29.
Hoàng đế cuối cùng cũng mang theo Đại Hoàng tử cùng về, cao môn cự tộc Lâm An phủ rối rít đến tiễn biệt. Lý Nhiễm bị lạnh lùng nhiều ngày lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ: May mắn Hoàng thượng không mang theo Đỗ Hoàng hậu trở về, may mắn những chuyện xưa năm đó, nhà họ Lý giấu đuôi rất sạch sẽ, nếu không bây giờ rắc rối to.
Nhưng dù vậy, chỉ sợ Hoàng đế đã sinh lòng nghi ngờ với Mẫn Quý phi và nhà họ Lý, ngày sau tiền đồ của Cửu Hoàng tử rất khó lường, đây mới là chuyện Lý Nhiễm lo lắng nhất. Đến cuối cùng Hoàng đế có rửa sạch thanh danh cho Đỗ Hoàng hậu hay không, ông ta không để ý cho lắm. Một người đàn bà bị hủy dung, cho dù từng được Hoàng đế sủng ái, thì có thể thế nào? Chẳng lẽ bà ta còn có thể quay lại Kinh thành, lần nữa leo lên phượng vị? Nước Đại Chu cho tới giờ chưa từng có chuyện quốc mẫu bị phế rồi lại lập, càng không có thông lệ để người bị hủy dung lên làm Hoàng hậu.
Hoàng đế lúc tới ngày nào cũng bầu bạn bên người Đỗ Hoàng hậu, chẳng qua do lòng mang áy náy mà thôi, nếu không sao lúc đi lại không mang theo bà ta chứ? Lời nói vua chúa, không thể thay đổi, bị phế chính là bị phế, Đỗ Hoàng hậu đời này tuyệt đối không thể xoay người. Nghĩ như vậy, các quan viên đi tiễn biệt lập tức bỏ ý định đi kết giao với huynh muội Đỗ thị.
Giờ khởi hành sắp tới, Hoàng đế quay đầu lại, cố gắng tìm kiếm trong đám người, không thể phát hiện bóng hình mình ngàn chờ vạn mong, thống khổ và không nỡ trong tim nhiều đến không nói nên lời.
"Như Tùng và Như Yên vì sao không tới?" Ông thấp giọng hỏi.
Đại Hoàng tử biết trong lòng người ông thật sự muốn hỏi là ai, liền vội vàng tiến lên đáp lời: "Khởi bẩm phụ hoàng, Đỗ thị bị bệnh, hai người họ giờ đang ở trong đạo quan bầu bạn với Đỗ thị, không tới được."
"Đỗ thị cái gì?" Hoàng đế giọng lạnh lùng: "Đó là mẫu hậu ngươi! Nàng vừa rời hoàng thành chưa bao lâu, ngươi đã quên nàng rồi hay sao? Ngươi do nàng tự tay nuôi lớn, khi còn bé ngươi từng bị khí lạnh xâm nhập dẫn tới sốt cao, không có cách nào hạ sốt, là nàng thức trắng đêm canh giữ bên mép giường ngươi, ngươi không hề nhớ chút nào sao?"
"Nhi thần đều nhớ, nhưng bà không phải Hoàng hậu nữa, vua tôi khác biệt, nhi thần không dám gọi qua loa." Đại Hoàng tử cúi đầu chắp tay: "Phụ hoàng, giờ lành sắp tới, chúng ta lên đường thôi. Điện Tê Ngô đã sớm đổi chủ, trong cung không còn vị trí cho Đỗ thị nữa rồi, ngài để bà ở lại nơi này, sống an an ổn ổn nốt quãng đời còn lại đi. Ngài không nghe thấy bà nói sao, cuộc sống bây giờ mới là điều bà muốn nhất."
"Đó là lời nói trái lương tâm, không phải thật!" Hoàng đế đè thấp âm lượng, hổn hển nói.
Hai cha con cãi vã ngay lúc này, các vị đại thần cách quá xa, không nghe rõ họ đang nói cái gì, nhưng vẫn có nhiều suy đoán về quan hệ giữa hai người.
Lý Nhiễm ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm thánh giá, tuy là Tuần phủ tỉnh Chiết Giang, thành chúa địa phương, nhưng ngay cả người Hoàng đế cũng không gần được, vị trí bị sắp xếp ở phía sau đám quan viên Bố chính sử, Án sát sử, có thể thấy tín nhiệm Hoàng thượng dành cho ông ta đã giảm bớt. Ông ta còn chưa đứng vững gót chân tại Chiết Giang, đã gặp phải nguy hiểm như có như không, hết thảy đều do mấy tên tàn dư nhà họ Đỗ ban tặng, cũng do Lý Giai Dung ban tặng.
Nghĩ đến đây, Lý Nhiễm cúi đầu, lộ ra thần sắc thâm độc.
Hoàng đế liên tiếp bị Đại Hoàng tử tạt mấy gáo nước lạnh, đáy lòng đã lạnh lẽo muôn phần, nghe tiếng đội thuyền đang chuẩn bị khởi hành, lúc này khoát tay nói: "Chờ một chút nữa, nửa giờ sau hãy xuất phát." Mấy ngày nay, Phàm Ca luôn ở bên người ông hết lòng chăm sóc, ông tuyệt không tin bà không còn tình cảm gì với mình. Nghe tin ông muốn rời đi, nếu trong lòng bà phàm có chút không nỡ, thì sẽ tới liếc mắt nhìn. Chỉ cần bà tới, ông sẽ không để bà rời đi lần nữa!
Ôm niệm tưởng như vậy, Hoàng đế đứng yên ở bến tàu thật lâu, một giờ, hai giờ, cho đến khi mặt trời ngả về tây, màn đêm buông xuống, Đỗ Hoàng hậu cũng chưa từng xuất hiện... Hoàng đế từ đầu đến cuối nhìn phương hướng đạo quan xa xa, áo khoác rộng lớn bị gió lạnh thổi bay phần phật, mang đến cảm giác người đứng không vững, lảo đảo muốn ngã.
Đại Hoàng tử nhắm mắt thúc giục: "Phụ hoàng, lên đường đi, không cần đợi thêm nữa. Năm đó một khắc ngài ban thánh chỉ phế hậu đã nên biết, bà sẽ không trở về nữa. Tính tình bà thế nào, ngài hẳn còn hiểu rõ hơn chúng con."
Đỗ Hoàng hậu có tính tình thế nào? Cho dù bị người bêu xấu tới mức đó, cho dù đâm cột, tuyệt thực, bị biếm vào lãnh cung, bà cũng cắn chặt răng chưa từng thổ lộ bí mật mình không thể mang thai. Bà muốn nghe ông chính miệng nói -- ông vẫn thích bà, ông vẫn tín nhiệm bà tuyệt đối. Chỉ cần có câu cam kết này, bà mới tự lật bản án cho mình, nếu không, bà tình nguyện đeo trên lưng những tội danh không chứng cớ kia rời khỏi cung điện nguy nga lộng lẫy.
Bà không thèm để ý quyền thế, địa vị, bà chỉ quan tâm tình cảm giữa họ có còn thuần túy như quá khứ hay không. Nhưng, ông đã khiến bà thất vọng, cho nên bà lòng như tro tàn, ảm đạm rời đi. Bà thà làm ngọc vỡ, chứ không làm ngói lành.
Nghĩ tới đây, Hoàng đế rốt cuộc đỏ con mắt, giọng nói gần như nghẹn ngào, "Lên đường đi." Ông nhìn về phía đạo quan trên đỉnh núi lần cuối cùng, trong mắt mơ hồ có ngấn lệ.
Quan viên bồi ông mấy giờ trong gió lạnh, đã sớm rét cóng tới run lẩy bẩy lúc này mới thầm thở phào một cái. Bọn họ không biết Hoàng thượng rốt cuộc đang chờ cái gì, có lẽ do sóng trên sông quá lớn, đợi đỡ đỡ thì mới đi? Hoàng thượng một mình đứng bên bến tàu, không cho phép bất kỳ người nào đến gần, bọn họ không hỏi dò được cái gì, chỉ có thể thầm nói một câu "Lòng vua khó dò".
Cùng lúc đó, Đỗ Hoàng hậu đang đứng ở vách đá nhìn ra bến tàu xa xa. Hoàn toàn khác với sự tuyệt vọng đau thương của Hoàng đế, khóe miệng bà cong lên thành nụ cười thích ý.
Đỗ Như Yên nhìn chằm chằm gò má của bà hồi lâu, dè dặt hỏi: "Di mẫu, lúc Hoàng thượng nói ra đi, tại sao dì không theo ông ta về?"
"Ông ta thích để ta đi thì ta phải đi, thích mang ta về thì ta phải về chắc?" Đỗ Hoàng hậu khoát tay nói: "Con nít ranh đừng để ý tới chuyện này làm gì. Trong lòng dì tự có cân nhắc."
"Ồ, vậy con không hỏi nữa." Đỗ Như Yên khéo léo che miệng, chọc Đỗ Hoàng hậu khẽ cười, cười hết, bà nhìn về phía cháu ngoại trai, ôn nhu nói: "Con có kế hoạch tương lai gì không? Ra đi hay ở lại?"
Đỗ Như Tùng không chút nghĩ ngợi liền nói: "Trước mắt Đạm Nhi chưa muốn đi, con cứ ở lại đã. Đợi ngày sau nàng buôn bán thuận lợi, mở rộng tú trang, con tất nhiên bồi nàng vào Kinh."
Đỗ Hoàng hậu giọng mang hài hước: "Nói cách khác, Lâm cô nương ở nơi nào, con liền ở nơi đó?"
Đỗ Như Tùng đỏ mặt gật đầu: "Dạ, nàng ở nơi nào con ở nơi đó."
Đỗ Như Yên không cam lòng tịch mịch phụ họa: "Con cũng vậy, Đạm Đạm ở nơi nào con ở nơi đó, rời khỏi Đạm Đạm con cứ thấy lòng mình bất an. Di mẫu, Đạm Đạm mặc dù nhỏ hơn con bốn năm tuổi, nhưng nàng vô cùng lợi hại."
Đỗ Hoàng hậu khẽ cười nói: "Biết rồi, Lâm cô nương là nữ tử tốt nhất trên đời, lời này hai con ngày nào cũng nói, không thấy ngán sao? Cũng được, các con đều không muốn trở về, vậy cứ ở nơi này đi, chẳng qua cẩn thận nhà họ Lý một chút." Dứt lời, bà rời khỏi vách đá, đi về phía phòng nghỉ.
Đỗ Như Yên nhìn bóng lưng thẳng tắp của bà, hỏi nhỏ: "Ca, di mẫu rốt cuộc nghĩ thế nào? Kết quả là dì có về không?"
"Đương nhiên phải về chứ, nhưng tuyệt không phải bây giờ. Muốn về, cũng phải đợi người nọ tự mình đi cầu mới được. Những chuyện này muội đừng xía vào," Đỗ Như Tùng nhìn sắc trời một chút, ngữ khí không hỏi tăng nhanh: "Chúng ta nhanh chóng xuống núi thôi, trước khi ra cửa Đạm Nhi đã dặn ca mua mấy con cá rô về, bây giờ sắc trời đã tối, ngư dân sắp về nhà, không đi nữa sợ rằng không mua kịp đâu."
"Gì cơ, Đạm Đạm tự mình nấu cá rô?" Đỗ Như Yên lập tức quẳng phiền não lên chín tầng mây, leo lên xe ngựa thật nhanh, thúc giục: "Tôn bá mau mau, Đạm Đạm hôm nay tự mình xuống bếp đó!"
"Được, tiểu thư ngồi vững nhé, nô tài xuất phát đây!" Tôn bá giơ roi quất ngựa, giọng rõ ràng.
Sau khi Hoàng đế đi, nhà họ Đỗ và nhà họ Lâm nên sống làm sao thì sống thế đó, Lý phủ có chút gia trạch không yên, đầu tiên là Lý Giai Dung bị Lý Nhiêm thi hành gia pháp, nhốt trong phòng không cho ra ngoài, sau đó Lý Tu Điển vì hôn sự giữa mình và Mạnh Tư náo lớn với cha mẹ một trận.
Đỗ Hoàng hậu thanh tu trong đạo quan một lần nữa bị người quên lãng. Bà ra ngoài luôn mang theo cái mũ trùm thật dày, có phu nhân danh viện tò mò tới nhìn bà, nhưng thủy chung không thấy gì, đành phải buông tha. Ngày Đỗ Hoàng hậu tới Lâm An phủ, rất nhiều người nhìn thấy vết sẹo trên trán bà, tất nhiên không nghĩ tới bà có thể khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí còn đẹp hơn.
Thế nhưng bảy ngày sau, trong thời tiết sóng lớn cuồn cuộn, âm phong gào thét, ngự giá vốn đã rời khỏi Chiết Giang rốt cuộc quay trở lại. Hoàng đế vội vã xuống thuyền, ngồi xe ngựa đi tới đạo quan.
Quan viên lớn nhỏ tại Lâm An phủ nhận được tin tức vội vàng đuổi theo, tùy tùng đi theo họ giơ đuốc, chiếu núi rừng sáng rực như ban ngày. Bảy ngày đủ cho ngự giá đi hết nửa chẳng đường, còn chưa tới bảy ngày nữa là về tới Kinh đô. Nhưng ngự giá từ trước đến giờ chú trọng an toàn, lại vòng lại giữa đường, điều này đại biểu cho cái gì?
Lâm An phủ có thứ gì khiến Hoàng đế không bỏ được? Có cái gì khiến canh cánh trong lòng, khó mà dứt bỏ, sắp rời đi lại đổi hướng, vội vàng về tìm?
Đỗ Hoàng hậu -- đáp án này cơ hồ đồng thời xuất hiện trong đầu mọi người, nhưng bị bọn họ lập tức bác bỏ. Đỗ Hoàng hậu nay đã hủy dung, bà dùng cách gì để tranh phong với đám tần phi thiên kiều bá mị đây? Nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ đó của bà, Hoàng thượng chẳng lẽ không thấy chán ghét sao?
Lý Nhiễm cưỡi ngựa chạy tới đạo quan, gương mặt đen sì như mực. Nếu hỏi cõi đời này người không hy vọng Đỗ Hoàng hậu phục sủng nhất là ai, trừ Mẫn Quý phi, chỉ sợ chính là ông ta. Đỗ Hoàng hậu muốn dung mạo có dung mạo, muốn thủ đoạn có thủ đoạn, nếu không phải bị cái gọi là tình yêu khiến cho đầu óc mê muội, tuyệt không thể nào bị bọn họ ám toán.
Năm đó những oan khuất bà gặp phải, người ngoài có lẽ sẽ rơi vào sương mù không thấy rõ chân tướng, thậm chí ngay cả Hoàng đế cũng bị che đậy, nhưng bà thì không chắc. Bà cho tới giờ có lẽ đều biết hết, kẻ hại mình rơi vào tình cảnh trước mắt, gồm những ai.
Lý Nhiễm tuyệt không coi thường Đỗ Hoàng hậu, bởi tất cả cái đinh ông ta ghim vào đạo quan để giám thị, cuối cùng đều bị nhổ hết không chút lưu tình. Đạo quan kia hôm nay hoàn toàn bị Đỗ Hoàng hậu nắm trong tay, người ngoài ngay cả đường sống nhúng tay vào cũng không có. Bà cùng Hoàng đế vì sao dây dưa chung một chỗ, tình cảm của họ đã tu bổ đến trình độ nào, lần này Hoàng đế đi mà trở lại làm gì, Lý Nhiễm một mực không biết.
Ông chỉ có thể áp dụng biện pháp ngu xuẩn nhất, lấy danh nghĩa hộ giá tự mình tới đạo quan nhìn một chút. Rất hiển nhiên, các quan viên Lâm An phủ cũng có cùng ý tưởng giống ông ta, lục tục đến cửa.
30.
"Hoàng thượng tại sao trở lại?"
"Bảy ngày, đường đã đi được một nửa, lại vòng trở về, Hoàng thượng rốt cuộc gấp đến độ nào chứ?"
"Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn mang phế hậu về?"
"Không thể nào đâu? Gương mặt của phế hậu căn bản không thể nhìn!"
"Nếu không phải như vậy, Hoàng thượng vội vã chạy đến đạo quan làm gì?"
"Đại điện hạ đang ở bên kia, không bằng chúng ta đi hỏi hắn thử xem?"
Chúng quan viên ngươi một câu ta một câu nghị luận, đùn đẩy một hồi, không có ai dám đi hỏi Đại Hoàng tử. Bọn họ bị một dàn Ngự lâm quân ngăn cách ở một nơi xa phòng nghỉ, mà Hoàng đế đang đứng trước cửa phòng nghỉ, bóng lưng hơi còng xuống, không thấy rõ biểu tình. Qua ước chừng một khắc đồng hồ, ông mới lấy dũng khí hô: "Phàm Ca, trẫm trở lại, trẫm đến mang nàng đi!"
Bên trong cửa yên tĩnh không tiếng động.
Chúng quan viên ngậm chặt miệng, bộ dáng không dám tin. Hoàng đế quả thật trở lại để mang phế hậu đi cùng, bà ta đã bị hủy dung rồi, còn có tài đức gì?
Lý Nhiễm âm thầm hít một hơi, cố gắng bày ra biểu tình bình tĩnh.
"Phàm Ca, nàng mở cửa ra được không?" Hoàng đế giọng mang theo cầu khẩn.
Bên trong cửa vẫn không có tiếng đáp lại.
"Phàm Ca, trẫm cầu nàng, theo trẫm cùng trở về đi thôi. Bảy ngày này, trẫm không ăn được, không ngủ được, lòng chỉ nhớ đến nàng. Mắt thấy Lâm An phủ dần biến mất trong sương mù dày đặc, chúng ta sợ rằng đã gặp mặt lần cuối của cuộc đời này, trẫm liền đau đớn muốn chết! Cầu nàng mở cửa ra một chút thôi, nàng muốn như thế nào mới có thể tha thứ trẫm, nàng nói đi!"
Hoàng đế dùng giọng hơi nghẹn ngào và bi thương tới cùng cực lựa lời, khiến tất cả quan viên trố mắt nghẹn họng. Bọn họ đánh chết cũng không nghĩ tới, người đứng đầu thiên hạ trước mặt phế hậu lại hèn mọn, vô lực đến thế.
Cửa một mực đóng chặt, thống lĩnh Ngự lâm quân nhỏ giọng đề nghị: "Bệ hạ, hay là chúng ta đập cửa ra?"
"Ngươi dám đường đột Hoàng hậu của trẫm?" Hoàng đế quay đầu nhìn gã, biểu tình đau thương bị hung ác thay thế. Ông tuyệt không cho phép bất kỳ người nào tổn thương Phàm Ca nữa, bao gồm cả chính ông.
Một màn này rơi vào mắt người ngoài, vén lên sóng gió kinh hoàng trong lòng họ. Nhìn như vậy, Hoàng đế nào phải chán ghét mà vứt bỏ phế hậu, rõ ràng yêu đến không thể yêu hơn nữa được không! Hoàng thượng chính miệng thừa nhận bà là Hoàng hậu, nhưng gương mặt đó của bà thì phải làm sao đây? Quốc mẫu nước Đại Chu không thể để một nữ tử hủy dung đảm đương đúng không?
Đang lúc mọi người sững sờ không rõ tình trạng, Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên nghe tin chạy tới, tới bên người Đại Hoàng tử chào hỏi.
Nghe tiếng của hai huynh muội, Hoàng đế lập tức quay đầu trở lại gọi: "Như Tùng, Yên Nhi, mau tới đây giúp trẫm khuyên nhủ di mẫu của các ngươi, bảo nàng theo trẫm trở về."
Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên cúi người chào thật sâu, không nói một lời.
Hoàng đế lại nói: "Các ngươi đều do trẫm nhìn tận mắt lớn lên, lần này cũng theo trẫm trở về đi, có được hay không?" Trong giọng nói lại lộ ra một ít lấy lòng.
"Khởi bẩm bệ hạ, chúng ta đã không còn mang họ Quan nữa rồi, cái nhà đó, chúng ta không trở về nữa." Đỗ Như Tùng chậm rãi quỳ xuống, từng câu từng chữ nói: "Bệ hạ, di mẫu cũng không trở về, ngài bỏ qua cho bà đi."
"Sao lại không về chứ? Chỉ cần trẫm nói một câu, nàng có thể trở về!" Hoàng đế ngẩn người, sau đó vội vàng đổi lời: "Không không không, chỉ cần Phàm Ca gật đầu một cái, là nàng có thể trở về! Chỉ cần nàng gật đầu, chúng ta có thể trở về."
"Bệ hạ, di mẫu ta không muốn gật đầu, không muốn trở về, ngài bỏ qua cho dì đi mà! Yên Nhi van xin ngài, Yên Nhi dập đầu với ngài!" Đỗ Như Yên dập đầu bùm bụp, trực tiếp làm rách da trán. Nàng thật sự không muốn dì mình trở lại Kinh thành nữa, nơi đó không có tình cảm, chỉ có tính toán, tất cả mọi người đều ngâm mình trong nước bùn. Di mẫu nếu trở về, từ tay về sau có thể còn sống trở ra không nào ai biết?
Nhìn thấy gương mặt ngũ quan mơ hồ và cái trán đầy máu tươi của Đỗ Như Yên, Hoàng đế kìm lòng không đặng nhớ lại màn Đỗ Hoàng hậu đâm đầu vào cột. Ông đầu tiên cứng ngắc trong chớp mắt, sau đó lộ ra biểu tình hối hận, nỗi sợ hãi mãnh liệt mà đến cuối cùng nhấn chìm ông. Ông đã mất đi Đỗ Hoàng hậu một lần, không thể mất đi bà lần thứ hai nữa!
Nghĩ tới đây, ông không những không bị thuyết phục, mà còn điên lên.
"Phàm Ca, nàng có ra hay không? Nếu nàng không đi ra, trẫm liền dùng một cây đuốc đốt sạch đạo quan này, trẫm nhìn xem nàng có thể trốn đến nơi nào. Người đâu, bắt hết đạo cô trong đạo quan lại, ném vào trong lửa!" Ông khàn cả giọng hô.
Rất nhanh có thị vệ bắt các đạo cô đang xem náo nhiệt lại, dùng dây thừng buộc chặt, nhưng không chặn miệng họ. Họ khóc lóc hướng Hoàng đế cầu xin tha thứ, thấy trên mặt ông tràn đầy sát khí, liền hướng Đỗ Hoàng hậu bên trong cánh cửa cầu xin tha thứ. Tiếng kêu khóc tuyệt vọng vang vọng trong núi rừng, khiến một đám quan viên đáy lòng phát rét.
Hoàng đế từ trước đến giờ luôn nhân từ và ôn hòa, bạo ngược đến mức như hôm nay, trước giờ chưa từng nghe, trước giờ chưa từng thấy. Vì mang Đỗ Hoàng hậu trở về, ông có thể ăn nói khép nép cầu khẩn, cũng có thể sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn cực độ, ông trở nên hoàn toàn không giống chính mình! Đỗ Hoàng hậu rốt cuộc có mị lực gì, có thể khiến người đứng đầu một nước si mê tới mức này, ngay cả hủy khuôn mặt đi cũng muốn không rời không bỏ? Chẳng lẽ bà là vu nữ, len lén cho Hoàng đế uống canh mê hồn?
Các quan viên suy nghĩ trăm ngàn lần cũng không có cách giải, lại không thể không quỳ xuống, khẩn cầu Hoàng thượng đừng lạm sát kẻ vô tội.
Đỗ Như Yên khóc lớn tiếng hơn, miệng không đề cập tới việc không để di mẫu theo Hoàng đế trở về nữa.
Đạo cô nhỏ tuổi nhất bị thống lĩnh thị vệ kéo ra, đẩy vào phòng chứa củi. Gã đã sớm hỏi thăm rõ ràng, đây là đạo cô ngày thường phụ trách chăm sóc Đỗ Hoàng hậu, là người bà yêu thích nhất. Tiểu đạo cô khóc đến không thở được, trong miệng liên tục kêu "Giác Minh cô cô cứu mạng."
Giác Minh là đạo hiệu của Đỗ Hoàng hậu.
Cách xưng hô này hiển nhiên chọc giận Hoàng đế, ông nghiêm nghị trách: "Chặn miệng nàng ta cho trẫm, đẩy vào!"
Thống lĩnh thị vệ lập tức chặn miệng tiểu đạo cô, tiếng kêu cứu tuyệt vọng ngừng bặt. Mắt thấy một cái mạng sắp bị hỏa hoạn thiêu hủy, cánh cửa đóng chặt rốt cuộc mở, Đỗ Hoàng hậu từ trong bóng tối bước từng bước ra ngoài.
Các quan viên thấy rõ gương mặt bà, biểu tình nhất thời trống rỗng. Đỗ Hoàng hậu không cần rót canh mê hồn gì cho Hoàng đế, bởi gương mặt bà chính là canh mê hồn công hiệu mạnh mẽ nhất cõi đời này, đủ để bất kỳ ai vì bà mà điên cuồng. Vết sẹo đã từng chằng chịt khắp nơi, dữ tợn đáng sợ, chẳng biết từ lúc nào huyễn hóa thành đóa mạn châu sa hoa đỏ tươi như máu, khí thế hừng hực, nở bung nhiệt liệt như vậy, tràn trề như vậy. Nhưng, dưới đóa hoa tươi rực rỡ sáng quắc, là đôi mắt sâu không thấy đáy, giá rét thấu xương của Đỗ Hoàng hậu.
Tương phản như vậy, khiến dung mạo vốn tuyệt diễm của bà mang theo một cảm giác ma mị khó hình dung. Bà nếu nguyện ý cười một cái, hoặc chỉ thờ ơ liếc nhìn một cái thôi, liền có rất nhiều người vì bà dâng hiến một tấm tình si, thậm chí cả sinh mạng.
Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc, giai nhân nan tái đắc (1). Bài thơ cổ xưa ấy không hẹn mà cùng hiện lên trong đầu mọi người, khiến bọn họ hậu tri hậu giác nhận ra: Hoàng đế vì sao ở lại Lâm An phủ không chịu rời đi, vì sao đi được nửa đường lại vội vã quay trở về, vì sao hèn mọn cầu khẩn như vậy, điên cuồng uy hiếp như thế...
Giai nhân như vậy nếu mất đi, có muốn tìm cũng không tìm về được nữa!
Lý Nhiễm sắc mặt trắng bệch, lảo đảo thụt lùi, tựa như gặp quỷ vậy. Ông ta ý thức được vô cùng rõ ràng: Một khi phế hậu trở về Kinh thành, hoàng cung tất sẽ thay sóng đổi gió, mà hết thảy em gái có bây giờ, cũng sẽ mất đi! Bằng vào tình cảm xưa kia, bằng vào dung mạo hiện tại, phế hậu đúng là không đi mà không có lợi!
Không thể để cho phế hậu trở về! Ý nghĩ này vừa nhô ra, lại bị ông ta tự dập tắt ngay. Nếu sớm biết dung mạo phế hậu khôi phục, ông ta còn có thể ra tay, nhưng bây giờ, Hoàng đế tất sẽ bảo vệ phế hậu tới gió thổi không lọt, ông ta muốn động tay động chận có bao nhiêu khó khăn?
Mắt thấy Hoàng đế ôm thật chặt phế hậu vào trong ngực, kích động cả người run rẩy, thậm chí phát ra tiếng khóc vui vẻ trầm thấp, Lý Nhiễm nắm chặt quả đấm, từng bước từng bước lui vào xó xỉnh cây đuốc không chiếu tới.
Đỗ Hoàng hậu đứng không nhúc nhích, cũng không ôm lại ông, đôi mi khép hờ không từng nhfin vào bất kỳ ai, nên ai cũng không biết trong con ngươi đen nhánh của bà toát ra ngọn lửa lạnh thấu xương.
Sau khi nhận về Đỗ Hoàng hậu, Hoàng đế liền vội vội vàng vàng xuống núi, cả đêm ngồi thuyền rời Lâm An phủ, rất sợ xảy ra biến cố gì. Vừa hồi Kinh, ông lập tức lệnh Mẫn Quý phi dọn ra khỏi điện Tê Ngô, cho Hoàng hậu ở lại đó, tuy không chính thức hạ chỉ khôi phục ngôi vị Hoàng hậu, nhưng đối xử với bà hết sức sủng ái.
Tin tức truyền về Lâm An phủ, nhà họ Lý nhất thời thành trò cười cho cả thành. Sinh Hoàng tử thì thế nào, chỉ cần Đỗ Hoàng hậu trở về một cái, Lý Mẫn sẽ bị đành về nguyên hình thôi. Quyền lực của Lý Nhiễm dần dần bị mấy tên thuộc hạ ăn mòn, có lòng hành động mà không có lực xoay chuyển càn khôn, chỉ có thể tạm thời ẩn núp.
Hôn sự của Mạnh Tư và Lý Tu Điển bị gác lại, bây giờ nhà họ Lý cần nhiều hào môn cự tộc ủng hộ hơn, vào lúc này, Lý Nhiễm tuyệt không thể để con trai cưới một tú nương thân phận ti tiện. Mạnh Trọng mấy lần phát thiếp mà không thể mời Lý Tu Điển ra ngoài, tâm tình trở nên càng ngày càng nóng nảy.
Gã vốn cho rằng Lâm Đạm không thể xoay người được, nhưng chẳng biết tại sao, cô lại đưa ra được loại vải "chuế cẩm" sớm đã thất truyền mấy trăm năm trước. Đây chính là chuế cẩm mà tại thời Đường chỉ có hoàng tộc mới có thể mặc! Là báu vật sớm đã mất đi trong dòng chảy lịch sử! Nó ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, phẩm chất nhẵn nhụi, màu sắc minh diễm, kết cấu tinh xảo, cơ hồ hở ra một cái là được toàn bộ phu nhân danh viện Lâm An phủ điên cuồng truy phủng.
Con thuyền chở nội giám do triều đình phái tới mua vải vóc đi tới Đỗ phủ hỏi thăm huynh muội nhà họ Đỗ đầu tiên, còn thay Đỗ Hoàng hậu đưa tới rất nhiều lễ vật, hết sức nịnh hót. Nghe nói tú trang Đạm Yên có cổ phần của Đỗ Như Yên, không nói hai lời liền định nó là trạm thứ nhất phải tới, bái thiếp người ngoài đưa tới không thèm nhìn.
Nếu thực lực mình đủ mạnh mẽ, Mạnh Trọng ngược lại không cần lo lắng buồn phiền, nhưng gã quá rõ mị lực của chuế cẩm, cũng quá rõ mình đang phải đối mặt với tình cảm khó khăn tới mức nào. Chỉ cần nội giám bên kia xem qua chuế cẩm, nhất định sẽ coi thường các loại vải vóc khác. Mà tư cách hoàng thương của gã, tất bị Lâm Đạm thay thế.
Quả nhiên, sau khi nhìn vải vóc một lượt, nội giám định chuế cẩm là "cống phẩm nhất đẳng" nhét vào danh sách hoàng thương, gấm Tứ Xuyên kiểu mới mặc dù chúng tuyển, nhưng cấp bậc và giá cả hoàn toàn không thể so sánh với chuế cẩm được. Tú trang Đạm Yên từng bị Mạnh Trọng tùy ý chà đạp, nay trở thành tú trang tốt nhất Lâm An phủ, không có một trong.
Chuyện Lâm Đại Phúc không thể làm được, Lâm Đạm làm được; độ cao Lâm Đại Phúc không thể đạt tới, Lâm Đạm đạt thành. Hiện nay khi tất cả mọi người nhắc tới nhà họ Lâm, ai ai cũng giơ ngón cái lên, khen một câu "Nhà có hảo nữ, hậu sinh khả úy."

31.
Đỗ Hoàng hậu trở lại Kinh thành đã hơn ba tháng, chuế cẩm của Lâm Đạm cũng đã được chọn làm cống phẩm, vận chuyển vào trong cung, vào lúc này đang mặc trên người bà. Nghe nói Hoàng đế hết sức sủng ái bà, đem cung điện tốt nhất, châu báu tốt nhất, cẩm y ngọc thực tốt nhất bưng đến trước mặt bà.
Nhưng Đỗ Hoàng hậu từ đầu đến cuối không có biểu tình, đặt một tòa đạo quan trong điện Tê Ngô, mỗi ngày thanh tu, chưa từng bước ra khỏi cửa điện một bước. Tần phi muốn bái kiến bà đều bị thị vệ Hoàng đế phái đi ngăn trở, thỉnh thoảng có một lần, bà triệu kiến Mẫn Quý phi, Mẫn Quý phi nhắc tới chuyện xưa bà đâm đầu vào cột, bị phế vào lãnh cung ngay trước mặt bà, khiến cõi lòng hơi ấm lên của bà lập tức đông thành băng, liên tục ba ngày không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, chỉ vì bức Hoàng đế mang bà rời khỏi địa phương ăn thịt người này.
Hoàng đế giận đến thiếu chút nữa mất lí trí, đến cung của Mẫn Quý phi mắng to bà ta một trận, khinh bà ta là nô tỳ rửa chân, nếu không phải Hoàng hậu năm đó dìu dắt, nào có thể có ngày hôm nay, mà bà ta không những không hiểu được cảm ân, còn làm khó Hoàng hậu khắp nơi, quả thật là tiện nhân phẩm cách tiện, vừa đắc thế đã quên cội nguồn!
Cửu Hoàng tử bị cung nữ nhéo cho khóc lớn cũng không thể khiến Hoàng đế hết giận, ông sau khi đi, lập tức có thánh chỉ xuống, cách chức Mẫn Quý phi thành Phi, tước đoạt tước hiệu phong cho bà ta, từ đây cấm túc trong cung điện. Lời Lý Giai Dung nói ngày đó, chôn sâu một hạt giống có tên "hoài nghi" trong lòng Hoàng đế, nếu Mẫn Quý phi an phận thủ thường thì tốt, nhưng bà ta hết lần này tới lần khác không khống chế được tính tình, chạy đi khiêu khích Đỗ Hoàng hậu. Lần này vừa vặn đâm vào chỗ đau của Hoàng đế, khiến cho sự nghi ngờ của ông với Mẫn Quý phi và nhà họ Lý đạt tới đỉnh điểm.
Cuộc sống của Lý Phi không an lành, cuộc sống của Lý Nhiễm sẽ không tốt theo, toàn bộ người của Lâm An phủ đều đang cười vào mặt ông ta. Lệnh ông ta phát ra không ai thực hiện, đề nghị ông ta nêu không ai phụ họa, ông ta hoàn toàn trở thành vật trưng bày.
Đỗ Như Tùng ngược lại bay thẳng lên mây, từ bách phu trưởng thành thiên phu trưởng, lại thăng thành Tổng binh, nghĩ đến không bao lâu nữa, sợ rằng ngay cả Hứa Đề đốc cũng phải cúi đầu trước mặt hắn. Nhưng người ngoài hết lần này tới lần khác không bắt được nhược điểm của hắn, bởi hắn giỏi cả văn giỏi cả võ, dám nghĩ dám làm, thời điểm ra trận giết địch thường là người xông lên đầu tiên, chiến công cầm tới tay toàn bằng bản lĩnh của chính hắn, không một lần nào là giả. Hắn còn cực kỳ giỏi lung lạc lòng người, binh lính từng đi theo hắn, hắn nhớ hết tên họ, thường đi doanh trại cùng họ uống rượu tán gẫu, không hề bày đặt sĩ diện kiểu cách. Đối với cấp trên, hắn không chút nào chậm trễ, tác phong làm việc có thể nói là giọt nước không lọt.
"Kim lân không phải vật trong ao, một khi gặp gió liền hóa rồng", những lời này dùng để hình dung Đỗ Như Tùng, đúng là không thể thích hợp hơn được nữa. Hắn vốn không phải người phàm, trước bị nhà họ Lý ác ý chèn ép còn có thể lăn lộn ra mặt, hiện nay có Đỗ Hoàng hậu và Hoàng đế chiếu cố, tự nhiên một bước lên mây.
Mà Đỗ Như Yên dưới sự hướng dẫn của Lâm Đạm, chèo lái việc buôn bán tơ lụa như diều gặp gió (1). Danh tiếng của chuế cẩm truyền ra ngoài, không chỉ có phu nhân danh viện của Lâm An phủ tới tú trang Đạm Yên mua vải, mà ngay cả người của mấy tỉnh xung quanh đều nghe danh mà tới, tranh nhau giành mua. Chuế cẩm là cống phẩm, bọn họ không mua được, nhưng bạch cẩm thấp hơn một bậc nhỏ so với chuế cẩm cũng không kém, đủ để đè bẹp gấm Tứ Xuyên do tú trang Mạnh thị sản xuất.
"Đạm Đạm, người mua vải gần đây càng ngày càng nhiều, hay là chúng ta tìm thêm vài chức nữ tới, mở rộng sản xuất?" Đỗ Như Yên đứng ở lan can lầu hai nhìn xuống dưới, trên mặt đầy vẻ cảm thán. Dưới lầu chen chúc đầy người, có mua vải, có mua đồ thêu, có tới tham gia náo nhiệt, nhìn lại tú trang Mạnh thị đối diện, mặc dù chưa tới mức có thể giăng lưới bắt chim, nhưng không thể so sánh với tú trang Đạm Yên được.
"Thuê mấy chức nữ tới, ngươi có thể bảo đảm sau khi các nàng học xong kỹ thuật dệt tây trận sẽ không truyền ra ngoài sao?" Lâm Đạm khoát tay nói: "Bây giờ vải đã đủ bán, không cần nhiều nữa, nhiều quá thì không đáng giá. Con đường chúng ta đi là ít mà chất lượng, không phải sản xuất đại trà."
Vì bảo đảm kỹ thuật không lọt ra ngoài, Lâm Đạm đều mua nữ nô từ bên môi giới về dệt vải. Nữ nô đã ký khế ước bán thân sẽ không chạy, coi như chạy thì báo quan bắt các nàng trở lại, có thể thuận tiện trị luôn tội chứa chấp. Bên trên có Đỗ Hoàng hậu trấn áp, mấy người buôn vải tại Lâm An phủ trừ phi ăn no rửng mỡ mới đi cướp đoạt chức nữ của Lâm Đạm.
Đỗ Như Yên nghĩ cũng phải, không khỏi giơ ngón cái lên: "Đạm Đạm, ngươi còn nói ta biết làm ăn, thật ra ngươi so với ta lợi hại hơn, chẳng qua ngươi không thích quản mấy chuyện vụn vặt này mà thôi."
Lâm Đạm cười lắc đầu, sau đó ngồi xuống thêu. Đúng vào lúc này, Hứa Thiến mang một nha hoàn đi lên lầu hai, theo phía sau là nữ chưởng quỹ ân cần chu đáo. Hứa tiểu thư là khách quý của tú trang Đạm Yên, chuyện này người toàn Lâm An phủ đều biết. Lâm Đạm bây giờ rất ít khi thêu quần áo cho người khác nữa, nhưng chỉ cần Hứa Thiến nhờ, cô nhất định đồng ý, ai bảo Hứa Thiến là khách hàng trung thành của tú trang Đạm Yên, cho tới giờ chưa từng vì sự thay đổi nhanh chóng của Lâm Đạm mà thay đổi thái độ đối xử với cô. Họ không phân biệt tôn ti, chẳng bàn tới lợi ích, từ lúc bắt đầu đã là bạn bè.
"A, Thiến Thiến ngươi tới rồi. Quần áo của ngươi đã làm xong, ta đi lấy cho ngươi." Đỗ Như Yên lập tức bỏ sổ sách xuống.
Lâm Đạm cũng buông kim thêu, ôn hòa nói: "Ngươi tới sau bình phong thử một lần đi, nơi nào không vừa ta sửa cho ngươi."
"Cảm ơn Đạm Đạm." Hứa Thiến che miệng cười một tiếng, quả nhiên sáng rỡ động lòng người. Dung mạo của nàng mặc dù chỉ có bảy phần, nhưng bởi nguyên nhân khí chất đặc biệt, đứng cùng chúng khuê tú không hề tỏ ra kém cạnh, hiện tại toàn mặc tiên y Lâm Đạm làm cho, thật đúng là ngon gió cảnh đẹp nhất Lâm An phủ, đi tới nơi nào cũng thành tiêu điểm khiến người ta nhìn chăm chú. Đại Hoàng tử dù chưa biểu đạt ý tiếp nhận nàng, nhưng trước khi đi đã cảnh báo Hứa Đề đốc và Lý Tổng binh một phen, tạm thời giải quyết nguy cơ của nàng, cho nên bây giờ nàng sống rất tự tại.
Được vây xem quá nhiều lần, lòng tự tin của Hứa Thiến cũng tăng lên nhiều, khí chất vẫn trầm tĩnh như cũ, nhưng nhiều thêm một tia uyển chuyển làm người ta không thể dời mắt. Nàng chậm rãi đi tới bên người Lâm Đạm, nhìn chằm chằm bức tranh thêu cô chưa hoàn thành, trong mắt tràn đầy sắc thái khen ngợi.
Hứa Thiến đang nhìn tranh thêu, khách quý lầu hai cũng xúm lại, chuẩn bị xem hôm nay Lâm Đạm may cho nàng bộ quần áo trông như thế nào. Hiện tại nàng chính là chong chóng đo chiều gió trào lưu tại Lâm An phủ, nàng hôm nay mặc quần áo thế nào, ngày mai ra đầu phố là thấy quần áo y thế.
Tất cả mọi người không phải không muốn kéo nàng xuống, đổi mình thành khách riêng của Lâm Đạm. Nhưng Lâm Đạm trầm mặc ít nói, tính tình lạnh lùng, tuyệt không phải một người dễ lấy lòng. Nếu sớm biết Lâm Đạm có ngày hôm nay, ban đầu khi nhà họ Lâm tụt dốc, những khách nhân này kiểu gì cũng phải kéo tay cô một phát, kết thiện duyên.
Nhìn thấy Hứa Thiến đi lên lầu hai, khách tới tham gia náo nhiệt càng ngày càng nhiều. Các nàng phải thấy rõ quần áo Lâm Đạm mới làm đã, sau đó mới có thể để tú nương ở tú trang Đạm Yên sao chép được. Mặc dù người ngoài làm xa xa không có tiên khi như Lâm Đạm làm, nhưng dẫu gì kiểu cách giống vậy, sẽ không bị người ngoài giễu cợt lạc hậu.
Đỗ Như Yên chẳng qua xoay người đi một lát, lấy bộ đồ ra, trong ngoài lầu hai đã chen đầy khách, khóe miệng nàng co quắp một trận.
"Nhường một chút, nhường đường một chút." Nàng khó khăn chen từ hành lang ra ngoài.
"Bộ quần áo hôm nay kiểu gì, dùng loại vải gì thế?" Có khách hàng hứng thú bừng bừng hỏi.
"Vải vóc sử dụng đều có trong tiệm, các ngươi tự tìm là thấy, nhưng hình thêu trên vải do Đạm Đạm tự tay thêu, các ngươi sợ rằng không bắt chước y sì được đâu." Đỗ Như Yên ác ý thú vị nói.
Các khách nhân nhất thời phát ra tiếng thở dài. Hôm nay ai cũng biết, kỹ thuật thêu của Lâm Đạm lợi hại nhất toàn Lâm An phủ, muốn thêu lại một bức y nguyên bức cô thêu, đúng là chuyện không thể nào! Quả nhiên, khi Hứa Thiến đi từ sau tấm bình phong ra, các khách nhân ngay cả tiếng than thở cũng không phát ra được, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.
Đây là một bộ nhu quần thắt ngực (2), một sợi dây màu hồng từ dưới nách luồn qua, kết thành hình đóa hoa nguyệt quý trước ngực Hứa Thiến, hoàn toàn buộc chặt bộ ngực đầy đặn của nàng, còn khiến hai chân nàng trông phá lệ thon dài. Ống quần thuần trắng tự nhiên xõa tung, khi đi đường nhẹ nhàng phấp phới, giống như đám mây, nhìn qua không có gì lạ thường, nhưng khi Hứa Thiến đi tới bên cửa sổ, bạn sẽ giây lát phát hiện, trên vải vóc thuần trắng có dùng sợi tơ tằm thêu ra nhiều đóa nguyện quý màu hồng, nhưng tơ tằm thật sự quá nhỏ, ở chỗ hơi tối hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ có dưới ánh mặt trời mới có thể lóe lên hào quang nhàn nhạt.
Hứa Thiến cứ đi một bước, nguyệt quý màu hồng theo ánh sáng cũng thay đổi theo, cảm giác kia thực sự ảo mộng cực kỳ. Lớp áo lót bên trong dùng thiền dực sa màu hồng nhạt, được áo choàng bao lại, chỉ loáng thoáng lộ ra một ít ở cổ áo, ống tay áo, đuôi quần, đưa đến hiệu quả vẽ rồng điểm mắt (3).
Mọi người ngơ ngác nhìn Hứa Thiến tiên tư mịt mờ, ngừng thở thầm nghĩ: Lâm tú nương quả nhiên cho tới giờ chưa từng làm người ta thất vọng, cái váy do cô hai tay thêu ra, trên đời tuyệt không tìm được cái thứ hai.
Lâm Đạm thì không thấy hài lòng lắm, vòng quanh Hứa Thiến hai vòng, sau đó lấy cuộn lụa mỏng màu hồng, cắt thành cái áo choàng ngoài, lại dùng vải thưa cùng màu làm một đóa hoa nguyệt quý có thể tráo giả thành thật, để Hứa Thiến mặc vào.
Hứa Thiến mặc áo choàng, đeo hoa lụa, lập tức hiện ra sự khác biệt so với hình dáng thanh nhã mộc mạc lúc trước, tựa như thêm một chút diễm sắc, nhiều một chút yêu kiều.
"Đạm Đạm, tay nghề của ngươi càng ngày càng tốt!" Hứa Thiến suýt soa bộ váy một hồi, chân tâm thật ý tán dương.
Không đợi Lâm Đạm nói chuyện, phu nhân danh viện đứng ở cửa xem náo nhiệt đã nhớ mong khao khát hỏi, "Lâm cô nương, ngươi gần đây rảnh không? Giúp ta làm một bộ váy giống vậy đi! Giá tiền tùy ngươi!"
"Đạm Đạm nhà ta đang nghiên cứu kỹ thuật thêu, không rảnh nhận đơn hàng. Huống chi nàng tới giờ chưa từng làm hai bộ giống hệt nhau." Đỗ Như Yên đẩy những người này ra ngoài, nói: "Các ngươi tìm người khác làm đi. Đừng chặn đường ở chỗ này, chúng ta còn phải làm ăn." Từ khi anh trai thăng quan tấn chức, dì trở lại Hoàng thành, khí chất kiêu căng trong quá khứ của nàng đã quay trở lại. Ai mà vướng víu tầm mắt nàng, nàng lập tức dỗi luôn, hoàn toàn không để lại mặt mũi cho người ta. Nhưng nữ tử trong Lâm An phủ này không dám trêu chọc nàng, còn phải dè dặt nịnh nọt. Địch thủ cũ của nàng Lý Giai Dung đã lâu không xuất hiện, nghe nói bắp chân ở Lý Nhiễm cắt bị thương, đang ở nhà nghỉ ngơi.
Mọi người đang dưới tiếng rầy la của Đỗ Như Yên lưu luyến rời đi, bỗng, một hàng quân lính xông tới, không nói hai lời muốn lục soát tiệm. Đỗ Như Yên và chưởng quỹ không cản nổi họ, đành phải phái người mau đi tìm Đỗ Như Tùng.
Lâm Đạm giục Hứa Thiến mau rời đi, kéo Đỗ Như Yên ra sau mình, chân mày hung hăng nhíu lại.
__________
(1) Như diều gặp gió: nguyên văn "phong sinh thủy khởi" (风生水起), thành ngữ, ý là gió thổi qua trên mặt nước, khiến mặt nước nổi lên tầng tầng gợn sóng. Dùng để hình dung chuyện làm có sinh khí, phồn vinh hưng thịnh.
(2) Nhu quần thắt ngực: nguyên văn là "tề hung nhu quần" (齐胸襦裙), trong đó chữ "hung" là ngực, còn chữ "tề" nghĩa là đầy đủ, mình không biết dịch thế nào cho đúng nữa. Đại khái là trông nó thế này:

(3) Vẽ rồng điểm mắt: câu gốc này vốn dùng để khen ngợi sự thần diệu trong bức tranh của họa sĩ nổi tiếng Trương Tăng Dao. Theo điển cố, họa sĩ Trương Tăng Dao từng tới chùa An Nhạc tại Kim Lăng thăm thú, tự vẽ bốn cong rồng lên tường, song không vẽ mắt. Hỏi tại sao thì ông nói: "Vẽ mắt vào rồng tất bay đi." Người người cho rằng ông atsm, cố thuyết phục ông vẽ thêm đôi mắt cho rồng. Ông vừa vẽ xong mắt cho hai con, sấm sét ùn ùn kéo đến, hai con rồng ấy cưỡi mây đạp gió bay đi, còn hai con không có mắt vẫn ở lại trên tường. Sau này, câu "vẽ rồng điểm mắt" được dùng giống như một thành ngữ, ý là khi nói chuyện hay làm một việc gì đó, chỉ cần xử lý tốt bộ phận mấu chốt, hiệu quả toàn thể sẽ lập tức càng thêm sinh động có thần (với tác phẩm nghệ thuật), tăng sức thuyết phục (với tác phẩm văn học).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play