“Mọi người không cần phải căng thẳng, nếu tôi muốn mưu
hại mọi người thì trong một tháng qua kiểu gì cũng có cơ hội, sẽ không ngốc đến
mức thả mọi người đi rồi mới ra tay đâu.” Lâm Túc nhún vai xòe tay, tỏ ý mình vô
hại, nhưng tiếc là bốn người có mặt ở đó đều cảm thấy anh đang giả heo ăn thịt
hổ.
Dù sao thì thời gian nhiệm vụ cũng đã hết, nhưng đến
Đường mà còn không giết được anh.
Nhưng anh nói cũng có lý.
Lúc ba người họ bị nhốt trong nhà giam, dùng bừa một thủ
đoạn bất kỳ là có thể giết chết họ ngay, đúng là không cần phải thả ra rồi mới
hành động, người bình thường đâu có ai lại khùng đến mức đó.
Tung cầm lấy điếu thuốc trên bàn, châm lửa, hít sâu một
hơi rồi thở dài nói: “Vậy các anh nghĩ anh ta là người bình thường chắc?”
Hồi đáp lại với vẻ mặt thẫn thờ: “Thế anh còn cách nào
khác hả?”
Họ nhận ra dường như mình không thể làm gì khác thật, sau
khi được người hầu đưa đi tắm rửa thay quần áo xong, họ khoác lên mình bộ đồ
giống như đi dự tiệc bước vào phòng ăn sang trọng kia.
Những món ngon trên bàn tỏa ra mùi thơm nức mũi, cùng với
đó là chai rượu vang vừa mới mở, giây phút nắp chai rượu được khui ra thật sự
khiến người ta vui vẻ hài lòng, chỉ là…
“Đường, anh có thấy thế này hơi giống bữa tối cuối cùng
không?” Ẩn cố bắt chuyện.
Sau đó liền nhận được câu phũ phàng của Đường: “Không.”
“Cắt...”
“Mọi người dùng bữa đi.” Lâm Túc giơ ly rượu lên, cười
nói.
Anh không có thói quen ăn không nói ngủ không tiếng, bởi
khi ăn cơm thường là lúc người ta có cảm giác hạnh phúc, trạng thái thoải mái
này sẽ làm giảm tâm lí đề phòng của con người xuống mức thấp nhất, hơn nữa cũng
có rất nhiều vụ làm ăn được đàm phán thành công trên bàn ăn.
Trong bữa ăn không thể thiếu những cuộc trò chuyện, trước
đó bốn người họ muốn đến giết anh, còn anh là đối tượng bị giết, nhưng bây giờ
tất cả lại ngồi chung một bàn nâng ly cười nói.
“Bốn người mà cũng không hoàn thành được nhiệm vụ, chuyến
này về chắc chắn chúng ta sẽ bị mắng cho mà xem.” Ẩn vừa cắt thịt bò bít tết
vừa phàn nàn: “Anh nói xem thân thủ anh như vậy làm gì mà chẳng được, sao lại
cứ phải làm thương nhân, còn quay chúng tôi như chong chóng nữa, nhưng mà nếu
anh gia nhập Hủy Diệt thì cũng có thể được trọng dụng đấy.”
“Có cơ hội thì sẽ thử hợp tác.” Lâm Túc cười hỏi: “Đường,
cậu thấy thế nào?”
Đường không để ý đến anh, sau khi nhiệm vụ kết thúc hai
người họ sẽ chẳng còn dính líu đến nhau, trong mắt cậu, người này cũng chỉ là
một người còn sống trong danh sách của Hủy Diệt thôi.
“Tính anh ta thế đấy.” Ẩn khịa một câu: “Nguyên một tảng
băng lấy ra từ trong động băng.”
“Tôi lại thấy cậu ấy rất đáng yêu.” Lâm Túc cười nói:
“Bình thường cậu ấy có sở thích gì không?”
“Sở thích ư? Thích các loại vũ khí kiểu mới có tính
không?” Ẩn nói.
Tung đang ngậm thuốc lá thì ho khan: “Ẩn…”
Sở thích của sát thủ là điều không thể dễ dàng tiết lộ
cho người ngoài biết.
“Tôi biết điểm dừng mà.” Ẩn liếc anh ta: “Mấy sở thích
thú vui nho nhỏ thế này không khiến người ta cắn câu đâu.”
Lâm Túc dường như suy nghĩ gì đó, bèn vỗ tay một cái,
Abro lập tức đem đến một cây súng bắn tỉa đặt xuống bên cạnh anh. Lúc Lâm Túc
chạm tay vào nó, bốn người có mặt ở đó đều nhìn anh với ánh mắt đề phòng.
“Đừng căng thẳng, đây là món quà tôi tặng cho Đường.” Lâm
Túc đẩy cái khay qua: “Súng bắn tỉa số hiệu M96A1 mà tập đoàn chúng tôi mới
nghiên cứu chế tạo ra, tầm bắn xa hơn, không dùng loại đạn thông thường mà dùng
tia laser.”
Tia sáng biết tản ra, hơn nữa còn chịu ảnh hưởng của môi
trường và thời tiết, nhưng Ẩn lại bị vẻ ngoài của cây súng bắn tỉa kia hấp dẫn,
chỉ là loại súng này có rất nhiều khuyết điểm, cũng khiến cậu ta hơi mất hứng.
Đường lên tiếng: “Có gì khác so với súng laser trước đây
à?”
“Tầm bắn của cây súng này có thể lên tới năm dặm Anh.”
Lâm Túc cầm lên cây súng lên rồi ném c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.