[Ừ, chắc lại định diễn tiết mục ly miêu tráo thái tử đây mà.
Cứ ngồi im xem kịch thôi.] Lâm Túc cười, nói.
06 cứ có cảm giác không có chỗ phát huy thực lực: [Kí chủ,
tôi còn chưa nói gì đâu.]
[Hai người đó châu đầu lại với nhau thì có thể diễn trò gì
được chứ?] Lâm Túc hỏi ngược lại.
06 cảm thấy kí chủ nhà mình cực kỳ chí lý.
Bên trong Lâm phủ có vô số người đến chúc mừng, thế nhưng
Lâm Túc chỉ nhận ý chứ không nhận quà. Hắn không lựa quà để nhận mà thật sự từ
chối mọi loại quà cáp. Người nào tặng lễ cũng bị trả về, những kẻ rỗi hơi cũng
không chõ mồm được vào nữa.
Khanh Đường chỉ lộ mặt gặp gỡ những người không thể từ chối,
còn lại nếu không ứng phó nổi thì lập tức trốn vào nhà, bưng chén trà trên bàn
lên uống luôn: “Môn đạo chốn quan trường quá nhiều, em nói một câu mà trong
lòng phải tự hỏi đến ba lần, chỉ sợ đắc tội với người khác.”
“Đấy là chén trà của ta.” Lâm Túc chỉ vào một chén khác trên
bàn, nói.
Lâm Khanh Đường không còn là cậu thiếu niên năm xưa, hở chút
là đỏ mặt. Cậu không đặt chén trà trên tay xuống, hỏi ngược lại: “Thiếu gia để
ý ạ?”
“Ta không ngại.” Lâm Túc cười nói. “Chỉ muốn nói nếu em muốn
hôn ta thì không cần quanh co như thế đâu.”
Lâm Khanh Đường đơ người, chén trà trên tay nhất thời cầm
cũng dở mà đặt xuống cũng không xong, khuôn mặt đỏ bừng như tôm luộc.
Tuy cậu càng ngày càng quen nhưng tiếc là vẫn không làm gì
được vị thiếu gia vẫn luôn cao hơn một bậc này.
“Quân tử phi lễ chớ nói!” Khanh Đường hít sâu một hơi, nói.
“Vâng, cẩn tuân lời dạy của phu nhân.” Về việc này, đúng là
Lâm Túc không hề tự nhận mình là quân tử.
Sắc đỏ trên mặt Lâm Khanh Đường càng đậm hơn: “Bệ hạ còn
chưa ban hôn đâu, bây giờ em vẫn chưa phải phu nhân của thiếu gia.”
“Nếu không đúng, thế chẳng phải hai người chúng ta không mai
mối nhưng mỗi ngày đều tằng tịu với nhau ư? Đúng là làm nhục người đọc sách.”
Lâm Túc giả vờ tức giận, nói: “Nếu để người ngoài biết, chẳng phải là sẽ bị
tròng lồng heo, thả trôi sông à?”
Lâm Khanh Đường có miệng nhưng khó trả lời, dù có làm Trạng
nguyên thì đấu võ mồm với thiếu gia vẫn thua đứt đuôi con nòng nọc: “Người!”
“Ta sai rồi.” Lâm Túc nhanh chóng nhận lỗi, khiến cho Khanh
Đường giận mà không có chỗ xả: “Vừa rồi thiếu gia đang cười cái gì thế?”
“Cười có kẻ thích nằm mơ giữa ban ngày.” Lâm Túc cười cười,
đáp lại.
“Nếu không có ác ý thì mơ mộng một chút cũng không sao.” Lâm
Khanh Đường nhớ đến giấc mộng của mình lúc xưa. Khi đó có nằm mơ cậu cũng không
dám tưởng tượng đến tình cảnh như hiện tại. Giấc mộng khi đó vừa đắng chát lại
vừa tươi đẹp, bây giờ đắng chát đã bị tiêu diệt hết, chỉ để lại mỗi tươi đẹp
thôi.
“Phu nhân nói có lý, vi phu xin thụ giáo.” Lâm Túc chắp tay
với câu rồi nói, đúng là có chút ý tứ không ngại học hỏi từ người khác.
Tuy Lâm Khanh Đường hơi mất tự nhiên nhưng lại ngầm chấp
nhận cách xưng hô của đối phương.
Bản thân là nam nhân nhưng suốt đời Lâm Khanh Đường chỉ ước
mong mỗi một mình Lâm Túc, dù là làm vợ, chỉ cần danh chính ngôn thuận thì xưng
hô thế nào cũng chẳng sao.
Chuyện chúc mừng cũng phải đến hồi kết. Lâm Khanh Đường đến
Hàn Lâm viện, vẫn làm công việc tu soạn như Lâm Túc hồi trước. Chỉ khác chỗ cậu
không giỏi giao tiếp, suốt ngày vùi đầu vào làm việc, lại có Lâm Túc bảo vệ nên
đúng là không có ai dám ra mặt làm khó. Mà ngược lại, thái độ của mọi người đối
với cậu còn có chút kính cẩn cùng mấy phần tán thưởng.
Có người bảo vệ nhưng không hề kiêu căng một tí nào, việc
này cũng khiến nhân duyên của Lâm Khanh Đường không quá tệ.
“Em tự biết bản thân hơi ngu dốt, chỉ muốn đi theo con đường
thuần thần. Có thể vì lê dân bách tính làm chút việc thiết thực là tốt nhất.”
Trong đêm, Khanh Đường thì thầm bên tai Lâm Túc.
“Nếu phu nhân muốn học, tất nhiên vi phu sẽ dốc lòng dạy
dỗ,” Lâm Túc cười nói.
Hai người họ nhậm chức khác nhau nên không làm cùng một chỗ.
Lâm Túc chờ rất lâu, cố gắng thả lỏng cửa cung ứng phía nhà bếp mới đợi được
một chén trà có bỏ thuốc.
Loại thuốc này tên là Huyết Ô đằng, cực kỳ hiếm thấy. Đây
không phải độc dược chí mạng, nó chỉ khiến người uống phải ngủ say không tỉnh,
dù có bắt được triệu chứng cũng không cách nào tra được nguồn gốc. Hơn nữa, thứ
này còn khiến mạch đập yếu ớt, giống như dấu hiệu của người sắp chết.
Lâm Túc có thể đoán được mục đích của hai người kia, nhưng
không rõ cụ thể đối phương định làm gì. Hắn không dám dùng mạng của Khanh Đường
đánh cược nên để 06 kể lại từng chút một cho nghe.
Bắt cóc mệnh quan triều đình chính là tội chết, tru di cửu
tộc. Vị kế mẫu kia không dám làm cách này.
Lúc đó, Tề Thanh Dật đã mỉm cười nói: “Chúng ta không ra
tay, để Lâm Khanh Đường tự nguyện đi là được rồi.”
Không phải cậu ta rất yêu Lâm Túc à? Vì tính mạng của hắn mà
tình nguyện hiến thân cho một gã nam n ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.