó rồi, nếu gặp hắn ta, chắc chắn sẽ giết ngay lập tức.”

Lâm Túc nhìn ông ta, nhìn tới mức Lữ Ương phải cảm thấy chắc mình làm sai ở đâu đó, hắn mới nói: “Lữ sư phụ có thể kiểm tra từng nhân sĩ trong viện. Ta hy vọng sẽ nắm rõ được lai lịch và bối cảnh gia đình từng người, chứ không phải chỉ một kẻ tép riu cũng có thể trà trộn vào lấy mạng ta, ông cảm thấy sao?”

Giọng điệu của hắn hết sức dịu dàng, cũng bình dị như thường ngày, nhưng ông ta biết cái hắn muốn không phải tung tích của sát thủ hay gì, mà là an toàn sau này.

Đây là lỗi sơ sót, tắc trách của ông ta, Thiếu chủ không những không chỉ trích mà lại bình tĩnh nhắc nhở, càng khiến ông ta áy náy không chịu nổi.

“Lão phu… thuộc hạ nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.” Lữ Ương nói: “Thiếu chủ…”

Lâm Túc đứng dậy, nói: “Đa tạ Lữ sư phụ, sắp tới ta phải ra ngoài một chuyến, mong Lữ sư phụ có thể phái hai thuộc hạ thân thủ tốt bảo vệ ta.”

“Thiếu chủ ra ngoài định làm gì sao?” Lữ Ương hỏi lại.

Nếu là trước kia, ông ta sợ Thiếu chủ ra ngoài mua vui, không làm việc đàng hoàng, nhưng bây giờ không hiểu sao ông ta lại thấy cần thận trọng.

Thuộc hạ vốn không nên hỏi hành tung của chủ nhân, nhưng người này lại là sư phụ của nguyên thân, thân là trưởng bối nên cũng có tư cách hỏi.

“Mua một vài cửa hàng, mở cửa làm ăn.” Lâm Túc đáp.

Muốn thu thập quân đội thì sao có thể thiếu bạc được, không có tài phú sánh ngang quốc khố, sao có thể xưng vương xưng bá trong thời loạn lạc?

Lữ Ương nghiêng người cản đường Lâm Túc: “Thiếu chủ, bây giờ trên người ngài gánh vác đại nghiệp phục Tề, sao có thể làm ăn kinh doanh gì đó được? Nếu dấn thân vào con đường này ắt sẽ tầm thường cả đời, khó thành đại nghiệp, mong Thiếu chủ suy nghĩ lại.”

Sĩ nông công thương gần như là nhận thức chung của người trong thời đại này, người không trải qua các thời đại khác nhau, tư duy bị trói buộc trong thời đại này cũng là chuyện thường tình. Tuy có rất nhiều người được tiếp nhận giáo dục tiên tiến, nhưng tư duy lại bị bó buộc, khó lòng thay đổi.

Đây không phải chuyện xấu, ít nhất những người tiếp thu giáo dục phải trung quân ái quốc như họ sẽ trung thành một lòng, thật sự để mấy đời gia tộc hầu hạ chủ cũ.

Lâm Túc dừng chân, ngồi xuống vị trí bên cạnh, nói: “Nếu Lữ sư phụ đã nói đến chuyện phục hưng triều nhà Tề thì ắt trong lòng đã có tính toán, vậy xin hỏi sư phụ muốn phục hưng triều nhà tề thế nào?”

“Đương nhiên là Thiếu chủ phải dốc lòng học tập cho văn thao võ lược, dẫn dắt chúng thuộc hạ lật đổ bọn loạn thần tặc tử kia.” Thấy hắn không còn mất kiên nhẫn khi nhắc đến chuyện này giống trước kia, Lữ Ương chắp tay đáp.

“Vậy ta phải làm sao để lật đổ bọn loạn thần tặc tử kia đây? Làm gương cho binh sĩ, giết sạch bọn loạn thần tặc tử đó?” Lâm Túc thở dài nói: “Lữ sư phụ tập võ cả đời mà vẫn chưa thể đi lại trong cung như đi dạo hậu hoa viên, hoàng tộc năm nước nhiều như mây, muốn giết sạch không còn ai, chỉ sợ cả đời này cũng không kịp.”

Lữ Ương kiến nghị: “Thiếu chủ làm không được thì ắt sẽ có con cháu đời sau kế thừa nghiệp lớn, đời đời con cháu, vô cùng vô tận.”

Lâm Túc: “…”

Hệ thống cảm nhận được sự cạn lời của ký chủ: [Chắc ông ta đọc “Ngu Công dời núi” nhiều quá đó kí chủ.]

Mặc dù Ngu Công có chí, nhưng con cháu đời sau chưa chắc đã có chí này, nếu cố gắng vô vọng như vậy cả đời thì đời này coi như bỏ, sau này sẽ có kết cục Thiên Thần dời núi, mang đầy ý trào phúng.

Trông thì có vẻ kiên trì bền bỉ, nhưng thực chất vẫn chỉ là làm việc hoang đường, vọng tưởng có thể một bước lên trời mà lược bỏ vô số quá trình bên trong.

Tư duy của người này bị hạn chế, nhưng vẫn có tác dụng, chẳng qua phải khiến ông ta nghe lời hắn mới được.

“Nếu ta có thể hoàn thành ngay trong đời này thì sao?” Lâm Túc nhếch môi cười, không hề tức giận vì lời phản bác của Lữ Ương.

“Thiếu chủ định hoàn thành đại nghiệp thế nào? Dựa vào buôn bán sao?” Lữ Ương hỏi.

Lâm Túc nhìn chằm chằm ông ta một lúc lâu rồi mới nói: “Muốn thành đại nghiệp vong Hạ phục Tề thì quân đội, tài phú, danh vọng đều không thể thiếu cái nào. Không có tiền tài chống đỡ, dựa vào cái gì để hô hoán quân đội? Không có thanh danh chống đỡ thì làm sao chiếm lý đoạt tình? Không có quân đội thảo phạt, đến cả một thành trì cũng không đánh được, nói chi cả thiên hạ? Sĩ có câu, văn nhân tạo phản, ba năm không thành chính là vì trong tay không có binh tướng, bao triều đại thay đổi từ xưa tới nay đều là do quân đội thảo phạt, Lữ sư phụ có từng thấy tiền lệ thích khách chỉ cần giết Hoàng đế đã có thể thay đổi triều đại bao giờ chưa?”

Cả một đoạn dài, hắn nói rất điềm đạm, nhưng lại làm Lữ Ương á khẩu không nói được gì.

Lòng ông ta có chí lớn, nhưng nếu muốn đủ tài phú nuôi quân mạnh thì e rằn mãn kiếp cũng không thành đại nghiệp.

“Thiếu chủ nói rất đúng.” Lữ Ương nói.

“Bây giờ đã không còn tiền triều, nhưng ta thân làm chủ, ngươi là nô bộc, chuyện ta nói ngươi có thể hỏi, có thể can gián, nhưng không được tuỳ tiện can thiệp hay ngăn cản, không thì Lữ sư phụ cứ việc tự lập mình làm chủ, hà tất phải gọi ta là Thiếu chủ làm gì.” Lâm Túc hơi ngẩng đầu nhìn ông ta.

Lữ Ương vội vàng chắp tay đáp: “Thuộc hạ tuyệt đối không có lòng mưu nghịch, chỉ là dạo này lời nói và hành động của Thiếu chủ đều không giống xưa…”

“Ngày xưa Lữ sư phụ như hổ, đương nhiên ta phải kiềm chế mình, nhưng nếu bây giờ còn không gỡ cái mác ấy đi thì e là cả mạng cũng chẳng còn. Đương nhiên ta chỉ nói rõ suy nghĩ trong lòng mình với sư phụ thôi.” Lâm Túc đứng dậy, nói: “Nếu sư phụ tán thành, sau này vẫn có thể cùng ta làm chuyện lớn. Còn nếu sư phụ không tán thành, vậy cứ chia tiền tài tiền triều lưu lại thành hai nửa, một nửa để sư phụ dưỡng lão.”

Hắn quả quyết như thế là vì muốn Lữ Ương đưa ra quyết định, Lữ Ninh đứng ngoài cửa nghe họ nói chuyện mà sắp ngừng thở tới nơi rồi. Đã qua ba ngày mà huynh đệ của hắn ta vẫn chưa thể thoát khỏi kích thích kia ư?

“Đương nhiên lão phu sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh của Thiếu chủ, xin Thiếu chủ dặn dò.” Lữ Ương chắp tay cúi đầu nói.

Chủ là chủ, tớ là tớ, nếu rời khỏi chủ tử thì còn mưu đồ nghiệp lớn gì nữa, đến cả lý cả tình còn chẳng chiếm được.

“Phái hai người thân thủ tốt và nghe lời đi theo ta.” Lâm Túc chỉnh vạt áo rồi đứng lên, xách thanh kiếm để trên bàn đi ra ngoài: “Sau một chén trà sẽ xuất phát.”

Hắn làm việc quá dứt khoát, Lữ Ương “dạ” một tiếng rồi liền vội vàng đi thu xếp ngay.

Lữ Ương rời đi, Lữ Ninh thò đầu vào hỏi: “Ta có thể đi cùng ngươi không, thân thủ của ta cũng không tệ đâu.”

“Nếu ngươi đi cùng thì chuyện lần này ta làm sẽ thành vui đùa thật mất, không muốn bị sư phụ mắng thì ngoan ngoãn ở lại đây đi, đừng chạy lung tung.” Lâm Túc cười nói.

Lữ Ương chuẩn bị xong tiền tài và người ngựa, thấy Lâm Túc lên xe rồi vẫn không yên lòng lắm, nhưng lời tới bên mép lại nhớ tới lời Lâm Túc nói lúc nãy, thế là chỉ đành nuốt những lời muốn nói lại.

Đối với Lâm Túc, buôn bán làm ăn là chuyện quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, người ta muốn cái gì mình cho cái đó sẽ chỉ khiến mình bị người ta nắm mũi dắt đi, còn ta bán cái gì bọn họ tranh đoạt cái đó mới có thể làm chủ thị trường.

Khi mới khai trương, không ai ngó ngàng tới của hàng của hắn, nhưng chưa tới ba ngày, cửa hàng đã đông như trẩy hội, khách đến khách đi nườm nượp như mây, khiến cha con Lữ gia trợn mắt há hốc mồm.

“Không ngờ Thiếu chủ lại có thủ đoạn thông thiên như vậy, là lão phu tầm nhìn hạn hẹp.” Lữ Ương có thể nhìn thấy tiền tài ngày một tăng thêm, đáy lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Thế này là bị vận may ập đầu đấy à.” Lữ Ninh vẫn không thể tin được, người huynh đệ chỉ biết ăn nhậu chơi bời của mình giờ đã có thể kiếm được tiền, từ trước đến nay không có chuyện gì hắn ta không nói với Lâm Túc, nhưng bây giờ không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy kính sợ, khiến hắn ta không còn tự tại như trước nữa.

“Không thể bàn tán sau lưng Thiếu chủ. Thiếu chủ là chủ, chúng ta là tớ, chúng ta cứ tuân theo mệnh lệnh Thiếu chủ ban ra thôi. Ngươi cứ không biết tôn ti trật tự như thế đi, đến khi chọc họa vào người xem ta xử ngươi kiểu gì.” Lữ Ương răn dạy hắn ta.

Lữ Ninh cúi đầu đáp vâng, nhưng lại lén lút trợn mắt với ông ta.

Theo hắn ta thấy, triều nhà Tề gì đó đã sớm diệt vong rồi, còn cái gì mà tôn ti chủ tớ nữa, nhưng cha hắn vẫn cứ thích mơ tưởng, thật đúng vô vị hết sức.

Cửa hàng dưới tay Lâm Túc kiếm ra tiền, trong tay có thu nhập, cũng có lợi nhuận, hàng hoá vào tay, hắn xoay vòng bán hết, không tới ba tháng, cửa hàng đã nổi danh khắp lãnh thổ Trần quốc, vang danh tới mức Công chúa trong cung cũng dùng đồ cửa hàng hắn bán ra, khiến cửa hàng ngày một nổi danh.

Trong tay có cửa hàng, đương nhiên là phải tuyển thêm tôi tớ, nhóm tôi tớ mới do Lâm Túc một tay tuyển chọn, giải quyết chuyện nào ra chuyện nấy.

“Lúc đi tiếp tế cho huyện Tiên Du không cần phải gióng trống khua chiêng. Xây thêm nhà ngói che m

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp