13. Lâm Đạm vốn định lòng vòng trong thành một chút để hỏi dò tình huống, nhưng bách tình trong thành tựa hồ rất sợ võ giả, thấy cô đi tới liền rối rít né tránh. Cô không thích ỷ mạnh hiếp yếu, không hề muốn bắt ép một người dân nào đấy tra hỏi. Nhưng cô không bắt, người ngoài lại bắt rất tận hứng, chỉ thấy mấy tên võ giả mặc áo đen, ống tay áo và cổ áo thêu hoa văn ngọn lửa cưỡng ép đẩy cửa một gia đình, mang hết già trẻ lớn bé bên trong đi. "Bọn họ phạm phải chuyện gì?" Lâm Đạm đi tới hỏi. Võ giả dẫn đầu không nhịn được đẩy cô ra, mắng: "Cút qua một bên, chớ con mẹ nó nhiều chuyện, nếu không lão tử bắt cả ngươi, ném vào bồi đám quỷ bệnh kia chơi!" Lâm Đạm lui sang một bên, trơ mắt nhìn bọn họ mang người đi. Bạch Nham thở dài nói: "Đừng xem, chúng ta đi thôi nào." Lâm Đạm liếc hắn một cái, bỗng nhiên điểm nhẹ mũi chân, biến mất tại chỗ. Bạch Nham đã sớm dự đoán được cô sẽ làm vậy, lập tức đuổi theo. Hai người lặng lẽ đi theo sau lưng võ giả, tới một thành lũy nguy nga, đầu tường có một cỗ xe mà mui đan từ lông chim khổng tước đứng thẳng, một nam tử mặt mũi tái nhợt, dáng người gầy yếu lười biếng ngồi, rất nhiều nữ tử xinh đẹp vây quanh. Mấy tăng nhân mặc áo cà sa đứng bên người gã, đang chắp hai tay, không ngừng lảm nhảm nói gì. Nam tử khạc ra hạt quả trong miệng, mắng một câu 'đệch', biểu tình tỏ ra không thể nhịn được. Lâm Đạm và Bạch Nham đánh ngất xỉu hai võ giả, thay trang phục có thêu hoa văn ngọn lửa, từ từ đi tới dưới tường thành, thì nghe một tăng nhân trong đó nói: "A di đà Phật, Viêm thí chủ, ngươi gây nên chuyện thương thiên hại lý (1) như vậy, hay là thừa dịp còn sớm hãy quay đầu là bờ đi thôi." Nam tử gầy yếu cười gằn nói: "Lão tử cứ không quay đầu lại đấy, các ngươi có thể làm gì lão tử? Đường đường là Pháp Chiếu đại sư ngươi cũng không làm gì được bổn tọa, bổn tọa sợ gì a tì địa ngục, sau chết có báo chứ? Nếu trên đời thật sự có nhân quả báo ứng, vì sao bổn tọa vẫn còn sống tiêu diêu tự tại? Có thể thấy lời của các ngươi toàn nói láo, chỉ có thể dùng đi lừa gạt đám ngu dân dốt nát mà thôi!" Pháp Chiếu đại sư? Lâm Đạm ánh mắt hơi tối sầm lại, vạn không ngờ tới tăng nhân trẻ tuổi kia chính là Pháp Chiếu xếp hạng thứ ba trong số đại tông sư. Chỉ thấy y mũi cao mày rộng, mắt như sao sáng, trên trán có một nốt ruồi son, khiến gương mặt tuấn mỹ vô song của y toát ra ánh sáng thánh khiết. Y lúc này đang khép hờ mắt nhớ tới kinh văn, biểu tình tỏ ra không biết làm sao. Thấy y như vậy, nam tử gầy yếu càng đắc ý, tiếp tục nói: "Ngươi hàng năm đều tới, chẳng lẽ không ngại phiền sao? Thôi thôi thôi, bổn tọa phát thiện tâm một lần, chấp thuận ngươi ngồi ở đầu tưởng đọc kinh siêu độ cho mấy quỷ bệnh này đấy." Pháp Chiếu không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống nơi đầu tường, bắt đầu ngâm tụng kinh văn. Tăng nhân y mang tới cũng dàn đạo tràng (2), từ từ ngâm xướng. Nam tử gầy yếu tràn đầy ác ý nói: "Mấy ngày không đến, mấy quỷ bệnh này lại chết đi không ít, người đâu, tăng thêm nhân khí cho thành đi!" Mấy võ giả vội vàng chộp lấy già trẻ lớn bé kéo đến đầu tường. Lâm Đạm phản ứng cực nhanh, lập tức xốc lên cổ áo một bé trai, thuận thế lẫn vào đội ngũ. Bạch Nham không biết làm sao, đành than thầm đi theo. Đoàn người vừa đi lên đầu tường liền bị mùi hôi thối đập thẳng vào mặt, xông cho thiếu chút nữa ngất đi, định thần nhìn lại, dưới tường thành là khu phố đổ nát không chịu nổi, rất nhiều bệnh nhân cả người thối rữa, tay chân không trọn vẹn đi tập tễnh bên đường, hệt như cô hồn dã quỷ. Bọn họ bị lây ôn dịch, bị cô lập, trơ mắt nhìn mình dần dần hóa thành một bãi thịt thối rữa. Chờ một họ chết, đốt thi thể một cái, chôn hết nhà cửa, chưa tới mấy năm là có thể lập một thành trấn khác, nhưng nam tử gầy yếu lại tìm được niềm vui thú trong sự giãy giụa đầy tuyệt vọng của họ, ngăn cách nơi này lại, kiến tạo thành một tòa thành trong thành, mắt thấy bệnh nhân sắp chết sạch, liền bắt người dân thân thể khỏe mạnh ném xuống, nuôi dưỡng bệnh nhân ôn dịch để mua vui. Gã không cho họ y phục để mặc, không cho họ đồ ăn chín, mà ném động vật còn sống xuống, nhìn họ giống như ác quỷ nhào lên cắn xé, gặm nuốt máu tươi thịt sống. Dần dần, gã phát hiện những bệnh nhân này bắt đầu tàn sát lẫn nhau, ăn cả thịt người, lại tìm được vui thú lớn hơn, cách một đoạn thời gian lại bắt người ném xuống, thưởng thức cạnh họ bị bệnh nhân xé thành mảnh vụn. Gã có thể thiện đãi người dân trong thành, hoàn toàn diệt trừ ôn dịch, nhưng lại biến nơi đây thành một Ôn thành để mình vui đùa, người mất trí nhất trên đời cũng chỉ tới mức này mà thôi! Lâm Đạm siết chặt cổ áo bé trai, ánh mắt hơi lạnh. Bé trai sợ hãi mặt mũi trắng bệch, khóc lóc đòi cha mẹ. Pháp Chiếu đại sư hàng năm tới Ôn thành, định khuyên nhủ thành chủ, nhưng chính mắt nhìn thấy gã ném dân trong thành xuống thì là lần đầu tiên. Y không được kinh văn nữa, chậm rãi đứng lên nói: "Viêm thí chủ, ngươi đủ rồi!" Nam tử gầy yếu không thèm phản ứng y, đưa tay về phía Lâm Đạm nói: "Đưa nhãi con kia cho ta. Nhãi con thịt non, quỷ bệnh thích ăn nhất thứ này." Lâm Đạm nắm chặt cổ áo bé trai, từ đầu đến cuối chưa từng bước tiếp. Bạch Nham truyền âm nhập mật nói: Lâm Đạm, ngươi đừng manh động. Nơi này là đất của Viêm Hoàng, người kia là con trai duy nhất của Viêm Hoàng, tên là Viêm Triệu Thiên, nếu ngươi giết hắn, Viêm Hoàng nhất định cùng ngươi không chết không thôi! Người tu luyện tới cảnh giới đại tông sư, đều có phạm vi thế lực của riêng mình, hơn nữa rất ít can thiệp lẫn nhau, đây là quy củ đã định sẵn. Nếu hai đại tông sư nổi lên tranh chấp, tất sẽ dẫn tới chiến tranh giữa hai môn phái, thậm chí giữa nhiều quốc gia, người dân ảnh hưởng tới đâu chỉ mười triệu? Cũng vì vậy, mặc dù Pháp Chiếu đại sư không ưa hành động của Viêm Triệu Thiên, nhưng trừ khuyên nhủ, y không còn biện pháp nào khác. Thấy Lâm Đạm vẫn bất động, Bạch Nham lại truyền âm nói: Công pháp của Viêm Hoàng đặc thù, tu luyện tới đại thành thì không thể có con nữa. Nói cách khác, Viêm Triệu Thiên là đứa con duy nhất và cuối cùng của hắn, không khác gì đôi mắt hắn vậy. Ngươi trước khi làm việc tốt nhất nên suy nghĩ rõ ràng. Ngươi không phải một người, sau lưng ngươi còn có Đông Thánh giáo. Lâm Đạm rốt cuộc nhìn về phía hắn, truyền âm nói: Ta sớm đã không còn quan hệ với Đông Thánh giáo. Bọn họ dám lấy danh tiếng của ta ra làm việc, thì phải có giác ngộ gánh vác hậu quả. Đó là sự lựa chọn của họ, không liên quan tới ta. Hòa thượng này đến khuyên Viêm Triệu Thiên đúng không? Ngươi nhìn hắn cả ngày đọc A di đà Phật, có ích lợi gì đâu? Lúc hai người mật đàm, Viêm Triệu Thiên đã không nhịn được, lạnh lùng nói: "Bổn tọa bảo ngươi đưa nhãi con kia tới, ngươi không nghe thấy sao? Cũng được, bổn tọa liền ném ngươi xuống bồi bạn với nó!" Nhưng mà không đợi gã nói hết lời, Lâm Đạm đã ôm bé trai phi thân tiến lên, một cước đạp Viêm Triệu Thiên xuống tường thành. Hộ vệ hai bên trái phải của gã đều là cao thủ siêu nhất lưu, còn có một nửa bước tông sư, nhưng đều không thể bắt được bóng người Lâm Đạm. Khi bọn họ muốn cứu người, Lâm Đạm đã bổ ra một loạt đao ảnh, lập tức lấy đầu mấy chục người, nửa bước tông sư kia chỉ kịp bước lên trước nửa bước, đã đầu lìa khỏi xác. Lâm Đạm ném bé trai cho Bạch Nham, mình thì canh giữ trên tường thành, ai muốn đi xuống cứu người, cô liền chém người đó, chỉ mất thời gian nửa khắc đã chém sạch tùy tùng của nam tử gầy yếu. Nam tử gầy yếu vì nguyên nhân thể chất không cách nào tập võ, tâm tính đã sớm vặn vẹo, chỉ thích nhìn người khác giãy giụa trong tuyệt vọng. Nhưng hôm nay, người giãy giụa cầu cứu biến thành chính gã, gã không cảm thấy chút vui thú nào. Mắt thấy đám bệnh nhân ôn dịch người không ra người quỷ không ra quỷ đang nhào về phía mình, gã vừa tránh né vừa hô: "Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi tốt nhất mau cứu ta lên, nếu không cha ta nhất định lột da róc xương ngươi!" Lâm Đạm đứng lặng ở đầu tường, ánh mắt lãnh đạm nhìn gã. Pháp Chiếu tiến lên một bước, tựa hồ suy nghĩ đi cứu người, lại bị cô dùng đao chỉ ngực, chặn lại đường đi. Cương khí bạo ngược từ mũi đao vọt ra, chưa tới gần sát thì áo cà sa đã vỡ, khiến Pháp Chiếu lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Y nhìn Lâm Đạm, lại nhìn Bạch Nham, trầm giọng nói: "Tu La giáng thế, thiên hạ cùng chém giết!" Hiển nhiên, y cũng có hiểu biết về thảm kịch nhân gian hồi đó, thậm chí giống như Bạch Nham, được sư môn răn dạy. Lâm Đạm phản ứng rất bình tĩnh. Cô chẳng qua thản nhiên nhìn Pháp Chiếu một cái, sau đó cúi đầu xuống. Trong chốc lát này, nam tử gầy yếu đã bị các bệnh nhân ôn dịch đuổi kịp, xé thành mảnh vụn. Gã đến chết cũng không nghĩ tới, nhân quả báo ứng lại tới nhanh đến vậy. Nhìn các bệnh nhân ôn dịch sớm bị hành hạ tới mất đi nhân tính, Lâm Đạm nhắm hai mắt, sau đó nhảy xuống đầu tường, một đao chém sạch từng người một. Càng nhiều máu tươi tung tóe quanh thân cô, bay múa, khiến khu phố vốn đã đổ nát không chịu nổi hiện ra mấy phần giống địa ngục. Pháp Chiếu nheo lông mày, lập tức muốn phi thân xuống kết liễu tên ác ma điên cuồng giết người này, lại bị Bạch Nham ngăn lại đường đi. "Pháp Chiếu, ngươi hàng năm đều tới Ôn thành, có từng siêu độ cho oan hồn nào chưa? Có từng ngăn cản tên ác ma đó chưa? Ngươi cả ngày niệm đi niệm lại A di đà Phật, A di đà Phật, giảng luân lý, giảng thiện ác, có từng làm nên chuyện gì, có từng có tác dụng gì chưa? Ngươi có biết, vừa mấy hôm trước thôi, nàng chém chết bảy tên ác đồ trên bảng truy nã, giúp giang hồ có được bình yên trong phút chốc. Mà ngươi chức vị cao, vốn nên đảm đương trách nhiệm to lớn, từng hành động cử chỉ lại không bằng một phần vạn của nàng. Nếu dựa theo phương pháp của ngươi, thì Ôn thành tới lúc nào mới có thể biến mất, các oan hồn tới lúc nào mới có thể siêu thoát? Người có thiện ác, Phật cũng có Nộ Mục Kim Cang (3)." Bạch Nham xoay người, chỉ bóng lưng nhuốm máu của Lâm Đạm nói: "Ở trong mắt ngươi, nàng là Tu La đẫm máu, trong mắt ta, nàng lại là Phật Tổ độ hóa chúng sinh. Những bệnh nhân này bị Viêm Triệu Thiên nuôi mười mấy năm, vốn ôn dịch có hi vọng chữa khỏi, hôm nay đã phát triển hết sức đáng sợ, ngay của y tiên của Y Cốc cũng trị không hết, ngươi và ta còn biện pháp gì? Chẳng lẽ để bọn họ tiếp tục sống tại đây, tiếp tục chịu đựng thống khổ và tuyệt vọng bất kể ngày đêm kéo dài không hết, mới là cái mà ngươi gọi là lòng từ bi? Nếu mọi việc cứ diễn biến như ban đầu, một ngày kia Viêm Triệu Thiên chán rồi, muốn đổi một cách chơi khác, vì vậy mở cửa Ôn thành ra, cho bệnh nhân đi ra ngoài, ngươi đoán xem bên ngoài thành sẽ biến thành bộ dáng gì, các quốc gia phụ thuộc sẽ biến thành bộ dáng gì, thậm chí cả đại lục Đông Đường sẽ biến thành bộ dáng gì?" Pháp Chiếu nheo mắt nhìn, thấy trên mặt Lâm Đạm không có chút vui vẻ nào, ngược lại bao phủ thâm trầm bi ai. Cô đang giết người, trong lòng lại có ý niệm độ hóa chúng sinh, bệnh nhân mới đầu còn chạy tứ tán, đã dần dần ngừng lại, sau đó lục tục quỳ xuống đất dập đầu với cô, ngay sau đó nâng cổ lên, tư thái tình nguyện chịu chết. Cả ngày lẫn đêm giãy giụa trong tuyệt vọng, bọn họ đã sớm không muốn sống! Ai có thể giúp họ thoát khỏi thống khổ, người đó chính là đại ân nhân của họ. Lâm Đạm động tác quơ đao hơi dừng lại một chút, sau đó nhắm mắt lại giết tiếp, máu tươi ấm nóng, trong lòng cô lại lạnh lẽo, thân thể cô rất thoải mái, nhưng đầu óc cô lại tràn đầy lửa giận mãnh liệt điên cuồng. Thế gian có quá nhiều quá nhiều chuyện bất bình, nếu cô nhất định phải trở thành sát thần, vậy thì giết hết tất cả ác nhân, diệt sạch mọi chuyện xấu xa trong thiên hạ đi! Cô một thân một mình, không sợ Viêm Hoàng, tự nhiên không màng sống chết. Pháp Chiếu nhìn bóng lưng nhuốm máu của Lâm Đạm, hồi lâu sau mới rút nội lực hùng hồn đi, chắp hai tay nói: "A di đà Phật, xấu hổ xấu hổ!" __________ (2) Đạo tràng: nơi làm phép thuật của thầy tu hay đạo sĩ. (3) Nộ Mục Kim Cang: Thành ngữ hình dung vẻ mặt trợn mắt to trừng từng, uy mãnh đáng sợ như Kim Cang. Nghe nói Kim Cang trợn mắt lên là có thể dọa lui tà ma. 14. Lâm Đạm giết ước chừng một giờ mới có thể giết sạch bệnh nhân trong thành, chỗ đi qua có người chạy, nhưng phần nhiều đều chảy nước mắt quỳ mọp xuống, trong miệng lẩm bẩm cảm ơn. Bọn họ đã bệnh tới giai đoạn cuối, không thể cứu chữa, còn ăn thịt nhiều người như vậy, không đáng để cứu, chết đi thì tốt hơn. Chắc chắn trong thành không còn người sống, Lâm Đạm ỷ vào bản thân mình công pháp đặc thù, không sợ vi khuẩn, đem thi thể mọi người dồn đống lại, nổi lửa đốt sạch. Thật ra trước khi Lâm Đạm tới, mỗi ngày trong Ôn thành đều có bệnh nhân tự sát, nhưng Viêm Triệu Thiên vì để duy trì số lượng nhất định, sẽ bắt nhiều người dân trong thành xuống hơn. Gã không cho phép dân trong thành chạy trốn, cửa thành chỉ cho vào không cho ra, biến nơi này thành bãi săn, tùy ý dùng tính mạng con người mua vui. Nếu một ngày kia, bách tính trong thành bị giết hại hầu như không còn, gã sẽ đổi một tòa thành khác tiếp tục chơi, dù sao cha gã thống trị hai đế quốc lớn, không để bụng một Ôn thành nhỏ nhoi. Người đứng trên đỉnh cao, cho tới nay chưa bao giờ nhìn thấy nỗi thống khổ của dân chúng dưới chót, nhưng chẳng biết làm sao bây giờ, hiện trạng đại lục Đông Đường vốn đã thế, vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn. Cột khói ngút trời mù mịt dâng lên, Lâm Đạm đứng trước đống lửa, biểu tình trầm tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì. Tu La đao của cô đã biến thành màu đen, đây là hậu quả của việc hút quá nhiều máu tươi. Đám người Pháp Chiếu vội vàng ngồi xếp bằng xuống ngâm tụng mấy quyển kinh siêu độ. Liên tục mười một năm, lần này, y cuối cùng đã đạt được mong muốn. Bạch Nham buông xuống bé trai không còn khóc nháo nữa trong ngực xuống, cởi trói cho người nhà cậu bé, để họ rời đi, sau đó nhìn về bóng lưng cao ngất bất khuất của Lâm Đạm, ánh sáng trong mắt không ngừng lập lòe lúc sáng lúc tối. Mắt thấy thi thể đều đã đốt thành tro, Lâm Đạm mới nhảy lên đầu tường, đi thẳng. Lúc Bạch Nham đi đến gần người, cô từng câu từng chữ nhấn mạnh: "Nếu một ngày kia, ta cũng thay đổi thành hình dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này, xin ngươi nhất định phải giết ta!" Bạch Nham hồi lâu không đáp lại, thấy cô nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt quả quyết, mới nói với giọng khàn khàn: "Được." Cùng lúc đó, trái tim hắn mơ hồ đau xót, dường như thiếu mất một góc. Pháp Chiếu đại sư nghe lời ấy mở mắt ra, thở dài: "A di đà Phật, thiện tai, thiện tai!" Lâm Đạm tiếp tục đi về phía trước, binh lính thủ thành cầm đao cầm thương chỉ về phía cô, nhưng không một ai dám đến gần. Cô cả người bị máu tươi thấm ướt, đi một bước là lưu lại một dấu chân bằng máu, nhìn qua trông y như ác quỷ. Đi ra ngoài mười mấy trượng, cô bỗng nhiên dừng một chút, cất giọng nói: "Ta là Lâm Đạm, tất cả các ngươi có thể báo với Viêm Hoàng, người là ta giết, nếu hắn muốn báo thù, ba ngày sau tới đỉnh núi Côn Lôn tìm ta, chúng ta đánh một trận, bất kể sống chết!" Cuối cùng, cô vẫn không đành lòng dính líu tới người ngoài, hạ chiến thư với Viêm Hoàng. Đây là quy củ cũ trong chốn giang hồ, một khi có bên hạ chiến thư, bên kia trước khi phân thắng bại không thể âm thầm trả thù. Nếu cô thắng, mọi người có thể sống yên ổn bình an vô sự, nếu cô bại, Đông Thánh giáo tự cầu nhiều phúc đi thôi. "Nàng là đại tông sư mới thăng cấp Lâm Đạm!" "Mau, mau đi đưa tin cho Viêm Hoàng bệ hạ!" Mọi người một mảnh hoảng loạn, mà Lâm Đạm đã sớm đạp gió rời đi. Dưới chân cô rất nhiều bách tính chạy ra khỏi căn nhà đóng chặt cửa, chỉ phương hướng khói dày ngút trời nghị luận, biết được có người giết thành chủ, đốt Ôn thành, tất cả bọn họ đều chảy hai hàng lệ nóng, sau đó rối rít quỳ xuống, dập đầu với vị ân nhân không biết tên. Nếu ân nhân không tới, bọn họ sớm muộn cũng sẽ trở thành một thành viên trong địa ngục, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong! Viêm Hoàng kia nào có phải người, rõ ràng là Diêm La dưới địa ngục! --- Ba ngày sau, Lâm Đạm đứng ở đỉnh núi Côn Lôn, trong tay nắm Tu La đao đen nhánh. Bạch Nham cùng Pháp Chiếu đứng sau lưng cô, một người chau mày, biểu tình lo lắng; một người hai mắt khép lại, tụng kinh niệm phật. Cuộc chiến đấu này có thể nói không hồi hộp chút nào, bởi Viêm Hoàng là cao thủ thứ hai chỉ xếp sau Vân đế, tu luyện công pháp 《 Liệt Hỏa Bạo Viêm Quyền 》, một quyền đánh ra có thể san bằng một ngọn đồi nhỏ, hoàn toàn không phải người mà một đại tông sư mới toanh như Lâm Đạm có thể đối phó. "Tới." Bạch Nham bỗng nhiên mở miệng. Pháp Chiếu đại sư cũng lập tức mở hai mắt ra. Chỉ có Lâm Đạm chậm một nhịp, có thể thấy giữa đại tông sư với nhau vẫn tồn tại chênh lệch. Một chớp mắt sau, một nam tử trung nhiên mặc hồng bào đạp gió tới, sau khi hạ xuống làm nham thạch cứng rắn in hai dấu chân thật sâu. Ông ta nhìn về phía Lâm Đạm, lạnh nhạt nói: "Là ngươi giết con ta?" Lâm Đạm giơ đao tiến lên, "Là ta." "Là ngươi thì tốt!" Viêm Hoàng không nói hai lời đánh ra một quyền, Lâm Đạm vội vàng đón đỡ, lại bị kình khí cuồng mãnh bức lui mấy trượng, phun ra ngụm máu bầm. Nhưng cô không hề hốt hoảng, ngược lại hai mắt phủ đầy chiến ý nóng bỏng. Kẻ địch này rất mạnh, dù lấy ra toàn bộ tử khí trong cơ thể cũng chưa chắc có thể thắng được đối phương. Nhưng không sao cả, cô thích niềm vui tràn trề khi chiến đấu, nếu như nhất định phải chết, thì chết trong tay cường giả cũng là một loại vinh quang. Cô vung Tu La đao, mượn cương khí phun ra từ mũi đao phi thân tiến lên, đánh nhau với Viêm Hoàng. Liên tiếp mấy chiêu, cô hoảng sợ phát hiện, công pháp của Viêm Hoàng khiến cho ông ta cả người trên dưới đều cứng rắn như sắt, đao thương không lọt. Tu La đao của cô bị Bạo Viêm quyền của đối phương khắc chế gắt gao. "Hôm nay ta sẽ cầm cái đầu của ngươi để tế điện cho linh hồn con trai ta trên trời cao! Thuận tiện còn dạy ngươi một bài học, chớ ỷ vào mình thiên tư bất phàm thì muốn làm gì thì làm, trên cõi đời này, luôn tồn tại người lợi hại hơn ngươi." Viêm Hoàng một quyền đánh ngã Lâm Đạm, sau đó lao xuống. Lâm Đạm hung hăng đập xuống đất, một bên khạc ra máu tươi một bên giơ Tu Lao đao, chặn lại một quyền cuồng mãnh của Viêm Hoàng. Nam thạch dưới người cô đã vỡ thành mảnh nhỏ, lõm xuống thành hố sâu, tình cảnh hết sức thảm thiết. Viêm Hoàng không hề cho cô một cơ hội trở mình, một quyền tiếp một quyền, liên tục không ngừng đập xuống, cương khí bạo ngược ma sát trong không khí, phát ra tiếng rin rít chói tai. Hố kia càng đập càng sâu, rất nhanh đã chôn hẳn Lâm Đạm. Pháp Chiếu không đành lòng nhìn nữa, Bạch Nham gắt gao nhìn chằm chằm Viêm Hoàng, biểu tình lạnh lẽo. Bị thương càng nặng, sinh khí trong cơ thể Lâm Đạm càng khổng lồ, tốc độ chữa trị càng nhanh hơn, cùng lúc đó, tử khí cũng nhanh chóng tăng trưởng, chuyển hóa thành cương khí. Mắt thấy Viêm Hoàng giơ lên quả đấm, hung hăng đập về phía đầu mình, cô cắn chặt răng đẩy Tu La đao về phía trước, lưỡi đao lập lòe ánh sáng đen vừa vặn chống lại nắm đấm của ông ta, cắt ra một vết thương trên da thịt cứng rắn như sắt. Viêm Hoàng trong bụng hoảng hốt, suýt thì phản ứng không kịp, thấy lưỡi đao chém về phía cổ mình, vội vàng lùi về phía sau. Không còn quyền phong áp chế, Lâm Đạm lập tức nhảy khỏi hố sâu, liên tục chém thêm mấy đao, đao đao đều hướng về nơi yếu hại của Viêm Hoàng. Viêm Hoàng ban đầu còn né tránh vài cái tượng trưng, phát hiện cô chỉ có thể cắt da thịt mình thành vết xước nhỏ, ngay cả máu cũng không thấy, liền thả lỏng tay chân, tiếp tục tập trung công kích toàn lực. Phong cách chiến đấu của hai người đều rất thô bạo, chỉ biết tấn công, không biết phòng thủ, lại đều có thần công hộ thể, sinh mệnh lực cường hãn, trận chiến này kéo dài ba ngày ba đêm. Lâm Đạm trưởng thành với tốc độ kinh người, tuy vết thương chồng chất, nhưng ánh sáng trong mắt có thể so với mặt trời, hết sức cuồng nhiệt. Viêm Hoàng nội lực hùng hồn, cũng không thấy mệt mỏi, chẳng qua quần áo bị đao khí của Lâm Đạm chém cho rách rưới, bộ dáng có chút chật vật. "Khó trách ngươi dám công khai thành địch với ta, hóa ra là tu luyện Tu La đao!" Dần dần, Viêm Hoàng cũng nhận ra công pháp Lâm Đạm tu luyện, trong lòng kiêng kỵ sâu hơn. Hắn cũng không có kiên nhẫn tiếp tục vờn qua vờn lại, ngưng tụ toàn bộ công lực vào hai nắm đấm, lấy tốc độ mắt thường khó phân biệt hung hăng đập tới. Lâm Đạm có thể thấy rõ quỹ tích nắm đấm, nhưng vô luận thế nào cũng không tránh thoát, chỉ có thể vận chuyển toàn bộ công lực, một đao bổ tới, đây rõ ràng là lối đánh lấy mạng đổi mạng. Pháp Chiếu cúi đầu, niệm một câu A di đà Phật. Bạch Nham đột nhiên bước lên trước một bước, hai mắt xưa nay lạnh tanh đã nhuộm màu đỏ thẫm. Quả đấm của Viêm Hoàng và lưỡi đao của Lâm Đạm, cơ hồ đồng thời đánh trúng cơ thể đối phương. Chỉ nghe tiếng vang ken két ken két liên tiếp, xương cốt toàn thân Lâm Đạm bị Viêm Hoàng đánh nát, mà Viêm Hoàng đã lộ ra nụ cười mười phần chắc thắng. Da thịt ông ta cứng rắn như sắt, Lâm Đạm tấn công ba ngày ba đêm cũng không thể lưu lại một vết sẹo đao nào trên người ông ta, thì sao có thể đánh trúng chỗ yếu hại của ông ta cho được. Lại nghe tiếng 'phốc xuy' vang lên, một cột máu bắn tán loạn giữa không trung, nhuộm đỏ đôi mắt Viêm Hoàng. Ông ta không dám tin cúi đầu, nhìn về phía ngực, thấy thanh Tu La đao kia đâm thủng ngực ông ta, ngay vị trí tim, rãnh máu hai bên đang chảy ra rất nhiều máu tươi, sau đó bị lưỡi đao hút sạch sẽ từng giọt một. "Sao, sao có thể?" Ông ta nỉ non. "Làm sao không thể, chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không chú ý tới sao? Ba ngày ba đêm này, mỗi một đao của ta đều rơi trên chỗ yếu hại của ngươi, điểm rơi của mọi đao giống nhau như đúc, nhìn như hỗn loạn, thực ra đã sớm công phá phòng ngự của ngươi, chẳng qua chưa phát ra kích trí mạng mà thôi. Hôm nay ta liền dạy ngươi một bài học, chớ ỷ vào mình võ công cao cường thì muốn làm gì thì làm, trên cõi đời này, luôn có tồn tại lợi hại hơn ngươi." Lâm Đạm rút ra Tu La đao, trả lại câu nói cũ. Không còn vật chặn lại, nhiều máu tươi hơn từ ngực Viêm Hoàng phun ra ngoài. Ông ta gắt gao trợn mắt nhìn Lâm Đạm, chậm rãi ngã xuống, không ngờ khí tuyệt bỏ mạng. Lâm Đạm lúc này mới thở ra ngụm trọc khí, cũng ngã xuống theo. Bạch Nham lập tức phi thân tiến lên, vững vàng đỡ lấy cô, sau đó kinh hãi phát hiện, xương cốt trên người cô đều tan nát, sờ lên mềm nhũn, hết sức kinh khủng. Hắn không dám lộn xộn chút nào, một mặt để Pháp Chiếu cởi xuống cà sa trên người rải ra đất, một mặt dè dặt đặt Lâm Đạm xuống. Lâm Đạm phun ra rất nhiều máu tươi, nhìn ánh mắt trời trên đầu nở nụ cười yếu ớt. Còn sống thật tốt! "Đừng cười, nằm nghỉ cho tốt đã!" Bạch Nham rất quý trọng nụ cười của Lâm Đạm, nhưng hôm nay, hắn cảm thấy nụ cười nửa chết nửa sống này của Lâm Đạm hết sức nhức mắt. Đang khi nói chuyện, hai tiếng xé gió truyền tới, trên đỉnh núi Côn Lôn bị trận ác chiến vừa rồi làm cho đổ nát không chịu nổi không ngờ xuất hiện hai nam tử cao lớn, một người mặc đạo bào màu lam, rất tiên phong đạo cốt, một người mặc áo đen, mặt mũi lạnh lùng. "Vân Đế, nàng là truyền nhân Tu La đao, ngươi nên biết phải làm gì!" Hai người vừa mở miệng đã muốn tru diệt Lâm Đạm. Lâm Đạm nhìn về phía Bạch Nham, nỉ non: "Ngươi là Vân Đế?" Bạch Nham nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay cô, dặn dò Pháp Chiếu trông nom cô cẩn thận, sau đó xoay người, gằn từng chữ: "Chỉ cần nàng một ngày còn tỉnh táo, ta sẽ bảo vệ nàng thêm một ngày. Hai người nếu có điều bất mãn, cứ tới chiến." Dứt lời áo trắng tung bay, khí thế tăng vọt, nội lực mạnh mẽ khiến không khí xung quanh cũng trở nên vặn vẹo, nhưng lại dè dặt tránh Lâm Đạm ra, bảo vệ cô sau lưng tới gió thổi không lọt. Hai người này không phải ai khác, mà chính là Tiêu Dao Tử hạng thứ năm và Ngụy Cừ hạng thứ tư. Dựa theo lẽ thường, Lâm Đạm vừa đánh chết Viêm Hoàng, đất phong của Viêm Hoàng tất cả đều thuộc về cô. Nếu cô bị người ngoài giết chết, thế lực dưới tay liền thuộc về đối phương cả. Hai người này bỗng nhiên nhô ra, không phải vì nêu cao chính nghĩa, mà là vì cướp đoạt tài nguyên. Nhưng bọn họ vạn không ngờ tới, Vân Đế xưa này thích mặt lạnh đứng cạnh nhìn, coi mình ngoài cuộc lại công khai đứng ra bảo vệ Lâm Đạm. 15. Tuy nói năm vị đại tông sư có địa bàn riêng, xưa nay ít lui tới, nhưng người cùng một tầng thứ, tránh không khỏi có giao tình riêng. Giống như Bạch Nham và Pháp Chiếu đại sư là bạn tốt chí giao, Tiêu Dao Tử và Ngụy Cừ cũng là bạn tốt của Viêm Hoàng. Trận chiến này, họ đã sớm ẩn trong bóng tối quan sát từ lâu, vì vậy đều nhận ra công pháp của Lâm Đạm. Mỗi một người luyện Tu La đao tới mức tận cùng, cuối cùng đều tạo nên mưa máu gió tanh trong giang hồ. Bọn họ có lẽ đã chết mấy trăm năm thậm chí cả ngàn năm, nhưng ký ức đáng sợ họ để lại cho giang hồ thủy chung chưa từng bạc màu. Không chỉ có sư môn của Bạch Nham lưu lại di huấn, yêu cầu tru diệt truyền nhân Tu La đao, môn phái khác cũng có lời dặn dò y hệt. Thân là thành chủ Vân thành, kiêm đệ nhất cao thủ đại lục Đông Đường, Bạch Nham vốn nên đứng ra trừ hại cho giang hồ, nhưng bây giờ hắn lại vững vàng bảo vệ Lâm Đạm sau lưng, nói: "Hai người các ngươi cùng lên đi." Bạch Nham từng khiêu chiến cả bốn vị tông sư còn lại và toàn thắng, song đó là đơn đả độc đấu, không giống hôm nay, hai đại tông sư cùng tiến lên. Tiêu Dao Tử và Ngụy Cừ vốn còn có chút kiêng kỵ, thấy hắn cuồng vọng tới vậy thì không do dự nữa. Từng người một có lẽ không nắm chắc, nhưng hai người một lúc, sức chiến đấu không hề đơn giản như một cộng một bằng hai, sao có thể không thắng nổi một mình hắn? "Vậy chúng ta sẽ không nhân nhượng! Vân Đế, ma đầu kia sớm muộn cũng thành mối họa lớn cho giang hồ, hai người bọn ta đều nhận được di huấn của tông môn, không thể không tận lực trừ hại cho dân. Lần này liên thủ, hai người bọn ta tuy thắng không anh hùng, nhưng cũng tình hữu khả nguyên (1), mong ngươi tha thứ, cũng mong ngươi chớ có nối giáo cho giặc, bao che kẻ ác!" Tiêu Dao Tử và Ngụy Cừ rốt cuộc còn chút mặt mũi, nói mấy lời chính nghĩa mới động thủ. Bạch Nham hừ lạnh một tiếng, chính diện nghênh địch. Ba người lập tức triền đấu, Lâm Đạm khó khăn chuyển động đầu, muốn xem phong thái của cao thủ đệ nhất giang hồ. Pháp Chiếu vừa tụng kinh vừa tạo một tầng Kim chung tráo (chuông vàng), bảo vệ Lâm Đạm. Y sở dĩ lựa chọn đứng bên Lâm Đạm, không phải vì bạn tốt dặn dò, mà là nghe theo tiếng gọi của nội tâm. Y biết Lâm Đạm không phải người xấu. Bạch Nham quay đầu nhìn Lâm Đạm một cái, tựa hồ có chút không yên lòng, mà cuộc chiến đấu giữa các đại tông sư, không cho phép lơ là. Ngụy Cừ bắt được sơ hở cửa hắn lập tức tấn công, nhưng bị hụt, chỉ thấy thân thể hắn tản ra như sương mù, chớp mắt sau lại ngưng tụ sau lưng Ngụy Cừ, nhẹ bẫng đánh ra một chưởng, lại khiến đối phương miệng phun máu tươi, đập người xuống đất, hồi lâu không bò dậy nổi. Tiêu Dao Tử nâng kiếm đâm một cái, lại đâm trúng một đám mây mù. Bạch Nham rõ ràng đứng trước mắt gã, nhưng mờ mịt như khói, không có thật thể, thoáng cái đã biến mất tăm. Tiêu Dao Tử hai mắt trợn tròn, biểu tình hoảng hốt, đang muốn rút kiếm đâm tiếp, nhưng vô luận làm thế nào cũng không tìm được bóng người Bạch Nham. Gã điên cuồng chém loạn trong không khí, thường khi kiếm này của gã vừa thu hồi, bóng người mờ mịt của Bạch Nham lại xuất hiện ở nơi gã vốn đã đâm trúng. Lâu dần gã đầu đầy mồ hôi lạnh, mặt mũi vặn vẹo, mất đi lý trí, chưa cần Bạch Nham chân chính ra chiêu đã lộ vẻ thất bại. Bạch Nham tựa hồ cũng không muốn phí thời gian với gã nữa, bỗng nhiên xuất hiện sau lưng gã, đập gã xuống đất. Hắn một mực dùng thân pháp quỷ dị xoay hai người vòng quanh, chiêu thức thực sự sử dụng chỉ có hai chưởng mà thôi, hao tốn thời gian chưa tới hai khắc đồng hồ, đánh bại cả hai vị tông sư. Bạch Nham phiêu phiêu rơi trên mật đất, áo dài trắng tỉnh tề, tóc đen mềm mại, không hề giống như vừa đánh nhau. Hắn từ từ nói: "Dựa theo quy củ, nếu hôm nay ta giết các ngươi, tất cả đất đai của các ngươi sẽ thuộc về ta. Các ngươi hẳn biết, dù ta có tàn bạo ác độc thế nào, không nói đạo nghĩa thế nào, người trong thiên hạ cũng sẽ không vì các ngươi chinh phạt ta, bởi họ căn bản không có năng lực đó." Tiêu Dao Tử và Ngụy Cừ liên tiếp phun ra hai búng máu tươi, trên mặt lộ biểu tình vừa hận vừa sợ. "Không muốn người ta đối đãi với mình thế nào thì đừng đối đãi với người đời thế đó, các ngươi nếu không muốn rơi vào kết quả kia, về sau cút ra xa một chút." Bạch Nham đột ngột chuyển giọng, không ngờ lưu lại cho hai người con đường sống. Tiêu Dao Tử và Ngụy Cừ vội vàng bò dậy nói cảm ơn, sau đó đỡ nhau xuống sườn núi, để thuộc hạ tới đón, từ nay về sau ngủ đông, hoàn toàn không dám đối nghịch với Bạch Nham, cũng không dám nói đến chuyện tru diệt Lâm Đạm nữa. Lần này đánh một trận, họ không chỉ không thể thủ thắng, mà còn biết được một sự thật đáng sợ -- công lực Bạch Nham đã vượt xa cảnh giới đại tông sư. "Ngươi cảm thấy thế nào rồi?" Bạch Nham đi tới bên người Lâm Đạm, muốn chạm vào gò má cô, lại rất nhanh bỏ đi ý niệm này. Lâm Đạm xương cốt toàn thân tan nát, hắn không dám tùy ý động vào cô. "Ta rất tốt. Ngươi hẳn biết, công pháp của ta có thể tự động tu bổ thân thể." Lâm Đạm giọng nhanh nhẹn. Có thể còn sống đã tốt lắm rồi, thương thế nặng hơn nữa cô cũng không coi vào đâu. Cô dừng lại một chút, nói, "Cảm ơn các ngươi." Nếu không có Bạch Nham và Pháp Chiếu đi theo, sau đại chiến cô không cách nào nhúc nhích, vào lúc này chỉ sợ đã sớm thành vong hồn dưới kiếm của Tiêu Dao Tử và Ngụy Cừ. "Không nghĩ tới hai đại tông sư còn hèn hạ nham hiểm tới mức này, ta coi như được mở rộng kiến thức." Cô đùa giỡn một câu. Tảng đá lớn trong lòng Bạch Nham khẽ buông xuống, hắn khẽ cười: "Đại tông sư cũng là người, cũng có tư tâm, chớ nghĩ bọn họ quá cao thượng. Sau khi ngươi tấn thăng nửa bước tông sư, chẳng phải vẫn nghèo tới mức không mua nổi cơm ăn sao?" Lâm Đạm bị hắn chọc cười, hơi cong môi, ánh mắt long lanh. Bạch Nham bỗng nhiên bình tĩnh nhìn cô, trong mắt tràn đầy nghĩ mà sợ cùng vui mừng. Hắn đã sớm tính sẵn, nếu Lâm Đạm có nguy hiểm tính mạng, dù có phá hư quy củ giang hồ, dù phạm lỗi lầm lớn nhất thiên hạ, hắn cũng phải giết chết Viêm Hoàng, cứu Lâm Đạm ra. Nhưng cô cho hắn sự ngạc nhiên mừng rỡ cực lớn, không những không thua, còn bằng nghị lực mạnh mẽ và đao pháp xảo quyệt lấy được thắng lợi. Cô tựa hồ không có cực hạn, hết lần này đến lần khác phá vỡ quan niệm cố hữu của hắn. "Đây là thánh dược chữa thương Hồi Xuân đan của Vân thành, ta đút ngươi ăn. Như vậy, ngươi có thể hồi phục nhanh hơn một chút." Bạch Nham đưa đan dược sớm chuẩn bị xong đút cho Lâm Đạm, dè dặt rót nước cho cô. "Ai di đà Phật, Niết Bàn đại pháp bần tăng tu luyện có lẽ có trợ giúp với thí chủ, mời thí chủ buông lỏng, để bần tăng độ sinh khí cho ngươi." Pháp Chiếu đại sư ôn thanh nói. Lâm Đạm từ chối sự giúp đỡ của y, quả quyết nói: "Đại sư, độ sinh khí đúng là có thể giúp ta giải tỏa thống khổ, nhưng trong mắt ta, chịu đựng thống khổ cũng là một kiểu tu hành. Bây giờ, ta vì để mình thoải mái hơn, đón nhận sinh khí ngài độ cho, vậy ngày sau, liệu ta có vì thoải mái hơn, nên lạm sát kẻ vô tội không? Ta phải quen với loại đau khổ này, nó giúp ta tỉnh táo, nhắc nhở ta rằng -- ta là ta, ta là Lâm Đạm, mà không phải Tu La gì cả." Pháp Chiếu vốn còn chút do dự, nghe thấy lời này thì yên tâm hoàn toàn. Y chắp hai tay, kính nể nói: "A di đà Phật, thí chủ, ngươi là người có Phật duyên, có tuệ căn, là bần tăng tầm nhìn quá hẹp rồi! Chuyện nơi này đã có Vân Đế lo, bần tăng đi trước một bước, ngày sau có duyên gặp lại." "Đại sư, hẹn gặp lại." Lâm Đạm vừa dứt lời, chỉ thấy một đám người leo lên đỉnh núi, Hạ Vũ Phỉ lâu rồi không gặp cũng ở trong số đó. "Gặp qua Vân Đế!" Đoàn người đầu tiên hành lễ với Bạch Nham, cuối cùng chỉ Lâm Đạm nói: "Vân Đế, yêu nữ này tu luyện ma công Tu La đao, ngài nếu còn nhớ lời dặn dò của sư môn, nên chính tay đâm chết nàng ta!" Những người này không phải ai khác, mà là mấy vị trưởng lão Vân thành. Bọn họ núp ở gần đó xem cuộc chiến, tự nhiên biết rõ đầu đuôi câu chuyện. Hai vị đại tông sư không cách nào làm dao động ý niệm của hắn, nhưng họ là trưởng bối của Vân Đế, hẳn có thể thuyết phục hắn. Nhưng lần này họ lại nghĩ lầm rồi, chỉ thấy Bạch Nham cởi áo khoác xuống, nhẹ nhàng đắp lên người Lâm Đạm, cũng không quay đầu lại nói: "Tru diệt Lâm Đạm cũng được, cứ bước qua ải của ta cái đã." Lời thì có vẻ đồng ý, nhưng rõ ràng đang tuyệt đường người khác. Hỏi thử khắp đại lục Đông Đường này, có ai có thể thắng Vân Đế, có thể vượt qua sự bảo vệ của hắn, ra tay với Lâm Đạm? Huống chi ngay cả Pháp Chiếu đại sư cũng bước lên trước một bước, cẩn thận che chắn Lâm Đạm đang trọng thương. "Vân Đế, công pháp của nàng sớm muộn có ngày khiến nàng mất không chế, biến nàng thành người điên chỉ biết giết chóc!" Đại trưởng lão giọng mang nóng nảy. Bạch Nham nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay Lâm Đạm, giọng ôn nhu: "Ta sẽ thời thời khắc khắc bầu bạn bên cạnh nàng, nếu nàng mất khống chế," hắn dừng lại hồi lâu mới nói: "Ta sẽ đích thân chấm dứt nàng." Nghe lời này, Lâm Đạm không những không sợ, ngược lại cười rộ lên. Bạch Nham không đành lòng nhìn nụ cười của cô, hơi nghiêng đầu đi, trong mắt ẩn chứa hơi nước, chốc lát giọng nói đã khàn khàn: "Các ngươi có tư cách gì yêu cầu tru diệt nàng? Bảy tên đại ác của giang hồ do nàng tiêu diệt, khúc mắc ở Ôn thành do nàng giải quyết, người nàng giết toàn lũ đại gian đại ác, người đã cứu sao chỉ có hàng ngàn hàng vạn? Mấy người các ngươi nêu cao tên tuổi trong giang hồ mấy chục năm, đã có ai chân chính làm chuyện gì cho bách tính chưa? Các ngươi đứng càng cao, trách nhiệm gánh vác lại càng ít, tự xem mình có cao nhân đệ nhất? So sánh với nàng, các ngươi có từng thấy xấu hổ không?" Bạch Nham rốt cuộc quay đầu lại, gằn từng chữ: "Các ngươi không thấy xấu hổ, nhưng ta thấy xấu hổ! Các ngươi nói nàng là kẻ điên, vậy mà nàng sống còn tỉnh táo hơn bất kỳ người nào." Pháp Chiếu cúi đầu, chắp hai tay nói: "A di đà Phật, xấu hổ, xấu hổ!" Đám người Đại trưởng lão bị Bạch Nham nói cho không ngóc đầu lên được, suy nghĩ về đại lục Đông Đường hiện đang yên ổn hơn bất kỳ lúc nào trước đó, nhìn về Lâm Đạm trọng thương sắp chết, cuối cùng chắp tay một cái, mặt đầy xấu hổ rời đi. Mấy nữ đệ tử được Bạch Nham gọi lại chiếu cố Lâm Đạm, Hạ Vũ Phỉ vội vàng đuổi theo, ỳ tại chỗ không đi. Mấy ngày nay, trong lòng nàng ta vô cùng không bình tĩnh, mắt thấy Lâm Đạm đột phá nửa bước tông sư, sát ngay sau đó tấn thăng đại tông sư, đầu tiên khuất phục Tứ trưởng lão, tiêu diệt Độc Cô Hồng, sau lại diệt trừ bảy đại ác nhân, danh vọng trên giang hồ trực tiếp lấn át cả đại tông sư lão làng, Đông Thánh giáo vốn bị coi là tà ma ngoại đạo biến thành danh môn chính phái, giúp nàng ta nhặt được tiện nghi thật lớn. Nàng ta vốn nên biết ơn Lâm Đạm, nhưng giờ phút này đây, nhìn Bạch Nham chiếu cố Lâm Đạm khắp nơi, nàng ta hận không thể làm đối phương biến mất. Sau hôm Lâm Đạm tránh được tử kiếp và sự khống chế của Hạ Sùng Lăng, cô đã trở thành cây gai đâm sâu nhất trong lòng Hạ Vũ Phỉ. ____ (1) Tình hữu khả nguyên: thành ngữ, ý là việc làm thuận theo tình lý thì có thể tha thứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT