Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 71: Sát thủ không lạnh lùng mấy (4)


10 tháng

trướctiếp

“Thời hạn là bao lâu?” Lục Diễm hỏi dò: “Tuy rằng trang bị vũ khí của anh Lâm thực sự rất tuyệt vời, nhưng rồi vẫn sẽ có những kỹ thuật tiên tiến hơn kỹ thuật của anh thôi.”

“Vậy cứ cho là trước khi kỹ thuật tiên tiến kia xuất hiện đi.” Lâm Túc cười nói.

Lục Diễm cũng cười: “Vậy anh ai bảo vệ an toàn tính mạng cho anh?”

“Đương nhiên người của Huỷ Diệt là tốt nhất.” Lâm Túc nhìn lướt qua những người khác, giữa chừng dừng lại ở Đường: “Tuy rằng tôi rất muốn chọn những người khác, nhưng bởi vì hành động ám sát của anh Đường thất bại, sau đó có rất nhiều sát thủ nghe danh tìm đến, muốn giết chết tôi – kẻ khiến Đường thất bại trong khi làm nhiệm vụ nhằm nâng cao danh tiếng, có lẽ ít nhiều gì anh Đường cũng nên chịu trách nhiệm một chút chứ nhỉ.”

“Nói cách khác, nếu anh Lâm bị những sát thủ khác không phải Đường giết chết, vậy rất có khả năng danh hiệu sát thủ số một sẽ lọt vào tay kẻ nào đó không phải người trong Huỷ Diệt chúng tôi?” Lục Diễm thoáng do dự, anh ta nhìn sang Đường, nói: “Cậu muốn tự bảo vệ danh tiếng của mình không?”

Sát thủ có thể giết người, tất nhiên cũng có thể bảo vệ người khác.

Ẩn ở bên cạnh lẩm bẩm: “Nói thế này làm tôi cũng muốn thử xem có thể vượt mặt Đường được không.”

“Nhóc hầu gái, cậu đang nói gì thế?” Lâm Túc nhìn sang cậu ta, hỏi.

Ánh mắt đó bất thình lình khiến Ẩn nhớ đến cơn đau đớn lúc bị ghì dưới sàn nhà tắm và cả việc bị nhốt trong tù bắt mặc đồ hầu gái suốt cả tháng.

Ờ, cậu ta quên mất, kỹ năng của người này cũng không phải dạng vừa.

Đường vốn dĩ chẳng quan tâm đến cái danh hiệu sát thủ số một gì đó, bất kể cậu xếp hạng mấy thì cũng chỉ là nhận nhiệm vụ rồi hoàn thành nhiệm vụ thôi. Nhưng nếu để người không thuộc Huỷ Diệt lấy được cái danh hiệu này, vậy cũng sẽ đem lại tổn thất cho Huỷ Diệt.

“Được.” Đường gật đầu trả lời, cậu quay người đi tới đằng sau Lâm Túc, tỏ rõ lập trường của mình.

Lâm Túc cười khẽ một tiếng rồi nói: “Cảm ơn, vậy tiếp theo chúng ta bắt đầu bàn chuyện hợp đồng thôi.”

Lâm Túc lấy được thứ mình muốn, cũng không muốn tranh luận quá nhiều về chuyện này nữa, quá trình ký kết hợp đồng của hai bên cũng diễn ra khá suôn sẻ.

Đáng lẽ ký xong hợp đồng thì phải ra về, nhưng Lục Diễm lại sai người cất kỹ hợp đồng, sau đó cười nói: “Anh Lâm đi đường xa xôi đến đây, chi bằng ở lại Huỷ Diệt nghỉ ngơi vài hôm rồi hẵng về. Sẵn tiện làm quen với Đường một chút, bồi dưỡng sự ăn ý cho mai sau.”

Lâm Túc cũng định ở lại để đi gặp thụ chính Giang Hoành. Trong cốt truyện thế giới gốc, nhờ có sự bảo vệ của Lục Diễm nên từ đầu đến cuối “Tương Lai” không thể ra đời, mà bị niêm phong vĩnh viễn.

Nhưng một khi sự việc có thay đổi, bươm bướm vỗ cánh cũng có thể gây ra bão táp, tất nhiên anh phải xem thử khả năng Tương Lai ra đời.

“Được, vậy phiền anh Lục tiếp đãi rồi.” Lâm Túc cười nói.

Điều kiện ở khu vực Hủy Diệt cũng không tệ, quang cảnh xinh đẹp, chỉ là khác với Tiffany, nơi đây tràn ngập những thiết bị hiện đại, mọi thứ đều theo chủ trương tiện lợi nhanh gọn.

Nhóm Lâm Túc được sắp xếp ổn thoả, người quản lý đưa thẻ thông hành cho anh, cười nói: “Thẻ này có thể giúp anh Lâm đi lại thoải mái ở trong Huỷ Diệt, anh Lâm có thể tự do hoạt động ở trong khu vực mà nó cho phép, nhưng xin anh đừng tuỳ tiện ra vào ở những nơi nó bị cấm, để tránh làm bị thương đến anh.”

Đây là lời quan tâm, cũng là một lời cảnh cáo.

Lâm Túc nhận lấy thẻ thông hành, cười nói: “Cảm ơn.”

Lâm Túc không đi lại lung tung, sau khi dùng bữa xong, anh ngồi hóng mát trong chòi nghỉ mát của Huỷ Diệt, tắm mình trong cơn gió nhẹ hiu hiu và hương hoa thoang thoảng, ngồi ở đó giải quyết công việc. Dáng vẻ thảnh thơi giống như đi nghỉ mát vậy.

Đường đứng dưới tán cây ở phía xa nhìn anh, chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi con người này.

Cậu nhận định một người thông qua việc sống chết, nhưng cũng cần nhắm vào điểm yếu của một người để xác định cách thức lấy mạng của người đó một cách dễ dàng nhất.

Những người đó có thể ham tiền, có thể mê cái đẹp, có thể tham ăn, hoặc hung ác, nói chung chỉ cần nhìn qua là đã biết ham muốn của họ.

Kể cả là người trong Huỷ Diệt, Ẩn thích hơn thua, nếu như giả dạng có thể lừa được người khác, hoặc thắng được cậu thì cậu ta sẽ vui vẻ ngay, Hồi thích các loại trang thiết bị, Tung thì ham tiền. Giang Hoành muốn thế giới hoà bình, Lục Diễm thì muốn bành trướng thế lực của Huỷ Diệt, để nó tồn tại thật lâu.

Mỗi người đều có mục đích và điểm yếu của mình, nhưng Lâm Túc... thì không có.

Hoặc là anh có, nhưng cậu lại không nhìn ra đó là cái gì.

Chấm trúng cậu thật ư? Sao có thể.

Kiểu người thông minh này, bình thường sẽ không rung động, bọn họ sẽ không yêu bất cứ một ai, giống như cậu vậy… cậu cũng sẽ không yêu bất cứ người nào.

“Đường nhìn chằm chằm Lâm Túc chắc cũng được hơn năm phút rồi nhỉ.” Ẩn co một chân gác trên cây, một chân khác thoải mái đong đưa, nói.

Tung ngậm xì gà, rít mấy hơi: “Thì chẳng phải đã nhận nhiệm vụ rồi sao, cậu cũng biết Đường rất nghiêm túc với nhiệm vụ mà.”

Nghiêm túc con khỉ, có nghiêm túc tới cỡ nào đi nữa thì cũng không thể nhìn chằm chằm đối tượng nhiệm vụ như vậy.

Hồi ngẩng đầu lên nhìn một cái, nói: “Nhưng ở trong Huỷ Diệt thì có gì nguy hiểm chứ?”

Vừa nói xong, hai người đồng loạt nhìn về phía Ẩn, Ẩn liếm môi một cái, nói: “Trong Huỷ Diệt thì không có nguy hiểm gì, nhưng chúng ta có thể t

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp