Hai đội quân đối diện nhau trên bình nguyên, tiếng trống trận còn chưa vang lên, nên đều án binh bất động.
Mạc Lệ đứng giữa vạn quân, cất giọng hô; "Lâm Thanh đã tới? Mau ra xem một chút, ta có mang cha ngươi đến!" Dứt lời vung tay lên, bên cạnh có một cái giá được dựng lên, mấy người lính quay quay ròng rọc, chậm rãi treo một người đàn ông lên cao.
Thấy rõ mặt mũi người nọ, Lâm Thanh thê lương gọi một tiếng cha, hai chân thúc vào bụng ngựa muốn xông lên, lại bị Lâm Đạm kịp thời kéo lại. Cô vượt qua đám người, thách thức Mạc Lệ, định dùng phép khích tướng kích ông ta và mình đơn đả độc đấu, rồi bắt ông ta lại, dùng ông ta để trao đổi Lâm Thiết.
Mạc Lệ không bị mắc lừa, nhìn lướt qua Tiết Chiếu, cười nhạo nói: "Tiểu nương tử, ngươi chớ có đùa bỡn lừa bịp với ta, Mạc Lệ ta cho tới giờ chưa từng coi thường nữ tử, nhất là nữ tử có thể đứng vững trong quân đội nước Đại Ngụy. Đại Ngụy các ngươi không giống người Hồ chúng ta, chưa bao giờ ràng buộc nữ tử. Nữ tử người Hồ có thể ra ngoài săn bắn nuôi cừu, có thể lên chiến trường đánh giặc, cả trong lẫn ngoài đều có năng lực đảm đương. Mà nữ tử nước Đại Ngụy các ngươi chỉ có thể núp ở nhà giúp chồng dạy con, nhu nhược yếu ớt. Dưới tình huống như vậy, trong quân đội Đại Ngụy các ngươi lại xuất hiện một nữ tử, còn đảm đương chức vị cao, sao ta có thể không cảnh giác? Ngươi nếu không có tài năng, hạng người hung dữ như Tiết Chiếu tuyệt không cam lòng ở dưới ngươi. Ta không ứng chiến không phải vì khiếp đảm, mà là vì cẩn thận. Nếu ngươi định bắt sống ta, ta khuyên người đừng phí công vô ích nữa."
Dứt lời ông ta vuốt râu ha ha cười to, binh lính của ông ta cũng khen ông ta tâm tư kín đáo, không hề khinh thị Lâm Đạm nửa điểm.
Lâm Đạm trên mặt không tỏ vẻ gì, tay thì âm thầm siết chặt dây cương, tướng lĩnh nước Đại Ngụy đều cắn chặt hàm răng, cảnh cáo mình chớ để lộ dị trạng. Không có biện pháp, Mạc Lệ chính là một người hữu dũng hữu mưu như vậy, muốn gạt y không dễ dàng gì.
Cười đủ rồi, Mạc Lệ sai người đổ một thùng nước đá lên đầu Lâm Thiết, đợi ông tỉnh lại liền chỉ Lâm Thanh và Lâm Đạm nói: "Bạn cũ Lâm Thiết của ta, mau nhìn xem kìa, nhi tử và nhi nữ của ngươi đều đến đông đủ, hôm nay ta sẽ giúp gia đình ngươi đoàn tụ." Dứt lời giơ tay lên một cái, mấy tên linh lập tức xoay ròng rọc, đưa từng cái từng cái thi thể của người nhà họ Lâm treo lên giá cao.
Trận đại chiến ngày trước, thi thể con cháu nhà họ Lâm ở sâu trong trận doanh địch, không thể thu hồi trở lại. Lâm Thanh vốn tưởng Mạc Lệ có ác độc hơn đi chăng nữa, cũng chỉ thiêu hủy thi thể, vẩy tro cốt đi, lại không đoán ra ông ta còn mang họ tới trước trận chiến, treo lên giá, dùng để làm nhục nhà họ Lâm, đả kích tinh thần của mọi người. Lâm lão nguyên soái mặc dù đã chết nhiều ngày, đôi mắt vẫn mở lớn, tựa như chết không nhắm mắt, con cháu nhà họ Lâm còn lại đều cả người nhuốm máu, thê thảm không nỡ nhìn.
Các tướng sĩ nước Đại Ngụy ngẩng đầu nhìn những thi thể này, tròng mắt như muốn lòi ra, tâm thần rối loạn. Có người hô to 'nguyên soái', có người hô to 'huynh đệ', có người cố nén nghẹn ngào, nước mắt tuôn trào.
Thứ Mạc Lệ muốn chính là hiệu quả này, xoay người nhảy lên giá hành hình, một quyền nện vào mặt Lâm Thiết, đập vỡ răng ông, sau đó cười ha ha nói: "Ta đã sớm nói rồi, quân nhân Đại Ngụy các ngươi tất cả đều là cọp không răng, không đủ gây sợ hãi!"
Lâm Thiết hoàn toàn tỉnh hồn lại, khàn cả giọng hô: "Lâm Thanh, con còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không giương cung bắn chết ta đi!"
Ông đã sớm bị hành hạ đến không còn hình người, mỗi một khớp xương trên người đều bị đánh nát, gân tay gân chân đều gãy, đã là một phế nhân. Coi như cứu được ông trở về, cuộc sống sau này cũng sống không bằng chết. Ông biết Mạc Lệ đang làm gì. Y muốn dùng thi thể người nhà họ Lâm làm nhục Lâm gia quân, muốn đánh vào lương tâm họ, muốn đập nát linh hồn đội quân, dùng máu tươi của mấy trăm ngàn đồng đội đúc ra uy danh của y.
Loại chiến thuật này là Mạc Lệ tự nghĩ ra, hết sức hữu hiệu, Lâm Thiết tam gọi là "công tâm chiến". Nếu hôm nay, ông mà bị treo lên cùng những thi thể con cháu nhà họ Lâm kia, Lâm gia quân liền căn bản không có cách nào nâng cao tinh thần được nữa. Từng cổ thi thể giống như lá cờ chiêu hồn, khiến họ mắt thấy mà sợ, tâm thấy mà kinh, mất hồn mất vía. Trừ phi bọn họ có thể tự tay thiêu hủy những lá cờ chiêu hồn này, hoàn toàn thả ra tức giận và huyết tính bị kiềm chế trong lòng, nếu không trận chiến này tất bại.
Nghĩ tới đây, Lâm Thiết hô lên càng thê lương: "Lâm Thanh, con có nghe thấy không, nhanh lên giết chết ta đi! Ta tình nguyện chết cũng không muốn bị Hung Nô làm nhục!" Nếu giết chết một người là ông, mà có thể kích thích ý chí chiến đấu của mười triệu người, ông có gì phải sợ?
Lâm Thanh lắc đầu liên tục, hốc mắt đỏ thẫm. Hắn làm sao có thể tự tay giết cha mình, hắn căn bản không làm được!
Lâm Thiết không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là kêu gọi Lý Hiến. Lý Hiến giơ cung tên lên ngắm, sau đó buông xuống, chốc lát lại giơ lên, rồi lại buông xuống, lặp đi lặp lại mấy lần, hắn như đã qua mấy đời, ngồi trên lưng ngựa có chút lảo đảo muốn ngã. Lâm Thiết không phải ai khác, mà là ân sư của hắn, hắn không thể nào xuống tay được.
Ý định của Lâm Thiết là kích thích huyết tính và lòng căm phẫn của Lâm gia quân, dùng cái chết của mình cởi ra gông xiềng đeo trên cổ họ, lại không đoán được mình vừa hô, lại để họ trượt sâu hơn vào tuyệt vọng, tinh thần vốn uể oải còn chưa gượng dậy nổi, chưa kịp đánh đã lộ vẻ thất bại. Trung quân do Tiết Chiếu suất lĩnh vó ngựa xê dịch, đội ngũ tán loạn, binh lính lui về, có dấu hiệu lâm trận bỏ chạy.
Lâm Thiết giận đến liên tục ói máu, Mạc Lệ thì cười lớn: "Ha ha ha, ta cũng biết người Đại Ngụy các ngươi toàn một lũ mềm xương! Các huynh đệ, hôm nay chúng ta tiêu diệt Lâm gia quân, dùng máu tươi của họ xây dựng đại nghiệp của Đại Hồ chúng ta!"
"Đại Hồ tất thắng, Đại Ngụy tất diệt! Đại Hồ tất thắng, Đại Ngụy tất diệt!" Mấy trăm ngàn binh lính Hung Nô đồng loạt kêu gào, uy danh rung trời, ép quân lính nước Ngụy lùi lại mấy trượng.
Đinh Mục Kiệt đứng trên cao theo dõi cuộc chiến sắc mặt xám xịt. Hắn biết, lần này, hắn vẫn không có cách nào thay đổi kết cục biết trước, Lâm Đạm vốn nên buồn bực mà chết nay chết trên chiến trường, hắn muốn ngăn cản cô, muốn cô sống thật lâu thật lâu. Nhưng, nếu nguyện vọng của cô là chết trận sa trường, da ngựa bọc thây, vậy hắn dù đau tim muốn vỡ nát, cũng sẽ không vi phạm ý nguyện của cô nữa.<!--EndFragment-->
<!--StartFragment-->12.
Mạc Lệ cười càng ngày càng ngông cuồng, mấy lần cầm roi quất Lâm Thiết, dường như quất lên xương sống của Lâm gia quân, khiến họ tất cả cúi đầu, sinh lòng tuyệt vọng. Nhưng Lâm Thiết còn tuyệt vọng hơn họ. Những người này là đồng đội của ông, là người thân của ông, ông và họ cùng ăn cùng ở, đối xử chân thành, từng nói qua sẽ mang họ nguyên vẹn trở lại. Nhưng hôm nay, bởi vì ông bị người bắt giữ, đồng đội theo đó thu liễm huyết tính, bày ra tư thái đưa cổ chờ chém, rơi vào vực sâu không còn sức giãy giụa, ông cơ hồ có thể đoán được, sau trận chiến này, trên đời sẽ không còn Lâm gia quân nữa, từng gương mặt quen thuộc trước mắt, đều sẽ bị đốt sạch trong chiến hỏa.
Ông có tài đức gì, mà bắt nhiều người chôn theo mình như vậy? Nếu không phải răng ông sớm bị Mạc Lệ đập bể, ông sẽ lập tức cắn lưỡi tự vẫn. Ánh mắt ông quét qua mặt các đồng đội, hai mắt khô khốc nhắm chặt lại, chậm rãi chảy ra hai hàng huyết lệ. Cuối cùng, ông nhìn thấy Lâm Đạm, tròng mắt không khỏi hơi sáng lên.
Người ngoài đều bị tiếng hò hét của quân Hung Nô bức lui mấy trượng, duy chỉ có cô vẫn đứng hàng trước nhất, chưa từng lui về sau một bước nào. Cô không hề né tránh ánh mắt ông, chằm chằm nhìn thẳng đáy mắt ông, tựa như xác định lại tâm ý của ông vậy.
Lâm Thiết lập tức há mồm hô: "Lâm Đạm, mau cho cha được thống khoái!"
Lâm Đạm giục ngựa tiến lên, nhưng không giơ cung. Cô đang tính toán khoảng cách giữa hai bên, xem thử nếu mình tự giết vào trận doanh địch, có đủ thời gian cứu Lâm Thiết hay không. Nhưng thật đáng tiếc, khoảng cách giữa cô và ông quá xa, lại có thiên quân vạn mã ngăn trở phía trước, dù cô có võ công cao hơn nữa, cũng không có khả năng trong nháy mắt đi tới bên người ông, cứu ông ra ngoài. Không, cô vốn có thể, song bởi sự băn khoăn theo bản năng, cô đã không luyện võ công tới mức tận cùng.
Hiện tại luyện tiếp hiển nhiên đã không còn kịp rồi, cô không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, cô bây giờ căn bản không cứu được Lâm Thiết.
Trong u minh, dường như có một âm thanh nói cho Lâm Thiết, cô con gái này chính là hi vọng duy nhất của Lâm gia quân, vì vậy ông không biết mệt mỏi tiếp tục hô: "Lâm Đạm, nếu con là con gái ngoan của cha, vậy hãy tác thành cho cha đi! Con có còn nhớ bài thơ hồi bé cha dạy con, có còn nhớ câu cửa miệng của tổ phụ con không?"
Lâm Đạm sờ cung tên sau lưng, từng câu từng chữ nói: "Con nhớ, quân ca ứng xướng đại đao hoàn, thệ diệt hồ nô xuất ngọc quan; chích giải sa tràng vi quốc tử, hà tu mã cách khỏa thi hoàn (*). Người nhà họ Lâm thà chết đứng, chứ tuyệt không sống quỳ! Cha, con đều nhớ!" Cô vừa dứt lời đã giơ cung tên lên bắn một cách dứt khoát.
(*) Cất tiếng quân ca đại đao rời vỏ, thề diệt người Hồ rửa sạch biên quan. Thân tại sa trường chết vì Tổ quốc, ngại chi kết cục da ngựa bọc thây.
Tiếng vút vừa vang lên, mũi tên đã tới nơi, Lâm Thiết cúi đầu nhìn lồng ngực nhuốm máu của mình, ngẩng cao đầu cười to, cuối cùng đứt quãng nói: "Người cha này, đánh thắng, vô số trận, cũng chưa có lấy một lần, giống như hôm nay vậy, cao hứng! Lâm Đạm, con là xương sống, của nhà họ Lâm ta, là niềm kiêu ngạo, của Lâm Thiết ta! Chích giải sa tràng vi quốc tử, hà tu mã cách khỏa thi hoàn! Hôm nay cha chết tại nơi này, vui thay sướng thay, con đừng tự trách..." Dứt lời đầu gục xuống, không một tiếng động.
Chẳng qua sau vài câu nói, ánh mắt Lâm Đạm đã đỏ bừng, đừng nói tới Mạc Lệ và binh lính của ông ta còn chưa phục hồi tinh thần lại. Không phải nói người Trung Nguyên đều yếu mềm sao? Không phải nói người Trung Nguyên xem nặng nhất là đạo hiếu, tuyệt không dám giết cha sao? Làm sao người này xuống tay được?
Nhưng mà Lâm Đạm căn bản không cho bọn họ thời gian phản ứng, giơ đao lên xông thẳng vào quân địch, chém giết thẳng về hướng Mạc Lệ. Lý Hiến lập tức hô: "Giết, vì Lâm tướng quân báo thù!" Nhìn Lâm Đạm hoàn toàn bị người người bao vây, nội tâm hắn tràn đầy rung động. Nếu Lâm tướng quân cứ một mực bị treo trên giá hành hình như thế, chịu đựng sự sỉ nhục của người Hung Nô, Lâm gia quân tất sẽ gãy. Cuộc chiến này không cần đánh, bọn họ đã bại từ trong tâm.
Nhưng Lâm Đạm đã làm bừng tỉnh huyết tính chôn giấu trong xương mọi người, sự hi sinh của Lâm tướng quân khơi dậy nỗi căm phẫn và ý chí chiến đấu của họ, cuộc chiến này có cơ hội chuyển bại thành thắng. Lý Hiến rút kiếm xông vào quân địch, định đuổi kịp Lâm Đạm, nhưng cô lại càng chém càng xa.
Cô đao pháp tinh xảo, võ nghệ cao cường, phàm là kẻ địch tới gần cô, chưa kịp làm nên trò trống gì đã bị cô chém bay đầu, ngã văng xuống ngựa. Cô cũng không thèm nhìn tới người ngoài, chỉ để ý dùng đôi mắt đỏ lừ nhìn chằm chằm Mạc Lệ, nơi đi qua máu bắn tung tóe, thế như chẻ tre.
Lần đầu tiên trong đời, trong lòng Mạc Lệ sinh ra chút sợ hãi, nhưng cũng không tránh, ngược lại tiến thẳng tới nghênh đón. Ông ta là chủ soái trong quân, không thể lâm trận lùi bước, nếu không đánh lại, tự nhiên sẽ có thân binh tới cứu viện, chẳng lẽ thiên quân vạn mã của ông ta còn phải sợ một tiểu cô nương như cô sao?
Chỉ tiếc ông ta đã đánh giá thấp võ nghệ của Lâm Đạm, vừa đánh một hiệp đã thiếu chút nữa bị Lâm Đạm gọt rơi đầu. Thật may là ông ta ngửa người về sau, nguy hiểm tránh khỏi một kích trí mạng, làn da bị đao khí cuồng mãnh chấn cho tê dại. Tuấn mã của ông ta thì không được may mắn như ông ta, chỉ thấy một cột máu phóng lên cao, cái đầu vừa ngẩng cao của con ngựa nay bị chém bay, bốn vó ngựa xông về phía trước mấy bước, sau đó bất ngờ nằm vật xuống.
Mạc Lệ té ngã trên đất, không kịp bò dậy đã bị một chưởng của Lâm Đạm đánh ngất, bị bắt lên lưng ngựa.
Lâm Đạm giữ chặt Mạc Lệ lao ra khỏi vòng vây, người Hung Nô muốn cứu chủ soái không muốn sống vây lại, tất cả đều bị cô chém sạch. Cô biết thành một huyết nhân, máu tươi sũng ướt trên người, tí tách tí tách nhỏ xuống đất, dáng vả nhìn qua hết sức đáng sợ. Dần dần, người Hung Nô vây giết cô tất cả đều rút lui, trong mắt ai cũng lộ vẻ sợ hãi.
Nhưng cô không hề muốn bỏ qua cho họ, xách đại đao đuổi giết. Cô giết tới nơi nào, đội hình nơi đó tán loạn, thoáng chốc, trên mặt đất xếp một tầng thi thể dày, tựa như lúa mì mùa thu hoạch dưới lưỡi hái, lại tựa như oan hồn treo trên cây gậy của thần chết, thủ đoạn ngoan tuyệt.
Binh lính Đại Ngụy theo Lâm Đạm giết đến mù quáng có rất nhiều, bọn họ lòng tràn đầy cừu hận, chỉ biết mình phải lấy thủ cấp của đám Hung Nô này để truy điệu đồng đội họ, an ủi anh linh của họ, không hề sinh ra chút ý rút lui nào. Cuộc chiến này kéo dài từ lúc mặt trời mọc tới lúc mặt trời lặn, khi Lâm gia quân phục hồi tinh thần lại, đại quân Hung Nô đã rút hết đi, chỉ để lại hài cốt đầy đất.
Mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, trong mắt không khỏi dâng lên ánh nước.
Đinh Mục Kiệt đứng ở trên cao biểu tình rất kinh ngạc. Cách quá xa, hắn không thấy rõ tình hình cụ thể trên chiến trường, nhưng hắn có thể thấy một điểm nhỏ dẫn đầu xông tới đại quân Hung Nô, hoàn toàn lấy sức một người phá vỡ thiết kỵ của Hung Nô, tiến vào vòng vây. Phía sau cô, quân đội nước Đại Ngụy mới bắt đầu xung phong, tả quân hữu quân chia làm hai cánh tách đôi kỵ binh Hung Nô, phân nhỏ ra thành từng tốp nhỏ mà giết.
Điểm nhỏ kia đi tới chỗ nào, binh lính Hung Nô đổ rạp đến chỗ đó, có thể nói đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Đinh Mục Kiệt rung động tới không có từ ngữ nào để miêu tả, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm điểm nhỏ đó, không dám lơi là. Cho đến khi đại quân Hung Nô tháo chạy, chỉ để lại khói hiệu đầy đất, điểm nhỏ đó cũng từ từ trở về quân nước Ngụy, hắn mới thở mạnh ra một hơi. Thắng, cuộc chiến tất bại không thể nghi ngờ này, cuối cùng nước Ngụy đã giành thắng lợi! Kết cục hắn không có cách nào sửa đổi, bị một người khác dễ dàng thay thế. Đó là ai, là Lâm Đạm sao?
Đinh Mục Kiệt nhảy lên ngựa, chạy thật nhanh về doanh trại, còn chưa tới gần lều vải của Lâm Đạm đã không ngừng nghe thấy người xung quanh dùng giọng điệu thán phục miêu tả lại cuộc chiến vừa rồi. Người đánh đâu thắng đó quả nhiên là Lâm Đạm! Vì vậy hắn dần dần chậm lại bước chân, vừa đi vừa lắc đầu cười khẽ, trong tiếng cười tràn đầy bi ai và tự giễu. Đời trước, thời điểm Lâm Đạm bị hắn khóa ở hậu trạch, không thể xông pha chiến trường báo thù thay người nhà, nàng đã nghĩ gì? Nàng hoàn toàn có năng lực quyết định thắng bại của cuộc chiến, lại bị một nam tử tư lợi làm chậm trễ. Hắn làm nhục nhân cách của nàng, không chú ý tới năng lực của nàng, cuối cùng còn tước đoạt tự do của nàng. Hắn đúng là tội không thể tha! Nếu hắn có thể buông tay ra, để nàng rời đi, có lẽ không cần tới đời này, bọn họ đời trước đã có kết cục khác hẳn rồi!
Nghĩ càng nhiều, Đinh Mục Kiệt lại càng cảm thấy xấu hổ, đi tới trước doanh trướng càng không dám tới gần thêm một bước, hắn sợ đối mặt với Lâm Đạm, nhưng tiếng huyên náo bên trong trướng khiến hắn lập tức bỏ hết suy nghĩ linh tinh trong đầu, bước vào thật nhanh.
Chỉ thấy Lâm Thanh hung hăng níu cổ áo Lâm Đạm, nghiêm nghị truy hỏi: "Tỷ làm sao có thể giết cha! Tỷ làm sao xuống tay được! Tỷ võ công cao cường như vậy, có khả năng vọt vào vòng vây cứu cha ra, vì sao lại rút tên ra bắn cha? Tỷ thật ác độc! Tỷ có còn là người không?"
Tướng lĩnh trong quân đều vây lại khuyên giải hắn, hốc mắt hồng hồng, hiển nhiên cũng đã khóc.
Lâm Đạm một câu cũng chưa nói, chậm rãi đẩy tay Lâm Thanh ra, đi ra doanh trướng, tới trước Diễn Võ trường bày đầy thi thể và quan tài. Binh lính túc trực bên linh sàng vội vàng lui ra hai bên, tạo một con đường cho cô đi tới. Cô đi thẳng tới trước, lẳng lặng nhìn quan tài bằng gỗ đen nhánh, sau đó không nói một lời quỳ xuống. Trong những quan tài gỗ này có con cháu nhà họ Lâm, cũng có các tướng sĩ tử trận.
Lâm Thanh đuổi theo, nước mắt chảy dài: "Đồ hung thủ giết cha như tỷ, tỷ không có tư cách quỳ ở chỗ này! Tỷ cút ra ngoài cho đệ!"
Lý Hiến cũng nghe không nổi nữa, một quyền nện trên mặt Lâm Thanh, hận rèn sắt không thành thép mắng: "Ngươi cho rằng tiến vào vòng vây cứu Lâm tướng quân ra là chuyện dễ? Lâm Đạm là người, không phải thần, tay của nàng còn chưa dài đến vậy! Lâm tướng quân vì sao muốn chết? Bởi ông muốn hi sinh mình để bảo toàn mọi người. Nếu ông không chết, mọi người không thể nâng cao ý chí chiến đấu, không có ý chí chiến đấu, tất cả mọi người ở đây đều chết trận, mà biên cương chúng ta đang bảo vệ, Tổ quốc chúng ta đang bảo vệ, sẽ bị thiết kỵ của Hung Nô đạp nát. Đúng như lời của Lâm tướng quân, ông chết tại chỗ này, vui thay sướng thay, ông không hối hận! Nếu không có sự hi sinh của Lâm tướng quân, không có sự quả quyết của tỷ tỷ ngươi, ngươi còn có thể hoàn hảo đứng ở chỗ này la mắng chắc? Ngươi thiếu tỷ tỷ ngươi một cái mạng, ta cũng thiếu nàng một cái mạng, tất cả những ai còn sống, đều thiếu nợ nàng một cái mạng!"
Lý Hiến nức nở nói: "Mũi tên này, vốn nên là ngươi tới bắn, hoặc do ta tới bắn, nhưng chúng ta không gánh nổi trách nhiệm này, chúng ta khiến cho Lâm tướng quân thất vọng! Chỉ có Lâm Đạm đứng ra, thay chúng ta hoàn thành sứ mệnh vốn nên do chúng ta hoàn thành. Lâm tướng quân mắng không sai, chúng ta đều là đám con mẹ nó mềm yếu! Thi thể cha ngươi, tổ phụ ngươi, ca ca ngươi, thúc thúc, bá bá đều ở chỗ này, anh linh của họ đang ở trên trời cao nhìn xuống, ngươi thử hỏi họ một chút, họ có từng trách Lâm Đạm hay không!"
Lâm Thanh nhớ tới lời cha trước khi chết, ông nói ông cao hứng hơn bất kỳ trận thắng nào, bởi người nhà họ Lâm đã có trụ cột mới. Không nghi ngờ chút nào, trụ cột này không phải chỉ Lâm Thanh, mà là Lâm Đạm. Ông hoàn toàn chưa từng trách cứ Lâm Đạm, trái lại, ông vì có cô mà kiêu ngạo. Tội giết cha này, vốn nên do đứa con út tới gánh vác, mà Lâm Thanh lại khiếp đảm, lúc này mới rơi trên đầu Lâm Đạm.
Hắn dựa vào đâu để oán trách Lâm Đạm, dựa vào sự vô năng của mình sao? Lâm Thanh tỉnh táo lại dần dần lộ thần sắc hối hận.
Mà lúc này, Lâm Đạm rút một con dao găm từ trong ống giày ra, không chút do dự đâm thẳng vào bụng mình, từ từ nói: "Ta dùng máu của ta để rửa sạch tội giết cha có được không? Nếu hôm nay ta không chết, ngày sau nhất định đạp bằng Hung Nô, xin chư vị tướng sĩ và anh linh đầy trời, hãy làm chứng cho ta." Dứt lời hung hăng đâm thêm hai nhát.
13.
Lâm Thanh bị hành động tự hại mình bất ngờ của Lâm Đạm dọa sợ, nhất thời sững sờ tại chỗ. Lý Hiến kịp phản ứng đầu tiên, muốn đỡ cô dậy, nhưng cô vững vàng quỳ trên đất, chưa từng di động nửa phân, phảng phất có sức nặng ngàn cân.
Đinh Mục Kiệt cũng chạy theo hỗ trợ, đỏ mắt hô: "Lâm Đạm muội đang làm gì thế, muội hà tất phải vậy! Nguyên soái và tướng quân đang ở trên trời nhìn muội đấy, bọn họ tuyệt đối không trách muội! Muội mau đứng dậy đi! Người đâu, mời quân y tới đây, nhanh lên!" Sống hai đời, hắn chưa từng hốt hoảng như vậy, sâu trong nội tâm dâng trào nỗi sợ hãi khó tả. Hắn sợ Lâm Đạm lúc này sẽ rời đi, giống như Lâm lão nguyên soái, Lâm tướng quân, cùng tất cả con cháu nhà họ Lâm. Hóa ra chết trận sa trường, da ngựa bọc thây nói thì đến là oanh liệt, lúc đối mặt lại gian nan tới vậy.
Lâm Đạm chậm rãi, kiên định hất Đinh Mục Kiệt và Lý Hiến ra, liếc mắt nhìn quân y vội vàng chạy tới. Quân y này bị ánh mắt của cô dọa sợ liên tiếp lùi về phía sau, không dám đến gần. Cô lúc này mới nhìn thẳng Lâm Thanh, từng câu từng chữ nói: "Ngày mai nếu tỷ chết, tội giết cha coi như tỷ đã chuộc lại; ngày mai nếu tỷ không chết, tỷ liền diệt Hung Nô, vì con cháu nhà họ Lâm, vì tất cả tướng sĩ chết trận, báo thù, như vậy có được không?"
Lâm Thanh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, bùm một tiếng quỳ xuống, nước mắt giàn giụa hô lên: "Tỷ tỷ, đệ sai rồi! Đệ thật sự sai rồi! Mới vừa rồi đệ không nên nổi giận với tỷ, đệ chỉ giận bản thân mình vô năng! Tỷ mau đứng lên đi, để quân y giúp tỷ băng bó vết thương, đệ van cầu tỷ đó!"
Lâm Đạm mặc kệ không để ý tới hắn, không nói một lời quỳ trước linh cữu, mặc cho máu tươi của mình chảy ròng ròng. Bất kể thế nào, Lâm Thiết đích thực do cô giết, hình phạt này cô phải tới gánh vác. Cùng lúc đó, cô cũng đang không ngừng tu luyện nội lực, nhưng phát hiện mình dường như chạm tới một vách ngăn rất kiên cố, lấy tư chất trước mắt của cô căn bản không cách nào đánh vỡ. Nói cách khác, dù cô chưa từng sinh ra băn khoăn, tiếp tục tu luyện võ công, cũng không có khả năng cứu được Lâm Thiết.
Nhân lực có hạn, hết thảy đều làm hết sức mình, có chăng phải nhìn ý trời mà thôi. Nghĩ tới đây, Lâm Đạm rốt cuộc bỏ qua tia tự trách cuối cùng, rơi vào trầm mặc.
Lâm Thanh khổ sở khuyên nhủ cô, mỗi lần lay động cô một cái, lại thấy nhiều máu hơn từ bụng cô chảy xuống, nhất thời không dám lộn xộn nữa. Hắn khóc tới không thở được, khóc tới mặt mày đầy nước mắt nước mũi, giống như một đứa trẻ không nơi nương tựa, lạc mất phương hướng. Hết thảy những gì chị mình phải gánh bây giờ, vốn là trách nhiệm của hắn, do hắn khiếp đảm trốn tránh, chị mới đứng ra. Người hắn hận nhất không phải chị, mà là chính hắn, là sự vô năng hèn yếu của bản thân!
Lý Hiến đỏ mắt hô lên: "Người đâu, mang Lâm tướng quân về cho ta!"
Đinh Mục Kiệt chợt tiến lên một bước, nói giọng khàn khàn: "Các ngươi đừng động vào nàng. Nếu không cho nàng quỳ ở đây tạ tội, thì sẽ ảnh hưởng tới đạo khảm trong lòng nàng. Việc này so với giết nàng còn khiến nàng khó chịu hơn, các ngươi biết chưa?" Đã từng, hắn quá coi thường cảm thụ của Lâm Đạm, nhưng hôm nay, hắn nguyện ý đứng ở góc độ của cô, tỉ mỉ cân nhắc cho cô từ mọi phương diện. Cô muốn chuộc tội, vậy cứ để cô chuộc, hắn bồi cô là được rồi.
Nghĩ vậy, hắn vén vạt áo lên, chậm rãi quỳ xuống bên cạnh Lâm Đạm.
Lý Hiến nhắm hai mắt, lồng ngực hỗn loạn một trận, cuối cùng nhẹ nhàng khoát tay, để tướng sĩ vây quanh lui đi. Tội giết cha, ba chữ này nặng nề bao nhiêu, hắn không cách nào tưởng tượng, cũng không dám tưởng tượng. Hắn chỉ biết là, nếu mình trao đổi vị trí với Lâm Đạm, nhất định không có cách nào còn sống trở về, càng không có cách nào quỳ ở chỗ này, bởi từ thời điểm lên chiến trường hắn đã sớm hỏng mất, sau đó bị Hung Nô tàn sát mà chết.
Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của Lâm Đạm, trong mắt không ngừng chớp động, có thấu hiểu, có kính nể, có thương tiếc và ưu tư. Hắn biết, Lâm tướng quân nở nụ cười mà chết, lúc chết trong lòng tràn đầy vui vẻ yên tâm. Bởi vì có Lâm Đạm ở đây, nhà họ Lâm tuyệt không ngã xuống. Cô có thể làm chuyện người thường không thể làm, gánh vác trách nhiệm người thường không thể gánh, xương sống của cô còn cứng rắn hơn sắt thép, cô mới là linh hồn của Lâm gia quân.
Qua được khúc mắc lần này, trên đời sẽ không còn khó khăn nào có thể đánh ngã cô, cô sẽ trở nên bền chắc không thể gãy!
Hiển nhiên, mấy vị tướng lĩnh còn lại cũng nghĩ vậy, vì thế họ lục tục đi tới sau lưng Lâm Đạm, cùng cô quỳ xuống, ánh mắt nhìn cô tràn đầy thuần phục và kính sợ. Cô không thẹn với lòng, không thẹn với nhà họ Lâm đời đời trung liệt, càng không thẹn với mấy trăm ngàn tướng sĩ vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc!
Hôm nay nếu không có Lâm tướng quân quên mình hi sinh, nếu không có quyết định dứt khoát của Lâm Đạm, nơi này đã không còn quân tây chinh nữa.
Nhìn thấy mấy vị tướng quân cũng quỳ xuống, các binh lính cũng xúm lại, đồng loạt quỳ xuống. Bọn họ quỳ xuống từ xa nhìn bóng người gầy nhỏ phía trước, ánh mắt càng thêm kiên định. Lâm tướng quân đã chết, song, họ lại có Lâm tướng quân mới rồi.
Tiếng khóc thút thít của Lâm Thanh dần dần dừng lại. Hắn nhìn các đồng đội trái phải quanh mình, quay đầu nhìn binh lính đông nghìn nghịt, đáy lòng dâng lên nỗi xấu hổ khó tả.
Một bên khác, Tiết Chiếu đang nằm trong doanh trướng chờ đợi quân y rút tên ra cho mình. Hôm qua tỉ thí, thật ra gã đã bị Lâm Đạm đánh trọng thương, nhưng ngại mặt mũi nên giấu giếm, lên chiến trường tự nhiên không lực ứng đối, rất nhanh bị bắn trúng, ngã nhào xuống ngựa. May mắn thân binh của gã đã sớm được gã phân phó, lập tức mang gã lùi về sau, lúc này mới giữ được một cái mạng.
Sau khi về quân doanh, gã không nuốt trôi cục tức này, sai người tung lời đồn Lâm Đạm lòng dạ ác độc, ngay cả cha ruột mình cũng dám giết ra khắp nơi, xúi giục Lâm Thanh gây chuyện với Lâm Đạm. Căn cứ theo tiếng huyên náo mà phán đoán, bên kia chắc loạn rồi chứ gì?
Mới nghĩ tới đây, tâm phúc của gã vén rèm lên tiến vào, thấp giọng nói: "Tướng quân, quân y canh giữ ở linh đường không chịu qua đây, bảo muốn thời thời khắc khắc nhìn Lâm Đạm, ngừa nàng ta bất ngờ xảy ra chuyện gì."
"Lâm Đạm thế nào?" Tiết Chiếu trong tâm vui mừng.
Tâm phúc thở dài nói: "Vì chuộc tội, nàng ta vẫn cắm ba đao trên người, đao nào cũng ở trên bụng, nếu không qua nổi tối nay, linh đường sẽ thêm một quan tài gỗ nữa. Nữ tử tính tình cương liệt như vậy, ta bình sinh lần đầu thấy. Lâm Thanh bây giờ đừng nói tới nháo với nàng ta, ngay cả thở hổn hển cũng không dám, quỳ xuống sau lưng nàng ta dập đầu, dập đến trán chảy máu, trong lòng hối hận muốn chết. Lý Hiến, Lý Trung, Phương Châu mấy người họ đều quỳ xuống sau lưng nàng ta, hoàn toàn bị nàng ta thu phục, còn có những binh lính khác, ánh mắt nhìn nàng ta đều toát ra ánh lửa, sợ đã sớm tâm phục khẩu phục nàng ta. Nếu nàng ta không chết, quân tây chinh sẽ trả lại họ Lâm, Lâm của Lâm Đạm."
Tiết Chiếu nghe trợn mắt há hốc mồm, qua thật lâu mới cắn răng nói: "Nhà họ Lâm làm sao bỗng nhiên toát ra một nhân vật như vậy! Nếu người người đều hèn nhát giống tên Lâm Thanh kia thì tốt bao nhiêu! Các ngươi trở về thảo luận một chút, xem có thể dùng lại kế cũ, diệt trừ nàng ta không."
Tâm phúc vội vàng ngăn cản: "Tướng quân, ngài không cần nghĩ, Lâm Đạm tàn sát quân Hung Nô giống như thái rau bổ dưa, lên chiến trường đừng nói tới ám toán nàng ta, ngay cả lại gần nàng ta cũng khó. Ngài chờ một chút nữa đi, nhỡ đâu ngài mai nàng ta mất máu mà chết thì sao?"
"Cũng được, vậy đợi thêm một ngày." Tiết Chiếu thở một hơi, khó nhọc nói: "Nhanh nhanh tìm quân y tới cho ta, ta đau không chịu nổi nữa rồi."
Đêm đó, quân y thay gã rút mũi tên, lại không đoán được thời gian kéo dài quá lâu, vết thương nhiễm trùng, tâm mạch bị tổn hại, dẫn tới sốt cao, dùng mấy thang thuốc mạnh đều không cứu lại được. Tâm phúc của gã một lời đoán trúng, trong linh đường quả nhiên lại nhiều hơn một chiếc quan tài gỗ.
---
Một đêm rất dài rốt cuộc đã qua, Lý Hiến và Đinh Mục Kiệt đồng thời đưa tay ra, muốn chạm vào Lâm Đạm, nhưng lại đồng loạt dừng lại, cẩn thận quan sát đối phương. Bọn họ tựa hồ mới phát hiện sự tồn tại của nhau, trong mắt có tìm tòi nghiên cứu, còn có địch ý khó thể nhận ra.
Tiếng 'tùng tùng tùng' từ xa truyền tới, phá vỡ sự yên lặng buổi sớm mai, đó là tiếng trống trận của người Hung Nô. Bọn họ toàn trận thất bại, chủ soái bị bắt, tự nhiên không thể chờ được dù một khắc nào, muốn dựng cờ tái chiến.
Lâm Đạm đột nhiên mở mắt ra, không thèm nhìn tới hai người bên cạnh, chỉ để ý xé ra vải hiếu (1) trên đầu, quấn chặt bên hông, giơ đao liền đi: "Tiếp tục chiến đấu!"
"Tái chiến! Vì tướng sĩ chết trận trả thù!" Binh lính quỳ xuống sau lưng cô vốn ai nấy mặt mày bi thương, thấy cô bình an vô sự, trong nháy mắt tinh thần dâng cao. Bọn họ nhanh chóng đứng lên, lần nữa mặc chiến bào còn chưa khô máu lên người, sau đó ngay ngắn có thứ tự trở về đội ngũ, sắp xếp xong đội hình. Đội quân này vẫn là đội quân ngày hôm qua, nhưng hoàn toàn khác so với ngày hôm qua, giống như lần nữa đúc lại linh hồn và xương cốt.
"Nguyên soái, nên lên đường." Lâm Đạm giữ Mạc Lệ xương cốt vỡ nát, gân tay gân chân đều đứt trong tay.
"Lên đường." Lý Hiến liếc Mạc Lệ sống chết không rõ một cái, cũng không hỏi nhiều.
Nhìn bóng lưng lần nữa đi xa của Lâm Đạm, Đinh Mục Kiệt lòng tràn đầy thất bại. Nếu như có thể, hắn cũng muốn sóng sai với cô, kề vai tác chiến. Hắn không muốn thi lại khoa cử nữa, không muốn phò tá Cửu Hoàng tử nữa, ngôi vị đế vương kia ai thích ngồi thì ngồi, hắn chỉ nguyện trông nom Lâm Đạm, mong cô bình an.
---
Đến chiến trường, Lâm Đạm bắt chước làm theo, đập bể răng Mạc Lệ, treo y lên cột cờ cao cao, khinh miệt nói: "Người Hung Nô các ngươi, mỗi một kẻ đều là con cọp không răng, không đủ gây sợ hãi. Sớm muộn có một ngày, ta sẽ nhổ hết nanh vuốt của các ngươi, diệt sạch bộ tộc của các ngươi, khiến các ngươi vĩnh viễn biến mất trên thảo nguyên này!"
Đại quân Hung Nô xưa nay phách lỗi vô cùng, lần này giận mà không dám nói gì, ngẩng đầu nhìn Mạc Lệ bị hành hạ tới không còn hình người, trong lòng dâng lên sợ hãi. Hôm qua Lâm Đạm giống như một sát thần, tùy ý thu hoạch tính mạng của người Hung Nô. Bóng người đạp máu mà đến của cô hằn sâu vào trí nhớ họ, thành dấu ấn khó lòng phai mờ. Nếu người nào đó khác nói ra lời độc ác như cô vừa rồi, rằng muốn tiêu diệt Hung Nô, bọn họ nhất định sẽ cười nhạo đối phương suy nghĩ hão huyền, nhưng lời này do chính miệng Lâm Đạm nói ra, lại giống như lá cờ báo hiệu, khiến họ đáy lòng họ tỏa ra tầng tầng ý lạnh.
Bọn họ không biết, chỉ đánh một trận, họ đã bị Lâm Đạm làm kinh sợ.
Một do thám Hung Nô ghé vào bên tai võ tướng Hung Nô nói gì đó, ánh mắt luôn liếc về vùng bụng nhuốm máu của Lâm Đạm. Võ tướng gật đầu một cái, dùng tiếng Hồ trả lời, sau đó dùng tiếng Hán cất cao giọng thách thức, bảo muốn một đấu một với Lâm Đạm. Bọn họ hiển nhiên phát hiện Lâm Đạm bị trọng thương, nếu có thể kích cô đi ra, bắt sống cô, có thể đổi chủ soái trở về. Một chiêu này không hề mới, nhưng thắng ở chỗ hữu dụng.
Lâm Thanh càng xấu hổ hơn, nếu không phải đây là chiến trường, hắn hận không thể tìm một lỗ nẻ mà chui xuống. Nếu không phải do hắn hèn yếu, giận cá chém thớt, chị hắn nào sẽ bị thương nặng tới vậy? Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, cô chảy máu suốt một đêm, vốn là người yếu, hôm nay hơi phân tâm chút thôi, rất có thể sẽ bị giết chết. Hắn rốt cuộc đã làm gì vậy! Nếu ông nội và cha ở dưới suối vàng biết được, nhất định đối hắn thất vọng vạn phần!
__________
(1) Vải hiếu: là tấm vải trắng quấn trên đầu khi để tang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play