Lạc Phi ở bên cạnh, vẻ mặt từ lo lắng chuyển thành miệng mồm há hốc, cái cằm cũng sắp rớt xuống luôn rồi. Lâm tiểu thiếu gia, cậu có bàn tay vàng to như cái bánh xe bò thế này, sao không mang ra chơi sớm hơn một tí hả!
Nhưng tiểu thiếu gia Lâm Đường đang mơ mơ màng màng chỉ biết mềm nhũn hô: Trâu bò. Không hề hay biết hồ bằng cẩu hữu của mình đang chửi thầm những gì.
“Cậu Hồ sẽ không quỵt nợ đấy chứ?” Lâm Túc nói.
“Tất nhiên là không rồi.” Hồ Kiệt cầm rượu lên, một hơi uống cạn. Sau đó gã dằn mạnh cái ly xuống bàn: “Tiếp đi!”
“Tám con sáu.” Giọng Lâm Túc rất nhạt, hoàn toàn không bị sự nhiệt tình ở đây lây nhiễm.
"Không tin." Hồ Kiệt đoán.
Khi hộp xúc xắc được mở ra, lại y như những gì Lâm Túc nói.
Đồ uống liên tục được đưa lên, mặt Hồ Kiệt càng ngày càng đỏ, thở hồng hộc như trâu. Trong nửa tiếng đối đầu với Lâm Túc, cho dù gã có làm cái hay không thì đều thua trắng. Đám anh em xung quanh cũng lần lượt bị chuốc cho say mèm, gục đầy đất.
"Chín con năm." Giọng nói Lâm Túc vẫn ung dung thoải mái.
“Không tin!” Hồ Kiệt lại uống thêm một ly rượu, sau đó gục thẳng xuống bàn.
Trong phòng VIP nồng nặc mùi rượu, suốt quá trình Lạc Phi đều há hốc không ngậm được miệng. Lâm Túc dứt khoát thả tay áo xuống, Lâm Đường ở bên cạnh, đang tựa vào vai anh ngủ say.
“Đi thôi.” Lâm Túc vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của cậu. Làn da mềm mại như trứng gà bóc vỏ, sờ vào cảm giác rất dễ chịu.
Lâm Đường lẩm bẩm hất tay Lâm Túc ra, cọ vào vai anh nói: "Đừng làm ồn! Muỗi, có muỗi hả?"
Đôi mi khép hờ khẽ rung lên, ánh đèn khiến chúng hắt bóng xuống như hai con bướm chưa kịp đậu. Xét về nhan sắc thì Lâm tiểu thiếu gia thừa tiêu chuẩn, nhưng mà tính cách thì khó hầu quá.
Tối nay Lạc Phi đã hoàn toàn tin phục Lâm Túc rồi, vội vàng định chạy qua giúp thì lại thấy anh vòng tay qua eo và chân của Lâm Đường, nhẹ nhàng bế bổng cậu lên.
Lâm Túc chỉ vào cánh cửa phòng VIP, ra hiệu cho Lạc Phi chạy ra mở. Lúc anh định bước ra ngoài thì suýt đụng phải một người đàn ông cao lớn đang đi tới.
Chiều cao của người này ít nhất cũng phải 1m85, dáng người mặc âu phục rất đẹp. Khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc, chỉ là khí chất quỷ củ trên người lại hoàn toàn không ăn nhập gì với chỗ này.
Hắn liếc nhau với Lâm Túc một cái, sau đó nhìn về phía người trong ngực anh: "Cậu ấy làm sao thế?"
"Say rượu, tôi đưa em ấy về trước đã." Lâm Túc mở miệng nói.
“Sếp Thịnh, sao anh lại tới đây?” Lạc Phi có chút kinh ngạc. Cậu ta còn tưởng là Thịnh Hoằng sẽ không thèm đến chứ.
Công chính Thịnh Hoằng, nhìn sơ đã biết là kẻ rất có tiền. Xét về trang phục và trạng thái hiện giờ của Lâm Túc thì đúng là kém đối phương một bậc. Thế nhưng với vóc dáng hai người lại sêm sêm, khí tràng của Lâm Túc cũng không hề kém cạnh gì.
(*: Khí tràng: năng lượng phát ra, bao bọc quanh cơ thể)
Đàn ông làm gì có ai thích bị so sánh với người khác, huống chi Lâm Túc chỉ là giấu tài chứ chẳng ngán bố con thằng nào.
Khi Lâm Túc đánh giá người đàn ông trước mặt thì Thịnh Hoằng cũng đang thầm quan sát anh. Trong ấn tượng của hắn, người tên Lâm Túc này lòng dạ rất thâm sâu lại thêm chút u ám, rất khó nhìn ra được cảm xúc thật sự của anh. Thế nhưng người này năng lực chẳng ra sao, quan hệ với Lâm Đường cũng khá ác liệt, Thịnh Hoằng rất ít tiếp xúc với anh.
Tuy người đàn ông này vẫn ăn mặc giống trước đây nhưng lại cho người ta cảm giác khác hẳn, như thể... đã thay da đổi thịt rồi.
Hoặc là anh đã trút bỏ những cảm xúc ẩn giấu quá sâu lúc trước
Với kẻ địch, dù đối phương cực kỳ cảnh giác, cố tỏ vẻ mạnh mẽ hay âm thầm bày mưu tính kế mình… Thịnh Hoằng ít nhiều gì cũng có thể phát hiện ra vài phần. Thế nhưng hiện giờ, người hắn quan tâm là Lâm Đường chứ không phải Lâm Túc.
Quần áo người đang rúc trong lòng Lâm Túc vẫn ngay ngắn đầy đủ, hai cúc áo không cài khiến da thịt trắng nõn lộ ra ngoài nhưng không có vết tích bị người khác lợi dụng.
Hai nhà Thịnh – Lâm vốn có quan hệ rất tốt với nhau, mẹ Thịnh Hoằng và mẹ của Lâm Đường còn là bạn bè cực kỳ thân thiết. Lúc còn nhỏ hắn hay dẫn Lâm Đường đi chơi, người lớn hai nhà cũng thường xuyên dặn dò hắn chăm sóc cậu. Tuy tính tình Thịnh Hoằng có hơi lạnh nhạt nhưng lại thật lòng coi Lâm Đường như em trai của mình, hết lòng yêu thương chiều chuộng. Chỉ là đứa em trai này dốt nát kém cỏi thì thôi đi, ai ngờ cậu còn nổi lên tâm tư không nên có với hắn. Thịnh Hoằng chỉ có thể dùng thái độ đứng xa mà nhìn, không muốn gần gũi với đối phương nữa.
Theo lý mà nói thì Thịnh Hoằng không nên đến đây, nhưng sợ lỡ như Lâm Đường thật sự bị người ta làm gì đó… Thế nên hắn mới bỏ dở công việc, vội vàng chạy đến. Ai ngờ tới nơi lại phát hiện ra hình như chỗ này cũng không cần mình lắm.
Trong phòng VIP, cả đám cậu ấm nằm la liệt đầy đất. Chỉ có mỗi Lâm Đường là sạch sẽ, dựa vào vai Lâm Túc ngủ say sưa. Mùi rượu như có như không lẩn khuất trong hơi thở, mềm mại trong veo y như trước.
Chỉ là kẻ ôm bánh bao mềm mụp năm xưa đã đổi từ Thịnh Hoằng thành người anh trai trên danh nghĩa của cậu.
Trong lòng cứ như có thứ gì đó đã bị cướp mất, Thịnh Hoằng cảm thấy không thể hiểu nổi nên đành hít sâu một hơi: "Mọi người về thế nào?"
"Tôi lái xe." Lâm Túc hờ hững nói: “Tôi không uống rượu nên sếp Thịnh có thể yên tâm."
"Ừ." Thịnh Hoằng trả lời một tiếng rồi nhường đường.
Dường như bị âm thanh bên ngoài phòng VIP quấy nhiễu, Lâm Đường vốn đã ngủ say lại mơ mơ màng màng kêu khẽ: "Anh Hoằng..."
Lâm Túc dừng bước, dùng ngón tay nhéo nhéo eo Lâm Đường. Tiểu thiếu gia vốn đang nửa tỉnh nửa mê lập tức "A" một tiếng, tỉnh cả ngủ. Nhưng nhìn ánh mắt mông lung của cậu là biết vẫn còn say rượu.
Cậu nép vào trong lòng Lâm Túc nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Thịnh Hoằng đang đứng bên cạnh, ngay sau đó liền duỗi tay muốn ôm: "Anh Hoằng..."
Dáng vẻ háo hức mong chờ này khiến Thịnh Hoằng nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Đường, lúc đó cậu cũng có bộ dạng y chang. Nếu cậu vẫn luôn mềm mại đáng yêu thế này, Thịnh Hoằng cảm thấy mình có thể luôn coi cậu là em trai mà cưng chiều. Đáng tiếc...
Cánh tay còn chưa đưa ra thì giọng nói quen thuộc đã truyền đến: "Thịnh Hoằng, sao rồi?"
Một bóng người cao gầy khác từ xa bước đến, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Thịnh Hoằng. Người mới đến cũng mặc một bộ vest tiêu chuẩn, hàng cài khuy hết khiến thần thái lộ ra vài phần cấm dục, vẻ ngoài tuấn tú nho nhã cũng thu hút đám người trong quán bar.
Người có thể gọi tên Thịnh Hoằng, thái độ lại còn vô cùng thân thiết thế này thì chỉ có thụ chính: Bạch Tu Nhiên.
Bạch Tu Nhiên làm giàu ở nước ngoài, đã từng theo học một trong những ngôi trường hàng đầu thế giới. Gần đây cậu ta mới chuyển về phát triển trong nước, là một nhân vật mới nổi ở thủ đô.
Cậu ta và Thịnh Hoằng gặp nhau trong một lần hợp tác làm ăn, tam quan giống nhau, hai bên đều có ý. Lúc đầu, hai người này chỉ ở trong trạng thái mập mờ nhưng vì Lâm Đường quá mẫn cảm nên tình hình chuyển biến ngược lại luôn, cảm giác bị phá đám khiến tình cảm của họ tăng cao, tiến triển cũng nhanh hơn nhiều.
Bây giờ có thể cùng nhau đi đón Lâm Đường, chứng tỏ trước đó bọn họ đã ở bên nhau. Đêm hôm khuya khoắt, hai người ở cùng một chỗ… nói thế nào cũng không thể là quan hệ bạn bè thuần túy được.
Hai người yêu đương nên xuất hiện cùng nhau là lẽ đương nhiên, nhưng thái độ thân mật này lại như đâm vào mắt Lâm Đường. Cậu nép sát vào trong lòng Lâm Túc, đôi mắt vốn mông lung nay tràn đầy tức giận: "Anh Hoằng, sao anh ta cũng đến đây?!"
Câu hỏi này vừa dứt, ngay cả phía trong quán bar cũng hơi yên tĩnh lại.
Mọi người trong vòng này đều biết Lâm Đường theo đuổi Thịnh Hoằng, mãi không chịu buông. Thế nhưng cậu Thịnh không thích cậu, người hắn thích là Bạch Tu Nhiên.
Tình tay ba cùng buôn chuyện là thứ mà những kẻ rảnh rỗi không có việc gì làm thích nhất. Câu nói này khiến Bạch Tu Nhiên có hơi xấu hổ. Ban đầu cậu ta vốn chẳng có ác ý với Lâm Đường nhưng đối phương lại xem Thịnh Hoằng như vật trong túi, hơn nữa còn rêu rao khắp nơi rằng Bạch Tu Nhiên là kẻ thứ ba. Cho dù Bạch Tu Nhiên có được giáo dục tốt đến mấy cũng không thể bỏ qua mọi chuyện, trong lòng không có tí khúc mắc nào.
"Thịnh Hoằng, nếu cậu Lâm đã có người đón rồi thì chúng ta về thôi." Bạch Tu Nhiên liếc Lâm Túc, nói.
Thịnh Hoằng gật đầu ra hiệu với Lâm Túc, sau đó quay người rời đi không chút do dự. Hắn không muốn ở đây làm khỉ cho người ta kéo đến xem trò.
Lâm Đường nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi thì sững cả người, vùng vẫy hòng thoát khỏi vòng tay của Lâm Túc. Tuy cơn say khiến cậu loạng choạng nhưng vẫn giãy giụa, muốn đuổi theo: "Anh Hoằng... Anh Hoằng, đừng bỏ em lại, đừng..."
Đau lòng, tuyệt vọng, hốc mắt Lâm Đường lập tức tích đầy nước, hình như cậu phải cố gắng lắm chúng mới không rơi xuống.
Thời điểm Lâm Túc sắp ngã thì lại được Lâm Túc đỡ lấy. Lúc anh bế cậu đặt vào trong xe, trên mặt cậu vẫn đầy vẻ sững sờ vô vọng.
Từ trước đến giờ Lâm Túc chưa từng yêu đương nên rất khó đồng cảm với nỗi tuyệt vọng khi yêu mà không có được này. Nhưng anh đã nhìn thấy rất nhiều rồi, cứ cưỡng ép nhẫn nhịn thì sẽ càng tổn thương sâu sắc. Phải khóc được, phải móc được phần thối rữa trong tim ra thì mới có thể chữa lành.
Lâm Túc do dự một giây, sau đó phất tay ra hiệu cho Lạc Phi tự đi về trước. Anh ngồi ở ghế sau, dùng bàn tay to ấn đầu Lâm Đường để cậu vùi vào hõm vai mình: “Thôi nào, có anh trai ở đây rồi."
Bản thân Lâm Túc cũng có một đứa em trai ruột. Chỉ có điều em trai anh là kiểu người vừa mạnh mẽ lại vừa bướng bỉnh, có thể tự giải quyết mọi việc mà không cần anh nhúng tay vào. Hiếm lắm gặp được đứa em yếu đuối thế này, đúng là đã khiến ‘nhiệt huyết kẻ làm anh’ của Lâm Túc có chỗ phát huy tác dụng.
Lâm Đường vùi mặt vào vai anh, không ngẩng đầu lên. Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, trong xe lại giống như một thế giới khác, hoàn toàn biệt lập.
Hơi thở của Lâm Đường vẫn còn vương mùi rượu, Lâm Túc có thể cảm nhận được vai áo mình ướt đẫm. Anh nhẹ nhàng vỗ đầu cậu, không ngờ là tóc của Lâm Đường lại cực kỳ mềm mượt.
Ông bà thường nói: tóc mềm lòng cũng mềm. Muốn khoét một người ra khỏi đó thì tim phải đau đến mức nào chứ.
Nhưng Lâm Đường nhất định phải khoét ra. Lâm Túc có thể thấy rõ sự ăn ý ngầm giữa Thịnh Hoằng và Bạch Tu Nhiên, Lâm Đường yêu ai cũng được, nhưng nếu yêu một người đã có đôi có cặp thì chắc chắn là hành vi tự ngược. Hơn nữa trong kịch bản của thế giới gốc, Thịnh Hoằng và Bạch Tu Nhiên sẽ sống với nhau cả đời, không có chỗ cho cậu chen vào.
"Ngoan, đau lòng thì cứ khóc đi." Lâm Túc vừa nói vừa xoa đầu cậu. Anh hiếm khi dịu dàng, ấm áp thế này.
Tiếng nức nở từ trên vai anh truyền đến. Lúc đầu còn kìm nén nhưng sau đó càng lúc càng lớn, bàn tay đang buông thõng bắt đầu đánh vào vai Lâm Túc: “Tại sao, tại sao anh Hoằng lại không cần... tôi, rõ ràng anh ấy đã nói… đã nói sẽ cưới tôi mà..."
Cú đánh có tí sức nhưng không đau, Lâm Túc nghe vậy thì nhìn xuống, hỏi: "Anh ta nói muốn cưới cậu khi nào?"
Tuy Lâm Túc có ký ức về thế giới gốc nhưng cũng chỉ là đại khái. Hiệu ứng cánh bướm xảy ra, ít nhiều gì cũng sẽ khiến rất nhiều chuyện thay đổi, giống như việc Lâm Túc không thể biết rõ từng câu từng chữ Thịnh Hoằng đã nói với Lâm Đường.
Rõ ràng là Lâm Đường rất đau lòng, nghẹn ngào nói: "Lúc tôi bảy... bảy tuổi."
Lâm Túc: "..."
Trẻ con bảy tuổi biết cái rắm gì chứ.
Không, không thể chửi tục được! Thịnh Hoằng bằng tuổi Lâm Túc, lớn hơn Lâm Đường 5 tuổi. Điều này có nghĩa là hắn đã nói những câu này lúc 12 tuổi.
12 tuổi thì ít nhiều gì cũng biết được vài chuyện. Nhưng con trai ở tầm đấy cơ bản là đều cảm thấy mình có thể lật trời lật đất, gọi tắt là thời kỳ hãm quẻ tuổi dậy thì.
Một người không nghiêm túc, một người thì coi là thật… bảo sao Lâm Đường lại cố chấp như vậy.
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT