6. Đinh Mục Kiệt lăn lộn trong quan trường mấy chục năm mà từ đầu tới cuối sừng sững không ngã, tự nhiên bằng vào bản lĩnh thực sự. Hắn quá giỏi về tính toán lòng người, quá giỏi về dùng thủ đoạn đạt được mục đích, Lâm Uyển hiện tại sao phải đối thủ của hắn. Thấy hắn chẳng những muốn kết hôn với mình, còn muốn dời ngày trước đến ba ngày sau, Lâm Uyển nóng nảy, vội vàng hô: "Chớ đi, ta không muốn gả! Ta không muốn gả cho huynh!" Rốt cuộc bức Lâm Uyển phải nói thật, Đinh Mục Kiệt chỉ cảm thấy cỗ bi ai nồng đậm xộc thẳng lên đầu, làm hốc mắt hắn chua xót. "Bát tự là ngươi gây ra đúng không? Mẹ ngươi là thánh nữ Miêu Cương, độc chết một ao cá không phải việc khó, đừng nói tới độc chó mèo nhà ta phát điên." Hắn đứng đưa lưng về phía Lâm Uyển, đôi mắt nhắm thật chặt, bởi hắn sợ mình vừa mở mắt, nước mắt sẽ chảy ra. Đời trước hắn trải qua biết bao khó khăn, cũng chỉ khóc một lần lúc Lâm Uyển ra đi. Nước mắt hai đời, đều tốn ở trên người nàng ta, kết quả có được lại là thế này... "Bát tự nào, ta không hiểu huynh nói cái gì." Lâm Uyển quả quyết chối từ, "Ta chẳng qua không thích huynh, không muốn gả cho huynh." "Không thích ta, vì sao ngươi không nói sớm? Không thích ta, thời điểm nhìn thấy ta tại sao ngươi còn ngượng ngùng đỏ mặt, ánh mắt lóe lên, giả bộ ái mộ ta lắm? Ngươi rốt cuộc không thích con người ta, hay chê gia thế hèn mọn của ta?" Đinh Mục Kiệt tiếp tục nói: "Hôm đó ở trong hồ, ta muốn nhận lấy ngươi, ngươi quay đầu, nhìn thấy là ta, trên mặt lộ ra biểu tình khiếp sợ cùng kháng cự, theo bản năng đẩy ta một cái. Dưới tình huống nguy cấp, động tác của một người thường thể hiện ý tưởng chân thật nhất trong nội tâm họ. Ngươi không muốn bị ta cứu, ta biết, nhưng ta không dám nghĩ sâu thêm." Hắn cố nén bi thương: "Bộ diêu vàng cũng do ngươi làm hỏng đúng không? Kết quả gài tang vật lên đầu Đinh Hương. Ngươi mời nàng tới Lâm phủ, dùng đồ trang sức để khơi gợi đề tài, từng bước từng bước nhấc lên lòng hiếu kỳ của Đinh Hương, khiến nàng chủ động nói mình muốn xem bộ diêu của lão thái quân, nhưng không nói vật đó quý báu thế nào. Đợi nàng cầm lên lại dẫn dắt nàng lay động bộ diêu, để cánh phượng vốn đã gãy lìa rơi ra. Ngươi còn làm bộ đại nhân đại nghĩa, muốn thay nàng nhận tội, thực ra đã sớm đoán được nàng bản tính ngay thẳng hiền lành, sẽ không nhẫn tâm để ngươi làm vậy. Trước mặt Đinh Hương, ngươi là một tẩu tử có tình yêu thương, có trách nhiệm; trước mặt lão thái quân, ngươi là một tôn nữ trọng tình trọng nghĩa, ngươi được tất cả mọi người yêu thích, nhưng đẩy Đinh Hương vô tội nhất ra làm hình nhân thế mạng. Nàng dùng tình cảm chân thật đối đãi ngươi, ngươi báo đáp nàng thế nào?" Nói tới chỗ này, Đinh Mục Kiệt có chút hít thở không thuận. Đổi thành hắn lúc mới đôi mươi, chưa chắc có thể nhìn thấu lắt léo bên trong, nhưng hắn hôm nay sớm tung hoành quan trường, trải qua thế sự, sao có thể bị mánh khóe nhỏ nhặt này lừa gạt? Nước cờ này từng bước từng bước, mỗi bước đều đoán trúng tính cách nhược điểm của Đinh Hương, dẫn dắt nàng từng bước rơi vào tay giặc, mà Lâm Uyển chẳng những không liên quan, còn được mỹ danh khắp nơi, tính toán lòng người vô cùng tường tận. Sống lại rồi, Đinh Mục Kiệt không phải không thấy rõ bộ mặt thật của nàng ta, chẳng qua từ đầu tới đuôi không dám tin tưởng. Lâm Uyển là chấp niệm hai đời của hắn, há có thể buông tha trong một sớm một chiều? Nhưng bây giờ, không buông tha không được, Lâm Uyển chẳng những muốn dồn hắn tới đường cùng, còn tự ép mình tới đường cùng. Vì đạt được mục đích, nàng ta ác với người khác, đối với mình còn ác hơn. Nghĩ tới đây, Đinh Mục Kiệt đột nhiên quay đầu lại, dùng hai mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn nàng ta chằm chằm: "Hôm đó ở Tưởng phủ, ta thiếu chút nữa quan hệ với Lâm Đạm, có phải cũng do ngươi sắp xếp không?" Lâm Uyển vẻ mặt hốt hoảng, ánh mắt né tránh, nhưng vẫn phủ nhận nói: "Bộ diêu vàng kia đúng là do ta làm hỏng, ta thừa nhận, nhưng chuyện còn lại ta một mực không biết, huynh đừng có vu oan cho ta! Huynh biết lão thái quân từ trước tới giờ không thích hai mẹ con chúng ta, nếu biết ta làm hỏng bảo bối của bà, ta và mẹ ta đều phải chịu trận, từ nay về sau bà càng không thích. Ta phải lập gia đình, không có quan hệ tốt với bà, mẹ ta phải làm sao bây giờ? Mẹ ta còn phải hầu hạ lão thái quân a! Đinh Hương dù sao cũng là khách, thay ta nhận chuyện này không có ảnh hưởng gì tới nàng cả, cho nên ta mới gọi nàng đến. Ta chỉ có chút khiếp đảm, nảy sinh ít tâm tư, huynh sao có thể nghĩ ta xấu xa như vậy!" Dứt lời đã ô ô khóc lên. Nhưng nước mắt của nàng ta không bao giờ đánh động được Đinh Mục Kiệt nữa. Trong hoảng hốt hắn nhớ lại đời trước, Lâm Uyển dùng chính bộ dáng điềm đạm đáng yêu này, hỏi dò rất nhiều tin tức từ chỗ hắn. Có một lần, mưu kế của hắn bị Khang Vương đoán được, thiếu chút nữa bị đối phương lật ngược hoàn toàn, may mứn hắn rời xa Kinh thành, tránh được tai mắt Khang Vương, lúc này mới ngăn được cơn sóng dữ. Lúc ấy hắn luôn cho rằng bên người Khang Vương có nhân tài hỗ trợ, người này thần cơ diệu toán, có thể đoán được từng nước cờ của mình. Hắn còn nghĩ nên tìm ra nhân tài này, hoặc thu về sử dụng, hoặc hoàn toàn diệt trừ, nhưng chưa từng nghĩ tới, nhân tài đó là Lâm Uyển, mà nàng ta dựa vào việc bán đứng hắn, có cuộc sống phong quang ở hậu viện Khang Vương. Cuối cùng, hắn và Cửu Hoàng tử thắng được chiến thắng cuối cùng trong trận chiến tranh đoạt, Khang Vương bị cấm túc, Lâm Uyển cũng đương nhiên thất sủng. Sau đó nàng ta trúng độc, bị Khang Vương đưa ra khỏi Kinh thành điều dưỡng, giờ nghĩ lại đây chính là nước cờ ẩn cuối cùng của Khang Vương, mục đích là câu con cá lớn mình đây. Nhưng chưa đợi mình trúng chiêu, Khang Vương đã không chịu được chết trước, nước cờ này hỏng hoàn toàn... Làm lại một lần, rất nhiều chuyện đời trước không rõ, tới hôm nay, Đinh Mục Kiệt đã nhìn thấu cả. Hắn không còn cách nào nhẫn nại nữa, hai mắt đỏ ngầu hơi nhắm, hai giọt nước mắt nóng bỏng chảy ra. Giờ phút này đời trước, hắn bị buộc lập gia đình với Lâm Đạm, cuộc sống qua rất bình tĩnh, nào sẽ nóng lòng như bây giờ. Mà Lâm Uyển như nguyện thoát khỏi vị hôn phu là hắn, tự nhiên cũng không gây ra chuyện sau này, từ đó bại lộ bộ mặt thật. Nàng ta lừa gạt hắn cả đời, lợi dụng tình yêu và quyền thế của hắn, mưu đoạt lợi ích cho chính nàng ta, còn làm hắn đến chết cũng không thể quên nàng ta được, còn ôm bài vị nàng ta xuống mồ... Đinh Mục Kiệt càng nghĩ càng cảm thấy mình là một trò cười từ đầu đến chân, một bên rơi lệ một bên tự giễu, máu chảy trong cơ thể dần dần lạnh thấu. "Muốn từ hôn cũng do nhà ngươi từ hôn, cái mũ vô tình vô nghĩa ta không đội." Lãnh đạm vô cùng lưu lại câu này, hắn đẩy cửa đi ra ngoài. Vô luận đời trước hay đời này, hắn đều trả giá quá nhiều vì Lâm Uyển, từ này về sau, hắn sẽ không chiếu cố tới nàng ta dù chỉ nửa phần nữa. Con đường nàng ta tự chọn, vậy để nàng ta tự mình đi thôi. "Cha ta không thể nào chủ động từ hôn, Mục Kiệt, huynh giúp ta một lần cuối cùng đi, ta van cầu huynh!" Lâm Uyển vội vàng nhảy xuống giường, kéo ống tay áo Đinh Mục Kiệt. Cách rất gần, Đinh Mục Kiệt mới phát hiện sắc mặt tái nhợt của nàng ta là do trát phấn quá dày mà có, không phải thật sự bị bệnh. Có thể thấy, nàng ta đóng kịch đã thành thói quen, vì để mình khá hơn một chút, nàng ta không hề keo kiệt bán đứng bất kỳ kẻ nào, thậm chí bao gồm chính mình. Lúc này Đinh Mục Kiệt không chỉ thấy máu lạnh, ngay cả tim cũng lạnh, chăm chăm nhìn nàng ta một lúc lâu, sau đó không quay đầu lại nữa rời đi. Lâm Uyển đuổi theo phía sau sốt ruột hô: "Mục Kiệt, huynh rốt cuộc có từ hôn hay không, huynh cho ta một câu trả lời chính xác đi!" Nàng ta đuổi tới cửa thì không dám chạy tiếp nữa, chỉ có thể hoang mang nhìn bóng lưng từ từ đi xa của đối phương. Đinh Mục Kiệt đầu óc mông lung, cưỡi ngựa chạy tùy ý, bất tri bất giác chạy tới ngôi miếu hồi trước hắn thích tới bái phỏng nhất. Đứng trước cửa miếu hồi lâu, hắn rốt cuộc không địch lại nội tâm đau khổ, từ từ đi vào, lại thấy một bóng người không thể quen thuộc hơn nữa đứng trước một bức tường, tựa hồ dừng chân xem cái gì. "Lâm Đạm, sao ngươi lại ở chỗ này?" Hắn khàn khàn mở miệng, biểu tình thoáng như cách một đời. "Ngươi biết ta?" Lâm Đạm tự nhiên biết người này là Đinh Mục Kiệt, dáng dấp đối phương quá mức tuấn mỹ, đã sớm khắc thật sâu trong trí nhớ nguyên chủ, cô có muốn quên cũng không quên được. Nhưng theo lý mà nói, nguyên chủ len lén nhìn Đinh Mục Kiệt mấy lần, mà đối phương chưa từng thấy qua nguyên chủ. Vào lúc này phải giả vờ không quen biết. Đinh Mục Kiệt sửng sốt một lúc lâu mới nói: "Ta là hôn phu của Lâm Uyển, Đinh Mục Kiệt, từng ra mắt ngươi ở ngoài phủ, ngươi còn từng viết thư cho ta, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?" Nguyên chủ đúng là từng lấy danh nghĩa thỉnh giáo thơ ca len lén viết thư cho Đinh Mục Kiệt, còn tận lực bắt chước chữ viết của Lâm Uyển. Nhưng chuyện xấu thế này, Lâm Đạm sẽ không thừa nhận. Chuyện vốn không phải cô làm, cô nhận làm gì? Đinh Mục Kiệt và Lâm Uyển chính là hai đống rắc rối hình người, cô không muốn trêu vào họ chút nào. "Ta không quen biết ngươi, cũng chưa từng viết thư cho ngươi." Nói tới chỗ này, cô nhìn về phía tiểu sa di bên cạnh: "Lấy bút mực cho ta, ta muốn đề chữ trên tường." Vốn dĩ mặt tường này dùng để cho khách tới thắp hương đề chữ, phía trên chằng chịt những thơ và thơ, nhìn qua rất thú vị. Lâm Đạm vốn định thưởng thức, không tính tham dự, sau khi thấy Đinh Mục Kiệt thì thay đổi chủ ý. Tiểu sa di vội vàng cầm tới bộ bút và nghiên mực. Lâm Đạm chọn cái bút to nhất, chấm đầy mực, cổ tay bay múa viết một hàng chữ lớn -- Tam thiên phồn hoa, đạn chỉ sát na, bách niên quá hậu, bất quả nhất phủng hoàng sa (*). Viết xong đưa bút cho tiểu sa di, xoay người liền đi. (*) Ba ngàn phồn hoa, chỉ thoáng qua trong chớp mắt, trăm năm chảy trôi, chẳng qua còn lại nắm cát vàng. Đinh Mục Kiệt không dám tin nhìn hàng chữ kia, hồi lâu sau lại nở nụ cười khổ, trong tiếng cười tràn dầy khiếp sợ, kiềm chế và thống khổ. Nét chữ này cứng cáp như sắt thép, cũng mềm mại như con rồng uốn lượn, có thể nói là kiệt tác trong lối chữ Cuồng Thảo, hoàn toàn không có nửa điểm tương tự với những phong thư hắn nhận được. Ngược lại, những chữ kia mặc dù hình dạng xấu xí, không lưu loát, nhưng mơ hồ mang phong cách Lâm Uyển, sợ là Lâm Uyển giả mạo danh nghĩa Lâm Đạm viết cho hắn, mục đích để tạo chứng cớ sớm có tư tình giữa hắn và Lâm Đạm. Tràng "bắt gian" thay đổi vận mệnh của tất cả mọi người đời trước, chỉ sợ cũng do Lâm Uyển sắp xếp, mà Lâm Đạm giống hệt như hắn, trăm miệng không thể bào chữa, đành phải gả vào nhà họ Đinh. Hắn lại vì điều này hận nàng, oán nàng, lạnh lùng với nàng, đến chết cũng không nguyện nhìn nàng một cái. Nói cho cùng, Lâm Đạm mới là người đáng thương nhất vô tội nhất, buồn cười là hắn khi sống lại, còn giả mù sa mưa muốn cho nàng một kết cục tốt đẹp. Không quan hệ gì với hắn, mới là kết cục tốt nhất với Lâm Đạm... Đinh Mục Kiệt càng nghĩ càng xấu hổ, càng nghĩ càng thấy khổ sở thay cho Lâm Đạm, che đôi mắt khóc không thành tiếng. Người hắn thiếu nợ nhiều nhất cho tới giờ không phải Lâm Uyển, mà là Lâm Đạm, nhưng coi như được làm lại cuộc đời, hắn cũng không tìm được bất kỳ phương pháp gì để bồi thường cho đối phương. Trong thoáng chốc, hắn nghĩ tới thảm họa diệt môn của nhà họ Lâm, vội vàng lau khô nước mắt, vội vã rời đi. Đi tới cửa, hắn quay đầu nhìn một cái, yên lặng đọc câu thơ kia -- Tam thiên phồn hoa, đạn chỉ sát na, bách niên quá hậu, bất quả nhất phủng hoàng sa. Hóa ra, Lâm Đạm mới là người thông suốt nhất, thấu hiểu nhất, mà bọn họ, tất cả đều là đám sâu bọ hồ đồ mà thôi. 7. Lâm Đạm và Lâm Uyển ở rất gần nhau, nàng ta xảy ra chuyện, trong viện suốt ngày truyền ra tiếng khóc sướt mướt, cãi cọ làm người ta không an bình nổi. Lâm Đạm không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là ban ngày lang thang bên người, buổi tối trốn trong phòng tu luyện, cuộc sống ngược lại khá tự tại. Trong trí nhớ nguyên chủ, Lâm Uyển là một cô em gái vô cùng khôn khéo thân thiết, nhưng trong mắt Lâm Đạm, đối phương tâm cơ thâm trầm, thích đùa bỡn vài mánh khóe không thể đặt lên mặt bàn, không phải người nên kết giao. Nàng ta mấy lần muốn hại Lâm Đạm, Lâm Đạm sao có thể không nhìn ra? Lần rơi xuống nước kia, nếu không phải Lâm Đạm tránh ra xa, ngay cả một sợi tóc cũng không đụng vào nàng ta, e rằng đã bị nàng ta lôi xuống cống. Còn vị Minh Châu Quận chúa kia dính líu rất lớn, bị người nhà mạnh mẽ áp giải tới nói lời xin lỗi Lâm Uyển, Lâm Uyển còn an ủi và xin lỗi ngược lại, nói rằng không đánh nhau thì không quen biết. Lâm Đạm cảm thấy Lâm Uyển là một tồn tại thần kỳ, đùa bỡn người ngoài xoay mòng mòng xung quanh nàng ta, thời điểm nên lợi dụng thì tuyệt đối không chút nương tay, kết quả quay đầu lại mọi người còn phải khen nàng ta tốt, giúp nàng ta đếm tiền, đây cũng là một loại bản lĩnh. Mù mắt nhất chính là vị hôn phu của nàng ta, vô luận Lâm Uyển ầm ĩ thế nào, hắn đều tiếp nhận toàn bộ, thật sự không xứng với danh tiếng "đệ nhất tài tử Kinh thành" của hắn tí nào. Lâm Đạm không cần nghĩ cũng biết, chuyện danh tiết Lâm Uyển bị hủy còn nháo rất lâu nữa, vì vậy càng lẩn không thấy bóng dáng đâu. Chuyện phát triển quả như cô dự đoán, Đinh Mục Kiệt bái phỏng Lâm phủ một chuyến rồi không hề đề cập tới chuyện từ hôn lần nào, có người hỏi hắn, hắn liền nói mình hoàn toàn tin tưởng nhân phẩm của Khang Vương và hành vi thường ngày của hôn thê nhà mình, hai người tuyệt đối trong sạch, mình sẽ không vì vài câu đồn nhảm mà vứt bỏ cảm tình bấy lâu nay. Người kia nhất thời cười khanh khác, không dám nói Khang Vương không có phẩm đức, cũng không thể nói hành vi thường ngày của Lâm Uyển không đúng quy củ, chỉ có thể hậm hực lui lại. Có người lấy lễ giáo ra nói chuyện, nói nam nữ bảy tuổi đã khác biệt, hai người cùng nhau ngoài vùng dã ngoại hoang vu cả đêm, có coi như thất lễ. Đinh Mục Kiệt lại dùng điển cố "Lão hòa thượng cõng phụ nhân qua sông" (1) châm chọc tư tưởng những người này không đủ thẳng thắn vô tư. Hắn khen ngợi cử chỉ dũng cảm cứu người của Khang Vương, tín nhiệm mười phần vị hôn thê Lâm Uyển của mình, ngược lại khiến cho người ngoài không tiện nói thêm cái gì, trong bụng còn tự thẹn không bằng. Lâm tướng quân nghe nói đến chuyện này, càng ngày càng hài lòng với cậu con rể này, không cần Đinh Mục Kiệt nhắc, liền chủ động dặn Lâm phu nhân tăng nhanh tiến độ công việc, tranh thủ gả Lâm Uyển đi sớm một chút. Lâm Uyển cứ cho rằng Đinh Mục Kiệt sẽ thỏa mãn tâm nguyện của mình như dĩ vãng, chủ động tới từ hôn, nào ngờ sau khi đối phương về đến nhà lại làm mình làm mẩy bày bộ dáng si tình, núp kín không chui ra. Mấy ngày nay, hắn chẳng những kiếm đủ danh tiếng, còn tẩy trắng cho cử chỉ vượt quá lễ nghi của cả Lâm Uyển và Khang Vương, dần dần, mọi người không còn chỉ trích chuyện này nữa, ngược lại hâm mộ Lâm Uyển có một phu quân như vậy. Mắt thấy sóng gió sắp lắng xuống, nhưng mình cái gì cũng không mò được, Lâm Uyển hoàn toàn đứng ngồi không yên, một mặt để mẹ mình tới nháo với Lâm tướng quân, một mặt thắt một sợi dây, giả bộ treo cổ. Đinh Mục Kiệt chưa từng chê bai nàng ta danh tiết bị hủy, vẫn nguyện ý cưới nàng ta, mà nàng ta từ ngày được cứu về phủ vì lấy lui làm tiến, biểu dương trinh tiết, bản thân hơi tí lại kêu khóc nói sẽ không gả cho Khang Vương làm thiếp, lúc này gây nữa, thật sự là vô cớ xuất binh. Lâm tướng quân không phải người ngu, Lâm lão gia tử thì ánh mắt như đuốc, nhìn rõ mọi việc, rất nhanh thì biết hai mẹ con này định giở mánh khóe gì. Các nàng đây là coi thường nhà họ Đinh, muốn leo lên cành cao! Vừa nháo xong, ngụy trang mười mấy năm của hai mẹ con bị xé toạc, lộ ra bộ mặt thật chỉ vì cái lợi trước mắt, nông cạn dốt nát, vì tư vì lợi của các nàng. Lâm lão tướng quân hết sức tức giận, ngay cả nhìn các nàng lâu thêm một chút cũng thấy phiền, Lâm tướng quân thì khổ sở thất vọng. Hai người dầu gì cũng là thiếp thất và con gái ông sủng ái nhiều năm, còn có ân cứu mạng với ông, ông không thể ngoan độc cho nổi. Biết được náo nhiệt ở Lâm phủ, nội tâm Đinh Mục Kiệt không có nửa điểm gợn sóng. Hắn biết, đời này Lâm Uyển muốn toàn thân trở ra là tuyệt đối không có khả năng, chỉ cần chỗ hắn cắn chặt không buông, vì sớm gả cho Khang Vương, nàng ta không thể không giở mọi thủ đoạn mánh khóe để nháo to chuyện, mà nàng ta càng nháo to ra, kiên nhẫn của người nhà họ Lâm với nàng ta càng ít, đến cuối cùng, nàng ta sẽ làm mất hết yêu thương bao dung của tất cả mọi người với nàng ta, trở thành cái gì cũng không có. Cho tới bây giờ nàng ta còn chưa ý thức được, rời đi Lâm phủ, rời đi những người nguyện ý ủng hộ mình, trợ giúp mình, nàng ta cái gì cũng không phải. Đời trước, Lâm Uyển rơi xuống nước được Khang Vương cứu, mà tội danh đẩy người xuống nước đổ lên đầu Lâm Đạm. Lâm Đạm hoàn toàn bị Lâm tướng quân chán ghét và vứt bỏ, lại bởi nàng trước đoạt nhân duyên em gái, sau giết hại tính mạng em gái mình, Lâm tướng quân để đền bù cho Lâm Uyển, không hề ngăn trở Lâm Uyển vào làm thiếp trong phủ Khang Vương. Ở trong mắt ông, một nữ nhân bị từ hôn, có thể làm thiếp của Hoàng tử đã là lựa chọn tốt nhất, phàm là ông còn có lòng dạ của cha hiền, sẽ không ngăn cản con đường sống của con gái. Lâm phu nhân vì chuộc tội cho Lâm Đạm, cũng cầm hơn nửa đồ cưới của mình cho Lâm Uyển mang vào phủ Khang Vương. Lâm Uyển có trợ lực trong nhà, lại có sự sủng ái của Khang Vương, thật là vinh quang rạng rỡ. Khi đó, Đinh Mục Kiệt từng căm ghét Lâm Đạm sâu sắc, oán nàng đã gả cho mình rồi còn không biết điều, muốn hại chết Lâm Uyển. Vô luận Lâm Đạm giải thích như thế nào, hắn cũng không hề nghe, sau đó rất ít khi trở về nhà, từ từ bỏ nàng ở lại. Hôm nay hồi tưởng lại chuyện cũ, Đinh Mục Kiệt chỉ còn lại cõi lòng đầy áy náy và tự giễu. Hắn cảm thấy đời trước mình đơn giản là con sâu hồ đồ nhất buồn cười nhất đáng buồn nhất trên đời này, đến chết vẫn không hiểu rõ ai đối mình thật lòng, ai đối mình giả dối. Hắn bỏ người thật lòng đợi hắn ở lại, còn che chở người hư tình giả ý kia như bảo bối. Nếu có thể trở lại đời trước, hắn thật muốn tự tay khai quật phần mộ mình lên, đem bài vị thuộc về Lâm Uyển mình ôm trong ngực, kể cả hài cốt của mình, ném vào trong lửa thiêu hủy hết. Đều nói vợ chồng sinh cùng áo chết cùng huyệt, phần mộ Lâm Đạm được đặt ngay cạnh phần mộ của hắn. Nếu nàng đời trước dưới suối vàng biết chuyện, sợ rằng sẽ cảm thấy việc nằm chung một chỗ với kẻ ngu xuẩn mù tim mù mắt như hắn là một nỗi nhục cực lớn. Đinh Mục Kiệt càng nghĩ càng xấu hổ, trong lòng tựa như bị dầu nướng qua vậy. Nhưng chuyện cần phải làm, thì dù việc nhỏ cũng không được thiếu. Đời này hắn đã bỏ lỡ Lâm Đạm, không có cách nào đền bù cho nàng, không thể làm gì khác hơn là tận tâm tận lực giúp nhà họ Lâm tránh được kiếp nạn sắp tới. Khi hắn âm thầm trù mưu, Lâm Uyển cũng không nhà rỗi, vừa dùng cái chết uy hiếp Lâm tướng quân, vừa để mẹ mình lấy ân cứu mạng năm đó ra nói chuyện, ép buộc Lâm tướng quân đồng ý hôn sự giữa mình và Khang Vương. Lâm Đạm đời này không bị mưu kế của Lâm Uyển làm hại, bị gài tang vật gánh rất nhiều tội danh, Lâm tướng quân và Lâm phu nhân cũng không hề cảm thấy thẹn với Lâm Uyển, vì vậy sống chết không nhả ra. Đinh Mục Kiệt đã nói rất rõ ràng, hắn không thèm để ý tới lời đồn đãi nhảm nhí, nguyện ý tin tưởng vị hôn thê của mình trong sạch, sẽ cưới nàng ta đúng kỳ hạn. Dưới tình huống này, Lâm phủ nói lời từ hôn trước, sau đó gả Lâm Uyển và phủ Khang Vương làm thiếp, đây là chuẩn bị làm gì? Đầu quân cho Khang Vương chắc? Người ngoài cười nhạo Lâm phủ thế nào không quan trọng, quan trọng là Hoàng đế sẽ nghĩ thế nào? Ông có thể hoài nghi sự trung thành của Lâm phủ, sử dụng ít thủ đoạn thanh trừ hay không... Chuyện lớn giữ gìn gia tộc trăm năm, Lâm lão gia tử vô luận thế nào cũng sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này, Lâm tướng quân tự nhiên cũng không dám gật đầu. Lâm Uyển náo loạn rất nhiều lần, có một lần thiếu chút nữa thật sự treo cổ chết trên xà nhà, được nha hoàn cứu được thì giọng cũng hỏng, mấy ngày liền nói không ra lời. Thạch di nương quỳ ở cửa thư phòng Lâm tướng quân ba ngày ba đêm, một hạt gạo cũng không ăn, một giọt nước cũng không uống, thiếu chút nữa sinh non. Lâm tướng quân thế mới biết Thạch di nương lại mang thai, vội vàng ôm trở về phòng. Cũng không biết hai người nói gì trong phòng, lúc ra cửa, Lâm tướng quân mặt mày có chút dãn ra, còn hòa nhã an ủi Lâm Uyển một phen. Trong phủ cả ngày nháo suốt không nghỉ, làm hại cháu gái lớn nhà mình có nhà không dám về, có cửa không dám vào, người cũng gầy một vòng lớn, lão thái quân cực kỳ đau lòng, cường thế đè Lâm lão gia tử xuống, đánh nhịp nói: "Nó cam chịu là thiếp cho người ta, vậy để nó đi đi, nhà họ Lâm chúng ta ngăn nó làm gì, Người đâu, bảo Thạch thị và Lâm Uyển thu dọn hành lý, đưa các nàng tới trang viên ở ngoại ô, thuận tiện đưa cho các nàng khế đất của trang viên đó luôn, để các nàng ở riêng. Từ nay về sau, Lâm phủ chúng ta không có Thạch di nương và Thất tiểu thư nữa, nếu như dám không theo, vậy đánh hai mươi đại bản đuổi ra ngoài!" Lão thái quân nhìn về phía Lâm phu nhân, tỉ mỉ dặn dò: "Con chuẩn bị một phần hậu lễ tới nhà họ Đinh, nói cho Mục Kiệt, Lâm Uyển bệnh nặng qua đời, hai nhà chúng ta cuối cùng vô duyên, không có cách nào kết thành sui gia, để thằng bé khỏi thêm khổ sở. Ngày sau có cơ hội, ta phải dùng bộ xương già này giúp thằng bé chọn một cô dâu tốt." Lâm phu nhân nhìn Lâm Thiết một cái, khổ sở nói: "Nhưng mà lão thái quân, đứa trẻ trong bụng Thạch di nên làm gì ạ?" Lão thái quân hừ lạnh: "Để nàng nuôi, tự nàng có phương pháp ấy mà." Lão thái quân không quản hết thảy lớn bé trong nhà, nhưng một khi bà cụ mở miệng, ngay cả Lâm lão gia tử cũng phải nói gì nghe nấy, Lâm tướng quân càng không dám tùy ý mở miệng. Thạch di nương và Lâm Uyển lúc này trợn tròn mắt, kêu khóc không muốn rời khỏi Lâm phủ, còn quỳ gối xuống muốn ôm đùi lão thái quân, lại bị Lâm Đạm một cước đá ra. Lão thái quân từ ái sờ đầu cháu gái lớn nhà mình, nhìn về phía Lâm Uyển càng cảm thấy tâm trạng hỏng bét, vội vàng để gia đinh trói hai người lại, nhét vào một cỗ xe ngựa. Buổi chiều, Lâm phu nhân mang quà tặng phong phú tới nhà họ Đinh viếng thăm, hôm sau, cửa Lâm phủ treo lụa trắng, nói rằng Lâm Uyển ưu tư quá độ, bạo bệnh mà chết, Thạch di nương không đành lòng để con gái cô đơn, cũng đi theo. Từ này về sau, hai mẹ con này không còn quan hệ gì với Lâm phủ nữa, các nàng muốn thế nào thì làm thế đó, muốn làm thiếp thì tự đi đi. Lâm phủ làm việc không hề bí mật, thậm chí có thể nói là khoe khoang. Thời điểm Thạch di nương và Lâm Uyển bị đuổi khỏi cửa vừa khóc vừa nháo, không biết bao người vây quanh chỉ trỏ. Nhưng chính bởi vì vậy, mọi người ai ai cũng thấy rõ thái độ của Lâm phủ. Để không phải có quan hệ với Khang Vương, bọn họ tình nguyện bỏ qua một di nương rất được sủng ái và một cô con gái dạy dỗ mười mấy năm, đúng là rất khó lôi kéo. Khang Vương bị nhà họ Lâm hung hăng chơi một vố, dù trong lòng giận tới mức muốn giết người, trên mặt còn phải làm bộ cười hì hì vui vẻ, tựa như không để ý chút nào. Lâm Uyển không còn là Thất tiểu thư nhà họ Lâm, Thạch di nương cũng bị đuổi khỏi nhà, thổi không được ngọn gió nào, hai người các nàng đã không còn giá trị lợi dụng với Khang Vương, tự nhiên không đi để ý tới làm gì, vì vậy chuyện vào phủ làm thiếp không thể được giải quyết. 8. Đời trước Lâm Uyển chết im hơi lặng tiếng, ngay cả một ngôi mộ cũng không có, đời này người còn chưa chết, phần mộ bia đã làm ra hình ra dạng, không thể không nói đây là loại châm chọc cực lớn. Đinh Mục Kiệt đứng trước mộ bia suy tư, biểu tình hết sức phức tạp. Đinh Hương len lén kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói: "Ca, muội nói cho ca biết một chuyện, thật ra Lâm Uyển tỷ chưa chết, danh tiết của nàng bị hủy, lão thái quân không tha cho nàng, mới nói với người ngoài nàng đã chết. Ngày hôm qua nha hoàn của nàng tới tìm muội, bảo muội báo tin cho ca. Ca, Lâm Uyển tỷ rất đáng thương, có một tổ mẫu nghiêm khắc tới vậy. Ca giúp nàng một lần đi, hiện tại nàng ở trong một trang viên ở ngoại cô, bên người ngay cả một sai vặt cũng không có." Không cấu kết được với Khang Vương, Lâm Uyển liền nghĩ tới Đinh Mục Kiệt. Cũng tại quá khứ Đinh Mục Kiệt quá mức si tâm, nàng ta nói gì nghe nấy, muốn gì được đó, vì vậy cho tới giờ, nàng ta còn tưởng rằng chỉ cần mình quay đầu, là có thể làm Đinh Mục Kiệt yếu mềm. Chỉ tiếc Đinh Mục Kiệt bị nàng ta lợi dụng cả đời, trái tim đã sớm trăm ngàn lỗ thủng, không thể quay về như ban đầu được nữa. "Hương Nhi, muội cũng nên trưởng thành rồi." Đinh Mục Kiệt cuối cùng liếc mắt nhìn mộ bia kia, từ từ nói: "Bộ diêu vàng lần trước, là tự Lâm Uyển làm hỏng, nàng ta không thể giao phó với lão thái quân, liền lừa gạt muội, cố ý dẫn dụ muội lay động bộ diêu, đổ tội danh lên đầu muội. Nàng ta và Khang Vương là ngươi tình ta nguyện, không phải tình thế bắt buộc, ngày đó ca tới nhà nàng ta thăm hỏi, nàng ta cầu ca chủ động từ hôn tác thành cho nàng ta, ca không muốn đeo trên lưng tội danh vô tình vô nghĩa, từ chối. Có vài người nhìn thì lạnh lùng, thực ra lòng dạ nóng rực như lửa; có vài người nhìn ôn nhu hiền lành, thực ra bụng đầy mánh khóe ma quỷ, chẳng hạn như Lâm Uyển. Nếu không muốn bị nàng ta hãm hại, muội ngày sau ít tiếp xúc với nàng ta thôi." Đinh Hương nghe mà trợn mắt há hốc mồm, qua thật lâu mới lắp bắp mở miệng, "Ca, ca, ca nói đều là thật sao?" "Ca với Lâm Uyển, rốt cuộc muội tin tưởng ai?" Đinh Mục Kiệt không đáp mà hỏi ngược lại. "Dĩ nhiên là ca rồi!" Đinh Hương vội vàng trả lời, ngay sau đó thở dài nói: "Trời ạ, lần trước là Lâm Uyển tỷ hãm hại muội sao? Sao nàng ta có thể xấu như vậy? Nàng còn bắt ca chủ động từ hôn, bắt ca gánh tội danh vô tình vô nghĩa, nói mà không làm! Ca, ca và nàng ta cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm, nàng ta lại chẳng chú ý đến ca tí nào, nàng ta thật đáng sợ!" "Biết người biết mặt không biết lòng, muội sau này cẩn thận một chút." Đinh Mục Kiệt đỡ Đinh Hương lên xe ngựa, mình thì cưỡi ngựa xuống núi. Đi ngang qua một đồi cao, hắn nhìn một mảnh khói bụi phía trước, đó chính là quân đội tây chinh lên đường hôm nay, chuẩn bị ra biên ải chống Hung Nô. Lâm lão tướng quân và Lâm Thiết đi ở đầu đội quân, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, phía sau là Trang Vương và các phó tướng đi theo. Nữ quyến nhà họ Lâm đứng trong đình cách đó tầm mười dặm, đưa mắt nhìn họ rời đi. Nam nhân nhà họ Lâm cơ hồ cả đời trôi qua ở biên ải, coi như hồi Kinh cũng không được mấy tháng. Mà nữ nhân nhà họ Lâm thì an an phận phận đợi ở Kinh thành, dù cả ngày lẫn đêm phải chịu đựng nỗi sợ hãi sắp mất đi người thân, cũng chưa từng kêu một tiếng khổ nào. Lâm Đạm thân là con gái cả nhà họ Lâm, tự nhiên cũng hết sức kiên cường mạnh mẽ. Năm đó nàng gả vào nhà họ Đinh, chưa từng kêu oan cho mình, chỉ yên lặng chiếu cố nhà cửa, mẹ và em gái phàm gặp phải chuyện khó khăn, nàng cũng sẽ tận tâm tận lực hỗ trợ. Nàng tốt như vậy nhưng mình không hề nhìn thấy... Đinh Mục Kiệt nhớ lại chuyện cũ, tim không khỏi nhói đau. Đúng vào lúc này, Lâm Đạm nhận ra được có người đang nhìn mình, quay đầu nhìn sang, ánh mắt lạnh lùng dừng trên người hắn một lát rồi nhẹ nhàng đảo qua mà rời đi. Đinh Mục Kiệt giống như người ta dán bùa định thân, thật lâu không dám nhúc nhích, chờ Lâm Đạm hoàn toàn đi xa mới chậm rãi thở hắt ra. Hắn thấy thẹn với Lâm Đạm, nhưng rất muốn nhìn xem gần đây cô thế nào. Nếu Lâm Đạm không có được hạnh phúc, hắn sống lại một lần coi như không có ý nghĩa, cho nên hắn phải đem hết khả năng thay đổi bi kịch của nhà họ Lâm. Nhưng số mệnh chính là số mệnh, dù hắn biết trước tiên cơ, dù hắn đã sớm chuẩn bị, tin dữ vẫn đúng hạn truyền tới. Đại quân tây chinh thua quân Hung Nô ở Hà Sáo, khiến đại quân Hung Nô duỗi được tay tới khu vực Tấn Bắc, Thiểm Bắc, Lâm lão tướng quân tử trận tại chỗ, còn con trai vì cứu ông mà tất cả chết trận, Lâm tướng quân bị bắt, hiện tại chưa rõ sống chết, chỉ có cháu trai nhà họ Lâm canh giữ ở tuyến sau, may mắn tránh được một kiếp. Nhà họ Lâm đang yên ổn, bỗng đối mặt với nguy cơ sụp đổ. Hoàng đế không trách tội chiến bại lên đầu nhà họ Lâm, còn đưa tới rất nhiều ban thưởng trấn an phụ nữ, người già và trẻ em nhà họ Lâm, nhưng uy danh hiển hách của nhà họ Lâm nay bị đả kích nặng nề, bên trong tới bên ngoài bao trùm trong tiếng nghi ngờ. Nhà họ Lâm rối loạn nội bộ, lão thái quân và Lâm phu nhân liên tiếp bị bệnh, mấy phòng nữ quyến còn lại không chống đỡ nổi tình cảnh, chỉ biết khóc lóc, còn có mấy thiếp thất len lén thu dọn tài vật, thừa dịp đêm tối chạy đi. Chỉ có Lâm Đạm là người tỉnh táo nhất trong nhà. Thời gian cô tới không lâu, chưa có tình cảm sâu đậm với nhà họ Lâm, nhưng cô đã trở thành nguyên chủ, phải đảm đương trách nhiệm của nguyên chủ. Cô biết Lâm Thiết khẳng định còn chưa chết, ông là Phó soái quân tây chinh, là linh hồn của Lâm gia quân, có giá trị cực cao, người Hung Nô sẽ không dễ dàng giết chết ông. Nếu bây giờ lên đường ngay lập tức, ngày đêm kiên trì chạy tới biên ải, không chừng có thể nghĩ biện pháp cứu Lâm Thiết. Lâm Đạm là người thuộc phái hành động, nghĩ đến liền làm, đơn giản thu dọn một vài vật phẩm cần thiết, chọn ra một con ngựa cường tráng nhất trong chuồng, lưu lại một lá thư liền đi. Cô trộm cầm đi lệnh bài của Lâm phủ, thị vệ thủ thành không dám ngăn trở, lập tức mở cửa thả người, vừa mới chạy ra ngoài không xa đã nhìn thấy một nam tử dắt ngựa, đứng trên con đường tới biên ải, dường như đang đợi người. "Lâm Đạm, muội quả nhiên bỏ nhà ra đi!" Nghe tiếng vó ngựa, nam tử ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô song, vừa vặn là Đinh Mục Kiệt. "Ngươi đang đợi ta?" Lâm Đạm nắm chặt dây cương, chậm rãi dừng lại. "Ta đi cùng muội tới biên ải có được không?" Đinh Mục Kiệt không đáp mà hỏi ngược lại. "Ta tới biên ải cứu cha ta, ngươi đi theo làm gì?" Lâm Đạm chân mày nhíu chặt, một bộ rất không vui. Đinh Mục Kiệt mỉm cười nói: "Muội một mình lên đường, lại là một nữ tử, ta không yên tâm. Nhà họ Lâm có ân với ta, ta không thể trơ mắt nhìn muội gặp nguy hiểm, ta đi cùng với muội." Đời trước sau khi tin dữ truyền đến, Lâm Đạm cũng từng len lén bỏ nhà ra đi, lại bị hắn kịp thời phát hiện mang trở lại, sau đó khóa ở hậu viện, khóa một lần là năm năm. Ý của hắn là bảo vệ nàng, không để nàng làm ra chuyện điên rồ, quay đầu lại hóa ra mình thành hung thủ bức chết nàng. Người nhà nàng đều mất cả, vừa không có chồng vừa không có con cái dựa vào, lại ưu tư quá độ, nàng dần dần buông tha hi vọng sống. Hôm nay chuyện lặp lại, hắn sẽ không ngăn trở nàng nữa. Nàng muốn làm cái gì, hắn liền âm thầm giúp nàng, nàng muốn đi nơi nào, hắn liền bầu bạn cạnh nàng, che chở nàng, sẽ không để nàng cô đơn một mình. Lâm Đạm giơ roi lên, nói: "Ngươi muốn đi cùng ta thì cứ đi, ta cần gấp rút lên đường, không có thời gian lãng phí với ngươi." Dứt lời giục ngựa liền đi. Đinh Mục Kiệt vội vàng đuổi kịp. --- Hai người đi suốt đêm, một khắc không ngừng, ba ngày đã đi hết một nửa chặng đường. Đinh Mục Kiệt cho rằng mình là một đại nam nhân, có thể chiếu cố Lâm Đạm nhiều hơn, không ngờ mình mới là kẻ kéo chân sau Lâm Đạm. Bên trong bắp đùi hắn bị yên ngựa mài đến rách ra, xương hông thiếu chút nữa gãy luôn, ngựa dừng là buông mình ngã xuống, căn bản không bò dậy nổi. Lâm Đạm lấy một ít nước cho hắn rửa mặt, lại chạy tới thành trấn gần đó mua hai tấm da mềm mại, để hắn buộc vào bắp đùi. "Như vậy sẽ không mài trầy da nữa. Kiên trì thêm hai ngày là chúng ta có thể tới biên ải rồi." Cô dặn dò. "Cảm ơn muội." Đinh Mục Kiệt chạy đến phía sau đại thụ sửa sang quần áo, ân cần nói: "Muội không sao chứ?" "Ta luyện tập cưỡi ngựa bắn cung từ nhỏ, đã sớm thành thói quen." Lâm Đạm vừa nói vừa xử lý con mồi. Lâm Đạm cũng không có cho hắn thời gian thương xuân buồn thu, thúc giục hắn ăn cơm nhanh chút, ăn xong dập tắt lửa, nhảy lên lưng ngựa. Đinh Mục Kiệt thử nhiều lần mới khó khăn leo lên được, vừa ngồi vững vàng đã thấy xương hông mình đau nhức một trận, nháy mắt muốn ngã xuống. Nhưng vì không khiến Lâm Đạm coi thường, hắn gắng gượng chịu được, giơ roi hô lên, tựa như tinh thần rất tốt, chạy chưa được bao xa đầu hắn lại bắt đầu choáng, tuy hết sức nắm dây cương, vẫn thấy lảo đảo lắc lư. Lâm Đạm tâm tư tinh tế, sớm phát hiện hắn khác thường, chạy nhanh tới, nháy mắt hắn rơi xuống ôm vào trong ngực, đặt nằm ngang trên lưng ngựa của mình. Đinh Mục Kiệt bị sợ tới đổ mồ hôi lạnh, khó khăn ngẩng đầu lên, mặt đỏ tới mang tai nói lời cảm ơn Lâm Đạm, Lâm Đạm lại không thèm nhìn hắn cái nào, ngón tay cho vào miệng huýt sáo một tiếng, con ngựa đã chạy đi xa quay đầu trở lại. Hai con ngựa cùng chạy, tốc độ không giảm chút nào, để lại sau một tấm màn bụi vàng. Đinh Mục Kiệt nằm trên lưng ngựa, bên tai là tiếng gió gào thét, bên người là nhiệt độ cơ thể Lâm Đạm, nội tâm vừa loạn vừa thấy tê tê dại dại. Đời trước, hắn chưa bao giờ phí tâm tư đi tìm hiểu Lâm Đạm, chỉ biết người này là một nữ tử không thông văn chương không thông âm luật, hết sức thô bỉ nông cạn. Hôm nay hắn mới biết, Lâm Đạm chân chính có bộ dáng gì. Cô không thô bỉ, ngược lại tiêu sái không kiềm chế được; cô không nông cạn, ngược lại dũng cảm không sợ. Cô không phải không tốt, chẳng qua chỗ tốt của cô, không có ai biết mà thưởng thức... Đời trước, nếu hắn dừng lại nhìn kỹ, dụng tâm tìm hiểu Lâm Đạm, cũng sẽ không tạo thành kết cục thật đáng buồn sau đó. Đinh Mục Kiệt suy nghĩ một chút đã rơi lệ đầy mặt, bỗng nhiên nghe Lâm Đạm không lạnh không nóng nói: "Đến thành trấn kế tiếp, ta sẽ tìm một chỗ sắp xếp cho ngươi. Hoặc là ngươi ở đó một thời gian ngắn, lúc ta trở lại sẽ thuận tiện đón ngươi, hoặc ngươi tự thuê tiêu sư trở lại Kinh thành. Một quý công tử được nâng niu từ bé như ngươi, cần gì phải theo ta chịu khổ." Nghe những lời này, Đinh Mục Kiệt nháy mắt liền thương cảm không nổi nữa, nội tâm còn có loại cảm giác đảo loạn nam nữ hoang đường. Hắn luôn cảm thấy mình là nương tử yểu điệu, còn Lâm Đạm mới là đại nam nhân đỉnh thiên lập địa. "Ta muốn cùng muội đi biên ải, không chừng có chỗ có thể giúp được muội. Ta mặc dù thể lực không được, nhưng đầu rất thông minh, muội tin tưởng ta." Đinh Mục Kiệt cố gắng nêu ưu điểm của mình. Lâm Đạm thờ ơ nói: "Đầu thông minh sẽ vừa ý Lâm Uyển? Thứ cho mắt ta vụng về, quả thực nhìn không ra." Đinh Mục Kiệt: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT