Lạc Phi còn định nói thêm vài câu nhưng Lâm Đường đã lên tiếng: "Được, cược đi…"
Lâm Đường cười, nhưng trong đó lại có vài phần ý vị thê thảm như thể đã quyết tâm đập nồi dìm thuyền.
Trong lòng Lạc Phi cảm thấy rất bứt rứt lo lắng nhưng đã quá muộn rồi, không thể ngăn cản được nữa. Rõ ràng là Hồ Kiệt có mục đích. Hôm nay nếu Lâm Đường thực sự bị gã “làm”, sau này còn muốn theo đuổi Thịnh Hoằng… đúng là chuyện không thể. Bây giờ cậu đang ở trong trạng thái say xỉn, đến khi tỉnh lại chắc chắn là sẽ hối hận muốn chết.
Lạc Phi đã chơi với Lâm Đường rất nhiều năm, sao lại không biết chấp niệm của cậu với Thịnh Hoằng sâu đến mức nào chứ.
Lạc Phi đứng dậy đi ra ngoài. Cậu ta cố gắng đè nỗi sợ hãi trong lòng xuống, lấy điện thoại ra gọi.
Giọng nói thuần hậu truyền ra từ di động giống như rượu vang đỏ cao cấp nhất nhưng lại mang theo ý lạnh như băng: "Có chuyện gì thế?"
"Sếp… sếp Thịnh. Cậu Lâm và Hồ Kiệt đánh cược…” Lạc Phi căng da đầu nói: "Lên giường, anh không đến thì cậu ấy không chịu về. Anh xem thử xem có thể bớt chút thời gian đến đón cậu ấy hay không?"
Bên kia không trả lời, sau một lúc lâu điện thoại mới cúp máy, đáy lòng Lạc Phi cảm thấy lạnh ngắt. Cậu ta vừa định quay người đi vào thì lại nhìn thấy có chiếc xe thương vụ đậu ở ven đường, một đôi chân dài mặc quần tây bước ra. Lạc Phi vô thức liếc sang xem thử, vừa nhìn thấy Lâm Túc thì hai mắt lập tức trợn to.
Tại sao vị đại thiếu gia này lại đến đây?
Trên đường đến đây, Lâm Túc đã tìm thử ở vài quán bar khác, trên người không thể tránh khỏi việc bị ám mùi rượu. Lúc này, anh nhìn thấy Max Bar đèn đuốc sáng trưng nhưng cũng không ôm tí mong đợi nào, đang định đi vào thì tự nhiên lại bị một thanh niên nhuộm tóc đỏ chặn lại.
Trên người chàng trai trẻ này đeo không biết bao nhiêu là vòng vèo trang sức nên mỗi lần cậu ta cử động là lại phát ra một chuỗi âm thanh loảng xoảng, quần jean đang mặc thì thủng lỗ chỗ. Lúc này đối phương vội vàng sấn tới, sắc mặt có vẻ rất lo lắng. Lâm Túc bỗng thoáng kinh ngạc: “Cậu là…?”
“Đây không phải là anh trai của Lâm Đường ư?” Lạc Phi lại gần nói: “Anh cũng tới đây chơi ạ?”
"Không, tôi đến tìm người thôi." Trong đầu Lâm Túc vẫn có ấn tượng về đối phương, là một trong những người bạn xấu của Lâm Đường nhưng anh không nhớ nổi tên: “Lâm Đường có ở đây không?"
Nghe được câu hỏi này, Lạc Phi kích động đến suýt nữa thì bật khóc: "Anh trai, anh trai, Lâm Đường ở trong kia kìa. Anh mau cản cậu ấy lại đi, cậu ấy và Hồ Kiệt muốn chơi trò..."
Trước đây dù bọn họ đã đặt điều về đại thiếu gia nhà họ Lâm thế nào đi nữa thì ít ra lúc này người ta cũng đứng ở vị trí người lớn trong nhà, có lý do danh chính ngôn thuận để đưa Lâm Đường đi. Không bị “làm” thật là được rồi!
Lâm Túc nghe Lạc Phi nói năng lộn xộn dông dài một lát thì cũng biết được 7, 8 phần những chuyện đã xảy ra.
Lâm Đường đổ xúc xắc cá cược cùng cậu ấm nhà họ Hồ, trước thua còn uống rượu, giờ thua thì lên giường.
Thật ra trong cốt truyện của thế giới gốc cũng có đoạn này, chỉ là không xảy ra sớm đến vậy. Tình tiết cũng là Lâm Đường cùng thiếu gia nhà họ Hồ đổ xúc xắc cá độ, lúc suýt nữa bị đưa đi thì nhân vật công chính Thịnh Hoằng chạy tới. Tuy hắn đưa cậu đi nhưng lại có ấn tượng xấu về việc nam phụ không biết tự trọng, tình cảm thanh mai trúc mã ban đầu cũng giảm đi ít nhiều.
Nếu chỉ có như thế thì giờ Lâm Túc có thể quay người rời đi ngay lập tức, để Thịnh Hoằng xử lý những chuyện tiếp theo. Nhưng trong cốt truyện của thế giới gốc, Thịnh Hoằng đến đây vì Lâm Đường là đứa em trai hắn quen biết từ khi còn nhỏ, thế nhưng việc này lại bị cậu lầm tưởng rằng đối phương thật sự có ý với mình nên sau này mới theo đuổi nhiệt tình hơn gấp bội.
Một người càng ngày càng nghét, một người thì càng ngày càng nhiệt tình.. tình tiết như này đúng là không thể bỏ mặc được.
Lúc Lâm Túc đến gần phòng VIP đã có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc bên trong. Tiếng xúc xắc va vào nhau lạch cạch, đám đông xung quanh ồn ào hưng phấn… chỉ có Lâm Đường là mềm nhũn dựa vào lưng ghế sofa, khuôn mặt đỏ ửng đầy ý xuân, chuẩn dáng như vẻ cừu non lẫn trong bầy sói đói.
Không phải Lâm Đường không biết tự trọng, chỉ là vì lòng cậu có quá nhiều mong đợi với Thịnh Hoằng… và có lẽ là còn có cả mấy phần cam chịu nữa.
Đáng hận, lại rất đáng thương.
Nhưng dù sao cậu cũng có đám hồ bằng cẩu hữu ở bên cạnh, cho dù hắn không đến thì bọn họ cũng không dám trơ mắt nhìn tiểu thiếu gia nhà họ Lâm bị người ta làm bậy.
Trong phòng VIP, một thanh niên tuấn tú nhưng có lại có phần dung tục nhìn Lâm Đường một cách thèm thuồng, giọng nói đã nhuốm mùi dục vọng: "Cậu Lâm, đây là hiệp thứ ba rồi. Nếu thua nữa là cậu thực sự phải theo tôi một đêm đấy.”
Hồ Kiệt của nhà họ Hồ.
Khi nhà họ Lâm chưa xuống dốc, gã đã thèm muốn Lâm Đường nhưng lại không có được. Sau khi Lâm Đường thất thế thì gã là kẻ dẫn đầu chà đạp, là kẻ đã bỏ thuốc khiến cậu phải nhảy từ một toà nhà cao tầng xuống.
Lâm Đường gắng gượng trên sofa, rõ ràng đã không ngồi thẳng được nữa nhưng vẫn mong mỏi nhìn về phía cửa phòng VIP. Mãi không thấy người mình mong ngóng, ánh sáng trong mắt cậu cũng phai nhạt dần.
Khi Lâm Túc nhìn thấy ánh mắt kia, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc khó miêu tả được bằng lời. Đó là ánh mắt toàn tâm toàn ý yêu một người nhưng đáng tiếc là không được đáp lại, vừa đáng thương lại vừa đáng buồn.
Lạc Phi đứng sau lưng Lâm Túc nên không hiểu tại sao anh dừng bước, không đi vào trong. Lúc cậu ta định thúc giục Lâm Túc thì lại bắt gặp ánh mắt của đối phương loé lên dưới tròng kính. Khoảnh khắc đó, những lời định nói đều bị cậu ta lặng lẽ bị nuốt ngược xuống bụng.
Ngay khi Lâm Đường định lên tiếng đáp lại, cánh cửa phòng VIP bật mở, một giọng nói trầm thấp vang lên: "Đặt tiểu."
Xúc xắc là trò cá cược đơn giản nhất, chỉ có đặt đại hoặc tiểu.
Giọng nói kia đã hấp dẫn tất cả những người có mặt trong phòng. Lâm Đường mím môi, sắc mặt Hồ Kiệt tối sầm xuống: "Anh là ai?"
"Lâm Túc." Lâm Túc nới lỏng cà vạt, kéo người bên cạnh Lâm Đường ra rồi ngồi xuống: “Đến đón Lâm Đường về nhà."
Động tác của anh vừa phóng khoáng vừa tự nhiên, người bị kéo lên cũng trở tay không kịp.
Đúng là Hồ Kiệt có biết thân phận của Lâm Túc nhưng lại chẳng để vào mắt, không phải con ruột nhà họ Lâm thì có cái gì phải sợ. Gã cười nhạo: "Anh quyết được chắc?”
Con vịt sắp chín mà còn bay mất, cái danh đại thiếu gia nhà họ Hồ của gã sẽ bay trước luôn quá.
Tuy Lâm Đường đã say nhưng rõ ràng là vẫn nhận ra Lâm Túc, cậu lẩm bẩm: "Anh, anh nói, không tính."
Chỉ là khí lực không đủ nên nghe cứ như đang làm nũng.
Mặc dù người tới không phải Thịnh Hoằng nhưng khi thân hình cao lớn của Lâm Túc ngồi xuống bên cạnh, Lâm Đường vẫn cảm thấy bản thân như muốn khóc. Giận dỗi là một chuyện, nhưng sao cậu có thể cam tâm tình nguyện để Hồ Kiệt bắt nạt chứ.
Chỉ là trước kia không có ai bảo vệ cậu, còn bây giờ...
"Tôi là anh trai của cậu, lời tôi nói tất nhiên là phải tính." Lâm Túc xoa xoa đầu Lâm Đường: “Nghe lời nào."
Giọng nói dịu dàng lại điềm tĩnh vững vàng khiến Lâm Đường hơi sửng sốt, không hiểu sao mấy câu phản kháng bỗng trở nên mềm nhũn "Anh có... biết chơi đâu."
Nhìn Lâm Túc chẳng giống người biết chơi xúc xắc tí nào, không phải là cố ý đến đây để hại cậu đấy chứ? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhưng Lâm Đường còn chưa kịp mở miệng thì Lâm Túc đã nắm lấy cổ tay cậu, nhìn về phía Hồ Kiệt ngồi đối diện nói: “Thế nào, không mở bát à?"
Sắc mặt Hồ Kiệt có chút âm u nặng nề, cười khẩy nói: “Hừ, thế thì anh đừng có hối hận nhé."
Hộp xúc xắc được mở ra: 1 2 2, là tiểu.
“Hai thua một thắng, còn hai ván nữa.” Hồ Kiệt cầm hộp xúc xắc lên, bắt đầu lắc.
Người này có thể đoán đúng một lần, gã không tin là mấy lần sau anh cũng đoán được.
Sau khi hộp xúc xắc được đặt xuống, phòng VIP vốn ồn ào lại trở nên cực kỳ yên tĩnh, hoàn toàn trái ngược với sự náo nhiệt ở bên ngoài.
Lâm Túc không chút do dự: "Tiểu."
“Anh đúng là, tốt xấu gì cũng phải suy nghĩ một tí đi chứ." Lâm Đường có phần nóng nảy.
"Lúc đồng ý cá cược lên giường với người khác, sao không thấy cậu suy nghĩ tí nào thế?” Ngón tay Lâm Túc búng vào trán Lâm Đường, cậu rụt người, vô thức che đầu rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ở đây có nhiều người của tôi như thế, hắn dám động vào chắc...” Chuẩn luôn.
Hộp xúc xắc được mở ra.
2 3 4, vẫn là tiểu.
Hai thua, hai thắng, hòa rồi!
Sắc mặt Hồ Kiệt u ám như muốn nhỏ ra nước đến nơi, gã dùng ánh mặt cực kỳ bất thiện nhìn Lâm Túc: “Hóa ra cậu cả Lâm đến đây là để phá đám à."
Không giống như Hồ Kiệt, trên mặt Lâm Đường lộ rõ vẻ kinh ngạc, còn có thêm một chút tin tưởng: "Anh... cũng trâu bò đấy."
"Ăn may thôi, lần thứ ba đi." Lâm Túc nói: “Cậu Hồ không cần lo lắng, nếu tôi thắng thì cũng không cần cậu phải qua đêm cùng đâu."
Những lời này nghe có vẻ quan tâm nhưng rõ ràng là châm chọc trắng trợn.
Lạc Phi nghe xong lập tức ngớ người, mấy câu này kiêu ngạo quá rồi đấy.
Cậu ta thích!
Động tác lắc xúc xắc của Hồ Kiệt cứ như đang muốn đập người. Gã nện hộp xúc xắc xuống bàn, nói: "Đoán đi."
"Đại." Lâm Túc nói.
Hộp xúc xắc được mở ra: 4 5 6, đại.
Đánh 5 thắng 3, Lâm Đường là người thắng cược.
“Anh, anh, anh đỉnh quá đi!” Lâm Đường không phát hiện ra một điều: giọng điệu của mình đã có tí tôn sùng.
“Đi thôi.” Lâm Túc đỡ Lâm Đường đứng dậy. Eo của vị tiểu thiếu gia mềm mại hay giận dỗi này thon cực kỳ, giờ đầu óc lại bị cồn ăn mòn nên cả người chỗ nào cũng mềm mềm dính dính như kẹo bông.
Lúc Lâm Túc định đưa người rời khỏi phòng VIP thì phía sau lại truyền đến giọng nói âm u lạnh lẽo của Hồ Kiệt: "Cậu cả Lâm biết chơi thế này, nếu chỉ chơi hai ván đã đi về thì sao có thể tận hứng được chứ."
Lời này nồng nặc ý khiêu khích, sắc mặt Lạc Phi lập tức thay đổi. Hôm nay bên phía Hồ Kiệt có rất nhiều người, nếu gã thật sự làm loạn thì…
"Được thôi, cậu muốn chơi thế nào?" Lâm Túc lại ngồi xuống.
Anh không đồng ý, sắc mặt Lạc Phi tái nhợt. Còn anh đồng ý thì cậu ta chỉ muốn đập đầu chết luôn cho rồi.
Tuy Lâm đại thiếu gia đoán xúc xắc rất chính xác nhưng trò này còn rất nhiều cách chơi. Nếu chơi thật thì chưa chắc Lâm Túc đã thắng.
"Xúc xắc xạo, từng chơi bao giờ chưa?" Sắc mặt Hồ Kiệt vẻ rất khó coi, nói.
Trò này phải có ít nhất là hai người tham gia đổ, năm con xúc xắc được đặt trong hộp rồi lần lượt lắc. Nhà cái tự nói ra số điểm, nếu đối phương tin thì lắc tiếp, không tin thì phải mở ra kiểm tra. Sau khi tổng hợp số điểm các nhà lại, nếu đúng thì nhà cái thắng, không khớp thì nhà cái thua.
Trò này đòi hỏi phải có thính giác cực nhạy, vị đại thiếu gia nhà họ Lâm nhìn như chưa từng bước chân vào quán bar này có thể làm được không đây? Lạc Phi nhìn Lâm Đường đang nửa tỉnh nửa mê dựa vào vai Lâm Túc, lo lắng muốn rụng trụi cả tóc.
Lâm Túc nhận hộp xúc xắc, anh chỉ cầm phần đáy lắc nhẹ vài cái nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng chuyển động bên trong chứ không lắc điên đảo như sợ người ta không nghe thấy.
Hộp xúc xắc được đặt trên bàn, chờ xác nhận.
Lâm Túc nói: "Sáu điểm, tin hay không?"
Trong hộp có tổng cộng năm con xúc xắc, nghĩa là trừ khi Lâm Túc lắc được 4 hoặc 5, những người khác lắc ra 1 hoặc 2 thì mới được.
Hồ Kiệt vẫn tin vào thính giác của mình: "Không tin."
Hộp xúc xắc được mở ra. Cả đám người đang định ngoác miệng ồn ào lập tức trợn mắt há mồm nhìn mấy con xúc xắc của Lâm Túc: 5 điểm xếp thẳng tắp, chỉ thiếu 1.
Sắc mặt Hồ Kiệt hoàn toàn thay đổi, vội vàng mở hộp bên cạnh mở ra: 1 điểm vừa xinh, không thừa không thiếu.
Đây tuyệt đối không phải là thứ mà chỉ cần may mắn là có thể đạt được.
“Cậu Lâm có bản lĩnh thật đấy.” Hồ Kiệt nghiến răng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT