Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 64: Cậu muốn có một người cá (4)


10 tháng

trướctiếp

Khương Đường đang nghĩ cách làm thế nào để giải thích rõ về sự sáng tạo của một cái chân gà màu hồng phấn, còn Diệp Cảnh Phàm lại đọc câu hỏi, cứ cảm thấy câu hỏi này không giống câu hỏi mà bé người cả cả ngày vô ưu vô lo của mình sẽ thắc mắc.

Nào ngờ gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, bình thường ở bên nhau nhiều sẽ dễ dàng bị người khác dạy hư.

Nguyên soái Diệp nhanh chóng giải thích vấn đề sáng tạo trong bức tranh, đồng thời cũng nhân lúc Trình Kỳ xao nhãng mà đề cập ngay đến thời gian ra mắt bộ game online mới, thành công lôi kéo sự chú ý của cậu ấy.

Còn bên chỗ của Lâm Túc thì gần như nhận được một bản báo cáo phân tích, từ màu sắc cánh hoa đến số lượng cành lá, cố gắng chuyển ý đến sự sáng tạo.

Đợi đến khi Tiến sĩ Khương phân tích xong, Lâm Túc lại gửi bức tranh của mình qua, nói với vẻ vô cùng áy náy: “Xin lỗi, hồi nãy em gửi nhầm bức tranh của người khác, cái bây giờ mới là của em này.”

Đoá bách hợp trên tranh kiều diễm, sống động như thật, quả thực khác nhau một trời một vực với cái chân gà màu hồng lúc nãy.

Khương Đường im lặng hồi lâu rồi nhắn lại một câu: “Anh có thể rút lại lời nói lúc trước được không?”

“Không ngờ anh lại công nhận bức tranh của bạn em cao đến vậy, thế anh thấy bức của em thế nào?” Lâm Túc ra vẻ rất muốn được khen ngợi.

Lần này Khương Đường bắt đầu dùng sự nghiêm túc khi viết luận văn để chọn từ viết câu. Trong đó toàn từ văn vẻ, hoa mỹ, thật sự đã khen Lâm Túc đến độ trên trời dưới đất không có một ai sánh bằng.

Lâm Túc cười khẽ hai tiếng, Trình Kỳ đột nhiên cảm thấy Tiến sĩ Khương thật đáng thương, nhất là khi anh đại nhà cậu ấy có sở thích trêu chọc người khác. Nhưng mà ngày hôm sau, cậu ấy lập tức phát hiện ra người đáng thương lại chính là Nguyên soái nhà mình.

Lúc Lâm Túc đang vẽ tranh thì bị một bé người cá chụp lại rồi đăng lên mạng, chỉ trong tích tắc, tiếng khen ngợi che trời lấp đất ùa đến như vũ bão.

“Lâm Túc điện hạ đúng là quá đa tài đa nghệ.”

“Bức tranh này hoàn toàn có thể sánh ngang với trình độ chuyên nghiệp, thật không hổ là người cá thiên tài.”

“Muốn xem tranh của Trình Kỳ điện hạ quá, nhất định cũng siêu đẹp.”

Trình Kỳ: “...”

Xin được từ chối vì quá xấu xí!

Cậu ấy vẽ xấu tệ, không muốn mang đi trưng bày đâu.

“Tôi nghĩ tôi muốn bỏ lớp hội họa thôi, tôi không có tài năng hội họa!” Trình Kỳ che mặt nói: “Hôm qua tôi về nhà, lúc thuộc hạ của Nguyên soái nhìn thấy bức tranh kia, anh có biết anh ta nói gì không?”

“Cái chân gà màu hồng phấn?” Lâm Túc suy nghĩ một chút rồi nói.

Trình Kỳ bối rối: “Anh, làm sao anh biết? Không phải anh cũng thấy thế đấy chứ?”

Giọng điệu khi thốt lên câu cuối cùng của cậu ấy khiến Lâm Túc cảm thấy nếu mình nói “phải”, có khả năng cậu ấy sẽ khóc thật mất.

“Không phải tôi nói.” Lâm Túc chống má, vô tội nói. Anh nhớ lại cảnh ngày đó Khương Đường cứ ngập ngừng mãi, cuối cùng mấp máy mấy chữ “cái chân gà hồng phấn”, khó khăn lắm anh mới nén được nụ cười trên môi.

Trình Kỳ buồn bã nói: “Vậy thì là do Tiến sĩ Khương nói rồi. Tôi muốn rời khỏi lớp hội họa, gia nhập lớp nấu ăn, vẽ tranh không tốt, cho dù sau này có lâm vào cảnh bị vứt bỏ thì vẫn còn có tài nấu nướng để xoay sở.”

“Ừm, cố lên nhé.” Lâm Túc cổ vũ cậu ấy.

Sau khi Trình Kỳ gia nhập lớp nấu ăn, hậu quả chính là Nguyên soái gặp nạn. Bởi vì cũng giống như lớp hội họa, thành phẩm mà người cá làm xong đều sẽ mang về cho người thân nhất của mình nếm thử.

Trình Kỳ chẳng mảy may hay biết gì về những việc mình đã làm, nhưng cho dù trên đường về có muốn đổ chúng đi đến thế nào thì cũng không tìm được cơ hội, kết quả chính là: “Nguyên soái đại nhân nói là anh ấy có dạ dày sắt thép, cho dù năm đó không có cơm ăn, phải ăn cỏ dại thì cũng không xảy ra cơ sự gì.”

Lâm Túc nhìn cậu ấy, nói: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh ấy bị tiêu chảy.” Trình Kỳ đập đầu xuống mặt bàn, rồi cứ thế chống cằm nhìn Lâm Túc, nói: “Anh có cảm thấy tôi rất vô dụng không?”

Làm gì cũng không ra hồn, chỉ có gây chuyện là không ai bằng.

“Không sao hết, Nguyên soái sẽ nể mặt vẻ đẹp của cậu mà tha thứ cho cậu.” Lâm Túc cười nói.

Trên thực tế, Diệp Cảnh Phàm sẽ không vì chuyện thế này mà trách tội cậu ấy.

Trình Kỳ cũng nâng cằm nhìn Lâm Túc, nói: “Yêu đương cũng không phải chỉ cần nhìn mặt là được.”

“Tại sao lại không được?” Lâm Túc cười hỏi.

Trình Kỳ suy tư nói: “Đến với nhau vì ngoại hình nhưng ở lại vì phẩm cách. Nếu chỉ nhìn khuôn mặt là đã có thể sống chung với một người cả một đời thì gần như là không thể. Bản thân con người sẽ cân nhắc ưu và nhược điểm, xu lợi tránh hại, người có thể đi đến cuối cuộc đời cùng với mình chưa chắc là người tốt nhất, nhưng nhất định là người thích hợp với mình nhất. Hầy, mấy thứ này toàn là mấy câu nói truyền cảm hứng trên mạng cả đó, trước giờ người anh em chưa từng yêu ai sao?”

“Từng yêu rồi.” Lâm Túc cười nói: “Chỉ là không nhớ rõ.”

Khoảnh khắc đó, Trình Kỳ cảm thấy người anh em này của mình như một tên cặn bã rác rưởi. Bản thân cậu ấy đến tận bây giờ vẫn còn nhớ rõ cô bạn con ngoan trò giỏi mà mình thích lúc học cấp 2 đấy. Lúc đó cậu ấy xác định mình là trai thẳng 100%, ai ngờ xuyên đến thế giới này không những thay đổi giống loài mà còn đùng một phát cong luôn.

Bản thân Trình Kỳ cũng không biết quá nhiều về chuyện tình cảm, vậy nên cậu ấy cũng rưng rưng đổi chủ đề luôn: “Đúng rồi, mặc dù trong nhà bây giờ đều có robot bảo mẫu nấu cơm, nhưng chắc chắn Tiến sĩ Khương sẽ cực kì muốn ăn một món nào đó do chính tay anh làm. Anh muốn cùng tôi đến lớp nấu ăn một hôm không?”

Trong ấn tượng của cậu ấy, người trăm công nghìn việc như anh đại lúc còn nhỏ sẽ chỉ lo học hành bài vở, hứng thú với mấy hoạt động ngoại khoá, trong nhà có sẵn bảo mẫu, chắc chắn sẽ không động tay vào mấy chuyện bếp núc khổ ải này.

Mặc dù so về hội hoạ thì cậu ấy không bằng, nhưng sang chuyện nấu nướng thì nhất định phải kéo anh đại nhà mình ngã ngựa.

“Được, tôi cũng muốn anh ấy ăn đồ ăn tôi làm.” Lâm Túc cười nói.

Trình Kỳ cho rằng chuyện có thể nấu được nhiều món cùng một lúc thế này chỉ có thể xuất hiện trên TV thôi, cho đến khi cậu ấy nhìn thấy cảnh Lâm Túc đồng thời xử lý các loại nguyên liệu nấu ăn, kĩ thuật dùng dao kia chắc chắn không phải đang diễn. Dù sao thì rau củ anh thái, miếng nào miếng nấy đều dày như nhau.

Chỉ trong một giờ đồng hồ, Lâm Túc đã chuẩn bị xong tổng cộng mười hai món ăn, đặt trong hộp cơm ba tầng trông vô cùng phong phú, bên trên còn trải một quả trứng hình trái tim.

Chưa kể có hương vị thế nào, chỉ riêng màu sắc và hương thơm đã đạt chuẩn rồi.

Lâm Túc đóng chặt nắp hộp cơm ba tầng lại, nhưng mỗi món ăn của anh đều chừa lại một phần để nếm thử. Chỉ là nhóm người cá nhỏ ở bên cạnh vẫn còn đang đắm chìm trong kĩ thuật dùng dao mĩ miều kiệt xuất, nhất thời cũng không dám tiến lên.

“Nếu như không ngại thì có thể giúp tôi nếm thử được không?” Lâm Túc nhìn về phía Trình Kỳ đang đứng bên cạnh, nói.

Trình Kỳ cười rồi tiến lại gần, nói: “Vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé.”

Thìa đồ ăn thứ nhất... Không còn biết trời trăng mây gió gì nữa. Lúc Trình Kỳ cho thìa đồ ăn vào miệng, lập tức bị cảm giác vừa vào miệng đã tan kia làm cho sợ ngây người.

Mềm mại thơm ngon, mang theo một chút hương thịt băm, mà đôi chút vị tanh còn sót lại cũng bị hương vang đỏ che giấu kĩ càng.

Ôi cái cảm giác cả người bay bổng như cành hoa nhỏ này! Thì ra “Cậu bé đầu bếp” không hề lừa người chút nào.

“Cái này ngon quá!” Trình Kỳ nói lên câu khen ngợi từ tận đáy lòng, thậm chí còn suýt rưng rưng nước mắt.

Mấy anh sếp thời buổi này đều đa năng đến thế sao? Đẹp trai, biết nấu ăn, có sở trường đặc biệt, tính tình dịu dàng, biết kiếm tiền... Thế này thì những người bình thường như bọn họ biết sống thế nào!

Cậu ấy sai rồi, Tiến sĩ Khương chắc chắn sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Cuối cùng cậu ấy cũng biết vì sao Lâm Túc lại tránh hiềm nghi với đám người cá này rồi. Ở chung với anh đã lâu, sau khi hiểu rõ anh hơn thì sẽ thật sự cảm thấy anh quả thực chính là người đàn ông độc thân dát kim cương trong truyền thuyết.

Còn về thân phận người cá, đối với anh đại thì đâu tính là cái gì, tình yêu chân chính có thể vượt qua chủng tộc.

Lời khen ngợi của Trình Kỳ nghe khá chân thành, khiến đám người cá đứng bên cạnh vốn đã bị mùi hương quấy nhiễu đều thấy hơi ao ước.

Lâm Túc liếc nhìn Trình Kỳ, dùng ánh mắt ra hiệu, Trình Kỳ cắn đũa một cái rồi nói: “Mọi người cùng đến nếm thử đi, Lâm Túc không keo kiệt đến vậy đâu, đúng không?”

“Ừm.” Lâm Túc đáp.

Đám người cá đua nhau vui mừng tiến lại gần, bọn họ chỉ nhấm nháp một chút, nhưng tiếng khen ngợi thì lại ào lên hết đợt này đến đợt khác: “Ngon quá đi.”

“Thật sự ngon lắm luôn.”

“Còn ngon hơn nhà hàng tôi thích nhất gấp mấy lần.”

“Tiến sĩ Khương hạnh phúc thật đấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp