Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 57: Thế thân cũng phong lưu (6)


10 tháng

trướctiếp

“Ta sai người chuyển đồ tới nhé?” Lâm Túc khẽ hỏi.

Khanh Đường không đáp, Lâm Túc lại hôn lên mặt cậu: “Em không nói thì xem như em đồng ý đấy nhé.”

“Thiếu gia…” Giọng Khanh Đường ướt át, rõ ràng cậu vẫn còn xấu hổ.

Lâm Túc hành động cực nhanh, ban ngày vừa nói, tới tối toàn bộ đồ đạc của Khanh Đường đã được chuyển tới, người làm việc còn là Tây Khang.

Hiện giờ với thân phận quản sự cùng đầu óc linh hoạt và biết suy đoán, đương nhiên cậu ta biết rõ địa vị của Khanh Đường trong lòng Lâm Túc, cho nên nào dám thờ ơ, mấy kẻ tôi tớ lắm mồm cũng đã bị phạt hết một lượt, khiến cuộc sống trong phủ của Khanh Đường cũng thư thả hơn nhiều.

Lâm Túc sắp thượng triều, cho nên tuy Khanh Đường vẫn còn ngượng ngùng nhưng cậu vẫn sắp xếp ổn thỏa từng thứ một, lúc tắm gội cũng dùng tới cánh hoa.

Tuy rằng thiếu gia không thể ôm người, nhưng nếu ngủ cùng nhau thì cũng phải sạch sẽ tươm tất.

Hơi nóng bốc lên, hương hoa thoang thoảng dễ chịu, Khanh Đường xoa cánh hoa lên cánh tay, xoa một tí lại ngửi, tới khi chắc chắn tay đã thơm mùi thì mới rửa mặt.

Không biết do hơi nóng hun hay vì ngượng, nói tóm lại, cậu tự thấy xấu hổ vì hành động của bản thân.

Tiếng nước “rào rào” làm tiếng đẩy cửa rất khẽ không truyền đến tai của Khanh Đường. Lúc Lâm Túc đi vào cũng nghe hạ nhân báo Khanh Đường đang tắm, hơn nữa đã tắm được nửa canh giờ.

Lâm Túc cố gắng bước thật khẽ, lúc vòng qua bức bình phong không làm người đang tắm giật mình, hơi nước lượn lờ quanh khung xương mảnh mai của thiếu niên, giọt nước chạy dọc theo làn da của cậu, nước da hồng hồng như sắc màu của cánh hoa đang ngâm kia.

Khanh Đường thích chưng diện, từ khi ở bên Lâm Túc, cậu càng muốn mỗi một nơi trên người mình trở nên hoàn mỹ, mỗi lần gội đầu đều dùng tới lá vừng nên đương nhiên tóc cũng đen nhánh, óng ả. Mặt trời lên, cậu không tùy tiện đi ra ngoài, có đi thì cũng phải mang theo dù. Còn về làn da, tuy phấn trang điểm thời đại này khá tốt, nhưng hiệu quả vẫn kém với mỡ bôi thân mà chính tay Lâm Túc điều chế, ngày nào Khanh Đường cũng dùng nên càng dưỡng càng đẹp.

Nam nhân háo sắc, đương nhiên Khanh Đường không loại trừ Lâm Túc ra ngoài nhóm này, vừa nhìn là biết vì sao cậu lại chú ý tới vậy, nhưng nếu cậu thích, tất nhiên Lâm Túc sẽ ủng hộ, dù sao thích chưng diện cũng không chỉ dành riêng cho nữ tử.

Cuối cùng Khanh Đường cũng sửa soạn xong, cậu hít sâu một cái rồi quay người, xuyên qua màn hơi nước, bất ngờ trông thấy cái người đang rình coi mình, cậu vô thức chìm vào trong nước, hai mắt ướt đẫm vì hơi nước: “Thiếu gia! Tại sao, tại sao người lại ở đây?”

“Ta đang nhìn trộm đó mà.” Lâm Túc trả lời một cách đường hoàng, người đang dựa vào bình phong cũng đứng thẳng lên.

“Quân tử phi lễ chớ nhìn…” Đôi môi Khanh Đường run rẩy, cậu không biết nên mắng hắn hay nên thẹn thùng nữa, lòng dạ rối bời suýt nữa đã đập nước.

“Làm quân tử thì không có diễm phúc này.” Lâm Túc nắm cổ tay cậu, kéo đến trước mặt mình, nói: “Từ đây về sau ta không làm quân tử nữa, làm tiểu nhân vì Tiểu Khanh Đường cũng được.”

“Vậy chẳng phải Khanh Đường đã hại Thiếu gia rồi sao?” Giọng Khanh Đường cũng ướt át theo.

Lâm Túc cong môi cười đáp: “Nào phải lỗi của mỹ nhân, chẳng qua thiếu gia ta nổi sắc, trái tim rung động nào giữ nổi.”

Câu nói của hắn lọt vào tai khiến Khanh Đường cảm thấy lòng bàn chân lẫn lòng bàn tay mình ngứa râm ran, ngứa đến tận trong lòng, thế là cậu ngửa đầu đáp: “Thiếu gia, người có thể…”

Hôn em không.

Còn chưa dứt câu, Lâm Túc đã ôm ngang lưng Khanh Đường, cúi xuống hôn môi cậu, hoàn toàn mặc kệ vạt áo đã thấm ướt, cũng chẳng để ý văn nhân nhã nhặn.

Nụ hôn vừa kết thúc, lồng ngực phập phồng, Khanh Đường chìm cả người vào trong làn nước, chỉ chừa miệng bên trên: “Thiếu gia, người đi ra ngoài thay y phục trước đã, lát nữa Khanh Đường sẽ ra sau.”

Vừa dứt lời, cái miệng kia cũng chui vào trong nước, chỉ còn đôi mắt chớp chớp nhìn người kia.

Lâm Túc dứt khoát cởi ngoại bào ra vắt khô, cũng không ở lại mà chỉ cười dặn dò: “Đừng để bị sặc, mau ra đi.”

Hắn vừa quay người rời đi thì Khanh Đường ở trong ngước cũng ngẩng đầu theo, ngây ngốc xoa môi mình.

Ngày còn ở trong quan quán, cậu rất ghét việc ở cùng nam tử, chỉ mới nhắc đến đã sợ khiếp hồn. Còn hôm nay chỉ vừa hôn môi thôi mà cậu đã khát khao. Ngay từ đầu cậu không hề ghét nam tử, cậu chỉ ghét và không quen khi ở trong lòng một người mình không thích.

Nếu là cùng thiếu gia, cậu sẽ hoàn toàn chấp nhận, chỉ là hơi đau một tí, dù máu chảy thành sông như lời người dạy nói thì cậu cũng chấp nhận.

Đáng tiếc, cả đời này thiếu gia không thể làm việc như vậy, dù thế thì cậu cũng thấy đủ rồi.

Khanh Đường bước ra khỏi thùng tắm, mặc y phục một cách qua loa, lúc vòng qua bức bình phong thì liền trông thấy Lâm Túc đang ngồi bên giường đọc sách đợi mình.

Dù không thể làm nhưng Khanh Đường cũng hít một hơi thật sâu, vậy mà vẫn cảm thấy căng thẳng không thôi. Cậu giả vờ bình tĩnh đi tới hỏi: “Sau một ngày mệt mỏi, thiếu gia đang đọc sách gì thế?”

Lâm Túc giương mắt nhìn cậu, cười hỏi: “Tò mò à?”

Sao Khanh Đường lại tò mò nội dung trong sách có gì được, chỉ là cậu không có gì để nói nên hỏi bừa vậy thôi, nhưng đã nói vậy thì cậu chỉ đành nói tiếp: “Ừm, tò mò xem sách có gì mà khiến cho thiếu gia đọc say sưa đến thế.”

“Câu này của em như đang ghen với quyển sách này vậy.” Lâm Túc nghiêng thân ôm người kia vào ngực mình.

Khanh Đường đỏ mặt, đáp: “Em… em không có ý này.”

“Nếu em đã muốn nhìn thì cùng đọc luôn đi.” Lâm Túc đặt cuốn sách ngay trước mặt cậu. Bìa sách được trình bày rõ ràng, tựa là tạp du ký, hình ảnh trong đó rõ nét, thậm chí còn có màu vẽ, tốt gấp mấy lần những thứ Khanh Đường đọc ở quan quán.

Lâm Túc vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, cứ như đang đọc sách sử học gì đó vậy, dù có người ngoài đứng trước mặt thì họ cũng chỉ cảm thấy hắn đang chăm chỉ, nhưng Khanh Đường thì nào có thể bình tĩnh thật: “Sao… sao lại là loại sách này! Cái này…”

“Tây Khang mua tặng đấy, bây giờ cậu ta đã lấy vợ, người kia là hiền thê thông tuệ, đương nhiên sẽ giúp đỡ đôi chút, khiến công việc của cậu ta càng thêm suôn sẻ.” Lâm Túc đưa tay gãi cằm cậu, nói: “Chẳng lẽ Khanh Đường chưa bao giờ xem sách tranh ư? Sao ta lại nhớ rằng em từng bảo mình đã xem xuân cung đồ nhỉ…”

Khanh Đường lấy tay che miệng hắn lại, quả nhiên một mùi hương hoa xộc vào mũi, đúng là không phí công Khanh Đường ngâm tắm bằng cánh hoa nửa canh giờ, mặt cậu đỏ bừng: “Người, người đừng nói nữa!”

Nói xong, mặt cậu đỏ chẳng khác gì con cua hấp.

Trông thiếu gia tuấn nhã đứng đắn thế kia, vậy mà sao câu từ nói ra chẳng đường hoàng chút nào vậy?

“Được thôi, không nói nữa, chúng ta làm việc đi.” Lâm Túc kéo cổ tay cậu rồi buông màn, ôm người nằm xuống: “Vốn dĩ tính đợi khi nào lập đại công mới cầu xin bệ hạ ban hôn để muốn em, ai ngờ Khanh Đường của chúng ta lại nóng vội như thế.”

“Người, ác nhân… Á….”

Quyển sách bị vứt xuống mặt đất không một chút thương tiếc, trang sách bị lật lên, nếu để cho người ngoài nhìn thấy, chắc hẳn sẽ không còn một chút thể diện nào của văn nhân nữa.

Ôm ngủ chung thì đương nhiên là ngủ, nhưng không thể nào chỉ đơn giản là ngủ được. Lúc Khanh Đường thức dậy, cậu hơi nhíu mày, trở thử mình lại, chỉ thấy cái eo đã không còn là của mình nữa.

Một bàn tay ấm áp đặt lên lưng cậu, khẽ xoa nhẹ, không ngờ lại cảm thấy dễ chịu đôi phần.

Hả? Một bàn tay.

Khanh Đường mở mắt, cậu sững sờ nhìn nam nhân đang nằm cạnh mình, vô thức gọi: “Thiếu gia…”

“Ừ.” Trong giọng nói của Lâm Túc mang theo chút uể oải, là cơn uể oải của con mãnh thú được thỏa mãn.

Tai của Khanh Đường chợt nhúc nhích, trong đầu cậu hiện lên vài hình ảnh vụn vặt, cậu di chuyển đầu mình thử thì mới phát hiện mình đang gối lên cánh tay của thiếu gia: “Chúng ta… thiếu gia, không phải thiếu gia không làm được sao?”

Lâm Túc nhíu mày: “Ta nói ta không làm được khi nào?”

Khanh Đường hoang mang: “Chẳng phải người nói thân mình… có bệnh kín không tiện nói à?”

“Ta nhớ ta nói mình có bệnh kín không thể hành phòng với nữ tử, nhưng với nam tử thì đâu ngại đâu.” Lâm Túc tỏ vẻ vô tội: “Lần sau Tiểu Khanh Đường nghe thiếu gia ta nói thì nhớ nghe đầy đủ, nếu không hối hận rồi cũng chỉ có thể tự trách mình thôi.”

Thật ra Khanh Đường không hề hối hận, chẳng qua cậu cảm thấy thiếu gia nghiêm nghị cứ như đang cố tình vậy: “Lời thiếu gia nói lúc trước không thể tin hoàn toàn, chẳng lẽ là để chuẩn bị cho bây giờ ư?”

“Tiểu Khanh Đường thật thông minh, đầu óc thật nhanh nhạy.” Lâm Túc cười khích lệ.

Khanh Đường tức giận đập vào ngực hắn một cái: “Người, tại sao người có thể như vậy hả?”

Lâm Túc cầm tay cậu, thẳng thừng nói: “Ta sai rồi, đừng đánh mạnh như thế, cẩn thận đau tay.”

Khanh Đường có hỏa mà không thể dập, còn bị nhét cho một bụng kẹo: “Lúc đó em hiểu lầm, nhưng sau đó tại sao thiếu gia lại không giải thích? Uổng công em phải hiểu lầm một thời gian dài.”

Giọng nói mềm mại, nào còn chút tức giận khi nãy.

Lâm Túc ôm người vào trong lòng, vỗ lưng dỗ: “Thiếu gia không quan tâm người khác hiểu lầm, muốn tránh xa thiếu gia, chỉ cần Tiểu Khanh Đường không chê là được rồi.”

“Sao Khanh Đường có thể chê thiếu gia được.” Khanh Đường tựa vào ngực hắn, khẽ nói: “Nhưng mà Khanh Đường là người được voi đòi tiên, lúc trước cảm thấy chỉ cần ở bên cạnh người thôi là đã tốt lắm

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp