3. Lâm Đạm trúng phải thuốc mê Thất Hồn tán bí mật vốn đã thất truyền từ lâu trong cung, tác dụng như tên, sau khi uống thuốc, người giống như mất hồn, chỉ biết ham muốn như con thú động dục, không hề để ý hậu quả, nếu không thể khống chế được, rất có thể sẽ chết trên giường. May mắn Trang Vương được phát hiện kịp thời đưa tới Thái Y Viện, nếu không sẽ hỏng. Nhưng điều khiến Hoàng đế ngoài ý muốn hơn chính là, Lâm Đạm cũng trúng thuốc mê giống hệt, lại có thể bằng vào ý chí của mình giữ vững tỉnh táo, không để mình và Trang Vương rơi vào vạn kiếp bất phục. Quả nhiên nhà họ Lâm người người tranh tranh thiết cốt, ngay cả nữ nhi cũng không thua đấng mày râu. Bởi sự kiện lần này, Hoàng đế có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với Lâm Đạm, không những không chỉ trích cô, còn lặng lẽ phái người Thái Y Viện tới nhà họ Lâm cứu chữa cho cô, đồng thời ban thưởng rất nhiều bảo vật. Trang Vương sau khi hồi hồn rất lâu sau vẫn không thể quên được. Chỉ cần vừa nhắm mắt, Lâm Đạm sẽ xuất hiện trong đầu hắn. Cô cắn chặt hàm răng hết lần này tới lần khác đâm xuyên bắp đùi mình; cô xé rèm cửa sổ, dùng sức bọc lại vết thương máu tươi đầm đìa; cô đẩy cửa phòng ra, đi ra ngoài không ngoảnh đầu lại, rõ ràng vết thương vô cùng đau đớn, bước chân cô vẫn nhịp nhàng, sống lưng ưỡn thẳng, cô giống như một chùm ánh sáng, biến mất trong bối cảnh mơ hồ... Nghĩ tới đây, Trang Vương không khỏi che lại ánh mắt ấm áp, tự giễu nói: "Lý Hiến, ngươi thật vô dụng, ngay cả nữ nhân cũng không sánh bằng." Hắn còn chưa đi ra chiến trường, đã cảm nhận được mùi vị tàn khốc trên người Lâm Đạm. Cô mặc dù không phải quân nhân, nhưng có thể thấy loại ý niệm ngoan độc thấm sâu tận xương tủy chỉ có quân nhân mới có trên người cô, đối ác với người khác, đối với mình còn ác hơn. Cũng từ lúc này, hắn hoàn toàn vứt bỏ ý tưởng ra chiến trường lập chiến công, mà chuẩn bị thành thật leo từ vị trí binh bét lên. Hắn ngay cả một nữ tử cũng không sánh bằng, thì sao đảm đương được trách nhiệm lớn lao? Nếu hắn ỷ vào sự sủng ái của phụ hoàng mà đến quân đội vênh mặt hất hàm sai khiến, muốn làm gì thì làm, ra chiến trường lại sợ tới mức tè ra quần, vứt bỏ khí giới áo giáp, thì không phải sẽ thành trò cười cho toàn thiên hạ sao? --- Lâm Đạm không biết Trang Vương đã trải qua diễn biến tâm trạng như thế nào, càng không quan tâm tới thân thể đối phương. Cô lúc này đang nằm trên giường, mặc cho hai thị nữ băng bó vết thương cho mình. "Tiểu thư, ngài có đau không, có cần nhẹ hơn chút nữa không?" Hai thị nữ mới tới hỏi không ngừng, rất sợ làm cho chủ tử đau đớn. "Chỉ để ý băng bó, không cần hỏi." Lâm Đạm cầm trong tay một quyển binh thư, nồng nhiệt đọc. "Tỷ, muội đến thăm tỷ, vết thương của tỷ còn đau không?" Một nữ tử vóc người nhỏ xinh đi vào trong phòng, trong tay ôm một hộp gấm. Lâm Đạm ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện người tới là thứ muội nguyên chủ yêu thích nhất cũng hổ thẹn nhất - Lâm Uyển, liền kéo môi, chào hỏi một tiếng. Lâm Uyển người cũng như tên, dáng dấp hết sức uyển chuyển ôn hòa động lòng người, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều lộ ra mùi vị thanh tân đạm nhã khó bỏ qua, rất hấp dẫn người. Không giống Lâm Đạm, đẹp đến quá mức diễm lệ, quá chói mắt, có loại cảm giác khó gần. Lâm Uyển mặc dù là thứ nữ, nhưng mẹ nàng là thánh nữ Miêu Cương được Lâm Thiết mang về, huyết thống cao quý, còn từng cứu mạng Lâm Thiết, coi như đại ân nhân của nhà họ Lâm, sau khi gả tới Trung Nguyên một mực đóng cửa không ra, giữ tròn bổn phận, rất hiểu chuyện. Lâm Thiết hết sức sủng ái hai mẹ con nàng, Lâm phu nhân cũng chưa từng làm khó các nàng, vì vậy quan hệ giữa Lâm Đạm và Lâm Uyển thân cận hơn với các tỷ muội khác một chút. "A, tỷ bị thương nặng vậy, chẳng phải hết mấy tháng sẽ không được ra khỏi cửa sao?" Lâm Uyển nhìn thấy vết thương, không khỏi kêu lên. "Bị thương không nặng lắm, rất nhanh sẽ khỏi thôi." Lâm Đạm khoát tay nói. "Bị thương thành như vậy, còn nói không nặng, đều do Lâm Tuệ, muội vạn không ngờ tới tỷ ấy lại là loại người đó..." Lâm Uyển vừa nói đã đỏ con mắt, sợ chọc tỷ tỷ thương tâm, vội vàng nghiêng người đi lau nước mắt. Vì dỗ tỷ tỷ vui vẻ, nàng mở chiếc hộp mình mang tới ra, cười nói: "Tỷ, lần trước tỷ bảo muội mình muốn đọc thơ, muội đã mang thơ đến rồi này, tỷ bị thương chân, không thể đi, vừa vặn đợi trong phòng đọc sách." Lâm Đạm không có hứng thú với thơ ca, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, sau đó ánh mắt dính chặt. Chỉ thấy một quyển thơ trong đó chữ viết rõ ràng khác biệt so với các quyển khác. Lúc này nước Đại Ngụy đã phát minh ra thuật in ấn, sách bình thường bán ở mặt phố cơ bản toàn là chữ cỡ nhỏ, mà quyển này thì khác hẳn, chẳng những chữ viết tiêu sái phiêu dặt, mặt bìa còn vẽ một bụi lan thanh cao nhã nhặn, nhìn qua hết sức bất phàm. Có toàn bộ trí nhớ của nguyên chủ, Lâm Đạm lập tức nhận ra, quyển sách này do Đinh Mục Kiệt chép, mặt bìa cũng do hắn vẽ. Thời gian cô nhìn chằm chằm quyển sách kia quá lâu, Lâm Uyển phát hiện ra, vội vàng ôm sách vào ngực, nhấn mạnh: "Tỷ, quyển thơ này do Mục Kiệt tự tay chép cho muội, chính muội còn chưa xem xong đâu. Nếu không phải nể tỷ đang thương chân, muội không nỡ lấy ra đâu. Tỷ tỷ tốt, sau khi tỷ xem xong nhớ trả lại cho muội nhé, đừng có lỡ vứt nữa đấy!" Thực ra những quyển sách kia nào có bị ném, rõ ràng là bị nguyên chủ cầm đi thấy vật nhớ người. Lâm Đạm mặt không thay đổi dời ánh mắt đi, khoát tay nói: "Những quyển sách này muội đem về đi, tỷ vừa thấy chúng đã thấy đau đầu rồi." Nguyên chủ chỉ thích đao thương võ nghệ, nếu không phải vì muốn tìm hiểu sở thích của Đinh Mục Kiệt, nàng sẽ không ép mình đi học, mà Lâm Đạm càng không có hứng thú gì với mấy thứ thơ từ ca phú này. Lâm Uyển vẫn cười hì hì như cũ, dùng đầu ngón tay chọc chọc đầu cô, giận trách: "Muội cũng biết tỷ chẳng kiên trì được mấy ngày đâu mà. Tính toán một chút, tỷ mà không thích nhìn thì muội sẽ cất về, muội vẫn chưa đọc chán đâu!" Vừa nói vừa dùng vải bọc cuốn sách tỉ mỉ, bỏ lại trong hộp gấm. Lâm Đạm nhịn tính tình nói chuyện với Lâm Uyển hồi lâu, mời nàng ở lại ăn cơm tối, mắt thấy mặt trời sắp lặn mới uyển chuyển đuổi người. Cô không phải người thích nói chuyện trăng sao, Lâm Uyển nhắc tới rất nhiều đề tài, cô thật ra một chút cũng không có hứng thú. Không biết tại sao, trong đầu cô dự trữ rất nhiều kiến thức, chỉ cần thế giới bên ngoài tác động vào cô một cái, những kiến thức ấy sẽ tự động trào ra, cung cấp cho cô sử dụng. Lâm Uyển tinh thông thơ từ ca phú, Lâm Đạm ngoài mặt giả bộ một chữ cũng không biết, thực ra có thể hiểu toàn bộ. Lâm Uyển thi thoảng có nói tới kiến thức về bói toán, ngũ hành, bát quái cùng thiên môn, cô cũng hiểu rất rõ ràng cặn kẽ. Cô nghĩ, trước khi mất trí nhớ mình nhất định là người vô cùng bác học đa tài. Nhẫn nại ước chừng hơn một giờ, Lâm Uyển mới nói câu cáo từ. Lâm Đạm thở phào nhẹ nhõm, thấy nàng hai tay trống không đi tới cạnh cửa, không khỏi nhắc nhở: "Đừng quên tập thơ của muội." "A, trò chuyện với tỷ vui quá, thiếu chút nữa muội quên mất!" Lâm Uyển vội vàng chạy trở lại cầm hộp gấm. Đúng lúc này, một nha hoàn đứng ngoài cửa nói vọng vào: "Thất tiểu thư, phu nhân cho gọi ngài tới tiền viện. Người của nhà họ Đinh tới hỏi cưới!" Lâm Đạm chắp tay nói: "Chúc mừng muội muội." Lâm Uyển tựa giận tựa vui trợn mắt nhìn Lâm Đạm một cái, sau đó bụm mặt chạy ra ngoài. Nha hoàn nàng mang tới trêu ghẹo nói: "Nhìn tiểu thư nhà chúng ta đi gấp chưa kìa, có người thật rồi, ngay cả tập thơ mình yêu quý nhất cũng không cần. Đại tiểu thư, nô tỳ bây giờ sẽ mang những thứ này đi, ngài nghỉ ngơi cho khỏe." Lâm Đạm gật gật đầu, chờ người trong phòng đi hết mới tới hậu viện, vòng quang giá đựng vũ khí kiểm tra. Nơi này vốn là nơi nguyên chủ thích nhất, nàng cứ rảnh là lập tức tới đây chăm chỉ tập võ nghệ, không hề vì mình là nữ tử mà buông lỏng. Nhưng từ một hôm nọ, sau khi ra ngoài thăm chùa, cùng Lâm Uyển nhìn lén tướng mạo của Đinh Mục Kiệt, nghe qua tài năng của hắn, nàng cứ như bị ma nhập, dần dần buông tha võ nghệ, đổi thành học thơ từ ca phú. Nàng căn bản không phải người có năng khiếu, vừa thấy thi thư liền nhức đầu, vẫn thủy chung kiên trì. Sự kiên trì của nguyên chủ có ý nghĩa hay không, Lâm Đạm không biết, cô chỉ biết mình vĩnh viễn không thể thay đổi vì bất kỳ người nào. Chỉ cần vừa nghĩ tới mình sẽ vì "tình yêu" mà phụ thuộc vào một người đàn ông nào đó, mất đi bản thân, trong lòng cô liền nảy lên cỗ bài xích mãnh liệt. Để xóa tan cảm giác trầm muộn này, cô chọn một cây đại đao, bắt đầu múa võ, động tác mạnh mẽ đầy uy lực. --- Một bên khác, Đinh Mục Kiệt đứng ở đại sảnh, một mực cung kính hành lễ với Lâm tướng quân và Lâm phu nhân. Lâm phu nhân như lơ đãng nói: "Ngày sau, tiểu nha đầu Lâm Uyển liền giao cho ngươi chiếu cố. Tỷ muội các nàng ngươi cũng từng gặp rồi, Lâm Uyển tính tình mềm nhất, không thể so với sự tranh cường háo thắng của Đạm Nhi, ngươi chớ có khi dễ nàng." Đinh Mục Kiệt vội vàng cam kết: "Tiểu tế (1) nhất định sẽ chiếu cố tốt, xin phu nhân yên tâm. Trong số tỷ muội các nàng ta mới chỉ gặp qua Lâm Uyển, cũng không biết mấy người còn lại tính tình thế nào, chắc hẳn cũng không kém. Tính tình mềm yếu có chỗ tốt của tính tình mềm yếu, tính tình mạnh mẽ có chỗ tốt của tính tình mạnh mẽ, trăm hạt gạo nuôi ra trăm loại người, chỉ xem ngươi có thể chọn đúng người cần chọn không thôi." Lời này của Đinh Mục Kiệt giúp Lâm phu nhân hoàn toàn yên tâm. Lâm Đạm nói chưa từng thấy qua Đinh Mục Kiệt, Đinh Mục Kiệt cũng nói chưa từng thấy qua Lâm Đạm, hai người họ sao có tư tình được đây? Nha hoàn kia quả nhiên đang qua loa đổ vấy trách nhiệm. Đinh Mục Kiệt mặt không biểu lộ, song trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn vạn không ngờ tới Trang Vương sẽ được người mang từ Lâm Thủy các ra, còn tưởng rằng lần này Lâm Đạm gây đại họa, đắc tội hoàng gia, sau đó hỏi thăm khắp nơi, biết được Lâm Đạm không bị dính vào, lúc này mới yên tâm. Vì phòng đêm dài lắm mộng, hắn lập tức giục mẹ mình tới nhà họ Lâm cầu hôn, tránh cho đời này bỏ qua Lâm Uyển lần hai. Đúng vậy, hắn đã có thể xác định mình không phải đang mơ, mà là sống lại, sống lại tại thời điểm tất cả bi kịch chưa hề xảy ra. Hắn có đầy đủ thời gian để đối xử tốt với Lâm Uyển, để cho Lâm Đạm một kết cục tử tế. Khi Lâm Uyển cùng mẹ mình - Thạch thị bước vào phòng khách, chỉ thấy Đinh Mục Kiệt chắp tay đứng một bên, biểu tình trầm tư. Hắn bao y bác đái (2), khí chất xuất trần, khuôn mặt thâm thúy lập thể, giống như điêu khắc. Nghe tiếng động, hắn hơi nghiêng đầu sang, phát hiện người tới là vị hôn thê của mình, môi mỏng ưu mỹ lập tức tách ra thành nụ cười yếu ớt ôn nhu, đôi mắt như vì sao xa bắn ra tia sáng chói mắt, tuấn mỹ tới nỗi người ta không cách nào hô hấp. Lâm Uyển gò má đỏ ửng như rỉ máu, lập tức cúi đầu né tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn. Thạch thị trước hành lễ với Lâm Thiết và Lâm phu nhân, tiếp đó là hai vị sui gia, lúc này mới ngồi xuống ghế. Hôn sự của con gái, một thiếp thất như bà vốn không thể làm chủ, nhưng thân phận bà đặc thù, có ân với nhà họ Lâm, Lâm phu nhân đối xử với bà phá lệ bao dung. Bà toàn bộ hành trình không nói một câu, chỉ liên tục gật đầu, một bộ mặc phu nhân sắp xếp, vì vậy hai nhà rất nhanh đã định xong ngày cưới. __________ (1) Tiểu tế: cách tự xưng của con rể một cách khiêm tốn. (2) Bao y bác đái: thành ngữ, chỉ trang phục nho sinh cổ đại. 4. Ngày cưới đã định, canh thiếp đã đổi, Đinh Mục Kiệt cho rằng đời này mình nhất định có thể nên duyên với Lâm Uyển, cùng chung cả đời, không đoán được ba ngày sau, mẹ hắn bỗng tới tìm, mặt đầy vẻ lo lắng nói: "Con à, mẹ vừa cho người đi xem bát tự của con với Lâm Uyển, con là lửa trong kiếm, nàng là nước trên trời, hai người các con nước lửa bất dung, mạng số tương khắc, nếu cứng rắn ở cùng nhau, ngày sau nhất định huyên náo gà chó không yên." "Làm sao có thể!" Đinh Mục Kiệt theo bản năng bác bỏ. Em gái hắn - Đinh Hương lập tức phụ họa: "Mẹ, mẹ tìm ông thần côn nào coi số thế, làm sao cho ra kết quả này được. Ca và Lâm Uyển tỷ tình đầu ý hợp, trai tài gái sắc, xứng đôi biết bao nhiêu!" Đinh mẫu gõ gõ trán nàng, trách mắng: "Thần côn cái gì, con đừng nói bậy! Người mẹ tìm là Tĩnh Hư sư thái, sao mà không chính xác được." Tĩnh Hư sư thái là nữ tu sĩ khá nổi danh tại nước Đại Ngụy, hết sức tinh thông đạo huyền học. Nhà giàu sang trong Kinh thường tìm bà coi bói, cơ hồ tính cái gì đúng cái đó. Nếu không phải nhà họ Lâm giúp Đinh mẫu liên hệ, bà căn bản không có tư cách gặp mặt Tĩnh Hư sư thái. Nghe thấy người coi bát tự là Tĩnh Hư sư thái, Đinh Hương nháy mắt ngậm miệng, dè dặt nhìn anh mình một cái, ánh mắt tràn đầy đồng tình. Đinh Mục Kiệt không biết nói gì, chợt nhớ tới một chuyện: Đời trước, Tĩnh Hư sư thái từng thu Lâm Uyển làm đồ đệ, giúp nàng đứng vững gót chân ở hậu viện Khang Vương, nếu không sau khi nhà họ Lâm sụp đổ, Lâm Uyển không thể nào sống yên lành. Nàng được Tĩnh Hư sư thái xem trọng từ bao giờ, lúc nào quen biết, Đinh Mục Kiệt không biết chút nào, chỉ biết Tĩnh Hư sư thái thương yêu nàng như con gái ruột thịt vậy. Hôm nay bát tự xảy ra vấn đề ở chỗ Tĩnh Hư sư thái, Đinh Mục Kiệt không thể không suy nghĩ nhiều thêm mấy phần, tự thầm trách mình quá đa nghi. Hắn ôn thanh nói: "Mẹ, mẹ tìm mấy người nữa xem bát tự thử xem, biết đâu Tĩnh Hư sư thái cũng có lúc nhầm?" Đinh mẫu lắc đầu nói, "Tĩnh Hư sư thái nói, nếu mẹ không tin, có thể đè canh thiếp của các con trước tượng thần để dò xét ý thần, nếu trong vòng ba ngày trong nhà xảy ra hiện tượng gia súc không yên, ngọn đèn vỡ vụn, thì không cần tính lại nữa, nhất định bát tự của hai con xung khắc." Đè canh thiếp dưới tượng thần vốn là tục cũ, Đinh Mục Kiệt không có lý do gì ngăn cản, liền gật đầu nói: "Cũng được ạ, vậy thì dò xét ý trời một lần." Chào tạm biệt mẹ, hắn lập tức gọi gia nhân tới, dặn dò đi dặn dò lại họ phải làm việc cẩn thận, chớ có tay chân vụng về. Hắn tin tưởng, chỉ cần trong nhà gió yên biển lặng, mẹ sẽ không ngăn cản hôn sự giữa mình và Lâm Uyển nữa. Hắn hiện tại chẳng qua là người tay trắng, chỉ chờ sau khoa cử mới có thể làm quan, mà Lâm Uyển là thiên kim phủ tướng quân, nếu không phải thời nhà họ Đinh còn cường thịnh đã định hôn sự với nhà họ Lâm, hắn chưa chắc có thể lấy được Lâm Uyển. Nói khó nghe một chút, cho dù bát tự của hai người có vấn đề, nhìn vào quyền thế của nhà họ Lâm, mẹ nhiều lắm sẽ không thoải mái thôi, mà không lui hôn sự. Đinh Mục Kiệt tin tưởng tất cả nằm trong tay mình, cho nên không lo lắng chút nào. Nhưng điều khiến hắn nghi ngờ chính là, trong vòng ba ngày, nhà họ Đinh đúng là phát sinh nhiều chuyện lạ, đầu tiên là chó mèo trong nhà tính tình đột nhiên nóng nảy hơn hẳn, động một tí là sủa điên cuồng hoặc cắn người, sau là cá trong hồ một đêm phơi bụng, chết hết. Đinh mẫu sợ hết hồn hết vía, càng thêm tin tưởng lời của Tĩnh Hư sư thái. Nếu Lâm Uyển không phải tiểu thư phủ tướng quân, thân phận quý trọng không đắc tội nổi, Đinh mẫu vừa qua ba ngày sẽ lập tức đi từ hôn. Nhưng suy tư mãi, cuối cùng vẫn là tiền đồ của con trai quan trọng hơn, bà khẽ cắn răng, giấu đi chuyện bát tự tương khắc. Bên nhà họ Lâm cũng tìm người xem bát tự, chỉ là mặt mũi Lâm tướng quân lớn hơn một chút, tìm một quan viên già làm trong Khâm Thiên Giám, không cầm đi chùa miếu bên ngoài xem, kết quả tự nhiên rất tốt, còn được phê một câu 'xứng đôi vừa lứa'. --- Bát tự không hợp khiến Đinh Mục Kiệt sợ bóng sợ gió một trận, trong lòng Đinh mẫu cũng không chịu nổi, kéo dài thời gian rất lâu vẫn chưa tới Lâm phủ hạ định. Ngày ngày, nghe nói Minh Châu Quận chúa muốn tổ chức yến tiệc ngắm hoa ở thôn trang ngoại ô, mời các danh môn khuê nữ và thanh niên tài tuấn tới tham gia, Đinh Mục Kiệt nhẹ đặt thư mời xuống, nhìn đúng chín giờ đi dự tiệc. Hắn biết Lâm Uyển ở trong danh sách khách mời, nếu đi, không chừng có thể gặp mặt nàng. Hai người bọn họ đã phí thời gian cả đời, song song ôm hận mà chết, đời này nhất định phải sống chung với nhau thật tốt. Lâm Đạm cũng có thiệp mời, vốn không muốn đi, nhưng vết thương của cô đã sớm khỏi, Lâm phu nhân sợ cô ở nhà nhiều bức bối, kiểu gì cũng phải ép cô đi. Minh Châu Quận chúa xưa nay không hợp với Lâm Đạm, chê nàng thô bỉ dốt nát, nhưng lại ngại quyền thế của nhà họ Lâm, không thể không lui tới với nàng. Hai người vừa chạm mặt nhau liền như củi khô gặp lửa, không nói được mấy câu lập tức cãi vã, thậm chí có lúc động thủ. Nhưng lần này, Lâm Đạm lại rất trầm mặc, chỉ để ý ngồi một bên ăn bánh ngọt, không hề phản ứng với lời thăm dò của Minh Châu Quận chúa. Minh Châu Quận chúa cầm một cái roi ngựa, khoe khoang nói: "Đây là roi Hoàng thượng ban cho ta, hồi còn trẻ ngài từng dùng qua, rất dễ sử dụng." "Ồ, là vật mà Hoàng thượng từng dùng!" Mấy khuê tú đang vuốt ve roi ngựa lập tức thu hồi đầu ngón tay, thở dài nói: "Khó trách trên tay cầm khảm nhiều hồng ngọc như thế, phần đỉnh cực kỳ trơn, thợ bên ngoài không làm ra được đồ khéo léo tuyệt vời thế này." Lâm Uyển 'di' một tiếng, nói thẳng: "Tỷ tỷ của ta cũng có một roi ngựa ngự ban, so với cái này thì khá tốt." Minh Châu Quận chúa vừa nghe liền bùng nổ, hùng hổ dọa người nói: "Roi ngựa của ta là độc nhất vô nhị trên đời, Lâm Đạm kia so với ta sao có thể nhận xét 'khá tốt' được! Ta không tin, nếu không các ngươi lấy ra cho ta xem!" Lâm Đạm ung dung thong thả nói: "Ta có roi ngựa hay không thì quan hệ gì tới ngươi? Dựa vào đâu mà phải cho ngươi nhìn?" Từ Lâm phủ tới thôn trang ngoại ô này, qua lại mất rất nhiều thời gian, ai hơi đâu đi lấy cho nàng ta xem. Minh Châu Quận chúa vung rơi lên, "Ngươi rốt cuộc có lấy hay không? Không lấy chứng tỏ ngươi nói dối!" Lâm Đạm lui về sau mấy bước, tránh cho bị đầu roi quất phải, lại không đoán được Lâm Uyển bỗng nhiên nhào tới, lo lắng nói: "Ngươi đừng đánh tỷ tỷ của ta, vết thương trên đùi tỷ tỷ ta vừa khỏi..." "Ta đánh nàng ta lúc nào?" Minh Châu Quận chúa theo phản xạ đẩy Lâm Uyển một cái, lại không đoán ra Lâm Uyển liên tiếp lui về phía sau, rơi vào trong hồ. Nàng không biết bơi, cố gắng giơ hai tay kêu lớn cứu mạng, càng giãy giụa càng trôi dần ra giữa hồ. Để gia tăng vui thú cho bữa tiệc, Minh Châu Quận chúa sắp xếp nam tân nữ khách ngồi ở hai bên hồ, cách mặt hồ sóng gợn lăn tăn là có thể nhìn thấy nhau, hết sức thú vị. Cũng vì vậy, nam khách bên kia lập tức chú ý tới động tĩnh bên này, rối rít nhìn sang. Lâm Đạm nhanh chóng cởi xuống áo khoác vừa dày vừa nặng, chuẩn bị nhảy vào trong hồ cứu người, chợt dừng lại. Cô nhíu mắt nhìn Lâm Uyển, biểu tình có chút khó lường, không ngờ lát sau mặc lại áo khoác. Bên kia hồ rất nhanh có một nam tử lao ra, quần áo chưa kịp cởi đã nhảy xuống hồ, bơi về phía Lâm Uyển. Sau đó lại có một nam tử khác chạy ra, dùng tốc độ nhanh hơn bơi tới. Nam tử dẫn đầu ôm Lâm Uyển vào ngực, đang chuẩn bị kéo lên bờ, nam tử đến sau lại đoạt Lâm Uyển đi, trầm giọng nói: "Tạ Khang Vương, chẳng qua Uyển là vị hôn thê của ta, hay là để ta ôm nàng lên đi, nếu không sẽ có hại tới danh tiết của nàng." Lý do của hắn quá đầy đủ, Khang Vương không cách nào từ chối, không thể làm gì khác hơn là buông nữ tử ra, một mình bơi lên bờ. Đinh Mục Kiệt nhìn bóng lưng hắn, lại nhìn Lâm Uyển mặt mày tái nhợt trong ngực, lúc này mới bơi về phía nữ khác. Đợi khi hai người cập bờ, Lâm Đạm đưa áo khoác của mình tới, dặn dò: "Quần áo của nàng bó sát vào người, vì phòng hủy thanh danh, ngươi dùng cái này đắp cho nàng đi. Ta đi thông báo cho mẹ ta, ngươi ôm nàng ra xe ngựa bên ngoài, chúng ta rất nhanh sẽ ra." Đinh Mục Kiệt vội vàng nhận lấy áo khoác, cẩn thận che kín cho Lâm Uyển. Thời điểm rời khỏi bờ hồ, hắn nghe Minh Châu Quận chúa chất vấn: "Lâm Đạm, mới rồi sao ngươi không nhảy tới cứu muội muội ngươi? Nàng bảo vệ ngươi như vậy, ngươi còn đứng trên bờ xem náo nhiệt!" Lâm Đạm giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Làm sao ngươi biết nàng cần ta cứu?" Nghe tới chỗ này, Đinh Mục Kiệt hơi khựng lại bước chân, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Lâm Uyển tựa hồ bị dọa sợ, xấu hổ không dám gặp người, chỉ úp mặt núp trong ngực hắn, một câu cũng không chịu nói. Đinh Mục Kiệt dè dặt đặt nàng lên xe ngựa, sau đó đứng ngoài xe ôn nhu an ủi. Một lát sau, Lâm Đạm và Lâm phu nhân vội vã đi ra, sợ Lâm Uyển cảm lạnh, hai người không định nói nhiều với Đinh Mục Kiệt, sau khi cảm ơn liền đi. Đinh Mục Kiệt đứng trên đường nhìn xe ngựa của họ, hai mắt tối đen, qua hồi lâu mới kéo tay áo lên, nhìn vết thương nhỏ bị Lâm Uyển cào cho máu tươi đầm đìa trên tay mình. Đời trước, sau khi Lâm Uyển rơi xuống nước được Khang Vương cứu lên, vì giữ danh tiết, không thể không gả cho Khang Vương làm thiếp. Đời này mặc dù thời gian không giống, hắn cũng sẽ không để nàng rơi vào kết cục như trước. Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Lâm Uyển thấy mình là người bơi tới cứu nàng, lại kháng cự tới vậy. Lúc ấy nàng rõ ràng trợn tròn mắt, có thể thấy rõ ai là ai, nhưng vì sao... Ý niệm này vừa nhô ra, liền bị Đinh Mục Kiệt kéo xuống. Sau khi về đến nhà, hắn giục mẹ mình nhanh đi Lâm phủ cầu hôn, quyết định ngày cưới. Đinh mẫu nhắm mắt kéo dài hơn một tháng, đến khi không thể kéo thêm được nữa mới mang lễ vật tới cửa. Ngày cưới cuối cùng định vào đầu xuân năm sau, còn tầm tám chín tháng, đủ cho Đinh Mục Kiệt chuẩn bị. Nhưng dù vậy, hắn vẫn cảm thấy bất an, liền dặn dò em gái đi Lâm phủ thăm nhiều một chút, giúp mình trông nom Lâm Uyển. Đinh Hương rất thích Lâm Uyển, tất nhiên đầy miệng đáp ứng, không ngờ có một ngày bỗng khóc sướt mướt trở lại, giống như gặp phải uất ức lớn tận trời. Đinh mẫu năm xưa mấy chồng, một mình vất vả cay đắng nuôi con gái lớn khôn, sao có thể nhẫn nhịn nàng bị người ta bắt nạt, vì vậy lập tức kéo con gái vặn hỏi, "Nói, có phải Lâm Đạm lại bắt nạt con hay không?" "Không, không phải Đại tiểu thư,: Đinh Hương một bên nấc cụt một bên tự trách nói: "Là do con không cẩn thận, gây ra họa lớn!" "Sao, con gây ra họa gì?" Đinh mẫu trong lòng hung hăng giật mình. Đinh Mục Kiệt vừa vào cửa cũng trầm mặt xuống nói: "Muội đừng vội, từ từ rồi nói, cho chuyện ca sẽ giải quyết giúp muội." "Ca, muội thật sự không cố ý, hôm nay muội muốn xem bộ diêu vàng Bách Hoa Đoàn Phượng lão thái quân gửi ở chỗ Thạch di, không ngờ bất cẩn dùng lực quá lớn, bẻ gãy cánh phượng hoàng. Đó là đồ cưới của lão thái quân, hết sức quý trọng, lão thái quân biết được chuyện này vô cùng tức giận, muội xin lỗi thế nào người đều không để ý tới muội. Ca, muội thật sự không cố ý mà, muội cũng rất ngạc nhiên!" Nghe tới chỗ này, Đinh mẫu giận tới mức liên tục đánh con gái, trách nàng vô tâm, Đinh Mục Kiệt thì ánh mắt tối tăm, nhớ lại một chuyện cũ từ rất lâu rồi. Đời trước, Lâm Uyển bệnh nặng bị Khang Vương vứt bỏ ở trang viên ngoại ô, hắn lặng lẽ tới thăm, nghe nàng kể lại chuyện cũ. Nàng nắm tay hắn, thở dài nói: "Nếu năm đó muội không cậy mạnh, nhất định phải giúp tỷ tỷ chịu oan, hôm nay sẽ không bị lão tổ tông chán ghét vứt bỏ, bệnh nặng như vậy, mà có nhà không thể về. Nếu có thể quay lại, muội nhất định phải dũng cảm nói với lão tổ tông, bộ diêu là do tỷ đánh nát, không phải muội. Muội nhớ lão tổ tông, nhớ cha mẹ, muội muốn về nhà..." Nàng đáng thương, yếu đuối là vậy, nhớ nhưng người nhà, khao khát tình thân là vậy, làm Đinh Mục Kiệt càng chán ghét Lâm Đạm hơn mấy phần. Nhưng hôm nay, bộ diêu kia lại do em gái mình đánh nát? 5. Trải qua mấy ngày nay, Đinh Mục Kiệt luôn nhắc đi nhắc lại bản thân mình không nên nghĩ nhiều, sau khi thành hôn với Lâm Uyển, hết thảy sẽ phát triển theo chiều hướng tốt. Nhưng hôm nay, hắn không thể không suy nghĩ nhiều, vì vậy vẻ mặt ngưng trọng nói: "Hương Nhi muội đừng vội, muội hãy kể lại chuyện này hôm nay một lần từ đầu tới đuôi, tỉ mỉ một chút, đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết nào." Đinh Hương lau sạch nước mắt, nhớ lại nói: "Hôm nay muội và Lâm tỷ tỷ hẹn nhau tới chỗ nàng chơi, sau khi vào phòng muội thấy nàng đang chọn đồ trang sức, toàn trâm vàng, trâm bạc để trong hộp gấm, cực đẹp. Muội không nhịn được nhìn thêm mấy lần, Lâm tỷ tỷ liền nói muốn chọn một cái tặng muội." Nói tới chỗ này, nàng hơi khiếp đảm, thấy anh mình không nổi giận, lúc này mới tiếp tục: "Muội, muội rất thích chỗ trang sức kia, trong đầu nghĩ dù sao Lâm tỷ tỷ sắp thành tẩu tử của muội, không sao cả đâu, liền chọn một cây trâm bạc. Đại nha hoàn của Lâm tỷ tỷ khen muội ánh mắt tốt, chọn đồ rất tinh xảo, không biết sao lại nói đến việc lão thái quân có một bộ diêu vàng tên là Bách Hoa Đoàn Phượng gửi ở chỗ Thạch di, bộ diêu vàng kia thật sự khéo léo tuyệt vời, đẹp không thể tả, chớ nói ở ngoài mặt phố, coi như ở trong cung cũng rất hiếm có. Ca biết mà, Thạch di tới từ Miêu Cương, giỏi nhất là chế tạo đồ trang sức, biết pha một loại nước thuốc, có thể biến đồ trang sức vàng bạc cũ thành sáng loáng như mới. Lão thái quân đưa bộ diêu vàng cho Thạch di để dì rửa sạch, ngày mai sẽ lấy về." Đinh Hương lại bắt đầu rơi nước mắt, nức nở nói: "Muội lòng hiếu kỳ nặng, liền năn nỉ Lâm tỷ tỷ lấy bộ diêu vàng kia ra để muội nhìn thử. Ca, ca phải tin tưởng muội, muội thật sự chỉ định liếc mắt nhìn cái thôi, không định cầm lên. Nhưng lúc cầm bộ diêu vàng ra, có một nha hoàn bỗng nói với muội, con phượng hoàng trên bộ diêu vàng được làm sống động như thật, khi cài lên đầu bước đi, cánh và lông đuôi còn động, giống như muốn bay lên chín tầng trời. Muội nghe lời này trong lòng có chút ngứa ngáy, liền thử cầm bộ diêu vàng lên quơ quơ nhẹ, xem thử cánh và lông đuôi của nó chuyển động thế nào, kết quả vừa quơ hai cái, cánh bị gãy!" Đinh Hương dường như sợ hãi vô cùng, càng nấc nhanh hơn: "Muội, muội lúc ấy mặc dù rất gấp, nhưng không quá lo lắng, cho rằng đền thứ khác cho lão thái quân là được. Nhưng mà nha hoàn của Lâm tỷ tỷ nói với muội, bộ diêu vàng kia là bảo bối lão thái quân mang từ nhà mẹ đẻ tới, rất có linh tính, có thể giúp việc hôn nhân gia đình bình an thuận lợi, phúc vận cả đời, tới nay đã truyền được chín đời, chờ lão thái quân trăm năm còn phải mang về nhà mẹ đẻ để tiếp tục truyền xuống, ý nghĩa không bình thường." "Muội nghe lời này sợ tới choáng váng, không biết nên làm gì. Ca, ca phải tin tưởng muội, nếu muội sớm biết bộ diêu vàng kia quý trọng như vậy, muội hiếu kỳ nữa cũng tuyệt đối không động vào." Nói tới chỗ này, nàng giọng hơi chậm một chút, "Khá tốt là muội có Lâm tỷ tỷ che chở. Nàng lập tức bỏ lại bộ diêu vàng vào trong hộp, để cho muội nhanh nhanh về nhà, giả bộ cái gì cũng không xảy ra, còn nàng tới chỗ lão thái quân thỉnh tội, giúp muội kết thúc chuyện này. Hai nha hoàn len lén mang muội tới chỗ cửa hông, dọc đường đi rên rỉ than thở, sắc mặt không dễ coi. Muội vốn trong lòng áy náy, liền hỏi các nàng xem Lâm tỷ tỷ thế nào, các nàng nói Lâm tỷ tỷ vốn không được lão thái quân sủng ái, lần này bết bát hơn, sợ rằng không thể thiếu gia pháp, may mắn Lâm tỷ tỷ rất nhanh sẽ xuất giá, có bị lão thái quân ghét bỏ nữa cũng chỉ còn hơn nửa năm, nhịn một chút liền qua." Đinh Hương dụi mắt một cái, tiếp tục nói: "Muội trong lòng nhéo nhéo, Lâm tỷ tỷ là đại tẩu của muội, muội sao có thể để tỷ ấy chịu tội thay mình chứ? Lão thái quân dù sao cũng là người nhà nàng, dù gả ra ngoài, nàng vẫn cần về bên cạnh lão thái quân làm tròn chữ hiếu, nếu như hai người tình cảm không tốt, Lâm tỷ tỷ ở nhà mẹ đẻ sẽ rất lúng túng. Mà muội thì khác, muội chỉ là một người ngoài, lão thái quân coi như chán ghét vứt bỏ muội, đối với muội cũng không có ảnh hưởng gì, vì vậy muội liền quay trở lại, tự thỉnh tội với lão thái quân." "Lão thái quân rất tức giận, mắng muội xuất thân gia đình nhỏ, không muốn nhìn người ta sống tốt, còn nghi ngờ tướng tân vì sao chọn một sui gia như vậy, có thấy mất mặt không. Muội vừa xấu hổ vừa mắc cỡ, hận không thể đục một lỗ thủng trên sàn chui xuống, Lâm tỷ tỷ một câu cũng không dám nói. Sau đó Lâm Đại tiểu thư tới, cầm bộ diêu nhìn một chút, nói rằng: chín là số cuối cùng, đồ vật phàm đã truyền được chín đời thì linh khí sẽ hao hết, trời cao định trước nó không thể truyền tiếp. Muội sở dĩ làm hỏng bộ diêu, là vì ông trời muốn mượn tay muội kết thúc đoạn trần duyên này, không hề liên quan tới muội." Nói tới chỗ này, Đinh Hương rốt cuộc ngừng khóc, cảm kích nói: "Lão thái quân trước giờ thích Đại tiểu thư nhất, lại hết lòng tin vào Phật tin vào số mệnh, nghe lời này lập tức không tức giận nữa, cũng không phạt bọn muội, chỉ cảm khái một phen rồi đưa muội ra khỏi Lâm phủ. Trong lòng muội thật sự rất áy náy, trải qua chuyện này, lão thái quân sợ rằng sẽ coi thường chúng ta, coi thường ca, cuối cùng muội vẫn gây họa." Đinh mẫu vội vàng ôm con gái vào ngực an ủi, qua một lúc lâu mới thở dài nói: "Không nghĩ tới Đại tiểu thư là một con người lương thiện đến vậy. Hôm nay nếu không có nàng giải vây cho các con, các con sao có thể thoát thân dễ dàng vậy được! Sau này con không được mắng Đại tiểu thư nữa, còn phải tự mình tới chỗ nàng cảm ơn. Dĩ nhiên Lâm Uyển cũng rất tốt, thời khắc mấu chốt hiểu được phải che chở con, ngày sau nàng gả vào nhà chúng ta, con phải chăm sóc nàng, nghe lời nàng biết chưa." "Mẹ, con biết rồi, Đại tiểu thư là người tốt, trước kia con trách lầm nàng rồi. Lâm Uyển tỷ tỷ còn tốt hơn, giống như tỷ tỷ ruột của con vậy!" Trải qua chuyện này, ấn tượng của Đinh Hương với Lâm Đạm khá hơn nhiều, cũng càng sùng bái Lâm Uyển hơn. Đinh Mục Kiệt xoa xoa đầu em gái, cũng an ủi mấy câu, sau khi trở lại thư phòng thì ngồi bên cửa sổ trầm tư, trong mắt thỉnh thoảng thoáng qua sắc thái ưu tư phức tạp khó phân biệt. Từ ban ngày tới đêm khuya, hắn rốt cuộc đi ra, bóng lưng phá lệ mệt mỏi. Hôm sau, hắn tiêu phí lượng lớn hoàng kim mua một cây nhân sâm trăm năm tới Lâm phủ bồi tội, mặc dù trong tâm rất cảm ơn Lâm Đạm, nhưng không dám gặp mặt cô, chỉ để em gái mình tới hậu viện tự nói lời cảm ơn. Thời điểm rời khỏi Lâm phủ, Đinh mẫu len lén hỏi hắn có muốn gặp mặt Lâm Uyển hay không, chẳng biết tại sao, hắn lần đầu tiên dứt khoát từ chối. Sau khi trở về hắn một mặt cực khổ học tập thi thư, chuẩn bị cho khoa cử sắp tới, một mặt tỉ mỉ chuẩn bị cho hôn lễ. Nhưng mà hắn vừa bình tĩnh được hai tháng, lại bị một chuyện làm cho ứng phó không kịp. Lâm Uyển đi thắp hương bái Phật bị thổ phỉ uy hiếp, may mắn Khang Vương đi ngang qua cứu được. Hai người trên đường chạy trốn bị rơi xuống vách núi, qua một ngày một đêm mới được thị vệ tìm thấy. Cô nam quả nữ ở dã ngoại hoang vu cùng nhau một đêm, chuyện này truyền đi không hề dễ nghe chút nào. Sau khi được cứu về, Khang Vương vì bảo vệ danh tiết Lâm Uyển, nói muốn nạp nàng làm thiếp. Nếu không phải hắn ta đã có chính thê, còn dùng kiệu tám người khiêng đón Lâm Uyển về làm dâu. Lâm phủ tự nhiên không đồng ý, Lâm Uyển cũng không muốn bản thân phải làm thiếp, trở về liền đổ bệnh. Đinh mẫu thì ngược lại, sau khi nghe tới chuyện này thì trong lòng giống như bị gai đâm, sao cũng không rút ra được. Danh tiết Lâm Uyển bị hủy, cưới về chẳng những chả có ích gì với tiền đồ của con trai, mà còn biến hắn thành trò cười cho Kinh thành, huống chi Khang Vương có ý lấy Lâm Uyển, cưới nàng chính là đối nghịch với Khang Vương, đối với tiền đồ của con trai càng không có lợi... Đinh mẫu trái lo phải nghĩ, luôn cảm thấy nhà mình chủ động từ hôn mới là biện pháp giải quyết tốt nhất, vì vậy đi tìm con trai thương lượng. Bà biết con trai mến mộ Lâm Uyển từ nhỏ, sớm đã coi nàng là vợ, nếu như có thể, sao bà không muốn họ kết thành lương duyên, sống tới bạc đầu? Nhưng loại chuyện kia xảy ra không cho phép nhà họ Đinh tiếp tục kiên trì. Nếu như nhà họ Đinh không từ hôn, người khác sẽ nói con trai vì quyền thế nhà họ Lâm, tình nguyện làm con rùa đen rút đầu; từ hôn, người khác lại mắng nó vô tình vô nghĩa. Con trai làm gì cũng không đúng, nhưng mà, so với con rùa đen rút đầu, vô tình vô nghĩa còn dễ nghe hơn một tẹo. Nam nhân có thể vô tình, nhưng không thể không có cốt khí, lúc đó sẽ bị người đời cười chê. Nghĩ tới đây, biểu tình Đinh mẫu càng kiên quyết hơn, nhưng không đợi bà mở miệng, Đinh Mục Kiệt mệt mỏi vạn phần đã mở lời trước: "Mẹ, con đi Lâm phủ thăm Lâm Uyển một chút, chuyện từ hôn chờ con về rồi hẵng nói, mẹ đừng nóng vội." Chẳng qua mới ngắn ngủi hai ngày, con trai đã tiều tụy đến không còn hình người, khiến trái tim Đinh mẫu quặn đau. Bà không muốn làm khó con trai, đành gật đầu nói: "Được, mẹ không thúc giục con, con muốn làm gì cứ làm." Đinh Mục Kiệt kéo môi cười một tiếng, ánh mắt phá lệ ảm đạm. --- Buổi chiều, Đinh Mục Kiệt chuẩn bị tốt lễ vật tới cửa, Lâm tướng quân thấy thẹn với hắn, biết hắn muốn một mình thăm Lâm Uyển, tuy không hợp với lễ giáo, nhưng vẫn đồng ý không chút do dự. Đây là lần đầu Đinh Mục Kiệt ghé thăm khuê phòng của Lâm Uyển, trong lòng lại không có chút chờ mong và vui vẻ nào. Hắn một đường đi một đường suy nghĩ, biểu tình hết sức ủ dột, khiến nha hoàn dẫn đường ngay cả thở mạnh cũng không dám. Chẳng biết tại sao, trước kia Đinh công tử rất tuấn dật nho nhã, sống chung vô cùng thoải mái, nhưng hôm nay Đinh công tử tự mang khí thế uy nghi, làm người ta không dám đến gần. "Công tử, tiểu thư đang ở bên trong, mời ngài vào." Hai nha hoàn vén lên màn trúc, dè dặt nói. Đinh Mục Kiệt không nói một lời đi vào, nhìn thấy Lâm Uyển gầy yếu kiệt quệ nằm trên giường, bỗng có cảm giác thời gian lẫn lộn. Đời trước, nàng bị Khang Vương vứt bỏ, cũng có bộ dáng như vậy. Hắn theo thói quen cầm đầu ngón tay Lâm Uyển, lại bị nàng tránh đi, trên mặt không khỏi ngẩn ra. "Huynh tới từ hôn sao?" Lâm Uyển quay đầu đi, tựa như rất tuyệt vọng. Đinh Mục Kiệt không hề chớp mắt nhìn nàng, không muốn bỏ qua bất kỳ biến hóa biểu tình nào trên gương mặt ấy: "Không, ta tới vì muốn nói cho muội, chỉ cần muội quyết tâm muốn gả cho ta, bất kể người ngoài nghị luận thế nào, bất kể Khang Vương bức bách ra sao, ta vẫn sẽ cười muội về nhà. Muội yên tâm, chỉ cần ta nguyện ý, tướng quân và phu nhân nhất định không để muội gả cho người ngoài đâu, kể cả Hoàng tử cũng không được." Lâm Uyển xoay đầu lại, dường như rất thống khổ: "Có thể muội, có thể muội đã bị hủy danh tiết, huynh không hề ngại sao?" Đinh Mục Kiệt lắc đầu một cái: "Không ngại. Bất kể xảy ra biến cố gì, ta nhất định sẽ cưới muội, hơn nữa sẽ quý trọng muội, chăm sóc muội thật tốt, trừ phi chính muội không muốn gả. Uyển Nhi, muội nghĩ thế nào, muội có nguyện ý gả cho ta không?" Nói tới chỗ này, Đinh Mục Kiệt không tự chủ được thầm nghĩ: Câu "Muội có nguyện ý không" này, đời trước, hắn sớm nên chính miệng hỏi một lần. Lâm Uyển đã khóc lên, nức nở nói: "Muội tự nhiên nguyện ý, nhưng giờ muội biến thành như vậy, có mặt mũi nào gả cho huynh! Cưới muội, những người bên ngoài sẽ đàm tiếu huynh thế nào." Nàng từng câu từng chữ đều cân nhắc cho hôn phu, không hề nghĩ tới mình nửa phần. Đinh Mục Kiệt vốn nên cao hứng mới phải, đổi thành hắn đời trước, sợ rằng lúc này đã cảm động tới rơi lệ đầy mặt. Nhưng Đinh Mục Kiệt bây giờ, không phải Đinh Mục Kiệt hồi trẻ nữa, mà là Thủ phụ đại nhân tung hoàng quan trường mấy chục năm, lật tay tạo gió úp tay tạo mưa. Hắn nhìn chằm chằm Lâm Uyển, từ từ nói: "Bất kể người ngoài nghị luận thế nào, chỉ cần muội nguyện gả, ta sẽ cưới. Uyển Nhi, nếu muội đã đồng ý, vậy ta sẽ đi thương lượng với Lâm tướng quân, dời ngày cưới của chúng ta tới trước thời hạn. Ba ngày sau, muội chờ ta dùng kiệu tám người khiêng tới đón nhé." Dứt lời đứng dậy liền đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT