Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 76: Sát thủ không lạnh lùng mấy (9)


10 tháng

trướctiếp

Phi thuyền phát nổ cũng không mang lại tổn thất quá lớn cho chiến hạm, nhưng nguy cơ lần này vẫn khiến đám vệ sĩ thấp thỏm không thôi. Dù sao cũng là do họ thả người kia vào phòng.

Đoàn người xếp thành một hàng, Abro và Chavit đứng đằng trước cúi đầu: “Đại ca, bọn tôi biết sai rồi.”

Họ cũng biết Đường trân trọng mái tóc dài kia cỡ nào, đương nhiên cũng thấy cậu cắt mái tóc mình đi. Vụ việc lần này cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần nhất thời không xử lý ổn thỏa thì tất cả mọi người đều có khả năng nguy hiểm tới tính mạng.

“Xảy ra chuyện như vậy, nguyên nhân thứ nhất là vì bản thân Bọ Cạp Rắn mạnh hơn các cậu, điều này không có gì đáng trách.” Lâm Túc không hề tỏ ra tức giận, nhưng bầu không khí này càng khiến mọi người áy náy hơn cả khi anh sa sầm mặt mày: “Nguyên nhân thứ hai là vì năng lực nghiệp vụ của các cậu không đạt tiêu chuẩn. Quen thuộc với tất cả những người chung quanh tôi cũng là chức trách của vệ sĩ, nếu phạm sai lầm thì phải bị xử phạt. Abro, tự cậu xem rồi làm đi, tôi không hy vọng sẽ xuất hiện chuyện tương tự lần thứ hai.”

“Vâng.” Abro cúi đầu nói.

Mặc dù gần đây tuyển thêm rất nhiều người mới, thường xuyên thay đổi nhân viên, nhưng không thể nhận ra tất cả thành viên quả thực là sự thất trách của anh ấy.

Cho dù ra vào có sử dụng giám sát điện tử, nhưng loại này cực kỳ dễ bị đánh cắp, vậy thì ngay cả thiết bị điện tử cũng không có tác dụng lớn.

Suy cho cùng vẫn là họ không làm tròn bổn phận.

Đường không nhúng tay vào việc răn dạy thuộc hạ, cách làm việc của Lâm Túc không giống với Hủy Diệt, nhưng anh có nguyên tắc của riêng mình.

Chờ đến khi mọi người đều giải tán, Lâm Túc túm mái tóc nham nhở của cậu, hỏi: “Phải chờ một khoảng thời gian nữa tóc mới dài lại như ban đầu, bây giờ mình tỉa lại một chút nhé?”

Đường không ý kiến gì đối với chuyện cắt tỉa tóc, nhưng mà…

“Trên chiến hạm có nhà tạo mẫu tóc hả?” Đường không muốn có người tự ý đụng kéo trên đầu mình.

“Anh cắt cho em.” Lâm Túc cười nói.

Đường thật sự không muốn nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, mặc dù người đàn ông này biết rất nhiều thứ, nhưng không thể nào ngay cả cắt tóc cũng biết: “… Anh biết không?”

“Anh có thể học.” Lâm Túc cười đáp.

Câu trả lời lần này thật sự không đáng tin cậy chút nào.

Đường lưỡng lự: “Hay là chờ mình về nhà rồi tính sau?”

“Không phải em nói em tin anh à?” Lâm Túc khẽ thở dài.

Đường: “…”

Tin tưởng này với tin tưởng kia không giống nhau đâu nhé.

“Cắt một kiểu tóc tệ hại” cùng với “từ chối yêu cầu của Lâm Túc” chắc chắn là sự lựa chọn khó nhất trên thế giới này. Thôi, cùng lắm thì cắt xấu quá về nhà cắt lại lần nữa.

Cuối cùng Đường vẫn ôm dũng khí đập nồi dìm thuyền ngồi trước gương. Công cụ cắt tóc rất đơn giản, thậm chí không thể xem là chuyên nghiệp, ngay cả kẹp tóc cũng mượn của một nữ vệ sĩ.

Sự nghi ngờ trong lòng Đường liên tiếp dâng lên. Nhưng đã ngồi trên đoạn đầu đài, đành phải ngoan ngoãn để mặc cho Lâm Túc cầm kéo tung hoành trên đầu mình thôi.

Động tác của Lâm Túc rất mềm mỏng, tiếng lưỡi kéo nhẹ nhàng cắt tóc nghe rất vi diệu. Trước kia cho dù Đường ngồi trong Hủy Diệt để người ta tỉa tót lại mái tóc dài cho mình cũng sẽ cả người đề phòng, nhưng bây giờ tiếng Lâm Túc cầm kéo cắt tóc thỉnh thoảng vang lên bên tai, trong lòng cậu lại biết người này sẽ không bao giờ làm mình tổn thương.

Khuôn mặt của mẹ trong ký ức đã trở nên mơ hồ, chỉ còn lại mái tóc dài đen óng như thác nước, người cha cao lớn đứng sau lưng cẩn thận dùng lược chải tóc, sự dịu dàng này hơi giống với cảnh tượng trong trí nhớ của cậu, nhưng đồng thời cũng có chút khác biệt.

Ký ức và cảm giác lúc đó đã rất mờ nhạt, nhưng cảm giác mà Lâm Túc cho cậu lại rất đậm, đậm đến mức hoàn toàn bao phủ cả người cậu.

Động tác của Lâm Túc rất nhanh. Chờ đến khi cắt rồi chải xong thì mái tóc hơi ướt đã khô một nửa.

Sợi tóc xõa trên vai, có cảm giác rất dịu dàng, rõ ràng mới cắt tỉa xong mà lại cho người ta cảm giác mái tóc này vốn nên là thế.

“Trông được chứ?” Lâm Túc đứng sau lưng cậu hỏi.

Đường khẽ gật đầu: “Còn chuyện gì mà anh không biết làm không?”

Cậu vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này, người này cứ như toàn năng vậy.

“Anh không biết nhiều thứ lắm. Có những thứ cho dù đã học, nhưng lâu rồi không dùng đến cũng sẽ quên mất.” Lâm Túc đỡ vai cậu nói: “Em hỏi như vậy chứng tỏ em rất hài lòng.”

Đường gật đầu.

Trận ám sát này vẫn chưa kết thúc tại đây. Lâm Túc trực tiếp tung tin thủ lĩnh của Bọ Cạp Lửa ám sát mình ra ngoài, ngay lập tức khiến tổ chức lính đánh thuê Bọ Cạp Lửa vốn đã chia năm xẻ bảy lung lay sắp đổ trực tiếp gặp phải nguy cơ giải tán.

“Thủ lĩnh gì gì đó bị điên rồi hả? Lúc này còn đi trêu chọc Bá tước Carl, có phải đầu óc bị chập mạch không?”

“Nghe nói thủ lĩnh này ái mộ Bá tước đại nhân, chắc là cầu yêu thất bại nên sinh hận.”

“Bá tước đại nhân và Đường gắn bó như keo sơn, làm gì có chỗ cho cô ta chen chân chứ! Mơ tưởng!”

“Ai hiểu nổi, dù sao những kẻ có quyền thế đều thích cướp người yêu của người khác. Thời đại này giết người còn được phán là vô tội kia kìa, chủ yếu là xem nắm đấm của ai to hơn thôi.”

“Nếu nói thế thì nắm đấm của Hủy Diệt cũng to hơn mà.”

Lâm Túc an toàn về tới Tiffany. Chờ đến khi thu xếp mọi chuyện xong xuôi, anh trực tiếp hẹn gặp nguyên thủ các quốc gia.

Một Bá tước nho nhỏ, nếu trước kia hẹn gặp nguyên thủ của các quốc gia, e rằng sẽ bị người ta cho rằng đầu óc có bệnh.

Nhưng lần này nguyên thủ của các quốc gia đều lần lượt đồng ý gặp mặt, tề tựu tại mảnh đất Tiffany vốn là một khu đất hoang này.

Hoa tươi cỏ xanh, cây liễu xanh rờn, còn có nước suối trong veo róc rách, đưa mắt nhìn quanh, từng vườn hoa hướng dương nở rộ khiến nơi này đẹp như thiên đường.

Tại thời đại chiến loạn này, được thấy một nơi như vậy thật sự khiến người ta cảm khái không thôi.

Nguyên thủ của các thuốc gia lần lượt tề tựu, bất kể là giao hảo hay đối lập thì đều không được phép lái chiến hạm vào khu vực này, chỉ có thể điều khiển máy bay hạ cánh ở đây.

Mà mỗi một người của một quốc gia khi đặt chân xuống đây đều sẽ có cảm khái tương tự như nhau.

So với các quốc gia điêu tàn hiện nay, nơi này thật sự quá tốt đẹp.

Cuộc hội nghị lần này đương nhiên thu hút sự chú ý của vô số dân chúng, kể cả các tổ chức lính đánh thuê lớn như Hủy Diệt.

Một khi quy tắc thế giới thay đổi, họ cũng sẽ bị trùng kích ở mức độ nhất định. Dù sao thì chỉ có loạn thế mới giúp họ nhanh chóng phát triển.

Giang Hoành cũng đang chú ý tới tiến trình sự kiện này: “Anh hy vọng cuộc hội nghị này sẽ có kết quả thế nào?”

Lục Diễm đáp: “Con người luôn phải phát triển theo thời đại. Hình thức này không thể tiếp tục hoạt động thì phải thay đổi hình thức khác. Đấu tranh với thời đại một cách vô vị chắc chắn sẽ tự rước khổ vào thân.”

Nếu thời đại này không cho phép các tổ chức lính đánh thuê nằm ngoài vòng pháp luật làm việc tùy ý thì phải núp dưới lòng đất, tẩy trắng mặt ngoài.

Con người Lâm Túc rất thông minh, anh sẽ chú ý tới hòa bình toàn diện, cũng sẽ không tùy ý can thiệp vào những cuộc tranh chấp nhỏ. Nếu các quốc gia đều biến thành nơi để anh thể hiện sự độc tài của mình thì anh cũng sẽ trở thành cái đích bị chỉ trích.

Khi gặp lại Lâm Túc, Hoàng đế già của Đế quốc Witkey thật sự hơi chột dạ, nhưng ông ta cũng là một chính khách, chỉ thoáng chốc tia chột dạ kia đã tan biến, ôm chầm lấy Lâm Túc: “Ôi, Bá tước Carl thân mến của ta, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp, bệ hạ.” Lâm Túc vẫn rất khách khí với ông ta.

Dưới ánh mặt trời, người đàn ông tóc vàng mắt xanh thật sự rất ôn hòa, đến nỗi gần như chói mắt. Tổng thống liên bang Bert dẫn theo phu nhân đi cùng bỗng chốc cảm thấy vô cùng hối hận khi thấy ánh mắt tỏa sáng của phu nhân.

“Cậu ấy thật sự là một quý ông lịch thiệp, tiếc rằng tôi gả chồng hơi sớm.” Vị phu nhân kia nói

Nguyên thủ của các quốc gia thật lòng ca tụng ngoại hình của Lâm Túc, cho dù họ nghi ngờ hoặc kiêng kỵ anh đủ điều nhưng không thể không thừa nhận người đàn ông này có ngoại hình đẹp trời ban, lại thêm khí chất tao nhã của riêng anh, chẳng trách có thể khiến nhiều người ái mộ đến thế.

Nhưng điều khiến họ kiêng kỵ không phải ngoại hình của anh, mà là thứ anh nắm giữ trong tay. Một Bá tước không có thực quyền, một thương nhân, một người đàn ông chưa bao giờ nhúng tay vào chính trị, cách nói năng ứng xử khi đối mặt với họ lại không hề nông cạn thô bỉ như họ nghĩ.

Thậm chí khi liên minh Húc Nhật trắng trợn yêu cầu anh giao loại vũ khí đó ra đây, anh chỉ hỏi một câu: “Ngài muốn toàn bộ liên minh Húc Nhật đều tan biến sao?”

Đây là đe dọa, nhưng lại thật sự hữu hiệu, khiến tổng thống liên minh Húc Nhật có gan kêu gào với nguyên thủ các quốc gia kia đỏ mặt tía tai, trông y như một con gà đang gào thét.

Mà ánh mắt của các nguyên thủ khác nhìn hắn ta cứ như đang nhìn một tên ngốc vậy.

“Các hạ không sợ trở thành cái đích bị mọi người chỉ trích sao?” Tổng thống kia hỏi.

Lâm Túc cười nói: “Trước tôi, e rằng chính các hạ mới sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”

Tại thời đại so sánh nắm đấm của ai cứng hơn này, nói chuyện khoác lác cỡ nào phải trông cậy vào chỗ dựa sau lưng mình.

Hội nghị được bắt đầu sau khi toàn bộ nguyên thủ đều đến đông đủ. Họ đều không muốn lấy quốc gia của mình thử nghiệm uy lực của vũ khí trong tay Lâm Túc.

Chẳng qua điều ước hòa bình được đưa ra trong hội nghị lại khiến các quốc gia cãi nhau ỏm tỏi.

“Toàn bộ tranh chấp dừng lại… Ngoại trừ lực lượng quốc gia, tất cả những ai giết người đều có tội…”

Các loại quy định đều biểu hiện quyết tâm kết thúc loạn thế của Lâm Túc. Nhưng các quốc gia chưa phân rõ cao thấp thì lại không bằng lòng cho lắm.

“Thế thì chúng ta dùng phương thức bỏ phiếu, ai không đồng ý?” Lâm Túc cười hỏi.

Trông anh như đang trưng cầu ý kiến của họ, nhưng vào thời điểm này không một ai dám phản đối.

Lâm Túc là người coi trọng hiệu suất. Sau ba ngày, toàn bộ quy tắc đã được đặt ra, trực tiếp tuyên bố trước công chúng thông qua internet. Các quốc gia cũng lần lượt đăng thông báo, cho dù có rất nhiều người không cam lòng, nhưng hành động này đã tuyên bố thời đại loạn thế kéo dài hơn trăm năm sắp sửa hạ màn.

Điều khiến nguyên thủ của các quốc gia hài lòng là Lâm Túc cũng nằm trong quy tắc. Anh phải làm một tấm gương tốt, nếu không họ có thể trừng phạt anh dựa trên lực lượng của quốc gia. Không thì tất cả mọi người sẽ nghi ngờ hiệu lực của quy tắc mới được thiết lập này.

Quy tắc được công bố, số ít người không cam lòng, nhưng đa số người trực tiếp phát biểu ý kiến ủng hộ.

“Quá tốt, như vậy thật sự làm được chứ?”

“Vậy thì sẽ không cần gặp phải đủ loại án mạng bất cứ lúc nào hả?”

“Bá tước vạn tuế!!!”

“Ngốc, bây giờ đã là Công tước đại nhân rồi.”

“Thế những kẻ giết người hồi trước tính sao đây?”

“Không truy cứu chuyện cũ, có viết trong quy tắc mà.”

Mà có quy định này, những người vốn còn lo lắng cho cảnh ngộ của mình đều yên lòng.

Loạn thế kết thúc, hòa bình bắt đầu, không phải không có người mưu toan thách thức quy tắc này, nhưng quốc gia nhúng tay vào, sau khi một tổ chức lính đánh thuê bị quân đội can thiệp, trực tiếp bị các quốc gia truy nã, rất nhi�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp