4.
Lâm Đạm nắm đại đao, từng bước từng bước đi tới chỗ Hạ Sùng Lăng, mà đối phương đang cười to đầy cuồng vọng, gằn từng chữ: "Bổn tôn hết lòng bồi ngươi thành tài, chính vì một ngày này! Lâm Đạm, sau khi ngươi chết bổn tôn sẽ nhớ ngươi."
Một câu "nhớ ngươi" này, nếu nguyên chủ nghe thấy, nhất định cảm thấy không khác nào tiếng trời, nhưng Lâm Đạm chỉ nhàn nhạt liếc gã một cái, trong mắt hoàn toàn không chút gợn sóng. Cảm nhận được có một cỗ kình khí khổng lồ tấn công tới từ bên cạnh, cô không thèm nhìn người tập kích là ai, mũi chân điểm nhẹ, cả người phi về phía trước, tốc độ tăng đột ngột giúp cô tránh được cỗ kình khí kia, chỉ để lại một lỗ nhỏ lớn bằng đầu ngón tay đục trên đá hoa cương, sâu không thấy đáy.
Thấy Lâm Đạm tự bay về phía mình, Hạ Sùng Lăng vội giương năm ngón tay nghênh đón. Gã cho rằng đối phương sẽ ngoan ngoãn mặc mình hút khô, không ngờ cô lại đột nhiên rút đại đao, toàn lực chém giết.
Biểu tình bày mưu tính kế của Hạ Sùng Lăng rốt cuộc vỡ vụn, nhưng gã không tránh đại đao, mà năm ngón tay khép lại bắt lấy nó, định đem nó bóp vỡ. Thời gian gấp gáp, gã không kịp suy nghĩ xem tại sao Lâm Đạm có thể tránh khỏi sự tập kích của cổ trùng để tấn công mình nữa rồi, chỉ muốn một chưởng đập ả phản đồ này thành thịt nát.
Lâm Đạm từ đầu đến cuối mặt không thay đổi nhìn Hạ Sùng Lăng, cương khí bạo ngược vô cùng vô tận cuồn cuộn trong cơ thể không ngừng chuyển hóa thành đao khí, trong nháy mắt khuấy nát năm ngón tay của Hạ Sùng Lăng, thế đi của lưỡi đạo không giảm, thẳng tắp xuyên qua cánh tay gã, găm vào tim, lập tức băm nát mẫu cổ.
Biểu tình cuồng vọng của Hạ Sùng Lăng đọng lại trên mặt, gã chậm rãi cúi đầu xuống nhìn thanh cương đao cắm ở ngực mình, lại chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía ả đàn bà như con kiến hôi mình chưa bao giờ để vào mắt này.
"Ngươi..." Một câu chưa nói xong, cương khí trên lưỡi đao nổ tung như sấm sét trong cơ thể gã, dòng máu nóng phun vào gương mặt tái nhợt như ngọc của Lâm Đạm, mà mắt cô ngay cả chớp một cái cũng không.
Giáo chúng đứng đầy xung quanh, mà không một ai dám tiến lên. Ai cũng không ngờ tới, giáo chủ vậy mà lại tu luyện loại công pháp tà ác đến thế, coi mọi người thành công cụ hấp thu nội lực, nuôi dưỡng y như đám súc vật; càng không ngờ tới khi gã võ công đại thành, có xu hướng đạt tới đỉnh điểm đột phá, vậy mà lại bị Tả hộ pháp một đao làm thịt!
Giáo chủ vốn là cao thủ siêu nhất lưu, sau khi hấp thu nội lực của mấy chục cao thủ nhất lưu khác, theo lý mà nói đã đủ để tấn thăng nửa bước tông sư, mà Lâm Đạm vừa xuất hiện, chỉ vung một đao, dứt khoát tiễn gã đi gặp Diêm Vương luôn, vậy Lâm Đạm còn là cao thủ bực nào?
Mọi người trố mắt nhìn nhau, sau đó chậm rãi lui về, sau, trong lòng đều thấy sợ hãi tột độ.
Lâm Đạm rút ra cương đao nhuốm máu, hai mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm thi thể Hạ Sùng Lăng, thần sắc khó hiểu. Tới giờ cô chợt phát hiện, mình đã lâm vào vũng bùn vạn kiếp bất phục thế nào. Người tu luyện Tu La đao, mỗi thời mỗi khắc đều chịu đựng nỗi khổ thiên đao vạn quả, nhưng, khi họ đại khai sát giới, toàn bộ cương khí trong cơ thể sẽ rót vào lòng bàn tay, truyền tới vũ khí, khuấy nát kẻ địch, còn trong cơ thể chỉ còn sinh khí liên tục sinh sôi không ngừng. Tất cả thống khổ, trong nháy mắt liền rời họ đi xa...
Lâm Đạm giết thật tận hứng, giết xong vui sướng tràn trề, hận không thể giết thêm tám mười Hạ Sùng Lăng nữa, tốt nhất để cô giết liên tục không ngừng không nghỉ!
Chỉ có thời điểm giết người, cô mới được an bình trong chốc lát, đây vừa vặn là chỗ đáng sợ nhất của công pháp 《 Tu La đao 》. Nếu muốn giảm bớt sự đau nhức trong cơ thể, người tu luyện nhất định phải từng giây từng phút chìm đắm trong chém giết, mà bọn họ vốn chặt đứt tình cảm, tự nhiên mất đi tính người, lâu ngày sẽ trở thành cỗ máy chỉ biết giết người. Nếu một ngày kia, họ hoàn toàn lạc mất bản thân, mất đi sự tự khống chế với hai loại khí sinh tử trong cơ thể, thì thăng bằng sẽ lập tức bị phá vỡ, tử khí chiếm thế thượng phong, từ đó hủy đi sinh mạng bọn họ.
Nói cách khác, người tu luyện 《 Tu La đao 》, định trước là sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Lâm Đạm nhắm hai mắt, trong lòng lạnh lẽo vô cùng. Khó trách lão giáo chủ chịu cho nguyên chủ bộ công pháp đỉnh cấp thế này, khó trách Hạ Sùng Lăng - một kẻ đố kị ghen ghét người tài lại không muốn cướp nó tu luyện, hóa ra từ khi bắt đầu, họ đã chọn cho nguyên chủ con đường chết. Trong mắt họ, cô sớm đã chỉ như cái xác.
Nhưng Lâm Đạm tuyệt không nhận thua, cô nắm chặt cương đao, yên lặng khắc một ranh giới cuối cùng cho mình trong lòng -- dù phải chịu đựng sự thống khổ này vĩnh viễn, cũng không thể để mình biến thành cỗ máy sát nhân. Chặt đứt tình cảm và lòng dạ ác độc, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nghĩ xong, cô một đao chặt đầu Hạ Sùng Lăng xuống, từng bước từng bước đi về phía sơn môn. Các giáo chúng còn lại không dám nói nhiều thêm câu nào, cũng không dám ngăn trở, chỉ đi theo cô từ xa xa.
"Sư, sư phụ, mới vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Hạ Vũ Phỉ mới nổi tiếng chưa được bao lâu giờ đã bị lãng quên sắc mặt ảm đạm truy hỏi. Nàng ta hoàn toàn không nghĩ tới Hạ Sùng Lăng thực lực tăng mạnh sẽ bị Lâm Đạm giết chết chỉ bằng một đao, còn bị chém đứt đầu. Thời điểm làm tất cả những thứ trên, Lâm Đạm đừng nói đến cau mày, cả mắt cũng không nháy láy một cái, khi đó cô rất giống một con ác quỷ bò lên từ địa ngục a tỳ, tự dưng làm người ta kinh sợ.
Bạch Nham khẽ nhíu mày, giọng nhỏ đến mức không nghe nổi trầm ngâm: "Tu La... giáng thế rồi..."
---
Lâm Đạm đi tới sơn môn, tiện tay ném đầu Hạ Sùng Lăng ra ngoài, gằn từng chữ: "Đây là đồ các ngươi muốn, ta tạm thời đứng ở chỗ này vạch một ranh giới, các ngươi nếu tuân thủ cam kết thì hãy mau rời đi, còn nếu vượt qua ranh giới này, ta giết hết không luận tội!"
Cô giơ đại đao tùy ý vạch một đường dài trước mũi chân, cương khí bạo ngược bổ mặt đất cứng rắn ra một rãnh sâu, kình khí sắc bén mãnh liệt tản ra khắp nơi, ai mà đứng gần sẽ bị khuấy thành thịt vụn.
Các đệ tử chính phái đứng gần vội vàng lùi về phía sau, đến khi đợt đao khí cuồng mãnh yếu ớt dần đi vẫn còn sợ hãi nhìn mặt đất, phát hiện vạt áo mình kể cả giày, đã bị kình khí còn sót lại cắt thành vết rách, dòng máu đỏ thẫm nho nhỏ thấm qua vải ra ngoài, hóa ra trong lúc vô tình đã bị thương nhẹ.
Sự thị uy không tiếng động này, lập tức làm các đại môn phái kiêng kỵ Lâm Đạm thật sâu.
"Nửa bước tông sư?" Tứ trưởng lão Vân thành kinh nghi bất định hỏi.
Lâm Đạm chỉ nhàn nhạt liếc ông ta một cái rồi cúi đầu, một tay chắp sau lưng, một tay cầm cương đao nhỏ máu, từ từ nói: "Các ngươi phải đi." Hai chân cô từ đầu đến cuối chưa từng vượt qua đường kẻ mình cắt ra, bởi đây giống như ranh giới cuối cùng trong lòng cô vậy. Nếu những người này nói lời giữ lời, lập tức rút đi, cô sẽ không ra tay; còn nếu họ cứng rắn muốn tấn công lên núi, cô sẽ không nhịn mà đại khái sát giới.
Mặc dù lão giáo chủ và Hạ Sùng Lăng coi nguyên chủ như heo như chó, nhưng bà vú em già trong sơn môn nuôi lớn nàng, vài thị nữ phục vụ nàng từ nhỏ, trung thành với mình nàng; còn thật nhiều đứa trẻ được thu nuôi ở sau núi tiếp nhận huấn luyện. Chúng nó chưa thành tài, vì vậy chưa từng làm chuyện ác, chúng nó không đáng chết.
Chặt đứt tình cảm không có nghĩa Lâm Đạm mất đi cả tam quan cơ bản nhất, cô biết đạo lý có ân báo ân, có thù báo thù; có vài người trong Đông Thánh giáo cô không muốn quản, song có vài người cô không thể không quản.
Tên ma đầu Hạ Sùng Lăng đã chết, nhưng nay Ma giáo lại xuất hiện một thủ lĩnh võ công cao cường hơn, làm việc tàn nhẫn hơn, nếu lần này bỏ qua cho cô, ngày sau đợi cô khôi phục nguyên khí, trên giang hồ sẽ không thể tránh được một trận mưa máu gió tanh, cho nên Tứ trưởng lão căn bản không muốn bỏ qua cho Lâm Đạm. Mấy lời trước đó chẳng qua là muốn làm rối loạn, đầu độc lòng người, mặc dù họ không sợ Ma giáo, nhưng nếu có thể làm Ma giáo rối loạn từ bên trong, bớt đi rắc rối và thương vong cho phe chính phái thì vẫn là tốt.
"Giết!" Tứ trưởng lão nâng tay, giọng lạnh lùng, song, giây tiếp theo, hai mắt khép hờ đột nhiên trợn to, như là nhìn thấy một con quái vật.
Bạch Nham ẩn sau đám người gật đầu nhẹ không thể thấy, thần sắc do dự bất định của Tứ trưởng lão lập tức trở nên kiên quyết, hô to: "Giết không tha!"
Giáo chúng Đông Thánh giáo cho rằng mình đã tránh được đường chết nhất thời ồn ào, tức giận mắng đám danh môn chính phái toàn lũ ngụy quân tử, có kẻ hốt hoảng chạy trốn, có người cầm đao kiếm gắng sức phản kháng. Lâm Đạm thì từ đầu đến cuối vẫn canh giữ đường kẻ dưới chân, cũng là canh giữ ranh giới cuối cùng trong lòng mình, chưa từng tức giận vì đám người này lật lọng, cũng chưa từng vì mấy trăm cao thủ vây công mà sợ hãi.
Cô khát vọng giết người, lại đang ức chế việc giết người. Cô không chủ động ta tay, nhưng chỉ cần có người vượt qua đường kẻ kia, cô sẽ giơ cương đao lên chém kẻ đó thành hai khúc. Chiêu thức của cô hết sức đơn giản, không phải bổ thì là chém, không có đao chiêu hoa lệ nào, nhưng đao khí do cô phát ra tràn đầy năng lượng bạo ngược, chỉ cần bị xước một vết rách nho nhỏ, lập tức nổ thành lỗ máu.
Vô số cao thủ siêu nhất lưu đánh về phía cô, lại bị cương khí của cô nổ cho thành huyết nhân. Song, nếu họ chủ động lui về sau, cách ranh giới một khoảng xa, cô sẽ không đuổi giết không buôn. Cô từ đầu đến cuối chỉ canh giữ ranh giới cuối cùng kia mà thôi, chưa hề vượt qua nó chút nào.
Dần dần, những cao thủ chính phái khiếp sợ, rối rít cách xa đường ranh giới, không dám tới gần thêm bước nào nữa.
Lâm Đạm lúc này mới buông thân đao dính đầy máu tươi, từ từ nhổ một ngụm trọc khí. Cô bàn chân vũng vàng đứng sau đường ranh giới, trải qua trận chiến kịch liệt đến thế, nhưng thủy chung chưa từng di động nửa bước. Đây là khái niệm gì? Điều này chứng tỏ cô đối phó từng đấy cao thủ tuyệt đỉnh mà vẫn dư lực, cảnh giới của cô có lẽ đã vượt xa so với tưởng tượng của mọi người.
Lâm Đạm giết người sung sướng cực kỳ, đau nhức thấu xương sớm rời xa cô, nỗi vui sướng trong trẻo mà điên cuồng không ngừng cọ rửa đầu óc cô. Nhưng tâm thần cô chưa từng giao động, người đến gần thì giết, người lui lại thì bỏ qua, cô một mực biết mình đang làm gì. Cô đã rơi xuống vực sâu, nhưng cô có thể tay không leo lên vách đá, hướng tới ánh mặt trời rực rỡ.
Trong khi giết người, cô lại phát hiện một bí mật đáng sợ khác -- đao trong tay uống máu càng nhiều, công lực của cô tăng càng nhanh, người khác tu luyện khổ cực mấy chục năm hết Tết này đến Tết khác cũng không thể đột phá cảnh giới, cô chỉ cần giết nhiều thêm vài người là có thể tùy ý tấn thăng. 《 Tu La Đao 》 là công pháp đỉnh cấp không thể nghi ngờ, song cũng là ma công hại người hại cả mình, mà Lâm Đạm không còn con đường nào khác để chọn, không luyện sẽ chết, tự phế võ công cũng tương đương tự đoạn mạch mà chết, cô chỉ có thể cố gắng tiếp tục đi tới.
5.
Cao thủ siêu nhất lưu đối chiến với Lâm Đạm có hơn mấy trăm người, mới đầu họ còn cố kỵ mặt mũi, từng người thay phiên lên triền đấu với cô, sau đó phát hiện cô một đao chém chết một người, liền hoàn toàn ném cái gọi là phong độ chính đạo ra sau đầu, nhào qua như ong vỡ tổ.
Lâm Đạm đang rầu rĩ vì không có chỗ thả tử khí trong cơ thể đi, tới một người chém một người, tới một đám chém một đám, tay huy thành một mảnh đao ảnh, cương khí bạo ngược chuyển hóa thành đao khí, như gió táp mưa sa đánh về phía mọi người, sau đó tạo thành vụ nổ trong vết thương của họ, nổ cho họ trầy da sứt thịt. Người khác chém một đao cùng lắm là tạo thành vết cắt sâu tận cương, cô một đao bổ tới, người võ công không cao lập tức hóa thành thịt vụn, cho dù có nội lực hùng hồn hộ thể, cũng khó chống đỡ sự xâm nhập của tử khí.
Sau khi cô thu đao, đông đảo cao thủ rút lui ra xa khỏi đường ranh giới đã vết thương chồng chất, có mấy người đứng không vững, trên cơ thể nổ tung thành nhiều lỗ máu, té nhào xuống. Mà tất cả mọi người đều không phát hiện, cương đao trong tay Lâm Đạm đang hút sạch từng giọt máu tươi dính trên thân nó, màu trắng bạc dần chuyển thành đỏ nhạt.
Cây đao này là của giáo chủ cho Lâm Đạm, tên là Tu La đao, là một thể với bộ công pháp kia. Công pháp là ma công, đao tự nhiên cũng là ma đao, chẳng qua võ công của nguyên chủ lâu lắm rồi không tiến thêm bước nào, cho nên không phát hiện ra chỗ kỳ dị của cây đao.
Lâm Đạm nắm chặt cán đao, gương mặt dính đầy máu không hề có vẻ điên cuồng vì giết quá nhiều người chút nào. Cô bước một bước về phía trước, mũi chân vững vàng đè lên đường ranh giới.
Tứ trưởng lão Vân thành từ chỗ cao nhảy xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi tu luyện công pháp hung ác như vậy, hôm nay nếu bỏ qua cho ngươi, ngày sau tất thành mối nguy hại cho giang hồ! Lão phu hôm nay phải thay chính đạo diệt trừ khối u ác tính là ngươi!" Lời còn chưa dứt đã đánh ra một chưởng.
Lâm Đạm cũng đỡ lại một chưởng, trầm giọng nói: "Ta chưa từng chủ động tàn sát người nào, tại sao lại thành mối nguy hại? Ta sớm đã nói rồi, nếu các ngươi tuân thủ cam kết chủ động rút đi, chúng ta sống yên ổn với nhau, còn nếu các ngươi tự tới tìm chết, đừng trách ta xuất thủ vô tình."
Tứ trưởng lão Vân thành không muốn nói nhảm với cô, hừ lạnh một tiếng rồi liên tục thi triển chưởng pháp tấn công. Ông dừng tại cảnh giới nửa bước tông sư nhiều năm, khí tức vững vàng hơn Lâm Đạm, kinh nghiệm đối chiến cũng phong phú hơn cô, rất nhanh đánh cho đao khí sắc bén mãnh liệt của Lâm Đạm tan rã, một chưởng một chưởng vỗ lên người cô.
Lâm Đạm bị đánh liên tục lui về sau, miệng điên cuồng phun máu tươi, trong mắt hoàn toàn không có ý khiếp hãi nào, ngược lại hô to một tiếng: "Tới hay lắm!" Tiếp đó liên tục bổ ra từng đao từng đao, dù nhiều lần bị Tứ trưởng lão chặn lại, vẫn không buông tha việc công kích.
Kẻ địch càng mạnh, cô càng phải xuất toàn bộ năng lực đi liều mạng, tử khí cần sử dụng cũng tăng thêm gấp bội. Cùng lúc đó, sinh khí cuồn cuộn không ngừng tuần hoàn qua lại trong tứ chi bách hải của cô, giúp cô rời xa thống khổ, cả người thoải mái. Bị chưởng phong vỗ tới tạo nội thương, so sánh với đau đớn thiên đao vạn quả, đúng là không coi vào đâu.
Sau đó cô càng kinh ngạc phát hiện, bởi tử khí dùng để chiến đấu cả, sinh khí trong cơ thể lại hết sức dồi dào, vết thương kiếm do mấy cao thủ kia tạo thành đang nhanh chóng khép lại, ngay cả vết sẹo cũng không lưu lại, dù nội tạng bị đánh tan nát, cũng có thể khôi phục rất nhanh, chiến đấu càng hung mãnh bao nhiêu, tốc độ phục hồi vết thương càng nhanh bấy nhiêu.
Nói cách khác, khi cô tu luyện 《 Tu La đao 》 tới cảnh giới cao nhất, cô sẽ biến thành con quái vật giết mãi không chết.
Phát hiện kinh người này không làm dao động tâm trí Lâm Đạm, chẳng qua khiến cô càng dũng mãnh không sợ hơn. Cô mấy lần bị chưởng phong của Tứ trưởng lão ép cho ngã nhào, đập ra một cái hố sâu, lại mấy lần xông lên công kích, chỉ trong chốc lát, mặt đất bị thân hình chật vật của cô đập ra mười mấy hố to, nhưng cùng lúc đó, đao khí do cô phát ra một lần so một lần càng mạnh mẽ sắc nhọn hơn, một lần so với một lần càng cứng cỏi vững vàng hơn.
Mới đầu, Tứ trưởng lão còn có thể thành thạo đối chiến chính diện với cô, sau đó không thể không bắt đầu tránh né, tiếp sau nữa bị chém trúng mấy đao, cả người nhuốm máu. Từ khi đột phá nửa bước tông sư, ông đã lâu chưa từng bị thương, càng chưa từng bị người ta ép tới chật vật như thế này. Ông lúc này mới ý thức được, Lâm Đạm là kiểu võ giả cuồng chiến đấu, thực lực trong lúc chiến đấu tăng nhanh hơn lúc tu luyện vô số lần.
Nói cách khác, ông bây giờ trở thành đá mài đao cho Lâm Đạm, hơn nữa càng đánh ông càng không chiếm được chút tiện nghi nào, ngược lại thúc đẩy Lâm Đạm đột phá nhanh hơn. Dù đã đứng trên đỉnh đại lục Đông Đường, gặp qua các loại cao thủ tuyệt thế, Tứ trưởng lão vẫn cho rằng, ma nữ mới gần hai mươi ngay cả danh hiệu cũng không có này là đối thủ đáng sợ nhất mình gặp phải. Ông mơ hồ đã có dấu hiệu thua cuộc, nội lực dư lại không nhiều, sợ rằng không chống đỡ được nửa giờ nữa. Mà Lâm Đạm thì càng đánh càng hăng, gương mặt vốn hơi tái nhợt giờ hồng hào đỏ ửng, đôi mắt đen nhánh sâu hun hút lóe ánh sáng sáng ngời, sợ là đấu ba ngày ba đêm vẫn còn sức.
Rất rõ ràng, nội lực của cô còn hùng hồn hơn cả Tứ trưởng lão, tựa như tràng vật lộn khi nãy chẳng qua là đang làm nóng người mà thôi. Lần đầu gặp, cô dường như vừa lên cấp xong, khí tức trong người không ổn định, nhưng hiện tại, khí tức của cô đã thu phóng tự nhiên, chiêu thức cương mãnh, ngay cả bậc cao thủ tuyệt thế như Tứ trưởng lão cũng bị cô ép cho liên tục tránh né.
Mắt thấy Lâm Đạm huơ đao thành đao ảnh mãnh liệt, muốn cắt cổ mình, Tứ trưởng lão vội vàng đánh một chưởng làm chậm thế đao lại, sau đó mượn lực đẩy lui thật nhanh về phía sau, đúng lúc rời ra xa khỏi đường ranh giới. Lâm Đạm vốn đã bổ ra một đao trí mạng, thấy tình hình này lập tức chém ra một đao khác ác liệt hơn, tốc độ nhanh hơn, đẩy đao khí của đao trước đó lệch ra ngoài, rơi vào tảng đá bên cạnh Tứ trưởng lão, mạnh mẽ chém vách đá cao mấy trượng thành hai khúc, lộ ra sơn động to lớn.
Đá vụn văng tứ phía không tạo thành tổn thương nào với một cao thủ tuyệt đỉnh, mọi người rối rít né tránh, Tứ trưởng lão thì liên tiếp lui về sau mấy trượng, trên mặt lộ ra thần sắc kinh nghi. Ông biết, vừa rồi Lâm Đạm hoàn toàn có thể giết mình, một đao trước đó hướng về cổ ông, mà ông đứng còn không vững, chứ đừng nói đến né tránh. Nếu Lâm Đạm không chém ra đao tiếp theo, hiện tại ông nhất định cổ người chia lìa, chết không thể chết hơn được nữa.
"Vì sao ngươi bỏ qua cho lão phu?" Thua chính là thua, Tứ trưởng lão không có gì là không thể chấp nhận, ông tu luyện tới cảnh giới này, nếu ngay cả trạng thái thắng bại luân phiên còn không hiểu thấu, vậy đừng mong tiến thêm bước nào nữa. Nhưng ông càng muốn biết, vì sao Lâm Đạm lại bỏ qua cho mình trong khoảnh khắc mấu chốt ấy. Phải biết, ông là một trong số rất ít nửa bước tông sư trong đại lục Đông Đường, còn là Tứ trưởng lão của Vân thành uy danh hiển hách, có uy vọng rất lớn trên giang hồ. Nếu giết mình, Lâm Đạm lập tức có thể dương cao tên tuổi khắp tứ hải, uy chấn bát phương. Đông Thánh giáo mấy năm gần đây càng ngày càng ngông cuồng, mở rộng quy mô càng ngày càng nhanh chóng, không phải vì muốn điều này sao? Không có giáo phái nào không muốn trở thành bá chủ một phương, không có võ giả nào không muốn trở thành tồn tại thiên hạ kính ngưỡng.
Tứ trưởng lão suy nghĩ càng ngày càng phức tạp, Lâm Đạm hoàn toàn không hiểu được chúng. Cô chậm rãi đi tới trước đường ranh giới, đao để ngang trước ngực, lặp lại từng câu từng chữ: "Kẻ tới gần ranh giới, giết không tha." Cô luôn miệng nói giết không tha, đến lúc làm lại lương thiện lưu đường sống cho người khác, khiến Tứ trưởng lão không đoán ra suy nghĩ của cô.
Ý nghĩ của Lâm Đạm rất đơn giản, giết không tha trong lời cô, không chỉ bao gồm người khác, còn bao gồm chính cô. Nếu chính bản thân cô vượt qua ranh giới cuối cùng cơ bản nhất, không cần cái đám gọi là nhân sĩ chính đạo kia tới chinh phạt, cô sẽ tự đoạn mạch mà chết. Cô có thể sống không bằng chết, có thể sống cô độc, chứ không thể sống vô tri vô giác, sống điên điên khùng khùng. Sống mà không tự nhận biết được bản thân, vậy còn gọi gì là sống?
Tứ trưởng lão liếc ranh giới cô đang giẫm lên kia, giờ mới hiểu vì sao mình tránh được một kiếp. Lâm Đạm người này đúng là nói một không hai, chỉ cần không lại gần ranh giới, cô sẽ không giết ai cả, tuân thủ cam kết còn hơn những người tự xưng danh môn chính phái như họ.
Nghĩ tới đây, Tứ trưởng lão mặt già đỏ lên, trong lòng hết sức xấu hổ, sau đó ngẩng đầu lên, không dấu vết nhìn về phía đám người đối diện. Bạch Nham ẩn sau đám người khẽ gật đầu, ông lập tức chắp tay nói: "Đa tạ vị hiệp sĩ này nương tay, hôm nay đắc tội rồi." Dứt lời ống tay áo vung lên, phi người ra xa.
Lâm Đạm có thể đánh Tứ trưởng lão liên tục hộc máu, hiển nhiên cũng là cao thủ nửa bước tông sư, nhân sĩ chính phái còn lại đừng nói tới giết chết cô, coi như tất cả cùng xông lên cũng không phải đối thủ của cô, vì vậy rất nhanh giải tán.
Đông Thánh giáo vốn đứng nguy nga sừng sững ở đỉnh núi, lúc này hư hại hơn nửa, trên đất còn nằm rất nhiều mảnh vụn thi thể, máu tươi một tầng chồng lên một tầng, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Lâm Đạm cắm Tu La đao vào vũng máu, để nó hút máu tươi, còn mình thì ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện.
Tử khí trở về tạo thành cái lồng, va chạm với sinh khí, cơn đau nhức quen thuộc lại bắt đầu tàn phá trong cơ thể Lâm Đạm, đem kinh mạch máu thịt của cô hết xé nát lại chữa trị. Quá trình này dĩ nhiên cực kỳ thống khổ, nhưng cô cả chân mày cũng không nhíu, chẳng qua vệt đỏ ửng nơi gò má chậm rãi nhạt đi, lần nữa gương mặt lại tái nhợt như tuyết.
Giáo chúng Đông Thánh giáo không dám quấy rầy cô, yên lặng thu dọn sạch sẽ mặt đất bừa bãi.
Hạ Vũ Phỉ chần chờ đứng cách đó không xa, muốn tiến lên trước lại không dám, biểu tình hết sức phức tạp. Nàng ta phản bội Lâm Đạm, còn cướp đi người đối phương yêu dấu nhất, cũng không biết Lâm Đạm sẽ trả thù thế nào.
Trước ngày hôm nay, Hạ Vũ Phỉ không nghĩ tới Lâm Đạm sẽ trở nên mạnh mẽ đến vậy. Hiện tại cô đã là nửa bước tông sư, là cao thủ tuyệt đỉnh chỉ đứng sau đại tông sư, chỉ cần vung cánh tay lên, Đông Thánh giáo vốn ngập tràn nguy cơ sẽ lập tức có địa vị cực cao trong giang hồ, qua mấy năm không chừng có thể trở thành tồn tại khổng lồ như con quái vật Thanh Thành phái, Thiên Kiếm môn. Nếu cô níu chặt quá khứ không buông, thì Hạ Vũ Phỉ từ này về sau chỉ có thể trốn chui trốn nhủi trong giang hồ, mệt mỏi chạy thục mạng.
"Sư phụ, thừa dịp nàng còn chưa tỉnh lại, chúng ta đi nhanh lên đi." So với mình, Hạ Vũ Phỉ càng lo lắng Bạch Nham sẽ bị Lâm Đạm nhốt lại hơn.
"Chờ một chút." Bạch Nham chậm rãi đi tới gần Lâm Đạm trong vũng máu, còn chưa đến nơi thì thấy cô mở hai mắt, không vui không buồn nói: "Vừa rồi ngươi muốn giết ta." Cô không quên trước khi mình chém Hạ Sùng Lăng, có người dùng kình khí ám sát mình, mà trong số những kẻ đứng hướng đó chỉ có Bạch Nham là khả nghi nhất.
6.
Lâm Đạm không phải nguyên chủ, sẽ không bị nỗi khốn khổ vì tình che mờ mắt. Nếu Bạch Nham thực sự là một thư sinh yếu đuối, thì sẽ không an tâm ở lại Đông Thánh giáo, càng không thể giúp Hạ Vũ Phỉ mạnh lên thành cao thủ nhất lưu trong thời gian ngắn. Hắn đã giấu tài, vậy ắt có mưu đồ.
Bạch Nham trên mặt không hề hốt hoảng, chậm rãi gật đầu một cái, "Đúng vậy."
Lâm Đạm lập tức đứng lên, rút Tu La đao hút no máu tươi ra, trầm giọng nói: "Vì sao?" Cô không cảm ứng được khí tức của Bạch Nham, hắn hoàn toàn giống người bình thường, càng như vậy càng làm nổi bật chỗ đáng sợ của hắn. Lấy công lực bây giờ của Lâm Đạm, liếc mắt là thấy rõ được cảnh giới của người khác, nhưng cô không nhìn thấu Bạch Nham, điều này chứng tỏ cảnh giới của Bạch Nham không hơn cô ít nhất một tầng.
Trên nửa bước tông sư là cảnh giới gì... Là đại tông sư!
Lâm Đạm nắm chặt cán đao, bước lên trước một bước, tư thế như gặp đại địch, biểu tình bình tĩnh trước sau như một.
Bạch Nham vẫn đứng chắp tay, từ từ nói: "《 Tu La đao 》 vốn là cấm pháp của tông phái ta, bị người Đông Thánh giáo đánh cắp. Gia sư trước khi lâm chung đã dặn -- nếu Tu La giáng thế, tất phải dốc toàn lực tiêu diệt, cho dù ngọc đá cùng tan."
Thì ra là vậy, Lâm Đạm khẽ vuốt cằm bày tỏ đã hiểu. Cô không hề có hứng thú với lai lịch và tông môn của Bạch Nham, nhưng cô hiểu được vì sao sư tôn của hắn lại trăn trối như thế. Tu La đao một khi luyện thành, rất dễ lún sâu vào chém giết mà mất đi lí trí, trong cơ thể nguwofi tu luyện còn có sinh khí vững vàng bảo vệ tim, để cho người này bất kể thế nào cũng không giết chết.
Một con quái vật chỉ biết điên cuồng sát hại, vĩnh viễn không giết chết, sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào tới thế giới bên ngoài? Lâm Đạm nhắm hai mắt, tựa như đã tiên đoán được cảnh tượng thê thảm máu chảy thành sông, thây phơi vạn dặm. Cô cũng không biện hộ cho mình, chỉ giơ đao lên, bình tĩnh nói: "Tới chiến."
Bạch Nham lại thật lâu không động, ánh mắt dò xét cô từ trên xuống dưới, sau đó nhìn về phía đường ranh giới dưới chân cô.
Hạ Vũ Phỉ hoàn toàn không biết rõ tình trạng, chốc chốc nhìn nhìn Lâm Đạm, chốc chốc nhìn nhìn Bạch Nham, kinh ngạc nói: "Sư phụ, ngươi, ngươi biết võ công?" Hạ Sùng Lăng từng thăm dò kinh mạch của Bạch Nham, hắn rõ ràng là người bình thường không có nội lực.
Bạch Nham và Lâm Đạm không để ý tới nàng ta, chỉ giằng co đứng đó, ánh mắt tập trung lên người đối phương.
Qua một lúc lâu, Bạch Nham lại lui về sau một bước, nhàn nhạt nói: "Hôm nay ta không giết ngươi, ngươi đi thôi."
Lâm Đạm rất nhanh biết ý của hắn, mặc dù hắn bỏ qua cho cô, nhưng không có nghĩa rằng từ nay về sau hắn sẽ không truy cứu, hắn chỉ không ra tay vào hôm nay, còn ngày mai, ngày kia thì không chắc. Hơn nữa khi hắn nói ra hai chữ "giết ngươi", giọng điệu bình tĩnh, dường như đánh chết một cao thủ nửa bước tông sư đối với hắn là chuyện dễ như trở bàn tay. Có thể thấy người này hẳn là một trong năm đại tông sư, công lực xa xa không phải thứ Lâm Đạm có thể địch nổi.
Có thể sống khỏe mạnh, vì sao phải tự tìm cái chết? Lâm Đạm không phải kẻ ngốc, lập tức thu hồi Tu La đao, phi thân rời đi. Bạch Nham điểm nhẹ mũi chân, theo sát.
Nhìn bóng lưng hai người trông có vẻ từ tốn chậm chạp, thực ra di chuyển cả vạn dặm trong chớp mắt, Hạ Vũ Phỉ thật lâu vẫn chưa hoàn hồn. Nàng ta cho rằng Lâm Đạm là một nữ tử đáng thương đáng buồn, không ngờ người này một đao chém chết Hạ Sùng Lăng, ngoan tuyệt hơn bất kỳ kẻ nào; nàng ta cho rằng Bạch Nham là một thư sinh yếu đuối, không ngờ đối phương trước mặt một nửa bước tông sư như Lâm Đạm vẫn không hề rơi xuống thế hạ phong.
Điều này chẳng phải cho thấy Bạch Nham là một đại tông sư? Rốt cuộc khôi phục được năng lực tính toán, Hạ Vũ Phỉ ánh mắt sáng lên, lập tức đuổi theo, mở miệng hô to: "Sư phụ đợi ta với!" Chẳng qua tùy tiện vớ một sư phụ, không nghĩ tới lại là một trong năm đại tông sư, vận khí của nàng tốt quá đi!
---
Lâm Đạm một đường chạy gấp, định cắt đuôi Bạch Nham, nhưng bất kể cô có chạy nhanh thế nào, Bạch Nham vẫn giữ một khoảng cách không xa không gần, cô nhanh hắn cũng nhanh, cô chậm hắn cũng chậm, giống như mèo bắt chuột vậy. Nếu là người khác, sợ rằng sớm bị phiền não không chịu nổi, sinh lòng hốt hoảng, còn Lâm Đạm thì nửa điểm không vui cũng không có, mà hoàn toàn chậm lại bước chân, đi tới một tòa thành ở gần đó. Nguyên chủ không có tình cảm gì với Đông Thánh giáo, cho nên cô không nhất thiết phải trở lại đó.
Đại lục Đông Đường tôn trọng võ học, môn phái mọc như rừng, thế lực giang hồ lớn hơn nhiều so với triều đình, rất nhiều thành trì đều thuộc về các tông môn lớn, không hề lệ thuộc vào hoàng tộc. Lâm Đạm đi tới cửa thành, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu treo trên cửa, chỉ thấy trên đó có mấy chữ to rồng bay phượng múa -- thành Bất Lão.
Tên này thực thú vị, Lâm Đạm hai mắt nhìn kỹ, lại nộp phí vào thành, lúc này mới tìm một nhà trọ chuẩn bị ở tạm, "Tiểu nhị, mang lên vài món ăn bảng hiệu và một bầu rượu mạnh, chuẩn bị cho ta một gian phòng hảo hạng." Cô đặt một thỏi bạc lên quầy.
"Được, khách quan mời ngài ngồi, món ăn bảng hiệu của bổn điếm có bìm bịp hầm, thịt trâu hấp, ta lập tức bảo đầu bếp làm cho ngài. Đây là chìa khóa phòng hảo hạng, ngài cầm lấy, nó là căn phòng thứ nhất bên trái ở lầu hai. Tổng cộng tất cả ba đồng bạc, để ta giúp ngài cân thử." Tiểu nhị đặt thỏi bạc lên cân đo lường.
Lâm Đạm nói: "Tiền dư không cần trả lại, chuẩn bị cho ta một thùng nước nóng, ta muốn tắm." Quần áo đen trên người cô bị máu tươi thấm ướt cả, nặng trĩu.
Tiểu nhị lúc này mới phát hiện ra bảo đao, vạt áo của cô đang chạy máu tí tách tí tách, nhuộm đỏ mảng lớn sàn nhà, mùi máu tanh nồng đạm lan tràn khắp quán trọ. Không cần hỏi, người này vừa giết người xong, còn giết không hề ít!
"Được thôi, cảm ơn khách quan rộng rãi, ta đi nấu nước cho ngài." Tiểu nhị thu hồi ánh mắt, tiếp tục cân bạc, cắt lượng thừa bỏ vào túi mình, xong rồi vô cùng cao hứng chạy xuống bếp nấu nước, toàn bộ hành trình không lộ vẻ sợ hãi.
Khách trong quán cũng đều làm như không thấy Lâm Đạm, dường như không hề phát hiện máu tươi dưới đất và một chuỗi dấu chân máu ghê người kia vậy.
Phản ứng kỳ lạ của mọi người khiến Lâm Đạm cảnh giác. Cô chậm rãi đi tới chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, nghĩ ngợi: Thái độ những người này cổ quái như thế, hoặc là thường thấy máu tươi, hoặc là đầu óc không bình thường. Nhưng tất cả mọi người đều không bình thường là chuyện không thể nào, vì vậy câu trả lời chỉ có một -- đối với họ mà nói, giết người nhuốm máu, đã là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn. Chẳng qua cũng chẳng liên quan gì tới cô, không cần tra cứu làm gì.
Nghĩ đến đây, Lâm Đạm rút một đôi đũa từ ống trúc ra, mò một cái khăn tay từ trong ngực, chuẩn bị lau chùi bát đũa, lại thấy cái khăn tay kia còn dính đầy vết máu màu đen, còn bẩn hơn cả đũa. Cô khẽ nhíu chân mày, nhìn chằm chằm đũa và khăn tay ngẩn người ra.
Bạch Nham đứng ở cửa nhìn hồi lâu, thấy cô cứ ngẩn ngơ, không để ý tới mình, không thể làm gì khác hơn là chậm rãi đi tới. Hắn cúi người nhìn Lâm Đạm chăm chú, ánh mắt hết sức phức tạp, giống như đang nghiên cứu một câu đố khó giải, hoặc như đang quan sát một con mãnh thú.
"Ngươi chuẩn bị ăn cơm?" Hắn thấp giọng hỏi.
Lâm Đạm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhàn nhạt liếc hắn một cái. Thức ăn đã gọi, đũa đã cầm, không phải ăn cơm thì là làm gì?
Bạch Nham lần đầu tiên biết thế nào là cảm xúc khi bị người ta khinh thường. Lâm Đạm mặc dù cái gì cũng chưa nói, nhưng trong mắt viết mấy chữ rõ ràng: Ngươi hỏi thật xàm xí. Chẳng qua hắn vạn vạn không ngờ tới, Lâm Đạm chạy gấp mấy ngàn dặm, đi tới tòa thành này, chỉ để ngồi xuống ăn một bữa cơm.
Tu Lao đao là vốn là cấm pháp của tông môn hắn, nên hắn biết hậu quả của việc tu luyện Tu La đao rõ hơn bất kỳ ai, chặt đứt tình cảm vốn đã vô cùng khó khăn, nỗi đau khoan tim có thể phá hủy hoàn toàn ý chí của cường giả kiên định nhất. Vì hóa giải loại đau khổ này, người tu luyện không khỏi rơi vào vực sâu giết chóc, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma mà chết, cảnh tượng bi thảm máu chảy thành sông đó, có ghi chép trong lịch sử tông môn.
Nhưng Lâm Đạm trước mắt rõ ràng đã luyện tới đại thành, trên mặt thế mà không có chút thống khổ nào, trong mắt không hề hiện điên cuồng, trừ sắc mặt tái nhợt hơn người bình thường ra, trên người không còn dấu hiệu bất thường nào khác. Cô chạy gấp tới đây, nộp phí vào thành, gọi hai món ăn, đặt một căn phòng, còn yêu cầu một thùng nước nóng, mọi cử động của cô đều rất bình thường, hoàn toàn không giống một khách lữ hành phòng trần mệt mỏi. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Bạch Nham căn bản sẽ không tin rằng cô tu luyện Tu La đao, càng không tin việc cô mỗi giây mỗi phút đều đang chịu nỗi đau thiên đao vạn quả.
"Ngươi sau này làm thế nào?" Bạch Nham xưa nay lạnh lùng vô tình, không ngờ không nhịn được hỏi thêm một câu. Hắn vốn định giết Lâm Đạm, nhưng khi thấy cô từ đầu đến cuối chỉ canh giữ đường ranh giới cuối cùng kia, chưa từng lạm sát thì lại chần chờ. Đây là lần đầu hắn sinh lòng trắc ẩn với đại địch của tông môn, đây là điều không nên.
"Vừa đi vừa nghĩ." Lâm Đạm gấp khăn tay dính máu chỉnh tề rồi nhét lại vào ngực.
Bạch Nham đưa khăn tay của mình tới, bày tỏ công khai: "Ta sẽ đi theo ngươi."
Lâm Đạm nhận lấy khăn tay lau chùi đôi đũa, một đôi đưa cho Bạch Nham, một đôi tự cầm, sau đó vuốt cằm nói: "Có thể." Cô biết vì sao Bạch Nham theo sát không bỏ, đó là vì đề phòng cô lạm sát kẻ vô tội, một khi cô mất đi lý trí, Bạch Nham sẽ lập tức ra tay. Để hắn đi theo, chẳng khác nào treo một lưỡi đao sắc bén lên đầu, tùy thời đối mặt với cái chết. Lâm Đạm không sợ chút nào, ngược lại thấy an tâm. Nếu cô quả thật mất khống chế, ngay cả tự tuyệt tâm mạch cũng không làm được, cô hi vọng sẽ có một người đủ mạnh lập tức giết mình.
Bạch Nham khẽ nhíu chân mày, không ngờ cô đồng ý dứt khoát đến thế, không khỏi nhìn cô kĩ hơn một chút.
Lâm Đạm không thèm để ý mặc hắn quan sát, chờ có đồ ăn rồi lập tức vùi đầu trong bát. Bắt đầu từ ngày Bạch Nham và Hạ Vũ Phỉ bỏ trốn rồi bị nhốt trong tù, nguyên chủ không hề ăn uống hẳn hoi. Nàng có thể vì người mà tiều tụy, Lâm Đạm thì không chịu nổi đói bụng, nhưng vừa ăn một miếng, chân mày cô đã nhíu chặt, vì tay nghề của đầu bếp quá kém, thịt bìm bịp chưa chín hẳn, thịt trâu hấp quá rắn quá dai không cắn nổi, phải hấp thêm nửa giờ nữa mới đủ nhập vị.
Chỉ ăn một miếng, cách chính xác để làm hai món này lập tức xuất hiện trong đầu cô một cách không thể giải thích được, dù cô từ lúc tới thế giới này chưa cầm dao phay hay tiếp xúc với khói bếp bao giờ, cô vẫn có lòng tin mình có thể làm ra món ngon chính hiệu.
Chẳng lẽ kiếp trước mình là đầu bếp? Cô buông bát đũa xuống, vẻ mặt phức tạp nghĩ ngợi.
Bạch Nham nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói: "Ngươi thế nào?" Trong mắt hắn, Lâm Đạm là một con dã thú kề cận ranh giới hóa điên, tùy thời tùy chỗ sẽ lên cơn giết người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play