Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 61: Cậu muốn có một người cá (1)


10 tháng

trướctiếp

Người cá trong thế giới này được người khác chào đón theo đuổi, đồng nghĩa với việc bọn họ chỉ cần lên đất liền là chắc chắn có thể tìm được đức lang quân cho mình.

Hai người cá bọn họ đến từ khu vực hải phận sâu thẳm. Cho dù khoa học kỹ thuật của con người phát triển đến mức nào đi chăng nữa nhưng vẫn có rất nhiều bí ẩn tự nhiên mà con người không thể khám phá hết. Hải vực ấy chính là nơi mà khoa học kỹ thuật của loài người không thể dò xét đến. Năm đó, cũng chỉ có một quần tộc người cá đạt được thỏa thuận với loài người.

Nếu Lâm Túc quay trở lại khu vực biển sâu ấy sinh sống cũng sẽ không có vấn đề gì lớn vì anh đi đâu cũng có thể sống ổn. Thế nhưng đưa theo một người cá vốn là nhân loại bình thường như Trình Kỳ theo để sinh sống dưới đáy biển sâu thì thực sự rất khó khăn.

Lâm Túc vô tình phá hoại mối duyên của Trình Kỳ. Nếu đã yêu thương và chiều chuộng cậu thì sao lại để cậu sống ở nơi khó khăn khổ sở như vậy được.

“Cứu với!!!” Trình Kỳ bơi từ xa đến, vút một cái trốn vào rặng san hô phía sau Lâm Túc rồi chỉ đám cá mập nơi xa, nói: “Ôi đệch, chỗ này nguy hiểm vãi. Anh mau vào đây đi, nhỡ không may bị chúng ăn thịt mất thì hỏng. Chúng ta có bằng này, đâu bõ cho chúng dính răng…”

Lâm Túc nghe thấy thế lại chẳng hề e dè mà bơi về phía đám cá mập trắng mà con người cực sợ hãi ấy. Trong mắt Trình Kỳ, anh chẳng khác nào con thỏ trắng đang tung tăng nhảy vào giữa bầy sói: “Người anh em, mau quay lại đây!”

Để rồi cậu ấy nhìn thấy người cá “thỏ trắng” thản nhiên vuốt ve đầu cá mập và đám cá mập trắng như bầy sói đói kia lại vẫy đuôi cọ vào người Lâm Túc cứ như chúng đáng yêu lắm.

Trình Kỳ há hốc miệng. Lúc này, cậu ấy rất muốn lấy điện thoại ghi lại khung cảnh trước mắt, nhưng tiếc là cậu ấy phát hiện ra mình không có điện thoại.

Người cá có thể sinh sống được ở biển sâu cũng bởi vì sức mạnh vốn có của họ rất mạnh mẽ. Cạnh tranh sinh tồn ở đại dương khốc liệt không kém cạnh tranh sinh tồn trên mặt đất. Ở đại dương sâu thẳm này chỉ có kẻ mạnh mới có thể tiếp tục sống sót.

Đám cá mập trắng hùng dũng bơi đi nơi khác. Trình Kỳ giả làm san hô nhìn theo cá mập, ủ rũ: “Lâm Túc, tôi hơi nhớ nhà… Anh nói xem nếu chúng ta lên đất liền còn gặp được người thân nữa không? Nhưng dáng vẻ này của chúng ta cũng không lên đất liền được.”

Lâm Túc phất đuôi, ngồi bên cạnh cậu ấy, đáp: “Cậu muốn thì tự mình đi xem thử đi.”

Cho dù họ không muốn đi cũng sắp bị vớt lên bờ tới nơi rồi.

“Tôi không muốn bị người khác giải phẫu… “Trình Kỳ càng ủ rũ hơn, nhưng ánh mắt của cậu ấy nhanh chóng quay qua nhìn đuôi của Lâm Túc. Cậu ấy vươn ngón tay chọc vào cánh tay anh, rồi lại tự bóp tay mình: “Bất công thật. Tại sao anh sống lại trở thành người cá có thân hình đẹp trai như thế mà tay chân tôi lại bé xíu như con gái thế này? Anh đẹp trai thật đấy, nếu anh mà là con gái… bla bla bla…”

Lâm Túc tự giác mở thuật đóng lỗ tai chặn những lời nói khen ngợi vô bổ của Trình Kỳ ở ngoài tai. Nhưng Trình Kỳ còn chưa kịp nói hết thì bỗng có lưới bắt cá từ đâu trên trời rơi xuống bọc lấy cậu ấy. Lưới bắt cá nhẹ nhàng khép kín không khiến cậu ấy bị thương. Chất liệu của lưới đánh cá rất tốt, cho dù cậu ấy có cố giãy giụa thế nào cũng không sao thoát ra nổi.

“Cứu tôi với! Cứu tôi với! Tôi sắp bị đưa đi nghiên cứu rồi!” Trình Kỳ hoảng hốt vươn tay về phía Lâm Túc. Vậy mà Lâm Túc chưa kịp tới chỗ Trình Kỳ thì cậu ấy đã bị lưới bắt cá kéo lên không trung. Đám đông trên thuyền trầm trồ vây quanh nhìn Trình Kỳ.

“Là người cá!!”

“Tại sao người cá lại xuất hiện ở đây?”

“Bọn họ có chịu được áp lực nước ở đại dương không?”

“Là… người cá biển sâu! Mau kiểm tra thử tình trạng cơ thể người cá đi.”

Người ta đặt Trình Kỳ cẩn thận trên boong tàu. Cậu ấy nhìn đám người mặc bộ đồ bảo hộ màu trắng trên tàu mà sợ đến mức nín thở, nhưng bởi vì có khuôn mặt nhỏ nhắn và xinh đẹp nên dáng vẻ sợ hãi lúc này của cậu ấy khiến mọi người thương xót.

“Cậu đừng sợ, chúng tôi chỉ kiểm tra tình trạng cơ thể chứ không làm hại cậu đâu.”

“Làm hại người cá là tội lớn. Chúng tôi xin lỗi đã mạo phạm cậu. Hành động vừa rồi của chúng tôi có khiến cậu bị thương không?”

Đám người dịu dàng dỗ dành nên an ủi được tâm trạng của Trình Kỳ. Cậu ấy nuốt nước bọt, hỏi: “Các người thực sự không bắt tôi để giải phẫu đấy chứ?”

“Sao làm thế được, cậu là người cá quý giá, chúng tôi muốn bảo tồn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp