Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 72: Sát thủ không lạnh lùng mấy (5)


10 tháng

trướctiếp

Cuộc nói chuyện giữa Lâm Túc và Giang Hoành giằng co rất lâu, mãi tới lúc hai người đến giờ ngủ mới bị kêu dừng lại, rõ ràng lúc rời khỏi Giang Hoành hơi luyến tiếc, nhưng nghĩ thấy hoàn cảnh hiện tại của mình thì lại thở dài: “Nếu có cơ hội, hy vọng có thế gặp lại anh.”

“Sẽ có cơ hội thôi.” Lâm Túc tiến lên khẽ ôm cậu ta một lúc rồi buông ra: “Hôm nay thực sự rất vui vì được gặp cậu.”

Rõ ràng chỉ là một cái ôm lịch sự đơn giản, Giang Hoành lại bỗng hít sâu một hơi, vành mắt đỏ lên: “Gặp lại sau, bạn của tôi.”

Ở trong thời loạn thế này, người thực sự hiểu được suy nghĩ của cậu ta không nhiều, người có thể trở thành tri kỉ lại càng ít hơn, người giúp đỡ, đồng bạn trước đây đều bị người khác giết chết khi chạy trốn, tuy rằng ở lại đây tạm thời sẽ an toàn, nhưng một khi chủ nhân nơi này mất kiên nhẫn với cậu ta, hoặc có được thứ mình muốn, mạng sống của cậu ta khỏi cần nghĩ cũng biết được.

Hiếm khi gặp được một người bạn, nhưng cũng chỉ gặp gỡ ngắn ngủi rồi lại phải chia tay.

“Cậu ta là người mà ông chủ để ý.” Đường nói đằng sau lưng Lâm Túc.

“Đây là lần đầu tiên cậu nhắc nhở tôi đấy, ừm, thấy cũng vui vui.” Lâm Túc mỉm cười, lướt qua vai cậu đi về nơi ở của mình.

Tầm mắt của Đường bị hấp dẫn bởi ý cười kia, quay người lại nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng anh: “Tôi chỉ suy nghĩ cho mạng sống của anh thôi, đừng gây ra phiền phức.”

Lâm Túc quay lưng vẫy tay với cậu rồi nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cậu ta đâu.”

Anh đã đảm bảo như vậy rồi, nhưng Đường nhớ lại đôi mắt nhìn anh gần như sắp rơi lệ của Giang Hoành sau khi bọn họ ôm nhau, vẫn cảm thấy trong lòng không được thoải mái lắm.

Người này từng là một tên lừa đảo, tuy không thể suy đoán về anh của hiện tại bằng chuyện của trước đây, nhưng đúng là người này có thể khiến người khác buông lòng phòng bị với mình.

Giang Hoành sống hơn một tháng với ông chủ, cực kì kháng cự nói những chuyện về Tương Lai với người khác, còn trước mặt anh thì lại suýt nữa chảy nước mắt, đến cả những gì nghĩ trong lòng cũng có thể nói hết ra.

Năng lực nắm bắt lòng người kia, chỉ sợ đến cả cậu cũng bị rơi vào bẫy.

Khiến người khác từng bước rơi vào cái bẫy của anh, như nước ấm nấu ếch vậy, dù biết được hoàn cảnh và những gì mình gặp phải thì cũng không thể trốn thoát... không muốn trốn thoát.

Carl... Lâm Túc...

Đây sẽ là một tình yêu say đắm, hay là cuộc trả thù đã ủ mưu từ lâu đây?

Trong lòng cậu tự nhủ rằng sẽ là cái đằng sau, nhưng lại mong chờ cái đằng trước.

Sau khi được hộ tống về, rõ ràng trạng thái của Giang Hoành không được ổn lắm, tuy rằng Lục Diễm nghe thuộc hạ thuật lại cuộc nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy vành mắt cậu ta thì hơi nhíu mày: “Cậu khóc đấy à? Ai khiến cậu khóc vậy? Lâm Túc?”

Giang Hoành nhìn anh ta, nhưng lại quay đầu đi nói: “Không phải anh ấy, không liên quan tới anh.”

Thái độ này đủ lạnh nhạt, cho dù lời thuộc hạ thuật lại chỉ là những lời bình thường, nhưng vẫn tốt hơn so với cậu ta nói nhiều.

“Giang Hoành, tôi cho cậu gặp người cậu muốn gặp, bây giờ cũng chỉ đang quan tâm cậu thôi, thái độ cậu như vậy có phải ăn cháo đá bát, không biết lòng người tốt không vậy?” Không thấy vẻ tức giận trên mặt Lục Diễm, nhưng giọng điệu như ban ân này vẫn khiến Giang Hoành không kìm được sự tức giận của mình.

“Người tốt? Anh thì là người tốt gì? Cho người bắt tôi tới đây, nhốt tôi ở đây, hạn chế sự tự do của tôi, muốn lấy thành quả nghiên cứu của tôi, anh nói đang bảo vệ tôi, nhưng anh có khác gì những kẻ muốn cướp Tương Lai ngoài kia không?!” Giang Hoành gân cổ nói.

Sự tức giận này không phải tới hôm nay mới có, cậu ta mất đi bạn đồng hành, nơm nớp lo sợ, còn bị cưỡng ép không ngừng, hạn chế sự tự do, thậm chí còn xảy ra chuyện không thể nào ngờ tới với người đàn ông này, dù chỉ là sự cố, nhưng cũng đủ khiến người khác bất ngờ rồi.

Anh ta chẳng khác gì những người kia cả, Giang Hoành cứ nhẫn nhịn mãi, cứ kìm nén mãi, rõ ràng có thể nhịn được tiếp, nhưng khi chạm tới được chút tự do, chia sẻ được tâm trạng của mình, không thể không tạm biệt người bạn vừa mới quen biết, cuối cùng vẫn bùng nổ.

“Vậy cậu có biết hơn một tháng nay có bao nhiêu người lén vào trụ sở Hủy Diệt không? Chúng tôi đã ngăn chặn bao nhiêu pháo đạn?” Ý cười bên môi Lục Diễm biến mất, anh ta bước từng bước tới trước mặt Giang Hoành, nhìn cậu ta lùi từng bước về sau, nhưng vẫn ép người vào góc rồi nói: “Tôi khác với bọn họ, tôi cho cậu sống ở đây, tuy rằng muốn có được thông tin về Tương Lai, nhưng chưa bao giờ nghiêm hình bức cung cậu. Còn nếu cậu rơi vào tay đám người kia, cậu biết bọn họ sẽ làm gì cậu không?”

Giang Hoành nổi giận xong, nỗi sợ hãi trong lòng khi đối mặt với anh ta lại nổi lên, nhưng vẫn không muốn cúi đầu: “Anh cảm thấy tôi sẽ sợ sao?”

“Không sợ? A Quyền, mở video Hủy Diệt ép hỏi kẻ địch ra cho cậu ấy xem.” Lục Diễm rời khỏi trước mặt cậu ta, nhưng lại kéo cổ tay cậu ta, lôi cậu ta vào trong phòng chiếu.

Trong phòng hơi tối tăm, tiếng mở máy khẽ vang lên, màn hình xuất hiện trước mặt, nhưng ngay cảnh đầu tiên đã khiến con ngươi Giang Hoành co rụt lại, hô hấp trở nên dồn dập.

“Tôi...” Giang Hoành định nhìn đi chỗ khác, nhưng lại bị Lục Diễm bẻ đầu ép nhìn cảnh tượng diễn ra bên trên, tàn khốc, máu me, khiến người ta muốn nôn: “Buông tôi ra, tôi không muốn xem! Tôi không muốn xem!!!”

Cậu ta không thể nhìn đi chỗ khác, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể nghe thấy âm thanh trong đó, âm thanh khiến toàn thân cậu run lên.

“Đây chỉ là thủ đoạn của Hủy Diệt với kẻ địch, còn cậu là khách. Vậy cậu có biết những tổ chức khác đối x�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp