9.
Trải qua bảy ngày bảy đêm sống chung, Đinh Mục Kiệt cuối cùng có thể xác định, Lâm Đạm thật sự không thích mình. Cô cử chỉ không câu nệ, vẻ mặt thản nhiên, kiến thức uyên bác, nói chuyện phiếm với cô là một việc vô cùng khoái trá. Dĩ nhiên, tính tình cô có chút cô độc, muốn dẫn cô trò chuyện thì nhất định phải tìm một chủ đề khiến cô thấy hứng thú, nếu đâm trúng chỗ nhột của cô, vậy ngươi sẽ hết sức may mắn được biết thế nào gọi là dẫn chứng phong phú, chữ chữ như châu ngọc.
Đinh Mục Kiệt càng cùng cô sống chung, càng bị cô hấp dẫn, nhớ tới kiếp trước, trong lòng thấy xấu hổ muốn chết. Phải có bao nhiêu tự kiêu, hắn mới có thể cho một nữ tử ưu tú thế này, sẽ yêu mình đến không cách nào tự kiềm chế, vì muốn gả cho mình mà sử dụng thủ đoạn cấp thấp như thế? Nếu không phải tình thế bắt buộc, cô vốn nên có bến đỗ tốt hơn, là Lâm Uyển hại cô, cũng do mình hại cô nữa.
Rất lâu, Đinh Mục Kiệt không dám nhìn tới ánh mắt Lâm Đạm, bởi chúng quá trong suốt sáng ngời, tựa như tấm gương, phản chiếu nội tâm xấu xí không chịu nổi của hắn. Nhưng nhiều thời điểm hơn thế, hắn sẽ kìm lòng không đậu muốn nhìn vào mắt Lâm Đạm, bởi chúng quá thâm thúy u ám, tựa như mảnh trời đêm, ẩn chứa vô số bí mật.
Bảy ngày này đối với Đinh Mục Kiệt mà nói hết sức ngắn ngủi, dường như chớp mắt là qua, còn với Lâm Đạm thì giống như bảy năm dài đằng đẵng. Nhìn thấy đại doanh quân tây chinh gần trong gang tấc, cô không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm, giục ngựa chạy nhanh tới.
"Trại lính trọng địa, người không nhiệm vụ miễn vào!" Binh lính canh gác giơ trường mâu lên, vẻ mặt phòng bị.
"Ta là trưởng nữ của Lâm tướng quân - Lâm Đạm, đây là lệnh bài của ta." Lâm Đạm tháo lệnh bài trên thắt lưng xuống, từ xa ném qua.
Binh lính nhận lấy lệnh bài quan sát kỹ, phát hiện nó là thật, vội vàng chạy vào trại lính tìm người. Chốc lát, một tiểu tướng mặc giáp bạc, tướng mạo anh tuấn vội vã chạy đến, giọng gấp gáp: "Tỷ, sao tỷ lại chạy tới biên ải? Quá liều lĩnh!"
"Lâm Thanh, đệ cứ để bọn ta vào rồi chúng ta nói sau." Đinh Mục Kiệt sợ hai chị em cãi vã, vội vàng nhắc nhở một câu. Nữ tử một thân một mình chạy tới biên ải đúng là chuyện rất mạo hiểm, khó trách Lâm Thanh sẽ phản ứng kịch liệt đến vậy.
"Đinh đại ca sao huynh cũng tới?" Lâm Thanh lúc này mới phát hiện Đinh Mục Kiệt, biểu tình càng kinh ngạc hơn. Chẳng qua hắn cũng không muốn chị mình bị người ta vây xem như khỉ, vì vậy lập tức mang họ vào lều vải, sai người bưng nước tới để họ rửa mặt.
"Cha hiện tại thế nào?" Lâm Đạm vừa vào trong trướng liền bắt đầu hỏi thăm tình huống.
Lâm Thanh đỏ mắt lắc đầu: "Không thăm dò được bất kỳ tin tức gì, cũng không biết cha còn sống hay đã chết. Nhưng Mạc Lệ đã phát chiến thư, mời chúng ta ngày mai xuất chiến. Đệ biết tỷ lo lắng cho cha, nhưng chiến trường không phải nơi một nữ tử nên đến, đệ đi chuẩn bị cơm cho hai người, hai người ăn xong rồi đi mau đi. Ngày mai, tại biên quan này còn không biết sẽ chết bao nhiêu người."
Mạc Lệ là thống soái của đại quân Hung Nô, Lâm Thiết hiện tại đang trong tay ông ta.
Nghe bảo ngày mai sẽ đánh, Lâm Đạm không những không đi, còn quả quyết nói: "Tỷ muốn ở lại, nếu như có thể bắt sống Mạc Lệ, chắc cũng có thể dùng ông ta để trao đổi cha."
Chủ ý này sao Lâm Thanh không nghĩ tới cơ chứ? Chẳng qua Mạc Lệ võ công hết sức cao cường, có danh hiệu chó sói thảo nguyên, há lại bị bắt sống dễ dàng như vậy? Cha và ông nội đã từng giao thủ với ông ta vô số lần, cũng chỉ miễn cưỡng đánh ngang tay mà thôi.
"Tỷ, tỷ đừng tùy hứng nữa mà, nhanh đi về đi! Đệ biết bắt sống Mạc Lệ có thể cứu cha, nhưng nào có dễ dàng thế! Những chuyện này tỷ không cần để ý, cơm nước xong đệ sẽ phái người đưa hai người về Kinh thành." Lâm Thanh đứng lên nói: "Quân tây chinh mất đi chủ soái, đã là bầy rồng không đầu, đệ còn phải tới chủ trướng họp, lựa chọn chủ soái mới nữa. Đinh đại ca, làm phiền huynh chiếu cố tỷ tỷ của ta một chút."
Đinh Mục Kiệt vội vàng gật đầu đồng ý, da mặt hơi đỏ lên. Trên thực tế, Lâm Đạm căn bản không cần hắn chiếu cố, còn phải chiếu cố ngược lại hắn.
"Tỷ đi cùng với đệ." Lâm Đạm theo rất sát.
"Tỷ đừng nháo," Lâm Thanh quay đầu lại, giọng nói bất tri bất giác mang theo nghẹn ngào: "Bây giờ tình trạng nhà họ Lâm thế nào, tỷ còn không biết sao? Tổ phụ, đại ca, nhị ca, thúc thúc, bá bá đều đã chết trận, cha không rõ sống chết, nhà họ Lâm chỉ còn một đứa con trai là đệ. Đệ muốn bảo vệ quốc gia, đệ muốn cứu cha, đệ còn muốn chống đỡ nhà họ Lâm, tỷ biết đệ phải gánh bao nhiêu gánh nặng không? Đệ không có thừa sức lực để chiếu cố tỷ đâu, xin tỷ đấy, tỷ về đi được không?"
Hắn dẫu sao mới chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, chưa thực sự trưởng thành đã trải qua sự tàn khốc của chiến tranh, làm sao có thể dùng tấm lòng bình thường cư xử cho được. Có bản lĩnh giữ bình tĩnh trấn an Lâm Đạm lâu như vậy, đã là cực hạn của hắn rồi. Hắn cả người đều run rẩy, đôi mắt phủ đầy tia máu, hiển nhiên đã lâu rồi chưa ngủ.
Lâm Đạm không hề bị bộ dáng tiều tụy của hắn đả động, vén cửa lên đi thẳng ra ngoài.
Lâm Thanh ngẩn ngơ, vội vàng đuổi theo, mặt mũi anh tuấn bị sự tùy hứng của chị mình làm cho vặn vẹo.
Chủ trướng nằm chính giữa doanh trại, vững chắc hơn, rộng rãi hơn lều vải thông thường, rất dễ nhận ra. Lâm Đạm vòng vèo mấy khúc cua thì tới trước chủ trướng, nghe bên trong có người nói: "Lâm lão nguyên soái chết trận, Lâm tướng quân bị bắt, ta là chủ tướng trung quân (đội quân chính giữa), đợi ở biên ải mấy chục năm, có thể nói chiến công hiển hách, về tình về lý, nên để ta đảm nhận vị trí chủ soái. Nay chuyện gấp phải vượt quyền, đại chiến sắp tới, Hoàng thượng không kịp ban thánh chỉ, chúng ta cần phải quyết định chuyện này trước, chớ có ồn ào nữa. Ồn ào nữa thì trời cũng sắp tối, chiến lược chiến sách không hề có, ngày mai lấy cái gì đánh giặc?"
Lại có giọng nói hùng hậu bài xích: "Ngươi làm sao có thể nói ra lời này? Ngày trước Lâm lão nguyên soái nhận được một mật thư gói kín, nói Mạc Lệ đã âm thầm cấu kết với bộ lạc Dương Hòa phía đông, chuẩn bị giáp công quân ta cả hai phía trước sau, dặn dò quân ta phải chuẩn bị xong trước thời hạn. Mặc dù lá thư này không rõ lai lịch, nhưng lão nguyên soái đã sắp xếp mọi thứ xong rồi, lệnh ngươi tử thủ phòng tuyến phía sau, tránh cho quân ta bị động. Vậy mà ngươi vì cướp đoạt chiến công, tự tiện rời vị trí, khiến bộ lạc Dương Hòa đánh lén thành công, quân ta đại bại. Hết thảy đều là trách nhiệm của ngươi, ngươi còn tư cách gì mơ ước vị trí chủ soái? Nếu có thể còn sống trở lại Kinh thành, ta nhất định sẽ tố giác ngươi với phụ hoàng!"
"Lá thư này không rõ lai lịch, ta làm sao biết nó có phải do thám tử Hung Nô cố ý đưa tới, phân tán binh lực của quân ta hay không. Nếu hết thảy trong thư là giả, tả quân (quân bên trái) và hữu quân (quân bên phải) mất đi sự trợ giúp của trung quân, càng thảm bại hơn! Ta tự biết có tội, nên mới muốn làm chủ soái để lấy công chuộc tội. Vả lại, trong quân doanh còn ai có chiến công cao hơn ta, kinh nghiệm lão luyện hơn ta, võ công mạnh hơn ta? Nếu ngươi có thể tìm ra một người, ta lập tức lui bước nhường người tài!"
Lâm lão nguyên soái và các nam tử hán khác của nhà họ Lâm đều chết trận cả, trong quân đích xác không còn ai lợi hại hơn chủ tướng này, khiến người nọ không còn lời nào để nói. Bên trong trướng rơi vào một mảnh yên lặng.
Lâm Đạm đứng bên ngoài lều nghe ngóng một hồi, thấy Lâm Thanh đuổi tới, liền đè thấp giọng hỏi: "Bọn họ nói đến mật thư, có chuyện gì xảy ra rồi?"
Lâm Thanh lộ ra thần sắc bi phẫn, nói giọng khàn khàn: "Trước khai chiến, tổ phụ từng nhận được một mật thư, nói đại quân Hung Nô và bộ lạc Dương Hòa cấu kết với nhau, muốn giáp công quân ta. Bộ lạc Dương Hòa ở ngay phía sau quân ta, xưa nay vì quân ta cung cấp lương thảo, ngựa chiến, nước sạch, coi như nước phụ thuộc Đại Ngụy. Tổ phụ phái do thám tới bộ lạc Dương Hòa hỏi thăm tình huống, mặc dù không hề phát hiện điểm khả nghi, nhưng vẫn sắp xếp một hai. Người bên trong là chủ tướng trung quân Tiết Chiếu, được tổ phụ lệnh phải cố thủ mặt đông, phòng ngừa bộ lạc Dương Hòa thật sự đánh tới. Nhưng gã có lòng tham công rất lớn, không nghe theo sắp xếp, sau khai chiến tự tiện chạy lên tiền tuyến, muốn cướp công của tả quân và hữu quân, cho nên bộ lạc Dương Hòa đánh lén thành công, quân ta đại bại. Nam tử nhà họ Lâm ta vì cứu vãn đại cục, tất cả đều chết trận sa trường, gã ngược lại trở thành người có nhiều kinh nghiệm nhất trong quân, lúc này không cướp vị trí chủ soái, còn đợi tới lúc nào? Chỉ hận đệ còn nhỏ tuổi, không có quá nhiều kinh nghiệm đối chiến, không thể phục chúng, nếu không sớm đã chỉ thương vào gã, tự mình tranh vị trí chủ soái."
"Đệ không tranh, tỷ tranh." Lâm Đạm lúc này đi vào, gằn từng chữ: "Tiết tướng quân, lời ngươi vừa nói có thể coi là thật không?"
"Ngươi là ai, làm sao vào được trại lính?" Mọi người tức giận không thôi, vội vàng tra hỏi.
"Ta là Lâm Đạm, trưởng nữ của Lâm Thiết." Lâm Đạm nhìn nam tử trung niên ngồi ở chủ vị, lặp lại: "Tiết tướng quân, lời ngươi vừa nói còn tính không?"
"Cái gì mà tính với không tính?" Tiết Chiếu vô cùng muốn trói ả đàn bà này lại, đánh thêm năm mươi quân côn rồi đuổi ra ngoài. Nhưng ả ta dù sao cũng là người nhà họ Lâm, đang lúc người nhà họ Lâm gần như chết cả chạy tới, mặc dù không hợp lễ nghi, nhưng về tình có thể tha thứ, gã không những không thể đuổi người, còn phải hòa nhã đối đãi đối phương, tránh cho rét lạnh lòng tướng sĩ.
Quân đội trấn thủ nơi này dù được gọi là quân tây chinh, thực ra trong tối thầm coi mình là Lâm gia quân, có thể thấy uy vọng của người nhà họ Lâm trong quân đội cao tới thế nào. Nếu gã muốn thuận lợi tiếp quản đội quân này, nhất định phải đối xử tử tế với hậu duệ nhà họ Lâm.
"Ngươi có thể leo lên chức cao như vậy, dựa vào cái gì?" Lâm Đạm lại hỏi.
Tiếu Chiếu chưa mở miệng, tâm phúc của gã đã nói: "Dĩ nhiên dựa vào thực lực. Tướng quân của chúng ta võ công cao cường, dũng mãnh vô cùng, dõi mắt nhìn cả đội quân, không còn ai thích hợp làm chủ soái hơn hắn."
"Nhưng hắn hại chết Lâm lão nguyên soái!" Trang Vương cắn răng nghiến lợi mở miệng. Hắn từ một lính quèn lăn lộn thành phó tướng tả quân, lần này nếu không phải Lâm lão nguyên soái liều chết cứu hắn, hắn đã không còn khả năng sống sót quay về.
"Ta thừa nhận đúng là ta không làm tròn bổn phận, nhưng Lâm lão nguyên soái tử trận, chẳng lẽ không phải do ngươi liên lụy sao? Trong quân chết nhiều tướng lĩnh như vậy, đã là bầy rồng không đầu, trước mắt ta là người duy nhất có thể gánh chiến kỳ tướng quân, nếu xử trí ta rồi, trận chiến này các ngươi đánh như thế nào? Còn ai có năng lực thống soái vạn quân? Hôm nay các ngươi thảo phạt ta ở đây, căn bản không phân rõ đầu đuôi!" Tiết Chiếu không chút sợ hãi.
Lâm Thanh nhìn Tiết Chiếu một hồi, lại nhìn Trang Vương một lát, trong mắt lộ ra hận ý. Hai người này đều là hung thủ hại chết tổ phụ hắn, hắn tuyệt không tha thứ một ai.
Tướng lĩnh còn lại chưa thành hai phái, một phái ủng hộ Tiết Chiếu, một phái do dự chưa quyết, trận chiến còn chưa đánh, khí thế đã sụp đổ trước, cũng không biết ngày mai có thể thắng nổi không. Binh lính bên ngoài kia còn sa sút tinh thần hơn họ, toàn bộ doanh trại bao trùm trong không khí uể oải nồng nặc.
Đinh Mục Kiệt sống lại, tự nhiên biết kết cục. Trận chiến này cuối cùng dùng thảm bại chấm dứt, trừ Tiết Chiếu lâm trận bỏ trốn cùng vài thân binh của gã, tướng sĩ còn lại tất cả đều tử trận, thậm chí bao gồm Trang Vương mà Hoàng đế sủng ái nhất. Nước Đại Ngụy tổn thương nguyên khí nặng nề, liên tiếp nhiều năm không thể phấn chấn lên. Nhưng mà, về sau Tiết Chiếu không những không bị xử phạt, ngược lại dối trá nói một vài lời, đẩy toàn bộ tội danh chiến bại lên đầu người nhà họ Lâm. Dù sao mọi người đã chết hết, chân tướng sự thật bị chôn vùi, còn không phải do gã mở miệng nói bừa sao?
Hoàng đế nhân hậu, cũng không trách tội phụ nữ, người già và trẻ em nhà họ Lâm, nhưng danh dự của nhà họ Lâm đã bị hủy hoàn toàn, sợ rằng điều này khiến họ còn khó chịu hơn cả chết. Mà Tiết Chiếu đầu phục Thái tử, tiếp tục mặc áo giáp lên chiến trường, trở thành thống soái Ngự lâm quân, hết sức vinh quang rạng rỡ. Một vài năm sau, Cửu Hoàng tử vì đả kích Thái tử, sai người lật lại bản án cũ của nhà họ Lâm, lúc này mới khiến gã phải trả giá.
Gã nào phải tình thế bắt buộc mà lên làm chủ soái, mà là tiểu nhân hèn hạ đạp xương cốt người nhà họ Lâm để trèo lên!
10.
Đời trước, người lật lại bản án của nhà họ Lâm chính là Đinh Mục Kiệt, cho nên hắn rất rõ ràng chuyện tiếp theo xảy ra thế nào. Nhưng trước mắt lời nói của hắn không có trọng lượng, nói ra rồi ai nghe? Biện pháp ít rắc rối nhất là kéo Tiết Chiếu xuống, đổi một người khác làm chủ soái, nhưng còn ai nhiều kinh nghiệm hơn gã?
Nước không thể một ngày không có vua, quân không thể một ngày không có tướng soái, đây chính là vấn đề hiện tại. Không có nguyên soái chỉ huy, Lâm gia quân vốn khí thế bừng bừng nay sa sút tinh thần, nếu không thể gia tăng sĩ khí, trận đại chiến ngày mai tất bại không thể nghi ngờ! Nghĩ tới đây, Đinh Mục Kiệt bắt đầu nhanh chóng động não, muốn tìm một biện pháp hữu hiệu, lại thấy Lâm Đạm tiến lên mấy bước, từ từ nói: "Tiết tướng quân, nếu ngươi bằng bản lĩnh thực sự đứng vững gót chân trong quân đội, vậy ta muốn kéo ngươi xuống, có phải cũng phải bằng bản lĩnh thật sự hay không?"
"Ngươi nói gì, ngươi muốn kéo tướng quân của chúng ta xuống? Ha ha ha..." Không đợi Tiết Chiếu nói chuyện, tâm phúc của gã đã cười rộ lên trước.
Lâm Đạm không hề bực mình, tiếp tục nói: "Ngươi vừa mới nói, nếu có thể tìm được một người trong đội quân có võ công cao cường hơn ngươi, ngươi lập tức lui bước nhường người tài, lời này còn giữ không?"
Tiếu Chiếu xuất thân nghèo khó, không quyền không thế, có thể leo đến vị trí chủ tướng trung quân, đúng là bằng bản lĩnh thật sự. Cũng vì vậy, gã chắc chắn nói: "Còn, ta từ trước đến giờ nói là làm, chỉ cần có một người như vậy, Tiết Chiếu ta lập tức nhường vị trí chủ soái."
Trang Vương liếc gã một cái, cười lạnh nói: "Nói cứ như vị trí chủ soái này đã sớm là vật trong tay ngươi vậy! Nếu không có Lâm lão nguyên soái dìu dắt, một mình tên tiểu tử nghèo xuất thân gia đình bần hàn như ngươi, liệu có thể thuận lợi ngồi lên chức tướng quân được không? Ngươi hại chết nguyên soái, hại chết con cháu nhà họ Lâm, không hề nhận tội tự trách, ngược lại mơ ước vị trí chủ soái, đồ dã tâm lang sói, súc sinh vong ân phụ nghĩa nhà ngươi, ta thấy thẹn khi cùng quân doanh với ngươi!"
"Ngươi..." Tiết Chiếu chợt đập bàn, biểu tình dữ tợn, tựa như ngay chớp mắt tiếp theo sẽ bạo phát lao lên ăn thịt người. Gã hận nhất người khác nói đến xuất thân của gã, nếu không phải Trang Vương là Hoàng tử, gã đã sớm lệnh mấy cung thủ ngấm ngầm ám sát kẻ này trên chiến trường rồi!
Thời điểm hai người đối chọi gay gắt, tướng lĩnh trong doanh trướng đã tự động chia thành hai phái, một phái đứng sau lưng Tiết Chiếu, một phái đứng sau lưng Trang Vương, tỏ ra phân biệt rõ ràng. Duy chỉ có Lâm Thanh đứng chính giữa, không biết làm như thế nào.
Lâm Đạm vén cửa trướng lên, cất giọng nói: "Chớ ồn ào! Tiết tướng quân rốt cuộc có xứng ngồi lên ngôi vị chủ soái hay không, so qua với ta là biết."
"Cái gì, tỉ thí với ngươi?" Mọi người sợ tới ngây người.
Lâm Đạm cười nhạo nói: "Làm sao, sợ?"
"Một nữ tử như ngươi, chạy tới chỗ này tùy hứng cái gì!" Giọng Tiết Chiếu giống như không biết làm sao, trong mắt lại giấu diếm khinh miệt.
"Ta do lão gia tử nắm tay dạy dỗ lớn lên, coi như đệ tử của người, ta lấy danh nghĩa đồng môn đánh một trận với ngươi, không tính là bôi nhọ ngươi chứ? Hay là ngươi thật sự sợ hãi một người đàn bà? Ngay cả đàn bà cũng sợ, ngươi còn tư cách gì thống lĩnh vạn quân!" Lâm Đạm tiếp tục dùng phép khích tướng. Thông qua quan sát và thăm dò, cô đã hiểu trên căn bản Tiết Chiếu là người thế nào. Gã cực kỳ tham công, cố chấp, coi trọng mặt mũi và danh dự của mình nhất, dùng phép khích tướng đối phó gã, bách phát bách trúng.
Tiết Chiếu quả nhiên không nhịn được, đập bàn cả giận nói: "Được, ta sẽ đánh một trận với ngươi, chẳng qua thua rồi ngươi đừng có khóc nhè đấy!"
"Tỷ, tỷ đang làm gì thế, mau theo đệ ra ngoài!" Lâm Thanh gấp tới độ ánh mắt đỏ lên. Hắn biết chị tập võ từ nhỏ, rất có thiên phú, nhưng sau tám tuổi, tổ phụ không để nàng tập võ cùng các bé trai khác của nhà họ Lâm nữa, mọi người đều để tay trần, có ảnh hưởng không tốt với nàng. Sau đó nàng tập võ ngay tại sân của mình, kết quả luyện tới trình độ nào, Lâm Thanh rất ít bước vào nội viện cũng không biết, chỉ nghe tổ phụ thường tán dương nàng bậc cân quắc không thua đấng mày râu, còn nói đáng tiếc nàng không phải nam, nếu không lại là một mãnh tướng nữa của nhà họ Lâm.
Những lời này, Lâm Thanh chỉ coi thành ngôn từ hoa mỹ mà nghe, không tin chị mình thật sự có thể thắng được Tiết Chiếu. Tổ phụ dù sao là người thân của họ, đối đãi với tiểu bối trong nhà khó tránh khỏi mang theo sắc thái thiên vị, lời nói ra có chút phóng đại. Chị dù sao cũng chỉ là nữ tử, lợi hại hơn nữa cũng chỉ đối phó được người bình thường, sao có thể thành đối thủ của Tiết Chiếu thân kinh bách chiến? Chớ nói Tiết Chiếu, trong doanh trại tùy tiện kéo ra một người lính, cũng có thể đánh cô ngã xuống!
Lâm Thanh càng nghĩ càng cuống cuồng, tiến thêm mấy bước muốn ngăn trở Lâm Đạm, lại bị Trang Vương kéo lại. Người khác không biết thực lực của Lâm Đạm, Trang Vương lại biết chút nội tình. Lâm Đạm gặp chuyện trầm tĩnh, tuyệt không phải loại người xuất khẩu cuồng ngôn. Quan trong nhất là, trong xương cô có một loại khí tràng lạnh lẽo thấu xương, hoàn toàn không phải thứ bậc tiểu nhân hèn hạ này có thể so sánh.
Đinh Mục Kiệt cũng rất lo lắng cho Lâm Đạm, nhưng không đành lòng ngăn cản cô, không thể làm gì khác hơn là nói thêm một câu: "Các ngươi tới điểm thì dừng, không nên xảy ra án mạng."
"Ta tự nhiên sẽ không đả thương đích tôn nữ của Lâm lão nguyên soái." Tiết Chiếu trơ tráo mở miệng.
"Đi thôi, tới Diễn Võ trường." Lâm Đạm dẫn đầu ra ngoài, một đám tướng lĩnh đi theo sau lưng cô một cách tự nhiên, không hề ý thức được cục diện đã hoàn toàn bị cô nắm trong tay.
Từng bước từng bước leo lên Diễn Võ trường, Lâm Đạm cất giọng nói: "Các vị tướng sĩ, ta là đích tôn nữ của Lâm lão nguyên soái - Lâm Đạm, hôm nay, ở chỗ này, tỉ thí một trận với Tiết Chiếu tướng quân, thua, ta sẽ tự rời khỏi biên ải, thắng, vị trí hắn đang ngồi phải nhường cho ta, xin các vị thay chúng ta làm chứng!"
Một nữ tử lại dám khiêu chiến Tiết tướng quân, còn lấy vị trí dưới mông gã làm tiền thưởng, chuyện mới mẻ chưa bao giờ nghe chưa bao giờ thấy thế này, lập tức hấp dẫn binh lính chung quanh tới xem. Bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Lâm Đạm, bàn luận sôi nổi, người lo lắng có, người thán phục có, nhưng người bất mãn thì càng nhiều hơn. Vị trí trong quân làm sao để một nữ tử tới ngồi được? Người này chẳng lẽ bị thần kinh à? Nếu không phải cô tự giới thiệu mình, nói mình là cháu gái ruột của Lâm lão nguyên soái, đã sớm có binh lính chạy lên võ đài bắt cô đi rồi.
Đinh Mục Kiệt đổ mồ hôi lạnh ròng ròng thay Lâm Đạm, lo cô sợ lời ra tiếng vào, không thể ung dung ứng đối. Nhưng ngoài dự liệu của hắn, Lâm Đạm tự nhiên đi lòng vòng quanh giá để vũ khí, từ từ chọn binh khí, hoàn toàn không sợ hãi chút nào.
Trang Vương đã sớm biết Lâm Đạm là một nữ tử trấn định hơn người thường, mặt mũi căng thẳng đã lâu không khỏi thả lỏng hơn, sau đó lộ ra nụ cười yếu ớt.
Lâm Đạm chọn một chuôi đại đao, đưa tay nói: "Tiết tướng quân, mời."
Tiết Chiếu vì nêu cao phong độ của mình, khoát tay nói: "Ta nhường ngươi ba chiêu."
Lâm Đạm không nhịn được khẽ cười một tiếng, từ từ nói: "Nhường ta ba chiêu ngươi sẽ thua."
"Con nít ranh khẩu khí thật lớn!" Tiết Chiếu hiển nhiên bị cô chọc giận, rút kiếm tấn công.
Lâm Đạm giơ đao đón đỡ, đợi gã bị lực tay mạnh mẽ của mình chấn cho liên tục lui về phía sau lập tức chém thêm đao nữa, chém cho bảo kiếm của gã gãy thành hai khúc, sau đó một cước đá văng gã xuống khỏi đài cao. Đối phó với võ giả phổ thông như Tiết Chiếu, cô vốn không chuẩn bị sử dụng nội lực, nhưng Tiết Chiếu trước hại chết người nhà họ Lâm, sau mơ ước vị trí chủ soái, cô phải cho gã một bài học, cho nên từng chiêu từng thức đều mang theo cỗ cương khí bạo ngược.
Vừa đỡ, chém, đá, sau ba chiêu này, Tiết Chiếu đã chật vật không chịu nổi nằm dưới đài, qua hồi lâu không bò dậy nổi, ngực như có đoàn lửa, âm ỉ đốt lục phủ ngũ tạng của gã.
Binh tướng vây xem ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, tất cả đều mang vẻ mặt không dám tin. Tiết tướng quân là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm tự, võ công còn trên cả Lâm Thiết tướng quân, làm sao có thể bị đánh bại bởi một nữ tử? Bọn họ nhất định nhìn lầm rồi!
"Vị trí ngươi đang ngồi, ta nhận." Lâm Đạm đi tới cạnh Diễn Võ trường, từng câu từng chữ nói.
"Ngươi rốt cuộc đã thực hiện quỷ kế gì? Tiết tướng quân sao có thể bại bởi ngươi được!" Tâm phúc của Tiết Chiếu ầm ĩ nói.
"Không phục thì lên tỉ thí với ta, từng người một tới cũng được, cả đám tới một lúc cũng được, ta hầu hết." Lâm Đạm một tay giơ đao, một tay chắp sau lưng, biểu tình hết sức ung dung.
Tâm phúc của Tiết Chiếu không nói hai lời tấn công tới, nháy mắt bị đá xuống đài, đừng nói tới dạy dỗ Lâm Đạm, ngay cả chéo áo của cô cũng không chạm vào được. Sáu người liên tiếp đi lên, cả sáu liên tiếp nằm vật xuống, mảnh vụn vũ khí bị chém đứt rơi đầy đất. Lúc này còn ai dám nói Lâm Đạm dùng quỷ kế? Cô đối phó với những người này mà hai chân chẳng thèm di chuyển, tới một người chém một người, tới hai người chém cả đôi, rất có khí thế một mình chống vạn quân.
Càng về sau, tướng lĩnh ủng hộ Tiết Chiếu đồng loạt xông tới như tổ ong, lúc này mới khiến cô di chuyển vài bước tượng trưng. Chỉ thấy đao ảnh trắng như tuyết thoáng qua trước mắt, nghe tiếng kim loại rít gào bên tai, những người này liền giống hệt sủi cảo, phanh phanh phanh rơi hết xuống đài, nằm vật ra không ngừng rên rỉ, bộ dạng hết sức chật vật.
Lâm Đạm một sợi tóc cũng không loạn, vẩy vẩy mũi đao, vuốt ve vạt áo, từ từ nói: "Còn ai dám tới?"
Dưới đài hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, không ai dám tới khiêu chiến nữa. Người kinh hãi nhất không hề nghi ngờ là Lâm Thanh và Đinh Mục Kiệt, bọn họ một người là em trai ruột Lâm Đạm, một người là phu quân kiếp trước của Lâm Đạm, vậy mà đều không biết cô có một mặt hung hãn như vậy. Cô đứng ở trên đài, đôi mắt đen nhánh quét qua người ngươi, nhưng lại hoàn toàn không nhìn ngươi vào trong mắt, tư phái ngạo nghễ kia khiến người ta không nhịn được sinh lòng sợ hãi. Cô bây giờ không giống một người, ngược lại giống một cây đao hơn, một cây đao đã ra khỏi vỏ, không hề che dấu mũi nhọn của nó.
Thấy mọi người hồi lâu không có hưởng ứng, Lâm Đạm lại nói: "Tiết Chiếu, vị trí của ngươi thuộc về ta."
Tiết Chiếu cắn răng không nói, tâm phúc của gã nhắm mắt hô đầu hàng: "Ngươi là một nữ tử, không có đủ tư cách đảm đương vị trí chủ soái."
"Ta là một nữ tử, đúng là không xứng làm chủ soái, vậy các ngươi, những kẻ bại dưới tay một nữ tử, có mặt mũi nào để ở lại quân đội?" Lâm Đạm giọng bình tĩnh hỏi ngược lại.
Tiết Chiếu và tâm phúc đều câm lặng, thật lâu không tìm ra được lời phản bác. Bọn họ bại bởi một nữ tử đã là chuyện rất mất thể diện, hiện tại mà nuốt lời, khó tránh khỏi khiến người khinh bỉ. Binh lính chung quanh tất cả đều ghé mắt nhìn, giống như mới nhận thức họ lần đầu vậy, trong mắt thấm ra sự châm chọc nhàn nhạt.
Quân đội giống như một cánh rừng, cá lớn nuốt cá bé, người có năng lực mới có thể sống sót. Ngươi mạnh mẽ hơn kẻ khác, ngươi có thể lên đến đỉnh; ngươi nhỏ yếu hơn kẻ khác, vậy đáng đời ngươi bị kẻ khác chèn ép. "Quả đấm mới là đạo lý cứng rắn", lời này trong quân đội thủy chung là danh ngôn chí lý.
Lâm Đạm liếc nhìn Trang Vương, từ từ nói: "Võ công của ta tuy cao, nhưng không có kinh nghiệm đối chiến, đảm nhiệm chức thủ lĩnh trung quân thì được, chứ quả thực không dám nhận vị trí chủ soái. Trang Vương là Hoàng tử, thân phận cao quý, lại liên tiếp lập được chiến công, năng lực trác tuyệt, chức nguyên soái để hắn đảm nhiệm là thích hợp nhất, chư vị cảm thấy thế nào?"
Sau trận đánh này, cô đã nhanh chóng lập được uy vọng trong quân đội, tả quân và hữu quân vốn trung thành tuyệt đối với nhà họ Lâm lập tức gật đầu bày tỏ đồng ý, Trang Vương không dám từ chối, vội vàng chắp tay tự khiêm nhường vài câu.
Cục diện rối loạn không chịu nổi thoáng cái đã được Lâm Đạm khống chế, khiến Lâm Thanh và Đinh Mục Kiệt nhìn mà choáng váng hoa mắt.
11.
Ban đêm, Lâm Đạm không những không bị đưa đi, còn có một lều vải độc lập. Cô mặc dù là nữ tử, trong quân doanh không ai dám đánh chủ ý lên người cô, không phải vì ngại thân phận, mà là sợ hãi võ công của cô. Lâm Thanh cầm một bộ khôi giáp tới, xấu hổ nói: "Tỷ, đệ tới giờ mới biết hóa ra tỷ lợi hại thế, nếu đệ có thể mạnh mẽ giống tỷ, đã không trơ mắt nhìn tổ phụ bọn họ bị giết. Là đệ vô dụng, ô ô ô..."
Lâm Đạm nhăn mày nói: "Khóc cái gì, trên chiến trường, nước mắt là thứ vô dụng nhất, dù máu trên người đệ chảy hết, đệ cũng không cần rơi lệ."
Lâm Thanh vội vàng lau sạch nước mắt, lúng túng nói: "Đệ biết, đây là lần cuối cùng đệ mềm yếu. Tỷ, đệ nhất định sẽ trả thù cho tổ phụ bọn họ! Nhưng mà, tỷ rõ ràng chiến thắng Tiết Chiếu, có thể đảm đương vị trí chủ soái, sao phải nhường nó cho Lý Hiến? Tỷ biết không, nếu không phải vì cứu hắn, tổ phụ tuyệt sẽ không lọt sâu vào lòng địch, cuối cùng chết thảm."
Lâm Đạm mặc khôi giáp lên người, giọng hết sức bình tĩnh: "Đệ mặc dù còn sống đứng ở chỗ này, nhưng chẳng phải cũng do tính mạng bao nhiêu tướng sĩ đổi lấy sao? Vậy người thân của họ có nên hận đệ không?"
Để giữ được dòng dõi cuối cùng của nhà họ Lâm, rất nhiều tướng sĩ liều mạng đi cứu Lâm Thanh, thật vất vả kéo hắn từ trong trận địch trở về. Nhớ tới những người đó trên trời có linh thiêng, nhớ tới người thân bị họ lưu lại bơ vơ không nơi nương tựa, Lâm Thanh trong nháy mắt im bặt.
"Mọi người nguyện ý hi sinh thân mình đi cứu đệ, đó là tình đồng đội, nghĩa khí ngút trời, tổ phụ nguyện ý hi sinh thân mình cứu Lý Hiến, cũng là cam tâm tình nguyện. Trong quân đội, đồng đội chính là người thân của chúng ta, người thân thì phải giúp đỡ lẫn nhau, chèo chống cho nhau, vốn là lẽ hiển nhiên, có cừu hận gì để nói?" Lâm Đạm nhìn chằm chằm Lâm Thanh, vạch trần nói: "Đệ hận không phải bọn họ, mà là chính đệ. Chính đệ vô năng, cho nên không cứu được bất kỳ người nào, có phải thế không? Đệ nếu còn tự mình không thông suốt, lên chiến trường sẽ phân tâm, đến lúc đó lại phải hi sinh tính mạng của nhiều tướng sĩ hơn để cứu đệ. Lâm Thanh, đệ họ Lâm, chẳng lẽ vì thế nên mạng của đệ quý giá hơn người khác? Nếu đệ vẫn cứ nghĩ mãi đến mấy thứ này, ngày mai đệ ngoan ngoãn đợi ở trại lính đi, đừng tới đó làm gì."
Lâm Thanh bị chị mình dạy dỗ cho không ngóc đầu lên được, lòng tràn đầy bi phẫn và oán hận, dần dần lắng đọng lại từng chút một, biến thành thư thái và kiên định.
"Tỷ, đệ sai rồi. Đệ không nên giận cá chém thớt với bất kì ai." Hắn nức nở nói.
"Biết sai có thể sửa, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, đệ chiếu cố chính mình cho tốt, đừng suy nghĩ linh tinh. Ngày sau, tỷ còn muốn mang đệ và cha khỏe mạnh trở về Kinh thành." Lâm Đạm thận trọng nói: "Đệ cũng đừng hi vọng tỷ tranh đoạt chức chủ soái với Lý Hiến. Tỷ là nữ tử, không có kinh nghiệm đối chiến, dù dựng được ít uy vọng, nhưng tín nhiệm của các tướng sĩ với tỷ còn chưa đủ. Nếu tỷ đảm đương chức chủ soái, trong lòng họ không yên tâm, tinh thần khó mà phấn chấn. Lý Hiến là đồng đội của họ, cùng họ kề vai tác chiến, vào sinh ra tử, năng lực sớm được họ thừa nhận, cho nên hắn thích hợp với vị trí kia hơn tỷ, đệ biết chưa?"
"Đệ biết, đệ nghe lời tỷ." Lâm Thanh gật đầu liên tục, biểu tình sùng kính. Hắn không chút nào phát hiện, người chị hắn từng hời hợt khinh thường, hôm nay đã thành tâm phúc của hắn.
Lý Hiến đứng ở ngoài cửa vẻ mặt đầy phức tạp, một lát sau lặng lẽ rời đi, chưa từng vào bên trong. Hắn vốn định nói chuyện với Lâm Đạm một phen, cởi bỏ khúc mắc, bây giờ cảm thấy không cần thiết. Hắn phát hiện Lâm Đạm là một người rất rộng rãi khoáng đạt, tất cả mọi chuyện đều nhìn rõ ràng thông suốt, căn bản không cần người ngoài chỉ điểm. Cô xuất hiện tựa như khúc gỗ nổi, giúp Lý Hiến cận kề tuyệt cảnh có vật để bám vào, cảm giác phá lệ an toàn.
Đinh Mục Kiệt tối nay cũng ngủ không ngon, mơ thấy gương mặt Lâm Đạm lặp đi lặp lại, một hồi là nàng đời trước, một hồi là cô đời này. Chốc lát, hình ảnh lay động bỗng nhiên trở nên rõ ràng, hai người họ cách một cánh cửa nhìn nhau, ngoài cửa là bầu trời bát ngát, trong cửa là bóng tối chật hẹp. Hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Ta đây là vì bảo vệ ngươi, vì sao ngươi không hiểu? Đi biên ải ngươi có thể làm gì?"
Lâm Đạm bên trong cửa từng câu từng chữ nói: "Ta có thể làm gì? Ta có thể chết trận sa trường, da ngựa bọc thây, kết cục như vậy, vẫn tốt hơn là chết già trong hậu viện của ngươi."
Gương mặt kiên định của nàng trong bóng tối từng tấc từng tấc vỡ vụn, Đinh Mục Kiệt trong lòng cả kinh, vội vàng đưa tay đi giữ lại, bỗng chợt bừng tỉnh sau cơn mơ như ảo như thật, đầu óc đau nhức như muốn nứt ra, trái tim lại như bị dao cắt. Đó là lần gặp mặt cuối cùng của hắn và Lâm Đạm đời trước. Hắn luôn cho Lâm Đạm nói ẩu nói tả, không phải sự thật, cho tới giờ mới phát hiện, nàng không hề nói dối. Nàng có năng lực tung hoành ngang dọc nơi sa trường, có quyết tâm da ngựa bọc thây, còn hắn thì ngược lại, luôn dùng ánh mắt cố chấp đối đãi nàng, dùng tư tưởng nhỏ mọn đánh giá nàng, thật là vừa đáng cười vừa đáng khinh!
Đinh Mục Kiệt ngây ngô ngồi trên giường, hồi lâu chưa tỉnh hồn lại, đột nhiên nghe tiếng kèn hiệu tập trung quân đội, lúc này mới nhớ tới hôm nay Lâm Đạm phải ra chiến trường. Hắn vội vàng chạy ra ngoài, nhưng phát hiện quân đội đã di chuyển rồi, Lâm Đạm cưỡi ngựa lao ra tiền tuyến, đừng nói tới dặn dò hắn một hai câu, ngay cả quay đầu lại liếc mắt một cái cũng không.
Nhưng hắn cứ đứng trân trân tại chỗ, si ngốc nhìn bóng lưng của cô, cho đến khi hốc mắt chảy xuống chất lỏng nóng bỏng mới đột nhiên tỉnh dậy.
Editor có lời muốn nói: Cứ mỗi lần edit đến đoạn Đinh Mục Kiệt so sánh Lâm Đạm kiếp trước và Lâm Đạm kiếp này, mình lại phân vân giữa việc nên xưng là 'cô' hay là 'nàng'. Người Đinh Mục Kiệt nhìn thấy là 'cô', càng thấy 'cô' tốt bao nhiêu càng thấy áy náy với 'nàng', càng thấy mình ngu xuẩn bấy nhiêu. Hắn tự trách mình sao kiếp trước không đưa nguyên chủ ra chiến trường, không thỏa mãn tâm nguyện của nàng, bởi giờ hắn thấy nữ chính Lâm Đạm quả là có đủ năng lực đó. Mình từng nghĩ, năng lực này dù sao cũng là của nữ chính, không phải của nguyên chủ, nên dịch làm sao mới không mâu thuẫn?
Nhưng giờ nghĩ lại, nguyên chủ, có lẽ, trừ việc si mê Đinh Mục Kiệt ra thì tính cách không khác nữ chính cho lắm, năng lực càng không phải bàn, ngay cả Lâm lão nguyên soái còn phải khen một câu "bậc cân quắc không thua đấng mày râu, nếu là nam nhất định sẽ lại là một mãnh tướng của nhà họ Lâm", nàng nếu ra chiến trường, chắc chắn có thể lập nên chiến công vang danh muôn thuở. Võ công của nàng có thể không bằng nữ chính, trí thông minh có thể cũng không bằng, song kinh nghiệm của nàng có thể hơn cả nữ chính, dù sao nữ chính chỉ kế thừa trí nhớ chứ không kế thừa năng lực (như thế giới thứ nhất, nữ chính đã phải học nấu ăn lại từ đầu), nguyên chủ không nghi ngờ gì tuyệt đối có thể trở thành một Hoa Mộc Lan thứ hai.
Vậy cho nên, đừng bạn nào quá để ý tới xưng hô này, hay cảm thấy một số chỗ để 'nàng' là không công bằng với nữ chính, hai người họ tuy hai mà như một vậy.
---


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play