10.Hạ Vũ Phỉ cuối cùng vẫn buông tay ra, không cam lòng lui về sau một bước, biểu tình tỏ ra hết sức ủy khuất. Bạch Nham lại chẳng có tâm tình đâu đi quan tâm nàng ta, chỉ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Lâm Đạm trong ao máu. Hắn đang đợi một kết quả, nếu Lâm Đạm có thể kiên trì tiếp, hắn sẽ thả cho cô một con ngựa, nếu cô mất đi lý trí, hắn sẽ tiễn cô xuống hoàng tuyền.Quá trình chờ đợi dài đằng đẵng, bất tri bất giác đã một ngày trôi qua, ánh mặt trời rớt xuống cửa hang nay bị ánh trăng ôn nhu thay thế, nhẹ nhàng soi tỏ gương mặt tái nhợt của Lâm Đạm. Cô không có động tĩnh gì, thậm chí không có hô hấp, bé con trong ngực cô cũng an tĩnh như vậy, chỉ có Tu La đao đang hút từng giọt từng giọt máu trong ao, thân đao trắng bạc đã nhuốm màu đỏ ửng, thỉnh thoảng có ánh sáng màu máu lướt qua lưỡi đao, trông cực kỳ yêu dị.Bạch Nham lẳng lặng đứng cách đó không xa, ánh mắt từ đầu tới cuối chưa từng rời khỏi gương mặt Lâm Đạm. Hắn rất ít khi có lòng kiên nhẫn khổng lồ tới vậy với một chuyện hoặc một người nào đó, nguyện ý hao phí nhiều thời gian tới vậy để đợi một kết quả chưa biết rõ.Hạ Vũ Phỉ đứng mệt mỏi, bây giờ đang ngồi bệt trên đất, tố cáo nói: "Sư phụ, Lâm Đạm rõ ràng đang tu luyện ma công, người nhìn kìa, nàng đang hút máu!""Đừng làm phiền." Bạch Nham thấp giọng ra lệnh.Hạ Vũ Phỉ đôi mắt đong đầy nước, muốn khóc mà không dám khóc nhìn bóng lưng sư phụ, hi vọng hắn có thể quay đầu lại nhìn mình một chút, phát hiện ra mình đang ủy khuất. Nhưng Bạch Nham chưa từng quay đầu lại, cũng chưa từng dời đi ánh mắt đặt trên người Lâm Đạm. Hắn biết, trước hừng đông mình nhất định có thể chờ được kết quả, vì vậy áo dài khẽ bay, khí tức ngưng tụ, chuẩn bị tùy thời xuất thủ.Dưới ánh trắng bàng bạc lóng lánh, Lâm Đạm chậm rãi mở mắt ra, cũng không vội vã kiểm tra Tu La đao toàn thân đỏ sẫm, mà vén tấm vải rèm lên, kiểm tra bé con trong ngực, sau đó lộ ra nụ cười yếu ớt. Đứa bé sơ sinh ngày hôm qua còn khí tức yếu ớt, nay vết bầm tím đã mờ đi, trở nên trắng nõn đáng yêu, vì cả người ngâm trong sinh khí, bé con tỏ ra ngoan ngoãn cực kỳ, mặc dù hai mắt không thể thấy rõ mọi vật, nhưng mơ hồ cảm giác được sự tồn tại của Lâm Đạm, vì vậy dùng bàn tay nhỏ bé ôm lấy đầu ngón tay cô.Lực tay của trẻ sơ sinh vô cùng yếu ớt, nhưng cái nắm tay nhẹ nhàng này, tựa như chạm tới đáy lòng, khiến đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Lâm Đạm nhuộm màu ấm áp.Thẳng đến lúc này Bạch Nham mới phát hiện sự khác thường của đứa bé sơ sinh. Nó bị ép sinh ra, không được chăm sóc đầy đủ, hôm qua còn bị lắc lư nhiều tới vậy, theo lý mà nói đã sớm chết. Vậy mà nó không chỉ không chết, mà còn sinh cơ bừng bừng, có thể thấy Lâm Đạm trong lúc đánh nhau còn không quên rút sinh khí bồi bổ cho nó.Bạch Nham rất rõ ràng hậu quả của việc hai khí sinh và tử mất cân bằng, trong lòng càng rung động bội phần. Hạ Vũ Phỉ đứng sau lưng hắn lại bị bộ dạng cả người nhuốm máu của Lâm Đạm dọa sợ, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.Bạch Nham lúc này mới phục hồi tinh thần, chậm rãi rút đi nội lực, từ từ thở ra một ngụm trọc khí. Người này hiện tại nhìn như Tu La nhuốm máu, nhưng hắn lại cảm thấy, Phật Tổ niêm hoa nhất tiếu (1) cũng chỉ đến vậy mà thôi. Hắn không khỏi không thừa nhận, khi Lâm Đạm hai mắt chăm chú nhìn đứa bé sơ sinh, cười nhàn nhạt một tiếng, trái tim đã lâu không còn gợn sóng của hắn, cũng run rẩy lên theo."Nếu ta đoán không sai, thành chủ thành Bất Lão chính là Độc Cô Hồng đã mất tăm mất tích hơn mười năm nay, được người đời gọi là Độc nương tử, đặc biệt thích bắt trẻ sơ sinh tu luyện ma công." Thấy Lâm Đạm cầm đao là đi, không hề để ý tới mình, Bạch Nham chủ động mở miệng giúp cô giải đáp nghi vấn.Lâm Đạm đi tới bên cối đá, nhìn chằm chằm đám trẻ sơ sinh còn lại sớm đã bị độc chưởng của Độc Cô Hồng đánh thành vũng máu, ánh mắt u ám.Bạch Nham chậm rãi đi tới bên người cô, thở dài nói: "Võ công cao hơn nữa, ngươi cũng không cứu được tất cả mọi người, chớ có tự làm phiền mình."Lâm Đạm liếc hắn một cái, lại nhìn bé con đang mút ngón tay trong ngực, lúc này mới phi thân nhảy lên mặt đất. Mấy võ giả trong địa cung đã chạy sạch. Dưới sự giúp đỡ của Hạ Vũ Phỉ, những nữ tử chưa mang thai đều chạy cả, nữ tử đã mang thai được nàng ta sắp xếp trong một mật thất, đang run sợ chờ tin tức.Lâm Đạm không muốn quản quá nhiều, rời đi không hề quay đầu lại.Hạ Vũ Phỉ níu ống tay áo Bạch Nham, xin hắn ở lại giúp mình sắp xếp cho những nữ tử kia, lại bị Bạch Nham từ chối. Nhiệm vụ quan trọng bây giờ của hắn là trông chừng Lâm Đạm, không muốn quản nhiều hơn nữa. Hạ Vũ Phỉ vì thể hiện mặt hiền lành của mình, cho dù rất muốn ném xuống đám nữ tử này để theo sư phụ, nhưng đành gắng gượng kiềm chế lại. Cuối cùng, Bạch Nham gửi một phong thư cho sư môn, để họ phái người tới thành Bất Lão giải quyết mọi người, lúc này mới xong.Sau khi Lâm Đạm rời khỏi thành Bất Lão, dân chúng trong thành không có đan Bất Lão để ăn nhanh chóng già đi và chết. Hóa ra họ đã sớm bị đan dược của Độc Cô Hồng khống chế, vì bảo trì thanh xuân vĩnh viễn, giúp ả ta tìm nữ tử trẻ tuổi và trẻ sơ sinh khắp nơi. Bách tính cư ngụ gần thành Bất Lão không thể giải thích được bị mất trẻ sơ sinh và phụ nữ, lâu ngày đều dọn đi cả.Ba ngày sau, Lâm Đạm và Bạch Nham đi tới một trấn nhỏ an tĩnh tường hòa, tìm một khách sạn ở. Lâm Đạm vẫn tắm rửa, đổi một bộ quần áo đen, tiếp tục dạo chơi khắp nơi. Cô ngũ quan diễm lệ, thân hình cao gầy, một tay ôm đứa bé sơ sinh, một tay cầm đại đao, trông hết sức chói mắt, còn một Bạch Nham mặt mày hoa lệ đi theo sau, càng khiến người ta ghé mắt nhìn.Lúc đi qua một cửa tiệm, một phụ nhân (2) đứng sau quầy chăm chú nhìn bé con trong ngực cô, trong mắt xẹt qua tia lệ quang, trên mặt hiện thần sắc bi thương, khiến Lâm Đạm quay đầu nhìn về phía nàng. Nàng tựa hồ bị dọa, vội vàng dùng tay áo che mặt, làm bộ đang tính toán sổ sách.Lâm Đạm tiếp tục đi về phía trước, phảng phất không thèm để ý chút nào, đến đêm lại lẻn vào cửa tiệm, đứng trên nóc nhà nghe phụ nhân và chồng mình nói chuyện."Đứa con của chúng ta nếu chưa bị trộm đi, giờ chắc đã năm tuổi rồi nhỉ?" Phụ nhân thương cảm nói."Đều do ta, ta không nên dọn đến vùng phụ cận thành Bất Lão ở. Đại phu nói ta bị thương căn bản, đời này không sinh con được nữa. Thúy Nga, nếu không ta viết đơn hòa ly nhé, nàng tái giá sớm một chút, đời này có lẽ còn có thể có một đứa con ruột thịt. Ta để lại cửa tiệm này cho nàng, tiền tài trong nhà cũng để hết lại cho nàng, nói cho cùng là ta hại nàng." Người chồng giọng mang nghẹn ngào.Phụ nhân tức giận bừng bừng nói: "Đương gia, chàng nói mê sảng gì vậy! Nếu không phải vì thiếp, sao hôm nay chàng lại biến thành bộ dạng này! Đứng nói nữa, hai ta sống thật tốt qua ngày, con cái gì, sau này không ai được phép nhắc lại! Chỉ cần đời này chúng ta làm nhiều việc thiện tích đức, đời sau còn có thể làm vợ chồng, còn có thể có con cháu chăm sóc bên gối, chàng đừng suy nghĩ lung tung."Người chồng thật lâu không lên tiếng, qua rất lâu sau mới không kiềm chế được khóc nấc lên. Chốc lát, tiếng khóc mơ hồ của phụ nhân cũng truyền tới, đầy ắp thê lương ảm đạm.Lâm Đạm đứng trên nóc nhà một hồi, sau đó phi thân rời đi, Bạch Nham ẩn trong bóng tối chậm rãi đi ra, không chớp mắt nhìn bóng lưng của cô, biểu tình hết sức phức tạp.Lâm Đạm ở trong trấn nhỏ bảy tám ngày, dần dần hiểu rõ lai lịch của hai vợ chồng nọ. Bọn họ dọn tới đây từ đầu năm, bình thời thích tích đức làm việc thiện, làm người ngay thẳng thật thà, nhà rất có tiền tài lại hay giúp đỡ người khác, ai có khó khăn đều nguyện ý tương trợ, rất nhanh được dân bản xứ thừa nhận, cũng được coi là gia đình đức cao trọng vọng. Chỉ tiếc hai người gần bốn mươi mà vẫn không có con, rất cô đơn.Lâm Đạm vừa hỏi thăm tin tức vừa quan sát, chắc chắn hai vợ chồng quả thật là người lương thiện, lúc này mới thừa dịp đêm tối đặt bé con trước cửa tiệm, sau đó bắn ra một hòn đá, đập phá cửa sổ nhà hai vợ chồng. Hai người đã từng bị hãm hại, vì vậy vô cùng cảnh giác, lập tức cầm gậy gộc chạy ra, lại thấy trên bậc thang trước cửa nhà mình có để một giỏ trúc, bên trong là một đứa bé sơ sinh ngọc tuyết đáng yêu, không khóc không nháo, đôi mắt to lúng liếng linh hoạt, sáng long lanh nhìn họ."Tức, tức phụ nhi (3), mau đến xem đây là gì!" Giọng nói chuyện của nam nhân đang phát run.Phụ nhân nhìn thấy ánh mắt cứng đờ, đẩy nam nhân ra, run rẩy ôm lấy đứa bé, dè dặt kiểm tra nó một lần, chắc chắn không có ngoại thương hay chỗ nào không lành lặn, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thấy trên giỏ có để một tờ giấy, phía trên là hàng chữ rồng bay phượng múa -- đứa trẻ không cha không mẹ, kính nhờ chiếu cố, đa tạ.Phụ nhân nhìn chung quanh một chút, biểu tình kinh nghi bất định được mừng rỡ như điên thay thế, vội vàng ôm đứa bé quỳ xuống, nức nở nói: "Cảm ơn ân công, cảm ơn ân công, hai ta nhất định chiếu cố đứa bé này thật tốt! Cảm ơn, cảm ơn nhiều lắm!" Thốt lên hàng ngàn hàng vạn câu cảm ơn, cũng không cách nào biểu thị hết tâm tình kích động của nàng.Chồng nàng cũng phục hồi tinh thần lại, phịch một tiếng quỳ xuống, dùng sức dập đầu mấy cái vang dội, nháy mắt một cái, nước mắt rơi xuống bậc thang.Trong miệng thì nói đừng nhắc tới con cái làm gì, song, họ có nằm mơ cũng muốn có đứa con mọn, cũng từng nghĩ qua, nếu một ngày kia đi trên đường, bỗng vô tình nhặt được một đứa bé sơ sinh, đây là chuyện vui cỡ nào! Hôm nay mơ ước trở thành sự thật, hai người hưng phấn quá mức không nhịn được òa khóc, thấy bé con nhíu mày một cái, hình như bị giật mình, vội vàng lau nước mắt, chạy về phòng đun nước gạo cho nó uống. Bọn họ nhất định sẽ chăm sóc đứa trẻ này thật tốt, đối xử với nó như con ruột.Cùng lúc đó, Lâm Đạm đã rời khỏi trấn nhỏ, đi được ngàn dặm rồi. Bạch Nham một đường đi theo, ánh mắt nhìn cô càng ngày càng chuyên chú, càng ngày càng sâu thăm thẳm. Hai người đi vào một thành trì sầm uất, tới một quán trọ, đặt hai gian phòng hảo hạng. Lúc trả tiền phòng, Lâm Đạm sờ hà bao, biểu tình đọng lại trong nháy mắt."Tất cả bốn chỉ (4) bạc, cảm ơn vị khách quan này." Tiểu nhị cười hì hì mở lòng bàn tay.Lâm Đạm nhìn gã chằm chằm, gương mặt căng chặt.Hai người đối mặt nhau, giằng co bất động.Bạch Nham dùng nắm tay che môi lại, khẽ cười nói: "Thế nào, có phải bạc không đủ không?" Một nửa bước tông sư nghèo tới nỗi không có đủ tiền trả tiền thuê phòng, lần đầu tiên hắn thấy đấy.Lâm Đạm liếc hắn một cái, không nói một lời rời khỏi quán trọ. Không có tiền, ngủ trên cây cũng được.Bạch Nham vội vàng kéo cô lại, khẽ cười nói: "Chớ đi, tiền phòng ta thanh toán trước cho ngươi, khi nào ngươi có tiền rồi trả lại ta sau cũng không muộn."Đang nói chuyện, trong quán trọ truyền tới tiếng ồn ào, có người cao giọng nói: "Vị nửa bước tông sư của Đông Thánh giáo đúng là quá mạnh, chẳng những làm Tứ trưởng lão Vân thành trọng thương, còn một đao chém chết Độc Cô Hồng. Các ngươi sợ là không biết, Độc Cô Hồng kia là ác đồ đứng hàng đầu trong bảng truy nã giang hồ, cái đầu của ả có thể bán được năm chục ngàn lượng hoàng kim, rất nhiều nhà giàu có tài sản kếch sù bị ả trộm mất con cái, hận ả tới tận xương tủy, chỉ hận một điều là người ả toàn độc, khó đối phó, lại là cao thủ tuyệt đỉnh nửa bước tông sư, cho nên mười năm trôi qua, chưa người nào bắt được ả cả.""Giời đất, năm chục ngàn lượng hoàng kim? Nếu cho ta cái đầu đó, ta há chẳng phải phát tài à?""Ngươi đúng là cái đồ tục nhân, sao cứ nghĩ tới tiền mãi thế? Nửa bước tông sư người ta chém xong là đi luôn, có thèm để ý tới đầu người gì đâu, nghe nói thánh nữ Đông Thánh giáo mang cái đầu kia tới Giang Hồ Minh, kết án rồi rút lui, một phân tiền cũng không nhận. Ta đã nói rồi mà, nửa bước tông sư Đông Thánh giáo kia vừa mới thăng cấp, đã đả thương Tứ trưởng lão, giết Độc Cô Hồng, toàn lão giang hồ tu vi cao thâm cả!""Haiz, hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy mà!" Người chung quanh không ngừng khen ngợi, còn Lâm Đạm nhăn mày nhìn về phía Bạch Nham, tố cáo nói: "Ngươi không hề nói cho ta biết, cái đầu người kia rất đáng giá tiền."Bạch Nham buồn cười lại cố nhịn, lấy lòng nói: "Lần sau ta nhất định nhớ nhắc nhở ngươi, việc tiêu pha thời gian này giao cho ta đi."-------------
khi Đức Phật đưa cành hoa lên (niêm hoa) và ngài Ca-diếp mỉm cười (nhất tiếu) là biểu thị cho pháp môn lấy tâm truyền tâm, một pháp môn siêu ngôn ngữ, siêu văn tự. Trong pháp môn này chỉ có sự giao cảm, sự rung động giữa hai tâm thức Thầy và Trò, và hai tâm thức này đã đồng nhất. Đó là cái tâm vi diệu Niết bàn. (theo wikipedia)
(3) Tức phụ nhi: cô vợ trẻ, cách người chồng gọi vợ.
11.
Lâm Đạm không có thói quen dùng tiền của người khác, nhưng cô mỗi thời mỗi khắc đều phải chịu đựng đau nhức, nếu có thể khiến mình tốt hơn một chút, cô sẽ không từ chối, vì vậy theo Bạch Nham trở lại quán trọ, còn lấy giấy bút viết giấy nợ. Cầm tờ giấy nợ do Lâm Đạm viết trong tay, Bạch Nham bình sinh lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị "dở khóc dở cười", chẳng biết tại sao hoàn toàn không hề trả lại giấy nợ, mà xếp lại chỉnh tề, cẩn thận ngay ngắn đút vào trong túi.
"Cái bảng truy nã giang hồ là gì?" Lúc ăn cơm, Lâm Đạm giống như lơ đãng hỏi.
"Bảng truy nã giang hồ là bảng danh sách do Giang Hồ Minh phát ra, ghi chép người ác việc ác, ai nếu bắt được kẻ ác trên bảng danh sách trở về Giang Hồ Minh, có thể nhận được số tiền thưởng tương ứng."
"Xem bảng danh sách ở chỗ nào?"
"Ở Giang Hồ Minh. Mỗi một thành trì đều có chi nhánh của Giang Hồ Minh, nơi này cũng có, ngươi muốn đến xem sao?"
"Cơm nước xong đi ngay." Lâm Đạm tăng tốc độ ăn. Cô bây giờ đã hiểu cảm giác một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán là gì rồi, ở trọ phải viết giấy nợ, ăn cơm cũng phải viết giấy nợ, khó chịu quá đi mất.
Hai khắc sau, hai người xuất hiện ở chi nhánh Giang Hồ Minh, nói là chi nhánh, nhưng chiếm diện tích rất mênh mông, trên cổng vào có ba chữ to mạ vàng "Giang Hồ Minh", phía sau là hai đại điện, một là Chiếu Huấn điện, một là Diễn Võ điện, đều hết sức hùng vĩ.
"Đi Chiếu Huấn điện." Bạch Nham có vẻ rất quen thuộc với Giang Hồ Minh, nhấc chân liền đi. Lần này, đến lượt Lâm Đạm dập khuôn đi theo hắn.
Hai người tiến vào Chiếu Huấn điện, chỉ thấy trên bức tường cao lớn có treo hai bảng danh sách, một là các thành phần bị truy nã trên giang hồ, một là bảng cao thủ giang hồ, cách một thời gian sẽ có võ giả đến cập nhật, dùng vải lau tên cũ đi, thay bằng những cái tên mới.
Lâm Đạm vừa vào điện thì phát hiện mình đã leo lên bảng cao thủ giang hồ, thứ hạng không thấp, không ngờ thay thế Tứ trưởng lão, xếp hạng thứ tư trong số nửa bước tông sư, đưa tầm mắt lên trên cùng là năm vị đại tông sư, lần lượt từ dưới lên là Tiêu Dao Tử của Tiêu Dao tông, Ngụy Cừ của Minh Thủy cung, Pháp Chiếu đại sư của Bàn Nhược tự, Viêm Hoàng của Viêm Hoàng thành, cuối cùng là Vân Đế của Vân thành.
Hai mắt Lâm Đạm dừng trên hai chữ "Vân Đế" trong chốc lát, sau đó nhìn về phía bảng truy nã bên cạnh. Rất nhiều võ giả đang đứng dưới bảng danh sách, cẩn thận tính toán xem có vụ làm ăn nào mình tiếp được không. Bảng truy nã cũng sắp xếp dựa theo thực lực mục tiêu từ cao tới thấp, càng đi lên, võ công của kẻ ác càng cao, tuy không có đại tông sư, nhưng cũng xuất hiện cả mấy kẻ nửa bước tông sư, trong lệnh truy nã còn ghi chép cặn kẽ những chuyện ác kẻ đó đã làm, được đưa lên danh sách vào ngày tháng năm nào, treo thưởng bao nhiêu lượng hoàng kim...
Lâm Đạm nhìn kỹ, phát hiện kẻ ác đứng đầu bảng đã bị truy nã hơn hai mươi năm, nhưng không một ai có thể mang gã ra trước vành móng ngựa. Trong lúc này, gã không những không thu liễm, mà còn làm nhiều chuyện ác hơn, không ngừng có người gia nhập hàng ngũ treo thưởng gã, số tiền tích lũy đạt tới năm trăm ngàn lượng hoàng kim. Kẻ ác xếp hạng phía sau gã giá trị không hề thấp chút nào, ba trăm ngàn, hai trăm ngàn, một trăm ngàn, đều dùng hoàng kim để tính.
Lâm Đạm từ trên nhìn xuống, trong lòng yên lặng tính toán: Nếu mình bắt hết tất cả chỗ người này, thì trong nháy mắt sẽ phú khả địch quốc, ngày sau tiền xài không hết, muốn mấy gian phòng hảo hạng là có từng đó gian phòng hảo hạng, muốn ăn bao nhiều cơm thì có thể ăn bấy nhiêu cơm, cuộc sống thoải mái bao nhiêu miễn bàn.
Cô nghĩ tới nhập thần, mắt phượng hẹp dài không nhịn được nheo lại, con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng vui thích. Bạch Nham không nhìn bảng danh sách một lần nào, chỉ yên lặng đưa mắt nhìn Lâm Đạm.
Hai người bề ngoài chói mắt, khí chất xuất chúng, rất nhanh thu hút sự chú ý của mọi người. Có người nói nhỏ: "Nữ, mười bảy mười tám tuổi, người mặc áo đen, tay cầm đại đao, thân cao sáu thước, người này chẳng lẽ là Lâm Đạm của Đông Thánh giáo?"
"Không thể nào, loại tuyệt thế cao thủ như nàng, sao có thể đến bảng truy nã xem chứ, quá mất thân phận." Lập tức có người lắc đầu bác bỏ.
Một khi bước lên hàng ngũ nửa bước tông sư, trở thành tồn tại trên đỉnh cao võ đạo, rất nhiều võ giả sẽ tự ngăn cách mình với người thường, tạo hình tượng cao thâm khó lường, các chuyện vụn vặt đều giao cho người khác xử lý, mình thì chuyên tâm tu luyện, tiến vào cảnh giới cao hơn. Đạo tu luyện không tiến tất lùi, ai cũng không muốn bị người khác ném ở phía sau.
Người tới Chiếu Huấn điện toàn những người cần dùng tiền gấp, hoặc đặc biệt đến để làm công việc thợ săn tiền thưởng. Thử nghĩ một chút, nếu họ có thể trở thành cao thủ nửa bước tông sư, đã sớm đứng đầu một phái, đi tới chỗ này khổ cực kiếm tiền làm gì.
"Không đúng không đúng, nhất định không phải." Càng nhiều người lắc đầu hơn, sau đó dời đi tầm mắt, nhìn về phía bảng danh sách.
Bạch Nham nghe mà dở khóc dở cười, rất có cảm giác 'cả thiên hạ say mình ta tỉnh'. Ai có thể nghĩ được Lâm Đạm lại thích làm việc một mình thế chứ, sau khi tấn thăng nửa bước tông sư không những không ở lại kế thừa Đông Thánh giáo, mà ngược lại lưu lạc giang hồ, hiện tại nghèo tới mức ngay cả chén nước cũng không uống nổi.
Hắn lấy nắm tay che miệng, nhẹ cười ra tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Đạm phá lệ mềm mại. "Xem xong chưa? Có muốn tiếp một vụ làm ăn không?" Hắn đi tới bên người Lâm Đạm thấp giọng hỏi.
"Có chứ." Lâm Đạm đi thẳng tới nơi nhận lệnh truy nã, nói: "Đưa lệnh truy nã số một, số hai, số ba, số bốn, số năm, số sáu, số bảy cho ta."
"Ngươi nói gì?" Võ giả phụ trách phát lệnh truy nã ngoáy lỗ tai, nghi ngờ nghiêm trọng rằng mình bị lãng tai.
"Điên rồi sao? Con nít ở đâu chạy ra ngoài đùa giỡn thế này?" Người chung quanh trố mắt nghẹn họng, chỉ chỉ chỏ chỏ, biểu tình xem kịch vui.
Võ giả phát lệnh truy nã thấy qua nhiều người, ngược lại có tầm nhìn hơn, quan sát Lâm Đạm từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng ở Tu La đao đỏ thẫm trong chốc lát, cung kính nói: "Ngài chờ một chút, mấy lệnh truy nã này hiện tại không nằm trong tay ta, để ta ra sau điện lấy."
Rất nhanh, bảy lệnh truy nã có hình lông chim mạ vàng được đưa cho Lâm Đạm, cô tùy ý nhét nó vào ngực, sải bước rời đi. Chốc lát, có một võ giả khác nhảy lên bệ đá, dùng mực đỏ đánh dấu vào bảy cái tên đầu trong danh sách, ý là đã có người nhận nhiệm vụ giết chết họ.
Mọi người dõi mắt nhìn, bảy người này đều là nửa bước tông sư, nếu bảng cao thủ giang hồ không xét đến phẩm chất đạo đức và uy vọng, chỉ đánh giá về mặt võ công, ngay cả ba vị trưởng lão Vân thành cũng chưa chắc được xếp hạng trên họ. Bọn họ bị treo giải mấy thập niên, dù bị vạn người chửi rủa, vẫn sống tiêu sái tự tại, bảng truy nã giang hồ không hề tạo cho họ chút rắc rối nào, tiền thưởng càng để lâu càng cao cũng không thể uy hiếp đến cái lông chân nào của họ. Thậm chí, thứ hạng cao thấp và vụ án được ghi chép trên bảng danh sách còn được họ lôi ra làm đề tài câu chuyện ngồi lê đôi mách.
Hôm nay, rốt cuộc họ cũng bị người truy nã, hơn nữa còn là một hơi truy nã tất cả, sao không làm người xem kinh ngạc cho được.
"Chẳng lẽ nữ tử kia quả thật là Lâm Đạm của Đông Thánh giáo?" Rốt cuộc có người hồi thần.
"Phải hay không phải, qua một thời gian nữa khắc biết."
"Coi như phải, nàng mới chỉ là nửa bước tông sư xếp thứ tư, nào có năng lực đánh chết tất cả kẻ ác đó! Rốt cuộc vẫn còn trẻ quá, chưa biết nặng nhẹ!"
Bất kể người ngoài nghị luận thế nào, Lâm Đạm đã bước lên con đường kiếm tiền. Cô vay Bạch Nham một lượng bạc, mua một tấm bản đồ, dựa theo khoảng cách xa gần của bảy người mà vẽ ra con đường, lại vay mười lượng bạc mua một con ngựa, sau đso lên đường.
Bạch Nham tỉ mỉ thu lại giấy nợ, theo sát phía sau. Hắn càng ngày càng thích quan sát Lâm Đạm, cũng càng ngày càng mê mệt với chuyện lịch luyện giang hồ, dù hắn đã sớm qua độ tuổi lịch luyện từ lâu.
---
Ba tháng sau, Lâm Đạm xách một cái bọc to tới Giang Hồ Minh, trong tay cô là Tu La đao đã biến thành màu đỏ sẫm, có thể thấy những ngày qua nhuốm không ít máu. Bạch Nham rập khuôn theo sau lưng cô, ánh mắt nhìn về phía cô hết sức phức tạp.
Hắn biết Lâm Đạm tư chất hơn người, nếu không sẽ không đột phá ải tình trong vòng mấy năm ngắn ngủi, lĩnh ngộ được chân lý Tu La đao, càng không thể đạt tới cảnh giới nửa bước tông sư ở độ tuổi mười bảy. Nhưng sau khi thực sự hiểu rõ Lâm Đạm, hắn lại không biết cực hạn của cô ở đâu, cô thông minh tuyệt đỉnh, dĩnh ngộ tuyệt luân, không ngừng trưởng thành trong chiến đấu, ba tháng sau đã có bộ dáng hoàn toàn khác.
Sau khi chém chết Độc Cô Hồng, cô học được Bát Quái Huyễn Ảnh bộ của đối phương, sau khi chém chết Phách Đao Niếp Thành, cô học được Phách Đao quyết của đối phương; sau khi chém chết Huyết Ma Chu Đào, cô học được công pháp Sát Huyết Luyện Thể... Cô không ngừng học tập công pháp hữu dụng với mình để bổ sung chỗ thiếu sót của 《 Tu La đao 》, đẩy bộ công pháp vốn cao cấp này lên một tầm cao mới.
Bạch Nham không nghi ngờ chút nào, nếu cho cô nhiều thời gian hơn, cuối cùng có một ngày cô có thể chiến thắng mình, soạn lại 《 Tu La đao 》 thành công pháp còn cao minh hơn 《 Vân Trung Quyết 》 hắn đang tu luyện. Cô là kỳ tài ngút trời, lại xui xẻo rơi vào tay cha con Hạ Sùng Lăng, từ đây đã định trước không còn đường giải thoát.
Càng hiểu Lâm Đạm, Bạch Nham càng không có cách nào giữ được nội tâm bình tĩnh, hắn vì cô thương tiếc, cảm thán, thậm chí đau lòng. Nếu gặp cô sớm hơn một chút, thì thật tốt biết bao! Ý nghĩ này gần đây luôn liên tục thoáng hiện trong đầu hắn, làm hắn tâm phiền ý loạn.
Lâm Đạm không quan tâm chút nào đến sự biến hóa tâm trạng của cai tù, chỉ để ý giết kẻ ác trên danh sách, rồi chạy tới Giang Hồ Minh nhận tiền thưởng. Mấy ngày nay nợ nần của cô càng ngày càng nhiều, một cuốn sách nhỏ đã ghi không hết.
"Ta tới trả lệnh truy nã, ngươi tính tiền thưởng cho ta." Cô tùy ý ném bọc to xuống đất, đưa bảy cái lông chim tỏa ánh sáng vàng lấp lánh cho võ giả Giang Hồ Minh.
Mỗi một thành trì ở đại lục Đông Đường đều có chi nhánh của Giang Hồ Minh, Lâm Đạm giết trong tên cuối cùng liền tìm một chi nhánh gần nhất để lĩnh tiền. Võ giả phụ trách thu lệnh truy nã ở đây hiển nhiên không nhận ra cô, biểu tình bình thản nhận lệnh truy nã, nói: "Ngươi chờ một chút, để ta kiểm tra lại..." Nói tới chỗ này, hắn trợn mắt há hốc mồm, đứng bất động tại chỗ, chỉ thấy bảy lệnh truy nã trong tay hắn ghi chú rất rõ ràng, một, hai, ba... Nói cách khác, đó theo thứ tự là lệnh truy nã số một, số hai, số ba...
Võ giả đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bảng truy nã cách đó không xa, trong lòng kinh hãi không dứt. Chỉ thấy bảy nhân vật đầu tiên bên bảng truy nã, toàn bộ là nửa bước tông sư, không hề sai sót. Đổi một câu khác để nói, người trước mắt này một hơi làm thịt bảy nửa bước tông sư, chỉ tốn ba tháng, đây là chiến tích đáng sợ bực nào!
12.
Võ giả hít sâu một hơi, miễn cưỡng duy trì giọng nói vững vàng: "Ngươi... Ngài mang thủ cấp tới chưa? Chúng ta muốn kiểm tra một chút."
Lâm Đạm xốc cái bọc cô tùy tiện ném một bên lên, cái bọc phình cộm lên, mơ hồ có thể thấy hình ngũ quan lồi lên, còn có mùi máu tanh nồng nặc truyền tới. Võ giả phụ trách tiếp đãi cô không dám thờ ơ, một mực cung kính nhận lấy bọc, cẩn thận kiểm tra bảy cái đầu, còn sợ mình nhãn lực không đủ, gọi là đà chủ ra.
Võ giả chọn nhiệm vụ trong điện lục tục xúm lại, biểu hiện trên mặt khác nhau, có nghi ngờ, có ngưng trọng, còn có xem thường.
"Sợ là lừa gạt tiền thưởng, trước kia không phải chưa từng có người làm."
"Lừa gạt tiền thưởng của Giang Hồ Minh? Không muốn sống nữa!"
"Ta thấy là thật đó, người này quả nhiên là Lâm Đạm của Đông Thánh giáo, nếu không còn có ai có bản lĩnh một hơi đánh chết bảy nửa bước tông sư!"
"Coi như là nàng, cũng hơi phóng đại thái quá, ta không dám tin. Phải biết, nàng mới lên cấp tông sư không lâu, trạng thái còn chưa ổn định, kinh nghiệm đối chiến chưa phong phú, chưa thể đánh thắng cao thủ lão làng được."
Trong khi mọi người nghị luận, đà chủ đã kiểm tra xong tất cả các thủ cấp, đầu tiên cõi lòng kính sợ liếc mắt nhìn Lâm Đạm, sau đó cầm lấy một tấm vải đặc biệt, nhảy lên bảng truy nã, lau sạch toàn bộ bảy cái tên ở đầu.
"Xin hỏi ngài là?" Trong lòng đà chủ đã có định luận, nhưng vẫn cẩn thận hỏi thêm một câu.
"Tiền thưởng của ta bao giờ thì đưa?" Lâm Đạm không đáp mà hỏi ngược lại.
Biểu tình đà chủ đọng lại trong nháy mắt.
Bạch Nham nhịn cười nói: "Nàng là Lâm Đạm, ngươi mau chút đưa tiền thưởng cho nàng đi."
"Phải đó, trên người ta còn treo rất nhiều nợ nần." Lâm Đạm nói thẳng không kiêng kỵ.
Biểu tình của đà chủ đúng là một lời khó nói hết, nửa bước tông sư nghèo thành thế này, lần đầu tiên hắn thấy đấy.
Bạch Nham cũng không nhịn được nữa, xoay lưng lại nhẹ nhàng bật cười.
Lâm Đạm cũng không thèm nhìn hắn, chỉ để ý bảng truy nhã, suy nghĩ xem mình có nên nhận làm ăn tiếp không. Các võ giả biết được thân phận của cô không dám coi thường cô nữa, thời điểm cô tới gần thì rối rít tránh lui, tách ra thành khoảng cách ít nhất ba trượng với cô, tạo thành một khoảng trống lớn, trên mặt ai cũng lộ ra kính sợ sâu đậm.
Lại có một võ giả nhảy lên bảng cao thủ, đổi tên Lâm Đạm và Đại trưởng lão Vân thành cho nhau, ghi rõ tám chữ ở đó -- nghi đã đạt cảnh giới đại tông sư.
Chú thích vừa viết ra, mọi người không khỏi xôn xao, vốn khoảng cách là ba trượng, lúc này càng lui về sau nhanh hơn, rất sợ mạo phạm Lâm Đạm. Đại tông sư đó, hơn nữa còn sống sờ sờ, bọn họ đời này không còn cơ hội gặp lại đâu! Ai có thể nghĩ một đại tông sư không đợi ở thành trì hoặc tông môn của mình đi, lại thích chạy ra ngoài truy nã kẻ xấu, nhập gia tùy tục thế!
Không biết vì cớ gì, các võ giả nghĩ tới điểm này, ngoài kính sợ với Lâm Đạm còn sinh ra chút ý thân cận. Đại tông sư là tồn tại trên đỉnh cao của đại lục Đông Đường, bọn họ chưởng quản một thành trì lớn, thậm chí cả một quốc gia, không có ai đi dò xét dân tình, càng không có ai sẽ buông thân phận, tự tay đi diệt trừ tà ma ngoại đạo. Bọn họ là tồn tại cao không thể với tới, không nhiễm bụi trần, mà nữ tử trước mắt này tuy mặt không cảm xúc, song ánh mắt nhìn về phía bảng danh sách tràn đầy tò mò, đơn thuần giống một đứa trẻ sơ sinh.
Đại tông sư hóa ra còn có thể thế này! Nghĩ tới đây, không ít người tuy còn ôm lòng kính sợ, cũng dốc hết can đạm, thoáng đến gần hướng Lâm Đạm. Lâm Đạm vẫn nhìn chằm chằm bảng danh sách, không thèm để ý tiếng động bên cạnh. Dù võ công cao hơn nữa, cô vẫn là một người trần mắt thịt, chẳng khác người ngoài ở chỗ nào cả.
Nhìn Lâm Đạm dần dần bị người ta vây quanh, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Bạch Nham đã nhuộm đầy sắc thái ấm áp, còn có đốm nhỏ ý cười lóe lên.
Chốc lát, một võ giả tới lau sạch một mặt vách tường, viết lên một bảng danh sách mới, được đặt tên là bảng thế lực giang hồ, xếp hạng thứ nhất là Vân thành, sau đó Viêm Hoàng thành... Mà Đông Thánh giáo chỗ Lâm Đạm ở từ một thế lực vụn vặt, tà ma ngoại đạo nhảy một cái thành môn phái có sức ảnh hưởng đứng ngay sau Tiêu Dao tông, hiện tại đang mở rộng việc thu nhận môn đồ, trọng chấn uy danh. Giáo chúng còn sót lại không tìm được Lâm Đạm xuất quỷ nhập thần, không thể làm gì khác hơn là mời Hạ Vũ Phỉ trở về, để nàng ta thay mặt giáo chủ.
Thứ Đông Thánh giáo có được ngày hôm nay, cha con Hạ Sùng Lăng nằm mơ cũng muốn có, chỉ tiếc bọn họ không nhìn thấy nữa.
Lâm Đạm thu hồi ánh mắt, biểu tình bình tĩnh. Một thợ săn tiền thưởng đứng cạnh cô lấy can đảm hỏi: "Lâm tông sư, ngài chuẩn bị tiếp nhận mấy nhiệm vụ?"
Mọi người nghe lời ấy, vội vàng vểnh tai, thám tử tà ma ngoại đạo phái tới đều rối rít, trái tim treo cao. Lâm Đạm săn hết bảy đại ác nhân trong vòng ba tháng, tà ma ngoại đạo cơ hồ gặp phải đả kích mang tính hủy diệt, liên tiếp phái tới nhiều người ám sát Lâm Đạm, nhưng đều thành vong hồn dưới đao cô, tới nay họ đã hoàn toàn sợ cô rồi, mạo hiểm tới Giang Hồ Minh dò hỏi tin tức.
"Không nhận, lưu lại để các ngươi làm ăn." Lâm Đạm lắc đầu thở phào.
Thợ săn tiền thưởng thợ phào, ánh mắt nhìn về Lâm Đạm không phải sợ hãi nữa, mà là sùng kính. Đại tông sư vừa kiên cường chính trực vừa bình dị gần gũi như Lâm Đạm, thắp đèn lồng cũng tìm không thấy nha! Thám tử tà ma ngoại đạo buông xuống tảng đá lớn trong lòng, lục tục rời khỏi Giang Hồ Minh. Từ nay về sau họ phải cụp đuôi làm người, sợ bị Lâm Đạm nhìn không vừa mắt, một đao làm thịt.
Như đã nói qua, bởi số tiền khá lớn, Giang Hồ Minh dùng non nửa giờ đếm đếm, lại tốn non nửa giờ nữa xoay tiền, nhưng không có cách nào gom đủ toàn bộ. Lâm Đạm chỉ một thân một mình, không cầm được quá nhiều hoàng kim, để cho họ đưa mình một túi vàng lá, lại viết giấy nợ, ngày sau cô có thể đến bất kỳ chi nhánh nào của Giang Hồ Minh lấy tiền, muốn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, số tiền sẽ từ từ giảm xuống, vậy thì dễ dàng hơn.
Sau khi đi ra Giang Hồ Minh, Lâm Đạm đưa hai miếng vàng lá cho Bạch Nham, giọng mang kiêu ngạo: "Cho ngươi, hai chúng ta thanh toán xong!"
Bạch Nham khẽ cười nói: "Tự ngươi cầm đi, ngày sau việc chi tiêu của ta tính hết trên đầu ngươi, cho đến khi trả hết phiếu nợ thì thôi." Vô hình, hắn rất không thích hai chữ "thanh toán" chút nào.
Lâm Đạm thoáng suy nghĩ một chút, vuốt cằm nói: "Có thể." Vì vậy hai người tiếp tục tới thành trì tiếp theo, hoàn toàn không có kế hoạch, cũng không có mục đích, đi đến chỗ nào tham quan chỗ đó, hết sức thích ý.
Đi trên đường, Lâm Đạm phát hiện nữ tử giang hồ tới lui toàn mặc quần áo đen, xách đại đao, bộ dáng giống mình như đúc, không khỏi nhìn hoa cả mắt. Bạch Nham cũng không cảm thấy kỳ quái, chẳng qua nụ cười có chút quỷ dị. Hai người đi vào một quán trọ, nghe mấy người giang hồ thở dài nói: "Aiz, đúng là trước khác nay khác! Trước kia ai cũng thấy dùng kiếm tiêu sái nhất, hôm nay lại cảm thấy đao ngang ngược hơn, cửa hàng vũ khí đều không đủ đao để bán!"
"Ai bảo Lâm tông sư bỗng dưng nổi tiếng đâu! Nàng là nữ tử duy nhất trong số sáu đại tông sư, tuổi tác cũng nhỏ nhất. Ngay cả Vân đế, năm đó tấn thăng đại tông sư vào tuổi hai mươi, còn nàng năm nay còn chưa mười tám tuổi. Cho nàng thêm mấy năm, có lẽ có thể tranh tài cao thấp với Vân đế!"
"Hậu sinh khả úy!"
"Đồ tư chất quái vật!"
Vô luận người ngoài cảm thán thế nào, biểu tình Lâm Đạm vẫn không hề biến hóa, Bạch Nham tâm tính lãnh đạm lại nhíu mày, như có ưu phiền. Thời điểm người ngoài hâm mộ ghen tị, họ nào có biết Lâm Đạm đang chịu đựng thống khổ tới mức nào. Cô mỗi giây mỗi phút đều chịu đựng lăng trì, mỗi thời mỗi khắc đều đối mặt với cái chết, có thể giữ sự tỉnh táo, hoàn toàn là bằng ý chí sắt thép. Nếu đổi một người khác, chớ nói đi đứng ngồi nằm, sợ rằng cả hô hấp cũng không thể.
Nghĩ tới đây, Bạch Nham thấp giọng nói: "Nếu để ta tới xếp hạng, ngươi chính là đệ nhất."
Lâm Đạm liếc nhìn hắn một cái, xưa nay chưa thấy nói câu đùa giỡn: "Có thể át cả Vân đế không?"
"Có thể." Bạch Nham nhìn cô thật sâu, trong mắt thoáng qua ánh sáng nhạt.
Lâm Đạm thận trọng gật đầu: "Hi vọng ngày sau có thể có cơ hội đánh một trận với hắn." Dứt lời lấy bản đồ ra, chỉ vào một điểm: "Mục đích của chúng ta là Ôn thành."
Biểu tình ung dung thích ý của Bạch Nham lập tức thu liễm, hắn khoát tay nói: "Nơi này không thể đi."
"Vì sao?" Lâm Đạm truy hỏi.
"Thành này sở dĩ được đặt tên là Ôn thành, hoàn toàn do nghĩa trên mặt chữ."
"Ôn là ôn dịch, vậy Ôn thành thực ra là thành ôn dịch?" Lâm Đạm nhíu mi.
"Không sai."
"Nếu là thành ôn dịch, sao tới giờ vẫn tồn tại? Không có thầy thuốc tới chữa trị sao? Cho dù không có thấy thuốc, cách li bệnh nhân, không để ôn dịch lan truyền, qua mấy năm, Ôn thành trên bản đồ cũng sẽ biến mất mà thôi." Lâm Đạm rất khó hiểu.
Bạch Nham không hề muốn giải thích nhiều thêm, cất bản đồ, từ từ nói: "Nó sở dĩ tồn tại, tự nhiên có đạo lý của nó, ngươi chớ quản nhiều. Ôn dịch kia không thể chữa khỏi, những năm trước đây y tiên của Y Cốc tự mình tới xem, cũng không có biện pháp nào. Vì phòng dính phải ôn dịch, chúng ta tốt nhất đi đường vòng, tới Xuân thành ở phụ cận nhìn một chút, nơi đó bốn mùa như xuân, phong cảnh như tranh vẽ, ngươi nhất định sẽ thích."
Lâm Đạm lắc đầu một cái, nói thẳng: "Ngươi càng không để cho ta đi, ta càng phải đi nhìn một lần xem sao."
Bạch Nham có chút đau đầu, không khỏi xoa xoa huyệt thái dương. Nếu là người khác đối nghịch với hắn, hắn sợ đã sớm một chưởng vỗ người này bay vào tường, nhưng người này là Lâm Đạm, trừ thỏa hiệp, hắn không còn nghĩ ra được cách nào khác.
Bạch Nham: "... Vậy thì đi đi, sáng sớm ngày mai lên đường."
Hôm sau, hai người tới Ôn thành, lại thấy trên đường người đến kẻ đi, cửa tiệm mọc như rừng, hết sức phồn hoa, hoàn toàn cảnh tượng thây phơi khắp nơi, mùi hôi dậy trời như trong tưởng tượng.
"Ngươi nhìn, Ôn thành cũng là vậy, không hề khác với các thành trì khác, chúng ta đi thôi." Bạch Nham lập tức thuyết phục.
Lâm Đạm liếc hắn một cái, trực tiếp vạch trần: "Chớ có gạt ta, người trên đường tới tới lui lui kia tay chân luống cuống, mặt lộ hoảng sợ, cả trẻ con ngây thơ trong sáng cũng núp trong ngực cha mẹ run lẩy bẩy, không dám lớn tiếng chơi đùa. Duy có đám võ giả dám ồn ào náo động, nhìn trúng đồ trong cửa hàng thì trực tiếp cầm đi, nửa lượng bạc cũng không trả, chưởng quầy vẫn khom lưng uốn gối, hòa nhã phục vụ. Tòa thành trì này nếu không kỳ quái, thì còn chỗ nào kỳ quái nữa? Ta ngược lại muốn nhìn Ôn thành này đến tột cùng có bí mật gì, rốt cuộc là thiên tai hay là nhân họa."
Bạch Nham đỡ trán than thở, một lần nữa bại bởi sự thông minh của Lâm Đạm. Hắn sớm nên nghĩ đến, Lâm Đạm có thể liếc mắt một cái nhìn rõ sự mờ ám của thành Bất Lão, tự nhiên có thể khám phá ra bí mật của Ôn thành. Theo tính tình ghét ác như thù của cô, sớm muộn gì cũng chọc phải rắc rối lớn cho xem.