[Ừ, chắc lại định diễn tiết mục ly miêu tráo thái tử đây mà.
Cứ ngồi im xem kịch thôi.] Lâm Túc cười, nói.
06 cứ có cảm giác không có chỗ phát huy thực lực: [Kí chủ,
tôi còn chưa nói gì đâu.]
[Hai người đó châu đầu lại với nhau thì có thể diễn trò gì
được chứ?] Lâm Túc hỏi ngược lại.
06 cảm thấy kí chủ nhà mình cực kỳ chí lý.
Bên trong Lâm phủ có vô số người đến chúc mừng, thế nhưng
Lâm Túc chỉ nhận ý chứ không nhận quà. Hắn không lựa quà để nhận mà thật sự từ
chối mọi loại quà cáp. Người nào tặng lễ cũng bị trả về, những kẻ rỗi hơi cũng
không chõ mồm được vào nữa.
Khanh Đường chỉ lộ mặt gặp gỡ những người không thể từ chối,
còn lại nếu không ứng phó nổi thì lập tức trốn vào nhà, bưng chén trà trên bàn
lên uống luôn: “Môn đạo chốn quan trường quá nhiều, em nói một câu mà trong
lòng phải tự hỏi đến ba lần, chỉ sợ đắc tội với người khác.”
“Đấy là chén trà của ta.” Lâm Túc chỉ vào một chén khác trên
bàn, nói.
Lâm Khanh Đường không còn là cậu thiếu niên năm xưa, hở chút
là đỏ mặt. Cậu không đặt chén trà trên tay xuống, hỏi ngược lại: “Thiếu gia để
ý ạ?”
“Ta không ngại.” Lâm Túc cười nói. “Chỉ muốn nói nếu em muốn
hôn ta thì không cần quanh co như thế đâu.”
Lâm Khanh Đường đơ người, chén trà trên tay nhất thời cầm
cũng dở mà đặt xuống cũng không xong, khuôn mặt đỏ bừng như tôm luộc.
Tuy cậu càng ngày càng quen nhưng tiếc là vẫn không làm gì
được vị thiếu gia vẫn luôn cao hơn một bậc này.
“Quân tử phi lễ chớ nói!” Khanh Đường hít sâu một hơi, nói.
“Vâng, cẩn tuân lời dạy của phu nhân.” Về việc này, đúng là
Lâm Túc không hề tự nhận mình là quân tử.
Sắc đỏ trên mặt Lâm Khanh Đường càng đậm hơn: “Bệ hạ còn
chưa ban hôn đâu, bây giờ em vẫn chưa phải phu nhân của thiếu gia.”
“Nếu không đúng, thế chẳng phải hai người chúng ta không mai
mối nhưng mỗi ngày đều tằng tịu với nhau ư? Đúng là làm nhục người đọc sách.”
Lâm Túc giả vờ tức giận, nói: “Nếu để người ngoài biết, chẳng phải là sẽ bị
tròng lồng heo, thả trôi sông à?”
Lâm Khanh Đường có miệng nhưng khó trả lời, dù có làm Trạng
nguyên thì đấu võ mồm với thiếu gia vẫn thua đứt đuôi con nòng nọc: “Người!”
“Ta sai rồi.” Lâm Túc nhanh chóng nhận lỗi, khiến cho Khanh
Đường giận mà không có chỗ xả: “Vừa rồi thiếu gia đang cười cái gì thế?”
“Cười có kẻ thích nằm mơ giữa ban ngày.” Lâm Túc cười cười,
đáp lại.
“Nếu không có ác ý thì mơ mộng một chút cũng không sao.” Lâm
Khanh Đường nhớ đến giấc mộng của mình lúc xưa. Khi đó có nằm mơ cậu cũng không
dám tưởng tượng đến tình cảnh như hiện tại. Giấc mộng khi đó vừa đắng chát lại
vừa tươi đẹp, bây giờ đắng chát đã bị tiêu diệt hết, chỉ để lại mỗi tươi đẹp
thôi.
“Phu nhân nói có lý, vi phu xin thụ giáo.” Lâm Túc chắp tay
với câu rồi nói, đúng là có chút ý tứ không ngại học hỏi từ người khác.
Tuy Lâm Khanh Đường hơi mất tự nhiên nhưng lại ngầm chấp
nhận cách xưng hô của đối phương.
Bản thân là nam nhân nhưng suốt đời Lâm Khanh Đường chỉ ước
mong mỗi một mình Lâm Túc, dù là làm vợ, chỉ cần danh chính ngôn thuận thì xưng
hô thế nào cũng chẳng sao.
Chuyện chúc mừng cũng phải đến hồi kết. Lâm Khanh Đường đến
Hàn Lâm viện, vẫn làm công việc tu soạn như Lâm Túc hồi trước. Chỉ khác chỗ cậu
không giỏi giao tiếp, suốt ngày vùi đầu vào làm việc, lại có Lâm Túc bảo vệ nên
đúng là không có ai dám ra mặt làm khó. Mà ngược lại, thái độ của mọi người đối
với cậu còn có chút kính cẩn cùng mấy phần tán thưởng.
Có người bảo vệ nhưng không hề kiêu căng một tí nào, việc
này cũng khiến nhân duyên của Lâm Khanh Đường không quá tệ.
“Em tự biết bản thân hơi ngu dốt, chỉ muốn đi theo con đường
thuần thần. Có thể vì lê dân bách tính làm chút việc thiết thực là tốt nhất.”
Trong đêm, Khanh Đường thì thầm bên tai Lâm Túc.
“Nếu phu nhân muốn học, tất nhiên vi phu sẽ dốc lòng dạy
dỗ,” Lâm Túc cười nói.
Hai người họ nhậm chức khác nhau nên không làm cùng một chỗ.
Lâm Túc chờ rất lâu, cố gắng thả lỏng cửa cung ứng phía nhà bếp mới đợi được
một chén trà có bỏ thuốc.
Loại thuốc này tên là Huyết Ô đằng, cực kỳ hiếm thấy. Đây
không phải độc dược chí mạng, nó chỉ khiến người uống phải ngủ say không tỉnh,
dù có bắt được triệu chứng cũng không cách nào tra được nguồn gốc. Hơn nữa, thứ
này còn khiến mạch đập yếu ớt, giống như dấu hiệu của người sắp chết.
Lâm Túc có thể đoán được mục đích của hai người kia, nhưng
không rõ cụ thể đối phương định làm gì. Hắn không dám dùng mạng của Khanh Đường
đánh cược nên để 06 kể lại từng chút một cho nghe.
Bắt cóc mệnh quan triều đình chính là tội chết, tru di cửu
tộc. Vị kế mẫu kia không dám làm cách này.
Lúc đó, Tề Thanh Dật đã mỉm cười nói: “Chúng ta không ra
tay, để Lâm Khanh Đường tự nguyện đi là được rồi.”
Không phải cậu ta rất yêu Lâm Túc à? Vì tính mạng của hắn mà
tình nguyện hiến thân cho một gã nam nhân khác thì thế nào nhỉ?
Kế này không thể nói là không độc.
Lâm Túc ngửi thử chén trà. Người hầu cẩn thận liếc mắt nhìn,
chỉ thấy hắn một hơi uống cạn trà trong chén.
Chỉ khoảng nửa khắc sau, Lâm Túc gục xuống bàn, chén trà rơi
xuống đất vỡ vụn, phủ Thượng thư cũng truyền ra tiếng gào thất thanh, hối thúc
mọi người mau đi tìm đại phu.
“Đại nhân, ngài làm sao thế này”
“Người đâu rồi, mau gọi đại phu!”
“…”
Lâm Khanh Đường vừa về nhà đã bị cục diện rối loạn như ma
làm cho giật cả mình, cậu vội vàng cản một người lại, hỏi: “Xảy ra chuyện gì
thế?”
“Đại nhân, đại nhân đột nhiên té xỉu rồi!” Gã hầu sốt ruột
nên nói năng hoảng loạn. Vừa thấy người nói chuyện với mình là ai, gã lập tức
túm lấy tay áo bào của Lâm Khanh Đường: “Khanh Đường thiếu gia, đại nhân đột
nhiên té xỉu. Đại phu nói…nói…”
“Nói sao hả?” Lâm Khanh Đường lo lắng hỏi.
Gã hầu quỳ sụp xuống đấy: “Nói là thuốc thang hay châm cứu
đều vô hiệu ạ!”
“Sao lại như thế được?” Lâm Khanh Đường đứng chết sững tại
chỗ. Ngay sau đó cậu hít sâu một hơi, nhấc vạt áo, không hề để tâm đến hình
tượng mà chạy vội về phía phòng của Lâm Túc.
Trong phòng có mấy người đang vây quanh giường. Ngoài Lâm
phụ và kế thất, những người còn lại cơ bản đều là đại phu.
Lâm Túc nằm trên giường, giống như đang ngủ say. Đại phu
đang bắt mạch cho hắn đứng dậy, lắc đầu thở dài nói: “Ta xem bệnh cũng cảm thấy
giống hệt mấy vị đại phu lúc trước, đây rõ ràng là hiện tượng dầu hết đèn tắt.
Có lẽ Thượng thư đại nhân đã lao lực đến kiệt sức, giờ chỉ có thể dùng nhân sâm
treo mệnh, sau đó mới xem hiệu quả thế nào.”
“Ngươi nói láo!” Khanh Đường đứng phía sau đám đông, nghe
được những lời đại phu thì lập tức phản bác lại. Cả đời cậu chưa từng dùng
giọng điệu nghiêm nghị, lạnh lùng như thế này. Chỉ là hôm nay Lâm Khanh Đường
không có thời gian nghĩ ngợi nhiều: “Rõ ràng là đám lang băm các người vô dụng,
tìm thêm mấy vị đại phu đến đi.”
Vị đại phu kia vốn định phản bác lại, nhưng khi nhìn thấy
quan phục trên người cậu thì lại cố gắng nhẫn nhịn, nói: “Đại nhân, bọn ta đã
hành y hơn chục năm, sao dám lấy tính mạng Thượng thư đại nhân ra để đùa giỡn
được chứ. Bây giờ đại phu khắp Kinh Thành đều đã tụ tập ở đây, nếu ngài không
tin bọn ta thì chỉ còn cách mời ngự y trong cung tới khám bệnh thôi.”
Thế nhưng giờ này cửa cung đã đóng, nếu nửa đêm còn bất chấp
xông vào thì sợ là sẽ liên lụy đến cả nhà, bị xử chu di cửu tộc cũng nên. Ngay
cả thiếu gia còn sống cũng chỉ có thể coi như đã chết rồi.
Sắc mặt Khanh Đường tái nhợt, ngồi bên giường nhìn Lâm Túc.
Cậu cầm lấy cổ tay hắn, nói: “Không phải ta không tin các ngươi, chỉ là từ
trước tới nay thiếu gia luôn khoẻ mạnh, tại sao lại đột ngột như vậy chứ?”
Hốc mắt cậu đỏ ửng, rõ ràng đang cố nén nước mắt lại. Đại
phu đã nhìn thấy vô số người sốt ruột, xả giận như vậy nên chỉ đành an ủi: “Bây
giờ cũng chỉ còn cách treo mạng trước. Thượng thư đại nhân nhận được ân sủng
của bệ hạ, dựa vào bản lĩnh của ta thì vẫn có thể chống đỡ được đến ngày mai.
Đến lúc đó, đi mời ngư y trong cung đến vẫn kịp.”
“Cứ vậy đi, làm phiền các vị rồi.” Khanh Đường nhắm mắt lại,
nói: “Chỉ hy vọng các vị có thể dốc hết toàn lực, dù kết quả thế nào thì ta
cũng xin dùng hậu lễ đáp tạ.”
Dĩ nhiên đại phu cũng phải ăn cơm, mọi người có mặt nghe vậy
thì đều nói: “Xin đại nhân yên tâm.”
Thuốc sắc xong, được bưng tới. Khanh Đường không để người
khác làm mà tự mình đỡ Lâm Túc đút thuốc cho hắn, tuy những ngón cậu không
ngừng run rẩy nhưng lại không để rơi rớt bất kỳ giọt thuốc nào.
“Mau đi sắp xếp chỗ nghỉ cho các vị đại phu, đêm nay bọn họ
sẽ ở lại đây.” Khanh Đường dặn dò hạ nhân.
Các đại phu tự động rời đi, Lâm phụ đứng bên cạnh nhìn hành
động của Khanh Đường, cảm thấy đúng là cậu đối xử với nhi tử của mình thật lòng
thật dạ.
Vợ chồng vốn là chim trong cùng một khu rừng, đại nạn ập
xuống quả thực không ít người tự vỗ cánh bay. Có thể cẩn thận yêu thương che
chở, không rời không bỏ thế này đúng là rất ít người làm được, nam nhân thì lại
càng hiếm thấy hơn.
Lâm phụ cũng sốt ruột đến bốc hoả luôn rồi, chỉ là trong nhà
xảy ra chuyện, nữ nhân có thể loạn nhưng ông ta thì không được: “Thanh Quỳnh,
đêm nay ngươi ở đây chăm sóc thằng bé đi, ta và phu nhân về trước.”
“Lão gia đi đường cẩn thận ạ.” Khanh Đường không để ý đến
bọn họ.
Lâm phụ không nói gì, kế thất thì ngược lại. Nàng ta nhìn Lâm
Túc đang nằm thiêm thiếp trên giường, tròng mắt đảo loạn mấy vòng.
Nửa đêm, Lâm phụ tuổi đã cao nên giấc ngủ rất sâu, kế thất
thì lại lén lút ra ngoài từ cửa hông. Lúc nhìn thấy Tề Thanh Dật đến, nàng ta
vẫy vẫy tay áo: “Ngươi đúng là gọi thì mới đến nhỉ.”
Tề Thanh Dật cúi đầu: “Ngài có chuyện gì muốn nói?”
“Có thật là thứ thuốc kia của ngươi chỉ có tác dụng làm
người ta suy yếu không? Ta thấy hình như tên Lâm Túc kia sắp không trụ được nữa
rồi. Hắn mà chết, tài sản này kia sẽ thuộc về Vọng Nhi nhà chúng ta.” Kế thất
thử thăm dò. “Hay là chúng ta đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho
chót, cứ để hắn chết luôn không phải càng tốt hơn à?”
Trong lòng Tề Thanh Dật chửi thầm: “Thứ đàn bà ngu xuẩn.”,
nhưng lúc mở miệng nói lại thành: “Hắn chết mà Lâm Khanh Đường còn sống, nếu
cậu ta dâng lên bệ hạ một bản tấu vạch tội, tất nhiên bệ hạ sẽ hạ lệnh ra xét
rõ ràng. Ngài nghĩ Lâm Túc là ai chứ? Đấy chính là sủng thần của Hoàng đế, đại
quan nhất phẩm của triều đình, sao có thể nói chết là chết ngay được? Huống chi
Huyết Ô đằng là ta bất ngờ có được nên mánh khoé này mới không bị ai phát hiện
ra, nếu thay bằng độc dược khác thì tra một cái sẽ lòi ra ngay. Nếu phu nhân
muốn mò được chỗ tốt thì đừng gây chuyện, nếu không, một khi liên luỵ đến việc
độc hại mệnh quan triều đình thì cả nhà sẽ phải chôn cùng, bao gồm cả nhi tư
của ngài nữa.”
Nghe được câu cuối cùng Tề Thanh Dật nói, kế thất liền nuốt
nước bọt: “Thế bây giờ phải làm sao? Ngày mai Lâm Khanh Đường sẽ mời ngự y đến,
nếu tra ra được thì…”
“Độc từ Huyết Ô đằng không thể tra ra được. Loại độc này rất
hiếm thấy trên đời, trong cung cũng không có ghi chép lại. Bệ hạ có thể phái
một ngự y chứ không cách nào điều động cả Thái Y viện đến đây được.” Tiêu Thanh
Dật nói. “ Nếu thật sự bị tra ra, không hại đến tính mạng thì cứ đánh chết một
hai nô bộc, để bọn chúng gánh tội thay.”
Kế thất tạm thời yên tâm: “Nếu đã vậy thì làm cho tốt những
việc ngươi nên làm đi.”
Ngày hôm sau Lâm Túc vẫn không tỉnh, Lâm Khanh Đường lập tức
dâng tấu vào trong cung. Quả nhiên Chiêu Dương thương xót sủng thần, một lúc
phái liền ba ngự y đến phủ khám bệnh. Chỉ là vị nào xem xong cũng nhă ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.