Lâm Đường chuyển tầm mắt về phía quả trứng chiên đang nằm bẹp trên mặt đất, một giây sau đã nổi giận bừng bừng lia sang phía Lâm Túc, giọng nói như rít qua kẽ răng: "Anh cố ý đúng không?"

Lâm Túc vẫn giữ nguyên thái độ ngay thẳng thật thà nói: “Tôi có ý tốt nhắc nhở cậu thôi."

Tiểu thiếu gia vừa bị khóa thẻ nên không dám cáu kỉnh nữa, chỉ có thể hít một hơi thật sâu để ổn định lại tâm trạng. Nói chứ, trong mắt Lâm Túc thì khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng kia nhìn cũng khá là đẹp đấy.

Em trai không dùng để bắt nạt thì còn gì thú vị nữa, đúng là một buổi sáng hoàn mỹ.

Lâm Túc bắt đầu công cuộc chạy bộ buổi sáng. Thật ra tố chất thân thể này cũng được, nhưng nó còn xa mới đạt tới trạng thái tốt nhất. Dựa theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt của anh về bản thân, ít nhất cũng phải luyện rõ bốn múi cơ bụng mờ mờ còn lại thì mới được.

Lúc trở về, tiểu thiếu gia đã đi mất rồi. Cậu không mang theo bữa trưa vừa hì hục làm, đến cả bữa sáng cũng không ăn, xem ra mức độ tức giận đã kịch trần rồi.

06 cất giọng bình thản, thẳng thắn: [Điều này có nghĩa là tiếp theo ngài sẽ phải trải qua những ngày tháng nước sôi lửa bỏng.]

Đúng là không thể nhìn ra một tí cảm giác sung sướng khi người khác gặp nạn nào.

Tâm trạng Lâm Túc không tệ: [Thế thì rất đáng mong đợi đấy.]

Sau bữa sáng, Lâm Túc và ba Lâm không cùng nhau đến công ty. Tuy thân phận của Lâm Túc rất xấu hổ nhưng mấy nhân viên bình thường vẫn sẽ cung kính như thường, về phần họ sẽ xì xào những gì sau lưng thì không phải là phạm trù Lâm Túc nên quan tâm vào lúc này.

“Quản lý Lâm, 11 giờ hôm nay phải ăn trưa cùng với sếp Vương bên công ty Hải Thịnh,” Trợ lý của Lâm Túc là một người đàn ông nhìn khá bình thường giản dị.

Tuy mấy công việc như trợ lý này để phụ nữ làm thì sẽ cẩn thận tỉ mỉ hơn nhưng rõ ràng là nguyên chủ không muốn gây ra bất kỳ tai tiếng tình cảm nào nên mới chọn đàn ông, điều này cũng đỡ cho Lâm Túc không ít phiền toái.

"Giúp tôi đặt lịch hẹn đi. Mười phút nữa chúng ta sẽ họp." Lâm Túc nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói.

"Vâng." Trợ lý nhanh chóng chạy đi sắp xếp.

Lâm Túc ngồi trên ghế của mình, lật xem dự án tòa nhà văn phòng kia. Dự án này nhìn có vẻ rất nhỏ, không đáng nhắc đến nhưng sau này nó lại là khởi điểm cho sự sụp đổ của Lâm Thị.

Vì muốn củng cố tài sản cá nhân của mình, nguyên chủ đã đưa vật liệu thấp hơn một bậc vào trong công trình. Ban đầu vốn không có vấn đề gì nghiêm trọng, ác cái là đội kỹ thuật mà anh ta giao việc cũng tranh thủ kiếm trác tí lợi nhuận trong đó. Hai lần bớt xén nguyên vật liệu nên ba năm sau tòa nhà này đã bị sụp đổ hoàn toàn. Tuy chuyện xảy ra vào chủ nhật nhưng vẫn có nhân viên thương vong, đây cũng chính là tiếng kèn báo hiệu Lâm Thị sụp đổ.

Lâm Túc định làm lại dự án này. Không phải anh định ngấp nghé thứ gì đó, chỉ đơn giản là cảm thấy tiếc cho những sinh mạng vô tội kia.

Dù đã trải qua bao nhiêu nhiệm vụ, Lâm Túc vẫn luôn tin rằng sinh mạng không phải là thứ có thể dùng giá trị để so đo tính toán.

Đối với Lâm Túc mà nói, tiến độ của dự án không phải là vấn đề to tát gì. Thế nhưng số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng khi đổi đội thi công khác thì cần phải tính toán lại, hơn nữa anh còn phải làm lại báo cáo thay số đổi số liệu cùng lý do cho ba Lâm.

Chuyện có thể dặn dò cấp dưới làm nên cũng chẳng khó khăn gì, anh làm rất quen tay. Quyết định đưa ra cực kỳ gọn gàng dứt khoát, kiểu làm việc quyết đoán này khiến đám nhân viên bên dưới có tí kinh ngạc.

Lãnh đạo mà quyết đoán thì nhân viên đỡ phải làm đi làm lại nhiều lần, lượng công việc cũng giảm đi thấy rõ.

“Có ai cảm thấy hôm nay quản lý có vẻ khác với bình thường không?” Một nhân viên vươn vai nói.

“Khác chứ, không cần tăng ca là khác lắm rồi.” Một nhân viên khác cũng xúc động lên tiếng.

"Ôi trời, không phải chuyện này! Ý tôi là anh có cảm thấy hôm nay quản lý tràn đầy khí chất bá vương không?" Một cô gái mặc quần yếm kaki nói.

Sau đó nguyên đám phụ nữ tụ tập lại với nhau: “Đúng đấy, đúng đấy” trong lòng bọn họ đều có cảm giác đó.

Các nhân viên nam: "..."

Cái gì mà khí chất vương bát gì hả? Thật không hiểu trong đầu mấy cô nàng này nghĩ gì nữa.

(*: Mấy chị em nói khí chất bá vương(王霸之气Wáng bà zhī qì) tức là khí chất lãnh đạo, sát phạt quyết đoán như vua chúa thời xưa. Thế nhưng mấy anh trai lại nghe thành khí chất vương bát(王八之气Wángbā zhī qì). Vương bát bình thường chỉ để chửi, vd như vương bát đản (thằng cháu rùa, thằng khốn nạn)

Mọi người trong phòng nhanh chóng hoàn thành công việc được giao. Lúc này Lâm Túc còn chưa biết mấy nhân viên dưới quyền đánh giá về bản thân như thế nào, anh còn đang bận xử lý những thay đổi tài sản của mình. Tất nhiên là trứng gà không thể để hết trong một giỏ, một thân một mình không có đàn em cũng không được.

Về phần đàn em đáng tin cậy, có năng lực thì không cần phải đào từ chỗ nhân vật công chính, vì khả năng của những người này chưa chắc đã sánh được với hắn. Muốn đào thì phải đào được người đã từng là đối thủ của Thịnh Hoằng mới chuẩn.

Người thì Lâm Túc đã xét kỹ rồi, chính là quản lý hiện tại của tập đoàn Thịnh Thế. Trong kịch bản của thế giới gốc, sau này đối thủ một mất một còn của Thịnh Hoằng chính là Cầu Đồ. Người này lúc ở Thịnh Thế luôn bị kẻ khác cướp mất thành quả nên sau này anh ta rời khỏi Thịnh Thế, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhiều lần đánh thẳng vào mặt Thịnh Thế. Lần nghiêm trọng nhất, ngay cả Thịnh Hoằng cũng suýt nữa thì bị anh ta kéo xuống nước.

Cầu Đồ là người tàn nhẫn, ác liệt nhưng bản lĩnh cũng rất mạnh, chỉ cần có thể áp chế được thì anh ta chính là một nhân tài cực kỳ có ích. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Bây giờ hẹn gặp Cầu Đồ cũng không khó, trước mắt người này còn chưa đạt đến mức độ thực sự tàn nhẫn nhưng tính cảnh giác lại rất cao.

Trong quán cà phê yên tĩnh, người đàn ông có gò má hơi gầy ngồi trên ghế đôi, có vẻ cảnh giác nhìn Lâm Túc: "Góp vốn mà anh nói là thật à? Lâm Thị và Thịnh Thế qua lại khá thân thiết, anh ngang nhiên đào góc tường thế này không sợ bị vạch mặt ư?"

Theo những gì anh ta biết, đại thiếu gia nhà họ Lâm này là kẻ tầm thường không có năng lực. Vì thân phận con nuôi nên anh còn chẳng được giới thượng lưu chấp nhận, nói gì đến khả năng trở thành chủ nhân của Lâm Thị.

"Nếu như anh cam tâm cả đời làm cấp dưới của kẻ khác thì có thể bỏ qua lời mời của tôi." Lâm Túc vừa nói vừa thay đổi tư thế ngồi. Chỉ một động tác đơn giản nhưng lại khiến anh hoàn toàn thay đổi, khí chất trên người biến hoá đến nghiêng trời lệch đất: “Nhưng tôi vẫn phải nói thẳng một câu: đối với Thịnh Thế, có anh cũng được mà không có cũng chẳng sao, còn tôi thì thật sự cần anh.”

Tuy không phải Cầu Đồ thì Lâm Túc vẫn có thể đổi thành một người khác, nhưng nếu đã chọn người này, anh nhất định phải thể hiện rõ việc mình coi trọng đối phương. Làm gì có ai không thích được người khác xem trọng, đặc biệt là loại người như Cầu Đồ.

Cầu Đồ nhìn người đàn ông tầm thường đơn giản ngồi đối diện thoắt cái đã trở nên khác hẳn, những nghi ngờ ban đầu hoàn toàn bị đè bẹp. Anh ta rất cần cơ hội, cũng cực ghét việc thành quả của mình bị người khác cướp hết lần này đến lần khác. Anh ta muốn đứng ở trên đỉnh thế giới nhìn xuống những kẻ khác, giống như người đàn ông trước mắt này.

Cơ hội thì ai cũng có nhưng con người ta thường thiếu can đảm để nắm bắt cùng năng lực để thẩm định nó. Nếu là người đàn ông chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ khiến người ta phải run sợ này, có lẽ nên thử một lần.

Cầu Đồ bắt lấy bàn tay đang vươn ra của Lâm Túc, những ngón tay gầy guộc khẽ run rẩy: "Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ." Lâm Túc bật cười.

Hợp tác trước mặt chỉ là thăm dò lẫn nhau, chắc chắn Cầu Đồ vẫn còn nghi ngờ anh. Nhưng trong tương lai, Lâm Túc sẽ khiến chút nghi ngờ cuối cùng của người đàn ông này lướt theo làn gió.

Điện thoại di động đặt trong túi áo ngực bỗng rung lên. Lúc đang nói chuyện Lâm Túc không thích bị quấy rầy, nhưng bây giờ đã bàn công việc xong nên cũng không sao. Anh lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên Lâm Đường trên màn hình thì có vẻ rất bất ngờ.

Thấy sắc mặt anh có vẻ hơi khựng lại, Cầu Đồ ngồi đối diện liền đứng lên nói: "Anh Lâm, tôi đi trước nhé."

Một người rất biết quan sát nét mặt kẻ khác.

Lâm Túc gật đầu: "Tôi sẽ liên lạc với anh sau, đi đường cẩn thận nhé."

Chuyện hợp tác cụ thể như nào thì cần phải bàn bạc chi tiết lại, mọi thứ đều phải đi đúng hướng.

Điện thoại được kết nối, đầu bên kia truyền đến âm thanh rất ồn ào. Nếu Lâm Túc không chỉnh âm lượng đến mức tối đa thì ngay cả giọng nói của Lâm Đường anh cũng không nghe thấy được.

Giọng nói của cậu đã có tí men say, mềm nhũn nhưng vẫn cố mắng chửi người: "Anh... khốn kiếp, chỉ biết... cướp... của cậu đây... hức..."

"Cậu Lâm, chúng ta về thôi. Ôi, không chơi nữa, không chơi nữa."

"Đừng mà, thua xong muốn... chạy à, sau này làm sao có thể... ra ngoài lăn lộn được chứ."

"Nào, chơi tiếp đi, ai sợ người đó là... Nấc, là thằng cháu trai!" Đây là giọng nói của tiểu thiếu gia Lâm Đường, rõ ràng đã say quắc cần câu rồi.

Bên kia lại bắt đầu ồn ào dỗ dành, rõ ràng là Lâm Đường đã quên cúp điện thoại. Thân là nam phụ nên vị thiếu gia này có rất nhiều bạn bè xấu, ngoại trừ mại dâm cùng ma túy thì cái gì đám trẻ ranh kia cũng dám thò tay vào. So với Thịnh Hoằng khống chế bản thân rất nghiêm ngặt thì kiểu sống của Lâm Đường đúng là người của thế giới khác.

Tiểu thiếu gia gọi cho người khác thì thôi, chết cái cậu lại gọi cho Lâm Túc. Nếu hôm nay anh không tóm đuôi cậu lôi về nhà họ Lâm, lỡ có chuyện gì thì anh chạy trời cũng không khỏi nắng.

Trong lộ tuyến của thế giới gốc, quán bar mà tiểu thiếu gia hay lui tới cũng chỉ có cài cái nên tìm được người không quá khó.

Thôi được rồi, bắt nạt em trai đã đời thì thỉnh thoảng cũng phải gánh vác trách nhiệm của một người anh chứ.

Bên trong Max Bar đèn đuốc sáng trưng rực rỡ, chỗ nào cũng ồn ào náo nhiệt. Chỗ phòng VIP riêng của Lâm Đường cũng không ngoại lệ. Tiếng lắc xúc xắc kêu leng keng, cốc chén nghiêng ngả khiến rượu thừa đổ vãi khắp bàn, bốc lên mùi cay nồng hôi rình.

Những loại rượu mà mấy cậu ấm cô chiêu này uống đều có giá lên đến bốn con số, nhưng khi pha lẫn vào nhau thì thật sự không thể gọi là dễ ngửi được.

Khuôn mặt Lâm Đường ửng hồng dựa vào thành ghế, đôi mắt đã hơi mơ màng nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào hộp xúc xắc: "Tôi chọn... đại."

Hồ Kiệt ngồi đối diện, khóe miệng giật giật rồi ra vẻ tuỳ ý nói: "Tôi chọn..." Ánh mắt gã quét một vòng trên người Lâm Đường, hạ thấp đầu lưỡi nói: “Tiểu."

Bình thường tiểu thiếu gia nhà họ Lâm vốn là người ngang ngược nhưng sau khi say lại lộ ra vẻ đáng yêu, dễ thương rất hiếm thấy. Đã thế phần ngây thơ thuần khiết này còn được hơi men tưới vào thêm tí quyến rũ, cực kỳ mê người.

Thường ngày Hồ Kiệt chơi không ít cả nam lẫn nữ, gã có tí thèm muốn Lâm Đường. Nhà họ Hồ có phần yếu hơn nhà họ Lâm nên gã không dám ép buộc cậu, nhưng nếu là anh tình tôi nguyện thì nhà họ Lâm cũng đâu thể trách gã được.

Lâm Đường nhìn có vẻ chơi bời nhưng theo những gì gã biết thì cậu vẫn còn zin, nếu có thể khai bao cho tiểu thiếu gia xinh đẹp tuyệt trần này, về sau Hồ Kiệt gã sẽ không thiếu đề tài để chém gió.

Hộp xúc xắc được mở ra, ba viên bên trong là 2, 3, 3 rõ ràng là tiểu. Đám người bên cạnh ồn ào nói: "Uống, có chơi có chịu!"

"Lâm Đường, cậu không thể uống nữa đâu." Lạc Phi ở bên cạnh ngăn cản bạn tốt.

"Cậu đừng... cản tôi." Đầu lưỡi Lâm Đường đã hơi níu lại, giơ ly rượu lên: “Anh Hoằng... không đến à?"

“Đến, đến, đến chứ. Sếp Thịnh nói chốc nữa sẽ đến.” Lạc Phi khuyên can nói: “Đừng uống rượu nữa, giờ mình đi về nhé?”

Lúc cậu ta gọi điện cho Thịnh Hoằng đã bị hắn dọa cho sợ chết khiếp. Nghe giọng điệu lạnh lùng truyền đến từ phía bên kia điện thoại, Lạc Phi cảm thấy chắc chắn đối phương sẽ không thèm đến đâu. Nhưng nếu để tiểu thiếu gia biết Thịnh Hoằng không đến thì có khi sẽ uống chết luôn mất, thế nên Lạc Phi mới không thể không nói dối.

"Không được, phải... giữ chữ tín chứ." Lâm Đường nâng ly rượu lên, một hơi uống sạch. Sau đó cậu còn dốc ngược ly rượu, ra hiệu mình đã làm được.

Đám người xung quanh lại càng hò hét ác hơn: "Cậu Lâm đúng là người rất sảng khoái!"

"Thoải mái lắm, bọn anh đều thích uống rượu với người thẳng thắn thế này."

Lâm Đường đắc ý cười cười, ánh mắt mơ màng: "Cái này, cái này... thì có là gì chứ.”

"Cậu Lâm dứt khoát, không giống như mấy người dông dài kia." Hồ Kiệt liếm môi, nói: “Nhưng chỉ uống rượu thì có gì thú vị chứ, chúng ta cá cược cái gì đó kích thích hơn đi."

Lạc Phi muốn ngăn cản nhưng Lâm Đường đã giành nói trước: "Cược... cái gì?"

Hồ Kiệt cười hô hố, liếc cái cổ trắng hồng của Lâm Đường rồi nói: "Cược lên giường đi, ai thua ai thì phải qua đêm với người thắng, thế nào?"

Lạc Phi nhíu mày: "Hồ Kiệt, anh muốn gì đấy hả?"

“Tôi chẳng muốn gì hết.” Hồ Kiệt phẩy tay, nói: “Với lại sếp Thịnh không đến, cậu Lâm giường đơn gối chiếc cũng khó ngủ, chi bằng hai người ôm nhau cùng sưởi ấm. Thịnh Hoằng không muốn thì tôi muốn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play