Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 56: Thế thân cũng phong lưu (5)


10 tháng

trướctiếp

Lâm Túc chỉ nổi hứng đùa ác ý nhưng không ngờ lại tự đào hố chôn mình, bây giờ muốn chứng minh mình không có bệnh khó nói cũng không thể cứng ngay tại đây cho cậu xem.

Thôi bỏ đi, hiểu lầm như vậy cũng tốt.

"Đứng lên trước đi." Lâm Túc đỡ cậu dậy rồi nói: "Quỳ như vậy nói chuyện em không thấy mệt à?"

Khanh Đường thử vịn vào cánh tay hắn, thấy hắn không đẩy ra, bèn mím môi cười một cái rồi đứng lên, lúc đã đứng vững rồi buông ra còn có hơi lưu luyến: "Thiếu gia."

"Nếu đã muốn qua lại với ta thì sau này phải có phong thái của người đứng đầu lo liệu việc nhà, không thể hở một chút là lại quỳ, biết chưa?" Lâm Túc gõ chóp mũi cậu, lại nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng ra."

"Dạ." Khanh Đường vẫn nhìn hắn không chớp mắt, không thể che giấu cảm giác vui vẻ đó.

Cậu cứ nghĩ cả đời này có thể được ở bên thiếu gia đã là tốt lắm rồi, nhưng không ngờ cũng có lúc thật sự có miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

Đây là lần đầu tiên Lâm Túc bị ánh mắt nóng như lửa, không hề giấu diếm như vậy nhìn chằm chằm, còn người đang nhìn hắn thì rõ ràng không nhận ra ánh mắt mình quá đỗi cháy bỏng.

Lâm Túc cũng nhìn cậu, Khanh Đường đối diện với ánh mắt hắn thì lập tức bối rối quay đi, tay chân luống cuống: "Thiếu gia, em có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy..."

"Vậy phải làm thế nào mới không khiến em nghĩ rằng mình đang nằm mơ?" Lâm Túc mỉm cười dò hỏi.

Khanh Đường liếc hắn, gò má đỏ ửng thấy rõ: "Em có thể chạm vào thiếu gia không."

Lâm Túc kéo tay cậu lại, đặt lên mặt mình, tóm chặt lấy bàn tay Khanh Đường đang căng thẳng muốn rụt về, kéo cả người cậu ngồi vào lòng mình.

Thiếu niên trong lòng mới vừa tròn mười sáu, theo lý mà nói Lâm Túc không nên hành động, nhưng ngày nào cũng bị ánh mắt như vậy dõi theo, xung quanh đều có bóng hình của cậu, nếu như Lâm Túc không nói, với tính tình của Khanh Đường, cậu sẽ chỉ biết tự làm khổ mình, chôn giấu tình cảm này ở trong lòng, mãi mãi không nói ra.

Từ lúc ngồi lên đùi Lâm Túc, cả người Khanh Đường cứng đờ như tượng, ngay cả con ngươi cũng không chuyển động nữa: "Thiếu, thiếu gia..."

"Ừ." Lâm Túc cúi đầu ghé sát lại gần, Khanh Đường có phần mong đợi, nín thở, chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức sắp không còn là của mình nữa. Cậu khép hờ mắt, trên đỉnh đầu có thứ gì đó nhẹ lướt qua, lúc mở mắt ra lại trông thấy Lâm Túc đang cầm trên tay một chiếc lá.

"Hồi nãy đi phơi sách bị dính trên đầu đấy, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ cười em cho mà xem." Lâm Túc đem đặt chiếc lá vào lòng bàn tay của cậu rồi nói: "Lúc ra ngoài nhớ cầm theo."

"Dạ..." Cả người Khanh Đường mềm nhũn, cậu nghĩ mình phải cất chiếc lá này đi mới được, giữ nó mãi, cho dù một ngày nào đó thiếu gia không cần cậu nữa, đó cũng vẫn là ký ức tươi đẹp nhất.

"Bây giờ đã thấy chân thực chưa?" Lâm Túc đỡ lấy vai cậu, cười nói.

Khanh Đường lắc đầu theo phản xạ: "Vẫn còn đang nằm mơ.. ."

Lâm Túc không nhịn được cười, cậu nhóc này tướng mạo ưa nhìn, trời sinh xương cốt mảnh khảnh, mặt mày thanh tú, da trắng như tuyết, cho dù bận bịu đi tới đi lui mỗi ngày cũng không thấy bị cháy nắng chút nào, thêm vào đó là một chút nét trẻ con vẫn chưa biến mất. Cậu trả lời thẳng thắn như vậy trông rất giống một con thú nhỏ.

"Vậy ôm một lúc nữa nhé?" Lâm Túc hỏi.

Khanh Đường cong cong khóe mắt, bất giác ngoảnh đầu lại, nhưng gò má đã đỏ bừng: "Thiếu gia… em như vậy liệu có… không giữ ý lắm không?"

“Có." Lâm Túc nhìn cậu nói.

Khanh Đường hoang mang chớp chớp mắt, vịn vào vai hắn muốn đứng lên, nhưng loay hoay mãi mà vẫn ở trong lòng Lâm Túc, nhìn hắn với vẻ mặt đầy ngơ ngác: "Thiếu gia, em không đứng dậy nổi."

Chân mềm nhũn mất rồi…

"Em dậy ngay đây…" Khanh Đường có hơi luống cuống, nhưng vẫn không nhận ra vai mình bị Lâm Túc ấn xuống, lo lắng đến nỗi sắp khóc.

"Muốn giữ ý như vậy làm gì?" Lâm Túc mỉm cười hỏi cậu.

Khanh Đường ngước đôi mắt long lanh nhìn hắn: "… Không muốn bị thiếu gia ghét bỏ."

"Thiếu gia thích em không giữ ý như vậy." Lâm Túc để đầu cậu tựa vào lòng mình, vỗ vỗ lưng cậu rồi nói: "Đừng quá lo được lo mất, cứ làm bản thân mình là đủ rồi."

Khanh Đường rụt rè đưa tay khoác lên vai Lâm Túc, tiến sát lại gần hơn, chỉ cảm thấy hạnh phúc đang vây quanh mình. Từ khi sinh ra cho đến bây giờ, chưa từng có khoảnh khắc nào mà cậu mãn nguyện như lúc này, cảm thấy tim căng phồng giống như có thứ gì đó sắp tuôn trào: "Thiếu gia, Khanh Đường thích người."

Có lẽ ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ cậu đã rung động rồi, thế nên mới không kìm lòng được mà muốn nhìn hắn, nhớ hắn, muốn ở bên cạnh hắn, chỉ cần ngắm hắn cả đời là đủ rồi.

"Nếu như là một người khác chuộc em thì em sẽ thế nào?" Lâm Túc cúi đầu hỏi.

Cánh tay Khanh Đường siết chặt lại một chút, ngẩn người trong chốc lát rồi lắc đầu nói: "Em không biết, nhưng nếu không phải thiếu gia thì sẽ rất đáng sợ..."

Giọng nói của cậu hơi run run, số mệnh vốn không do cậu nắm giữ, lúc này cậu chỉ mừng vì mình đã gặp được người này, khó có thể tưởng tượng ra cảnh mình được người khác chuộc về.

Có lẽ cái ôm quá thoải mái nên Khanh Đường ngồi rất lâu, lâu đến nỗi Lâm Túc phải vừa xoa bóp chân mình vừa nói: "Chân tê cứng rồi."

Khanh Đường vội vàng vùng dậy, lần này lại đứng rất vững, chỉ là vô cùng ngượng ngùng: "Để em đấm chân cho người, xin lỗi thiếu gia."

Lâm Túc xua tay cậu ra: "Không sao, đi vài bước là ổn."

Lâm Túc đi đi lại lại mấy bước, Khanh Đường cẩn thận đỡ hắn, bị Lâm Túc nhìn vài lần, cậu vội buông tay ra giống như bị phỏng: "Sắp đến giờ ngọ rồi, để em đi dọn cơm cho thiếu gia."

Cậu hành lễ xong bèn chạy biến ra khỏi phòng, một lúc lâu sau, Lâm Túc loáng thoáng nghe thấy có tiếng kêu lên sung sướng: "Aaa!!! Thật tốt quá đi!!!"

Câu được câu chăng, không nghe rõ lắm, chỉ biết rằng có lẽ cậu nhóc đang giải tỏa sự phấn khích trong lòng mình.

"Chỗ này phải nhấn mạnh tay hơn." Lâm Túc cầm tay Khanh Đường dạy cậu viết chữ, đã có quan hệ thân mật đường đường chính chính, cũng không cần duy trì khoảng cách nhiều nữa.

Muốn dạy tốt nhất, dĩ nhiên cầm tay chỉ bảo là hiệu quả nhất.

Khanh Đường được hắn cầm tay dạy cách viết chữ, không kìm lòng được lại đưa mắt nhìn bàn tay đang nắm tay mình, vào thời điểm lẽ ra có thể tĩnh tâm nhưng cậu lại rạo rực đến mức có thể chạy một trăm vòng quanh sân.

"Nhìn chữ, đừng nhìn ta." Lâm Túc đang cúi đầu nên không thấy được mặt Khanh Đường, nhưng hắn biết người trong vòng tay mình đã treo ngược tâm hồn lên tận đẩu đâu rồi.

Khanh Đường vội vàng lấy lại tinh thần, cố gắng kìm nén phấn khích mà viết chữ: "Khanh Đường biết sai rồi."

Cậu không nên vì được thiếu gia chấp nhận mà không nghiêm túc cầu tiến, mà nên tiến xa hơn cùng với thiếu gia mới phải, sau này nếu sánh đôi cùng nhau thì tất nhiên không thể để thiếu gia mất mặt, để người ta nghĩ thiếu gia thích một người không xứng với mình.

Được Lâm Túc kiên nhẫn dạy dỗ, Khanh Đường lại thông minh chịu khó, tuy không đến mức thành thạo thư pháp chỉ trong một ngày, nhưng Lâm Túc vẫn thấy được sự tiến bộ của cậu qua từng hôm.

Chữ nghĩa có thể bồi dưỡng con người, khí chất xuất phát từ tâm, vậy nên mới có câu “Phúc hữu thi thư khí tự hoa”.*

(*: ý nói người học rộng biết nhiều thì ắt sẽ toát ra khí chất nho nhã, không tầm thường)

Tuy Khanh Đường vẫn chưa đạt đến mức đó,  nhưng vẻ sợ sệt trong mắt cậu đang dần dần biến mất, chẳng hạn như bình thường khi trò chuyện với người khác cũng sẽ nở nụ cười chứ không còn e dè như lần đầu gặp nữa.

Lâm Túc không cố tránh tiếp xúc thân mật với Khanh Đường, người trong phủ mặc dù kinh ngạc nhưng không mấy ai nói thẳng. Mặc dù có người thấy Khanh Đường cũng có phần xem thường nhưng ngoài mặt lại chẳng dám nói gì.

Những chuyện thế này có thể lường trước được, không phải trách phạt là ngăn chặn được, tuy thỉnh thoảng Khanh Đường cũng thấy khó chịu trong lòng nhưng mỗi lần được gần gũi với Lâm Túc, những phiền muộn đó đều tan biến hết.

"Ngươi không biết mấy người đó nói chuyện khó nghe thế nào đâu." Tây Khang vẫn bình thường với cậu giống như mọi ngày: "Nói ngươi lấy sắc hầu hạ chủ, mê hoặc gì gì đó, nhà lại không có chủ mẫu, bọn họ rất muốn nhưng không có nhan sắc như ngươi."

Cậu ta quen biết Khanh Đường lâu nhất, biết cậu nỗ lực đến thế nào, mặc dù lúc mới biết cũng có hơi khó chịu, nhưng những kẻ lười biếng như họ muốn được thiếu gia để mắt tới thì đúng là mơ ước viển vông.

Thay vì ghen tị thì nên ngưỡng mộ người được thượng vị còn hơn, nếu đổi lại là bọn họ, e rằng phải thay bằng cái mặt khác rồi.

"Kệ bọn họ nói đi." Khanh Đường đang lựa bồ công anh trong giỏ trúc: "Chẳng qua chỉ là mấy câu ghen tị thôi mà, nhưng mấy lời đó đừng để truyền đến tai thiếu gia, mấy hôm nay thiếu gia đã bận lắm rồi."

"Đây là cái gì thế?" Tây Khang nhặt mấy cái lá lên rồi nói: "Làm cái này có tác dụng gì?"

"Bồ công anh, giúp giải nhiệt." Khanh Đường không dừng tay lại, lông mi rủ xuống lộ ra vẻ nghiêm túc: "Mấy hôm nay thiếu gia rất bận, cái này cho vào trà sẽ giúp giải nhiệt."

Dưới bóng cây và ánh mặt trời, cả người cậu đem lại cảm giác như đang phát sáng, trên hàng lông mi đang rủ xuống dường như cũng nhuốm màu nắng. Tây Khang chống cằm nhìn cậu nói: "Khanh Đường, ngươi đúng là trời sinh có tướng mạo đẹp, thảo nào thiếu gia lại thích ngươi."

Khanh Đường ngước mắt nhìn cậu ta, nở nụ cười: "Ngươi đừng nhìn chằm chằm ta nữa, sau này ngươi còn phải thành thân nữa đó."

"Ta chỉ đang khen ngươi thôi mà." Tây Khang bĩu môi nói, cậu ta chỉ cảm thấy nếu Khanh Đường là một nữ tử thì chắc chắn không thua kém gì những nữ tử danh môn kia.

Dù là nam tử hay nữ tử thì cũng đều không phải là người mà cậu ta có thể tơ tưởng đến: "Trông ngươi thế này thật giống một chủ mẫu lo liệu việc nhà."

"Chúng ta nhận tiền tiêu hàng tháng từ thiếu gia, dĩ nhiên phải suy nghĩ chu đáo cho thiếu gia rồi, những việc này… đều là chuyện nằm trong bổn phận." Khanh Đường cười cười.

Cậu không làm được nhiều việc cho thiếu gia nên chỉ có thể cố hết sức làm những việc trong khả năng để khiến thiếu gia khi trở về nhà được thoải mái, yên tâm hơn.

Dạo gần đây đúng là Lâm Túc rất bận, một là bận lo kết thúc án quyên quan, hai là bận xử lý chuyện buôn bán trẻ con.

"Ngoài đường có kẻ chết đói, bách tính bán con để kiếm ăn chính là biểu hiện của thời thế loạn lạc." Lâm Túc nghiêm giọng nói trên triều đường: "Giờ đây đang là thái bình thịnh thế nhưng vẫn có chuyện bán con, thế chẳng khác nào nói bệ hạ không nhân đức, không thể khiến cho bách tính an cư lạc nghiệp hay sao?"

Lời vừa dứt, cả triều đình đều im lặng, sắc mặt Chiêu Dương Đế không tỏ ý gì: "Ái khanh nghĩ nên làm thế nào?"

"Nên tra nghiêm phạt nặng, chấm dứt chuyện này." Lâm Túc nói n�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp