Con ngươi Đường đột nhiên phóng to, cảm giác chua xót cực kì xa lạ dâng lên hốc mắt, như thể nơi mềm mại nhất bị người khác lôi ra từ trong quỹ đạo thông thường, sau đó bóp thật mạnh.

Đúng là cậu mua được những thứ này, thậm chí có thể mua được nhiều hơn, có lúc cậu nghĩ rằng những thứ xa vời không thể với tới trong thời thơ ấu này, tới khi trưởng thành rồi sẽ không cần nữa, nhưng khi người này bày hết những thứ đó ra trước mặt cậu, cậu mới phát hiện hóa ra nguyện vọng chưa từng biến mất.

Chỉ vì muốn mà không được, cho nên bị ép xuống thật sâu, dần dà, sẽ cảm thấy thực ra mình không hề cần những thứ kia.

“Đây là quà anh tặng cho em, anh không có mặt trong rất nhiều năm cuộc đời của em, nợ em rất nhiều quà, giờ anh bù đắp hết cho em.” Lâm Túc cười hỏi: “Thích không?”

Đường gật đầu, cậu không thể phủ nhận.

Có lẽ không phải cậu muốn những món quà này, mà là muốn có sự dịu dàng mình bị thiếu kia.

Mà người này lại men vào từ lỗ hổng mà đến chính cậu còn coi nhẹ, sau đó vá thành chiếc lưới mang tên dịu dàng, trói chặt cậu ở trong đó, dù có giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi.

“Con người anh lắm mưu nhiều mẹo thật đấy.” Đường cụp mắt nói.

“Chỉ là một căn phòng thôi mà, sao có thể coi lắm mưu nhiều mẹo được.” Lâm Túc cười nói: “Nếu em không thích phòng này thì có thể sang phòng bên cạnh.”

“Chẳng phải phòng bên cạnh là phòng anh sao?” Đường chuyển mắt hỏi.

Lâm Túc thừa nhận không chút liêm sỉ: “Là phòng của anh, sao thế?”

Tuy Đường thích những món quà này, nhưng dù sao cậu cũng không phải trẻ con thật, hai người ngủ cùng nhau sẽ làm những chuyện gì, thật sự dùng đầu gối cũng nghĩ ra được.

Nhưng thích một người, ở bên người đó hình như cũng chẳng có gì không đúng cả.

“Tôi nhớ chúng ta mới gặp lần thứ hai là anh đã muốn ngủ với tôi rồi.” Đường nắm bàn tay đang ôm eo cậu, giọng nói lạnh nhạt.

“Đâu phải lần thứ hai, rõ ràng là lần đầu tiên. Khi đó ở Tinh Cảng của thủ đô Bert, ngay lần đầu gặp gỡ đó là anh đã muốn ngủ với em rồi.” Lâm Túc dán lên tai cậu cười nói.

Đường gượng gạo giật tai: “Muốn ngủ với tôi mà lại làm nổ xe à?”

Lâm Túc cong môi cười: “ Trước đó em đâm một dao vào ngực anh chẳng chút nể nang, anh trả em một chiếc xe bị nổ, có qua có lại coi như hết nợ, thấy thế nào?”

Thực ra những chuyện trước đây xảy ra trong khi làm nhiệm vụ, đã làm công cụ giết người thì đương nhiên cũng phải đối mặt với nguy cơ bị cắt đứt, nhưng ngay lần đầu tiên đã muốn ngủ với cậu ư?

“Anh chỉ thích khuôn mặt của tôi thôi à?” Cơ thể Đường căng chặt, nếu người này dám nói như vậy, cậu không ngại đánh nhau với anh đâu.

Lâm Túc chọc vào eo cậu, cảm thấy người trong lòng khẽ run lên thì cười nói: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên đương nhiên là vì thấy đẹp rồi, nhưng sau đó phải hiểu thêm thì mới giữ tình cảm lâu dài được. Đương nhiên, muốn bên nhau cả một đời thì dopamine phải nhiều hơn chút, còn cần adrenalin và hormone phối hợp nữa.”

Có thể những chất khác Đường nghe không hiểu, nhưng cái này thì vẫn hiểu một chút.

Nói đơn giản thì vẫn là muốn ngủ với cậu thôi.

Cậu vốn nên cảm thấy anh nông cạn, háo sắc, nhưng bị háo sắc bởi người mình thích, cậu lại cảm thấy trong lòng rất vui.

“Đương nhiên, ngủ cùng một phòng cũng chưa chắc sẽ xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng có thể đắp chăn nói chuyện đơn thuần, tuy những cuốn truyện này cũng coi như mới mẻ, nhưng chưa chắc đã hay bằng anh kể đâu.” Lâm Túc cười nói.

Đường biết phòng tuyến trái tim mình đang tan tác từng chút một, nhưng cậu không ngăn cản nổi: “Ví dụ thử đi.”

“Ví dụ như hoa hồng nhỏ trong vườn nở rất đẹp, nhưng để bảo vệ bản thân mà mọc đầy gai nhọn, người khác đều sợ gai của nó nên không dám chạm vào nó, hái nó, chỉ có vị Bá tước siêu cấp đẹp trai m

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play