Thân ảnh màu đen trực tiếp trượt xuống từ tầng cao nhất,
không đợi mắt thường nhìn rõ, anh đã đáp đất thành công, quần áo đen tuyền
không biết đã thay đổi từ lúc nào giúp anh dù lẫn trong dòng người tấp nập cũng
không quá nổi bật.
Trong tai nghe truyền tới giọng nói trầm thấp của một
người: “Đường, hoàn thành nhiệm vụ xong thì về ngay đi, có nhiệm vụ mới giao
cho cậu rồi đây.”
“Đã rõ.” Giọng của Đường lạnh băng như mới đào ra từ
trong băng, thậm chí giọng nói còn có cảm giác vô cảm như máy móc.
Chiếc nhẫn trong tay rơi xuống đất liền biến thành một
chiếc xe máy, cậu ngồi lên đội nón bảo hiểm vào, sau đó trực tiếp hướng thẳng
về một con đường khác lao đi.
Xe không người lái có hệ thống tuần hoàn tự động, mà
người đó biết có kẻ muốn giết mình nên nơi anh ta đến chỉ có thể là nơi đặt
Tinh Cảng. Chỉ có nơi đó mới có thể giúp anh ta rời khỏi hành tinh này.
Mặc dù không biết tại sao người nọ đã bị đâm trúng tim,
hơn nữa còn bị ngâm trong nước nóng mà vẫn sống được, nhưng đối với cậu, trên
thế giới này chỉ có hai loại người, một là người sống, hai là người chết.
Nơi Lâm Túc muốn đến tất nhiên là nơi đặt Tinh Cảng, địch
ở trong tối ta ở ngoài sáng, đương nhiên anh phải rời khỏi tinh cầu này càng
sớm càng tốt mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
Hướng xe chạy bị 06 cưỡng chế thay đổi, thời gian tới
Tinh Cảng được rút ngắn một khoảng lớn, nếu sát thủ kia phát hiện anh không
chết mà muốn chặn anh lại, nhất định cũng sẽ đi đường tắt tới đó chặn anh.
Điểm đến chắc chắn là Tinh Cảng.
Mà thời gian xe tới đó cũng đủ để anh làm một số việc
rồi.
Tốc độ của xe máy huyền phù rất nhanh, lúc nó gầm rú chạy
ngang qua, thậm chí người qua đường còn không nhìn rõ bóng dáng người lái, lúc
nào cũng chạy sau chiếc xe kia một bước, Đường chỉ có thể điều chỉnh hướng lái
đi đường tắt để đến đích nhanh hơn.
Cho đến khi tới Tinh Cảng, xe huyền phù tới đích đúng
theo thời gian và địa điểm đã định trước, Đường tháo mũ bảo hiểm xuống, nắm
chặt cây súng màu bạc nhỏ gọn nhét ở thắt lưng, bước tới trước như đang đi đón
người quen, giây phút cửa xe được mở ra, cậu trực tiếp nhắm thẳng họng súng vào
người bên trong, nhưng lại phát hiện bên trong không một bóng người.
Đồng tử cậu co rụt lại, vội vàng lùi về sau, chiếc xe vốn
không chút hư hại kia lại đột nhiên nổ tung trong nháy mắt, khiến vô số người
xung quanh giật mình la lên.
“Sao thế này?”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Là kẻ địch tập kích, chắc chắn là kẻ địch tập kích rồi,
ở thủ đô Bert cũng không còn an toàn nữa rồi sao?”
Biển lửa được đội cảnh vệ tới tiếp viện dập tắt, trong
dòng người hỗn loạn, Đường thu xe máy của mình lại rồi ẩn mình vào góc tối, cậu
nhìn đám đông hỗn loạn đằng kia, gõ gõ tai nghe, nói: “Báo cáo, mục tiêu đã đào
thoát lần nữa, có thể sẽ về trễ.”
“Tạm thời gác lại nhiệm vụ 096, tôi cần cậu làm một
chuyện khác quan trọng hơn, lập tức quay về.” Đầu bên kia ra lệnh cho Đường.
“Đã rõ.” Đôi mắt Đường trầm xuống, cậu quay người rời đi.
Mà trong góc khuất cậu tưởng là góc chết, Lâm Túc đang
nấp mình tại đúng nơi cậu không thể nhìn thấy, anh nhìn sự cố xảy ra, và nhìn
cả tên sát thủ tuấn tú hơn người nhưng lại lạnh lùng như một tảng băng kia.
Tóc dài, mặt mày tinh xảo, và cả sự dứt khoát, lưu loát
khi ra tay.
Là nam phụ ở thế giới gốc, danh hiệu Đường.
[Dùng cái tên ngọt ngào nhất để làm những chuyện tàn nhẫn
nhất, thật thú vị.] Lâm Túc cười nói.
Trước mắt anh không có khả năng phản kích, nhưng trước
đây địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, đương nhiên phải ép kẻ địch ra ngoài ánh
sáng để xem xem rốt cuộc đối phương là kẻ thế nào, luôn ở thế bị động không
phải là phong cách làm việc của Lâm Túc.
Công thụ chính trong thế giới gốc là một đôi người yêu
trong thời buổi loạn lạc, nói chính xác hơn thì bây giờ họ vẫn chưa phải là
người yêu, nhưng có một kiện vũ khí đã kéo họ đến bên nhau.
Tranh đoạt trong thời buổi loạn lạc, thứ đáng tin nhất là
người tài và vũ khí trong tay, công chính Lục Diễm là đoàn trưởng của tổ chức
lính đánh thuê Huỷ Diệt, trên tay bồi dưỡng tổ chức sát thủ lợi hại nhất, gia
tài khó có thể ước lượng được, là đối tượng các quốc gia đều muốn lôi kéo trong
thời loạn, cũng là một kẻ khiến họ cực kỳ kiêng kị.
Thời buổi loạn lạc cần phải có vũ khí, mà muốn chế tạo vũ
khí cần phải có nhà xưởng, nhưng muốn sáng tạo vũ khí, cần thiết hơn cả vẫn là
dân chuyên, dù bây giờ con người đã có đủ khả năng dễ dàng phá huỷ một hành
tinh nhỏ, nhưng điều đó vẫn không đủ sức uy hiếp trong thời buổi chiến tranh
Tinh Tế như hiện nay.
Mà lúc này, thụ chính Giang Hoành đúng lúc truyền ra tin
tức mình có thể chế tạo ra lực lượng có thể huỷ diệt một hành tinh cỡ vừa, tên
là “Tương Lai”.
Đó là lực lượng thuộc về tương lai, cũng đủ để phá vỡ thế
giằng co trước mắt của các thế lực tranh đoạt, đương nhiên các thế lực đều bắt
tay hành động, dĩ nhiên Lục Diễm cũng vô cùng hứng thú với loại vũ khí mới đó.
Trong thế giới gốc, anh ta trực tiếp phái thuộc hạ đắc lực nhất của mình, là
sát thủ giỏi nhất hiện nay – Đường đi dẫn Giang Hoành về.
Trong thế giới gốc, sau khi Đường hoàn thành một nhiệm vụ
trở về đã trực tiếp đi đón thụ chính, sát thủ lạnh lùng đã yêu phải người duy
nhất coi cậu là một người bình thường, đó là một chuyện hết sức bình thường.
Nhưng cái nghề sát thủ này, kiêng kỵ nhất là nảy si ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.