Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 74: Sát thủ không lạnh lùng mấy (7)


10 tháng

trướctiếp

Ban công là một địa điểm cực tốt, sau ngày hôm ấy, độ thân mật giữa Đường và Lâm Túc rõ ràng đã tăng lên một bậc.

Cùng lúc đó, Hủy Diệt công bố một quy tắc mới: muốn dẫn một người rời khỏi Hủy Diệt, cần phải trả giá bằng một nửa số tài sản của bản thân thành viên đó và người muốn dẫn thành viên đó rời đi.

Quy tắc vừa được công bố, người trong nghề đều cảm thấy Hủy Diệt thèm tiền đến mức điên rồi.

“Ai rảnh rỗi sinh nông nỗi đi trêu chọc người của Hủy Diệt chứ, lão thọ tinh thắt cổ, chê mình sống dai quá chắc?”

Nếu mỗi một sát thủ đều được niêm yết giá rõ rệt thì chẳng khác nào bán thân. Nhưng nếu là một nửa số tài sản mà mình có thì còn chờ suy nghĩ thêm.

“Rõ ràng là thử thách thật lòng đó. Vừa cần thành viên của tổ chức cam tâm tình nguyện, vừa phải trả giá bằng thật lòng, mặc dù uy thế của Hủy Diệt rất lớn, nhưng đối xử với thành viên của mình cũng tốt đấy.

Thành viên của tổ chức khác muốn thoát ly gần như tương đương với phản bội, không bị lột một lớp da thì sao có thể yên thân? Thậm chí có khả năng trực tiếp phế bỏ thân thủ để tránh giữ lại mối họa sau này.

Chung quy cái gọi là lòng trung thành, không bị ảnh hưởng bởi ích lợi và sức mạnh thì thật sự rất khó để bảo đảm.

“Nếu là người không có tiền bạc gì thì không nói, nhưng nếu gặp phải người giàu có, trực tiếp đòi một nửa tài sản của người ta thì ai mà chịu nổi chứ, khác nào cướp tiền đâu.”

“Chuyện này cũng không tới lượt mày đâu, suy nghĩ nhiều quá đấy, người ta cũng đâu có ép mày.”

Trong mắt rất nhiều người, quy tắc này của Hủy Diệt chẳng khác nào một trò cười. Nhưng khi Hủy Diệt tung tin Bá tước Carl của Đế quốc Witkey đã bỏ ra một nửa tài sản của mình để giúp Đường thoát ly Hủy Diệt, rất nhiều người đều thừ người.

Tất cả mọi người đều biết thực lực quân sự của Đế quốc Witkey rất mạnh, mà nguyên nhân khiến nó được rất nhiều người hướng đến là vì Bá tước Carl vừa trở về Đế quốc kia.

Anh có dung mạo cực kỳ xuất sắc, phong thái tao nhã và cách nói chuyện đúng mực, nụ cười của anh càng khiến vô số người phụ nữ từng được gặp mặt anh quý mến, hơn nữa cũng đều cười khẩy khi nghe thấy tin đồn anh đã từng là một kẻ lừa đảo.

“Nếu ngài ấy là một kẻ lừa đảo, ta sẵn lòng bị ngài ấy lừa gạt trái tim của mình.”

Đây là lời nói của một vị phu nhân, đồng thời cũng là lời nói của rất nhiều người phụ nữ xuất chúng.

“Tôi tin rằng mỗi một người đã từng gặp ngài ấy sẽ đổ gục trước ngài ấy, ngài ấy là một quý ông thực thụ.”

“Không biết kiểu người nào mới có thể xứng đôi với ngài ấy.”

Đây là những lời nói trước khi biết Lâm Túc thích Đường. Mà khi biết tin anh dùng một nửa số tài sản của mình để giúp đệ nhất sát thủ thoát ly khỏi Hủy Diệt, vô số người ái mộ nắm giữ con đường tình báo đều tan nát cõi lòng.

“Người như vậy nằm bên cạnh thật sự có thể ngủ được sao?”

“Ôi Chúa ơi, Bá tước Carl của tôi lại yêu một người đàn ông, hơn nữa còn là một sát thủ!”

“Không chỉ có thế, nghe nói tên sát thủ còn từng tiếp nhận nhiệm vụ ám sát Bá tước Carl.”

“Tôi không tin vào loại duyên phận này!”

“Nhưng chị không cảm thấy việc dùng một nửa tài sản của mình để đổi lấy người yêu rất lãng mạn sao?”

“Đúng là lãng mạn thật, nhưng sự lãng mạn này lại thuộc về người khác.”

Không phải không có người cảm thấy đầu óc Lâm Túc bị chập mạch rồi, nhưng bất kể người ngoài nói như thế nào, anh vẫn rất thoải mái dẫn bạn trai của mình đi tuần tra sản nghiệp của mình.

Cứ ở lì trong lâu đài đương nhiên là không được, việc gì cũng phải thích ứng, việc phát triển kinh doanh đương nhiên cũng không ngoại lệ. Muốn phát triển không ngừng nghỉ thì cần dựa theo sự thay đổi của sản nghiệp để liên tục điều chỉnh phương thức kinh doanh.

Lâm Túc đi đến các nơi, hành trình không phải hoàn toàn được giữ bí mật. Tại thời đại tin tức bay đầy trời này, muốn biết được hành tung của anh rất dễ, hơn nữa khi không nằm trong lãnh thổ của Đế quốc Witkey thì một vài thủ đoạn oanh tạc cũng có thể sử dụng.

Tiếng nổ ầm ĩ liên tục vang lên bên ngoài phi thuyền, có chiến hạm hộ giá hộ tống đang tác chiến bên ngoài, nhưng bên trong phi thuyền, Đường cảnh giác chạm vào súng ống mẫu mới nhất đeo trên thắt lưng, còn Lâm Túc thì đang… thắt tóc cho cậu.

Bàn tay của người đàn ông cực kỳ khéo léo, có thể dễ dàng tết mái tóc dài của cậu tết thành bím tóc. Bản thân Đường không có khí chất ẻo lả, kiểu tóc thắt bím đơn giản này cũng không nữ tính, thậm chí còn trông rất đẹp.

“Anh cảm thấy lúc này làm chuyện này có phù hợp không?” Thỉnh thoảng Đường sẽ cảm thấy người này nhàn nhã quá mức.

Lâm Túc vẫn không hề ngừng tay. Sau khi tết xong, anh nhẹ nhàng buông tay, mặc cho bím tóc rũ xuống một cách tự nhiên, lại chìm vào mái tóc dài đen như vẩy mực không để lại một chút dấu vết.

Tính cách của Đường rất lạnh lùng, nhưng sợi tóc lại rất mềm mại. Trên máy bay dù sao cũng rảnh rỗi, mái tóc này thật sự khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay.

“Nếu họ thất bại thì chúng ta sốt ruột cũng vô ích.” Lâm Túc vẫn rất tự tin vào hạm đội do mình tự tay bồi dưỡng: “Hơn nữa chẳng phải đã có em ở đây rồi sao?”

Bàn tay Đường sờ bên hông thoáng khựng lại: “Anh thật là… Em sẽ trông chừng anh.”

Cho dù đã rời khỏi Hủy Diệt, Lâm Túc không còn là đối tượng nhiệm vụ của mình, nhưng cậu vẫn sẽ dốc hết sức để bảo vệ anh, cho dù anh mạnh mẽ cỡ nào.

Động tĩnh bên ngoài nhanh chóng dừng lại. Abro trực tiếp truyền tin báo cáo, sau đó phi thuyền tiếp tục tiến về phía trước. Lâm Túc vỗ vai Đường nói: “Rồi, giờ thì em thả lỏng tinh thần được rồi đấy. Để khao sự chuyên nghiệp của Đường, anh đọc sách cho em nhé?”

Đường thật sự bó tay với anh: “Em không thích truyện cổ tích.”

Viết tới viết lui cũng chỉ được mấy câu chuyện phấn khích thú vị, còn lại toàn cùng một cốt truyện chung chung, còn không thú vị bằng mấy câu chuyện mà người này thuận miệng bịa ra.

“Thế thì chúng ta cùng nhau xem phim, được không? Hình như bộ phim mới được phát hành có vẻ rất thú vị.” Lâm Túc cười nói.

Đường: “…”

Chung sống lâu ngày sẽ phát hiện tuy người này làm việc rất chăm chỉ, nhưng đồng thời cũng cực kỳ biết hưởng thụ cuộc sống. Anh thu xếp thời gian làm việc học tập hợp lý, nhưng sẽ không khiến mình bận rộn đến mức không còn thời gian để làm việc khác.

Theo lời anh nói, kiếm được nhiều tiền như thế là để mình vui vẻ, nếu hy sinh niềm vui của mình để kiếm tiền thì chẳng phải lẫn lộn đầu đuôi sao?

Đường thì lại rất hiếm khi có thời gian làm những việc này. Cậu gật đầu, màn hình đối diện lập tức được trải ra.

Bộ phim mới phát hành rõ ràng do tập đoàn của Lâm Túc đầu tư, logo duy nhất hiện lên trên màn hình rất dễ khiến người ta chú ý tới.

Đây là một bộ phim giật gân, kể về những vụ án ly kỳ quái dị xảy ra trong một thành phố. Phim giật gân sẽ đi kèm với sự chết chóc, giết người, dẫn dắt khán giả suy đoán, cảnh sát có thể tìm được manh mối nhưng mỗi khi đưa ra kết luận thì sẽ bị manh mối và bằng chứng mới phủ nhận toàn bộ.

Tiết tấu rất dồn dập, khiến người ta bất giác đắm chìm vào tình tiết câu chuyện.

“Em cho rằng hung thủ sẽ là ai?” Lâm Túc cười hỏi.

Đáp án trong lòng Đường đã bị phủ định mấy lần theo tiến trình vụ án: “Em không biết. Anh biết à?”

“Kịch bản này là do anh viết mà.” Lâm Túc đáp.

Bộ phim đi đến kết cục, lần này cảnh sát đã hoàn toàn xác nhận chỉ dẫn của manh mối. Khi chạy đến địa điểm chỉ dẫn, họ lại sững sờ vì người xuất hiện ở hiện trường, đó là đối tượng đầu tiên mà họ bắt được, bây giờ hắn ta lại đứng ở đó, người đầy máu tươi.

“Giơ tay lên.”

Người kia bị bao vây tầng tầng lớp lớp, vừa giơ tay lên vừa nói: “Thật sự không phải tôi, tôi bị người khác lừa đến đây.”

“Anh cho rằng chúng tôi sẽ bị lừa gạt lần nữa sao?” Cảnh sát giơ súng nói.

Nhưng ngay khi người kia đã bó tay chịu trói, cảnh sát chuẩn bị bắt giữ phạm nhân thì người vốn nên bị bắt kia bỗng nhiên trợn tròn mắt, điên cuồng móc yết hầu của mình, cuối cùng chết vì nghẹt thở, triệu chứng giống hệt người tử vong đầu tiên.

Một cảnh sát khác tiến đến báo cáo: “Báo cáo đội trưởng, chúng tôi phát hiện manh mối mới.”

Bộ phim kết thúc ngay lúc này, Đường vẫn còn một chút chưa thỏa mãn, thậm chí muốn biết chuyện xảy ra kế tiếp: “Sẽ có phần hai chứ?”

“Không có.” Lâm Túc nhún tay xòe tay, hoàn toàn không suy xét tới tâm trạng bức thiết của khán giả.

Đường hỏi: “Do tỷ lệ kín chỗ của bộ phim này không cao hả?”

“Không, chỉ tính riêng tại Đế quốc Witkey thì bộ phim này đã giúp anh kiếm được lợi nhuận phòng vé hơn chục tỷ.” Lâm Túc cười nói.

Tỷ lệ kín chỗ trong rạp chiếu phim rất cao.

“Vậy sao anh không sản xuất phần hai?” Fan điện ảnh khác không thể hỏi người sáng tác, nhưng còn cậu lại có thể hỏi trực tiếp.

“Tinh túy của phim giật gân là để l�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp