Lâm Đường vẫn đang núp trên vai anh nức nở, như thể muốn biến tất cả những tủi thân oan ức trong lòng thành nước mắt. Trong chuyện tình cảm, quá nghiêm túc chắc chắn không phải là việc tốt.

Lâm Túc vỗ đầu cậu nói: "Chưa chắc Thịnh Hoằng đã nhớ rõ những gì đã nói lúc trước, có lẽ hắn chỉ nói đùa thôi. Hắn đã có người yêu rồi, cậu không cần phải liều chết xông lên khiến người ta bực bội như thế.”

“Nhưng tôi mới là người thích anh Hoằng trước.” Tiểu quỷ này đã say mèm mà logic vẫn còn rõ ràng gớm nhỉ.

"Tình cảm không phân biệt đến trước đến sau, chỉ tính có thích hay không thôi." Lâm Túc nói.

Không phải là bạn cứ thích người này thì đối phương chắc chắn sẽ thích lại bạn. Tình cảm vốn là thứ không nói đạo lý mà, đây cũng là lý do khiến nhiều người tổn thương đến tận tim phổi như thế.

"Trước đây anh Hoằng... anh Hoằng chỉ thương mỗi một mình tôi.” Rõ ràng là Lâm Đường càng nói lại càng buồn hơn.

"Hắn chỉ coi cậu như em trai.” Lâm Túc ăn ngay nói thật: “Nếu cậu coi hắn là anh trai, hắn vẫn sẽ thương cậu. Nhưng khi hắn có người yêu mà cậu vẫn muốn chen chân vào thì trong mắt hắn, cậu chính là kẻ thứ ba muốn phá hoại chuyện tình cảm của người khác."

06 nói xen vào: [Ký chủ, an ủi kiểu thẳng nam này chỉ tổ phản tác dụng thôi.]

Sao Lâm Túc lại không biết điều đó chứ. Chỉ là anh không nói câu này với Lâm Đường thì sẽ chẳng có ai nói cho cậu hiểu. Nếu con trai nhất định phải tìm một người đàn ông, rõ ràng là ba Lâm sẽ thích Thịnh Hoằng hơn. Với lại từ bé, mẹ Thịnh đã yêu thương Lâm Đường như con trai ruột, so với Bạch Tu Nhiên thì bà càng muốn Lâm Đường về nhà mình hơn.

Trong cốt truyện của thế giới gốc, Thịnh Hoằng đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể làm mẹ Thịnh chấp nhận Bạch Tu Nhiên. Về phần Lâm Đường, cho dù mẹ Thịnh có thích cậu đến mức nào thì cũng không thể ép buộc con ruột của mình được.

Lâm Túc vừa nói ra những lời này, quả nhiên mèo con đang ngoan ngoãn nằm trong ngực anh đã xù hết cả lông lên: "Anh mới là kẻ thứ ba! Tên khốn cướp mẹ tôi, còn cướp luôn cả ba của tôi nữa. Anh mới là kẻ thứ ba, rõ ràng anh không phải người nhà họ Lâm!”

Lúc mắng chửi người thật ra mồm miệng cũng lanh lợi lắm luôn, không vấp một tí nào. Rõ ràng là cậu đã nghẹn những lời này trong lòng lâu lắm rồi.

Lâm Đường chán ghét nguyên chủ, từ nhỏ đã không thích rồi. Ban đầu Lâm Túc cho rằng cái này là do nguyên chủ có ác ý với cậu, nhưng giờ nghĩ lại thì có lẽ không phải như vậy.

Con ma men nhỏ ngốc nghếch này, tâm tư còn chưa mẫn cảm đến trình độ đấy. Nguyên nhân khiến cậu ghét Lâm Túc, khả năng cao là từ phía ba mẹ Lâm.

Một đứa trẻ dù được cưng chiều đến mấy cũng sẽ luôn cảm thấy ba mẹ mình thích đứa trẻ khác hơn. Huống chi nguyên chủ được ở với mẹ Lâm năm năm, còn Lâm Đường từ khi sinh ra đã chưa từng được gặp mẹ ruột của mình.

Vai trò của người mẹ không phải là điều người khác có thể tuỳ tiện thay thế được. Dù ba Lâm là ông bố con muốn gì sẽ lập tức cho ngay nhưng lại thiếu đi sự quan tâm, chăm sóc tỉ mỉ.

Lâm Đường thiếu khuyết yêu thương từ ba mẹ nên khi gặp Thịnh Hoằng, cậu mới trút hết tình cảm vào hắn.

Lâm Túc nâng cằm Lâm Đường lên. Con ma men nhỏ này khóc đến rối tinh rối mù, mặt mũi lấm lem y như một con mèo nhỏ. Chẳng qua trong đôi mắt ngấn nước của cậu đã không còn sự kiêu ngạo cùng chán ghét thường ngày nữa, thay vào đó là vẻ ngơ ngác như một chú nai mới sinh. Sạch sẽ đơn thuần đến mức làm tim người ta phải nhảy lên một nhịp.

Ở thế giới gốc, Lâm Đường làm sai nhưng cũng đã phải nhận báo ứng. Bây giờ may mà tất cả còn chưa bắt đầu, vẫn còn kịp thay đổi.

Thanh âm máy móc của 06 vô cùng lãnh đạm: [Không kịp nữa đâu kí chủ ạ.]

Là hệ thống, tất nhiên nó sẽ là kẻ đầu tiên phát hiện được phản ứng cơ thể của Lâm Túc.

Lâm Túc khịt mũi, ôm Lâm Đường vào lòng rồi nhẹ nhàng vỗ về như đang dỗ dành một đứa trẻ. Tuy vừa rồi anh rất muốn hôn lên đôi môi đỏ tươi mê người kia, chỉ là nhân phẩm của anh còn chưa nát đến thế.

Nhưng đúng là anh đã nhìn trúng… vẻ ngoài xinh đẹp của Lâm Đường.

Nói thẳng ra, đàn ông là loài sinh vật chỉ yêu bằng mắt, bị kêu là chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới cũng không ngoa.

Nếu đã nhìn trúng thì nhất định phải theo đuổi được. Thay vì trơ mắt nhìn Lâm Đường cô đơn buồn bã thì chi bằng ôm vào lòng mình để sưởi ấm. Cách anh đối xử với đối tượng nhiệm vụ và người yêu khác nhau hoàn toàn đấy.

Dưới sự vỗ về của Lâm Túc, Lâm Đường khóc mệt thì cơn chếnh choáng cũng dâng lên, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Cậu cảm thấy cơ thể mình đong đưa nhưng không có cách nào mở mắt ra được.

Chuyện Lâm Túc ôm Lâm Đường về nhà muộn, tất nhiên là ba Lâm cũng biết. Sau khi hỏi rõ xem đã xảy ra chuyện gì, ông chợt vỗ vai Lâm Túc rồi nói: "Con làm tốt lắm."

Trong nháy mắt đó, dường như thái độ của ba Lâm đã có gì đó thay đổi, không còn giống như trước nữa.

Lâm Túc cũng có thể đoán ra ngọn nguồn trong đó. Nói thẳng ra thì Lâm Đường chắc chắn không phải là người thừa kế đạt yêu cầu, ba Lâm cũng không muốn cậu chịu nỗi khổ ngược xuôi vì sự nghiệp. Đợi sau khi ông nghỉ hưu, khả năng cao là sẽ thuê một người chuyên nghiệp để quản lý Lâm Thị, rồi cộng thêm các loại tài sản khác cũng đủ để Lâm Đường cả đời vô lo vô nghĩ.

Nhưng thuê người quản lý chuyên nghiệp thì làm sao mà thân thiết bằng con nuôi được. Nếu quan hệ của Lâm Đường và Lâm Túc tốt, có sự che chở của anh trai, cậu có thể sống thoải mái hơn nữa. Tuy con nuôi không bằng con ruột nhưng cũng có tình cảm, ba Lâm cũng cho đi không ít. Chỉ tiếc là nguyên chủ không nhìn thấu điểm này, giấu diếm ẩn nhẫn, cuối cùng chỉ có thể cưỡng ép mưu đoạt công ty.

Lâm Túc tắm gội sạch mùi rượu bám trên người. Thời gian này mất công tập luyện, thay đổi rõ rệt nhất chính là lực cánh tay đã mạnh hơn rất nhiều, bốn múi cơ bụng còn lại vốn như có như không giờ cũng nổi lên rõ nét thành cơ bụng 8 múi. Sau khi rèn luyện triệt để, chắc chắn là sẽ không thua kém gì Thịnh Hoằng.

06 lên tiếng, giọng điệu rất nghiêm túc: [ Kí chủ, nếu ba Lâm thật sự giao cổ phần của Lâm Thị cho ngài thì ngài có lấy không?]

[Có chứ. Tại sao lại không lấy? Không nghe bố vợ nói là ‘làm’ tốt lắm… à?] Lâm Túc kéo dài câu cuối, xong còn thấp giọng cười.

[Kí chủ đại nhân...] 06 ngập ngừng muốn nói lại thôi.

[Sao nào?]

[Ngài dâm thật chứ.]

06 vừa xong thì lập tức lặn không sủi tăm, làm Lâm Túc không có tí cơ hội nào bắt được nó.

...

Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học đánh thức Lâm Túc rất đúng giờ. Lúc anh ăn sáng thì Lâm Đường mới từ từ lết xuống lầu, trông không còn tươi đẹp rực rỡ như thường ngày nữa. Hôm nay tinh thần cậu có chút uể oải sau cơn say, thậm chí lực độ trợn mắt nhìn người khác cũng có ý tứ mềm mại hơn nhiều.

“Sau khi say rượu thì ăn chút gì đó thanh đạm sẽ tốt hơn.” Lâm Túc múc cho cậu một bát cháo. Ngay cả đồ ăn kèm đẩy đến trước mặt cậu, phần lớn cũng là loại dễ tiêu.

Tuy anh không có ý định đánh rắn động cỏ ngay nhưng mấy việc chăm sóc dịu dàng thì vẫn phải làm đến nơi đến chốn.

Ba Lâm chỉ ngẩng đầu lên nhìn chứ không nói gì, Lâm Đường thì được yêu quá hóa sợ. Cậu giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, mở to mắt nhìn Lâm Túc rồi nhỏ giọng nói: "Anh muốn làm gì hả?"

Tự dưng lại xum xoe thế này, không phải cướp thì cũng là trộm!

Lại nói chứ, hôm qua cậu về nhà kiểu gì nhỉ? Giữa chừng đã xảy ra chuyện gì cậu chẳng nhớ được tí nào. Chỉ thấy đầu óc choáng váng muốn chết, cuối cùng cái tên đáng ghét này còn đến khiêu khích điểm sinh lý mấu chốt của cậu nữa chứ.

06: [Hình như cậu ấy say đến quên hết trời trăng rồi.]

Một người say rượu tỉnh lại chỉ có hai trạng thái: một là nhớ rõ sau khi uống rượu đã làm những gì, hai là không nhớ gì hết. Rõ ràng là Lâm Đường thuộc loại chẳng nhớ được cái gì.

Bánh bột nhỏ này hôm qua còn dính chặt lấy Lâm Túc khóc lóc ngượng ngùng, thế mà hôm nay đã trở lại dáng vẻ ban đầu. 06 tự dặn lòng không được cười, chuyện kí chủ đại nhân ngã sấp mặt thế này lưu truyền nội bộ là đủ rồi.

Đến 06 còn nhìn ra thì sao Lâm Túc có thể không biết chứ? Việc theo đuổi một người không thể nóng vội được, thủ đoạn, khoảng cách cùng kiên nhẫn đều rất quan trọng. Ba thứ này Lâm Túc đều có thừa nên cũng không thấy sốt ruột gì cả.

“Quan tâm đến em trai mình thôi.” Lâm Túc tập trung ăn bữa sáng của mình, cứ như thể người ấm áp dịu dàng vừa nãy không phải anh vậy: “Hôm qua em uống nhiều quá, ăn nhiều đồ dầu mỡ sẽ khó chịu đấy.”

Lâm Túc nói xong, làm như đã hoàn thành nghĩa vụ của người anh trai nên không phát biểu thêm gì nữa. Lâm Đường thấy vậy nhưng vẫn rất cảnh giác, dù sao thì lúc trước cậu đã thay kem đánh răng của Lâm Túc bằng mù tạt, bôi đầy mực đen lên mặt sau khăn lông, còn làm hỏng luôn đồng hồ báo thức của anh… tuy chẳng cái nào có kết quả, nhưng nói không chừng sự quan tâm này đây chính là chim hải âu… báo hiệu giông bão sắp kéo đến thì sao?

Trình độ văn hoá của Lâm tiểu thiếu gia đúng là rất hạn chế, có thể nghĩ đến chim hải âu là đã vắt hết cả óc ra để suy ngẫm rồi.

Nhưng mà đến tận khi ăn xong bữa sáng cũng không thấy Lâm Túc làm gì cậu hết. Trong bánh bao không có vật thể lạ, cháo cũng sạch sẽ… ăn còn rất ngon nữa kìa.

Nhưng chính vì không có gì mới khiến người ta nơm nớp lo sợ đấy! Chắc chắn là đối phương đang ủ một mưu lớn hơn, nhất định là thế rồi!

Mãi cho đến lúc Lâm Túc rời khỏi nhà, trái tim đang treo lơ lửng của Lâm Đường mới hạ xuống được. Việc cấp bách nhất bây giờ là hỏi Lạc Phi xem tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Lâm Đường còn nhớ trước khi say, cậu vẫn còn đang chơi xúc xắc với Hồ Kiệt.

Ông đây không ra oai tụi bay lại nghĩ ông đây là mèo bệnh hả, phải chơi chết gã mới được.

"Alô, Lạc Phi hả.” Lâm Đường ngáp một cái.

Phía bên Lạc Phi lập tức bắt máy, cứ như đang cầm sẵn điện thoại, chỉ chờ cậu gọi đến: "Alo, cậu Lâm. Cuối cùng cậu cũng chịu gọi điện cho tôi rồi hả, tỉnh rượu chưa? Bà mẹ nó, hôm qua anh trai cậu ngầu quá trời quá đất luôn, đúng là idol của tôi mà!!! Idol có ở đó không? Không ngờ quan hệ anh em hai người cũng tốt đấy chứ? Thế mà cậu còn nói với bọn tôi… "

Lạc Phi nói huyên thuyên như bắn rap khiến Lâm Đường phải chuyển điện thoại xa tai hơn một chút. Mỗi từ Lạc Phi nói cậu đều hiểu, nhưng khi ráp lại với nhau thì hiểu được chết liền, cứ như đang nghe truyện khoa học viễn tưởng, ngủ một giấc tỉnh dậy xuyên không đến thế giới song song hay gì?

"Thôi, ngưng!" Lâm tiểu thiếu gia phun ra một câu chặn họng Lạc Phi, sau đó mới hỏi: "Anh trai tôi gì chứ, rốt cuộc thì hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tôi về nhà bằng cách nào, là anh Hoằng đến đón à?"

Hai bên đều có chuyện muốn kể nên bắt nhịp rất nhanh gọn. Lạc Phi thuật lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, tập trung vào chuyện Hồ Kiệt muốn lừa Lâm Đường lên giường, thành công khiến Lâm tiểu thiếu gia nghiến răng kèn kẹt. Sau lại kể đến việc Lâm đại thiếu gia từ trên trời giáng xuống như thế nào, dùng thiên quân vạn mã để bảo vệ ‘zin’ của em trai ra sao, chơi xúc xắc khiến đối phương khóc kêu cha gọi mẹ, nằm như ngả rạ kiểu gì… Tư thế ôm em trai lên đúng là công khí ngút trời luôn.

Lâm Đường: "..."

Nếu Lạc Phi không phải là bộ sậu của mình, Lâm Đường sẽ nghi ngờ tên này muốn tạo phản rồi.

Ngay lúc Lạc Phi cho rằng mình còn có thể sùng bái ca ngợi thêm một tiếng nữa thì điện thoại bỗng truyền đến tiếng hỏi nhỏ của Lâm Đường: "Thế anh Hoằng có tới không?"

Câu hỏi giống như trong lòng ẩn giấu vô vàn mong chờ nhưng không dám ôm hy vọng, sợ lại khiến bản thân thất vọng tràn trề.

“Đến thì có đến đấy.” Lạc Phi không đợi Lâm Đường vui vẻ đã bổ thêm cho một câu: “Có điều sau khi Lâm đại thiếu làm cho đám người kia nằm bò ra đất rồi anh ta mới đến, còn dẫn theo cả người yêu nữa.”

Lâm Đường không nói gì, tiếng lảm nhảm Lạc Phi cũng im bặt: “Hay là…” Đừng theo đuổi anh ta nữa.

“Tôi biết rồi, lát nữa mời cậu uống rượu nhé.” Lâm Đường cúp điện thoại rồi vùi mình vào đống gối, như thể làm vậy thì sẽ khiến bản thân biến thành một chiếc gối, không cần nghĩ đến những chuyện khiến mình khổ sở nữa.

Nhưng mà não người không phải là thứ mà bạn muốn nó ngừng hoạt động là nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Chẳng hạn như trong đầu Lâm Đường chợt loé lên một hình ảnh khiến cậu nhất thời giống y như con chuột trúc gào thét*, bật dậy khỏi đống gối.

*Meme minh họa:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play