23. Mũi tên được rút ra, đại phu băng bó vết thương cho Đỗ Như Tùng, còn lau chùi vết máu trên người hắn một phen, tránh nhiễm trùng. Hai tiểu cô nương đứng tiếp ở chỗ này có chút không thích hợp, chỉ đành ra ngoài. "Như Tùng, ta đi nấu cháo cho huynh, huynh uống cháo rồi ngủ tiếp, như vậy vết thương sẽ tốt nhanh hơn." Trước khi đi, Lâm Đạm cố ý dặn dò một câu. "Được, cảm ơn Đạm Nhi." Đỗ Như Tùng mỉm cười gật đầu, thân thể vẫn có chút yếu ớt, cõi lòng lại như phình căng ra. Lần bị thương này, hắn lại thấy một mặt khác của Lâm Đạm, kiên cường, quả cảm, cho dù đối mặt với khó khăn lớn hơn nữa cũng có thể ứng đối ung dung. Có cô ở đây, hắn an lòng, lòng em gái cũng an. Lâm Đạm vừa dùng khăn lau chùi vết máu trên tay, vừa đi nhanh ra ngoài, đầu không dám ngẩng lên. Ánh mắt Đỗ Như Tùng quá mức thâm thúy chuyên chú, khiến cô có chút không tự nhiên. Đỗ Như Yên lon ta lon ton đi theo sau cô, giống một cái đuôi nhỏ. Chờ hai người rời đi, Đại Hoàng tử mới tự mình mang nước nóng tới lau chùi thân thể cho Đỗ Như Tùng, thở dài nói: "Như Tùng, đây là cô nương ngươi coi trọng? Thật khỏe a!" Đỗ Như Tùng nhất thời cười trầm thấp, làm động tới vết thương, nhất thời đau đến liên tục hít hà. Nhưng, chút đau đớn này không hề làm giảm vui vẻ trong nội tâm của hắn, hắn từ từ mở miệng: "Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Đạm, ý nghĩ của ta giống ngươi như đúc. Lúc ấy nàng mới bắt đầu học thêu, căn bản ngồi không yên, thêu một hồi không nhịn được chạy đi đốn củi, một cái đôn gỗ đang êm đẹp bị gọt chỉ còn hai thước. Gọt xong nàng lại ngồi xuống, tiếp tục học thêu, không nhịn được lại chạy đi gọt, cứ thế lặp đi lặp lại. Ta tận mắt nhìn nàng từ việc chém đôn gỗ mài mòn góc cạnh của mình, dù phiền loạn nữa, dù mất kiên nhẫn nữa, cũng chưa từng muốn buông tha. Trên người nàng lộ ra loại ngoan độc không đạt được mục đích thề không bỏ qua, tựa như chỉ cần nàng có lòng, trên đời không có bất kỳ việc gì có thể làm khó nàng. Ta lúc ấy đã nghĩ, tiểu cô nương này tương lai ắt sẽ thành công, bởi trong lòng nàng không hề có sợ hãi, chỉ cần nhắm chuẩn mục tiêu, thì sẽ kiên trì chưa từng có. Sau đó, nàng quả nhiên luyện thành kỹ thuật thêu, chỉ tốn nửa năm, kỹ thuật của nàng đã vượt qua tú nương tốt nhất Chiết Giang. Bởi vì ở chung một chỗ với nàng, Như Yên rốt cuộc thoát khỏi tâm sự nặng nề, bắt đầu tiến về phía trước. Có thể gặp nàng, ước chừng là điều tốt đẹp nhất chúng ta nhận được sau khi rời Kinh thành..." Nói tới chỗ này, Đỗ Như Tùng xúc động thở dài, trong lòng có thỏa mãn, có vui sướng, còn có quyến luyến đậm sâu. "Nếu như thế, ngươi cần gì phải đi nhập ngũ." Đại Hoàng tử sợ hãi không thôi: "Ngươi nếu xảy ra chuyện, ngươi bảo ta nên giao phó với mẫu hậu thế nào?" Dù Đỗ Hoàng hậu đã bị phế, hắn vẫn có thói quen gọi bà là mẹ. "Vấn đề ở chỗ, ta muốn cho các nàng một cuộc sống tốt hơn, ta muốn các nàng có thể ước gì được nấy, không bị người ta bắt nạt, không cần cùng người ta đấu đá, tại thành Lâm An này tự do tự tại, vui vui vẻ vẻ." Đỗ Như Tùng lắc đầu một cái, mềm mại trong mắt toàn bộ rút lui, được kiên định thay thế. Đại Hoàng tử ném chiếc khăn đầy máu vào trong chậu, bất đắc dĩ nói: "Thì chính vậy, chỉ cần Mẫn Quý phi còn, bà ta sẽ không bỏ qua cho ngươi và Như Yên, càng không bỏ qua cho mẫu hậu. Cũng không biết phụ hoàng rốt cuộc nghĩ thế nào, năm đó mẫu hậu cùng ông vượt qua mưa gió, dạng khổ gì cũng thay ông chịu hết, rốt cuộc chịu đựng được đến khi quốc thái dân an, hoàng quyền vững chắc, ông lại muốn phế bỏ mẫu hậu. Ông ta đúng là tâm địa sắt đá." Nói tới chỗ này, Đại Hoàng tử mới phát hiện ra không ổn, vội nói: "Không nói nữa, ngươi cẩn thận nghỉ ngơi, ta vào quân doanh nhìn một chút." Mới mở cửa phòng ra, thì thấy Lâm Đạm bưng một cái khay đi vào, Đỗ Như Yên đi theo sau lưng cô, ân cần chu đáo hỏi: "Đạm Đạm, bát quá nóng, hay để ta bưng cho, ngươi ngồi một bên nghỉ một lát. Hôm nay tất cả nhờ có ngươi, đại ân đại đức không biết trả sao cho đủ, hay là để ca ta lấy thân báo đáp nhé?" "Phốc!" Đại Hoàng tử không nhịn được, bật cười. Đỗ Như Tùng trước giờ miệng lưỡi độc địa, lòng dạ cứng rắn bị náo cho mặt đỏ bừng, nhưng không mắng em gái, mà coi lòng đầy mong đợi nhìn về phía Lâm Đạm. Lâm Đạm hôm nay tâm tình rất tốt. Cô cứu một người, thật ra cũng tương đương tự cứu chuộc mình, vì vậy căn bản không so đo với Đỗ Như Yên, chẳng qua chu miệng cười cười. Đại Hoàng tử thấy ba người này thú vị cực kỳ, đang muốn nhạo báng mấy câu, thì ngửi thấy một hương thơm cực kỳ đậm đà cực kỳ mê người, mà hương thơm này tới từ bát cháo trong tay Lâm Đạm. Hắn dùng sức ngửi một cái, thèm thuồng nói: "Lâm cô nương, ngươi làm món gì vậy?" "Đây là cháo bổ máu Đạm Đạm đặc biệt làm cho ca ta, dùng đậu phộng, đậu đỏ, gạo tím, táo đỏ làm thành, có thể bổ máu, tiêu sưng, kích thích hoạt động của tim. Đạm Đạm cái gì cũng biết, cái gì cũng tinh, cái gì cũng có thể làm!" Đỗ Như Yên nâng cằm, giọng hết sức kiêu ngạo. Đại Hoàng tử khóe miệng co rút, thầm nghĩ hai huynh muội này chỉ cần vừa nhắc tới Lâm cô nương là lộ ra vẻ vô cùng quang vinh, sau đó tận sức tận lực thổi phồng, đúng là trúng độc của Lâm cô nương rồi. Đỗ Như Tùng quả nhiên lộ ra nụ cười sung sướng, đang chuẩn bị nhấc nửa người lên, đã được Lâm Đạm đỡ lấy, lót hai cái gối sau lưng hắn, "Đừng động, ta đút huynh." Cô tỉ mỉ dặn dò: "Uống xong cháo liền ngủ một giấc thật ngon, buổi tối ta và Như Yên canh ở cách vách, nếu huynh không thoải mái liền lay cái chuông này, chúng ta nghe thấy sẽ lập tức tới ngay." "Các muội lấy ở chỗ nào?" Đỗ Như Tùng có chút dở khóc dở cười nhìn cái chuông trong tay. Đừng tưởng rằng hắn không biết, đồ chơi này dùng để đeo lên cổ trâu. "Tới chuồng ngựa bên cạnh tìm được." Đỗ Như Yên ngồi bên người anh cả, lại bắt đầu não tàn thổi phồng Lâm Đạm: "Đạm Đạm sợ ca buổi tối nóng mà không có sức gọi người, đi ngay tìm chuông cho ca. Sau đó bọn muội treo nó bên mép giường, nối một sợi dây, ca có chuyện cứ việc kéo dây, chúng ta liền nghe thấy ngay. Như thế nào, biện pháp này hay chứ? Đạm Đạm nghĩ chu đáo lắm đó!" Đỗ Như Tùng nhìn Lâm Đạm chăm chăm, cõi lòng khó nhịn giờ phút này mềm nhũn như bún. "Mau uống cháo đi, uống xong rồi ngủ một giấc." Lâm Đạm không được tự nhiên nói. "Được, làm phiền Đạm Nhi rồi." Đỗ Như Tùng dựa vào gối mềm, giọng nói dịu dàng muôn phần, mới vừa uống một hớp đã chân tâm thật ý khen ngợi: "Uống thật là ngon, còn ngon hơn so với ngự trù làm!" Lâm Đạm khóe miệng hơi cong, lúc này mới cười. Đại Hoàng tử bị mùi thơm câu dẫn cho không chịu nổi, cõi lòng đầy mong đợi hỏi: "Lâm cô nương, cháo này còn không? Ta cũng có chút đói." "Vẫn còn, Đại điện hạ tới phòng bếp xem chút đi, ta dùng lửa nhỏ ủ trên bếp, tùy thời có thể ăn." "Được rồi, cảm ơn Lâm cô nương." Đại Hoàng tử vội vàng chạy đến phòng bếp, uống cháo muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi, không khỏi hâm mộ thở dài nói: "Tiểu tử Như Tùng này đúng là nhặt được bảo bối!" Có thể kiếm tiền, có thể chưởng gia, có thể chăm sóc người khác, thời khắc mấu chốt có thể gánh vác, đi nơi nào tìm cô nương tốt như vậy bây giờ? Đỡ Đỗ Như Tùng nằm xuống rồi, Lâm Đạm và Đỗ Như Yên lúc này mới có cơ hội thở dốc. Hai người ngồi trong lương đình ngoài viện, nhìn người còn lại chật vật y như mình, cùng lắc đầu bật cười. "Đạm Đạm, có ngươi thật tốt nha!" Đỗ Như Yên ôm lấy Lâm Đạm nhẹ nhàng lay lay. Đúng vào lúc này, Đại Hoàng tử ăn uống no đủ thay quần áo mới xong đi tới, nghiêm mặt nói: "Lâm cô nương, mời ngươi theo ta một chuyến, chúng ta tới phòng chứa củi xem đồ Như Tùng chuẩn bị cho ngươi." Nhớ tới mấy chức nữ nước Oa, Lâm Đạm vội vàng đuổi theo, sau khi tới phòng chứa củi quả nhiên thấy bốn nữ tử mặc kimono bị trói tay trói chân ném xuống đất. Một người trong đó dùng khẩu âm rất đậm chất tiếng Hán nói: "Cầu các người đừng giết chúng ta, chúng ta chẳng qua lên thuyền để làm việc, chưa từng làm chuyện gì xấu. Mẹ ta là người Hán, ta tới tìm ông bà ngoại ta, bọn họ ở ngay tại Lâm An phủ. Cha ta lòng dạ ác độc, bán ta cho đám hải tặc, ta vừa mới lên thuyền không bao lâu, thật sự chuyện gì xấu cũng không làm. Các nàng giống ta, đều là người đáng thương bị đem ra mua bán, van cầu các người bỏ qua cho chúng ta được không?" Vừa nói vừa giãy giụa bò dậy, dập đầu bình bịch xuống đất. Đỗ Như Yên dần dần lộ ra thần sắc không thể nhịn, theo bản năng kéo Đại Hoàng tử, tựa hồ muốn cầu tha thứ. Lâm Đạm thì đi lên trước, dùng mũi chân để ở cái trán chảy máu của nữ tử, giọng bình tĩnh hỏi: "Nghe nói ngươi biết dệt vải?" Đại Hoàng tử không khỏi nhìn Lâm Đạm với cặp mắt khác xưa. Xem dáng vẻ bất vi sở động, xem tư thái dùng mũi chân ấn đầu người ta của cô đi, một từ "lãnh khốc" sao đủ hình dung? Nữ tử nước Oa quả nhiên bị thần thái cao cao tại thượng, băng lãnh vô tình của Lâm Đạm trấn áp, vội vàng gật đầu nói: "Ta biết dệt vải! Bà nội ta là chức nữ ngự dụng, nắm tay ta truyền tay nghề. Những hải tặc kia sở dĩ mua chúng ta, là vì xem trọng tay nghề này." "Có sản phẩm không?" Lâm Đạm thu mũi chân lại, tiếp tục truy hỏi. "Có, nhưng đều bị tịch thu." Nữ tử sợ hãi không dứt nhìn Đại Hoàng tử một cái. Đại Hoàng tử lúc này mới lên tiếng: "Sản phẩm ở chỗ ta, Như Tùng dặn ta mang về, các ngươi có đi xem không?" "Đi." Lâm Đạm lập tức bỏ lại nữ tử, ra khỏi phòng chứa củi, đối với tiếng kêu gào tuyệt vọng não nề sau lưng nghe mà không thấy. Đỗ Như Yên thì liên tục quay đầu, mặt lộ không đành lòng. Đoàn người đi vào kho, tìm ra vài cuộn vải. Lâm Đạm cầm trong tay nhìn một chút, rồi nhắm ngay ánh sáng mặt trời nhìn một chút, trong mắt lộ ra thần sắc hài lòng. Đỗ Như Yên bị vải vóc hoa lệ hấp dẫn, liên tục thở dài nói: "Thật là đẹp, còn đẹp hơn gấm Tứ Xuyên! Hoa văn tràn đầy phong tình của dị vực, màu sắc vừa sáng sủa diễm lệ, vừa thanh cao tao nhã, còn có thể phản xạ ra ánh sáng chói như phượng hoàng lửa. Ồ? Hoa văn ở hai mặt của tấm vải này không giống nhau, làm sao mà dệt vậy được nhỉ, quá thần kỳ!" Lâm Đạm không quan sát các tấm vải khác, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm cuộn vải có hình thêu hai mặt khác nhau. Đều nói đã thêu hai mặt thì hình thêu ở hai mặt đều giống nhau, nhưng cuộn vải trước mắt đã phá vỡ ràng buộc truyền thống, làm nên kỹ thuật mới, đây chính là chỗ Lâm Đạm coi trọng nhất. Cô thể không ngăn mình nghĩ: Nếu có thể tìm ra linh cảm từ nó, vận dụng kỹ thuật thêu hai mặt khác nhau này, hiệu quả sẽ thế nào? Dĩ nhiên, trong quá trình nghiên cứu, cô nhất định sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng đây chính là điều cô hưởng thụ nhất. 24. Đưa vải cho Lâm Đạm, Đại Hoàng tử hỏi: "Như thế nào, Lâm cô nương, ngươi hài lòng không? Nếu ngươi cảm thấy mấy nữ tử này có thể dùng, tối nay ta sẽ phái người đưa các nàng tới nhà ngươi. Nhưng ngươi phải để ý họ, không thể để người khác phát hiện ra họ là người nước Oa, nếu không cái mũ chứa chấp kẻ gian chụp lên đầu, ngươi sẽ gặp rắc rối to." "Ta biết, tạ Đại điện hạ." Lâm Đạm cảm kích chắp tay. Cô biết khi mang mấy nữ tử này ra ngoài, Đỗ Như Tùng và Đại Hoàng tử nhất định đã liều lĩnh. Đỗ Như Yên mới đầu còn có chút lo âu, thấy Lâm Đạm vẫn thản nhiên như không, thì cũng bình tĩnh lại. Nàng vỗ cuộn vải, cười nói: "Đạm Đạm, những thước vải này còn đẹp hơn cả gấm Tứ Xuyên, nhất định có thể đè ép kiêu căng của Mạnh Trọng." "Ở nước Oa, loại kỹ thuật này có tên dệt tây trận (1), truyền thừa từ mấy trăm năm trước thời Đường. Nếu thực sự tìm hiểu, đây thật ra là kỹ thuật của chúng ta, chẳng qua thất truyền do chiến loạn. Hiện tại nó trở về quê cũ, chúng ta tất phải phát huy nó ra, truyền thừa đời đời. Đồ của lão tổ tông không thể ném." Ngay trước mặt Đại Hoàng tử, Lâm Đạm không ngại nói mấy lời hay ý đẹp. Đại Hoàng tử quả nhiên rất cảm động, lập tức bảo đảm nói: "Lâm cô nương nói đúng. Đồ của lão tổ tông sao có thể để cướp biển cướp đi? Các ngươi cứ mang những nữ tử này về, mau chóng học được kỹ thuật dệt vải của họ, xảy ra chuyện có ta lo." "Tạ Đại điện hạ." Lâm Đạm nhất mực cung kính cúi người. Đỗ Như Yên vội vàng nói: "Vậy bây giờ chúng ta mang mấy nữ tử này đi đi, tránh cho đêm dài lắm mộng." "Không, phải chèn ép các nàng mấy ngày nữa, chờ các nàng tuyệt vọng tới cực điểm chúng ta mới thả người. Thi ân không thể quá nhanh, như vậy các nàng sẽ không nhớ lâu, ngày sau rất khó dạy dỗ. Phương pháp thuần phục dã thú tốt nhất là đánh một roi cho một quả táo." Lâm Đạm vừa nói hết lời liền nhịn không được ngẩn người. Cô hình như rất quen thuộc với quân đội, càng biết rõ nên thuần phục tù binh thế nào. Chẳng lẽ đời trước cô là lính? Khi cô vẫn trầm tư, cô không phát hiện Đại Hoàng tử và Đỗ Như Yên đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô. Bọn họ vốn cho rằng Lâm Đạm là người đàng hoàng, kết quả quay đầu mới phát hiện, người đàng hoàng này có cách làm việc thật sự hung tàn, không phải cố ý giả vờ, cũng không phải do hoàn cảnh tạo thành, mà là loại hung tàn lộ ra thuần nhiên và ngây thơ thấm vào trong xương. Đỗ Như Yên rất nhanh cười lên, ôm cánh tay Lâm Đạm nói: "Đạm Đạm ngươi thật lợi hại, suy nghĩ chuyện gì cũng chu đáo! Ta cái gì cũng nghe ngươi." Nếu mấy nữ tử kia nháo ra chuyện, kẻ gánh chịu chính là mình và Đạm Đạm, không chừng còn liên lụy ca với Đại Hoàng tử! Vừa nghĩ như thế, tâm đồng tình của Đỗ Như Yên lập tức mất hết. Đại Hoàng tử vốn có chút lo âu, lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Nói Lâm Đạm hiền lành, cô đúng là hiền lành thật, nhưng thời điểm nên lòng dạ ác độc, cô cũng sẽ không buông tay. Hợp tác cùng người như vậy, không hề nghi ngờ gì là vô cùng an tâm. "Được, vậy ta nhốt các nàng thêm mấy ngày. Các ngươi cũng mệt rồi, trở về phòng nghỉ đi." Đại Hoàng tử đưa hai người về sương phòng, xoay người đi sang cách vách, lắc đầu nói với Đỗ Như Tùng vẫn chưa ngủ: "Như Tùng, ngươi hình như coi trọng một cô nương ghê gớm rồi." "Đạm Đạm làm cái gì?" Đỗ Như Tùng bị đau nhức hành hạ đến không ngủ được lập tức nâng cao tinh thần. Dại Hoàng tử cẩn thận kể lại chuyện trước đó một lần, thở dài nói: "Ta cho tới giờ chưa từng thấy qua cô nương nào có lòng dạ thâm trầm cứng rắn, lại quả quyết quả cảm như thế." Đỗ Như Tùng một bên cười khẽ một bên ho khan, "Cha mẹ nàng đều là mã tặc, nàng tự nhiên không giống các cô nương khác." Đại Hoàng tử nhìn hắn, trong lòng thở dài: Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của bạn tốt này này, cứ như hậu duệ mã tặc là xuất thân ghê gớm vượt trội lắm vậy. Không chữa được, quả không chữa được! --- Bởi vì bận bịu chăm sóc Đỗ Như Tùng, Lâm Đạm liên tiếp nửa tháng không tới cửa hàng kiểm tra. Ngay cả hai ông chủ là cô và Đỗ Như Yên đều không có ở đó, trong tiệm chả có gì hay để quan tâm, nên không có bất kỳ đơn đặt hàng nào cả, việc làm ăn đều bị tú trang Mạnh thị đối diện đoạt đi. Trương Huệ gấp gáp, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tới phủ Đại Hoàng tử tìm người. Bà đã từng là mã tặc, tự nhiên có mâu thuẫn khó hiểu với quan binh. Cũng may Lâm Đạm rất nhanh ôm một cái bọc đi ra, nói: "Mẹ, trong này có hai bộ quần áo, làm theo số đo của mẹ và Tam di nương. Hai người chuyện gì cũng không cần làm, chỉ cần mặc bộ quần áo này vào, nhằm lúc nào đường đông người nhất thì lượn một vòng quanh cửa hàng dò xét là được. Nếu có người tới hỏi, mẹ cứ nói vải trên người do tú trang may, trước mắt sản lượng rất ít, không bán ra bên ngoài, đừng nói nhiều với họ." Trương Huệ vén vải bọc ra nhìn, tức thì ngây dại. Lâm Đạm vỗ vỗ bả vai bà, hỏi: "Mẹ, mẹ có nghe thấy không?" "Nghe, nghe," Trương Huệ thần sắc hoảng hốt gật đầu, cuối cùng chần chờ nói: "Đạm Đạm, xiêm áo tốt như vậy, thật sự làm cho mẹ mặc sao?" "Đó là đương nhiên, thời gian của con không nhiều, mới kịp làm hai bộ thôi, chờ con rảnh hơn sẽ giúp Tứ di nương may một bộ nữa, mẹ giúp con giải thích mấy câu, đừng để dì nghĩ nhiều. Chờ Đỗ công tử khỏe hơn, có thể ngồi xe ngựa, bọn con sẽ trở về. Hai huynh muội họ không cha không mẹ, nếu con không có ở đó, họ không có ai dựa vào. Đỗ Hoàng hậu không thể tùy tiện xuống núi, hơn nữa những năm này tâm tình không tốt, không chịu nổi kích thích. Chuyện Đỗ công tử bị thương đến giờ bà ấy vẫn không biết. Mẹ, mẹ giúp họ trông nhà với ạ, đừng để người ngoài tùy tiện ra vào." "Được được được, mẹ biết rồi." Trương Huệ gật đầu không ngừng, không chút nào ý thức được con gái mình đi chăm sóc hai con người lớn hơn tận bốn năm tuổi có gì không ổn. Hiện tại cả Lâm phủ và Đỗ phủ, toàn dựa vào mình cô chống đỡ. --- Hôm sau, Trương Huệ và Tam di nương mặc bộ đồ mới đi thăm cửa tiệm. Lúc này đang giữa trưa, ánh mặt trời nhuộm đầy đất, mang lại cảm giác ấm áp, cũng đưa đến người người rối rít ra cửa, hưởng thụ thời tiết tốt hiếm có. Tú trang Mạnh thị hôm nay lại ra một cuộc gấm Tứ Xuyên kiểm mới, một đám phu nhân danh viện ngồi xe ngựa vội vã tới giành mua. "Chớ đoạt, cuộc gấm Tứ Xuyên này đã sớm được phu nhân Tuần phủ đặt trước!" Chưởng quỹ lớn tiếng hô đầu hàng. "Tại sao nhà nàng lại được đặt trước! Các người làm ăn thế nào thế?" "Mấy vị phu nhân nếu muốn, cũng có thể đặt trước ở chỗ ta, một khi có hàng, chúng ta lập tức đưa tới cửa. Chúng ta cũng không có cách nào, hiện tại phường dệt của Đông gia mới thiết lập, chức nữ biết dệt loại gấm Tứ Xuyên này quá ít, sản lượng không thể hơn được. Đợi vào năm, Khâm sai chọn mua vải vóc cho các quý nhân trong cung tới, gấm Tứ Xuyên chúng ta mất cả năm mới sản xuất được không chừng sẽ phải cung phụng lên, mấy vị phu nhân lúc đó muốn mua, chúng ta cũng không có hàng mà giao, Đông gia nhà chúng ta cũng rất khó khăn mà!" Nghe nói loại vải này sẽ thành cống phẩm, hơn nữa sau này muốn mua cũng không được, các vị phu nhân tiểu thư lại điên cuồng tranh giành mua, đặt trước cả vải bốn năm tháng sau, giá tăng gấp mấy lần. Người đi đường thấy mà chặt lưỡi, thầm nghĩ vải vóc của cửa hàng này đúng là tốt nhất toàn Lâm An phủ, nếu không sao có nhiều quý nhân giành mua như thế? Ấn tượng này một khi sinh ra, hiệu quả nó mang tới rất nhanh được hiện ra ngoài. Người có gia cảnh tốt một chút tại Lâm An phủ, thời điểm cần mua vải, nơi đầu tiên nghĩ đến sẽ là tú trang Mạnh thị không thể nghi ngờ. Việc làm ăn của mấy cửa hàng bên cạnh bị đoạt hết, nhưng mà, để có được mối buôn bán gấm Tứ Xuyên kiểu mới từ Mạnh Trọng, họ không thể không nhịn xuống tiếng phàn nàn. Đương lúc bọn họ đang đỏ mắt, một chiếc xe ngựa chậm rãi đỗ sát cửa trước tú trang Đạm Yên, hai phụ nhân trung niên dáng người cao gầy từ bên trong đi xuống, sau đó đứng yên phủi nhẹ quần một chút, mới bước lên bậc tam cấp. Ánh mặt trời vừa vặn soi lên đỉnh đầu họ, làm quần áo trên người họ phản xạ ra ánh sáng nhạt lóng lánh, trong nháy mắt liền cướp đi tầm mắt người đi đường. Chỉ thấy một người trong đó mặc áo màu đỏ thẫm, một người mặc màu xanh thẫm, đều là loại kiểu dáng phổ thông, nhưng vải thì chưa từng thấy qua, hết sức chói mắt. Phẩm chất của hai loại vải đều hết sức nhẵn nhụi mềm mại, sau khi mặc vào áp sát vào đường cong cơ thể một cách tự nhiên, thời điểm đi lại theo gió nhẹ bay, tựa như sóng nước dập dềnh, lại tựa mây khói phiêu phiêu, vô cùng đẹp mắt. Nếu như chỉ vẻn vẹn có phẩm chất tuyệt cao, ngược lại không có gì lạ cả, nhưng điều thần kỳ ở chỗ, loại vải đỏ thẫm kia dưới ánh nắng mặt trời mơ hồ tỏa ra ánh sáng vàng kim, tia sáng này không cố định, không chói mắt, nhìn qua hết sức sáng rỡ lại nhu hòa, sau đó giống như nước chảy vậy, theo nếp gấp trên quần áo chậm rãi di chuyển, cũng khiến màu sắc trên người người mặc theo ánh sáng không ngừng thay đổi hoặc sáng hoặc tối, hoặc đậm hoặc nhạt, giống như một tầng mây tía lững lờ rơi vãi nơi chân trời hoàng hôn. Song khi ngươi tới gần nhìn kỹ, sẽ phát hiện, loại vải này nào có lẫn lộn chút vàng của mây buổi ráng chiều? Nó quả thật chỉ có màu đỏ thuần, không có một tia tì vết nào. Xiêm áo màu xanh cũng dùng loại vải giống vậy, rõ ràng chỉ thuần một màu, vậy mà dưới ánh mặt trời sẽ tỏa ra ánh sáng trắng nhu hòa, loáng thoáng còn thấy khá nhiều điểm sáng lóng lánh, giống như bầu trời đêm trải rộng ánh sao, trong yên tĩnh thấm ra thần bí và linh động. Nhìn hai bộ xiêm áo này, lại nhìn gấm Tứ Xuyên kiểu mới do tú trang Mạnh thị sản xuất, lập tức có thể phát hiện điểm khác biệt giữa đôi bên. Gấm Tứ Xuyên kiểu mới sở dĩ có thể sáng lên, là bởi trong quá trình làm, chức nữ xen kẽ một loại kim tuyến ở trong, nhìn xa hết sức xinh đẹp, nhìn gần sẽ phát hiện loại kim tuyến này cứng hơn nhiều so với tơ tằm, to hơn so với tơ tằm, trong quá trình mặc sẽ ảnh hưởng tới phẩm chất và cảm giác của vải, khiến nó mặc dù lấp lánh, nhưng lại nặng trĩu xuống. Nó sáng chói, song loại sáng này rất thô, bởi dấu vết đan bện quá mức rõ ràng, hoàn toàn không giống vải trên người hai phụ nhân này, cảm giác nhẵn nhụi, phẩm chất mềm mại, nhìn gần trơn nhẵn không kẽ hở, nhìn xa nhu hòa sáng rỡ. Nó có thể phản xạ ra ánh sáng, nhưng không phải do kim tuyến sần sùi, mà đã dung nhập hẳn vào trong do tầng lưới từ tơ tằm nhỏ đến mức không thể nhìn rõ bằng mắt thường bện lại. Tầng lưới này cùng vải hoàn toàn dung hợp làm một, ánh sáng hiện ra mỏng manh, nổi rõ, thẩm thấu, cùng với ánh sáng tự nhiên xen nhau chiếu rọi, hồn nhiên một thể. Ánh sáng và màu sắc tinh tế như vậy, tự nhiên như thế, lập tức chèn ép khiến gấm Tứ Xuyên kiểu mới tục không chịu được. Cho dù tướng mạo Trương Huệ và Tam di nương chỉ trung đẳng, lại còn có tuổi, nhưng vẫn phong quang tỏa sáng, phong vận dư âm. Phu nhân danh viện đang bận giành gấm Tứ Xuyên từng người quay sang nhìn, sau đó từng người ngây ra. __________ (1) Dệt tây trận: tiếng Nhật に し じ ん お り, là hàng thủ công mỹ nghệ truyền thống cấp bảo vật quốc gia của Nhật Bản, địa vị vô cùng cao trong giới dệt, phương thức sản xuất nhiều chủng loại số lượng ít là đặc sắc của nó. Bởi vì được sản xuất tại địa khu tây trận ở Kinh đô Nhật Bản nên có cái tên này. (theo baidu) 25. Trương Huệ và Tam di nương làm bộ không phát hiện ra cái nhìn chăm chú của các phu nhân danh viện, từng bước từng bước đủng đỉnh đi vào trong tiệm. Hai người nâng vải vóc trên kệ hàng lên, trong lúc lơ đãng lộ ra ánh sáng tím mập mờ hoặc ánh trăng nhàn nhạt, lại nhẹ nhàng ngồi xuống trong phòng, mũi chân vểnh lên, khiến ống quần trải rộng đầy đất, rực rỡ thản nhiên. Tầm mắt từ phía đối diện càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nóng bỏng. Rốt cuộc có người không kiềm chế được, đi nhanh vào trong tiệm hỏi: "Hai lão bản, xiêm áo hai người đang mặc dùng loại vải gì? Trong tiệm có bán không?" "À, đây là kiểu vải mới con gái ta vừa nghiên cứu ra, được đặt tên là vải vân hà, vải ánh trăng. Một tháng chỉ có thể làm ra một cuộn, người trong nhà chúng ta còn ngại dùng không đủ, ai mà muốn bán ra ngoài." Trương Huệ thờ ơ khoát tay. "Một tháng chỉ được ít vải vậy sao?" "Loại vải này mềm mại như mây, trơn nhẵn như gương, cảm giác ánh sáng mờ nhạt như có như không, nếu muốn làm ra loại vải có phẩm chất này, cần phải lựa cho tơ tằm tốt nhất, nhỏ nhắt, tốn công sức, thời gian và lượng nhân công lắm, người ngoài khó mà tưởng tượng được. Chỉ riêng bước chọn tơ tằm, đã cần năm sáu chức nữ làm suốt một ngày một đêm, ngài nói xem sản lượng có cao nổi không?" Trương Huệ miệng lưỡi lưu loát nói. Vị phu nhân kia nghe mà chậc lưỡi, càng thêm hướng tới vải vân hà và vải ánh trăng. Phẩm chất và cảm giác có được không, bà chỉ cần nhìn một cái là phát hiện, không cần người ngoài thổi phồng quá nhiều. Gấm Tứ Xuyên kiểu mới của tú trang Mạnh thị bất kể phẩm chất, cảm giác, ánh sáng, màu sắc đều kém loại vải này tới mấy cấp bậc. Đúng là người so người muốn chết, hàng so hàng muốn ném mà! "Hai loại vải này có thể đặt trước sao, ta nguyện ý ra giá cao." Phu nhân cõi lòng mong đợi hỏi. Phu nhân danh viện khác theo tới cũng rối rít ra giá cao, gấp đôi cả giá tiền cao nhất cho gấm Tứ Xuyên kiểu mới. Chỉ trong nháy mắt, tú trang Mạnh thị đã trống trơn trống hoác, môn đình đìu hiu. Trương Huệ thiếu chút nữa đồng ý, nhưng nhớ tới lời dặn dò của con gái, vẫn khoát tay lia lịa nói không thể đặt trước, bởi sản lượng không cao nổi. Làm hai bộ quần áo này tổng cộng dùng nửa cuộn vải, đã hao hết hơn ba tháng của con gái, nếu thật sự nhận mấy đơn hàng này, con gái không phải mệt chết à? Nhưng nếu không nhận, mà chỉ đả kích chút kiêu căng của Mạnh Trọng, thì có ích lợi gì với tú trang Đạm Yên cơ chứ? Vải chỉ có thể nhìn không thể mua, sức hấp dẫn sẽ từ từ hạ xuống, còn có thể chọc phải những phu nhân danh viện này, mang đến phiền toái cho tú trang. Tóm lại một câu, loại vải không thể sản xuất đại trà, chỉ dựa vào sức người để dệt rốt cuộc không thể cạnh tranh được với loại vải có thể sản xuất đại trà được. Nghĩ đến đây, Trương Huệ trong lòng tràn đầy lo âu, càng không dám tùy tiện tiếp đơn hàng. Hứa Thiến mỗi lần đi dạo phố đều tới tú trang Đạm Yên ngồi chơi, thỉnh thoảng gặp được Đỗ Như Yên và Lâm Đạm, còn cùng hai người tâm sự một phen. Trước đó vài ngày, gấm Tứ Xuyên của tú trang Mạnh thị bán ra cực kỳ nhanh, thường xuyên cháy hàng, Hứa phu nhân rất nhanh rời khỏi trận địa, chạy tới Mạnh thị mua quần áo, Hứa Thiến lại thủy chung không thay đổi dự tính ban đầu, muốn may quần áo chỉ đi tú trang Đạm Yên, thỉnh thoảng mới không có vấn đề, bị người khinh bỉ cười nhạo cũng không có vấn đề, nàng không chạy theo trào lưu, chỉ chọn thứ mình cho là đúng. Nàng cùng Lâm Đạm và Đỗ Như Yên đã thành bạn rất thân, tự nhiên phải chiếu cố việc làm ăn của các nàng. Nhưng hôm nay tú trang Đạm Yên hết sức náo nhiệt, lục tục có khách từ đối diện chạy tới, vây quanh Trương Huệ và Tam di nương. Hứa Thiến thấy rõ quần áo hai người đang mặc, không nhịn được sửng sốt một chút. Đẹp, quả thật cực kỳ xinh đẹp, vầng sáng đỏ kim bao phủ quanh thân Trương Huệ, khiến làn da của bà trăng trắng ửng hồng hẳn lên, trong suốt trắng nõn. Mà Tam di nương khí chất trầm tĩnh được vải vóc xanh đậm lấp ló ánh sao bao lấy, càng tỏ ra yên tĩnh tốt đẹp. Hai người mặc xiêm áo rực rỡ như mây chiều, sáng trắng như ánh trăng, đứng giữa các phu nhân danh viện kim quang loe lóe đúng là rất chói mắt, khiến người ta vừa tới liền bị hai người hút đi tầm mắt. Hứa Thiến chần chờ hồi lâu, đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi, lại bị Trương Huệ nhìn thấy, bà vội vàng xuyên qua đám người, mỉm cười tiến lên chào hỏi. "Huệ di, dì và Tam di nương hôm nay thật xinh đẹp, đến ta cũng không dám nhận." Hứa Thiến ôn nhu cười, cũng không vì xuất thân của Trương Huệ và Tam di nương mà xem thường họ. Trương Huệ kéo quần áo trên người: "Đây là loại vải Đạm Nhi mới nghiên cứu ra, gọi là vải vân hà, vải ánh trăng. Không phải các dì đẹp, mà là vải vóc đẹp, tôn người mặc lên." "Vân hà, ánh trăng? Quả nhiên là vải cũng như tên. Nghe nói hai loại vải này không thể đặt trước phải không?" Hứa Thiến lộ biểu tình tiếc nuối. "Có thể, ta viết cho cháu một tờ đơn, chờ Đạm Nhi trở lại, ta bảo nó làm giúp cháu." Trương Huệ hào sảng nói. "Lão bản, ngươi làm người không phúc hậu mà!" Phu nhân còn lại nghe lời này, nhất thời ghé mắt: "Chúng ta muốn đặt trước thì ngươi nói hết hàng, sao đến lượt Hứa tiểu thư thì lại có?" "Ai không phúc hậu?" Trương Huệ giọng hết sức cảm kích: "Vô luận nhà ta làm ăn thịnh vượng hay làm ăn ảm đạm, Hứa tiểu thư từ đầu đến cuối chỉ chiếu cố tú trang Đạm Yên, coi như khách lâu đời chỗ chúng ta. Chẳng sợ nhà chúng ta không đủ vải mặc, cũng phải góp cho đủ số để làm xiêm áo cho Hứa tiểu thư. Làm người phải biết báo ơn, các ngươi nói có đúng không?" Mọi người nhất thời câm nín, trên mặt tràn đầy thần sắc ngượng ngùng. Hứa Thiến mím mím môi lộ vẻ xúc động, vốn muốn đưa đẩy từ chối, nhưng rồi vẫn thoải mái đón nhận ý tốt từ Trương Huệ. Cảm nhận được ánh mắt hâm mộ từ bốn phương tám hướng kéo đến, nàng có cảm giác hết sức không tự nhiên, lấy lý do đo số mà kéo Trương Huệ đi. Sau khi hai người đi rồi, chúng phu nhân danh viện cứ quấn lấy Tam di nương không chịu thả, nói là sẽ mua nhiều vải trong tiệm hơn, họ không phải khách lâu đời, nhưng cũng là khách hàng lớn mà, có thể đặt trước vài cuộn vải vân hà và vải ánh trăng không? Tam di nương không dám gật đầu cũng không dám lắc đầu, chỉ có thể giương mắt nhìn các nàng mua sạch hàng trên kệ không còn một mống, trong lòng có cảm giác hơi hốt hoảng lại sảng khoái. Mạnh Trọng đứng bên cửa sổ, nhìn Tam di nương mặc quần áo làm từ vải ánh trăng, sắc mặt càng ngày càng đen kịt, ánh mắt càng ngày càng hung ác. Nghe tiếng bước chân từ sau lưng truyền tới, gã lập tức thu lại tàn khốc, ôn nhu nói: "Tư Tư, quyển mẫu thêu kia muội nghiên cứu tới đâu rồi?" "Vẫn còn vài chỗ không hiểu." Mạnh Tư thất bại lắc đầu. "Sao đến giờ vẫn chưa hiểu hết. Lâm Đạm học tập thêu thùa mới hơn một năm, kỹ thuật đã vượt qua muội, cũng không biết học được phương pháp thêu của nhà họ Diệp, 'khai mặt châm', 'mao châm' ở chỗ nào. Muội thế nào lại không bằng của người mới học như nàng thế?" Mạnh Trọng cau mày. Mạnh Tư bị gã nói cho không ngóc đầu lên được, hốc mắt đỏ bừng, hai hàng nước mắt chảy xuống. Nàng có không cam lòng nữa thì cũng phải thừa nhận, ở phương diện thiên phú, Lâm Đạm xuất chúng hơn nàng nhiều lắm. "Đừng khóc, là do ca gấp quá." Mạnh Trọng trong lòng cũng không chịu nổi, vội vàng an ủi: "Phương pháp thêu trong quyển sách kia vốn vô cùng kỳ diệu, rất khó hiểu thấu đáo, muội có thể dùng ba tháng để hiểu một nửa, đã coi như rất tốt rồi. Ca không ép muội, muội cứ từ từ, tập trung nghiên cứu mẫu thêu, cũng đừng quên liên lạc với Lý Giai Dung và Lý Tu Điển nhiều một chút. Không có nhà họ Lý, năm nay sợ rằng chúng ta rất khó lấy được tư cách hoàng thương." Sau khi thấy rõ vải vân hà và vải ánh trăng rạng rỡ vinh quang thế nào, Mạnh Trọng đã mất đi lòng tin với cuộc tuyển chọn hoàng thương mấy tháng sau. "Muội biết rồi ca, muội nhất định sẽ giúp ca." Mạnh Tư khéo léo gật đầu, lúc nhìn về phía tú trang Đạm Yên đối diện khách tới như mây, ánh mắt không khỏi hơi tối sầm lại. --- Dùng hai cuộn vải tạm thời ổn định danh dự tú trang Đạm Yên, Lâm Đạm liền bắt đầu gióng trống khua chiêng chuẩn bị mở phường dệt vải. Những chức nữ nước Oa đều bị cô dạy dỗ cho nghe lời răm rắp, chẳng những nghiêm túc học tập tiếng Hán, còn dạy cô tiếng nước Oa. Hai bên câu thông thuận lợi, hiệu suất làm việc tăng cao hơn nhiều. Dệt tây trận truyền thừa từ thời Đường tại nước Oa được đặt tên là "chuế cẩm", lấy kết cấu tinh xảo, màu sắc minh diễm, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển mà nổi tiếng, không hề kém so với loại vải vân hà, vải ánh trăng do Lâm Đạm dệt thủ công chút nào. Nhưng mà, cho dù Lâm Đạm không thể mời chào chức nữ nước Oa, cũng có thể tự nghĩ biện pháp nghĩ ra loại vải tương tự, chẳng qua là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Thêu thùa, dệt vải, dệt lụa hoa, chúng vốn là một nhà, chỉ cần thông một bước, là có thể hiểu rõ ràng cặn kẽ các bước còn lại. Một tháng sau, chức nữ nước Oa bị hy vọng và tuyệt vọng liên tục hành hạ rốt cuộc có thể rời khỏi phủ đệ của Đại Hoàng tử vào ở tại nhà họ Lâm. Các nàng ôm lấy nhau mừng tới chảy nước mắt, âm thầm thề nhất định phải giúp đại ân nhân làm ra loại vải đẹp nhất, thượng đẳng nhất. Lâm Đạm nói muốn học kỹ thuật dệt vải của các nàng, các nàng liền vội vàng đồng ý, hoàn toàn không dám giấu giếm. Nếu không có sự che chở của Lâm Đạm, các nàng nhất định sẽ bị dân chúng lôi ra đốt chết, lúc đó thì không phải đùa giỡn nữa rồi! Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên cũng dọn về Đỗ phủ, vừa mềm mại vừa cứng rắn năn nỉ Lâm Đạm mở một cái cửa nhỏ tại tường rào giữa hai nhà, cho tiện ra vào. Người của hai nhà càng đi càng gần, dần dần thân như người một nhà vậy. Bởi cướp biển bắt đầu trận tấn công cực kỳ mãnh liệt vào nước Đại Chu, khiến cho vùng duyên hải Mân Giang, Quảng Đông liên tiếp thất thủ, dân chúng bị tàn sát, ngay cả Đại Hoàng tử cũng tí nữa thì táng thân trong bụng cá, lấy mạng đền nợ nước. Tin chiến sự truyền trở lại Kinh thành, Hoàng đế vô cùng tức giận, quyết định tự mình tới duyên hải thăm dò một phen, trạm thứ nhất của ông chính là Lâm An phủ. Tin tức vừa truyền ra, toàn bộ Lâm An phủ đều sôi trào, các đại thế gia rối rít bắt đầu chuẩn bị nghênh đón thánh giá. Cùng lúc đó, Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên đang ngồi đối diện Lâm Đạm, biểu tình hơi có vẻ lo lắng. "Hoàng thượng chuẩn bị tới đạo quan thăm Đỗ di mẫu? Tin tức chuẩn xác không?" Lâm Đạm hơi cau mày. "Hoàng thượng đích thân viết thư." Đỗ Như Tùng đặt một lá thư lên bàn, ngự ấn rõ ràng bên góc phải đâm đau mắt hắn. Hắn vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không tiếp xúc với người kia nữa, ai dè nhanh như vậy, đối phương đã chủ động yêu cầu gặp mặt. Lần này tới, ông ta rốt cuộc muốn làm gì? "Đạm Đạm, ta muốn mang ngươi lên núi, làm cho di mẫu ta hai món đồ mới. Di mẫu ta tính cách mạnh mẽ, khẳng dịnh không muốn để di phụ, không không không, là Hoàng thượng, dì khẳng định không muốn để Hoàng thượng nhìn thấy vẻ chật vật của mình. Đạm Đạm, tài năng của ngươi là tốt nhất, ta chỉ có thể tin tưởng ngươi thôi." Đỗ Như Yên mắt đỏ bừng nói. Nàng đã rất lâu không suy nghĩ tới những chuyện đã qua nữa, nhưng hôm nay bị lá thư này gợi lên nỗi buồn sâu kín. "Được, ta mang theo cả rương dụng cụ theo." Lâm Đạm hoàn toàn không từ chối. Đối với người khác mà nói, dính tới phế hậu giống như dính xui, nói không chừng một ngày kia chọc tới Hoàng thượng và Mẫn Quý phi, gặp phải báo thù. Nhưng cô không sợ, cô chỉ làm những chuyện cô muốn làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT