Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 62: Cậu muốn có một người cá (2)


10 tháng

trướctiếp

Lâm Túc thấy hơi hứng thú, nhưng anh vẫn chưa tới mức vì chút hứng thú này mà phá hoại nhân duyên vốn định sẵn của Trình Kỳ. Anh chuyển mắt nhìn về hướng người vẫn đang tràn ngập hứng thú nhìn anh, bất ngờ có cảm giác như gặp được đồng loại từ trong ánh mắt đó.

Dựa theo ghi chép về thế giới ban đầu, Hoàng đế Tần Việt có năng lực xuất chúng, nhưng thủ đoạn cũng không thiếu, trong tuyến tình tiết của thế giới gốc, vì tranh đoạt hoàng vị mà Tần Việt dùng không ít thủ đoạn, khổ nhục kế kiểu gì cũng có thể dùng được. Nhưng rất đáng tiếc, bản thân Trình Kỳ càng thích kiểu người như Nguyên soái hơn, theo lời cậu ấy thì người này quá đào hoa, cảm thấy không đáng tin lắm.

Một cậu trai thẳng giờ đã cong vòng như thước dẻo, nhưng dù sao cũng từng là trai thẳng, dù cậu ấy có đẹp tới đâu thì bản chất vẫn là trai thẳng không sai được.

“Xem ra vị điện hạ này không có ý gì với Nguyên soái đại nhân rồi.” Tần Việt cười cười nhìn Lâm Túc, nói: “Tôi cảm thấy chúng ta hiểu lòng nhau là một chuyện rất quan trọng.”

Mặc dù bé đáng yêu rất đáng yêu, nhưng nếu có thể chinh phục được một người như thế này, vậy sẽ là một trong những việc đắc ý nhất đời làm Hoàng đế của anh ta.

Mặt mày Tần Việt không đến nỗi nào, người cao chân dài, năng lực lại xuất sắc, nhưng trong thế giới gốc, anh ta cũng không quá thật lòng với Trình Kỳ, không phải là không thích, chỉ là không sánh bằng quốc gia này thôi. Nếu Lâm Túc có hứng thú với anh ta, anh ta cũng không ngại thử một lần, nhưng tiếc là đối với Lâm Túc, vị Hoàng đế phong lưu này còn không bằng Khương Đường đang đứng bên cạnh ra vẻ trấn định, trên mặt lạnh lùng cao quý nhưng thật ra bàn tay giấu trong túi áo đang không ngừng vân vê gọng kính.

Hình như Khương Đường cũng ý thức được anh không có hứng thú lắm, bèn bỏ bàn tay đang cắm trong túi áo ra, nói: “Nếu điện hạ không thể quyết định được, vậy có thể tạm thời ở lại viện nuôi dưỡng người cá, tôi sẽ tiếp đãi chu đáo.”

Thái độ giải quyết việc chung này cũng không sai, nhưng những người cạnh tranh khác cũng không dễ thỏa hiệp gì.

“Mặc dù hoàn cảnh ở viện nuôi dưỡng người cá rất tốt, nhưng hai vị người cá điện hạ cần được tôn sùng hơn nữa.” Tần Việt cười nói.

Viện nuôi dưỡng cũng chỉ là viện nuôi dưỡng, so với những người có thân phận như Nguyên soái phu nhân hay Hoàng hậu thì thật sự không xứng tầm chút nào.

“Tôi cho rằng địa vị của họ vốn đã đủ tôn quý rồi.” Khương Đường cũng ngồi xuống bên cạnh, mặc dù đang nói chuyện với Hoàng đế Tần Việt, nhưng giọng điệu vẫn lạnh như băng không chút thay đổi.

Cậu không tôn sùng quyền lực, nhưng chỉ dựa vào thành quả nghiên cứu của cậu cũng đã đủ để nhân dân toàn Đế quốc phải kính ngưỡng, cậu cũng có tư cách này.

“Nhưng vấn đề đi lại phải giải quyết thế nào đây? Hai người cá điện hạ không thể bị nhốt ở đây mãi được, chuyện này sẽ gây ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của họ.” Thanh niên tóc đen kiêu ngạo lúc trước nói.

Trước đó chưa thấy người cá anh ta còn cảm thấy chẳng có gì to tát, nhưng khi nhìn thấy người cá rồi, anh ta phát hiện mình thật sự sinh ra cảm giác muốn bảo vệ người cá.

Mặc dù tố chất cơ thể của người cá cực cao, nhưng cũng không thể để họ tự do đi lại bên ngoài, sức hấp dẫn của người cá đến từ biển sâu không chỉ giới hạn trong phạm vi Đế quốc mà còn lan rộng khắp các quốc gia khác, để họ tự do đi lại bên ngoài chẳng khác nào ném hai viên trân châu quý hiếm mấy đời ra giữa đường cái.

Một khi họ chỉ có một mình, chắc chắn sẽ gây ra thảm hoạ vạn người đổ xô ra đường, họ cần được người có chức quyền cao ban cho ký hiệu được bảo vệ mọi quyền.

“Căn cứ vào tiêu chuẩn đo lường lần này, tôi cũng là một trong số những ứng cử viên cho vị trí người bảo vệ, đợi trong viện nuôi dưỡng cũng không vấn đề gì.” Khương Đường bình tĩnh nói: “Hơn nữa quy tắc lần này là phải hoàn toàn tự nguyện, nếu ngay bây giờ đã mất kiên nhẫn, sao có thể khiến nhân dân Đế quốc tin tưởng rằng mọi người sẽ đối xử tốt với người cá? Vậy chi bằng loại ra khỏi danh sách ứng cử viên bây giờ luôn.”

Những người khác đều im lặng, Lâm Túc thấy nhìn bóng lưng thẳng tắp cùng vẻ mặt lạnh lùng như băng sương của Khương Đường thì nói: “Được, tôi ở lại đây.” Anh nhéo nhéo cánh tay mình, nghiêm túc nói: “Tôi cho rằng tôi có thể tự bảo vệ mình an toàn.”

Dáng vẻ nghiêm túc này thật sự đã đâm ngay tim vô số con tim thiếu nam, khiến họ tự trách mình không đem lại cảm giác an toàn cho người cá, phải để người cá điện hạ nghĩ rằng họ có thể tự bảo vệ mình.

“Điện hạ thật sự quá lương thiện, nhưng sao chúng tôi có thể để ngài dùng đôi tay trân quý của mình để tự bảo vệ mình được?”

“Đúng thế, nếu ngài không thể đưa ra quyết định, chúng tôi có thể tới sau, nhưng xin để chúng tôi dốc sức vì ngài.”

Trình Kỳ ở bên cạnh lom dom nói chen vào: “Tôi cũng ở lại được không?”

Cậu ấy luôn cảm thấy thế giới này có gì đó không được bình thường.

Lâm Túc nhìn về phía cậu ấy, Trình Kỳ chớp chớp mặt nói: “Không được sao?”

Anh em tốt, chúng ta đồng hành, ai hết ế trước người đó là…? Hình như có gì đó sai sai?

“Được, dù sao thì từ quá trình tiếp xúc sau này mới biết được ai tốt hơn, từ đó mới chọn được người bảo vệ tốt nhất.” Diệp Cảnh Phàm nói: “Bây giờ không thể quyết định thì cứ từ từ chọn lựa thôi.”

Nghe anh ấy nói thế, Trình Kỳ liền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt khi nhìn Diệp Cảnh Phàm cũng chứa đầy cảm kích.

<

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp