7. Lâm Đạm cảm giác như mình là tội phạm hình sự, còn Bạch Nham là cai tù phụ trách trông chừng phạm nhân. Nhưng tính tình trước nay của cô rất tốt, khoát tay nói một câu không sao thì thôi. Bạch Nham thấy cô quả thật không có chuyện gì, lúc này mới chậm rãi rót một ly rượu mạnh, từ từ thưởng thức. Hai người ăn cơm xong trở về phòng của mình, để trông chừng được thuận lợi, Bạch Nham cũng thuê một căn phòng hảo hạng ngay sát vách Lâm Đạm, chỉ cần cô hơi có động tĩnh hắn lập tức có thể phát hiện. Lâm Đạm cũng không cảm thấy câu nệ, sau khi trở về phòng tắm xong một cái liền bắt đầu ngồi tĩnh tọa. Bởi cơ thể không lúc nào không đau nhức, cô căn bản không có biện pháp ngủ yên, chỉ có thể an tâm nhập định thư thái tư tưởng. May mắn tu luyện tới trình độ của cô, có ngủ hay không không quan trọng, mỗi ngày chỉ cần ngồi tĩnh tọa hai canh giờ là có thể giữ cho tinh thần phấn chấn. Sau khi cô nhập định, Bạch Nham đi tới bên cửa sổ, nhìn như đang ngắm cảnh khuya xa xa, thực ra đang ngưng thần cảm thụ động tĩnh phòng sát vách. Tiếng hít thở càng ngày càng yếu, càng ngày càng chậm, thẳng đến khi hoàn toàn biến mất không thấy, đây là trạng thái quy tức - trạng thái cao nhất trong thiền định, chỉ có cao tăng đắc đạo hoặc người có tâm tư đặc biệt thanh thản mới có thể làm được. Lâm Đạm mỗi thời mỗi khắc đều chìm trong nỗi đau thiên đao vạn quả, cô làm thế nào để quên hết đau đớn, tiến vào cảnh giới vô ngã? Bạch Nham chau mày, biểu tình nghi hoặc, chốc lát lại lộ ra thái độ lẫm liệt hào hùng, lập tức nhảy ra cửa sổ, đạp phiến lá bay tới trước cửa sổ phòng Lâm Đạm, sau đó ngây ngẩn. Chỉ thấy Lâm Đạm không hề giả vờ nhập định rồi lao ra ngoài giết người như hắn tưởng, cô vẫn ngồi xếp bằng trên sạp gỗ, hai tay bấm pháp quyết để lơ lửng trên đầu gối, hai mắt nhắm nghiền, mặt mũi điềm đạm, hoàn toàn quên mình. Thanh Tu La đao nằm trên đầu gối cô, mơ hồ có ánh sáng đỏ lập lòe lóe lên. Trong phòng chỉ có một người một đao, bình yên vô sự. Biểu tình lẫm liệt của Bạch Nham cứng đờ trong chốc lát, sau đó bị lúng túng nhàn nhạt thấy. Đây là lần đầu hắn đoán sai một chuyện, cũng là lần đầu hắn hiểu lầm một người, thật đúng là... Hắn lắc đầu cười tự giễu một tiếng, nhưng cũng không đi, mà ngồi xếp bằng trên thân cây cách Lâm Đạm ba trượng, bắt đầu tĩnh tọa. Thế nhưng trong đầu hắn không ngừng thoáng qua các loại hình ảnh về ngày hôm nay, làm thế nào cũng không thể dễ dàng tiến vào nhập định như thường ngày. Lâm Đạm một đao khuấy nát tim Hạ Sùng Lăng, Lâm Đạm lấy một địch trăm đánh đâu thắng đó, Lâm Đạm cố thủ ranh giới cuối cùng chưa từng vượt qua... Gương mặt cương nghị quả cảm của cô, ánh mắt kiên định bất khuất mà thanh thản sáng ngời long lanh của cô, từ đầu tới cuối quanh quẩn trong đầu Bạch Nham, khiến hắn không cách nào quên được. Hắn thật khó lòng tin được đây là truyền nhân Tu La đao trong truyền thuyết. Cô không nổi điên, không lạm sát, nhất cử nhất động không khác lắm so với người bình thường. Nếu như đổi thành Bạch Nham, hắn hoàn toàn không nắm chắc mình có làm đến trình độ như Lâm Đạm được không. Nỗi đau thiên đao vạn quả không ngừng không nghỉ, loại cảm giác ấy chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta thấy sợ hãi, nếu có thể làm mình trở nên thoải mái hơn, Bạch Nham sợ rằng không chỉ tàn sát hết cừu địch, mà còn giết sạch người đại lục Đông Đường. Hắn đã đứng trên đỉnh cao nhìn xuống, thực lực mạnh mẽ vô cùng, nhưng cũng không dám đảm bảo mình có thể làm tốt hơn Lâm Đạm. Tâm tính của Lâm Đạm chỉ sợ còn bền vững hơn kiên định hơn tưởng tượng của hắn, chỉ không biết cô có thể chống đỡ bao lâu. Nghĩ tới đây, Bạch Nham mở hai mắt nhìn về phía Lâm Đạm, thấy cô vẫn mặt mày tường hòa như cũ, trong mắt không nhịn được lộ ra tia tán thưởng. --- Hôm sau, Lâm Đạm tùy ý ăn bữa sáng rồi xách đao ra ngoài. Cô nay một thân một mình, không nhà để về, chỉ có thể lang thang khắp nơi. Thân thể đau nhức khó thể chịu đựng, cảm giác giết chóc đúng là rất sung sướng, nhưng vậy thì thế nào? Cô không thể vì sung sướng nhất thời mà đánh mất nhân tính. Không còn nhân tính, cô có phải Lâm Đạm nữa không? Bạch Nham đi theo sau lưng cô ở khoảng cách không xa không gần, thấy cô chẳng qua tùy đi đi một chút, dạo một vòng, nhìn thấy đồ chơi mới lạ còn cầm lên nghiên cứu một phen, giống một tiểu cô nương ít khi rời nhà, không rành thế sự, trong mắt không khỏi lộ ra ý cười yếu ớt. Nhắc mới nhớ, Lâm Đạm năm nay mới mười bảy tuổi, nhỏ hơn một tuổi so với đồ đệ Hạ Vũ Phỉ của hắn, đã nhìn thấu thói đời nóng lạnh. Chưa từng cảm thụ nỗi tuyệt vọng sâu sắc nhất nhất, chưa từng trải qua sự giãy giụa thống khổ nhất, ai có thể vô tâm vô tình? Nhưng Lâm Đạm làm được, cô còn gắng gượng đào trái tim trẻ con của mình lên... Nghĩ tới đây, nụ cười yếu ớt trong mắt Bạch Nham chậm rãi rút đi, trái tim đã lâu chưa từng gợn sóng ẩn ẩn đau. Đúng vào lúc này, một tiệm thuốc bên đường truyền tới tiếng ồn ào, qua chốc lát, một nam tử trẻ tuổi bị hai tráng hán ném ra, giùng giằng bò lên bậc tam cấp, hô lên thê lương: "Van cầu các ngươi cho ta một viên đi! Ta thật sự không tìm được thuốc dẫn thích hợp, nhà lân cận dọn đi hết rồi, xung quanh thành Bất Lão toàn là núi hoang đồi trọc, không hề có người ở..." Lâm Đạm thả tấm vải hình con cọp trên tay xuống, nhìn về phía nam tử trẻ tuổi, mắt lộ ra trầm tư. Người này không đề cập tới cô cũng không để ý, xung quanh thành Bất Lão đúng là hoang vu không người ở, cô một đường đi không hề gặp dù chỉ một thôn nhỏ. Theo lý thuyết mà nói, phụ cận thành trì bao giờ cũng xây nhiều thôn xóm nhỏ, bởi vì con người là động vật sống theo bầy, thích cuộc sống tập trung một chỗ. Nhìn lại thành Bất Lão, diện tích thì mênh mông bát ngát, bên trong sầm uất nhộn nhịp, nhưng giống như một hòn đảo độc lập, chu vi ngàn dặm xung quanh không có lấy một người ở, cái này quá kỳ lạ. Vả lại, thuốc dẫn là gì? Vừa mới suy tư tới đây, Lâm Đạm ngạc nhiên phát hiện mái tóc đen của nam tử trẻ tuổi kia đang nhanh chóng biến thành hoa râm, nháy mắt tiếp theo trắng xóa như tuyết, qua lát nữa vật ra đất chết hẳn. Nhìn làn da trần lộ ra ngoài của y, tràn đầy nếp nhăn và vết ban, giống y một ông lão bảy tám chục tuổi. Lâm Đạm tiến lên một bước muốn nhìn cho kỹ, lại thấy một hàng sai dịch đi tới, mang thi thể nam tử đi. Người vây xem bên đường không lộ chút kinh hãi nào, ngược lại hả hê chỉ chỉ chỏ chỏ: "Nhìn thấy chưa, đấy là hậu quả của việc không tìm được thuốc dẫn đấy! Chúng ta nỗ lực tìm xa hơn một chút, nếu năm nay không hoàn thành nhiệm vụ thành chủ đại nhân giao phó, chúng ta sẽ không nhận được đan dược đâu." Lâm Đạm âm thầm nhớ lấy lời này, sau đó đi ra ngoài. Trở lại quán trọ, tiểu nhị nhiệt tình sớm đã chuẩn bị xong bữa trưa cho cô, còn đề cử cô tới đông thành chơi một chút, đó là nơi phồn hoa nhất thành Bất Lão, khắp nơi đều có quán rượu và tiệm ăn, người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Lâm Đạm không khỏi gật đầu đồng ý, ăn cơm trưa xong nghỉ ngơi chốc lát rồi đi đông thành cũng hay. Vừa ra khỏi quán trọ thì thấy Hạ Vũ Phỉ thở hồng hộc chạy tới, trong miệng liên tục gọi: "Sư phụ, con rốt cuộc tìm được người rồi." Lâm Đạm nghiêng người sang bên để nàng có thể lao vào lòng Bạch Nham. Người nguyên chủ yêu nhất và ghét nhất đều đang đi theo cô, nhưng cô không hề bị ảnh hưởng chút nào. Chẳng qua thời điểm đi sát qua, cô để ý thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía Hạ Vũ Phỉ có chút cổ quái, tựa như hết sức thèm thuồng nàng ta, lúc nhìn về phía mình cũng vậy, chẳng qua ngại cương đao trong tay cô nên thu liễm lại thôi. Ánh mắt Lâm Đạm âm trầm, trên mặt không lộ chút nào, tiếp tục đi về phía đông thành. Từ hôm tạm biệt, Hạ Vũ Phỉ thi triển toàn lực đuổi theo hai người, nhưng vẫn bị ném ra xa, thật vất vả tới được thành Bất Lão, đã mệt mỏi hết sức, ngay cả đứng cũng không vững. Nàng ta treo trên người Bạch Nham, nũng nịu yếu ớt than phiền: "Sư phụ, người bỏ con lại một mình, con đau lòng lắm đó!" Vừa nói vừa cười tinh quái. Bạch Nham liếc mắt nhìn nàng ta, trầm giọng nói: "Nơi này nguy hiểm, ngươi rời đi trước đi." "Nguy hiểm gì, nguy hiểm chỗ nào ạ?" Hạ Vũ Phỉ vội vàng đứng thẳng nhìn quanh bốn phía, con ngươi trắng đen rõ ràng tràn đầy thần thái giảo hoạt. "Thôi, ngươi thích thì cứ theo." Mắt thấy Lâm Đạm càng đi càng xa, Bạch Nham không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là để Hạ Vũ Phỉ ở lại. Đông thành quả nhiên hết sức phồn hoa, trên đường người tới kẻ đi, đông đúc đến mức chạm vai người khác mà tới, tiếng hô, tiếng hát, tiếng ồn ào huyên náo, họa thành bức tranh thịnh thế. Lâm Đạm dạo bước trong một mảnh phù hoa, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, biểu tình lãnh đạm. Cô đang quan sát con người và cảnh vật chung quanh, càng xem càng thấy cổ quái. Trên đường không có người già, trẻ con, quanh đi quẩn lại toàn nam tử tráng niên, nữ tử rất ít, chỉ lẻ tẻ mấy cái, hơn nữa tất cả đều lộ vẻ mặt hứng thú và tò mò, hiển nhiên là người từ bên ngoài tới, thật kỳ lạ. Bạch Nham hơi nhíu mày, từ từ đi. Hạ Vũ Phỉ không có chút cảm giác nào, nhìn cái gì cũng thấy lạ, chơi cái gì cũng thấy hay, lôi ống tay áo Bạch Nham đến các sạp hàng, còn không ngừng năn nỉ hắn giúp mình mua đủ loại vật trông tinh xảo xinh xắn. Bạch Nham chỉ để ý móc bạc, hai mắt thì gắt gao dính chặt trên bóng lưng Lâm Đạm. Hắn biết thành Bất Lão có gì đó là lạ, nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn bây giờ là trông chừng Lâm Đạm, cái khác tính sau. Liếc thấy Lâm Đạm đi vào một phường vải, hắn lập tức đẩy Hạ Vũ Phỉ vào theo, nhàn nhạt nói: "Đi chọn mấy bộ quần áo." Hạ Vũ Phỉ lầm tưởng hắn muốn giúp mình mua quần áo, nụ cười càng vui vẻ hơn, giòn giã trả lời 'vâng', sau đó chạy vào. Nhìn thấy Lâm Đạm cũng đang chọn quần áo bên trong, nàng ta hơi lộ ra biểu tình khiếp đảm, nhưng cũng biết sư phụ theo sau đối phương nhất định có lý do của hắn, liền không suy nghĩ nhiều. "Lâm Đạm, cần ta giúp một tay không?" Nàng ta nhắm mắt hỏi. "Không cần." Lâm Đạm cầm một bộ y phục đen đi vào phòng thử đồ. Chưởng quỹ mang lên một chén trà nóng cho Bạch Nham, lại chọn cho Hạ Vũ Phỉ mấy bộ váy xinh đẹp, đẩy nàng ta tới một phòng thử đồ khác. Đây là phường vải lớn nhất đông thành, bán nữ trang và quần áo cho nữ sặc sỡ, không bán đồ dành cho nam. Lâm Đạm nhìn chằm chằm chiếc quần đen tỏa mùi thơm nồng trong ngực mình, chân mày nhướng lên. Một bên khác, Hạ Vũ Phỉ vui vui vẻ vẻ mở váy ra, đang chuẩn bị mặc lên người, chớp mắt tiếp theo lăn ra đất hôn mê bất tỉnh. Nghe tiếng nàng ta ngã xuống, Lâm Đạm cũng thuận thế "choáng váng". Hai khắc sau, phát hiện Hạ Vũ Phỉ tỉnh lại, Lâm Đạm cũng mở hai mắt ra. Hai người bị giam trong một tòa địa lao, bốn phía tràn ngập mùi hôi thối nồng nặc, còn có tiếng khóc đứt quãng truyền tới, bầu không khí hết sức đáng sợ. "Đây là nơi nào, sư phụ ta đâu?" Hạ Vũ Phỉ xoa xoa huyệt Thái Dương không ngừng đau nhức, giây lát kinh hãi không thôi kêu lên: "Công, công lực của ta không có, các ngươi đã làm gì ta?" "Ồn ào gì thế, vào thành Bất Lão, ngươi còn muốn công lực gì, ngoan ngoãn sinh con cho chúng ta đi, ha ha ha..." Hai võ giả mặc đồ xanh giơ cây đuốc đi tới trước cửa tù. Nhờ ánh lửa, Hạ Vũ Phỉ thấy rõ được cảnh tượng trong địa lao. Xung quanh còn có rất nhiều phòng giam giống như cái nàng ta đang ở, xếp thành từng hàng từng nhóm, bên trong đều nhốt ba đến bốn nữ tử trẻ tuổi. Các nàng hai mắt vô thần, tay chân như nhũn ra, có người đang thấp giọng khóc tỉ tê, có người rên rỉ thống khổ, còn có người bụng to nằm đó, không biết sống chết. 8. Lâm Đạm không cần cây đuốc cũng có thể nhìn thấy vật trong bóng tối, cho nên đã sớm thấy rõ tình huống xung quanh. Nói đây là một tòa địa lao, không bằng nói đây là một chuồng gia súc, mà mấy nữ tử lớn bụng kia là súc vật đang được nuôi dưỡng. Các nàng đều bị hạ nhuyễn cân tán, thân thể không hề có khí lực, chỉ có thể dùng tiếng khóc tỉ tê và tiếng gào thét để vơi bớt nỗi khổ, ngay cả tìm chết cũng khoogn làm được. Các nàng hiển nhiên đã bị hủy hoại rất nhiều, quần áo trên người rách rưới, người mang thai tùy ý đếm đã thấy chiếm hơn phân nửa. Võ giả mặc áo xanh qua lại dò xét trong địa lao, đánh nhãn hiệu lên bụng các ngàng, chú thích tháng, đối xử với các nàng như hàng hóa. Tình trạng bi thảm như vậy, so sánh với sầm uất huyên náo ở bên ngoài, chẳng khác nào địa ngục trần gian. Lâm Đạm thu hồi tầm mắt, nhìn về phía vòng tay trống rỗng của mình, nơi đó vốn nên có Tu La đao nằm, nhưng hiện tại nó không ở đây, hẳn là bị mấy võ giả này cầm đi. Là một nửa cơ thể mình, Lâm Đạm có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của Tu La đao, nó ở gần ngay đây, không xa. "Các ngươi rốt cuộc là người nào, muốn làm gì? Sư phụ ta đâu, các ngươi mang sư phụ ta đi đâu rồi?" Hạ Vũ Phỉ nhào tới bên cửa tù chất vấn. Võ giả áo xanh cười đùa nói: "Sư phụ ngươi da dẻ trắng nõn, tướng mạo tuấn mỹ, đã được thành chủ của chúng ta mang đi, sau này nhất định được yêu chiều sủng ái, sống cuộc sống thoải mái hơn ta nhiều. Ngươi cứ an tâm đợi ở chỗ này sinh con cho chúng ta đi. Tới, lấy đan Đa Tử (đa tử: nhiều con) ra đây, để chúng ta sảng khoái cái nào." "Thứ quỷ gì!" Hạ Vũ Phỉ muốn ném đan dược đi, nhưng phát hiện chân tay mình càng ngày càng mềm, không hề có sức lực. Nàng ta lúc này mới phát hiện đèn chúc trên tường đang tỏa một mùi thơm kỳ dị, che giấu đi mùi máu tanh nồng nặc, hẳn là một loại nhuyễn cân tán. Mấy võ giả áo xanh thấy nàng ta nhũn người ra, mà Lâm Đạm từ đầu đến cuối ngồi dựa vào góc tường, bộ dáng đã buông tha giãy giụa, liền mở cửa tù đi vào, chỉ Hạ Vũ Phỉ nói: "Súc vật xinh đẹp nhường này, ta đã lâu không nếm qua, nếm con này trước đi." "Thật ra đứa kia cũng không tệ." Một võ giả áo xanh khác chỉ Lâm Đạm nói. Dung mạo Lâm Đạm mặc dù không bằng Hạ Vũ Phỉ, nhưng coi như diễm lệ chói mắt, hiện tại gương mặt phờ phạc, môi lại đỏ tươi như máu, thấm ra cỗ cảm giác yêu dị. Cô vốn người trong bóng tối, trên người mặc áo đen, cho nên không dễ thấy, vừa được ánh sáng chiếu một cái, liền như đom đóm trong đêm, không cho phép người ta khinh thường. Võ giả dẫn đầu nhìn cô một cái, lại nhìn Hạ Vũ Phỉ, chần chờ nói: "Nghe lão Tam bảo, người này lúc vào thành cả người toàn máu tươi, tay cầm cương đao, là một nhân vật hung ác." "Hung ác nữa thì đã sao, ăn hóa công tán của chúng ta rồi, xương cốt sẽ mềm nhũn, ngay cả nửa bước tông sư cũng phải ngã xuống. Ta cứ thích chơi loại đàn bà hung ác đấy, phê phải biết!" "Vậy cũng tốt, đút cho nàng ta đan Đa Tử đi, chúng ta từ từ sắp xếp." Người cầm đầu lời còn chưa dứt, nhà tù bên cạnh truyền tới tiếng kêu gào thê lương, ngay sau đó tất cả nữ tử náo động, khóc lóc, kêu rên, giống như địa ngục." "Có súc vật muốn sinh, mau mang nó ra ngoài!" Đoàn người lập tức chạy ra khỏi nhà tù, ngay cả cửa cũng quên đóng. Hạ Vũ Phỉ ánh mắt tỏa sáng, nhưng phát hiện mình ngay cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được, đừng nói tới chuyện bỏ trốn. Nàng ta khó khăn quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm cửa tù rộng mở, trong lòng tràn đầy không cam và tức giận. Nhưng rất nhanh, thảm trạng trước mắt khiến nàng ta quên hết cáu giận, chỉ còn lại sợ hãi sâu đậm. Chỉ thấy những người đó cột nữ tử bụng lớn vào đài hành hình, không ngừng dùng gậy ép vào bụng nàng, một đống máu bắn ra, phía dưới dùng chậu tiếp lấy, sau đó tiếng 'phốc' vang lên, thai nhi nho nhỏ rơi ra, tay chân hơi giật giật, lại bị nước ối chặn lại miệng mũi, khóc không thành tiếng. Những người này không hề quản thai nhi sống hay chết, tiếp tục dùng gậy đè ép cái bụng nữ tử, sau vài tiếng rên liên tiếp, không ngờ có ba bốn thai nhi rơi vào chậu máu, trên bụng còn nối với cuống rốn thật dài. "Còn nữa không?" Người cầm đầu hỏi. "Hẳn là còn." Một người trong đó đáp. Bọn họ tiếp tục dùng gậy nghiền ép nữ tử, nghiền tới mức nữ tử hét thảm liên tục, máu tươi đầm đìa. Hai khắc sau, nàng đã hôn mê, phía dưới chảy ra từng đợt máu tươi, khí tức dần dần trở nên yếu ớt. Võ giả áo xanh không thèm để ý sự sống chết của nữ tử, chỉ để ý lục lọi bụng nàng, chắc chắn bên trong không còn thai nhi, lúc này mới dùng móc câu cắt cuống rốn, bê đi cùng với chậu máu. Hạ Vũ Phỉ thấy thế con mắt muốn nứt ra, ruột gan nguội lạnh, thẳng đến lúc này mới hiểu được vì sao đám võ giả áo xanh lại đối xử với các nữ tử như gia súc. Các nàng bị nhốt lại để không ngừng sản xuất thai nhi, không khác gì so với gà mái siêu trứng. Nghĩ sâu hơn một chút, không chừng những thai nhi cũng bị dùng như trứng gà, để đám võ giả kia luộc ăn! Hạ Vũ Phỉ bị tưởng tượng của mình hù dọa, xoay đầu lại không ngừng nôn ọe, ói xong bắt đầu yên lặng rơi lệ. Quá thảm, những nữ tử này quá thảm! Các nàng bị độc hại, tàn phá, lăng nhục, chờ đến cuối cùng khi sức sống còn sót lại bị chèn ép sạch sẽ, sẽ bị vứt đi như rác rưởi. Tòa địa lao này rõ ràng là địa ngục, còn đám võ giả áo xanh kia là ma quỷ! Đương lúc khóc lóc tỉ tê, thi thể nữ tử kia quả thật bị người kéo đi vứt bỏ, còn có cuộc nói chuyện mơ hồ truyền tới: "Con này sản xuất bao nhiều lần rồi?" "Hai lần." "Mới hai lần đã chết, đúng là không có sức chịu đựng. Sau này phải tìm súc vật thân thể cường tráng hơn, tốt nhất là đã từng luyện võ." "Hôm nay mới có hai đứa mới tới, các ngươi tới phối hợp tí đi, bảy tháng sau là có thể sinh..." Tiếng trò chuyện dần dần đi xa, thế nhưng tin tức đáng sợ kia khiến Hạ Vũ Phỉ kinh hoàng. Nàng khóc tới không thở được, mặt đầy nước mắt nước mũi, nàng ta biết không bao lâu sau nữa, số mạng mình cũng như những nữ tử kia, nhưng nàng ta không có cách nào chạy đi, giờ như con dê non đang chờ làm thịt. "Sư phụ người ở chỗ nào, mau tới cứu con với!" Trong tuyệt vọng, Bạch Nham là hi vọng duy nhất của nàng ta. Nhưng Bạch Nham từ đầu đến cuối đều không tới, mấy võ giả áo xanh xử lý thi thể xong lại đến rồi, cười gằn đi vào phòng giam, nhét một viên đan Đa Tử vào miệng Hạ Vũ Phỉ, sau đó bắt đầu cởi quần. Hai võ giả khác đi về phía Lâm Đạm. Bọn họ đang chuẩn bị bóp cằm Lâm Đạm, bức cô ăn đan dược, thì cảm thấy ngực mình đau nhức, cúi đầu phát hiện, một bàn tay trắng nõn cắm vào trái tim bọn họ, chậm rãi rút ra, máu tươi tức khắc chảy đầu đất. "Ngươi, ngươi làm sao..." Lời còn chưa dứt, Lâm Đạm đã nhẹ nhàng đẩy thi thể dần dần lạnh đi của họ ra, đi tới bên người Hạ Vũ Phỉ, một chưởng vỗ chết nam tử đang chuẩn bị hành hung trên người nàng ta. Chưởng phong của cô chứa đầy cương khí bạo ngược, trong nháy mắt khuấy bể nội tạng nam tử, nhìn như chết im hơi lặng tiếng, thực ra xương cốt và máu thịt trong cơ thể đã tan nát cả, giống một cái xác xì hơi. Hạ Vũ Phỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, không dám tin nói: "Ngươi, ngươi không trúng độc?" Lâm Đạm không đáp, xoay người đi ra ngoài. Trong cơ thể cô tràn đầy hai khí sinh và tử, dù thuốc độc độc nhất trên đời cũng không có tác dụng với cô. "Lâm Đạm, Tả hộ pháp, cầu ngươi mau cứu ta, còn có sư phụ ta!" Hạ Vũ Phỉ lo lắng hô. Lâm Đạm nghe mà không thấy, tiếp tục đi về phía trước, một chưởng tiếp một chưởng vỗ ra, đập nát toàn bộ đèn chúc trên vách tường cùng toàn bộ khóa cửa phòng giam, đi tới trước một lỗ thông khí, dùng lực tay đẩy, không ngờ đẩy ra một cái động rộng một trượng rưỡi. Ánh sáng từ ngoài chiếu vào, mang tới không khí mới mẻ, nhưng tiếng vang to lớn cũng thu hút võ giả chung quanh. Lâm Đạm bước chân không ngừng đi ra bên ngoài, phía sau là tiếng kêu khóc vừa tuyệt vọng vừa tức giận của Hạ Vũ Phỉ. Nàng ta biết Lâm Đạm vô tình, nhưng không ngờ cô vô tình tới mức đó, nhiều nữ tử đáng thương như vậy, cô không thèm nhìn đã đi mất, cô chẳng lẽ không phải nữ tử sao? Một chút tâm đồng tình cũng không có sao? Lâm Đạm men theo trực giác đi tới một ám thất, một chưởng vỗ vỡ cửa đá, không hề trở ngại đi vào. Đây là một kho binh khí, bên trong chất đầy đao thương kiếm kích, Tu La đao của cô lặng yên nằm trong góc. Nhận ra chủ nhân tới, Tu La đao rung động nhỏ không thể thấy trong chớp mắt, ánh sáng đỏ như máu nhàn nhạt lướt qua lưỡi đao, thật nhanh biến mất không thấy. "Chúng ta đi." Lâm Đạm mở năm ngón, cách không hấp đao vào lòng bàn tay, vừa quay đầu thì thấy Bạch Nham đứng xa xa ở đầu khác địa lao, yên lặng nhìn mình. Hắn áo dài trắng phiêu đãng, dung mạo hoa mỹ, ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời như địa lao trông như một vầng trăng sáng, ánh sáng chiếu rọi nơi nơi. Lâm Đạm chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái liền đi lên trên mặt đất, gặp phải võ giả cản đường thì dứt khoát một đao giết chết. Những võ giả kia trong tay cô không chịu nổi dù chỉ nửa chiêu, cơ hồ vừa thấy mặt đã bỏ mạng. Vì vậy, Lâm Đạm cơ hồ không chút tắc nghẽn nào đi ra ngoài, lưu lại con đường đầy máu tươi. Cảnh tượng thảm thiết nhất trần gian thế này vốn là tình cảm Bạch Nham ghét nhất, nhưng hắn không lộ ra thần sắc khó chịu nào, chỉ rập khuôn đi theo. Những người này chuyện ác đã làm nhiều không kể xiết, coi như Lâm Đạm không động thủ, hắn cũng sẽ dọn dẹp cục diện. Chỉ chậm có hai bước thôi, lúc tới trên mặt đất, Bạch Nham dõi mắt nhìn đã không tìm thấy nổi ai còn sống, trên đất toàn là thi thể võ giả áo xanh, bị một đao chém thành hai khúc. Chiêu số của Lâm Đạm vĩnh viễn đơn giản như vậy, có thể một đao làm thịt người, cô tuyệt sẽ không phí sức lực chém đao thứ hai, ngắn ngủi một khắc đồng hồ, võ giả xung quanh địa cung bị cô giết sạch, thậm chí không hề kinh động võ giả bên trong địa cung. Cô dáng người mờ mịt, đạp ảnh đuổi quang, thần không biết quỷ không hay lẻn vào tòa địa cung lớn nhất, men theo mùi máu tươi nồng nặc tiến vào một mật thất, nhảy lên hòn đá nhô ra trên trần nhà lẳng lặng quan sát. Bạch Nham võ công còn cao hơn cô, cũng lặng yên không tiếng động lẻn vào, đứng phía đối diện cô. Lâm Đạm chăm chú nhìn động tĩnh phía dưới, Bạch Nham thì ánh mắt thâm thúy nhìn cô. Không nghi ngờ chút nào, tràng sát hại vừa rồi khiến cô thỏa mãn cực kỳ, cũng vì vậy mà mặt mũi xưa nay tái nhợt của cô hiện ra vệt đỏ ửng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng cũng mang theo mấy phần ướt át. Cô thế này khiến Bạch Nham thấy có chút xa lạ, cũng có chút lo âu. Một khi hưởng qua hương vị tùy ý giết người, muốn quay trở lại lần nữa rất khó khăn, hắn không hi vọng bước vào con đường vĩnh viễn không thể quay đầu ấy, nhưng lại muốn nhìn thêm một chút, xem cô có thể giữ tỉnh táo trong bao lâu. 9. Lâm Đạm đứng trên trần nhà nhìn xuống, chân mày hung hăng nhíu lại. Nói đây là một gian mật thất, không bằng nói nó là một ao máu, máu tươi dường như được đun nóng, đang ồ ạt tỏa bọt khí, mùi tanh tưởi nồng tới mức khiến người ta muốn nôn mửa. Bên cạnh ao máu để một cối đá lớn, mấy tên võ giả cầm xẻng sắt cào cào trong cái máng, moi ra được khá nhiều xương trắng và tóc. Dọn dẹp cái máng cối sạch sẽ xong, một võ giả nói: "Thuốc dẫn còn chưa tới sao? Thành chủ không kịp đợi nữa!" "Mang qua đây mang qua đây, để ta cầm." Hai võ giả khác chạy nhanh ra ngoài, một lát sau bưng chậu gỗ đi vào, Lâm Đạm cẩn thận nhìn một chút, trong mắt không khỏi có ánh sáng mãnh liệt lóe qua. Chỉ thấy trong chậu gỗ chất đầy thai nhi, chúng nó vặn vẹo thành một đoàn, dường như đang ngọ nguậy. Võ giả dẫn đầu đi tới bên cạnh cái chậu, nhíu mày nói: "Sao ít vậy, thuốc dẫn hôm nay không đủ, nhỡ thành chủ trách tội xuống thì làm thế nào?" "Đám súc vật đó toàn hàng cũ cả, năng lực sản xuất càng ngày càng kém, họ cũng không có biện pháp. Nếu không để Hắc Y cung bắt vài súc vật nữa tới, sau đó thông báo người trong thành, để bọn họ tìm nhiều thuốc dẫn hơn, từ một năm một người tăng thành một năm ba người, thế nào? "Một năm ba người cũng hơi ít, dạo này thành chủ đang đột phá, cần thuốc dẫn càng ngày càng nhiều. Lựa thuốc dẫn đã chết ra đi, tránh cho ao máu bị ô nhiễm. Bên này đi quét dọn lại sạch sẽ, ngươi ném thuốc dẫn vào đi." Võ giả áo đỏ chỉ cối đá lớn nói. "Được, ngươi có chuyện thì đi trước đi, nơi này có ta nhìn rồi." Cuộc đối thoại của hai người bao hàm lượng tin tức cực lớn, ngay cả Lâm Đạm không tim không phổi không tình cảm nghe thấy cũng không khỏi giận giữ. Hóa ra đứa trẻ do nữ tử trong tù sinh ra đều bị đưa tới nơi này, sau đó cho vào cối đá nghiền nát thành máu, đổ vào ao máu này, giúp thành chủ thành Bất Lão tu luyện tà công, đây là mất trí bực nào? Cô nắm chặt Tu La đao, từ từ cúi người xuống, giống một con mãnh thú chuẩn bị cắn người. Bạch Nham đứng đối diện cô cau mày, ánh mắt lạnh lùng ngưng đọng. Mà đám võ giả kia không hề phát hiện, đang chọn đứa trẻ đã chết trong chậu gỗ bỏ sang một bên. Đám trẻ sơ sinh còn sót lại mới sinh không bao lâu, còn có hô hấp, tay chân tím bầm hơi động đậy, phát ra tiếng khóc hấp hối. Lâm Đạm đã ép cơ thể tới cực thấp, chỉ cần điểm nhẹ mũi chân là có thể phi thân lao xuống, chém sạch đám ma quỷ mất trí này. Đúng vào lúc đó, cánh cửa dẫn vào ao máu bỗng nhiên mở ra, hai thị nữ vén rèm lên, đỡ một nữ tử dung mạo tuyệt mỹ chậm rãi đi tới. "Ra mắt thành chủ." Võ giả áo đỏ rối rít quỳ xuống. "Đứng lên đi, thuốc dẫn hôm nay chuẩn bị xong chưa?" Nữ tử cởi quần áo đi vào ao máu. "Khởi bẩm thành chủ, còn thiếu một chút, thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị ngay." Võ giả áo đỏ nơm nớp lo sợ nói. "Bây giờ là giờ gì rồi, còn không mau đi!" Biểu tình hưởng thụ của nữ tử lập tức bị thay thế bằng dữ tợn, năm ngón tay khép lại, hút một đứa bé sơ sinh trong chậu gỗ vào lòng bàn tay, đưa đến bên mép, tựa như muốn ăn sống nuốt tươi luôn đứa bé này. Thấy tình cảnh ấy, Lâm Đạm không kiềm chế nổi nữa, mũi chân đạp một cái tấn công về phía nữ tử kia, Tu La đao trong tay tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói mắt. Bạch Nham muốn dò xét lai lịch và công pháp của nữ tử, cho nên khi đối phương hút đứa bé vào lòng bàn tay, hắn mặc dù không đành lòng, nhưng cuối cùng không động. Nhưng hắn vạn vạn không ngờ tới Lâm Đạm một khắc cũng không chờ, chớp mắt đã giết xuống. Nữ tử vô công không kém, nhận ra tiếng động lập tức rời khỏi ao máu, một chưởng vỗ lên máu tươi, kéo theo đợt sóng máu, ngăn trở thế công của Lâm Đạm. Lâm Đạm bổ đôi sóng máu, tiến thẳng lên, làm ra một động tác chém giả, khiến nữ tử vứt bỏ đứa trẻ trong tay mình, sau đó tung người nhảy một cái, ôm lấy đứa trẻ bị ném lên cao vào ngực, kéo một đoạn rèm bọc lại. "Ngươi là ai?" Nữ tử liên tiếp đánh chưởng ra, đều bị Lâm Đạm tránh được, lúc này mới nhận ra đối phương cũng là một nửa bước tông sư, công lực tương đương mình. Ả vội vàng mặc xong áo quần, lấy một viên đan dược trong túi ăn vào, khí thế vốn đã cường thịnh tăng vọt trong chốc lát, song chưởng mơ hồ hiện ra ánh sáng đen. "Cẩn thận độc chưởng của ả." Bạch Nham đứng ngoài quan sát cuộc chiến nhắc nhở. Nữ tử lúc này mới phát hiện trong mật thất còn một người, trong lòng vừa kinh vừa sợ, ra chiêu hết sức ác liệt. Ả giỏi dùng độc, võ giả bị chưởng phong của ả quét tới không thoát được số phận hóa thành máu đen, trong khoảnh khắc cả xương cũng không tìm thấy. Lâm Đạm mặc dù không sợ độc, nhưng nếu bị độc tố ăn mòn, gãy một cánh tay hoặc một cái chân, sinh khí có thể lập tức khép lại vết thương, loại bỏ độc tố, chứ không thể giúp cô vô căn cứ mọc lại tay chân, càng không phải bàn tới trong ngực cô còn ôm một đứa bé mới sinh, khí tức yếu ớt. Cô hoàn toàn không có cách nào thi triển đao pháp, chỉ có thể xê dịch nhảy qua nhảy lại trong mật thất, tránh né chưởng phong, bộ dạng hết sức chật vật. Bạch Nham từ đầu đến cuối đứng ở chỗ cũ, chưa từng tham chiến. Lâm Đạm lần nữa tránh khỏi một đạo chưởng phòng, giữ chặt đứa trẻ trong ngực mình, sau đó hung hăng bổ hướng trần nhà. Chỉ nghe ầm một tiếng vang lớn, mật thất xây bằng đá hoa cương bị đục thủng một lỗ to, cột sáng màu trắng chiếu xuống, xua tan khí huyết tinh nồng nặc. Nữ tử đã lâu không thấy ánh mặt trời, không khỏi dùng tay che lại đôi mắt, Lâm Đạm lập tức nhân cơ hội nhảy lên mặt đất, lạnh lùng nói: "Tới chiến!" Nữ tử nghiến răng nghiến lợi bay lên, tiếp tục triền đấu với cô. Hai người một giỏi dùng độc, khó mà đến gần; một người đao pháp cương mãnh, ra chiêu ngoan tuyệt, đánh xa hay cận chiến đều thành thạo, trong lúc nhất thời thắng bại khó phân. Hai nửa bước tông sư chiến đấu, tuyệt không phải nơi người thường có thể tham dự, võ giả áo đỏ nghe tin vốn định tới tiếp viện thành chủ nhà mình, nhưng đều bị độc chưởng hóa thành thịt vụn, hoặc bị đao khí chém đứt đôi người, lâu dần không dám đến gần nữa. Bạch Nham nhảy lên mặt đất, tìm một nơi cao dễ quan sát. Nữ tử công lực còn đang tăng vọt, mà Lâm Đạm vì bảo vệ đứa trẻ, dần dần có chút thua chị kém em, may mắn công pháp của cô đặc thù, dù bị độc chưởng vỗ trúng cũng không quá quan trọng, nữ tử nhất thời trong thời gian ngắn không có biện pháp nào. Nử tử không giết được cô, lại nuốt một viên thuốc khác, thân hình thoắt cái biến mất không thấy. Lâm Đạm một đao chém hụt không hề hốt hoảng, lập tức xoay người chém ngang đao đón đỡ. Nữ tử quả nhiên xuất hiện sau lưng cô, thấy không thể đánh lén thành công, một chưởng vỗ lên Tu La đao, cười lạnh một tiếng rồi lại biến mất không thấy, cũng không biết giây tiếp theo sẽ xuất hiện ở đâu. Độc chưởng của ả vốn đã khó dây, giờ thêm cước bộ tựa quỷ mị, giống như hổ thêm cánh. Lâm Đạm liên tục chém mấy đao vào khoảng không, còn bị đánh lén mấy lần, trong miệng phun ra máu đen, hiển nhiên bị nội thương rất nặng, trên mặt hoàn toàn không có hốt hoảng hay sợ hãi. Cô gắt gao nhìn chằm chằm hai chân nữ tử, sau đó tĩnh tâm theo từng bước xê dịch của ả, nữ tử đạp khôn vị, cô cũng đạp khôn vị, nữ tử đạp cách vị, cô cũng chuyển tới cách vị, dần dần, trong óc cô hiện lên một tấm bát quái đồ, xem xét so sánh với nhịp bước của nữ tử, thăm dò quy luật. Thật ra thân pháp của nữ tử rất đơn giản, chẳng qua là lợi dụng sự thay đổi biến hóa liên tục và huyền ảo của bát quái để che giấu thân hình của mình, sau khi sờ thấu quy luận, chỉ cần ả bước ra một bước, Lâm Đạm có thể tính được bước tiếp theo ả sẽ đặt chân ở đâu. Nữ tử lại lần nữa biến mất, Lâm Đạm đột nhiên nghiêng người, huơ một đao mạnh mẽ vào khoảng không, đao khí ác liệt xé rách không khí, phía trước lại không hề có mục tiêu, mà chỉ có một vách tường. Thấy tình cản này, Bạch Nham không nhịn được nhướng mày. Tưởng như một đao hao hết tất cả công lực của Lâm Đạm sẽ rơi vào khoảng không, ai dè nữ tử chẳng biết từ khi nào xuất hiện ở cạnh bức tường, nhìn thấy đao khí bất ngờ đánh tới, biểu tình vốn đương dương dương đắc ý trong khoảnh khắc chuyển thành tuyệt vọng. Muốn tránh cũng không kịp rồi, ả phát ra tiếng thét chói tai ngắn ngủi, sau đó đầu lâu bay lên thật cao, rầm một tiếng đập xuống, một cột máu hắt thẳng lên vách tường, chậm rãi toát ra khói trắng, xuyên thành lỗ thủng to. Ngay cả máu tươi trong cơ thể nữ tử cũng chứa kịch độc, có thể thấy ả ta là kẻ khó dây dưa thế nào, mà gặp đúng phải Lâm Đạm bách độc bất xâm, chỉ có thể nói ả ta quá xui xẻo. Lâm Đạm không thèm nhìn tới thi thể tàn tạ không lành lặn của ả ta, nhảy thẳng xuống địa cung. Bạch Nham cũng nhảy xuống theo. Lâm Đạm rơi vào ao máu, đứng yên. Bạch Nham vung ống tay áo, nhẹ nhàng nhảy lên xà nhà, nhìn người đang ngâm mình trong ao máu xa xa. Lâm Đạm cắm Tu La đao vào đáy ao, để nó tận tình hút máu tươi, mình thì ngồi xếp bằng trong vũng máu tu luyện. Cô hai mắt nhắm nghiền, mặt mũi an tường, trong ngực vẫn ôm đứa bé sơ sinh chưa sinh ra được bao lâu. Trước khi nhập định, cô còn không quên rút ra sinh khí rót vào cơ thể đứa bé, tránh cho bé con chết yểu, sinh khí của cô vừa giảm, tử khí càng cắn xé hung mãnh hơn. Bạch Nham từ đầu tới cuối đứng nhìn cô từ trên cao, hai tay chắp sau lưng, nhìn qua có vẻ ung dung không vội vã, thực ra trong mắt ánh chớp lập lòe. Lâm Đạm hôm nay giết mấy ngàn người không dừng, hiện tại còn đang ngâm trong ao máu tươi nồng nặc, cô có thể giữ vững tỉnh táo và khắc chế trước đó không? Qua hôm nay, liệu trên đời có nhiều thêm một Tu La? Đang nghĩ ngợi, Hạ Vũ Phỉ xách một bảo kiếm chạy vào, phát hiện Lâm Đạm ngồi trong ao máu, đầu tiên là sợ hết hồn, tiếp đó lộ ra thần sắc cừu hận, không chút nghĩ ngợi nâng kiếm chém tới. "Ngươi muốn làm gì?" Bạch Nham nhảy xuống dưới, dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm của nàng ta. "Sư phụ, người không thấy nàng đang tu luyện ma công sao? Nàng thấy chết mà không cứu, còn giết thật nhiều người. Người ra ngoài xem một chút đi, bên ngoài đã máu chảy thành sông rồi!" Hạ Vũ Phỉ nhớn nhác hét. "Nàng giết toàn những kẻ đáng chết. Vả lại, nếu nàng thấy chết không cứu, thì sao ngươi còn bình an vô sự đứng ở chỗ này?" Bạch Nham tự nhiên sẽ không bỏ mặc đồ đệ không quản, trong quá trình tìm Lâm Đạm, hắn đã xem qua địa lao trước, phát hiện Lâm Đạm phá hủy đèn chúc có độc, đánh tan xiềng xích, còn phá đá thành lỗ thông hơi, để cho các nữ tử khôi phục nguyên khí, do đó không thể ở lại lâu hơn. Có Lâm Đạm ở ngoài hấp dẫn hỏa lực, các nữ tử sau khi khôi phục nguyên khí tự nhiên có thể chạy trốn, coi như không trốn, tạm thời đợi ở địa lao cũng an toàn, chờ nơi này được Lâm Đạm xử lý sạch sẽ, các nàng có thể quang minh chính đại đi ra ngoài như thường. Hạ Vũ Phỉ đúng là được Lâm Đạm cứu, nếu không bây giờ nàng ta đã bị hai tên súc sinh làm hại, ngược lại không tìm ra được lời nào phản bác Bạch Nham. Không biết tại sao, nàng ta không ưu nổi Lâm Đạm, thậm chí kiêng kỵ cô thật sâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT