Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 73: Sát thủ không lạnh lùng mấy (6)


10 tháng

trướctiếp

Con ngươi Đường đột nhiên phóng to, cảm giác chua xót cực kì xa lạ dâng lên hốc mắt, như thể nơi mềm mại nhất bị người khác lôi ra từ trong quỹ đạo thông thường, sau đó bóp thật mạnh.

Đúng là cậu mua được những thứ này, thậm chí có thể mua được nhiều hơn, có lúc cậu nghĩ rằng những thứ xa vời không thể với tới trong thời thơ ấu này, tới khi trưởng thành rồi sẽ không cần nữa, nhưng khi người này bày hết những thứ đó ra trước mặt cậu, cậu mới phát hiện hóa ra nguyện vọng chưa từng biến mất.

Chỉ vì muốn mà không được, cho nên bị ép xuống thật sâu, dần dà, sẽ cảm thấy thực ra mình không hề cần những thứ kia.

“Đây là quà anh tặng cho em, anh không có mặt trong rất nhiều năm cuộc đời của em, nợ em rất nhiều quà, giờ anh bù đắp hết cho em.” Lâm Túc cười hỏi: “Thích không?”

Đường gật đầu, cậu không thể phủ nhận.

Có lẽ không phải cậu muốn những món quà này, mà là muốn có sự dịu dàng mình bị thiếu kia.

Mà người này lại men vào từ lỗ hổng mà đến chính cậu còn coi nhẹ, sau đó vá thành chiếc lưới mang tên dịu dàng, trói chặt cậu ở trong đó, dù có giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi.

“Con người anh lắm mưu nhiều mẹo thật đấy.” Đường cụp mắt nói.

“Chỉ là một căn phòng thôi mà, sao có thể coi lắm mưu nhiều mẹo được.” Lâm Túc cười nói: “Nếu em không thích phòng này thì có thể sang phòng bên cạnh.”

“Chẳng phải phòng bên cạnh là phòng anh sao?” Đường chuyển mắt hỏi.

Lâm Túc thừa nhận không chút liêm sỉ: “Là phòng của anh, sao thế?”

Tuy Đường thích những món quà này, nhưng dù sao cậu cũng không phải trẻ con thật, hai người ngủ cùng nhau sẽ làm những chuyện gì, thật sự dùng đầu gối cũng nghĩ ra được.

Nhưng thích một người, ở bên người đó hình như cũng chẳng có gì không đúng cả.

“Tôi nhớ chúng ta mới gặp lần thứ hai là anh đã muốn ngủ với tôi rồi.” Đường nắm bàn tay đang ôm eo cậu, giọng nói lạnh nhạt.

“Đâu phải lần thứ hai, rõ ràng là lần đầu tiên. Khi đó ở Tinh Cảng của thủ đô Bert, ngay lần đầu gặp gỡ đó là anh đã muốn ngủ với em rồi.” Lâm Túc dán lên tai cậu cười nói.

Đường gượng gạo giật tai: “Muốn ngủ với tôi mà lại làm nổ xe à?”

Lâm Túc cong môi cười: “ Trước đó em đâm một dao vào ngực anh chẳng chút nể nang, anh trả em một chiếc xe bị nổ, có qua có lại coi như hết nợ, thấy thế nào?”

Thực ra những chuyện trước đây xảy ra trong khi làm nhiệm vụ, đã làm công cụ giết người thì đương nhiên cũng phải đối mặt với nguy cơ bị cắt đứt, nhưng ngay lần đầu tiên đã muốn ngủ với cậu ư?

“Anh chỉ thích khuôn mặt của tôi thôi à?” Cơ thể Đường căng chặt, nếu người này dám nói như vậy, cậu không ngại đánh nhau với anh đâu.

Lâm Túc chọc vào eo cậu, cảm thấy người trong lòng khẽ run lên thì cười nói: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên đương nhiên là vì thấy đẹp rồi, nhưng sau đó phải hiểu thêm thì mới giữ tình cảm lâu dài được. Đương nhiên, muốn bên nhau cả một đời thì dopamine phải nhiều hơn chút, còn cần adrenalin và hormone phối hợp nữa.”

Có thể những chất khác Đường nghe không hiểu, nhưng cái này thì vẫn hiểu một chút.

Nói đơn giản thì vẫn là muốn ngủ với cậu thôi.

Cậu vốn nên cảm thấy anh nông cạn, háo sắc, nhưng bị háo sắc bởi người mình thích, cậu lại cảm thấy trong lòng rất vui.

“Đương nhiên, ngủ cùng một phòng cũng chưa chắc sẽ xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng có thể đắp chăn nói chuyện đơn thuần, tuy những cuốn truyện này cũng coi như mới mẻ, nhưng chưa chắc đã hay bằng anh kể đâu.” Lâm Túc cười nói.

Đường biết phòng tuyến trái tim mình đang tan tác từng chút một, nhưng cậu không ngăn cản nổi: “Ví dụ thử đi.”

“Ví dụ như hoa hồng nhỏ trong vườn nở rất đẹp, nhưng để bảo vệ bản thân mà mọc đầy gai nhọn, người khác đều sợ gai của nó nên không dám chạm vào nó, hái nó, chỉ có vị Bá tước siêu cấp đẹp trai mỉm cười một cái đã khiến gai của hoa hồng nhỏ mềm nhũn, hái về nhà dễ như trở bàn tay.” Lâm Túc kể bên tai cậu: “Hoa hồng nhỏ cảm thấy Bá tước là một tên khốn nạn, chỉ biến cháy nhà đi hôi của, nhưng gai nhỏ khiến người khác bị thương lại chẳng thể khiến Bá tước bị thương được, em biết tại sao không?”

Đường trầm ngâm một chút rồi nói: “Bởi vì... da anh dày?”

06 gặp được anh hùng cùng chí hướng: [Chuẩn miễn chỉnh.]

Lâm Túc luẩn quẩn ở ranh giới tán tỉnh thất bại, đụng phải mạch não có lúc không giống người bình thường thế này thì phải cứu vãn theo kiểu bá đạo: “Nếu da anh dày thật thì đã ăn sạch cả hoa lẫn nhụy của em rồi.”

Trong lòng Đường rất hoảng, nhưng cũng rất âm trầm, cậu ra sức kìm nén cảm giác khiến cậu thấy ngọt ngào hạnh phúc kia, lại chỉ thấy lòng bàn tay nóng bỏng ngứa ngáy, làm thế nào cũng không kìm nén nổi.

“Thấy câu chuyện này thế nào?” Lâm Túc buông cậu ta, cho Đường cơ hội hít thở.

Đường vô thức bóp đuôi của con gấu bông lợn kia: “Chẳng ra sao cả.”

Thực ra truyện này rất hay, cho dù chỉ ngẫu hứng kể, cậu cũng cảm thấy kiểu so sánh này rất đỉnh.

“Xem ra vẫn cần phải học hỏi thêm, đợi anh đào tạo chuyên sâu thành công rồi lại kể cho em nghe nhé.” Lâm Túc vỗ gò má cậu cười nói: “Chuyện trước đó anh chỉ đùa thôi, đừng nghĩ nhiều, chuyện em không muốn, anh sẽ không miễn cưỡng em một chút nào cả.”

Lâm Túc nói xong thì hôn lên chóp mũi cậu rồi quay người rời đi, như thể lời mời nhiệt tình trước đó thực sự chỉ là lời trêu chọc.

Nhưng anh không muốn để Đường nghĩ nhiều thì Đường lại càng nghĩ nhiều.

Đêm nằm trên giường, gấu bông lợn bị ôm trong lòng, nhớ tới từng nụ hôn của người kia, nhớ tới những chuyện trước đây của bọn họ.

Nhớ lại từng lần một, lần nào cũng thấy tim đập rất nhanh, sẽ cảm thấy nếu khi đó làm như kia, nói như kia có khi nào sẽ tốt hơn không.

Nếu khen anh kể truyện rất hay, có khi nào bọn họ sẽ ôm nhau ngủ không.

Cái ôm của người kia nóng như vậy, nếu ôm lấy nhau, chắc chắn sẽ thoải mái hơn con lợn này.

Huống hồ cái chuyện ngủ này chưa chắc là cậu nằm dưới.

Đường ngồi dậy khỏi giường, cong chân định xuống giường, nhìn sợi tóc rủ trước ngực lại khiến cậu nhớ tới lúc bị sợi cước quấn lấy cổ họng trước đây.

Võ thuật của người kia tốt hơn cậu, nếu người kia mời cậu tới thì cậu còn có thể từ chối, chứ nếu tự cậu mò tới cửa…

Đường rụt bàn chân vừa thò xuống giường về, lại nằm xuống, nằm một lúc thấy trong lòng trống rỗng, lại kéo con lợn kia tới.

Thôi vậy, ôm lợn cũng tốt mà.

Giống như Lâm Túc nói, ám sát trong lãnh địa Tiffany chỉ nhiều chứ không ít.

Thế đạo này thiếu quá nhiều quản thúc có tác dụng, người tới lấy mạng Lâm Túc ngoài theo đuổi danh tiếng sát thủ hàng đầu ra thì còn có những kẻ làm ăn bị anh chắn đường.

Sản nghiệp Lâm Túc kinh doanh đi trên tuyến đầu của thời đại, con người đều chọn những gì xuất sắc, có sáng tạo thì chắc chắn những gì lạc hậu sẽ bị đào thải.

Người bị chắn đường tới phá sản chỗ nào cũng có, bọn họ sẽ không suy nghĩ tới việc mình tệ như thế nào mà chỉ oán hận cái người chắn đường họ thôi.

Sát thủ mà một mình Đường chặn lại trong một tháng đã mười mấy người rồi, trong đó còn không bao gồm những kẻ bị thuộc hạ của Abro và Chavit chặn lại.

“Hủy Diệt bây giờ đều làm việc cho Carl hết sao?” Người bọc mình trong áo choàng đen nói với chất giọng khàn đặc, ông ta rất gầy, áo choàng đen kia quấn trên người, nhìn trông như thần chết trong đêm đen, vô cùng khủng bố: “Đường, cậu cũng sa đọa rồi.”

“Mộ Quỷ, chuyện của tôi không cần ông xen vào đâu.” Đường nhìn người kia rồi nói.

“Mộ Quỷ là sát thủ đứng thứ năm kia phải không, cậu nói xem rốt cuộc xếp hạng sát thủ từ đâu ra vậy?” Abro thực sự rất tò mò, nhưng thái độ kia rõ ràng chẳng coi sát thủ đứng thứ năm kia ra gì.

Nhưng không thể trách anh ấy không coi người ta ra gì được, chủ yếu là bây giờ sát thủ đứng đầu cũng sắp thành vợ của đại ca rồi, tuy rằng quan hệ bây giờ vẫn hơi kì lạ, nhưng nụ hôn ngày đó anh ấy đã nhìn thấy ngay hiện trường, không thể giả được.

Có người đứng thứ nhất ở đây, cảm giác thứ ba thứ năm hình như cũng chẳng còn ngầu lòi gì nữa.

“Muốn biết thì tới âm tào địa phủ rồi tôi nói cho anh.” Bóng đen như bộ xương khô kia lóe lên, trong lúc Abro chớp mắt đã tới trước mặt anh ấy, thấy vũ khí sắc bén vươn ra từ trong áo choàng đen sắp lấy mạng anh ấy, dao găm trong tay Đường đè lên cổ Mộ Quỷ ngay lập tức.

“Tôi còn ở đây, ông nghĩ tôi chết rồi đấy à?” Giọng nói của Đường rất lạnh.

Cậu không có nghĩa vụ bảo vệ thuộc hạ của Lâm Túc, nhưng cậu không muốn người đàn ông kia mất đi thứ gì.

Mộ Quỷ cười xấu xa, trong đó có đôi phần kinh ngạc: “Tôi còn tưởng tình yêu khiến xương cốt và trái tim cậu đều mềm đi rồi cơ, sao thế? Người yêu cậu không thỏa mãn cậu, để cậu vẫn còn hành động dễ dàng như vậy sao.”

Lời này có ý sỉ nhục, nếu Lâm Túc nói lời này thì không sao cả, nhưng rõ ràng người này đang chế nhạo cậu.

“Xem ra ông muốn chết thật rồi.” Đường giật đầu ngón tay, lưỡi dao lướt qua, áo choàng kia đột nhiên rơi xuống đất, người đã biến mất không thấy đâu nữa.

Mắt Abro trợn tròn luôn, tuy thân thủ anh ấy tốt, nhưng không thể so với kiểu chuyên nghiệp này được: “Gặp ma rồi à!”

Đường lại chẳng kinh ngạc chút nào, lưỡi dao lóe lên chẳng biết đã cất đi đâu, nhưng lại kéo chặt sợi dây mảnh không biết nối với tay từ khi nào, ánh huỳnh quang lóe lên, một tiếng hét thảm vang lên đằng sau một cái cây, nháy mắt đã không còn sự sống.

Abro dẫn người đi xem, lại phát hiện Mộ Quỷ biến mất trước đó đã bị cắt đứt cổ họng, lần này thì thực sự tới địa phủ rồi.

Đường thu lại sợi dây trên tay, rõ ràng thứ này vừa giải quyết một người, nhưng bên trên vẫn không dính một giọt máu nào.

A

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp