26. Lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Hoàng hậu, Lâm Đạm liền ngây dại, cô cuối cùng biết tướng mạo tốt của Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên di truyền từ ai. Đỗ Hoàng hậu vóc người hết sức cao gầy, bởi vì có thanh tu, nhìn qua vô cùng đơn bạc gầy yếu, khuôn mặt tuyệt mỹ vừa lộ anh khí, vừa mang quyến rũ, đôi mắt đẹp bao phủ một tầng hơi nước, tỏ ra ưu buồn mà trầm tĩnh. Trong căn phòng mờ tối chật hẹp này, người nọ là vầng hào quang duy nhất, là màu sắc duy nhất nổi bật lên bức tranh thủy mặc. Cái gì gọi là "bồng tất sinh huy" (1), Lâm Đạm hôm nay cuối cùng đã thấy được. Nhưng thật đáng tiếc, vết sẹo ngang dọc giăng trên trán của Đỗ Hoàng hậu, trong nháy mắt hủy mất vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của bà. Lâm Đạm không chớp mắt nhìn chằm chằm mấy vết sẹo kia, khiến Đỗ Như Yên hết sức khó xử. Nàng lặng lẽ kéo ống tay áo Lâm Đạm, dùng ánh mắt cầu khẩn cô đừng đâm vào chỗ đau của di mẫu. Di mẫu vốn là người hoàn mỹ không tỳ vết biết bao, hôm nay thành ra như vậy, bảo bà làm sao chịu được? Đỗ Hoàng hậu chẳng lộ ra chút oán trách nào, ngược lại tự tay rót cho Lâm Đạm một chén trà nóng, cười khanh khách nhìn cô một lúc lâu. Tin tức về mũi tên trong ngực cháu ngoại, thật ra bà đã sớm biết rồi, chẳng qua giả như không biết mà thôi. Cho dù biết, bà có thể làm gì đây? Bà không thể rời khỏi đạo quan, càng không có cách nào trợ giúp chúng, chỉ có thể bất lực đứng một bên mà nhìn. Là vị Lâm cô nương này trong nguy nan cứu sống cháu ngoại, cẩn thận chiếu cố thằng bé, giúp nó khôi phục như lúc ban đầu. Nhìn vào ân cứu mạng đó, Đỗ Hoàng hậu không những không ghét Lâm Đạm, mà còn dung túng vô hạn với cô. Lâm Đạm cứu cháu ngoại trai, hết lòng dạy dỗ cháu ngoại gái, làm được tất cả những chuyện bà muốn làm mà không thể. Bà cảm kích cô bé này còn không kịp, làm sao sinh ra bất mãn được đây? "Đây là oản đậu vàng ta tự làm, Lâm cô nương, ngươi nếm thử xem." Đỗ Hoàng hậu ôn nhu mở miệng. "Cảm ơn Đỗ di mẫu." Lâm Đạm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, một bên nắm miếng oản đậu vàng, một bên lại không nhịn được nhìn về phía vết sẹo của Đỗ Hoàng hậu. Đỗ Hoàng hậu bị cô chọc cười, sờ trán chủ động giải thích: "Ban đầu lúc đụng đầu vào cột, trên cây cột kia có chạm trổ ít hoa văn, sau đó thời điểm chữa trị không triệt để, thành ra như vậy." "Thì ra là thế!" Lâm Đạm bừng tỉnh hiểu ra nói: "Khó trách ta thấy những vết thương này rất khác biệt." Đỗ Hoàng hậu không khỏi tức cười, Đỗ Như Yên thì bụm mặt rên rỉ. Đạm Đạm hôm nay làm sao thế này, không biết nịnh hót thì đừng cố bợ đỡ mà, vì sao phải bợ đỡ kiểu này chứ? Nàng chẳng lẽ không biết những vết thương này là nỗi đau di mẫu vĩnh viễn không muốn nhắc tới sao? Đỗ Hoàng hậu xoa xoa đầu Đỗ Như Yên, từ từ nói: "Yên Nhi đừng có thấy khổ sở thay dì, những vết thường này với dì mà nói sớm không còn là cái gì cả. Hắn có tới hay không, trong lòng dì cũng phẳng như nước lặng, trong mắt dì, chỉ có con và Như Tùng là quan trọng nhất." Đỗ Hoàng hậu chấp chưởng lục cung mười mấy năm, trợ giúp Hoàng đế còn trẻ ngồi vững trên ngôi vị cửu ngũ, trải qua sóng to gió lớn mà người bình thường khó có thể tưởng tượng. Bà có lẽ sẽ bị đánh bại, nhưng tuyệt không ngã xuống. Người khác không nhắc tới được, bà có thể nhắc tới; người khác không bỏ được, bà cũng có thể buông xuôi. Đỗ Như Yên lập tức ngẩng đầu lên, hốc mắt hồng hồng gọi một tiếng di mẫu. Lâm Đạm lúc này rất sát phong cảnh mở miệng: "Đỗ di mẫu là người thanh tu, không thể mặc quần áo quá mức diễm lệ xa hoa, mà mấy bộ đạo bào thì cái nào cũng giống cái nào, cùng một kiểu, cùng một màu, ngược lại làm cũng như không." Đỗ Như Yên không chịu nổi, ủy khuất nói: "Đạm Đạm, ngươi hôm nay uống nhầm thuốc đấy à, toàn nói mấy lời không đâu!" Không đợi Lâm Đạm mở miệng, Đỗ Hoàng hậu đã khoát tay cười khẽ: "Không sao hết, Lâm cô nương nói thật. Ta vốn không muốn làm bộ đồ mới làm gì cả." May đồ mới, ăn mặc trang điểm lộng lẫy một phen, bà khi đó ở trước mặt đám người kia chẳng những không cao quý hơn họ, mà còn lộ vẻ khiếp nhược, thấp đầu, cứ như đang lấy lòng ông ta vậy. Ông ta trong lòng bà sớm đã chết, chỉ cần mặc đạo bào đen tiễn đưa đoạn quá khứ đã qua của họ, thế là đủ. Đỗ Như Yên vành mắt đỏ hơn, xoay lưng lại gạt lệ. Lâm Đạm bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, sau đó đặt chén trà xuống, nghiêm mặt nói: "Xiêm áo không cần may, nhưng vết sẹo trên trán ngài thì có thể thêu một chút." Đỗ Hoàng hậu sửng sốt một lúc lâu mới chần chờ mở miệng, "Lâm cô nương có ý gì?" "Người khác đều nói vết sẹo trên mặt ngài rất xấu xí, nhưng trong mắt ta, chúng nó rất khác biệt, chỉ cần hơi thêm chút màu sắc, lập tức sẽ biến thành bức thêu tuyệt trần. Đỗ di mẫu nếu ngài tin tưởng ta, thì để ta thử một lần thế nào? Ta bảo đảm, sau khi thêu xong, ngài còn đẹp hơn trước lúc bị thương!" Lâm Đạm là người không có quá khứ hay tương lai, thứ duy nhất cô có là hiện tại. Cô thiến thốn trí tưởng tượng, không cách nào vô căn cứ vẽ ra được một bức tranh, nhưng cùng lúc đó, cô cũng rất giỏi trong việc phát hiện ra cái đẹp xung quanh. Thứ đồ không lành lặn trong mắt người khác, ở trong mắt cô, lại thành điểm sáng ít nơi đâu có được. Nếu tùy ý vẩy trên tờ giấy trắng vài vết mực, có có thể thông qua vết tích gần giống vết nhơ này, sáng tạo ra hình vẽ đẹp mắt. Cái gọi là quý trọng trước mắt, sống cho hiện tại, đối với người ngoài thì là một câu nói trống rỗng, lại được cô áp dụng triệt để. "Thêu thế nào?" Thần sắc ngây người của Đỗ Hoàng hậu dần biến mất, thay vào đó là hứng thú và mong đợi. "Biến những vết thương này thành đóa hoa tuyệt diễm thì thế nào? Hoàn toàn vứt bỏ quá khứ, sống ra một 'tôi' tốt đẹp hơn, thế nào?" Lâm Đạm vừa nói vừa vẽ vết sẹo của Đỗ Hoàng hậu lên giấy, sau đó nhúng đầu bút vào mực đỏ, biến đám đường cong chằng chịt kia, phác họa thành một đóa mạn châu sa hoa (hoa bỉ ngạn). Nó hình dáng như ngọn lửa cháy mạnh, sắc màu đỏ tươi như máu, đẹp hết sức kiêu ngạo hoặc nhân. Đỗ Như Yên nhìn chằm chằm hoa tươi trên giấy, hồi lâu không nói ra lời. Đỗ Hoàng hậu nhìn chằm chằm Lâm Đạm, sau đó chậm rãi nở nụ cười. Bà cảm giác cõi lòng như ao tù nước đọng của mình, đang bị tiểu cô nương thần kỳ này nhấc lên sóng to gió lớn. Hóa ra vết sẹo có thể nở thành đóa hoa, cõi lòng tan nát có thể đúc lên cường hãn, cứ như phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh. "Được," Đỗ Hoàng hậu gằn từng chữ: "Vậy làm phiền Lâm cô nương rồi." Trước khi xuất giá, bà có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Đại Chu, hôm nay bà muốn nhìn thử xem, một 'bà' đẹp hơn cả lúc trước, sẽ có dáng vẻ bực nào. Lâm Đạm chà xát tay, nội tâm có chút kích động nho nhỏ. Từ sau khi học thêu, cô luôn đặc biệt lưu ý đến những đồ vật đẹp mắt. Lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Hoàng hậu, cô đã bị đám vết sẹo lộn xộn thích thú trên trán kia làm cho mê mẩn, người ngoài đều nói Đỗ Hoàng hậu bị hủy dung, nhưng cô cho rằng, chỉ cần sửa chữa một chút, Đỗ Hoàng hậu còn có thể đẹp hơn! Mà phần xinh đẹp này, lại may mắn ra đời trong tay cô, chỉ cần suy nghĩ một chút, cô đã thấy rục rịch rồi. Cô hoàn toàn không phát hiện, mình đang từ một tú nương nuôi sống gia đình qua này, thay đổi theo chiều hướng nghệ thuật gia. Chuẩn bị xong thuốc nhuộm và châm bạc khử trùng, Lâm Đạm nghiêm mặt nói: "Đỗ di mẫu, ta bắt đầu đây. Có lẽ sẽ đau một chút, ngài gắng nhịn." Đỗ Hoàng hậu nhắm mắt nằm trên giường lơ đễnh cười khẽ: "Không sao cả, ta không sợ đau." Nỗi đau moi tim bà còn nhịn được, còn nỗi đau nào bà không chịu được nữa? Để khỏi quấy rầy Lâm Đạm, Đỗ Như Yên đã sớm bị đuổi ra ngoài. Đỗ Hoàng hậu cần đo may quần áo, Đỗ Như Tùng tự nhiên không tiện đợi trong phòng, mang em gái và người trong lòng vào đạo quan xong liền ra lương đình sau núi ngắm cảnh. Hai huynh muội gặp nhau trong đình, biểu tình đều có chút lo lắng. "Đạm Nhi đang xăm cho di mẫu?" Đỗ Như Tùng không dám tin tưởng lỗ tai mình. Hắn hoàn toàn không biết người trong lòng có kỹ thuật bực này. "Đúng đó, thêu vết sẹo trên trán dì thành mạn châu sa hoa." Đỗ Như Yên che ngực, dáng vẻ sắp lên cơn đau tim, "Ca, ca thường xuyên nói Đạm Đạm có chút hung hãn, muội luôn không thấy gì, hôm nay cuối cùng phát hiện rồi! Sao nàng dám hạ châm lên người di mẫu chứ! Di mẫu cũng không phải vải thêu, thêu hỏng có thể tháo chỉ làm lại. Nếu như nàng thêu không tốt, khiến dung mạo di mẫu xấu không chịu nổi, muội nên che chở ai bây giờ?" Đỗ Như Tùng khẽ cười: "Di mẫu dám đồng ý, tất nhiên đã chuẩn bị nhận mọi hậu quả. Đạm Nhi dám mở miệng, tất nhiên có dự tính trong lòng, cầm chắc vạn toàn, muội đừng quá lo lắng cho họ." "Ca, ca còn cười được à? Ca quá tin Đạm Đạm đi chứ?" Đỗ Như Yên khẩn trương bất an nói. "Ca cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng ca tin tưởng nàng một cách không thể giải thích được." Đỗ Như Tùng nhìn về phía phòng nghỉ, ánh mắt ôn nhu không nói ra lời. Đỗ Như Yên gục mặt xuống bàn rên rỉ hai tiếng rồi an tĩnh lại. Nàng thật sự không có cách nào với mấy người này mà, từng người một rất có chủ kiến, lá gan còn lớn tận trời!" Đợi ước chừng một giờ, cửa phòng nghỉ rốt cuộc mở ra, Lâm Đạm từ từ ra ngoài, trên mặt không có biểu tình gì, tựa như mình chẳng qua chỉ vừa hoàn thành một bức tranh thêu bình thường. Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên lập tức đi tới, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô. "Đỗ di mẫu ở bên trong, hai người vào xem chút đi. Vết thương có chút rớm máu, dùng nước ấm cọ rửa và lau khô vết thương, không thể ăn đồ ăn quá cay, qua hai ba ngày là tốt." Đỗ Như Yên vội vã chạy vào trong phòng. Những ngày tiếp theo nàng sẽ không về nữa, đợi trong đạo quan chăm sóc di mẫu. Đỗ Như Tùng đứng yên bên người Lâm Đạm, ôn nhu nói: "Cảm ơn muội Đạm Nhi." Lâm Đạm sờ vành tai, lòng tràn đầy không được tự nhiên: "Không có gì, huynh mau vào xem Đỗ di mẫu đi." "Đợi di mẫu ăn mặc chỉnh tề rồi ta vào." Đỗ Như Tùng bầu bạn với Lâm Đạm ở ngoài một hồi, nghe tiếng gọi của di mẫu, mới bước vào trong, vừa qua bình phong nhìn vào liền ngây ngẩn, trong mắt toàn thần sắc không dám tin. Đỗ Hoàng hậu cầm gương đồng, giọng lộ ra ung dung và sảng khoái: "Thế nào? Không nhận ra di mẫu con?" "Ca nhất định bị dọa rồi! Lúc con vừa vào cũng thiếu chút nữa thét chói tai. Ai nha nha, vị mỹ nhân tuyệt thế này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là yêu tinh do mạn châu sa hoa hóa thành?" Đỗ Như Yên ôm cổ Đỗ Hoàng hậu nũng nịu, trong mắt đều là thần thái tươi đẹp. Đỗ Hoàng hậu cưng chiều nhéo lỗ mũi nàng, sau đó nhìn về gương đồng, dùng giọng thấp không nghe được nỉ non: "Mạn châu sa hoa còn gọi là hoa bỉ ngạn, chỉ nở rộ bên bờ hoàng tuyền. Đỗ Hoàng hậu trước kia đã chết, bây giờ ta chính là đóa hoa tàn ác nhô lên từ địa ngục." Sau khi dung mạo bị hủy, dù bà có lòng báo thù, nhưng đã không còn vốn liếng để trở về nữa. Nhưng bây giờ thì khác, nếu lợi dụng thích đáng, dung mạo này sẽ thành vũ khí sắc bén nhất của bà. Bà cũng hai đứa trẻ bị khổ nạn, nhất định có một ngày trả lại gấp trăm ngàn lần! Nhìn thấy ngọn lửa thiêu đốt trong mắt di mẫu, Đỗ Như Tùng mơ hồ cảm thấy ít bất an, quay lại nhìn Lâm Đậm nghiêm túc rửa tay, biểu tình trầm tĩnh, lại chậm rãi nở nụ cười. Thôi, bất kể phía trước là đao thương kiếm kích hay hoa tươi trải rộng, hắn vẫn phải vì người này xông pha một lần. __________ (1) Bồng tất sinh huy: thành ngữ, chỉ một sự vật khiến cho căn nhà nghèo trở nên chói lọi. (baidu) 27. Một năm gần đây, thân thể Hoàng đế không còn khỏe mạnh như trước. Ông đã liên tục sinh bệnh hơn một tháng, ban ngày ho khan, choáng váng đầu, buổi tối thì tim đập nhanh, đổ mồ hôi trộm, khó mà ngủ được, thật vất vả thiếp đi, lại mơ thấy quá nhiều ác mộng, sau khi tỉnh lại mặc dù không nhớ được trong mộng xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác trống rỗng buồn bã ấy cứ ứ đọng trong lòng. Mái tóc của ông hoa râm hơn nhiều, khuôn mặt anh tuấn hiện rõ dấu vết năm tháng, đối mặt với con gái, tần phi vây quanh, chẳng biết tại sao, lại có cảm giác không kiên nhẫn thậm chí chán ghét. Ông càng ngày càng thích một mình một người, chỉ có khi thư của Đại Hoàng tử do đích thân ông nuôi lớn tới, mới có thể làm ông cởi mở hơn một ít. Người kia cũng ở Lâm An phủ, nhưng trong thư, Đại Hoàng tử chưa từng nhắc tới người nọ nửa câu. Hoàng đế kiểm tra lại xấp thư dày cộp, nhìn kỹ lại từng chữ một, cuối cùng không thu hoạch được gì. Ông vốn tưởng rằng cuối năm Đại Hoàng tử có thể trở lại, bồi mình trải qua ngày đầu xuân vui vẻ, không ngờ hắn gặp phải cướp biển tập kích, suýt nữa thì táng thân nơi biển sâu. Thời điểm nhận được tin chiến sự, Hoàng đế đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được, đợi ông phục hồi tinh thần, văn võ cả triều đã quỳ xuống, mà ông trong lúc vô tình đã viết thánh chỉ muốn tới Lâm An phủ. Thẳng tới lúc này, ông mới từ từ thở ra một hơi, giống như không thể làm gì, hoặc như trút được gánh nặng. Nửa tháng sau, ông cùng hai huynh muội nhà họ Đỗ đi tới đạo quan, lẳng lặng nhìn người nọ đứng bên vách đá, đưa lưng về phía mình. "Ngươi tới rồi." Người nọ phun ra ba chữ không mặn không nhạt, cuồng phong gào thét từ đáy vực đi lên, thổi lời nói của người nọ bể tan tành. Người nọ không quỳ lạy, cũng không tiến lên nghênh đón, chẳng qua thất thần nhìn tầng tầng lớp lớp mây đen phương xa, không biết đang suy nghĩ gì. "Trẫm tới rồi." Hoàng đế há miệng mới phát hiện giọng mình khô khốc tới vậy, tựa như phải dốc toàn bộ sức lực mới thốt ra được lời này. Tới hôm nay ông vẫn còn nhớ, cặp mắt lóe lên ánh lệ của người này lúc gần đi, cùng vết sẹo giăng khắp trán, máu tươi đầm đìa của bà. Mà tình cảm của họ cũng như vết sẹo kia, đau đớn, sâu sắc, rốt cuộc không có cách nào khôi phục như ban đầu được nữa. "Trời sắp mưa." Hoàng đế không biết nên nói gì với bà, chỉ có thể qua loa mở miệng. "Đúng vậy, trời sắp mưa." Đỗ Hoàng hậu rốt cuộc quay đầu lại, nhìn về phía đoàn người. Ngay cả Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên mấy ngày nay đã sớm nhìn quen di mẫu niết bàn sống lại của mình cũng không nhịn được ngẩn người, huống chi là Hoàng đế và những tâm phúc không có chút tâm tư chuẩn bị nào. Bọn thị vệ trợn mắt há hốc mồm nhìn bà, sau đó phát ra tiếng hít khí lạnh liên tiếp. Hoàng đế lùi lại một bước, tựa hồ có chút không thể chịu đựng, ngay sau đó lại bước lên trước mấy bước, khàn khàn hô: "Phàm, Phàm Ca?" Một trận gió lớn cuốn theo hơi nước thổi lên từ đáy vực, lay động vạt áo đen tuyền của Đỗ Hoàng hậu. Vạt áo kia làm nổi bật tầng tầng mây đen sau lưng bà, giống như giông tố, hoặc như điềm báo không rõ. Đỗ Hoàng hậu chỉ lãnh đạm liếc Hoàng đế một cái rồi quay đầu, tiếp tục nhìn về phương xa. Một đóa mạn châu sa hoa khí thế hừng hực nở rộ giữa mi tâm bà, lẳng lơ như vậy, mê hoặc như vậy, nhưng ánh mắt bà giống như đầm nước âm u lạnh lẽo sâu không thấy đáy, không có lấy một tia tình cảm. Bà gầy đi rất nhiều, áo khoác quá lớn bao phủ trên người bà, nhẹ nhàng tung bay, tựa như cùng bóng tối quay cuồng không nhìn thấy điểm cuối sau lưng hợp thành một thể. Bà đã từng đẹp tới nhiệt liệt, đẹp tới khoe khoang, bà bây giờ còn đẹp hơn so với quá khứ, nhưng đã mất đi nhiệt độ đốt người. Nhìn đôi mắt đen nhánh lạnh như băng của bà, Hoàng đế bị cảm giác đau đớn bất ngờ ập tới, khó bề phòng bị tập kích thẳng tới trái tim. "Phàm Ca, là nàng sao?" Ông xác nhận lần nữa, tầm mắt cơ hồ không cách nào dời khỏi bóng hình cô đơn ấy. "Nàng mau tới đây, vách đá rất nguy hiểm." Nhìn thấy lại một cơn gió lớn thổi vạt áo Đỗ Hoàng hậu bay phần phật, tim Hoàng đế cũng sắp ngừng đập. Trong hoảng hốt ông đổ mồ hôi lạnh đầm đìa nghĩ đến: Nếu Phàm Ca đi về phía trước một bước nữa, có thể sẽ vĩnh viễn biến mất trong tầng mây đen vô biên vô tận kia không? Đỗ Hoàng hậu đối với lời của ông phảng phất không nghe thấy. Hoàng đế muốn lên trước, nhưng sợ làm bà kinh hoảng, chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Trẫm lần này muốn tới hỏi rõ, nàng vì sao phải làm vậy. Chúng ta có hơn hai mươi năm cảm tình, vì sao nàng không thể tin trẫm?" Đỗ Hoàng hậu rốt cuộc quay đầu lại, nói từng câu từng chữ: "Những lời này, ta cũng muốn hỏi lại ngươi y nguyên, ngươi vì sao không thể tin ta?" Bà lần nữa nhìn về phía chân trời mờ tối, giọng nói lơ lửng phiêu hốt: "Ngươi có biết, hai mươi năm trước, ta vì cứu ngươi từ trong hàn đàm lên, thương tổn tới căn bản, từ đây không thể nào mang thai được nữa. Ta lo lắng ngươi áy náy tự trách, lệnh thái y giữ bằng được bí mật này. Đại Hoàng tử năm xưa mất mẹ, là ta tự tay nuôi lớn nó, Tứ Hoàng tử, Lục Hoàng tử, phàm là đứa trẻ không còn mẹ, có ai không phải do ta nuôi dưới gối? Ta sớm biết mình không thể sinh sản, nếu thật sự muốn nuôi một đứa trẻ thuộc về mình, cần gì phải đợi hai mươi năm mới mang Lý thị vào cung? Nhiều năm trôi qua, ta vì ngươi chấp chưởng lục cung, nuôi dưỡng con cháu, cùng ngươi mấy lần mấp mé bên lằn ranh sinh tử. Vì ngươi, ta cả mạng cũng có thể lôi ra đánh bạc, cuối cùng đổi được cái gì? Ngươi biết không? Chỉ cần ban đầu ngươi nói một câu rằng ngươi tin ta, ta sẽ nói bí mật này cho ngươi, ta đâm đầu vào cột, ta tuyệt thực, ta đứng trước cửa lãnh cung một ngày một đêm chờ ngươi, chỉ chờ tới một chiếu thư phế hậu, vì vậy ta cái gì cũng không muốn nói, bỏ đi, cứ như vậy thôi..." Thời điểm kể lại hết thảy, Đỗ Hoàng hậu giọng hết sức bình tĩnh, tựa như đang kể câu chuyện của một người khác. Bà cười nhẹ hai tiếng, hờ hững nói: "Trời mưa rồi, bệ hạ cần phải trở về." Không có ý nghĩa, thật là không có ý nghĩa... Bà lắc đầu một cái, nụ cười yên tĩnh, dường như đã sớm mang quá khứ đi mai táng, chỉ để lại một mảnh tàn uế. Hoàng đế lần đầu tiên nghe nói chuyện này, trái tim như bị lưỡi dao sắc bén cắt nát, đau không thể át. Ông không dám tin nói: "Hai mươi năm trước, nàng đã biết nàng không thể sinh con đẻ cái? Trẫm, trẫm không hề biết." Hai mươi năm trước, ông bị đâm, buộc phải nhảy vào một hàn đàm để thoát thân, nhưng bởi tay chân chuột rút, không có cách nào bơi lên bờ. Đỗ Hoàng hậu dẫn thị vệ vội vã chạy tới cứu ông, dưới tình huống tất cả mọi người đều buông tha mà nhảy vào dòng nước lạnh thấu xương, cứu ông đang chìm dưới đáy lên trên. Từ đó về sau, Đỗ Hoàng hậu hết sức sợ lạnh, đến nỗi mùa đông chỉ ngồi bên cạnh lò lửa không muốn nhúc nhích, mỗi lần kinh nguyệt sẽ đau đến chết đi sống lại. Ông chỉ biết bà vì mình chịu khổ, mà không ngờ ngay cả thứ quý báu nhất của người phụ nữ bà cũng đã mất đi. Nhìn khuôn mặt kiều diễm nhưng lạnh lùng tận cùng kia, Hoàng đế có chút hốt hoảng luống cuống. Hạt mưa tí ta tí tách rơi xuống đất, làm ướt áo quần của mọi người, ướt gương mặt của Đỗ Hoàng hậu, đóa mạn châu sa hoa đỏ rực khiến bà mỹ lệ như mặt trời kiêu ngạo, càng làm nổi bật lạnh lẽo băng giá sâu trong đôi mắt bà. Bà nhìn Hoàng đế một cái cuối cùng, đạp bùn lầy rời đi. Hoàng đế ngây ngốc đứng tại chỗ, nước trên mặt không biết là nước mưa hay nước mắt. Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên yên lặng thi lễ một cái, cũng đi vào trong màn mưa, biến mất không thấy. Qua hồi lâu, Hoàng đế mới bỗng nhiên tỉnh hồn, lảo đảo chạy về phía đạo quan. Ông dùng sức vỗ vào cửa phòng nghỉ, nhưng không có bất kỳ tiếng đáp lại nào, ông cứ một lần lại một lần gọi tên Đỗ Hoàng hậu, bên tai duy chỉ có tiếng gào thét của gió mưa. Mùa đông rõ ràng đã qua, nhưng sao thời tiết lại lạnh đến như vậy, lạnh đến thấu xương. --- Sau khi trở lại phủ đệ tạm thời, Hoàng đế gọi ngự y đã phục vụ mình hơn hai mươi năm đến, truy hỏi: "Hoàng hậu không thể sinh con nữa?" Ngự y nơm nớp lo sợ quỳ xuống: "Dạ, vì cứu bệ hạ, Hoàng hậu nương nương bị thương căn bản, từ đây không thể mang thai. Bệ hạ lúc ấy bị khí lạnh xâm nhập cơ thể, sinh mạng bị đe dọa, không thể chịu đựng bất kỳ thứ gì kích thích, Hoàng hậu nương nương liền ra lệnh vi thần che giấu đi. Vi thần biết tội, cầu Hoàng thượng tha thứ." "Ngươi vì sao không nói sớm? Vì sao không nói sớm!?" Hoàng đế hất rơi lư hương trên bàn, khàn cả giọng gầm thét. Khó trách mỗi đứa trẻ của ông đều được Hoàng hậu chăm sóc tỉ mỉ, kiên nhẫn dạy dỗ, hóa ra bà đã sớm biết, đời này, bà không còn cơ hội làm mẹ nữa. Mấy vị Hoàng tử đều do bà tự tay nuôi lớn, tình cảm sâu đậm, bà cần gì phải mưu hại Lý thị? Đứa nhỏ trong bụng Lý thị còn chưa biết là trai hay là gái, bà giết Lý thị có tác dụng gì? Hai mươi năm, nếu bà muốn ôm một đứa bé, cần gì phải chờ tới bây giờ? Hoàng hậu bị phế truất, tội lỗi lớn nhất chính là mưu hại con vua. Hoàng đế từng tin tưởng điều này không hề nghi ngờ, còn mất hết ý chí với Đỗ Hoàng hậu, nhưng giờ đây, cõi lòng ông như bị một ngọn lửa vây chặt, vô cùng sốt ruột, đau đớn, khó lòng chịu đựng. Ban đêm, Hoàng đế đổ bệnh, ngày thứ hai vẫn cố chống đỡ cơ thể bệnh tật tới đạo quan, muốn gặp mặt Đỗ Hoàng hậu. Đỗ Hoàng hậu đóng cửa không ra. Ngày thứ ba, ông vẫn tới đạo quan, không thể nhìn thấy cố nhân như cũ; ngày thứ tư, ngày thứ năm... Liên tục bảy ngày, ông đã bệnh tới mức không xuống nổi giường, gò má vốn đã gầy gò lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lõm xuống, mái tóc xen lẫn nhiều sợi bạc dần dần có dấu hiệu biến thành trắng như tuyết. Ngày thứ chín, ông lên cơn sốt cao, lâm vào hôn mê. Đại Hoàng tử quỳ gối bên ngoài phòng của Đỗ Hoàng hậu không dậy, sắp đến nửa đêm, cánh cửa đóng chặt thật lâu rốt cuộc mở ra, Đỗ Hoàng hậu dung mạo tuyệt diễm như biểu tình lạnh như băng đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm không nói ra lời. --- Hoàng đế lại thấy ác mộng. Ông phát hiện mình đang ngâm trong hàn đàm, bốn bề đều là bèo nước bồng bềnh cùng bóng tối sâu không thấy đáy. Giá rét thấu xương khiến tay chân ông cứng ngắc, không cách nào thoát đi được. Ông rất nhanh không thể hít thở nữa, nhưng trong tuyệt vọng tột cùng, một bóng người quen thuộc thật nhanh hướng ông bơi tới. Người nọ gạt bèo ra, lộ ra dung nhan xinh đẹp vô song, lại há miệng, giúp ông có được không khí tươi mới. Ông ôm người nọ thật chặt, giống như trong bóng tối vô tận tìm được vầng sáng, trong giá lạnh vô biên tìm được một ngọn lửa hồng. Tuyệt vọng cùng sốt ruột cực độ, nháy mắt rời ông đi xa... "Phàm Ca!" Ông đột nhiên mở mắt ra, phát hiện người ông luôn mong ngóng trong mơ kia đang thật sự ngồi bên mép giường ông, một tay nắm thật chặt tay ông, giống như mỗi lần ông bị bệnh trong quá khứ, tự thân tự lực chăm sóc ông, thời thời khắc khắc bảo vệ ông, chưa từng rời đi dù chỉ trong chốc lát. "Phàm Ca!" Vào giờ khắc này, Hoàng đế lệ rơi đầy mặt không khỏi thừa nhận -- mình không có cách nào buông người này ra, càng không có cách nào trơ mắt nhìn người này cách mình càng ngày càng xa, xa tới mức chẳng khác nào người dưng nước lã. 28. Hoàng đế khỏe bệnh rất nhanh, cùng lúc đó, vụ án Đỗ Hoàng hậu mưu hại con vua lần nữa được ông lật lại, phái đại thần tâm phúc điều tra triệt để tới cùng. Chuyện đã qua ba bốn năm rồi, rất nhiều chứng cớ đã bị lau sạch, nhưng quan viên phụ trách tra án vẫn tìm được ít đầu mối, truy đến trên đầu mẫu phi của Ngũ Hoàng tử. Tin tức truyền về Lâm An phủ, Hoàng đế lại bệnh một trận, mạnh mẽ bắt Đỗ Hoàng hậu ở lại phủ không cho đi, mỗi ngày xin lỗi xin tội, muốn sống muốn chết, đùa bỡn đủ các thể loại khổ nhục kế. Đỗ Hoàng hậu nửa tháng ròng không thể trở lại đạo quan, đồ của bà trong đạo quan bị thái giám tâm phúc của Hoàng đế thu dọn sạch sẽ mang đi. Nếu không ngoài dự liệu, chờ thời điểm Hoàng đế về cung, bà chắc cũng sẽ theo cùng về. Đỗ phủ vẫn vắng tanh như chùa bà Đanh như cũ, gia đình lớn giàu có tại Lâm An phủ đang quan sát thái độ của Hoàng đế. Nếu ông quả thật nối lại tình xưa với Đỗ Hoàng hậu, bọn họ lúc đó đi kết giao với huynh muội nhà họ Đỗ cũng chưa muộn. Nhưng dù vậy, so sánh với Mẫn Quý phi đã sinh một Hoàng tử, sức nặng của Đỗ Hoàng hậu quả thật không đủ nhìn. Hậu vị của bà đã bị phế, dù Hoàng đế mang bà trở về, cũng không có khả năng cho bà khôi phục vinh dự ngày xưa. Cả ngày nhìn khuôn mặt đầy vết sẹo dữ tợn kia, ai mà chịu cho nổi? Hết thảy sóng ngầm mãnh liệt bị chôn giấu dưới lớp vỏ bọc ca vũ thanh bình. Tất cả mọi người hoặc thờ ơ ngắm nhìn hoặc tìm cách thăm dò. duy chỉ có Lâm Đạm và Đỗ Như Yên vẫn không tim không phổi đi buôn bán. "Đạm Đạm, chuế cẩm của chúng ta đã dệt xong rồi, bao giờ thì mang ra tiệm bán? Ta mặc kệ, ngươi phải may cho ta xiêm áo đẹp như của Hứa Thiến vậy! Nghe nói di mẫu của ta có thể sẽ theo Hoàng thượng về cung, mấy tên buôn vải lại bắt đầu nghiêm mặt tìm tới cửa, nói muốn bán loại vải tốt nhất của họ cho ta. Ta phi! Chờ chuế cẩm của chúng ta được tung ra, ta nhất định sẽ một bước đá văng bọn chúng, giống như ban đầu bọn chúng đá văng chúng ta vậy!" Đỗ Như Yên vừa sửa sang lại một khung thêu, vừa làm động tác đạp, biểu tình giận dữ bất bình. "Được, ta rảnh rỗi sẽ giúp ngươi làm một bộ mới. Đỗ di mẫu thật sự muốn theo Hoàng thượng về cung sao?" Lâm Đạm hiếm thấy sinh ra tò mò với một người. "Ta cũng không biết dì ấy nghĩ thế nào." Đỗ Như Yên thở dài nói: "Dì thay đổi nhiều lắm, ta càng ngày càng không đoán ra tâm tư của bà nữa." "Đoán không được thì thôi, mang sổ sách ra đây, chúng ta xem gần đây kiếm được bao nhiều bạc." Lâm Đạm không nhịn được xoa tay. "Được được được, ta lập tức đi kết toán." Nói tới bạc, biểu tình trầm buồn của Đỗ Như Yên lập tức được thay thế bằng hưng phấn. Ở cõi đời này, không có nỗi đau nào mà tiền tài không thể trị, nhất là phần tiền tài này do hai người cực nhọc vất vả kiếm được. Hai người mở một cuốn sổ, đầu đụng đầu từ từ kiểm kê, biểu tình hết sức nghiêm túc, con ngươi lấp láy sáng. Đỗ Như Tùng đứng ở cửa rất lâu, thấy các nàng mãi không thèm chú ý tới mình, không thể làm gì khác hơn ngoài bật cười, "Hai muội trong mắt chỉ có tiền thôi sao." "Ồ, ca tới rồi!" Đỗ Như Yên không ngẩng đầu lên khoát khoát tay. "Đỗ Như Tùng, huynh có chuyện?" Lâm Đạm đứng lên chào hỏi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cuốn sổ không rời. "Ta tới đặt may một bộ quần áo." Đỗ Như Tùng đi tới bên người cô, nở nụ cười ấm áp tựa gió xuân. "Được, ta viết cho huynh hai tấm đơn đặt hàng, huynh thích kiểu gì, màu gì, hình gì?" Lâm Đạm cầm ra một quyển sổ nhỏ, nghiêm túc ghi yêu cầu của Đỗ Như Tùng xuống, sau đó viết số đo của hắn ở góc dưới bên trái. "Một bộ thâm y (1), màu đen, hoa văn xám hình tường vân." Đỗ Như Tùng ho khan một cái, nói nhỏ: "Gần đây cơ thể ta có nặng hơn, số đo có thể thay đổi, Đạm Nhi muội giúp ta đo lại lần nữa nhé?" Lâm Đạm không nghi ngờ hắn, mang Đỗ Như Tùng vào phòng trong, cầm thước da đo đạc tỉ mỉ, sau đó gật đầu nói: "Quả thật cường tráng hơn, vòng ngực lớn hơn nửa tấc." Đỗ Như Tùng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, từ từ nói: "Đạm Nhi, muội từng nói muốn mở tú trang ở Kinh thành. Nếu ta cầu muội, muội có bằng lòng đi cùng ta không? Muội không cần phải bận tâm cái gì cả, ta sẽ giúp muội tìm cửa hàng và người làm." Lâm Đạm ngây ngẩn, một lúc lâu mới chần chờ nói: "Đỗ Như Tùng, ta đang ở Lâm An phủ rất tốt, vì sao phải theo huynh rời đi?" Đỗ Như Tùng hít sâu một hơi, thận trọng nói: "Đạm Nhi, ý ta là, muội có nguyện ý gả cho ta không?" Lâm Đạm ngẩng mặt lên, đôi mắt tròn mở to, hiển nhiên không ngờ tới hắn sẽ nói loại yêu cầu này. Qua một lúc lâu, cô mới lắc đầu: "Ta không muốn. Mẹ ta muốn ta tìm một người tới ở rể. Nếu ta xuất giá, gia sản ta khổ cực kiếm được do ai thừa kế đây?" Đỗ Như Tùng thấy cô có kinh ngạc song không có vui mừng, trong lòng trừ tiếc nuối thất vọng, còn có không biết làm sao. Nếu Lâm Đạm có thể yêu mình, cần gì phải đến hôm nay? Nhưng mà không sao cả, chỉ cần có thể ở chung một chỗ với cô là được, chỉ cần có thể ngắm cô, che chở cô là đủ, hắn không có yêu cầu nhiều hơn. "Ta biết." Đỗ Như Tùng chậm rãi gật đầu một cái, sau đó lấy can đảm ôm thiếu nữ nhỏ xinh vào ngực. Lâm Đạm bất ngờ không kịp đề phòng đụng phải lồng ngực của hắn, trán và chóp mũi đỏ bừng lên, biểu tình u mê như mộng làm Đỗ Như Tùng khẽ cười. Hắn dùng sức thắt chặt cánh tay, lại buông ra rất nhanh, sau đó không nói một lời đi ra ngoài. Đỗ Như Yên qua hồi lâu mới rón rén đi tới, dáo dác hỏi: "Đạm Đạm, ngươi thành đại tẩu ta chưa?" "Ta không lấy chồng, ta chỉ kén rể." Lâm Đạm rất vững vàng với quan điểm này. Cưới hay không với cô không thành vấn đề, nhưng nếu muốn hoàn thành tâm nguyện của Lâm Đại Phúc và Trương Huệ, khẳng định phải thuê một người ở rể, sinh đứa bé, nếu không nhà họ Lâm tuyệt hậu mất thôi. Đỗ Như Yên thất vọng chu miệng, nhưng cũng không nói gì. Hai người đi ra bên ngoài, không yên lòng xem sổ sách, phát hiện mức buôn bán tăng lên rất nhiều, lúc này mới cao hứng. "Đi thôi, đi về nhà!" Đỗ Như Yên khóa sổ sách vào ngăn kéo, biểu tình sướng rơn. "Cầm một thỏi bạc vụn ra, chúng ta dạo một vòng, mua thêm chút chỉ thêu." Lâm Đạm xoa xoa tay nhỏ bé. "Một tí bạc vụn sao mà đủ? Muốn cầm phải cầm một thỏi to." Đỗ Như Yên chọn tới chọn lui trong hộp tiền, cuối cùng chọn một đĩnh bạc mười hai lượng. Hai người giống như con chuột trộm dầu, giấu hộp tiền xuống hố ngầm dưới lớp gạch, trộm chạy ra ngoài từ cửa sau. Nếu người nào không biết bắt gặp, hoàn toàn sẽ không nghĩ tới hai người là ông chủ cửa hàng, mà là trộm cắp từ đâu tới. Hai người đi dạo dọc theo phố Chu Tước, bỗng nhiên, Đỗ Như Yên dừng bước, sau đó kéo Lâm Đạm thật nhanh vào một hẻm nhỏ, đè thấp giọng nói: "Đừng lên tiếng, ca ta và Hoàng thượng đang ở quán rượu trước mặt! Ta không muốn thấy Hoàng thượng, chúng ta đổi đường khác đi." Nàng còn nhớ như in Hoàng đế trở mặt vô tình như thế nào, hoàn toàn không muốn thấy gương mặt dối trá của ông ta. "Đây là một ngõ cụt, chúng ta đổi ngõ khác đi." Lâm Đạm chỉ chỉ đối diện. Hai người đang chuẩn bị lặn đi, lại thấy Lý Giai Dung chậm rãi từ bên đường đối diện đi tới, mang trên mặt biểu tình kiêu căng, lúc người đi đường sát vai mà qua còn chau mày một cái, hít lỗ mũi, tựa như không thể chịu đựng được việc đi quá gần với đám người cùng khổ. Mạnh Tư rập khuôn đi theo nàng ta, giống như một tiểu nha hoàn. Rất hiển nhiên, các nàng không hề phát hiện Hoàng thượng đang ở con phố này, nếu không tuyệt sẽ không dùng điệu bộ này. "Chúng ta không đi nữa!" Đỗ Như Yên lập tức thay đổi ý định, "Chúng ta tới đùa bỡn Lý Giai Dung một chút." "Đùa bỡn thế nào?" Lâm Đạm vừa dứt lời, đã bị Đỗ Như Yên kéo ra ngoài. Hai người vùi đầu đi thẳng về phía Lý Giai Dung, sau đó đụng phải người nàng ta. "Ngươi mù sao, không biết nhìn đường à?" Lý Giai Dung hung hăng đẩy hai người ra, đợi thấy rõ tướng mạo hai người, lập tức lộ ra biểu tình chán ghét. "Rõ ràng do ngươi đụng phải chúng ta trước, người không có mắt là ngươi mới phải chứ?" Đỗ Như Yên dùng giọng thấp không thể nghe nổi nói: "Lý Giai Dung, ngươi đắc ý cái gì, di mẫu ta rất nhanh sẽ về Kinh. Không lâu sau nữa, ngươi vẫn bị ta giẫm dưới lòng bàn chân mà thôi." Lý Giai Dung trong nháy mắt nổi cơn giận dữ, giương cao âm lượng hét to: "Con tiện nhân Đỗ thị kia đã bị hủy dung, bà ta còn muốn trở lại Kinh thành ư, nằm mơ đi! Cô cô ta có thể hủy bà ta một lần, tự nhiên có thể làm lần hai, ngươi và Đỗ Như Tùng cũng chạy không thoát! Chỉ cần các ngươi còn ở tại Lâm An phủ này, ta muốn đạp các ngươi thế nào thì đạp thế đó! Muốn đấu cùng ta? Nhìn thử xem chính mình còn mạng hay không! Con tiện nhân Đỗ thị kia rõ ràng là con gà mái không biết đẻ trứng, cô cô đã sinh Cửu Hoàng tử, bà ta có thể so sánh với cô cô của ta sao? Đợi ngày sau cô cô ta tiến thêm một bước..." Nàng ta lời còn chưa dứt, liền nghe trên lầu quán rượu bên đường truyền tới tiếng khiển trách nghiêm khắc: "Nghiệt nữ, ngươi im miệng cho ta!" Nàng ta ngẩng đầu lên, nhất thời sắc mặt trắng bệch. Chỉ thấy Hoàng thượng đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn thẳng vào mình, ở sau lưng ông là đám người Lý Nhiễm, Lý Tu Điển, Đỗ Như Tùng, Đại Hoàng tử. Tiếng mắng kia là Lý Nhiễm nói, ông ta lúc này sắc mặt tái xanh, môi bởi tức giận mà phát run. "Hoàng..." Nàng ta vừa phun ra một chữ, liền bị Đỗ Như Yên che miệng. "Di phụ, ngài cũng ở chỗ này sao?" Đỗ Như Yên cười ha ha chào hỏi, cứ như mới nhìn thấy đám người vậy. Hoàng đế sắc mặt âm trầm được một tiếng di phụ đã lâu không nghe lấy lòng, lại thấy nàng rất cơ trí, biết thay mình che giấu thân phận, sắc mặt không khỏi nhu hòa hơn, "Chúng ta đang ở chỗ này ăn cơm. Yên Nhi có đói bụng không, đi lên cùng di phụ ăn cơm." "Không được không được, con còn phải cùng tỷ muội đi Lê Viên nghe kịch, mới không ăn cơm cùng mọi người đâu, chán lắm." Đỗ Như Yên kéo Lâm Đạm chạy đi như làn khói, để lại Lý Giai Dung tay chân lạnh băng đứng chết trân tại chỗ. Đỗ Như Yên lớn lên trong cung từ nhỏ, tình cảm với Hoàng đế không tầm thường. Nàng dám cùng Hoàng đế nói chêm chọc cười, ra đi không từ biệt, Lý Giai Dung thì cả dũng khí nhìn thẳng đối phương cũng không có, đây chính là khác biệt giữa danh viện chân chính và phượng hoàng hoang dã. Hoàng đế nhìn bóng lưng Đỗ Như Yên, lắc đầu bật cười, biểu tình hết sức cưng chiều, lúc nhìn về phía Lý Giai Dung, ánh mắt nháy mắt ngưng kết thành băng: "Tiện nhân Đỗ thị? Làm hỏng nàng? Tiến thêm một bước?" Ông quay lại nhìn về phía Lý Nhiễm, gằn từng chữ: "Xem ra, có rất nhiều chuyện trẫm còn chưa tra rõ, Lý ái khanh ngươi nói có đúng không?" Lý Nhiễm và Lý Tu Điển lập tức quỳ xuống, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Hoàng đế nhìn chằm chằm đỉnh đầu đen nhánh của họ, ánh mắt sâu thẳm. Chân tướng Phàm Ca bị hãm hại, khẳng định không chỉ đơn giản như bề ngoài điều tra được, mà Mẫn Quý phi muốn tiến thêm một bước, là một bước như thế nào đây? Là muốn làm Hoàng hậu, hay là Thái hậu? Bởi vì thân thể càng ngày càng yếu ớt, thái độ của Hoàng đế đối với các Hoàng tử, tần phi đã dần dần từ sủng ái biến thành phòng bị. Nhìn tới nhìn lui, chỉ có Đỗ Hoàng hậu cả đời không con, mẫu tộc thất thế, toàn tâm toàn ý với ông mới là người duy nhất có thể tin tưởng. Nhưng, ông ngay cả một người như vậy, cũng vứt bỏ... __________ (1) Thâm y: trang phục truyền thống của người Hán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT