Lâm Đạm bị cơn đau tim kịch liệt đánh thức, vừa mở mắt thì phát hiện mình đang đứng ở một nơi hết sức chật chội âm u, đi tiếp mười bước có hai cánh cửa sắt, bên trong cửa đang khóa một nam một nữ, nữ mặt đồ đỏ, dung mạo tuyệt đẹp, trong đôi mắt đang trừng Lâm Đạm tràn đầy tức giận và phòng bị.
Nam tử có dung mạo còn đẹp hơn cả nữ tử, áo dài trắng đơn bạc trong bóng tối xõa ra tựa đóa hoa, mái tóc dài màu mực chạm tới đất, khi gió thổi qua đem theo mùi hương thoang thoảng, khuôn mặt như bạch ngọc cực kỳ xinh đẹp dường như đang sáng lên rực rỡ. Hắn an tĩnh ngồi xếp bằng sau cửa sắt, mắt phượng khép hờ, biểu tình không buồn không vui. Nếu không phải ngực hắn còn phập phồng, Lâm Đạm có thể nhầm thành một bước tượng điêu khắc quá mức sống động, cả người từ trên xuống dưới tỏa ánh sáng thuần khiết.
Chẳng qua, Lâm Đạm căn bản không có tâm tư đi quan tâm một nam một nữ này, cô nhàn nhạt liếc họ một cái, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, một câu cũng chưa nói rời đi. Nơi này hiển nhiên là một tòa địa lao, bốn phía còn có tầng tầng thủ vệ trông coi, cũng không phải nơi tốt để sửa sang trí nhớ.
Sau khi Lâm Đạm đi rồi, nữ tử váy hồng mới thanh tĩnh lại, tức giận nói: "Sư phụ, vừa rồi nàng muốn giết ta!"
Nam tử ngay cả mắt còn không mở ra, từ từ nói: "Không cần để ý một người sắp chết."
Nữ tử váy hồng vội vàng nhào tới bên cửa tù, thấp giọng truy hỏi, "Sư phụ, làm sao người biết nàng sắp chết?"
Nam tử tâm thần hợp nhất, hô hấp dần ngưng, không ngờ tiến vào cảnh giới thiền định. Nữ tử biết lúc này mình có hỏi cái gì, sư phụ cũng không nghe được, không thể không dừng lại. Nàng cách cửa tù cẩn thận quan sát dung nhan hoàn mỹ vô song của sư phụ, trong mắt lóe lên ái mộ, giãy giụa, kính sợ và ưu tư...
---
Lâm Đạm lại mất trí nhớ, trừ việc mình vốn tên Lâm Đạm, hoàn toàn không nhớ bất kỳ thứ gì khác. Tại sao dùng từ "lại"? Bởi vì hình như cô hết sức quen thuộc với loại chuyện thế này, cực kỳ giỏi ứng đối, cơ hồ ngay lập tức điều chỉnh lại suy nghĩ, không để cho người ngoài nhìn ra đầu mối, sau đó tìm một nơi tĩnh lặng sửa sang lại trí nhớ trong đầu.
Nguyên chủ cũng tên Lâm Đạm, là Tả hộ pháp Đông Thánh giáo, nơi này là tổng bộ của Đông Thánh giáo, sâu trong lòng núi Long Ẩn. Đông Thánh giáo làm việc không công bằng, khuếch trương nhanh chóng, mấy năm gần đây bị chính đạo coi là Ma giáo, muốn diệt trừ, là một hộ pháp trong giáo, Lâm Đạm tự nhiên bị coi thành yêu nữ.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng tự nhiên từng làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng ai có thể biết, hết thảy đều do nàng bị bắt buộc. Nguyên chủ là một bé gái mồ côi, khi còn bé được lão giáo chủ Đông Thánh giáo thu nuôi và dạy dỗ võ công. Vì cảm ơn ân tình của lão giáo chủ, nguyên chủ thề sẽ bảo vệ thiếu chủ thật tốt, cũng chính là con trai lão giáo chủ Hạ Sùng Lăng. Đợi khi nàng vừa được mười hai mười ba tuổi, võ công có chút thành tựu, lão giáo chủ hỏi nàng có muốn tiến thêm một bước hay không. Nàng không chút do dự nói có, vì vậy lão giáo chủ cho nàng uống một viên thuốc độc, giao sinh mạng vào tay thiếu chủ, lúc này mới truyền thụ một loại công pháp đỉnh cấp cho nàng.
Nguyên chủ đối với lão giáo chủ trung thành tuyệt đối, lại do thường ngày sống chung với thiếu chủ nên rễ tình đâm sâu, tự nhiên cam tâm tình nguyện bán mạng cho hai người. Lại qua mấy năm, lão giáo chủ qua đời, giáo chủ mới kế vị, nguyên chủ cũng dần dần trưởng thành, có suy nghĩ của chính mình, lúc này mới biết năm đó mình uống không phải thuốc độc, mà là một loại cổ trùng. Cổ trùng kia ẩn trong tim mạch, không có cách nào loại bỏ, chỉ cần nàng hơi có dị tâm với Hạ Sùng Lăng, sẽ gặp phải thống khổ thiên đao vạn quả, nếu nàng sinh ra sát ý với Hạ Sùng Lăng, không đợi tự mình động thủ tim sẽ nổ tung mà chết.
Lúc Lâm Đạm tới, nguyên chủ đang sống sờ sờ bị đau mà chết, may mắn cổ trùng kịch liệt sôi trào kia được Lâm Đạm tạm thời trấn an, nếu không đúng là không có cách nào xoay chuyển càn khôn. Hiện tại, trái tim Lâm Đạm vẫn mơ hồ đau, nghĩ đến trái tim bị cổ trùng gặm cắn thành nhiều lỗ hổng, không còn bao nhiều thời gian để sống.
Trí nhớ khác Lâm Đạm không có, duy chỉ còn chấp niệm cực kỳ mạnh mẽ với hai chữ "còn sống". Cô thật vất vả có cỗ thân thể này, không phải để bỗng dưng nhận lấy cái chết. Cô liều mạng tìm kiếm đầu mối hữu dụng trong đầu, nụ cười khổ bên khóe miệng càng sâu.
Cuộc đời mà nguyên chủ trải qua chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung -- bi thảm. Khi còn bé bị lão giáo chủ huấn luyện như huấn luyện dã thú, chưa bao giờ qua một ngày tốt lành, trưởng thành yêu một người không có tim. Hạ Sùng Lăng kia lợi dụng cảm tình và cổ trùng hoàn toàn khống chế nàng, không hề coi nàng là con người. Có vô số lần, nguyên chủ vì bảo vệ Hạ Sùng Lăng mà bị kẻ địch chém cho thương tích khắp người, suýt nữa thì chết, Hạ Sùng Lăng tùy ý vứt nàng ở trong đống thi thể như vứt đi thứ rác rưởi, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không có.
Ở trong mắt gã, nguyên chủ là một cây đao, lưỡi đao bị sứt mẻ có thể trực tiếp vứt bỏ, không đáng giá để tiếc nuối.
May mắn sức sống của nguyên chủ cực mạnh, nhiều lần sắp chết, nhưng lại kịp thời tỉnh lại, đẩy ra thi thể trên người, lau sạch vết máu trên mặt, lảo đảo lắc lư trở về Đông Thánh giáo. Nàng hết lần này đến lần khác bị vứt bỏ như giày rách, nhưng hết lần này đến lần khác lại trở về bên người Hạ Sùng Lăng, không biết tuyệt vọng, không biết mệt mỏi, chỉ ở thời điểm đêm khuya vắng người buồn thương đau xót trong lòng mà thôi.
Chợt có một ngày, nàng đi ngang qua sông Thanh, gặp một nam tử mặt mày hoa mỹ, khí chất xuất trần ngồi thuyền trúc trôi dọc theo dòng nước, trong lúc lơ đãng đối diện với đôi mắt chết lặng của nàng, chậm rãi nở nụ cười yếu ớt. Biểu tình tưởng như tầm thường nhỏ bé này, lại lặng lẽ chôn một hạt giống mang tên vui vẻ trong lòng nguyên chủ, sau đó nở rộ thành đóa hoa xinh đẹp.
Nàng không khống chế được ước vọng khó tả trong lòng, theo dõi nam tử một đường xuôi nam, vì hắn bảo vệ. Nàng yên lặng nhìn hắn gảy đàn, uống rượu, ngắm hoa, nếu hắn khẽ mỉm cười, nàng cũng sẽ cười rộ theo, nếu hắn nhíu chân mày một cái, nàng cũng sẽ đau đớn bực bội trong lòng. Nàng lúc này mới biết, "thích" của mình với Hạ Sùng Lăng không hề vui vẻ gì, chẳng qua là phục tùng và kính sợ, nếu nam tử này không xuất hiện, cả đời nàng sẽ bị vùi dập trong vũng bùn Hạ Sùng Lăng, thẳng đến khi nhắm mắt xuôi tay.
Một khắc nghĩ thông suốt, nàng không chút do dự bắt nam tử mang về Đông Thánh giáo, để cho người trong giáo chiếu cố thật tốt. Nàng không dám khinh nhờn nam tử nọ, chỉ cần xa xa nhìn hắn một cái cũng đã đủ thỏa mãn. Nhưng dần dần, nàng phát hiện nam tử và thị nữ của mình càng ngày càng gần gũi, bọn họ thường xuyên ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, trên mặt đều mang theo nụ cười vui thích, tựa như có chủ đề nói mãi không hết. Cái này thì thôi đi, ngay cả Hạ Sùng Lăng không có trái tim vô tình vô nghĩa cũng dùng ánh mắt khác đối đãi với thị nữ kia, trực tiếp thăng nàng ta thành thánh nữ, địa vị từng chút lấn át nguyên chủ.
Nguyên chủ một mực nhẫn nhịn ghen tị cùng căm hận trong lòng, bởi vì nàng biết Hạ Sùng Lăng nếu đã coi trọng thị nữ kia, liền nhất định không chừa thủ đoạn nào có được đối phương, đến lúc đó không cần nàng động thủ, thị nữ và nam tử cũng sẽ tách ra. Nàng nghĩ quả nhiên không sai, Hạ Sùng Lăng rất nhanh cưỡng bách thị nữ gả cho mình, nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ, thị nữ tuyệt thực phản đối, thủ đoạn chống cự hết sức kịch liệt. Cái gọi là "ném chuột sợ vỡ bình", Hạ Sùng Lăng lo lắng thị nữ tự làm mình bị thương, không thể làm gì khác hơn là nhốt nàng ta lại, dùng tính mạng của nam tử để uy hiếp. Hóa ra gã cũng phát hiện quan hệ đặc biệt của hai người, còn tiến hành lợi dụng, vì vậy thị nữ không thể không đi vào khuôn khổ.
Hai người quan trọng nhất trong cuộc đời một trước một sau bị thị nữ cướp đi, nguyên chủ rốt cuộc không thể kiềm chế được, chạy tới địa lao muốn giết chết đối phương, lại không đoán ra cổ trùng bị Hạ Sùng Lăng hạ cấm chế, nếu sinh ra sát ý với thị nữ cũng sẽ dấn tới cổ trùng bạo động. Gã sớm coi thị nữ là nửa người của mình, bảo vệ gió thổi không lọt.
Nguyên chủ vì Hạ Sùng Lăng vào sinh ra tử, máu trên người sắp chảy khô, nhưng không đổi được một cái nhìn thẳng của gã, mà thị nữ không tốn chút sức nào đã đạt được hết thảy. Trước khi chết, nguyên chủ thừa nhận con đau thấu tim chỉ để lại một chấp niệm cuối cùng -- nếu có thể, nàng chỉ muốn thoát khỏi hết thảy thứ này, làm một người thật tốt, không chịu sự chà đạp của người khác nữa.
Làm người thật tốt, không chịu chà đạp, lời này nói thì dễ dàng, làm có biết bao khó khăn! Lâm Đạm lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ mạng không giữ được, còn làm người thế nào? Nhưng trong chớp nhoáng, trong đầu cô chợt hiện lên một đầu mối mơ hồ, vì vậy vội vàng tìm quyển công pháp lão giáo chủ truyền thụ cho nguyên chủ ra lật xem cẩn thận.
Quyển công pháp này có tên 《 Tu La đao 》, chương mở đầu có nói rằng -- không tim không phổi không tình cảm, đó mới là Tu La, sinh sinh tử tử, không bao giờ tan biến, tiếp đó là khẩu quyết và đao quyết huyền ảo. Nguyên chủ dựa theo khẩu quyết và đao quyết tu luyện, đạt tới cảnh giới cao thủ nhất lưu thì dừng bước không thể tiến thêm tấc nào nữa. Những năm này nàng một mực tìm cửa đột phá, nhưng thủy chung không đúng cách, chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng trong mắt Lâm Đạm, chỗ quan trọng nhất của quyển công pháp này là câu khẩu quyết đầu tiên, vừa vặn là phần chương mở đầu. Cái gì gọi là không tim không phổi không tình cảm, đó mời là Tu La? Cái gì gọi là sinh sinh tử tử, không bao giờ tan biến? Nguyên chủ vô số lần ngã trong vũng máu, vốn dĩ hẳn phải chết không nghi ngờ, nhưng mỗi lần đều sống lại như kỳ tích, theo Lâm Đạm, loại sức sống ương ngạnh tới mức này thực sự có thể nói là quái vật.
Không có người nào không thể giết chết, nhưng nguyên chủ phảng phất như một người không thể giết, chuyện này có liên quan tới thể chất của nàng, hay công pháp nàng tu luyện đây? Lâm Đạm nhanh chóng lật xem công pháp, sau đó khẳng định nói với mình -- tu luyện Tu La đao tới tận cùng, câu trả lời tự nhiên sẽ rõ.
Sinh sinh tử tử, không bao giờ tan biến, điều này hiển nhiên là đường sống duy nhất của Lâm Đạm, mà muốn thực hiện không tim không phổi không tình cảm, đối với người ngoài có lẽ khó như lên trời, đối với Lâm Đạm mà nói lại rất đơn giản. Cô tựa như trời sinh đã thiếu đi thất tình lục dục, hoàn toàn ngăn cách với tình cảm của nguyên chủ, tâm cảnh lập tức bắt đầu tăng lên. Cùng lúc đó, một cổ cương khí sắc bén bỗng nhiên sinh ra trong đan điền của cô, đi qua kinh mạch tới tứ chi bách hài, đem mạch máu, xương, thịt của cô dập nát, đau nhức ùn ùn kéo tới như biển gầm tấn công cô.
Lâm Đạm đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, vẫn duy trì tư thế tĩnh tọa không dám lộn xộn. Giờ phút này thống khổ cô phải thừa nhận mãnh liệt hơn lần đau tim trước đó không biết bao nhiều lần. Những cương khí kia giống như từng lưỡi đao sắc bén, thề phải băm cô thành đống máu, nhưng ngoại trừ thứ này, còn có một cổ sinh khí bừng bừng sinh ra trong đan điền, nhanh chóng tu bổ thân thể vô vàn lỗ thủng của cô. Xương của cô trở nên ngày càng vững chắc, thịt của cô trở nên càng ngày càng bền bỉ, kinh mạch của cô trở nên càng ngày càng rộng rãi...
Cô dường như từ chỗ chết trở về, còn một lần nữa trong tử vong trở nên bền chắc không thể đánh gãy. Dưới hành hạ người thường không thể chịu đựng được, cô từ đầu tới cuối chưa từng té xỉu, cô mơ hồ ý thức được -- chỉ có vứt đi thứ tình cảm không cần thiết kia, mình mới có thể đạt được sự mạnh mẽ chân chính, chỉ có người chân chính mạnh mẽ, mới có thể không bị chà đạp. Mà hiểu ra như vậy, phải trải qua thống khổ và lựa chọn như thế nào, mới có thể làm được?
2.
Cương khí một mực tàn phá, đau nhức vẫn cứ tồn tại, Lâm Đạm mỗi thời mỗi khắc đều như nằm trên đài hành hình, chịu đựng khổ sở thiên đạo vạn quả. Da thịt của cô rách ra, máu tươi chảy giàn giụa, tóc đen rơi rụng, nhưng rất nhanh, da thịt, máu tươi, tóc đen mới lại mọc ra, tựa như trải qua lột xác.
Nhưng chỉ có mình Lâm Đạm biết, cô không phải sống lại, mà là mỗi giây mỗi phút đều trải qua cái chết. Thân thể cô biến thành chiến trường giữa tử khí và sinh khí, hai loại khí tức tuần hoàn qua lại trong cơ thể cô, ngươi tới ta đi, chỉ cần cô còn sống từ đầu đến cuối, nỗi đau đớn như đao cứa sẽ từ đầu đến cuối tồn tại.
Lâm Đạm nắm chặt quyển công pháp, cười lạnh chế giễu. Khó trách lão giáo chủ chịu đem công pháp cao cấp nhất Đông Thánh giáo giao cho một bé gái mồ côi tu luyện, khó trách Hạ Sùng Lăng để mặc một bù nhìn đê tiện sinh ra tình cảm ái mộ với mình. Quyển 《 Tu La đao 》 này đơn giản là một quyển công pháp tự mình hại mình, không loại bỏ hết tình yêu, nguyên chủ cả đời dừng bước không thể tiến tiếp, còn có sức sống cực kỳ mạnh mẽ, có thể để lão giáo chủ và Hạ Sùng Lăng lợi dụng chèn ép tận tình; may mắn luyện thành cũng phải chịu nỗi đau thiên đao vạn quả, sống không bằng chết.
Đi lại đau, ngủ nghỉ đau, thậm chí cả hít thở cũng thấy đau... Thử hỏi xem ai có thể sống tiếp được trong loại đau đớn không ngừng nghỉ thế này? Sợ là không chống đỡ nổi ba năm, người này sẽ tự sát. Khó trách quyển công pháp này thần dị đến thế, có thể khiến nguyên chủ trở thành cao thủ nhất lưu trong vòng ngắn ngủi năm năm, trong giáo vẫn chẳng ai tu luyện. Lão gia chủ và Hạ Sùng Lăng sợ rằng chỉ coi nàng thành một con chuột bạch để nghiên cứu, bất kể có luyện thành hay không, nguyên chủ vẫn bị bọn họ vững vàng bóp trong lòng bàn tay, không tạo ra bọt sóng nào.
Thật là giỏi tính toán ha! Lâm Đạm ánh mắt tối sầm lại, lúc này mới cất quyển công pháp vào hộp gỗ tử đàn cẩn thận. Trái tim như muốn bể tan tành của cô liên tục được sinh khí bồi bổ, thế nhưng con cổ trùng vẫn chưa có cách nào trừ bỏ. Nếu nó núp ở chỗ khác, nhất định đã bị cương khí băm nát, nhưng hết lần này tới lần khác núp ở trong tim, mà sinh khí đang vững vàng che chở trái tim, giúp nó bình yên sống sót.
Đổi một cách nói khác, bây giờ Lâm Đạm vẫn là bù nhìn của Hạ Sùng Lăng, gã muốn cô sống, cô có thể sống; gã muốn cô chết, cô nhất định phải chết. Chẳng qua, trình độ nắm giữ này đã không còn uy hiếp được Lâm Đạm nữa, cô không thể băm nát cổ con trong người mình, vậy trực tiếp băm vằm mẫu cổ trong tim Hạ Sùng Lăng là được, mẫu cổ vừa chết, cổ con tự nhiên không sống được.
Cô không tim không phổi không tình cảm, vì vậy khi có suy nghĩ giết chết Hạ Sùng Lăng, trong lòng không gợn sóng chút nào, chứ đừng nói tới sát ý, cổ con cũng hoàn toàn không có phản ứng gì. Mà mẫu cổ của Hạ Sùng Lăng cơ hồ không bao giờ đi chủ động cảm ứng cổ con, nên không thể nào bị cắn trả. Nghĩ cũng biết, Hạ Sùng Lăng căn bản không coi nguyên chủ là người, làm sao lại để cổ con trong cơ thể nàng ảnh hưởng tới mình được. Nguyên chủ chết thì chết, với gã mà nói chẳng qua là chết một con sâu nhỏ, không quá mức ghê gớm.
Lâm Đạm tránh thị vệ đi tới dòng suối phía sau núi, rửa đi vết máu khắp người. Cô không lúc nào không phải chịu đựng nỗi đau thiên đao vạn quả, nhưng biểu tình trên mặt lại hết sức bình tĩnh, tựa như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì cả. Mặc dù cô mất đi trí nhớ, nhưng nỗi thống khổ hàng ngàn hàng vạn năm cô còn chịu đựng được, chút đau đớn tí xíu này có là gì.
---
Hôm nay là ngày cưới của giáo chủ và thánh nữ, trong giáo khắp nơi giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt. Vì đề phòng sau khi mình đi sẽ có người hãm hại nam tử tuấn mỹ, thánh nữ bất kể ra sao cũng nhất quyết phải mang nam tử tới lễ đường, Hạ Sùng Lăng cũng kệ nàng ta. Gã thấy vậy rất tốt, để cho nam tử tuấn mỹ tận mắt nhìn thấy mình và thánh nữ kết làm phu thê, mới có thể hoàn toàn chặt gãy tình cảm giữa hai người, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, gã tìm cơ hội giết người này sau cũng không muộn.
Một thị nữ đi vào khoảng sân vắng vẻ, dè dặt gọi: "Tả hộ pháp đại nhân, giờ lành sắp tới, ngài nên tới lễ đường."
Lâm Đạm tỉnh lại từ trong nhập định, từ từ nói: "Mang cho ta một bộ y phục đen."
"Hôm nay là ngày vui của giáo chủ, hay là ngài mặc đồ đỏ nhé." Thị nữ cúi thấp đầu, không dám nhìn cô.
"Đồ đen đỡ bẩn." Lâm Đạm giọng hết sức lãnh đạm. Cô đi giết người, không phải tới uống rượu mừng.
Thị nữ không dám khuyên nữa, tìm một bộ y phục đen cho cô mặc, an ủi: "Tả hộ pháp đại nhân, ngài không cần trách cứ Bạch công tử, hắn cũng bị Hạ Vũ Phỉ làm liên lụy. Ngài lần này tham gia hỉ yến xong thì mang hắn về đi, tránh cho giáo chủ giận cá chém thớt với hắn." Bạch công tử chính là nam tử mà nguyên chủ mang về, tên đầy đủ là Bạch Nham, Hạ Vũ Phỉ là thánh nữ mới thăng chức. Nàng ta vốn không tên không họ, chỉ có một số thứ tự, sau khi Hạ Sùng Lăng vừa ý thì ban tên ban họ cho. Mà ở Đông Thánh giáo, họ "Hạ" là một chuyện hết sức thần thánh, là sự công nhận của giáo chủ.
Nguyên chủ vì Hạ Sùng Lăng vào sinh ra tử rất nhiều năm cũng không thể được gã ban tên, Hạ Vũ Phỉ chỉ cần cười một cái, hoặc tùy ý nói vài câu dí dỏm, là có thể lấy được yêu thích của tất cả mọi người. Hạ Vũ Phỉ là giọt sương dưới ánh nắng mặt trời, nguyên chủ là con kiến trong bóng tối âm u, số mệnh khác nhau hoàn toàn.
Nhưng bắt đầu từ hôm nay, hết thảy không còn giống trước kia nữa. Lâm Đạm sẽ vì nguyên chủ phá vỡ giam cầm, chặt đứt ràng buộc, đi lên đỉnh cao võ đạo, bởi vì cô biết, chỉ có người mạnh mẽ nhất mới không bị kẻ khác chà đạp.
Lúc Lâm Đạm tới, giáo chúng đã tụ tập đông đủ, họ nhìn bộ đồ đen trên người cô, đáy mắt toát ra thần sắc hoặc là khinh bỉ, hoặc là sáng tỏ, hoặc là đồng tình. Tả hộ pháp đối với giáo chủ rễ tình đâm sâu, chuyện này cơ hồ tất cả mọi người đều biết, dù sau đó nàng tìm được và hết mực cưng chiều một nam tử khác là Bạch Nham, thì ai cũng hiểu lầm đây là hành động chọc giận giáo chủ. Bọn họ cảm thấy Lâm Đạm không biết cái gọi là "không lên được mặt bàn", ngày thường mặt lạnh như băng không thích nói chuyện, chẳng trách không chỉ giáo chủ coi thường nàng, thậm chí ngay cả nam sủng nàng nuôi cũng bị một thị nữ câu đi.
"Tả hộ pháp, ta khuyên ngươi mau về đổi một cái váy khác, nếu không giáo chủ trách phạt xuống ngươi không gánh nổi. Hôm nay dù sao cũng là ngày vui của giáo chủ, ngươi ăn mặc giống như đưa tang thế này, không phải cố ý rủa hắn xui xẻo sao?" Hữu hộ pháp thấp giọng khuyên nhủ.
Lâm Đạm chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái rồi ngồi xuống, uống cạn chén rượu mạnh. Màu da cô nhìn qua hết sức nhợt nhạt, môi lại đỏ thẫm như máu, đôi mắt đen láy bao phủ băng sương, hết sức khiếp người. Hữu hộ pháp cùng cô bốn mắt nhìn nhau, chẳng biết tại sao rùng mình một cái, lúc này không dám nói tiếp nữa.
Lâm Đạm buông chén rượu xuống, rũ mắt chờ đợi. Bạch Nham ngồi ở đối diện cô, nếu là thường ngày, cô đã sớm nhìn thẳng sang, nhưng hôm nay một cái liếc mắt cũng không cho, tựa như người xa lạ vậy. Bạch Nham cũng chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái rồi nhìn về hướng cửa, giữa hai hàng lông mày vẫn là thoải mái trước sau như một.
Từ khi bị bắt tới Đông Thánh giáo, hắn như cũ gảy đàn ngắm hoa, mài mực múa bút, hoàn toàn không thấy hốt hoảng. Đối với hắn mà nói, bị người ta bắt cóc chỉ như đổi một chỗ ở mới, không có gì ghê gớm cả. Trong tay hắn cầm một chén rượu nhỏ, cũng không uống, mà thờ ơ chuyển động cổ tay, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ miệng chén, tư thái hết sức nhàn tản.
Hắn vẫn trấn định như thường, ung dung không vội vã, khiến cho hắn càng tỏa ra ánh sáng thần bí, cũng càng mê người hơn. Trong lễ đường không ngừng có người nhìn về phía hắn, trai gái không chừa, nghĩ đến hắn chỉ cần lộ ra nụ cười ôn nhã nhàn nhạt, liền lập tức có người nguyện ý vào dầu sôi lửa bỏng vì hắn.
Có vài người không kiềm chế được đi về phía hắn, vốn định rót cho hắn một chén rượu, bị hắn nhàn nhạt liếc một cái liền lui bước, nhất thời không dám đường đột. Dù không có võ công, thân thể nhu nhược, quý khí tự nhiên sẵn có của hắn cũng không phải người thường có thể nhúng chàm.
Đang lúc nói cười vui vẻ, ngoài cửa truyền tới tiếng nhạc, tân lang và tân nương tới. Nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, hai người mới tới tự nhiên không thắt dây đỏ, không lên kiệu hoa, không đội khăn trùm đầu cho tân nương, mà sóng vai đi tới. Hạ Vũ Phỉ vừa vào đã nhìn về phía Bạch Nham, thấy hắn bình yên, trong bụng liền thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Sùng Lăng thì nhìn chằm chằm Lâm Đạm, ánh mắt hung ác. Trong lễ đường giăng đèn kết hoa, lụa hồng liễu rủ, người người ăn mặc hết sức tươi vui, duy chỉ có Lâm Đạm mặc một bộ y phục màu đen, gương mặt lạnh lùng, đây là muốn gì? Chẳng lẽ cô định phá hủy hôn lễ?
Hạ Vũ Phỉ cũng nhìn thấy Lâm Đạm, trong đôi mắt hạnh xẹt qua vẻ vui mừng. Chờ Lâm Đạm ồn ào, nàng ta sẽ thừa dịp loạn cứu sư phụ ra.
Mắt thấy bầu không khí vui mừng vì Lâm Đạm mà ngưng đọng lại, đúng vào lúc này, một giáo đồ chạy thật nhanh vào, lớn tiếng bẩm báo: "Giáo chủ, không xong! Người của Thanh Thành phái, Thiên Kiếm môn, Cửu Trọng sơn, các phái Âm Dương đánh lên núi, muốn diệt trừ Thánh giáo ta!"
"Trước đó vài ngày những môn phái này còn không có động tĩnh gì, vì sao hôm nay bỗng nhiên đánh lên núi?" Hạ Sùng Lăng giọng trầm ổn, thần thái ung dung, dường như không đặt mấy môn phái này vào mắt.
"Hồi bẩm giáo chủ, thuộc hạ cũng không biết!" Giáo đồ xấu hổ chắp tay.
"Hừ, tới liền tới, bổn tôn có gì phải sợ." Hạ Sùng Lăng cởi hỉ bào, sải bước đi về phía sơn môn, lại thấy một giáo đồ khác vội vã chạy vào, trên mặt toàn là hốt hoảng: "Không xong rồi giáo chủ, lần này vây công chúng ta có tất cả mấy ngàn người, còn có nửa bước tông sư do Vân thành phái tới áp trận, riêng cao thủ nhất lưu có hơn trăm người, chúng ta sợ rằng đỡ không được!"
Lời này vừa ra, giáo chúng vốn hung hãn lập tức thân thể cứng đờ, từ trong lòng sinh ra một cỗ khiếp đảm. Những thứ tự xưng danh môn chính phía luôn thi thoảng tới trước sơn môn khiêu khích, bọn họ chưa bao giờ sợ hĩa, nhưng đội hình khổng lồ như hôm nay thì trước giờ chưa từng nghe chưa từng thấy.
Cảnh giới võ đạo chia làm năm: tam lưu, nhất lưu, siêu nhất lưu, nửa bước tông sư, đại tông sư, mỗi khi đi lên một cấp, chiến lực sẽ tăng lên theo hàng ngàn hàng vạn lần. Một nhất lưu cao thủ có thể tùy ý tàn sát mấy chục võ giả tam lưu thông thường, mà nửa bước tông sư có thể chống đỡ sự vây công của hơn mấy trăm cao thủ nhất lưu, còn đại tông sư, đó là cảnh giới trong truyền thuyết, lúc đối chiến có thể làm núi lở đất mòn, biển động sông khô, quả thật là sát khí nhân gian.
Đại lục Đông Đường có tổng cộng năm đại tông sư, trong đó người mạnh nhất chính là thành chủ Vân thành. Hắn là võ giả bước vào cảnh giới đại tông sư trễ nhất, nhưng liên tiếp khiêu chiến thắng lợi bốn vị tiền bối, đứng hàng đệ nhất thiên hạ, tôn hào Vân Đế, thành trì do hắn quản lý cũng vì vậy mà có tên Vân thành.
Người mạnh nhất Đông Thánh giáo là Hạ Sùng Lăng, nhưng cũng chỉ là một cao thủ siêu nhất lưu, cách nửa bước tông sư còn rất xa. Nếu chẳng qua chỉ có mấy môn phái lớn vây công, không có Vân thành nhúng tay, gã còn có sức đánh một trận, nhưng lúc này cả nửa bước tông sư cũng đã phái tới, có con quái vật khổng lồ Vân thành áp trục, Đông Thánh giáo không còn sức chống trả.
Hôm nay nếu chống cự, tất cả giáo chúng sợ rằng đều chạy không thoát khỏi một chữ "chết"!
3.
Tại đại lục Đông Đường, đại tông sư bằng vào thực lực mạnh mẽ vô cùng mà xây dựng được cả một đế quốc, nửa bước tông sư dù thực lực kém hơn, nhưng cũng có thể khai sơn lập phái, xưng bá một phương. Đại tông sư lác đác năm người, có thể nói là lông phượng sừng lân, nửa bước tông sư cũng không nhiều, dõi mắt cả đại lục, chỉ mười mấy người mà thôi. Người tới hôm nay là Tứ trưởng lão của Vân thành, cao thủ với thực lực tương đương có sáu người được Vân thành chiêu mộ, có thể thấy Vân thành tại đại lục Đông Đường làm một tồn tại đáng sợ thế nào.
Dân gian có một câu tục ngữ thế này -- trên trời liên Vân thành, dưới đất Tử Cấm thành. So sánh với Vân thành, hoàng tộc quyền thế ngập trời không hề tôn quý chút nào, chẳng trách con em hoàng tộc vì tranh đoạt tư cách tới Vân thành tu luyện, âm thầm đấu nhau đến ngươi chết ta sống.
Nghe nói nửa bước tông sư của Vân thành tới tiêu diệt mình, Hạ Sùng Lăng không hề cảm thấy hốt hoảng, tay áo vung lên, lãnh đạm nói: "Đi, theo bổn tôn ra xem!"
Mọi người tới ngoài điện, thấy dưới chân núi rừng người rậm rạp chằng chịt, không bao lâu sau là tấn công tới nơi.
"Giáo chủ, quá nhiều người, còn có cao thủ tuyệt đỉnh trợ trận, chúng ta nên làm gì mới phải?" Hữu hộ pháp tuy cố giữ vững trấn định, giọng nói vẫn mang theo run rẩy. Theo tình hình trước mắt, đánh thì khẳng định đánh không lại, không bằng chạy đi sơm sớm tí, may mắn dưới lòng đất có rất nhiều mật đạo, phần lớn giáo chúng có thể theo mật đạo chạy đi.
"Làm thế nào cái gì? Người đâu, bày trận, theo bổn tổn ra ngoài ứng chiến!" Hạ Sùng Lăng cắn răng nghiến lợi hô.
Các giáo chúng rút đao xuất kiếm, mắt lộ kiên quyết, đúng vào lúc này, một giọng nói hùng hậu vang lên giữa không trung: "Giáo chúng Đông Thánh giáo nghe lệnh, nếu hai tay dâng lên đầu của Hạ Sùng Lăng, bổn tọa sẽ tha mạng cho các ngươi, còn nếu không, giết không luận tội!"
Giọng nói này truyền tới từ chân núi xa xa, nhưng tựa như vang vọng ngay bên tai, còn mang theo nội lực hùng hồn, khiến người nghe màng nhĩ phát đau, khí huyết sôi trào, hết sức khó chịu, những giáo chúng võ công thấp kém trực tiếp thất khiếu chảy máu, cứng ngắc tại chỗ. Ngay cả cao thủ nhất lưu như Hạ Sùng Lăng, Hữu hộ pháp cũng không nhịn được lộ ra thần sắc thống khổ.
Hạ Vũ Phỉ chợt phun ra một ngụm máu tươi, nhưng không hề để ý đến việc vận công chống cự chút nào, mà chạy thật nhanh đến bên người Bạch Nham, dùng hai tay che lỗ tai hắn lại. Hai tròng mắt luôn bình tĩnh không gợn sóng của Bạch Nham lướt qua ý cười châm biếm, đầu ngón tay búng một cái nhẹ không thể thấy, khí huyết đang sôi trào của Hạ Vũ Phỉ bỗng lắng xuống trong nháy mắt. Nàng khẽ ơ một tiếng, hơi kinh ngạc, nhưng không nghĩ sâu thêm, chỉ cho vị nửa bước tông sư kia rút đi nội lực, mình mới không khó chịu nữa.
Mọi người tự lo cho mình còn không xong, vì vậy không hề chú ý tới, khi tất cả mọi người đang liều mạng chống đỡ, chỉ có Lâm Đạm nắm một chuôi đao đứng ở một góc mắt lạnh nhìn, trên mặt không hề có chút thống khổ nào. Uy áp của nửa bước tông sư kia với mọi người là chí mạng, với cô mà nói thì chẳng qua là một giọng nói bình thường, nghe xong thì thôi.
Cô mỗi thời mỗi khắc đều đang đấu tranh với cương khí trong cơ thể, chịu đựng nỗi thống khổ người thường khó thể tưởng tượng, chèn ép của thế giới bên ngoài nhỏ nhặt không đáng kể.
Thực lực của nửa bước tông sư đáng sợ như thế nào, giáo chúng Đông Thánh giáo trước kia khó mà hình dung, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn tận mắt. Người ta còn chưa ra tay, chỉ tùy ý nói một câu, đã có thể giết chết nhiều võ giả như vậy trong nháy mắt, chờ khi hắn thực sự động thủ thì sao? Không khoa trương chút nào, hôm nay chỉ cần một mình hắn, đã đủ để san bằng Đông Thánh giáo.
Giáo chúng sợ hãi, rốt rít quay đầu nhìn Hạ Sùng Lăng, còn có ngươi con người quay một vòng, ánh mắt lóe lên, nảy sinh tâm tư không đứng đắn. Không biết ai thét lên một tiếng "Trốn đi!", vì vậy sát trận vừa tụ xong đã tán loạn, giáo đồ chạy trốn ra bốn phía, hỗn loạn cực kỳ.
Nửa bước tông sư kia tung người nhảy lên đỉnh núi, đứng từ xa đánh một chưởng, chỉ nghe một tiếng ầm lớn vang lên, giáo đồ đang chạy thục mạng trong nháy mắt biến thành chùm sương máu, trên đất xuất hiện thêm dấu bàn tay rộng mấy chục trượng, ngay cả đá hoa cương cứng rắn vô cùng cũng bị chấn thành khối vụn, chôn sâu dưới đất.
Một câu nói tiêu diệt mấy trăm người, một chưởng xuống lập tức giết thêm mấy chục mạng, làm hỏng một nửa đại điện, thực lực của vị nửa bước tông sư này làm mọi người sợ hãi không thôi. Giáo chúng vốn định chạy tứ tán cứng đờ tại chỗ, mồ hôi lạnh thấm ướt cả quần áo.
"Giết giáo chủ, chúng ta sẽ không phải chết!" Hạ Vũ Phỉ núp sau đám người cao giọng hô một tiếng, lập tức kích thích lòng ham sống của các giáo chúng. Bọn họ nhìn về phía Hạ Sùng Lăng, trong mắt đỏ tươi không khỏi tràn đầy sát ý.
"Đúng vậy, giết giáo chủ, cắt đầu của hắn, Đông Thánh giáo chúng ta có thể giữ được!" Giáo chúng vốn đã hết sức bất mãn với thái độ chuyên quyền độc đoán của Hạ Sùng Lăng reo hò xông lên, không cần người ngoài động thủ, họ đã bắt đầu tự giết lẫn nhau.
Hạ Vũ Phỉ kéo Bạch Nham núp sau cây cột, che miệng cười trộm một hồi. Bạch Nham đôi mắt nhìn nàng, biểu tình ôn nhu.
Hạ Sùng Lăng chẳng qua là cao thủ siêu nhất lưu, mà đám người Hữu hộ pháp vây công gã toàn là cao thủ nhất lưu cả, thực lực không chênh lệch bao nhiêu so với gã. Một đánh năm gã còn có thể ứng phó, nhiều thêm mấy người gã có chút không nhịn được, trên người rất nhanh nhuộm máu. Nhưng trong mắt gã hoàn toàn không hề hốt hoảng, ngược lại lộ ra thần thái điên cuồng, tiện tay vứt bỏ lợi kiếm sắc bén, ha ha cười to: "Được, được lắm, bổn tôn nuôi các ngươi đã lâu, cũng nên đến lúc thu hoạch rồi!" Dứt lời, năm ngón tay tụ thành trảo cách không chụp tới, hút Hữu hộ pháp vào lòng bàn tay, hút thành người khô.
Thi thể Hữu hộ pháp hóa đen, rơi xuống đất vỡ thành phấn vụn, gió thổi một cái liền biến mất không thấy, cách chết hết sức quỷ dị. Mọi người nhìn xuống đất, lại nhìn Hạ Sùng Lăng điên cuồng cười to, trong lòng không khỏi rét run. Nhưng làm cũng đã làm, giờ hối hận không còn kịp nữa, bọn họ chen nhau tiến lên, tiếp tục vây công. Hạ Sùng Lăng vốn có chút không bằng anh bằng em lần này như có thần trợ giúp, một chưởng đẩy mọi người ra, sau đó bóp cổ một trưởng lão. Trưởng lão này vừa giãy giụa hai cái, da thịt đã nhanh chóng héo rút lõm xuống, giống như hóa thành một thây khô.
Hạ Sùng Lăng vứt bỏ hài cốt hóa đen, đánh úp về phía người kế tiếp, nơi đi qua phấn vụn đầy đất, không ai địch nổi gã. Chưởng pháp quỷ dị của gã chấn nhiếp mọi người, làm họ rối rít tránh lui, không dám tiến lên. Mà Hạ Sùng Lăng mỗi lần hút khô một người, khí thế trên người sẽ bạo tăng một phân, nội lực tăng trưởng cực nhanh khiến quần áo gã cũng phồng lên.
Hiện tại không phải mọi người vây công gã, mà là gã đuổi giết mọi người, một đôi mắt tràn đầy sát ý bừng bừng.
Hạ Vũ Phỉ sợ hãi nói: "Sư phụ, đây là tình huống gì?"
Bạch Nham từ từ nói: "Hắn hẳn đang tu luyện 《 Quy hóa đại pháp 》, tác dụng như tên, chính là chuyển hóa nội lực của người khác thành của mình để sử dụng. Nếu tiếp tục đánh, rất nhanh hắn sẽ vượt qua cao thủ siêu nhất lưu, trở thành nửa bước tông sư."
Hạ Vũ Phỉ gấp tới độ mắt đỏ bừng, níu chặt ống tay áo Bạch Nham nói: "Sư phụ, chúng ta mau chạy đi! Hạ Sùng Lăng tu luyện tà công bực này, sợ rằng nửa bước tông sư kia không địch lại hắn!"
"Chạy cái gì," Bạch Nham khom người nhặt một thanh kiếm lên, khẽ cười nói: "Thừa dịp hắn chưa đột phá, ngươi lên đấu với hắn một trận đi, công phu một ngày không luyện sẽ mất dần, lúc này là cơ hội tốt ngàn năm một thuở."
Hạ Vũ Phỉ hoảng sợ mặt mũi trắng bệch, cũng không dám không vâng lời Bạch Nham, không thể làm gì khác hơn là nắm chặt lợi kiếm, dặn dò: "Sư phụ người tránh xa một chút nhé, tránh để mình bị thương. Nếu con bị thua, người cứ theo mật đạo lần trước con nói mà chạy ra ngoài."
Bạch Nham mặc dù không có võ cong, song hết sức tường tận đủ loại công pháp đỉnh cấp, dưới sự chỉ điểm của hắn, công lực của Hạ Vũ Phỉ đột nhiên tăng mạnh, ngày đi ngàn dặm, từ đây chạy theo Bạch Nham không muốn rời, nghiêm mặt dứt khoát nhận sư phụ. Bạch Nham thấy nàng ta đơn thuần đáng yêu, tư chất thượng thừa, mặc kệ nàng ta đi theo, cứ thế định ra danh phận thầy trò.
Mặc dù biết võ công của mình không phải là yếu, nhưng Hạ Vũ Phỉ cơ hồ không có kinh nghiệm thực chiến, thời điểm xông ra khó tránh khỏi hốt hoảng trong lòng. Nhưng nàng ta rất nhanh phát hiện, so với đám giáo chúng hoàn toàn không có sức chống trả, mình có thể thành thạo thi triển kiếm chiêu trước mặt Hạ Sùng Lăng, còn thiếu chút nữa đâm được vào nơi yếu hại của gã.
"Vũ Phỉ, ngay cả ngươi cũng phản bội ta!" Hạ Sùng Lăng đã giết tới mức phát điên, ngón tay kẹp lại mũi kiếm Hạ Vũ Phỉ, một chưởng đánh nàng ta bay ra xa, sau đó tiếp tục tùy ý hút lấy công lực của người chung quanh. Gã cuối cùng không đành lòng làm tổn thưởng người mình yêu dấu nhất.
Hạ Vũ Phỉ nhặt lên một cây kiếm khác, dứt khoát kiên quyết đuổi giết, triền đấu với Hạ Sùng Lăng một kiếm lại một kiếm. Chiêu số của nàng ta lúc đầu còn chưa lưu loát, từ từ trở nên không câu nẹ, trực tiếp huy kiếm thành tàn ảnh, kiếm khí bén nhọn vạch ra từng vết trên đất, kiếm mang sắc bén chói mù mắt người ta.
"Không ngờ võ công của thánh nữ đại nhân lại cao siêu đến vậy!" Giáo chúng bị kiếm khí ác liệt của nàng ta bức lui không nhịn được hô lên. Phải biết, trước khi thành thánh nữ, Hạ Vũ Phỉ chẳng qua chỉ là một thị nữ, tuy hiểu võ công, nhưng còn không được tính là võ giả tam lưu. Song hiện giờ, nàng lại có thể đánh không phân cao thấp với giáo chủ, có thể thấy tài nghệ của nàng đã là cao thủ siêu nhất lưu rồi.
Bạch Nham đứng chắp tay, mắt lộ ra vui vẻ yên tâm. Hạ Sùng Lăng thì không có tâm tình tốt như hắn, vốn luôn nương tay với Hạ Vũ Phỉ, không bỏ được tình thương yêu với nàng ta, nhưng dưới tình huống nàng từng bước ép sát, gã đã mất hết kiên nhẫn, thống hận nói: "Vũ Phỉ, ta thật tâm mến mộ ngươi, ngươi chẳng lẽ một chút tình cảm cũng không nhớ sao?"
"Ta và ngươi chỉ có cừu hận, không có tình cảm!" Hạ Vũ Phỉ một kiếm đâm thủng lòng bàn tay phải của Hạ Sùng Lăng.
"Tốt tốt tốt, hay cho câu không có tình cảm!" Hạ Sùng Lăng rút lòng bàn tay nhuốm máu ra, cực nhanh lui về sau, trong nháy mắt hút đi công lực của mấy tên giáo chúng, khóe mắt dường như liếc thấy cái gì, đột nhiên kêu: "Lâm Đạm, tới cho bổn tổn!"
Quá khứ Lâm Đạm luôn lặng lẽ bảo vệ bên người gã, dù mình có mất mạng cũng không để gã chịu một vết thương nào, cho nên gã căn bản không nhớ nổi con chó này, càng không ý thức được sự tồn tại của ả. Nhưng trước mắt, gã có Hạ Vũ Phỉ phải đối phó, còn có cường địch chờ đợi ở phía trước, mà Lâm Đạm là cao thủ nhất lưu đứng ngay sau gã, nếu có thể hút khô công lực của đối phương, có thể lập tức tấn thăng thành nửa bước tông sư.
Lâm Đạm cơ hồ không có chút cảm giác tồn tại nào rốt cuộc tiến lên một bước.
Hạ Vũ Phỉ một bên điều khiển kiếm khí chém ngang chém dọc, một bên cao giọng hô: "Lâm Đạm, chớ có nghe hắn, hắn muốn mạng ngươi đó!"
Lâm Đạm như không nghe thấy, vẫn bước từng bước trầm ổn về phía Hạ Sùng Lăng.
Bạch Nham khẽ thở dài một cái, hai tay chắp sau lưng rốt cuộc giơ lên, đầu ngón tay cách không nhẹ điểm..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play