32.
Nhìn thấy quân lính mang trường kích xông vào tú trang Đạm Yên, Mạnh Trọng lay lay chén trà nóng, chậm rãi nở nụ cười. Đỗ Hoàng hậu chẳng qua mới về Hoàng thành, chưa có địa vị. Nói khó nghe một chút, bà ta chỉ là một ngoại thất không danh không phận, không trong không sạch mà thôi, lấy cái gì để tranh với Lý Phi căn cơ vững chắc, sinh hạ Hoàng tử?
Lý Phi bị thái độ của Hoàng thượng lừa gạt, không thể kịp thời phản kích, hiện tại bà ta đã tỉnh lại, tự nhiên sẽ diệt trừ sạch đám tàn dư nhà họ Đỗ. Mạnh Trọng may mắn ngồi trên con thuyền của nhà họ Lý, đồng thời với việc đối phó huynh muội Đỗ thị, thuận tiện đá Lâm Đạm xuống bùn luôn. Vướng phải tội danh lớn như vậy, lần này gã muốn nhìn xem rốt cuộc Lâm Đạm còn trở mình thế nào được nữa.
Trong phòng kho tú trang Đạm Yên, hai tay Lâm Đạm bị hai tên lính túm chặt, dùng sức áp quỵ xuống đất. Người dẫn đầu cạy mở một cái rương, giọng lạnh lẽo: "Lâm thị, ngươi thật to gan!"
"Cái rương này không phải của chúng ta! Các ngươi gài tang vật hãm hại chúng ta!" Đỗ Như Yên thấy Lâm Đạm bị bắt giữ rồi hết đá lại đạp, biểu tình tức giận. Trong cái rương kia có giấu một đoạn gỗ cây chá, nếu chỉ phát hiện mỗi cái đó không thì không có gì, nhưng hết lần này đến lần khác, bên cạnh nó lại để một cuộn tơ lụa màu vàng sáng.
Cây chá khá giống cây dâu, lá cây có thể chăn tằm, thân cây có thể dùng để chế tạo đồ dùng trong nhà, quan trọng hơn là nó có thể dùng làm thuốc nhuộm. Từ thời Đường tới nay, vải vóc màu vàng sáng của đế vương đều dùng nó nhuộm lên, cho nên thuộc về cống phẩm. Nhưng trước mắt, một đoạn gỗ chá và một cuộn tơ lụa màu vàng sáng lại ẩn úp trong một tú trang nho nhỏ tại dân gian, mà tú trang này còn có quan hệ hàng ngàn hàng vạn tới Đỗ Hoàng hậu, nếu tin tức truyền trở lại Kinh thành, Hoàng đế sẽ nghĩ thế nào? Tín nhiệm với Đỗ Hoàng hậu ông vừa dựng lên, sợ rằng sẽ bị đánh tan toàn bộ.
Đỗ Như Yên trong nháy mắt liền hiểu, náo nhiệt ngày hôm nay không phải vì đối phó Lâm Đạm, mà là vì đối phó dì mình. Nàng đã sớm nói rồi, dì không nên quay trở lại địa phương ăn thịt người đó, không nên dính dáng đến mấy thứ bẩn thỉu này nữa, vì sao dì ấy cứ khăng khăng làm theo ý mình vậy chứ?
Đỗ Như Yên nhanh chóng đỏ hồng đôi mắt, dáng vẻ như sắp khóc.
Giọng Lâm Đạm lại hết sức bình tĩnh: "Yên Nhi chớ khóc, trước đi tìm ca ngươi đã."
Tên lính dẫn đầu cười lạnh: "Tìm ca cái gì? Các ngươi giấu diếm gỗ chá và tơ lụa vàng sáng, đã mắc phải tội mưu nghịch, hôm nay ai cũng đừng mong chạy, nhốt hết vào đại lao đi! Đỗ Như Tùng bên kia cũng có người đi bắt, các ngươi vào tù mà chờ hắn."
Nghe lời này, Đỗ Như Yên nhất thời xụi lơ xuống, Lâm Đạm thoáng cúi đầu, che giấu biểu tình ngoan tuyệt của mình. Việc đã đến nước này, cô cũng không lấy ra được chứng cứ gì chứng minh mình trong sạch, không bằng giết hết đám người này, mang mẹ và hai di nương cùng Thúy Lan chạy trốn. Mấy nữ tử nước Oa cũng mang theo luôn, mấy người họ theo cướp biển xông xáo ngoài khơi, chỗ nào có đảo ở được, họ đều biết rõ ràng. Đi tới mấy đảo nhỏ kia, cách xa sự thống trị của Đại Chu, cô thích làm cái gì thì làm cái đấy, cho dù làm hải tặc, còn hơn bị người hại chết.
Nghĩ thế, trong mắt Lâm Đạm đã nhuộm đầy sát khí, đang chuẩn bị tránh thoát kiềm chế của quân lính, bắt đầu công kích, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Tiêu võ quan, uy phong của ngươi thật to!" Đỗ Như Tùng sải bước đi vào, nhìn thấy Lâm Đạm bị người ấn trên đất, ánh mắt không khỏi lạnh lẽo.
"Đỗ tướng quân ngươi tới rồi. Chúng ta đang định phái người tới quân doanh mời ngươi tới đấy. Lần này tốt lắm, người đã đến đông đủ, không cần làm phiền các huynh đệ vất vả một chuyến." Quân lính họ Tiêu chỉ cái rương trong góc nói: "Đây là đồ của các ngươi đúng không? Cuộn vải này làm cho ai mặc, mời Đỗ tướng quân tự mình tới chỗ Lý đại nhân giải thích đi."
"Không cần đi nha môn, ta bây giờ liền có thể nói cho ngươi, cuộn vải này nhuộm cho di mẫu ta." Đỗ Như Tùng vô cùng muốn rút bội đao ra, chém hai người đang bắt giữ Lâm Đạm thành thịt nát, nhưng gắng gượng kiềm chế. Hắn cắn răng, gắt gao nén chặt lửa giận trong lòng, sau đó kéo em gái lên.
"Ca, ca chớ nói bậy bạ!" Đỗ Như Yên kinh hãi vạn phần hô.
Tiêu võ quan nhếch môi cười dữ tợn, đang chuẩn bị hạ lệnh bắt hết đám nghịch tặc này lại, thì nghe Đỗ Như Tùng chậm rãi nói: "Hoàng thượng đã hạ chỉ, sắc phong di mẫu ta làm Hậu, đại điển sắc phong đến cuối tháng cử hành, cuộn vải này do bà dặn dò Lâm cô nương nhuộm, đang chờ mang vào thành để may phượng bào. Tiêu võ quan nếu thích, cứ việc mang vải đi, sau đó ta sẽ biết một lá thư giải thích với di mẫu."
"Không, không thể nào! Ta chưa từng nghe nói qua việc Hoàng hậu bị phế còn được sắc phong lại! Tuyệt không có khả năng này!" Biểu tình dương dương đắc ý của Tiêu võ quan hoàn toàn bị kinh hoàng thay thế.
"Tùy ngươi thích tin hay không." Đỗ Như Tùng một cước đá văng hai tên lính kia, kéo Lâm Đạm vào ngực mình, vô cùng quý trọng và dè dặt vỗ vỗ sống lưng cô, dùng giọng thấp không nghe nổi nói: "Thật xin lỗi, lần này do ta liên lụy muội. Có ta ở đây, muội không phải sợ."
Lâm Đạm mượn lồng ngực rộng rãi của hắn che giấu sát khí trong mắt, lắc đầu nói: "Ta không sợ."
Đỗ Như Tùng lại vỗ sống lưng cô lần nữa, lúc này mới ôn nhu nói: "Đi, chúng ta trở về." Sau một tay kéo người trong lòng, một tay nâng em gái, từ từ đi ra ngoài. Vừa ra đến trước cửa, hắn quay đầu lại cẩn thận quan sát những quan binh tới đây hôm nay, khắc từng gương mặt của họ vào đáy lòng, chờ ngày sau tính sổ cả thể.
Ánh mắt của hắn không giống như đang nhìn người sống, mà giống như đang nhìn vật chết, khiến cho những quan binh kia đồng loạt rùng mình, không dám ngăn trở bọn họ nữa. Binh lính tới cùng Đỗ Như Tùng làm động tác cắt cổ, nở nụ cười hết sức máu tanh.
Chờ bọn họ đi rồi, một quân lính há miệng run rẩy: "Tiêu võ quan, phế hậu thật sự phục chức sao?"
"Nhất định là Đỗ Như Tùng sử dụng kế hoãn binh!" Tiêu võ quan cắn răng nghiến lợi mở miệng, cũng không dám nhắc lại chuyện bắt người nữa, khoát tay nói: "Chúng ta hôm nay tạm thời trở về, chờ xác định tin tức rồi nói sau."
"Nếu tin tức là thật, chúng ta nên làm gì?"
Vấn đề này làm Tiêu võ quan sắc mặt trắng bệch, can đảm sắp nứt. Ánh mắt gã không ngừng biến ảo, cuối cùng cười gằn nói: "Vậy chúng ta liền khai kẻ chủ mưu ra, đã chết thì phải cùng chết!"
Nhìn thấy Đỗ Như Tùng dẫn Lâm Đạm và Đỗ Như Yên hoàn hảo không sứt mẻ gì đi ra, Mạnh Trọng mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng không cảm thấy họ có thể tránh khỏi kiếp này. Mưu nghịch là tội tru di cửu tộc, ngay cả Đỗ Hoàng hậu cũng không chạy khỏi, huống chi là mấy con cá nho nhỏ.
Nhưng mà ngay tại lúc này, Đỗ Như Tùng và Lâm Đạm không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh băng giống nhau như đúc nhìn về phía gã, khiến nụ cười bên khóe miệng gã trở nên cứng ngắc. Gã không cẩn thận làm đổ ấm trà, cổ tay bị phỏng, lập tức lui về sau mấy bước, tránh khỏi tầm mắt hai người, tim đập thình thịch.
Đỗ Như Tùng là kẻ từ trong mưa máu gió tanh giết ra ngoài, khí thế cường hãn không có gì lạ cả, ấy vậy mà Lâm Đạm cũng không hề kém hơn hắn chút nào, cỗ sát khí đậm đặc như hóa thành chất lỏng thấm ra ngoài, tựa địa ngục tu la, khiến người ta nghẹt thở. Lâm Đạm tuyệt không hề đơn giản như vẻ bề ngoài! Nghĩ đến đây, trong lòng Mạnh Trọng dâng lên một cảm giác bất thường.
Sau khi lên xe ngựa, Đỗ Như Yên mới dùng giọng lí nhí hỏi: "Ca, di mẫu thật sự được sắc phong làm Hoàng hậu?"
"Thật, ca vừa nhận được thư của dì, không qua mấy ngày, tin tức sẽ truyền tới Lâm An phủ." Đỗ Như Tùng rót một chén trà nóng cho Lâm Đạm, giọng êm ái: "Đạm Nhi, uống hớp nước an ủi nào."
"Cảm ơn, ta không bị dọa sợ." Lâm Đạm thuận thế đưa chén trà cho Đỗ Như Yên.
Đỗ Như Yên vội vàng hớp một ngụm, khâm phục nói: "Đạm Đạm, ngươi không sợ chút nào à? Nếu chúng ta thật sự bị bắt lại, thì chính là tội lớn tru di cửu tộc đó!"
"Sợ cái gì, cùng lắm giết sạch đám người đó, rồi chúng ta ngồi thuyền ra biển làm hải tặc. Mẹ ta có đường dây chế tạo vũ khí khôi giáp, ca nguwoi có thể thông qua trại lính lấy thuyền chiến, ta hơi có chút võ lực, ngươi giỏi làm ăn, có thể giúp chúng ta thủ tiêu tang vật. Ra đến biển, chúng ta muốn làm gì thì làm cái đó, muốn cướp bao nhiêu tiền tài thì cướp bấy nhiêu tiền tài, cuộc sống chẳng khổ sở hơn bây giờ được đâu." Lâm Đạm vừa nói vừa toát ra thần thái hướng tới, tựa như không thể đại khai sát giới rồi trở thành tội phạm là chuyện đáng tiếc cỡ nào.
Đỗ Như Yên nghe ngây người, chén trà trong tay 'bang' một tiếng rơi trên đệm.
Đỗ Như Tùng đầu tiên ngẩn người, sau đó che mặt cười không thành tiếng. Hắn sớm nên nghĩ đến, Đạm Nhi trong trường hợp nào cũng có thể nghĩ ra phương pháp sinh tồn. Cô là cô nương hung hãn nhất nước Đại Chu, không có một trong.
"Đạm Nhi, sao muội lại đáng yêu như vậy?" Nhìn thấy hình dáng nhỏ nghiêm trang của Lâm Đạm, Đỗ Như Tùng từ cười không thành tiếng thành cười to.
Đỗ Như Yên cũng phì cười, sợ hãi trước đó đã hoàn toàn tan thành mây khói. Nàng sớm nên nghĩ tới, chỉ cần có Đạm Đạm ở đây, nàng căn bản không phải lo âu bất kỳ chuyện gì, bởi Đạm Đạm luôn nghĩ ra được phương pháp giải quyết. Làm hải tặc? Làm hải tặc có thể ngang dọc tứ hải, hoành hành không cố kỵ, sảng khoái hơn bây giờ nhiều nha!
Đoàn người về đến nhà, Đỗ Như Tùng xuống xe trước, sau đó xoay người, không nói lời nào vươn hai tay vào trong ôm dưới nách Lâm Đạm, bế cô xuống. Vóc người hắn vốn hết sức cao lớn, khoảng thời gian này chinh chiến tứ phương, trải qua nhiều lần rèn luyện, giờ còn cường tráng hơn nữa, mà Lâm Đạm lại di truyền vóc người lùn tè của Lâm Đại Phúc, qua mười lăm tuổi thì không thể cao lên nổi nữa.
Hiện tại cô được Đỗ Như Tùng ôm trên tay, giống như ôm một cô nhóc con, chân đạp đạp trên không trung mấy lần mới khó khăn lắm chạm được xuống đất. Đỗ Như Yên nhìn thấy bộ dạng tức cười của cô, che miệng lại cười trộm. Vạn không ngờ tới Đạm Đạm không sợ thần không sợ quỷ cũng có thời điểm chật vật thế này.
Trương Huệ ra cửa đón con gái biểu tình hơi sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Như Tùng không khỏi mang theo mấy phần nghiên cứu. Người này hết lòng thương yêu con gái nhỏ như vậy, chẳng lẽ coi trọng con bé? Ai nha, cái này không thể được, con gái phải cưới rể về nhà, không thể để nó bị quyền quý cướp đi!
Nghĩ tới đây, bà lập tức tìm một cái cớ kéo con gái vào phòng, dùng sức đóng sầm cửa lại.
Ba ngày sau, tin tức Đỗ Hoàng hậu phế rồi lại lập rốt cuộc truyền tới Lâm An phủ, huynh muội họ Đỗ nhất thời trở thành nhân vật quyền thế nhất tại địa phương, quân lính tới lục soát tú trang Đạm Yên trước đó đều bị bắt lại, do Đỗ Như Tùng thẩm vấn, dụng hình tàn khốc. Có vài người không thể chịu đựng nổi, chết ở trong tù, có vài người tùy tiện liên lụy, kéo rất nhiều đồng liêu xuống nước, khiến mọi việc càng thêm khó bề phân biệt.
Cũng không biết Đỗ Hoàng hậu nói với Hoàng đế thế nào, Hoàng đế lại phái đại thân đắc lực nhất bên người ông tới điều tra chuyện này, khiến quan trường Lâm An phủ lần nữa nghênh đón một lần thay máu. May mắn tay chân Mạnh Trọng và nhà họ Lý khá sạch sẽ, mấy con dê thế tội bị đẩy ra miệng rất chặt, không khai bọn họ ra. Nhưng Hoàng đế không phải kẻ ngu ngốc, nhận được tin tức thì hung hăng nhớ bọn họ một khoản.
33.
Từ khi Đỗ Hoàng hậu leo lên phượng vị một lần nữa, việc làm ăn của Lâm Đạm càng ngày càng lớn, dưới tay chiêu mộ rất nhiều tú nương và chức nữ, hơn nữa đều là nhân tài đứng đầu khu vực Chiết Giang, lại xây một phường dệt vải kích thước khổng lồ, trừ kỹ thuật chuế cẩm không truyền ra ngoài, dần dần sờ thấu kỹ thuật dệt các loại vải lăng la tơ lụa gấm Tứ Xuyên vân vân.
Mạnh Trọng dưới sự cạn tào ráo máng của cô cực kỳ chật vật, tú nương và chức nữ liên tục bị đào đi, việc làm ăn của cửa hàng càng ngày càng ảm đạm.
Cùng lúc đó, thân thể Hoàng đế càng ngày càng suy yếu, thường thường bệnh tới một hai tháng liền không rời giường được. Lòng đa nghi của ông càng ngày càng nặng, rất ít khi để phi tần hậu cung hay Hoàng tử, Công chúa tới thăm, một khi ngã bệnh liền không cho bất kỳ ai tới gần, ngay cả thái giám tâm phúc cũng không được. Chỉ có Đỗ Hoàng hậu mới có thể canh giữ bên mép giường bầu bạn với ông, các loại chính vụ chất đống cũng giao cho bà xử lý toàn bộ. Triều thần mới đầu còn thấy không hợp lễ nghi, khuyên nhủ thậm chí vạch tội Đỗ Hoàng hậu mấy lần, đợi Đỗ Hoàng hậu quả thật buông tay bỏ mặc, triều đình đại loạn, họ mới không thể không tiếp nhận sự sắp xếp này.
Hoàng đế bệnh nặng, Đỗ Hoàng hậu liền bồi bạn bên cạnh, thay mặt xử lý chính vụ; Hoàng đế khỏi bệnh, bà lập tức khóa mình trong đạo quan không hỏi thế sự. Lâu dần, Hoàng đế đối với bà nói gì nghe nấy, tin tưởng không nghi ngờ, triều thần cũng đã quen với việc có bóng hình bà sau bức rèm lúc nghị chính. Sau khi bà được sắc phong chưa từng nâng đỡ nhà họ Đỗ, cũng chưa từng trả thù người đã chà đạp mình, nhưng lặng yên không một tiếng động, từng chút từng chút một, thấm dần thế lực của mình vào trong hoàng quyền.
Khác với Đỗ Hoàng hậu ngồi vững trên thuyền câu cá, chúng tần phi đã có con cái như dự cảm được đại hạn của Hoàng đế sắp buông xuống, bắt đầu minh tranh ám đấu với nhau. Chư vị Hoàng tử được ủng hộ, tranh nhau ra mặt trên triều đường. Nhìn bọn họ đấu tới đấu lui như quạ, tấm lòng cha hiền của Hoàng đế đối với họ cũng từ đây tan biến.
Có một ngày, Đại Hoàng tử trên đường hành quân bị đâm, mù một con mắt, thích khách bị bắt khai ra chủ mưu là Tam Hoàng tử. Tam Hoàng tử không phục, tới Ngự thư phòng kể lể oan khuất, thuận thế tiết lộ ra hai anh em Nhị Hoàng tử, Tứ Hoàng tử bán quan bán tước, kéo bè kết cánh. Mấy Hoàng tử lập tức đứng ra phản kích, các loại âm mưu đấu đá, ngươi lừa ta gạt ẩn dưới dòng nước ngầm trong chốc lát lộ cả ra ngoài.
Triều đình loạn thành một nồi cháo, Hoàng đế quá mức mệt mỏi, lần nữa ngã bệnh, lần bệnh này kéo dài bốn năm tháng, mà Đỗ Hoàng hậu không thể không rời khỏi đạo quan, tới Ngự thư phòng hỗ trợ xử lý triều chính. Mới đầu, bà còn treo bức rèm, tách biệt mình và triều thần, về sau, bức rèm kia càng ngày càng thấy cản trở, bà dứt khoát bỏ nó luôn, thoải mái gặp mặt với triều thần. Đóa mạn châu sa hoa trên mi tâm bà đẹp đến quá mức ác liệt, đẹp đến ma mị, khiến triều thần nào nhìn quá lâu sẽ thấy chèn ép, ngay cả lớn tiếng thở mạnh cũng không dám.
Hình tượng bà uy nghiêm lãnh đạm, anh minh thần võ, nói một không hai dần dần dựng lên trong lòng bá quan văn võ.
Lại qua mấy tháng, Kinh đô bộc phát dịch thương hàn (1) trên quy mô lớn, trừ Đại Hoàng tử đóng cửa không ra, các Hoàng tử trưởng thành có bốn người mắc loại bệnh này. Hoàng hậu dùng thủ đoạn sấm sét cách ly các bệnh nhân, lại phái thái y cả đêm nghiên cứu ra thuốc chữa thương hàn, khống chế tai họa trong phạm vi nhỏ nhất.
Bà cũng không nhúng tay vào quá trình chữa trị của bốn vị Hoàng tử, mà đưa mẫu phi của họ ra khỏi cung, tự thân tự lực chăm sóc. Vì bảo vệ Hoàng đế, bà còn đóng chặt cửa điện Dưỡng Tâm, dẫu sao thân thể Hoàng đế đang càng ngày càng yếu ớt, một chút xíu cảm mạo cũng có thể lấy mạng ông, huống chi là thương hàn?
Thật bất hạnh, bốn vị Hoàng tử đều không chống đỡ nổi, chúng tần phi bi thương đau đớn, chạy tới điện Dưỡng Tâm cầu kiến Hoàng đế, bị Hoàng hậu ngăn trở liền khóc lớn náo loạn, nói thẳng đối phương có âm mưu phản nghịch. Hoàng đế không những không cảm thấy hành động của Hoàng hậu có gì không ổn, còn cảm thấy hết sức yên tâm. Nếu không có Hoàng hậu bảo vệ, ông chỉ sợ sớm đã lâm bệnh nặng, mà đám đàn bà này không những không thông cảm cho ông, quan tâm ông, còn chạy tới quấy rầy việc tĩnh dưỡng của ông, đơn giản là vì có dị tâm (2)!
Nghĩ tới đây, Hoàng đế lập tức phái thị vệ đuổi đám người không có phận sự đi, chỉ cho phép Hoàng hậu ra vào điện Dưỡng Tâm, còn giao quyền chỉ huy Ngự lâm quân vào tay Hoàng hậu.
Mấy tháng sau, tình hình bệnh dịch dần dần được khống chế, thân thể Hoàng đế cũng từng bước chuyển biến tốt. Hoàng hậu lập tức trả chính vụ cho ông, mình thì trở về đạo quan tu hành. Lại qua mấy ngày nữa, Hoàng đế đã buông lỏng cảnh giác, cho đòi Thất Hoàng tử quỳ ngoài điện Dưỡng Tâm xin cầu kiến đã lâu vào nói chuyện. Sau khi hai cha con từ biệt không lâu, Hoàng đế lần nữa bị bệnh, thái y bắt mạch xong run lẩy bẩy quỳ xuống, cứ dập đầu mãi, không dám nói lời nào.
Nửa tháng sau, Hoàng đế mắc phải thương hàn đã gầy đến không còn hình người, bất kể dùng loại thuốc gì cũng không thấy có hiệu quả. Ông kéo tay Hoàng hậu yên lặng rơi lệ, trong lòng vừa hối hận vừa xấu hổ, càng hận Thất Hoàng tử tới thấu xương. Từ đó, Đại Hoàng tử mù một con mắt, Tam Hoàng tử và Bát Hoàng tử bị cách chức làm thứ dân, Nhị Hoàng tử, Tứ Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử, Lục Hoàng tử tất cả bị bệnh qua đời, Thất Hoàng tử bị chán ghét mà vứt bỏ, trong số các Hoàng tử chỉ còn lại Cửu Hoàng tử mới năm tuổi có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế.
Nhìn cục diện trước mắt hỏng bét, Hoàng đế hối tiếc thế nào nữa cũng không kịp rồi, chỉ có thể vội vã sắp xếp việc hậu sự. Ông gọi bốn đại thần nội các tới mép giường, lập di chiếu, lại lệnh Đỗ Hoàng hậu thay mặt nhiếp chính, tấn thăng Lý Phi thành Hoàng quý phi.
Ông không tin tưởng thần tử của mình, cũng không tín nhiệm nữ nhân của mình, nhưng tin tưởng Đỗ Hoàng hậu không hề nghi ngờ, bởi vì bà không có mẫu tộc để dựa vào, cũng không có con cháu của mình, trừ phụ tá Cửu Hoàng tử thật tốt, bà không còn đường sống nào khác.
Sắp xếp xong hết thảy những thứ này, Hoàng đế cuối cùng không cam lòng nhắm hai mắt, Cửu Hoàng tử năm tuổi lên ngôi làm Đế, đại xá thiên hạ. Đỗ Hoàng hậu được tôn làm Đông Thái hậu, buông rèm chấp chính, Lý Mẫn được tôn làm Tây Thái hậu, phụ trách chăm sóc cuộc sống thường ngày của tiểu Hoàng đế, trong tay không có bất kỳ thực quyền gì.
Lý Mẫn là một người phụ nữa rất có dã tâm, tự nhiên rất bất mãn với chuyện này, liên tục cổ động quan viên vạch tội Đỗ Phàm Ca, mệnh nhà họ Lý cổ động mời chào triều thần cho mình sử dụng. Nhưng thật đáng tiếc, uy tín của Đỗ Phàm Ca đã sớm dựng lên vững chãi trong lòng văn võ bá quan, mà Hoàng đế vì phòng ngoại thích chuyên quyền, đã sớm loại người nhà họ Lý ra khỏi trung tâm quyền lực. Bọn họ nháo một phen, chẳng qua chỉ cho người ngoài thấy dã tâm của mình, bị bọn họ cười nhạo đủ điều, ngoài ra không có chút tác dụng nào.
Sau khi an táng Hoàng đế vào Hoàng lăng, lễ đăng cơ đang khẩn trương chuẩn bị, để may thêu lễ phục cho tiểu Hoàng đế và hai vị Thái hậu, quan phủ Nội vụ bắt đầu tuyển chọn các tú nương kỹ thuật đứng đầu cả nước, tăng cường mua sắm lăng la tơ lụa.
Tô Hàng từ xưa đến nay có danh hiệu đẹp "tang tàm chi hương" (quê hương của tằm dâu), tất nhiên là lựa chọn hàng đầu, huống chi anh ruột của Tây Thái hậu là Tuần phủ tỉnh Chiết Giang, tú nương và vải vóc do ông ta tiến cống, đây là một ân huệ phủ Nội vụ thuận tay đưa cho. Ngày tuyển chọn, tú nương đứng đầu toàn Tô Hàng tất cả tề tụ một nơi, biểu diễn tác phẩm tốt nhất của mình, do mấy quan viên tiến hành đánh giá.
Mạnh Tư hồi lâu chưa xuất hiện trước mặt mọi người cũng tới, đang dè dặt đặt một bức thêu lên bàn. Lý Tu Điển đứng một bên nhìn nàng, trong mắt đầy tự hào (3).
"Kết cấu tinh xảo, kỹ thuật khéo léo, rất tốt." Một quan viên nhìn Lý Tu Điển một chút, lúc này gật đầu khen ngợi.
"Kỹ thuật thêu đúng là khéo léo, nhưng không coi là tốt nhất. Tác phẩm tương tự có đến mấy bức, nếu không thể làm ra tác phẩm nổi bật hẳn (4), sao có tư cách thêu chế long bào và phượng bào được?" Một quan viên khác nhìn về phía Đỗ Như Yên, há mồm phủ định. Hai vị Thái hậu còn chưa thật sự đấu đá, quan viên bên dưới đã phân đội xong rồi.
Mạnh Tư khẽ mỉm cười, sau đó thoải mái đi lên trước, xoay bức thêu hình tròn một vòng.
Mọi người trong sân nhất thời phát ra tiếng hít không khí. Chỉ thấy mặt trên của bức thêu là một vị nữ sĩ đang trang điểm trước gương, từng sợi tóc một có thể thấy rõ ràng, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần trông rất sống động, dưới áo lụa lộ ra chút màu da, tựa như thực sự mang theo nhiệt độ cơ thể vậy. Đây nào phải một bức họa, đây rõ ràng là một cánh cửa sổ, để mọi người thông qua nó theo dõi từng hành động cử chỉ của nữ tử này.
Kỹ thuật hội họa và thêu thùa sinh động đã làm người ta hết sức thán phục, mà càng hay hơn chính là, mặt sau bức tranh thêu cũng là cảnh tượng và nhân vật giống nhau, song góc nhìn thì không giống. Nử tử vốn đối mặt với mọi người bỗng biến thành đưa lưng về phía mọi người, chỉ có thể thông qua chiếc gương trong tay nàng mà mơ hồ thấy ngũ quan xinh đẹp ấy.
Một bức tranh thêu có hai mặt, mà hình vẽ hai mặt còn không giống nhau, loại phương pháp thêu này ở nước Đại Chu đúng là trước nay chưa từng thấy.
Khi tất cả mọi người còn đang ngây người, một tú nương lâu năm kinh hô: "Ta nhớ ra rồi, đây là thêu hai mặt đã sớm thất truyền, còn là thêu hai mặt hai hình khó nhất trong đó nữa! Ta từng thấy qua trong một cuốn sách cổ, vốn tưởng rằng đây là truyền thuyết, không ngờ thật sự có người làm được! Ta nghiên cứu cả đời đều không thể khôi phục kỹ thuật này, Mạnh tú nương lại làm được! Nàng năm nay mới bao nhiêu tuổi? Quá tuyệt vời! Đúng là hậu sinh khả úy!"
Lão tú nương vòng quanh bàn đi tới đi lui, hình dáng kích động khó nhịn.
Quan viên ủng hộ Tây Thái hậu lập tức nói: "Tiền đại nhân, đây chính là thêu hai mặt trong truyền thuyết, nếu bàn về kỹ thuật thêu, mọi người tại đây ai có thể thắng nổi Mạnh tú nương? Nếu cả nàng còn không thể trúng tuyển, ta không biết nên chọn người nào nữa."
Tiền đại nhân vuốt râu một cái, nhất thời không nói. Các quan viên còn lại thấy cục diện đã rõ ràng, lúc này mới há mồm phụ họa: "Đúng vậy, kỹ thuật thêu của Mạnh tú nương quả thực quá tốt, không chọn nàng thì chọn ai? Ta thấy chuyện này cứ quyết định vậy đi."
Các tú nương còn lại ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, nhưng không một ai đứng ra phản đối. Tú nương đã trình lên tác phẩm yên lặng rút đi, tú nương chưa trình tác phẩm lẳng lặng giấu bọc trong ngực ra sau lưng, khá tự ti mặc cảm.
Thấy tình cảnh này, Mạnh Tư âm thầm cắn môi, tâm tình kích động. Trải qua chuyện này, nàng nhất định có thể đoạt lại danh tiếng đệ nhất tú nương Chiết Giang, đợi ngày sau nàng thêu xong long bào và phượng bào, sợ rằng danh hiệu đệ nhất tú nương Đại Chu cũng có thể bỏ vào túi. Sau khi vào cung, nàng sẽ phục vụ Tây Thái hậu cho tốt, lấy được hảo cảm của đối phương, để bà đồng ý hôn sự giữa mình và Lý công tử. Đến lúc đó, hết thảy khá hơn, tú trang Mạnh thị có thể giống trước đây vậy, độc bá thị trường dệt may Chiết Giang, thậm chí toàn bộ nước Đại Chu.
Nghĩ tới đây, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Đạm, lộ ra một nụ cười kiêu ngạo hiếm thấy.
Lâm Đạm không hề nhìn nàng lấy một cái, chỉ sai người mang một bức bình phong cao đến nửa trượng đang dùng vải đen che lại vào trong sảnh, từ từ mở miệng: "Lâm Đạm của tú trang Đạm Yên tới tham gia tuyển chọn, xin chư vị đại nhân xem qua."

34.
Thắng bại đã sớm thấy rõ, người cần thể diện đều lần lượt yên lặng thu lại tác phẩm của mình, không một tiếng động rời đi, nào còn ai chủ động đưa mặt lên cho người ta đánh? Vị Lâm tú nương này quá mức tự phụ hay là bí quá hóa rồ (1) rồi? Mọi người đều biết, thêu hai mặt là loại phương pháp thêu đặc biệt nhất, thâm ảo nhất trong tất cả các loại phương pháp thêu, nếu có thể nắm giữ nó, các kỹ thuật thêu khác không đáng nhắc tới. Mạnh Tư có thể vận dụng thêu hai mặt tới trình độ xuất thần nhập hóa thế này, cho dù Lâm Đạm tinh thông đủ loại phương pháp thêu, cũng tuyệt không phải đối thủ của nàng.
Một điểm này, các tú nương tại đây đều biết, vì vậy ánh mắt nhìn về phía Lâm Đạm cũng mang theo một ít thương hại. Có người muốn khuyên cô biết khó mà lui, có người muốn khuyên cô chớ có cậy mạnh, có người muốn khuyên cô bình tĩnh tiếp nhận thất bại của mình. Nhưng phía trên có rất nhiều quan viên đang ngồi, các nàng dù lời muốn nói chất đầy bụng, lúc này không dám há mồm.
Mạnh Trọng che miệng cười khẽ, mắt lộ ra khinh miệt.
Lý Tu Điển nhăn mày nhìn Lâm Đạm một cái, lại nhìn về phía Đỗ Như Tùng đang đứng nhìn đối phương ôn nhu chăm chú cách đó không xa, trong lòng có chút không vui: "Nếu đã thế, Lâm tú nương hãy kéo tấm vải che xuống, để chúng ta mở rộng tầm mắt đi." Hắn ta không khỏi châm chọc nói.
Lâm Đạm chắp tay đáp, sau đó vén vải đen lên.
"Đây, đây là khổng tước năm màu trong truyền thuyết?!" Tiền đại nhân lỡ miệng hô.
Dư đại nhân ngay cả trà nóng trong tay cũng quên uống, lộ ra biểu tình trố mắt nghẹn họng.
Chỉ thấy trên tấm bình phong cao nửa trượng thêu một con khổng tước năm màu to như thật đậu trên đầu cành. Lông đuôi hoa lệ của nó tản ra tự nhiên, cái cổ thon dài hơi lệch, lộ ra ánh mắt trong vắt có thần. Lông đuôi kia mới nhìn thì là màu xanh lá cây, nhìn nữa lại lộ ra màu đỏ, đổi một góc nhìn lại thấy cam nhạt, tím nhạt và lam nhạt nổi lên. Tất cả màu sắc biến ảo tựa lưu quang, sáng lạn đến tận cùng, hoa mỹ tới cực điểm. Lông chim trên người nó một cây chồng lên một cây, một cây xen với một cây, không hề hỗn loạn chút nào. Hay hơn chính là ánh mắt của nó, bên trong lóe lên ánh sáng như ánh sao, tựa như nháy mắt sau có thể sống lại, sau đó nghiêng cổ một cái, xòe lông đuôi, bay lên trên trời.
Mọi người bị bức tranh thêu trông rất sống động, linh khí bức người trấn trụ, thật lâu không nói ra lời.
"Hừ, hoa mỹ nữa thì sao, cũng chỉ là thêu một mặt thông thường mà thôi, trên phương diện kỹ thuật thêu khó mà so sánh với Mạnh cô nương." Lý Tu Điển nặng nề đặt chén trà xuống, lạnh giọng mở miệng.
"Đúng đúng đúng, chúng ta tới tìm tú nương có kỹ thuật thêu tốt nhất, chứ không phải tú nương có khả năng hội họa tốt nhất." Mấy vị quan viên lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng phụ họa.
Lâm Đạm không nói câu nào, yên lặng quay bức thêu một vòng.
Mọi người đột nhiên đứng lên, sợ đến liên tục hít khí lạnh.
Lão tú nương lúc trước kinh hô: "Bức thêu này là thêu hai mặt, hơn nữa cũng là thêu hai mặt hai hình khác nhau! Kỳ diệu, hôm nay thật kỳ diệu!"
Hóa ra phía sau tấm vải ấy, cũng thêu một bức tranh khổng tước, lối đứng giống nhau như đúc, lớn nhỏ giống nhau như đúc, chẳng qua màu sắc của lông chim lại là thuần trắng, giống như tuyết vậy, nhưng lại mơ hồ lóe lên ánh sáng năm màu nhàn nhạt. Nếu con khổng tước phía trước đẹp đến hoa lệ, đẹp đến yêu dị, thì con phía sau đẹp yên tĩnh, đẹp thánh khiết, hai loại vẻ đẹp đều thu hút ánh mắt, rung động lòng người như nhau.
Dưới loại trình độ cao siêu này, bức 《 Thị nữ soi gương trang điểm 》 của Mạnh Tư tỏ ra bình thường không có gì lạ, ảm đạm không ánh sáng.
Các quan viên qua lại kiểm tra hai bức thêu, trong lòng đã có câu trả lời. Tiền đại nhân chậm rãi vỗ tay, từ từ nói: "Tốt lắm, tú nương đệ nhất Chiết Giang quả nhiên danh bất hư truyền! Vậy tú nương ngự dụng chính là..."
"Chậm đã!" Mạnh Trọng hung hăng đập chén trà trên bàn, lạnh lùng nói: "Thêu hai mặt là tuyệt kỹ gia truyền của nhà họ Mạnh, tại sao Lâm cô nương lại học được? Theo ta biết, tổ tiên Lâm cô nương là mã tặc đúng chứ? Lâm cô nương, hôm nay nếu ngươi không thể cho ta câu trả lời, ta muốn tố cáo ngươi tội ăn trộm (2)!"
Tại khu vực Chiết Giang, kỹ thuật thêu đều tới từ truyền thừa của gia tộc, được dân bản xứ rất xem trọng. Tổ tiên nhà ai có kỹ thuật thêu, thì chỉ dạy cho con dâu, không dạy cho con gái, bởi vì con gái sớm muộn sẽ lập gia đình, có thể làm lộ tuyệt kỹ gia truyền ra ngoài, mà con dâu là người trong nhà, học được là có thể truyền thừa xuống một đời lại một đời. Dưới sự ảnh hưởng của không khí này, tú nương ở Chiết Giang rất căm ghét hành vi học kỹ thuật thêu của người khác, nếu tố cáo lên quan phủ, chắc chắn phải ăn cơm tù.
Nhà họ Mạnh xưa nay là thế gia dệt may, lời nói của Mạnh Trọng dễ dàng đạt được tin tưởng của người khác hơn, kết hợp với biểu tình ủy khuất của Mạnh Tư, độ đáng tin cậy còn gia tăng hơn nhiều. Nhìn lại Lâm Đạm, một cô nương xuất thân mã tặc, tuyệt kỹ bực này cô học ở đâu ra?
Một quan viên lập tức vỗ bàn, nghiêm nghị truy hỏi: "Lâm tú nương, ngươi còn không mau khai báo thành thật? Kỹ thuật thêu gia truyền của nhà họ Mạnh, ngươi rốt cuộc học được thế nào?"
Đỗ Như Tùng tiến lên một bước, cười lạnh nói: "Vị đại nhân này uy phong thật to, tra cũng thèm tra đã ụp tội danh lên đầu Lâm cô nương. Trong sách cổ có từng ghi lại xuất xứ của thêu hai mặt, tỏ rõ nó là tuyệt kỹ của nhà họ Mạnh chưa? Nếu không có, nhà họ Mạnh làm thế nào để chứng minh của bọn họ mới là chính thống, mà không phải tình cờ có được? Nếu bọn họ sớm có tuyệt kỹ này, vì sao năm sáu đời truyền xuống không có lấy một người sử dụng? Điểm khả nghi còn chưa tra rõ, ai cho ngươi qua loa kết án!"
Lời của hắn vừa dứt, binh lính canh bên ngoài đồng loạt đi tới, nắm tay đặt trên chuôi đao, dường như một lời không hợp sẽ lập tức đại khai sát giới.
Hiện tại Đỗ Như Tùng đã sớm thăng chức thành Thủy sư phó Đề đốc, trong quân đội nói một không hai, ngay cả Hứa Đề đốc nhìn thấy hắn cũng phải tránh lui ba bước, há phải người mà một quan viên phủ Nội vụ nhỏ như hạt mè có thể chống lại? Cho dù Lý Nhiễm tự thân tới, Đỗ Như Tùng cũng hoàn toàn không cần cho ông ta mặt mũi.
Quan viên kia sợ tới mặt mũi trắng bệch, ánh mắt lóe lên, môi phát run, thật lâu không dám nói lời nào.
Lý Tu Điển nháy mắt với Mạnh Trọng, Mạnh Trọng lập tức phái người đi mang mẫu thêu trong nhà tới, mở ra để mọi người truyền tay nhìn. Chỉ thấy quyển sách mẫu thêu ấy đã cũ kĩ vàng ố, trang bìa phân tán, bên trên có kém theo lời trăn trối của lão tổ nhà họ Mạnh với con cháu đời sau, cuối sách còn ghi lại danh sách các tú nương kiệt xuất của nhà họ Mạnh, có thể thấy quả thật đã truyền thừa mấy trăm năm.
Mạnh Tư gạt nước mắt, bi thương nói: "Mặc dù quyển mẫu thêu này truyền thừa ở nhà ta mấy đời, nhưng bởi phương pháp thêu này quá khó, lại thiếu sót mấy tờ quan trọng nhất, từ đó về sau không ai học được nữa. Ta cũng phải nghiên cứu nó từ nhỏ mới có thể học thấu." Thật ra quyển mẫu thêu trước mắt này do Mạnh Trọng bắt chước, cố ý cắt bỏ mấy tờ quan trọng nhất, tránh để cho người trộm đi. Bản gốc được gã cất giấu ở nơi nào đó, ngay cả Mạnh Tư cũng không biết địa điểm cụ thể.
Mọi người thấy mẫu thêu, đối với huynh muội nhà họ Mạnh rất tin không nghi ngờ.
"Lâm cô nương, ngươi còn lời gì để nói?" Lý Tu Điển cười lạnh nói.
Đỗ Như Tùng bảo vệ Lâm Đạm sau lưng, đang chuẩn bị tranh luận, lại thấy cô cầm kéo lên, xoành xoạch cắt mấy đường chỉ tại bức tranh thêu của mình và bức tranh thêu của Mạnh Tư, từ từ nói: "Ta không có gì để nói. Phương pháp thêu của hai người rốt cuộc có giống nhau hay không, các ngươi xem qua liền biết."
Muốn biết được hai loại phương pháp thêu có phải cùng một gốc hay không, cắt chỉ thêu ra kiểm tra dấu hạ kim là phương pháp nhanh nhất. Ở đây có rất nhiều tú nương lão làng, bằng vào kinh nghiệm và nhãn lực của họ, tuyệt đối sẽ không nhận sai.
Đỗ Như Tùng lập tức ngoắc tay nói: "Xin phiền chư vị tú nương kiểm tra dấu vết lỗ kim, dĩ nhiên, Mạnh cô nương nếu không yên tâm, cũng có thể tự mình tới xem."
"Xin mời." Lâm Đạm đưa cánh tay ra, làm một động tác xin cứ tự nhiên.
"Đi kiểm tra!" Lý Tu Điển thấy hai người họ bình tĩnh tới vậy, trong lòng có chút bất an. Nhưng việc đã tới nước này, hắn ta không được phép lùi bước, chỉ có thể tiếp tục đi tới.
Các vị tú nương đã sớm không kịp đợi, vội vàng xúm lại xem xét, kiểm tra như đói như khát. Nếu có thể thăm dò quy luật hạ kim, liền có thể lĩnh ngộ thêm về con đường thêu hai mặt, các nàng sao có thể không kích động?
Mạnh Trọng vạn không ngờ tới Lâm Đạm dùng chiêu này, giận đến mặt xanh lét, nhưng không dám nói ra nửa chữ "không". Mạnh Tư nhìn tác phẩm bị tàn phá của mình, lại nhìn các tú nương đang định học trộm kỹ thuật thêu hai mặt, trong mắt không khỏi lộ ra mấy phần hận ý. Tại sao Lâm Đạm cứ phải đối nghịch với mình cơ chứ? Rõ ràng là nhà họ Lâm có lỗi với nhà họ Mạnh trước mà?
Các vị tú nương nhìn ước chừng nửa giờ mới dưới sự rầy la của Lý Tu Điển mà lui ra, "Nhìn đủ chưa? Hai loại phương pháp thêu này có cùng gốc hay không?"
Lão tú nương kiến thức rộng rãi kia tiến lên một bước, chắc chắn nói: "Hồi bẩm Lý công tử, hai loại phương pháp thêu này khác hẳn nhau, không phải chung một gốc."
Lý Tu Điển không nói chuyện, Mạnh Trọng nghiến răng nghiến lợi, "Làm sao có thể? Chẳng lẽ thiên hạ còn có hai loại thêu hai mặt sao?"
Đỗ Như Yên đẩy đám người ra tiến lên trước, hổn hển mắng: "Ngươi kiến thức nông cạn thì thôi, lại còn coi người khác là kẻ ngu? Kỹ thuật thêu hai mặt của Mạnh Tư học trộm được từ nơi nào ta không biết, ta chỉ biết kỹ thuật thêu hai mặt của Đạm Đạm nhà ta tham khảo từ kỹ thuật dệt lụa hoa hai mặt tây trận, bằng vào đầu óc thông tuệ và tay nghề khéo léo của nàng, từng bước từng bước nghiên cứu ra! Đạm Đạm chính là thông minh hơn Mạnh Tư, không cần mẫu thêu cũng có thể tự học thành tài; Đạm Đạm chính là lợi hại hơn Mạnh Tư, không cần quá nhiều năm tháng luyện tập cũng vượt qua nàng ta về mặt kỹ thuật thêu, các ngươi không phục thì làm sao? Mạnh Tư tự mình ngu xuẩn vô năng, không chịu thua, lúc này mới đẩy hết lỗi lầm lên đầu Đạm Đạm nhà ta, quá con mẹ nó mặt dày vô sỉ!"
Mạnh Trọng không dám đắc tội huynh muội nhà họ Đỗ, lại không tìm ra được lời phản bác, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Mạnh Tư, hỏi: "Tư Tư, muội có thấy rõ không? Phương pháp thêu của hai người quả nhiên không giống nhau?"
Mạnh Tư ngay cả đầu cũng không ngóc lên nổi, giọng rất thấp: "Ca, phương pháp thêu của bọn muội quả thật không giống nhau." Mà điều này còn làm nàng khó mà chấp nhận hơn. Đúng như lời Đỗ Như Yên, nàng dựa vào mẫu thêu với có thể thêu được hai mặt, còn Lâm Đạm chỉ dựa vào kỹ thuật dệt tây trận hiện hành, là đã lần ra được phương pháp thêu, thậm chí đường kim mũi chỉ còn dày mịn, uyển chuyển hơn cả nàng. Nói sâu thêm nữa, nàng từ nhỏ đã học thêu thùa, Lâm Đạm thì nửa đường xuất gia, đầu óc ai thông minh hơn, thiên phú ai xuất sắc hơn, liếc qua là thấy ngay.
Cảm giác được ánh mắt khinh miệt ném về phía mình của các tú nương, Mạnh Tư rụt cổ một cái, cuối cùng chảy xuống hai hàng nước mắt khuất nhục.
Lâm Đạm không có nửa điểm biểu tình gì, dùng vải đen che lại bức thêu của mình, từ từ nói: "Chân tướng đã sáng tỏ, chúng ta xin cáo từ trước. Các vị đồng liêu, ai nếu muốn học thêu hai mặt, cứ tới tú trang Đạm Yên tìm ta, điều kiện tiên quyết là phải dùng một loại phương pháp thêu gia truyền nhà mình tới đổi."
Cô chắp tay, tư thái thoải mái không câu chấp: "Chư vị tự mình cân nhắc, ta không lưu lại nữa!" Như vậy, cô có thể học hỏi thêm nhiều kỹ thuật thêu hơn, còn có thể mời chào rất nhiều tú nương Chiết Giang tới tạo dựng sản nghiệp. Đây là sự phát triển của tú trang Đạm Yên, thậm chí là của cả nghề thêu Tô Châu. Ngược lại, nếu Mạnh Trọng muốn bằng vào thêu hai mặt lần nữa đặt chân trên thị trường may thêu ở Chiết Giang, thì nay giấc mơ tan biến, không còn khả năng nữa.
Lâm Đạm tính tình tuy nhạt, cũng không phải người khoan dung rộng rãi, Mạnh Trọng muốn hãm hại cô, vậy cô liền lấp kín toàn bộ đường sống của gã.
Nhìn bóng lưng đi xa của Lâm Đạm, chúng tú nương trong nháy mắt bình luận sôi nổi, biểu tình trên mặt từ nửa tin nửa ngờ tới tràn đầy mong đợi. Lúc này, còn ai quản tú nương ngự dụng là người nào, ai còn chú ý Mạnh Tư có phải đang khóc nhè hay không. Dù sao gặp Lâm cô nương, nàng chưa thắng nổi lần nào, chắc đã quen rồi.
__________
(1) Bí quá hóa rồ: nguyên văn là "thất tâm phong" (失心疯), một loại bệnh tâm lý, phát bệnh tại thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng đối với áp lực từ thế giới bên ngoài kém, sinh ra tâm lý và hành động vặn vẹo; xảy ra nhiều với người có áp lực lớn. Loại bệnh này thường xuất hiện trong tiểu thuyết, kịch hay phim điện ảnh, cho nên người bình thường nếu hỏi chắc chắn biết, nhưng không hiểu quá rõ. (baidu)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play