16.
Đám người Đại trưởng lão vừa đi, bầu trời tí tách đổ mưa phùn. Lâm Đạm xương cốt toàn thân gãy nát, không thể xê dịch, không thể làm gì khác hơn nằm trong màn mưa, nhưng dù vậy, hạt mưa nhỏ như lông trâu không hề dính tới cô chút nào. Bạch Nham dùng nội lực hùng hồn mở một kết giới cho cô, ngăn cách gió rét mưa lạnh ở bên ngoài.
"Công lực của ngươi vượt xa đại tông sư, đã đến cảnh giới gì?" Lâm Đạm nhìn chằm chằm tầng kết giới sương mù, tò mò hỏi.
"Ước chừng là võ thánh đi." Bạch Nham từ đầu đến cuối nắm bàn tay vô lực của cô.
"Võ thánh?" Lâm Đạm ánh mắt sáng lên.
Bạch Nham vuốt cằm nói: "Không sai, trên võ thánh còn có võ thần, trên võ thần còn có gì, không ai biết được."
"Có thể biết chứ, chỉ cần chúng ta một mực tiến về phía trước, một ngày nào đó sẽ biết." Lâm Đạm tràn đầy lòng tin với tương lai, ánh mắt sáng hơn bình thường không ít.
Bạch Nham tựa hồ được hai chữ 'chúng ta' lấy lòng, khẽ cười nói: "Không sai, chúng ta một ngày nào đó sẽ biết. Lâm Đạm, tu luyện Tu La đao, ngươi có từng hối hận không?"
Lâm Đạm không chút nghĩ ngợi lắc đầu: "Không có lựa chọn thì hối hận kiểu gì? Không tu luyện thì sẽ chết, ngược lại không bằng sống không bằng chết nhưng vẫn sống. Ngươi có lẽ không biết, ta là đứa bé mồ côi, từ nhỏ được lão giáo chủ nhặt về huấn luyện thành tử sĩ. Lão ta ném chúng ta vào rừng vật lộn với dã thú, không chém giết thì không thể sống sót, thật vất vả chạy ra khỏi rừng núi, lại phải tàn sát đồng bạn từng kề vai chiến đấu với mình, mỹ danh là chặt đứt ràng buộc, xóa bỏ nhược điểm. Chúng ta không có ăn, không có mặc, mỗi ngày vừa mở mắt là phải đối diện với cái chết, không ai có thể dựa dẫm, không ai có thể tin tưởng, đê tiện hơn cả con kiến hôi, hèn mọn không bằng một hạt bụi."
Lâm Đạm thở một hơi, tiếp tục nói: "Nếu không muốn bị người chà đạp, thì phải mạnh mẽ lên. Ta không có lực chọn khác, cho nên chưa từng thấy hối hận. Ta không giống ngươi, xuất thân danh môn, tư chất tuyệt cao, không cần há mồm đã có vô số tài nguyên tới tay. Ta là bùn dưới đất, ta nếu không tranh, sẽ bị nghiền thành tro."
Nói tới chuyện cũ, Lâm Đạm chẳng uất ức hay không cam lòng chút nào, chỉ có tràn đầy bình tĩnh. Cô mỗi thời mỗi khắc đều chịu đựng đau nhức, nhưng cô còn sống, hơn nữa sống có tôn nghiêm, cái này đủ rồi.
Bạch Nham lại lộ ra biểu tình đau lòng cực điểm, nói giọng khàn khàn: "Nhưng mà ta hối hận. Nếu có có thể hiểu rõ ngươi sớm hơn, nếu ta có thể vứt bỏ thành kiến, ngươi sẽ không biến thành bộ dáng ngày hôm nay."
Lâm Đạm cười cười, lắc đầu nói: "Đường do mình chọn, không trách ai được."
Bạch Nham im lặng trong chốc lát, cuối cùng thống khổ nhắm mắt lại. Lát sau, hắn cầm ra một bình sứ nhỏ, từ từ đút cho Lâm Đạm, ôn nhu trấn an nói: "Đây là quỳnh tương do Vân thành đặc chế, một chai có thể làm dịu cơn đói. Ngươi hiện tại không tiện ăn uống, ta mỗi ngày đút ngươi một chai, vết thương cũng có thể lành nhanh hơn. Trên người ngươi rất bẩn, chờ lát nữa ta để các nàng giúp ngươi lau người, thay một bộ đồ sạch sẽ, như vậy thoải mái hơn nhiều."
Hắn lau sạch nước đọng bên khóe miệng Lâm Đạm, yên lặng nhìn cô hồi lâu, lúc này mới quay đầu nhìn về phía mấy vị nữ đệ tử.
Mấy người tới vội vàng, đều không mang theo ô, lúc này đã ướt cả, nhưng không dám thở mạnh lấy một cái. Các nàng trước giờ rất kính sợ thành chủ, biết được hắn là võ thánh duy nhất của đại lục Đông Đường, càng không dám nhìn thẳng.
Hạ Vũ Phỉ ỷ vào mình từng cùng chung hoạn nạn với Bạch Nham, đi lên trước nói: "Sư phụ, con có lời muốn nói với người, người tới đây một chút được không?"
Bạch Nham nhìn nàng ta một cái thật sâu, lúc này mới đi qua một bên, hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Sư phụ, Lâm Đạm tu luyện ma công, người nếu che chở nàng, sẽ đưa tới bất mãn của người trong thiên hạ. Người hà tất..."
Bạch Nham không đợi nàng ta nói xong đã lạnh lùng mở miệng: "Hạ Vũ Phỉ, hiện tại ngươi lấy lập trường gì để nói ra những lời này? Ngươi nay là thánh nữ Đông Thánh giáo, bởi vì Lâm Đạm uy danh vang dội, ngươi ra ngoài cũng được người ta tôn trọng; ngươi còn từng là thị nữ của nàng, được nàng che chở dưới cánh, chưa từng bị giáo đồ Đông Thánh giáo bắt nạt; sâu hơn nữa, nàng là người từng cứu mạng ngươi, miễn cho ngươi bị kẻ ác hãm hại. Thân phận, địa vị, thậm chí cả tính mạng ngươi đều do nàng ban cho, bất kỳ ai đều có thể nói tới chuyện tru diệt nàng, nhưng bàn về tình về lý, duy chỉ có ngươi không thể!"
Đầy bụng khuyên nhủ của Hạ Vũ Phỉ bị chặn lại, miệng khép mở hồi lâu mới phun ra một câu cứng rắn: "Nhưng mà sư phụ, con là vì muốn tốt cho người! Người là người đứng đầu chính đạo, sáng như trăng rằm, người cần gì phải ở cùng một chỗ với Lâm Đạm, làm hỏng thanh danh một đời."
"Vậy ngươi cần gì phải đảm đương chức thánh nữ Đông Thánh giáo, thay mặt giáo chủ?" Bạch Nham không thèm nhìn tới nàng ta, lạnh nhạt nói: "Hạ Vũ Phỉ, trước kia ta nhìn lầm, cho rằng ngươi tâm tư thuần túy, tâm địa hiền lành, là một hạt giống tốt đáng để bồi dưỡng. May mắn ngươi chưa từng làm lễ bái sư, vậy thì rời đi đi, ngay sau đừng lấy danh hiệu Đông Thánh giáo làm việc, càng chớ kéo lá cờ Vân thành ra nữa. So với đồ đại gian đại ác, ta càng xem thường kẻ vong ân phụ nghĩa hơn."
Hạ Vũ Phỉ còn muốn khuyên nữa, đã bị Bạch Nham dùng một chưởng tiễn xuống núi. Không bao lâu sau, cả Vân thành và Đông Thánh giáo đều nhận được thư từ Vân Đế, bác bỏ thân phận Hạ Vũ Phỉ. Nàng ta vừa không về được Vân thành, vừa không đi được Đông Thánh giáo, nháy mắt ngã từ đám mây xuống đáy cốc.
Những chuyện này, Lâm Đạm không hề biết, cô dưới sự chiếu cố hết lòng của Bạch Nham rất nhanh bình phục lại, hôm sau chuẩn bị rời đi Côn Lôn.
Bạch Nham đi theo sau lưng cô, cười hỏi: "Ngươi muốn đi nơi nào?"
Lâm Đạm chỉ biển cả tuyệt trần phản biếu bóng mây xinh đẹp nói: "Đã du lịch khắp đại lục Đông Đường, trảm yêu trừ ma, giờ ra biển chu du đại lục khác chút đi."
Bạch Nham lại nói: "Vậy ngươi không ngại ta đồng hành với ngươi chứ?"
"Ngươi bỏ được Vân thành à?"
"Bỏ chứ, sao lại không bỏ được?"
"Vậy thì đi thôi!"
Lâm Đạm ngoắc ngoắc tay, Bạch Nham liền cười theo sau. Hắn biết Lâm Đạm sớm đã chặt dứt ái tình, nhưng hắn nguyện ý bầu bạn với cô cả đời. Ánh mắt đầu tiên thấy cô ở sông Thanh, hắn đã nhìn thấu công pháp Lâm Đạm tu luyện, tự cho mình là kiếp số của đối phương, không đoán ra quay đầu nhìn lại, Lâm Đạm hóa ra mới là kiếp số của hắn.
Mà hắn không những không muốn phản kháng, còn ngọt ngào như ăn mật.
Trên trời cao dưới mặt đất, chỉ có nàng là có một không hai, không ai sánh bằng
---
Có người dẫn đường là Bạch Nham, Lâm Đạm rất nhanh đột phá cảnh giới, trở thành võ thánh thứ hai của đại lục Đông Đường. Cô không giống các cao thủ tuyệt thế khác, cao cao không thể với tới, mà lại rất bình dị, lâu ngày uy danh vang xa, người người sùng kính. Đông Thánh giáo phụ thuộc rất lớn vào cô, không dám làm chuyện ác nữa, ngược lại thường xuyên tiếp tế nhân dân trăm họ, hoàn toàn tẩy trắng thành danh môn chính phái.
Nhưng, 《 Tu La đao 》 Lâm Đạm cất giữ ở Đông Thánh giáo không biết bị ai lấy cắp, mười năm trôi qua chưa từng tìm thấy để mang về, trở thành một vụ án khó giải.
Trong một khu rừng xa xôi ở đại lục Đông Đường, Hạ Vũ Phỉ dựa vào cừu hận và không cam lòng, rốt cuộc chặt đứt tình cảm, luyện Tu La đao tới đại thành. Gần đây nàng ta thường xuyên mơ thấy một giấc mơ, trong mơ, nàng ta và Bạch Nham che giấu thân phận sớm chiều sống chung, chẳng những bái hắn làm thầy, còn trong quãng thời gian sống chung nảy sinh tình cảm, trở thành quyến lữ. Bạch Nham cơ hồ truyền hết công pháp đỉnh cấp cho nàng ta, giúp nàng ta một ngày trèo lên đỉnh cao võ đạo, cuối cùng thành truyền kỳ của đại lục Đông Đường. Nhìn lại Lâm Đạm, đã bị Hạ Sùng Lăng hút khô, hài cốt không còn.
Nhưng sau khi tỉnh lại, nàng ta không thể không đối mặt với thực tế tàn khốc, nàng ta mới là con sâu cô độc đáng thương, mà Lâm Đạm đã thành tồn tại vạn người kính ngưỡng.
Nàng ta nghĩ, sau khi thần công đại thành, nhất định phải hạ chiến thư với Lâm Đạm, để Bạch Nham nhìn kỹ xem mình đã bỏ lỡ điều gì. Nhưng nàng ta vạn vạn không ngờ tới, sau khi luyện thành Tu La đao, mình lại phải chịu đựng nỗi đau thiên đao vạn quả từng giây từng phút, không bao giờ ngừng nghỉ. Nàng vừa tấn thăng nửa bước tông sư đã không chịu mổi, một bên kêu gào một bên lăn lộn trên mặt đất, giống như một người điên.
Nàng ta giơ đao chém lung tung, phát hiện khi vận chuyển nội lực thống khổ sẽ giảm đi một ít, liền vội vàng chạy ra ngoài muốn cùng người khác chiến một trận. Nhưng vì để tránh tai mắt người khác mà tu luyện ma công, nàng ta cố ý chọn một nơi rừng cây nguyên thủy chưa người đặt chân, chu vi trăm ngàn dặm không có lấy một ai.
Nàng ta vận chuyển nội lực, trong rừng cây chạy như điên, có thể như vậy sẽ khiến mình tốt hơn chút xíu, nỗi đau thiên đao vạn quả vẫn tồn tại, thời thời khắc khắc hành hạ thần kinh nàng ta. Nàng ta thật không dám tưởng tượng Lâm Đạm nhịn được kiểu gì, đến tột cùng làm sao nhịn được, năm đó cô có thể ăn, có thể ngủ, hết thảy cử động đều không khác gì người bình thường, nhưng công pháp cô tu luyện rõ ràng giống hệt mình, là Tu La đao mà! Hạ Vũ Phỉ giờ mới hiểu được, vì sao năm đó Đại trưởng lão nói Lâm Đạm sớm muộn sẽ có ngày nổi điên, mà ý chí của nàng ta so sánh với Lâm Đạm, thật không đáng nhắc tới.
Mới chạy trong rừng cây hai ngày, Hạ Vũ Phỉ đã sống không bằng chết. Nàng ta quơ đao chém lung tung, ngẩng đầu kêu gào, đôi mắt vốn sáng long lanh giờ đã trải rộng tơ máu. Giãy giụa thêm hai ngày nữa, nàng ta cuối cùng không địch lại sự xâm nhập của tử khí, tim nổ tung mà chết, thậm chí còn không kịp ra khỏi khu rừng kia, để thế nhân biết một chút về võ công của nàng ta.
Nhiều năm sau, có người vào lầm rừng sâu phát hiện hài cốt của nàng ta cùng một quyển công pháp nhuốm màu máu, chữ viết rõ ràng: 《 Tu La đao 》
0.
Đinh Mục Kiệt mặc dù là Thủ phụ cao quý, quyền khuynh triều dã, thời điểm chết đi lại nắm thật chặt một bài vị, mặt đầy tiếc nuối. Trước khi lâm chung hắn yên lặng nhủ thầm: Nếu mình có thể làm lại từ đầu, nhất địch sẽ không rơi vào mưu kế của Lâm Đạm, bị buộc kết thành phu thê với nàng ta, càng không trơ mắt nhìn Lâm Uyển gả cho Khang Vương tàn bạo, phí hoài thanh xuân.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình không hề ở hoàng tuyền, mà là trên con đường mòn phồn hoa tươi đẹp, một sai vặt đang dẫn đường phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nói xin lỗi: "Đinh công tử, đều do tiểu nhân tay chân vụng về, làm chậm trễ ngài, mong rằng ngài đại nhân đại lượng, chớ nên trách tội. Trước mặt là Lâm Thủy các, chuyên môn dùng để nam khách nghỉ ngơi, bên trong còn có quần áo mới tinh, ngài mau vào đổi quần áo bẩn đi, tránh cho cảm lạnh. Tiểu nhân còn có chuyện phải làm, sẽ không tiễn ngài qua, ngài tự đi nhé?"
Đinh Mục Kiệt lập tức nhớ lại, một màn trước mắt này, không phải chính là một màn làm thay đổi vận mệnh mình đây sao? Gã sai vặt này là người hầu nhà Tưởng Hầu gia, nhưng sớm bị Lâm Đạm thu mua, cố ý tạt rượu trên y phục của hắn, dẫn hắn và Lâm Thủy các, khóa chặt mình với Lâm Đạm đã sớm chờ ở đó. Lâm phu nhân hồi lâu không thấy con gái trở về, năn nỉ Tưởng phu nhân mang mình đi tìm người, vừa vặn phát hiện họ ở trong phòng.
Hắn chống chế không nổi, không thể không lui hôn sự với Lâm Uyển, đón Lâm Đạm về làm dâu. Người ngoài đều nói hắn tâm cơ thâm trầm, tham mộ quyền thế, buông tha thứ nữ để cưới đích nữ nhà họ Lâm, chiếm hết tiện nghi. Nhưng mà ai có thể nghĩ tới, một màn này vốn do Lâm Đạm thiết kế. Nàng kính mến hắn đã lâu, thường thường gửi thư tới, biết rõ hắn là hôn phu của muội muội, còn dây dưa không ngớt.
Bất kể hôm nay có là mộng ảo hay không, Đinh Mục Kiệt cũng không định dây dưa với Lâm Đạm.
1.
Đinh Mục Kiệt nguyên vốn định rời đi luôn, nhưng thay đổi suy nghĩ một chút, ngược lại nên cho gã sai vặt một cảnh cáo, cũng là gián tiếp cảnh cáo Lâm Đạm thu tay lại, vì vậy dừng bước nói: "Nơi này càng đi càng lệch, rõ ràng đã là nội viện, tại sao lại có chỗ cho nam khách nghỉ ngơi. Ngươi chớ có dẫn đường ta qua loa."
Gã sai vặt cố nén hốt hoảng, giải thích: "Đinh công tử, tiểu nhân sao dám lừa bịp ngài. Nếu đụng phải nữ khách, tiểu nhân cũng không được nữa."
Đúng vậy, nếu đụng phải nữ khách, gã sai vặt sẽ chọc phải rắc rối lớn. Nhưng đời trước, Đinh Mục Kiệt bị tân khách trong Tưởng phủ bắt tại trận, trăm miệng không thể bào chữa, căn bản chưa kịp tìm gã sai vặt lý luận đã bị người nhà họ Lâm tới trói đi. Lâm Đạm được như mong muốn, vui mừng quá đỗi, tạ gã sai vặt này còn không kịp, nơi nào sẽ làm phiền đối phương? Huống chi nơi này là Tưởng phủ, chính bọn họ làm ra loại chuyện xấu này, còn tát nước dơ lên người Tưởng Hầu gia, người đắc tội phải không chỉ một hai người. Ngay cả nhà họ Lâm cũng không dám trêu chọc Tương phủ, huống chi là một dân thường không quyền không thế như hắn?
Đời trước, gã sai vặt này cứ thế bình yên tránh thoát, ngày sau còn làm đại quản gia Tưởng phủ, nhưng hôm nay, Đinh Mục Kiệt cũng không thể dạy dỗ gã thế nào cả. Hắn có thể níu lấy gã sai vặt, mang đối phương tới chỗ Tưởng thế tử lý luận, đâm thủng lời nói dối kia, khiến gã sai vặt trả giá thật lớn, rồi sau đó thì sao? Nhỡ gã sai vặt này miệng không kín, khai ra Lâm Đạm thì làm thế nào? Phải biết, bây giờ Lâm Đạm còn đang chờ trong Lâm Thủy các, bị người phát hiện sẽ rắc rối to.
Hắn mặc dù không thích sự dây dưa của Lâm Đạm, nhưng không hề hận nàng. Nói cho cùng, đời trước hắn thiếu nợ Lâm Đạm nhiều hơn nàng thiếu hắn. Hắn không cam lòng cưới Lâm Đạm, đối xử với nàng như người dưng nước lã, chưa từng chủ động quan tâm tới nàng một chút nào. Sau đó nhà họ Lâm gặp đại nạn, vì phòng Lâm Đạm làm ra chuyện ngu xuẩn, hắn nhốt nàng ở nhà, cửa đóng một lần là năm năm. Hắn trơ mắt nhìn nàng giống như đóa hoa sớm nở tối tàn, vừa qua sinh nhật hai mươi lăm tuổi đã im hơi lặng tiếng qua đời, mà hắn lúc ấy ở xa ngoài ngàn dặm, không kịp trở về nhìn nàng một lần cuối cùng.
Cũng giống vậy, hắn phụ lòng Lâm Uyển, khiến nàng sau khi bị từ hôn không còn mặt mũi, chỉ có thể gả cho Khang Vương làm thiếp, cuối cùng bị sủng cơ của Khang Vương độc hại mà chết. Hắn yên lặng bảo vệ Lâm Uyển cả đời, nhưng chỉ bảo vệ được một cái bài vị. Hắn từ đầu tới cuối vẫn nhớ Lâm Uyển gầy như que củi, khô cằn nắm chặt tay mình, nói đứt quãng: "Mục Kiệt, nếu như, không có tỷ tỷ, nếu như, ta có thể gả cho ngươi, thật là tốt biết bao..." Lời còn chưa dứt, nàng đã trước một bước rời hắn mà đi, khiến hắn khóc đến ruột gan muốn đứt thành từng khúc.
Hiện tại hắn thật vất vả trở lại trong mộng, trở lại thời điểm hết thảy chưa phát sinh, chuyện duy nhất phải làm chính là thay đổi kết cục của mọi người, sửa lại những bi kịch kia, mà không phải trả thù ai.
Hắn nhìn gã sai vặt thật sâu, có ý ám chỉ nói: "Nơi này quá xa xôi hẻo lánh, ta luôn cảm thấy không ổn. Dù sao hôm nay trời nắng to, rượu trên người rất nhanh sẽ khô, quần áo không đổi cũng được. Bất kể ngươi vì sao mang ta tới đây, ta không muốn hỏi tới, ngươi đi đi thôi. Làm hạ nhân không dễ, ngươi tự thu xếp ổn thỏa, chớ qua loa đắc tội ai."
Hắn vừa dứt lời, liền nghe sau lưng truyền tới một giọng nói hài hước: "Cái gì tự thu xếp ổn thỏa? Nô tài kia làm chậm trễ Đinh công tử sao?"
Hai người quay đầu nhìn lại, thấy Tưởng thế tử đứng trong bụi hoa, đang cười hì hì nhìn sang. Định Mục Kiệt sắc mặt thay đổi, dùng mấy câu nói lấp liếm chuyện này, nhưng gã sai vặt thì mất hồn mất vía, mặt như giấy vàng, dường như bị dọa sợ. Tưởng thế tử không nghiên cứu sâu thêm, đi cùng Đinh Mục Kiệt tới tiền viện, chốc lát sau tìm một lý do tạm thời cáo lui.
Hắn đi tới thư phòng, nhìn về gã sai vặt bị hai tên thị vệ giam lại, trầm giọng hỏi: "Nói đi, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp, ngươi mang Đinh Mục Kiệt tới hậu viện làm gì?"
Gã sai vặt mới đầu còn nói xạo, bị thị vệ bẻ gãy vài ngón tay liền khóc lóc chảy nước mắt nước mũi cung khai: "Hồi bẩm thế tử gia, là Đại tiểu thư nhà họ Lâm thu mua nô tài, để nô tài mang Đinh công tử tới Lâm Thủy các. Cụ thể nàng muốn làm gì, nô tài cũng không biết a!"
"Đại tiểu thư nhà họ Lâm, Lâm Đạm?" Tưởng thế tử trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt chớp liên tục.
---
Lâm Đạm bị một trận nóng bức đánh thức. Cô cả người vô lực, tay chân như nhũn ra, trong bụng có một ngỏn lửa, thiêu đốt cô hết sức khó chịu. Cô muốn nhảy vào nước đá cho tỉnh táo, lại muốn thoải mái làm sảng khoái bản thân. Đầu quay cuồng, không ngờ kề cận bờ vực mất khống chế.
"Ngươi mau rời khỏi nơi này!" Một giọng khàn khàn vang lên bên tai nàng, nàng lúc này mới phát hiện mình đang nằm song song với một nam tử trên giường, hơn nữa hắn mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt tan rã, chắc bị trúng thuốc mê.
Không tốt, bị ám toán! Lâm Đạm không kịp suy tư mình là ai, tới từ nơi nào, trong đầu trước tiên hiện ra ý niệm này. Cô muốn bò dậy, nhưng phát hiện mình bị một sợi dây trói thật chặt, không thể động đậy. Nam tử kia ngược lại không bị trói, nhưng trình độ trúng thuốc hiển nhiên rất sâu, toàn bộ tâm thần đã dùng để khống chế dục vọng, tâm trí đâu mà cởi trói cho cô.
Nếu Lâm Đạm nhờ hắn giúp đỡ, nói không chừng hắn đang mở trói thì thú tính đại phát nhào tới cũng nên.
Lâm Đạm hít một hơi thật sâu, để mình sớm tỉnh táo lại, mặc dù có loại cảm giác mê mang không biết người ở nơi nao, song cô theo bản năng điều chỉnh hô hấp, tiến vào trạng thái tu luyện. Thân thể này có võ công, tư chất có thể nói tuyệt cao, lại không luyện được nội lực. Lâm Đạm không biết mình là ai, nhưng dưới tình huống nguy hiểm khó thoát thân, đầu cô bỗng dưng tự động hiện ra vài tin tức hữu dụng, giúp cô thoát đi sớm hơn.
Cô bằng vào bản năng vốn có vận chuyển đan điền, chỉ trong chốc lát, trong bụng đã ngưng tụ một đoàn hơi nóng, hơi nóng ấy xua bớt ngọn lửa ban đầu, giúp cô khôi phục chút thể lực. Cô không có thời gian tu luyện tiếp, cũng không dám tiếp tục, trong u mê dường như có âm thanh nói với cô, tu luyện tới trình độ nhất định, sẽ có chuyện không tốt phát sinh.
Khi cô nhắm mắt nhập định, nam tử ở bên tai cô cắn răng nói: "Ngươi là ai, tại sao xuất hiện ở nơi này?" Trong giọng nói đầy ắp nghi ngờ, hiển nhiên đã coi Lâm Đạm thành đầu sỏ.
Lâm Đạm không để ý tới hắn, cảm giác trong cơ thể tràn đầy lực lượng khổng lồ, lúc này mới mở hai mắt ra, hơi giãy giụa. Chỉ nghe 'phanh' một tiếng, dây thừng trói chặt cô đã bị cắt thành mấy khúc, tan tác rơi đầy đất. Cô bò dậy, đầu tiên bị ngọn lửa cuồng mãnh làm cho choáng váng đầu hoa mắt, lảo đảo muốn ngã, sau đó mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Nam tử trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, hiển nhiên bị sức lực to lớn của cô dọa sợ.
Vì giữ tỉnh táo, Lâm Đạm lấy xuống một cây trâm, vén ống quần lên, lộ ra bắp chân trắng nõn.
Nam tử cho rằng cô đã hoàn toàn bị dược vật khống chế, muốn cởi quần áo, vội vàng la lên: "Ta là Trang Vương Lý Hiến, ngươi trước khi làm việc tốt nhất suy nghĩ rõ ràng, ngươi có thể gánh vác hậu quả trêu chọc hoàng tộc hay không."
Lý Hiến trúng phải Thất Hồn tán ở trong cung, mới đầu sẽ làm người ta tay chân nhũn ra, vô lực nhúc nhích, chờ ngọn lửa tích lũy tới một điểm nào đó sẽ nổi điên. Mà hắn bây giờ thuộc giai đoạn tay chân nhũn ra, muốn rời đi nơi này cũng không làm được, vì vậy đương nhiên cho rằng Lâm Đạm đã đến mức nổi điên lên rồi.
Lâm Đạm một cái liếc mắt cũng không cho hắn, hung hăng đâm cây trâm vào đùi mình. Nhưng mà, cô tựa như đã quen chịu đựng thống khổ, vết thương nhỏ này chỉ đủ làm cô nhíu mày một cái, không hề tạo ra tác dụng đầu óc tỉnh táo nổi. Vạn bất đắc dĩ, cô không thể làm gì khác hơn là liên tục đâm rất nhiều lần, đâm đến khi bắp đùi máu tươi đầm đìa mới bỏ qua.
Vì phòng người khác nhìn ra khác thường, cô xé một đoạn rèm cửa sổ, bọc một lớp dày lên vết thương, dùng sức buộc chặt, sau đó buông ống quần xuống che giấu. Mỗi khi cô đi một bước, hai chân lại truyền tới một trận đau nhức, nhưng mà đau nhức không những không làm cô ngã xuống, ngược lại giúp cô càng ngày càng tỉnh táo hơn.
Thời điểm làm xong hết thảy, trí nhớ thuộc về nguyên chủ cũng lục tục tràn vào đầu, nhưng vẫn không thể giúp Lâm Đạm hiểu rõ tình trạng bây giờ. Cô chỉ biết mình tên Lâm Đạm, cháu gái của Định Quốc Đại tướng quân Lâm Cát, con gái dòng chính của Dương Uy Đại tướng quân Lâm Thiết, trong tiệc rượu do nhà họ Tưởng tổ chức uống nhiều hai ly, có chút choáng váng đầu, tới chỗ này nghỉ một chút, mở mắt ra liền trúng thuốc mê, còn bị trói gô, bị đặt cùng một chỗ với một nam tử trẻ tuổi.
Sau khi biết được thân phận nam tử, cô cơ hồ lập tức ý thức được, nước cờ này không phải nhằm vào mình, mà nhằm vào nhà họ Lâm và Trang Vương, vì vậy trầm giọng nói: "Yên tâm, ta sợ trêu phải Hoàng tử hơn bất kỳ người nào, ta là Lâm Đạm, trưởng nữ nhà họ Lâm."
Lý Hiến bị hành động dùng trâm đâm vào đùi ngoan độc của cô dọa sợ, qua một lúc lâu mới phản ứng được, cô đang giải thích với mình. Cô không hề nói thêm lời nào, chỉ tự báo thân phận đã đủ để Lý Hiến biết, cô hãm hại ai cũng không thể hãm hại lên đầu Hoàng tử.
Nhà họ Lâm cả nhà trung liệt, nam tử đời đời đều chết vì bảo vệ biên cương, trong lòng chỉ có quân vương và quốc gia, không có tư tâm. Cũng vì vậy, quốc vương các triều đại đều rất yên tâm với nhà họ Lâm, ủy thác trách nhiệm hết sức nặng nề. Vì giữ gia phong thanh liêm chính trực, nhà họ Lâm chỉ trung thành với quân chủ, cho tới giờ chưa từng qua lại quá mắc thân mật với bất kỳ Hoàng tử nào, càng không dính tới chuyện tranh ngôi đoạt vị.
Nếu Lâm Đạm quả thật có dính líu tới Trang Vương, dù bị bắt tại trận, nhà họ Lâm sẽ không để cô gả vào Vương phủ, mà đưa cô vào miếu làm ni cô. Cô thiết kế hãm hại mình, đúng là không chiếm được chỗ tốt nào.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lý Hiến nhìn cô đã không còn phòng bị như trước.
Lâm Đạm thì hoàn toàn không có cách nào tín nhiệm hắn, nhặt lên giây thừng dưới đất, trói chặt tay chân hắn vào cột giường, giải thích: "Vì phòng ngươi mất khống chế, ta chỉ có thể đưa ra hạ sách này. Ngươi là Trang Vương, vậy ngươi hẳn biết kết quả khi trêu chọc ta."
Lý Hiến vốn có chút tức giận, nghe lời ấy lập tức an tĩnh lại. Đúng là, giống như Lâm Đạm, hắn cũng không trêu chọc nổi nhà họ Lâm. Hắn xưa nay thể hiện trước mặt phụ hoàng là người không thích tranh đoạt, vì vậy rất được đối phương tín nhiệm, mắt thấy Thái tử và Khang Vương đấu nhau ngoài sáng trong tối không thể dừng, vì phòng mình bị ảnh hưởng, hắn đã đệ lên tấu chương, chuẩn bị đi biên ải đánh giặc. Để tích lũy công trận và mạng lưới giao thiệp, hắn còn cần mượn dùng lực lượng của Lâm Cát và Lâm Thiết.
Nếu hôm nay hắn đụng vào Lâm Đạm, chẳng những Lâm Cát và Lâm Thiết sẽ hận hắn thấu xương, cảm tưởng của phụ hoàng về hắn cũng sẽ rơi xuống đáy cốc. Hình tượng không tranh với đời hắn cố gắng xây dựng mấy năm nay sẽ tan biến trong nháy mắt, ngược lại để cho phụ hoàng có ấn tượng đây là người chỉ vì cái lợi trước mắt mà không chừa thủ đoạn nào, ngày sau chẳng những không cách nào nhập ngũ, mà còn bị giữ cạnh Hoàng thượng trông chừng, làm việc càng bất tiện hơn. Đến lúc đó bất kể là Thái tử hay Khang Vương, cũng sẽ coi hắn là địch nhân số một, hết sức tiêu diệt, bởi vì mẫu phi của hắn là Thục Quý phi được sủng ái nhất lục cung, chẳng sợ đã chết mười mấy năm, vẫn khiến phụ hoàng nhớ mãi không quên.
2.
Dưới sự phối hợp của Lý Hiến, Lâm Đạm rất nhanh trói được đối phương.
"Ngươi nằm ở chỗ này, ta đi trước." Cảm giác máu tươi trên đùi bị chảy ra, cô tháo một đoạn rèm cửa sổ, quấn từng vòng từng vòng thật dày quanh chân. Nhìn thấy gương mặt mồ hôi lạnh đầm đìa của cô, ngọn lửa ham muốn trong lòng Lý Hiến hoàn toàn bị rung động thay thế.
Người đời đều nói người nhà họ Lâm không một ai yếu mềm, nam nhân, nữ nhân đều là tranh tranh thiết cốt, trước kia hắn còn cảm thấy phóng đại, hôm nay đã ý thức được rõ ràng -- lời này không ngoa chút nào. Nếu hắn và Lâm Đạm đổi chỗ cho nhau, hắn tuyệt đối không dám ra tay ngoan độc với mình như vậy.
"Ngươi cẩn thận một chút." Nhìn bóng lưng đơn bạc của Lâm Đạm, hắn không nhịn được dặn dò một câu.
"Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không dính líu tới ngươi. Đi ra ngoài ta sẽ lặng lẽ gọi người của ngươi tới, để bọn họ đưa ngươi rời đi."
Lý Hiến lại lắc đầu: "Không cần gọi người của ta đến, ta nằm như vậy rất tốt." Hôm nay vô luận là ai hãm hại hắn, đều phải trả cái giá thật lớn. Một Hoàng tử bị hạ thuốc trói vào phòng, vì giữ gìn mặt mũi hoàng thất, phụ hoàng nhất định sẽ điều tra nghiêm khắc, còn sinh lòng áy náy với hắn, từ đó cảm thấy nghi ngờ các Hoàng tử khác. Như vậy, hắn có thể thuận thế thuyết phục phụ hoàng để mình thoát khỏi kinh thành, đến biên ải lịch luyện.
Lâm Đạm lập tức ý thức được hắn muốn sử dụng khổ nhục kế, cũng không kiên trì nữa, đẩy cửa đi ra ngoài. Cô cảm giác bén nhạy, dù cách xa mấy chục trượng cũng có thể nhận ra được gần đó có người hay không có người, cho nên đường trở về thuận buồm xuôi gió, không bị người ngoài bắt gặp. Vì phòng bứt dây động rừng, cô không xuất hiện trong tiệc rượu, mà để thị nữ Tưởng phủ len lén nói cho Lâm phu nhân, nói mình bị dây quỳ thủy (kinh nguyệt), xấu hổ không dám ra ngoài gặp người, gọi Lâm phu nhân mang theo quần áo sạch sẽ tới phòng khách ở phía đông gặp mặt.
Thị nữ cất tiền thưởng phong phú rồi chạy đi, thật vất vả tìm được Lâm phu nhân trong đám người, lặng lẽ nhắn lời cho bà. Đây là chuyện riêng của con gái, rất mắc cỡ, thị nữ căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện khác, càng không nói chuyện này với người ngoài.
Lâm phu nhân sợ con gái xấu hổ, không dám ra ngoài gặp người, liền tự mình mang quần áo sạch sẽ qua. Bà vừa bước chân qua cửa đã bị Lâm Đạm kéo vào phòng trong, cặn kẽ kể lại chuyện trước đó, lại nói: "Mẹ, con bị mấy nha đầu đỡ đi Lâm Thủy các, sau đó té xỉu không giải thích được, mẹ giúp con thanh lý môn hộ với ạ."
Những nha đầu kia đều do nguyên chủ chọn lựa ra, bình thường nhìn khá tốt, nhưng hôm nay xảy ra loại chuyện này, Lâm Đạm không dám dùng tiếp, dứt khoát xử lý tất. Nhà họ Lâm công trận hiển hách, quyền thế ngút trời, trong triều được người ta hướng tới. Mấy vị Hoàng tử nằm mơ cũng muốn kéo nhà họ Lâm về trận doanh của mình, thân là con gái gia đình này, Lâm Đàm tự nhiên không thể để họ gây rắc rối.
Vô luận bên người có chút gió thổi cỏ lay nào, cô sẽ không tận lực giấu giếm, mà báo lại đầu đuôi cho Lâm phu nhân, để bà và các trưởng bối khác trong nhà xử lý. Cô không muốn đếm xỉa tới mấy thủ đoạn xấu xa này, nhưng không thể nhịn qua loa cho xong việc được.
Lâm phu nhân vén quần con gái lên kiểm tra, phát hiện vết thương đầm đìa máu tươi của cô, giận tới mức cả răng đều run rẩy: "Tốt, tốt lắm, đám yêu quái này dám tính toán lên đầu nhà họ Lâm ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!" Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào náo động, hóa ra Trang Vương được người ta tìm thấy, vào lúc này đang vội vội vàng vàng đưa tới Thái Y Viện cứu chữa.
Lâm phu nhân thuận thế nói lời cáo từ, về đến nhà lập tức bắt hết nha hoàn và bà tử trong viện của Lâm Đạm lại, từng bước thẩm tra.
Lâm Đạm cũng không để ý những chuyện này, trở về phòng cẩn thận kiểm tra trí nhớ nguyên chủ, phát hiện nàng thầm mến hôn phu của muội muội Lâm Uyển - Đinh Mục Kiệt, còn trộm cầm rất nhiều vật phẩm riêng tư của hắn, thi thoảng lại lấy ra nhìn một chút, sờ một cái, xem như bảo bối. Những vật phẩm linh tinh này có một đống lớn, nào là thơ, tranh vẽ, ngọc bội, hà bao... Hơn nữa cái nào cũng có dấu hiệu riêng của Đinh Mục Kiệt, nếu để người ngoài thấy được, lại có rắc rối to.
Lâm Đạm quyết định thật nhanh, lập tức đốt hết những đồ có thể đốt, không thể đốt thì đập thành phấn vụn, vẩy trong luống hoa hậu viện. Mới làm xong hết thảy, tiền viên có người chạy tới, nói lão tướng quân cho gọi.
Lâm Đạm đi tới tiền đường, phát hiện nha hoàn nguyên chủ nể trọng nhất đang nằm trên đất chật vật không chịu nổi, biểu tình hết sức sợ hãi. Thấy cô đến, nha hoàn vội vàng nhào tới ôm lấy hai chân cô, khóc lóc nói: "Tiểu thư, ngài nhất định phải mau cứu nô tỳ!"
Lâm Đạm thấy sắc mặt Lâm lão tướng quân hết sức khó coi, liền một cước đá văng nha hoàn, nói thẳng: "Nàng ta vừa nói gì?"
Lâm phụ nhìn ông cụ nhà mình một chút, lại con gái mặt đầy vô tội, trả lời: "Nàng ta nói chính con muốn tới Lâm Thủy các, người cũng do chính con sai phái, mục đích là hẹn hò riêng với Đinh Mục Kiệt. Con và nó sớm có tư tình, chỉ là không biết tại sao, người trong phòng biến thành Trang Vương."
Trong trí nhớ nguyên chủ không có chuyện hẹn hò riêng với Đinh Mục Kiệt, có thể thấy nha hoàn đang nói dối. Lâm Đạm cân nhắc trong chốc lát, từ từ nói: "Đinh Mục Kiệt, người này con còn chưa thấy mặt bao giờ, chớ nói chi đến tình nhi nữ? Nếu con chủ động hẹn hắn, tại sao lại ngất đi một cách khó hiểu? Tại sao lại bị hạ thuốc? Đây không phải là hẹn hò trai gái bình thường."
Lâm phụ thấy cô nói năng thẳng thừng, biểu tình thản nhiên, trong bụng không khỏi buông lỏng một chút. Con gái ông ông hiểu nhất, dám làm dám chịu, tuyệt không có chuyện che che giấu giấu.
Lâm lão tướng quân cũng nhu hòa sắc mặt, nói: "Ông tin tưởng cháu, cháu do ông một tay dạy dỗ, không thể làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy."
Lâm Đạm gật đầu một cái, hơi hơi đỏ mặt. Dù sao người làm chuyện kia là nguyên chủ, không phải cô. Huống chi nguyên chủ bị hãm hại thật, nàng mặc dù ái mộ Đinh Mục Kiệt, nhưng cũng biết đối phương là phu quân của thứ muội, ông nội và cha sẽ tuyệt không đồng ý hai chị em gái cùng gả một chồng, vì vậy chỉ suy nghĩ trong lòng một chút, hoặc mời thứ muội tới chơi để hỏi thăm tình huống của Đinh Mục Kiệt, không dám làm ra chuyện quá đáng hơn.
Đúng như lời Lâm lão tướng quân nói, nàng còn biết liêm sỉ.
Nha hoàn kia vội vàng quát lên, "Chuyện này thật sự do tiểu thư phân phó, nếu mọi người không tin có thể đến phòng nàng kiểm tra, nàng đã sớm trao đổi tín vật đính ước với Đinh Mục Kiệt!"
Lâm Đạm hào sảng ngồi tại chỗ, khoát tay nói: "Đi kiểm tra đi, ta chờ ở chỗ này." Không hề biện giải cho mình một câu nào.
Lâm lão tướng quân và Lâm phụ thấy tình cảnh này, không khỏi yên tâm hơn về cô. Chốc lát, bà tử lục soát viện đã trở lại, nói đồ khả nghi gì cũng không thấy, ngược lại tìm được rất nhiều đồ quý giá trong phòng nha hoàn, tuyệt không phải thứ mà thân phận nàng ta có thể dùng.
Nha hoàn vạn vạn không ngờ tới những bảo bối kia đã bị Lâm Đạm xử lý xong, lúc này hoảng hồn. Nàng ta có nhiều lời cần giãi bày nữa, cũng không thể nói ra lời, Lâm lão tướng quân và Lâm phụ hiển nhiên đã nhận định nàng ta là kẻ phản bội, đang hãm hại Lâm Đạm, mà nay chuyện còn dính dáng tới Trang Vương, coi như nhà họ Lâm muốn đè xuống, Hoàng đế cũng không để yên.
Nha hoàn tự biết chạy trời không khỏi nắng, vì để không phải mang tội danh mưu hại Hoàng tộc, không thể làm gì khác hơn là khai đầu sỏ ra.
Lâm phụ không dám tin nói: "Ngươi nói chuyện hôm nay là Lâm Tuệ sai ngươi làm?" Lâm Tuệ không phải ai khác, chính là thứ nữ của Lâm phụ, đứng hàng thứ sáu, thuở nhỏ thích đọc đủ thứ thi thư, rất có tài năng, vì vậy lọt vào mắt Đại tiểu thư nhà họ Tưởng, thường thường được mời nới Tưởng phủ tham gia thi thố. Tài hoa của Lâm Uyển mặc dù không bằng Lục tỷ, nhưng cũng có mấy phần linh khí, được đi theo mấy lần.
Duy chỉ Lâm Đạm từ nhỏ yêu đao thương binh pháp, không thích chơi với các tiểu thư khuê các khác, chưa từng đi qua Tưởng phủ. Vừa nghĩ như thế, chuyện ngày hôm nay khẳng định không phải do cô làm, bởi vì cô hết sức xa lạ với Tưởng phủ, không tiện làm gì, ngược lại thì Lâm Tuệ có hiểu biết với Tưởng phủ hoàn toàn có thể bày ra nước cờ này.
Lâm phụ càng nghĩ càng giận, gương mặt hiện ra mấy phần dữ tợn, lại nghe nha hoàn kia khóc lóc tỉ tê nói: "Nô tỳ cũng không muốn làm như vậy, nhưng Lục tiểu thư nắm trong tay em gái nô tỳ, nô tỳ không thể không nghe theo lời nàng. Nàng ghen tị Đại tiểu thư và Thất tiểu thư được cưng chiều hơn mình, thiết kế hãm hại Đại tiểu thư và hôn phu của Thất tiểu thư, muốn cho các nàng một bài học. Đợi Đại tiểu thư gả cho một kẻ tay trắng, Thất tiểu thư bị từ hôn, nàng trở thành người ưu tú nhất trong tất cả các tiểu thư, tự nhiên sẽ được tưởng quân coi trọng."
"Chỉ vì tranh giành sủng ái, nó vùi lấp chị em gái trong tội danh bất nghĩa, vùi lấp nhà họ Lâm trong cảnh nguy nan, nó đúng là đứa con gái ngoan của Lâm Thiết ta mà!" Lâm phụ hết sức nổi đóa, lập tức tìm Lâm Tuệ tới đối chất.
Chuyện không thành công, quay đầu lại còn thấy dính dáng tới Trang Vương, dính dáng tới hoàng thất, còn huyên náo lớn như vậy, tội danh "ám sát Hoàng tử" đè xuống, đủ để Lâm Tuệ chết mấy trăm lần. Lâm Tuệ sau khi về nhà càng nghĩ càng bất an, không đợi ông nội và cha mình thẩm vấn, vừa vào cửa đã quỳ gối xuống, cung khai rõ đầu đuôi. Nàng ta nói mình bị quỷ quái mê hoặc đầu óc, cầu ông nội mau cứu nàng ta, chớ mang nàng đi nha môn.
Thấm vấn tới đoạn này, Lâm lão tướng quân ý thức được: Lâm Tuệ muốn hại chị em gái mình là thật, nhưng không đoán được có người cố ý sắp xếp sau lưng, sắp đặt kế trong kế, cuốn cả Trang Vương vào. Nếu không phải nha đầu Lâm Đạm đâm bắp đùi mình giữ tỉnh táo, kịp thời rời khỏi chỗ kia, nhà họ Lâm và Trang Vương sẽ bị buộc chặt với nhau. Bằng vào thủ đoạn nhỏ của Lâm Tuệ, sao có thể bắt được Trang Vương tới?
Gây ra tai tiếng là chuyện nhỏ, làm mất lòng vua là chuyện lớn. Thái tử và Khang Vương vốn đã đấu đá kịch liệt, lúc này nhà họ Lâm dính vào, không biết Hoàng đế sẽ nghĩ thế nào. Một khi bị kéo vào cuộc chiến tranh đoạt ngôi báu, khiến đế vương hoài nghi nhà họ Lâm, thì chiến công của nhà họ Lâm sẽ nháy mắt biến thành bằng chứng phạm tội.
Từ xưa tới này có bao nhiêu võ tướng chết do công cao cái chủ? Lâm lão tướng quân cong ngón tay tính toán, lại đếm không hết. Ông cụ cân nhắc hồi lâu, cuối cùng để người trói Lâm Tuệ lại, trực tiếp đưa đi phủ Trang Vương.
May mắn Hoàng đế còn rất tín nhiệm nhà họ Lâm, biết chuyện này một tiểu thư khuê các như Lâm Tuệ tuyệt đối không làm được, liền để thị vệ đánh năm mươi roi khiển trách rồi mang về nhà, lại lệnh Trang Vương đè tin tức xuống, chớ phá hủy khuê dự của Lâm Đạm. Trang Vương tra tới tra lui chỉ tra ra được Lâm Tuệ, đành từ bỏ. Chính vì vậy, Hoàng đế ngược lại càng nghi ngờ đám con trai của mình hơn, thấy Trang Vương mất mẹ từ nhỏ, không người chăm sóc, thật là đáng thương, liền đồng ý bản tấu của hắn, cho hắn đến biên ải rèn luyện.
Lâm Tuệ lúc trở về nhà không dám xuống xe ngựa, để người cầm tới ác khoác và mũ trùm đầu, che lại mình từ đầu tới đuôi, lúc này mới cho người khiêng mình xuống. Lâm phụ không chịu gặp nàng ta, chỉ gọi người tới nhắn một câu, nói nàng ta dưỡng khỏe thân thể rồi gả ra ngoài, cao môn đại hộ đừng mơ tưởng tới, có thể ấm no đã coi như nhà họ Lâm không phụ lòng nàng ta rồi.