Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 69: Sát thủ không lạnh lùng mấy (2)


10 tháng

trướctiếp

Bây giờ có người đang muốn giết ngài đó.

Thôi quên đi, với thực lực bây giờ của ký chủ, muốn giết cũng khá khó khăn.

Nhưng mà tin tức của 06 vẫn khá hữu ích, sau khi tin tức được truyền đến, tòa lâu đài mang phong cách cổ điển lại khiêm tốn vừa được Lâm Túc nhắm đến đã chào đón hết lần ám sát này đến lần khác.

Anh là Bá tước của Đế quốc Witkey, những sát thủ kia đương nhiên không dám dùng những thủ đoạn trắng trợn như nổ tung, dù sao thì đắc tội một người, chọc đến cả một quốc gia như thế cũng không phải là một nước đi hay.

Lâm Túc đi dọc hành lang dài, khi anh vừa mới tới đây, trên tường được bao phủ bởi một tầng cây mây, dây leo và cỏ dại. Nhưng sau khi dọn sạch cỏ dại đi, chỉ để lại cây mây và dây leo xinh đẹp thì đây lại như một hàng rào chắn tự nhiên màu xanh lá, giấu đi mặt tường ở bên trong, vừa ẩn vừa hiện như vậy càng làm tăng thêm cảm giác thần bí.

“Bá tước đại nhân.” Một người hầu gái đi đến, cầm một chiếc ly vừa được rửa sạch đến chào hỏi.

Ở thời đại này, con người không được đánh giá bởi địa vị mà là bằng tiền bạc. Dĩ nhiên, có thể tìm được một nơi để sinh sống ổn định ở thời đại này cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Lâm Túc cười gật đầu, đi ngang qua cô ta.

Người hầu gái vốn đang đi về phía trước nhưng lại dừng lại nhìn bóng lưng của anh, gương mặt ửng đỏ.

Cô ta biết mình không phải người duy nhất mến mộ Bá tước đại nhân, bởi vì anh có một ngoại hình cực kỳ hấp dẫn, tác phong lại chuẩn mực của một quý ông, còn có năng lực vô cùng xuất sắc và khối tài sản khổng lồ.

Bọn họ cũng chỉ mới được vào làm trong tòa lâu đài này nhưng đã bị anh hấp dẫn trong vô thức.

Mãi cho đến khi bóng lưng của anh biến mất, người hầu gái mới quay lại rời đi.

Hầu gái trong lâu đài không chịu sự quản lý trực tiếp của Lâm Túc mà là một quản gia mới vào.

Vị quản gia này không hề quy củ nghiêm túc như những người khác trong lâu đài, mà gầy như chỉ có da bọc xương, đôi mắt hơi lồi ra để hiện ra rõ ràng một chút khôn khéo.

Abro là thuộc hạ đầu tiên mà Lâm Túc thu nhận khi anh buôn bán ở trạm trung chuyển. Anh dùng người không nhìn vào ngoại hình mà chỉ nhìn vào năng lực.

Abro mặc một bộ đồ của quản gia không vừa người, đưa mắt nhìn thẳng vào những hầu gái đang đứng thành một hàng, ánh mắt không kiêng dè liếc từ khuôn mặt xinh đẹp đến thân hình tinh xảo của họ, khiến tất cả hầu gái đều cúi thấp đầu, mặt mày trắng bệch.

Không hiểu sao một người lịch lãm như Bá tước lại mời một kẻ thô bỉ như thế đến làm quản gia cho tòa lâu đài này.

Abro liếc nhìn hết tất cả mọi người rồi bật cười một tiếng, vênh váo ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nói: “Đều có ngoại hình khá đấy, cũng toàn ỷ vào sắc đẹp của mình mà có ý nghĩ không an phận với Bá tước đại nhân, ngày nào cũng nằm mơ rằng mình sẽ một bước lên mây mà trở thành Bá tước phu nhân đúng không?”

Anh ấy bỗng đập bàn, khiến tất cả hầu gái run lên: “Nói cho mấy người biết, mau dẹp ngay cái suy nghĩ đấy của mấy người đi. Nếu không lúc ông đây đuổi mấy người đi sẽ không nể tình đâu, dĩ nhiên là…” Anh ấy cười tủm tỉm: “Nếu như mấy người nguyện ý gả cho tôi, tôi cũng rất sẵn lòng đấy.”

Mấy hầu gái đều cúi đầu im lặng.

Anh ấy không hứng thú lắm, phất tay nói: “Thôi được rồi, đi làm việc cả đi.”

Mấy hầu gái tản đi, họ có thể nhớ hay không cũng chỉ có thể nhìn xem trong lòng họ nghĩ như thế nào thôi.

Đêm khuya, Lâm Túc cởi khuy măng sét ra rồi đặt nó vào tủ đựng đồ chuyên dụng, sau đó cởi đồng hồ đeo teo và kẹp cà vạt ra, chỉ để lại áo sơ mi và quần dài, đi chân trần vào trong phòng tắm. Lúc anh xắn tay áo lên định mở nước vào bồn tắm thì nghe thấy sau lưng vang lên giọng nữ dịu dàng: “Bá tước đại nhân, ngài muốn đi tắm sao ạ? Mấy chuyện mở nước này cứ để chúng tôi làm cho.”

“Làm phiền rồi.” Lâm Túc nhường vị trí ở cửa.

Gò má trên khuôn mặt trong sáng của người hầu gái ửng đỏ, cô ta cởi tất ra, để lộ bắp chân trắng nõn, vừa nhỏ vừa xinh đẹp. Cô ta lại xắn tay áo, dùng vòi hoa sen cọ rửa bên trong bồn tắm, nhưng có vẻ như không chịu nổi ánh mắt của Lâm Túc đang dựa vào cửa nhìn vào, đỏ mặt nói: “Bá tước đại nhân, mặc dù chỉ mình ngài dùng, nhưng trước khi sử dụng vẫn nên khử trùng cẩn thận. Xin hãy chờ một chút.”

Cô ta cúi người nghiêm túc làm việc, chẳng qua khi đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, lúc định rời đi bỗng bất ngờ trượt chân, ngã đúng về vị trí của Lâm Túc.

Lâm Túc đưa tay ra đỡ lấy cô ta, hai người va chạm mạnh vào nhau, nhưng ngay sau đó, cô hầu gái dịu dàng kia ngẩng đầu với gương mặt nhăn rúm, lúc cơ thể bị Lâm Túc nhẹ nhàng đẩy ra, tay phải cầm con dao găm đã bị bóp kêu răng rắc, như muốn vỡ vụn ra.

“Không có ngón tay linh hoạt thì sau này muốn giết người cũng không dễ dàng đâu.” Lâm Túc hời hợt nói.

“Anh biết ư?” Ánh mắt dịu dàng của người hầu gái trở nên hung ác, trực tiếp nhấc chân định đá vào chỗ yếu của Lâm Túc, nhưng lại bị Lâm Túc nhấc chân đá một cái xuống mặt đất, không biết túm lấy vòi hoa sen từ lúc nào siết lấy cổ cô ta, chỉ cần dùng lực nhẹ thôi đã cướp đi mạng sống kia khỏi thế giới xinh đẹp này.

Lâm Túc giữ nguyên tư thế, cười nói: “Đương nhiên là tôi biết rồi, tôi còn biết cậu không phải là con gái, mà là con trai. Nhưng cậu không biết là tôi không thích phụ nữ, nếu cậu dùng dung mạo vốn có để dụ dỗ, không chừng tôi sẽ mắc câu đấy.”

“Anh!” Giọng giả nữ kia đã biến thành giọng của con trai: “Anh biết từ khi nào?”

“Hủy Diệt đúng là có ngàn mặt thật, cho dù có giả dạng thành hình dạng gì cũng không ai nhìn ra được. Nhưng ngại quá, tôi lại có chút am hiểu về y học, có thể phân biệt được xương của đàn ông và phụ nữ.” Lúc Lâm Túc dùng vòi hoa sen trói chặt lấy người kia thì chợt có một người xông vào.

Abro nhìn người đang ướt đẫm nước trên mặt đất, xoa xoa tay nói: “Đại ca, anh không sao chứ, đây là sát thủ kia sao?”

“Ừ, nhốt cậu ta lại cẩn thận, dùng khóa lưới điện mới nghiên cứu đi, nếu không với cái thủ đoạn treo đầu dê bán thịt chó này, sớm muộn cũng chạy mất.” Lâm Túc buông tay, cười nói: “Bọn chúng chỉ dùng thủ đoạn này một lần thôi, mấy hầu gái bên kia cũng không cần để mắt kỹ nữa.”

Mặc dù nói là chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nhưng khi tất cả mọi người đều biết đạo lý này thì con đường an toàn ấy đã không còn an toàn nữa rồi.

“Tôi thất bại rồi, nhưng sớm muộn cũng có ngày anh phải chết thôi.” Thiếu niên nằm dưới đất nói.

Abro đánh thẳng vào sau gáy cậu ta một cái, không nể nang chút nào, nói: “Nói bậy nói bạ gì đấy? Kẻ thất bại này.”

“Không sao, cũng đừng đánh chết người ta, giữ lại cậu ta còn có ích đấy.” Lâm Túc nhìn thiếu niên bị Abro xách lên, nói: “Trước khi cậu đến đây chưa từng nghe kể tôi trốn được từ trong tay Đường ra sao?”

Đôi mắt của thiếu niên trợn tròn lên: “Không thể có chuyện đó được!”

Đường không thể thất thủ.

“Anh nói dối!” Thiếu niên vẫn còn đang la ó đã bị Lâm Túc đập cho một cái hôn mê bất tỉnh.

Abro nhắc nhở: “Đại ca, đừng đánh chết, còn có ích đấy.”

“Nếu cậu ta mà kêu ầm lên thì ngày mai mọi người trong thành đều biết hết mất.” Lâm Túc cười nói: “Ngày mai đổi vòi hoa sen khác cho tôi.”

“Không thành vấn đề.” Abro cười khì khì rồi rời đi.

Quy tắc của Hủy Diệt là mỗi lần chỉ cử một sát thủ đi, đây chính là sự tin tưởng của họ với thuộc hạ của mình, trước đây tất cả đều không có gì bất lợi cả. Nhưng đáng tiếc từng người đụng phải Lâm Túc đều gặp chuyện.

Chỉ trong mười ngày, Lâm Túc đã bắt được ba người.

Một người là Ẩn, một người là Tung, một người là Hồi. Người thì giỏi ngụy trang, người thì tiêu sái, kẻ lại giỏi kỹ thuật, vậy mà đều vấp phải trắc trở, trố mắt nhìn nhau ở điện ngục dưới lâu đài của Lâm Túc.

Cho dù ở trong cùng một tổ chức, nhưng cao thủ gặp mặt cũng chẳng ưa gì nhau, ai mà chẳng có sĩ diện chứ.

“Còn nói lớp ngụy trang của mình tuyệt đối không có ai nhìn ra được, kết quả lại mặc bộ hầu gái mà bị giam vào đây. Bộ dạng này nên để tôi gửi lại về trụ sở chính cho ông chủ xem thử chút.” Tung dựa vào vách tường nói kháy.

“Vậy ai đó nói rằng không có cửa nào ngăn được không phải cũng không ra được khỏi nơi này hay sao?” Ẩn nhìn bộ quần áo trên người này mà tức giận.

Cái tên đàn ông thô bỉ kia cướp hết mấy thứ dùng được trên người cậu ta đi, sau đó để cho cậu ta mặc đồ ướt nhẹp nằm ở đây. May mà cậu ta có thể chất tốt, kh�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp