20. Đỗ Như Tùng được Đỗ Như Yên lôi vào doanh trại còn chưa tỉnh hồn lại. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới vào ngày cuối năm này, mình còn có thể cầu gì được nấy, trong tích tắc nhìn thấy Lâm Đạm xuất hiện trước mắt, hắn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. "Hai người sao lại tới đây?" Giọng của hắn có chút hoảng hốt, không chớp mắt nhìn Lâm Đạm. "Bọn muội nhớ ca, sợ ca ăn không đủ no mặc không đủ ấm, liền mang đồ đến thăm ca." Đỗ Như Yên chỉ những chiếc rương xếp đầy đất, lại chỉ chỉ những binh lính đang uống rượu ăn thịt vịt quay bên đống lửa, nói: "Những thứ này đều do Đạm Đạm chuẩn bị giúp ca. Đừng thấy muội làm việc lão luyện, nhìn như rất biết giao thiệp, nhưng việc trong quân doanh thì một chữ cũng không biết, vốn định chỉ mang cơm nóng tới cho ca, là do Đạm Đạm nhắc nhở muội, đi mua thật nhiều đồ cho cả các binh lính nữa. Cũng do Đạm Đạm để muội đi tìm thị vệ của Đại điện hạ, bọn muội mới thuận lợi vào được." Đỗ Như Tùng cười nhẹ nói: "May mà hai người tới tìm Đại điện hạ khơi thông quan hệ trước, nếu không đi một chuyến uổng công rồi. Trong quân doanh phòng thủ sâm nghiêm, không cho phép người ngoài tùy tiện ra ngoài. Trước đó vài ngày Đại điện hạ cũng tới thăm ta, cấp trên gần đây đối xử với ta rất ôn hòa, hai người yên tâm đi." "Vậy thì tốt. Đại điện hạ hôm nay còn đưa quà năm mới cho chúng ta, còn nói vào đêm giao thừa sẽ cùng muội tới bồi di mẫu ăn tết. Đại điện hạ là người tốt." Đỗ Như Yên mở hộp thức ăn ra, cười nói: "Ca, mau tới dùng cơm, cơm do Đạm Đạm tự làm đấy." Đỗ Như Tùng ánh mắt sáng lên, lập tức cầm đũa nếm thử một món hầm, thở dài nói: "So với ngự yến ta từng ăn rồi còn ngon hơn!" Lâm Đạm đang dọn dẹp đồ đạc, nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khóe miệng cong cong. "Món ăn này làm thế nào?" Đỗ Như Tùng nắm chắc thời cơ nói chuyện với cô. "Dựa theo thứ tự bỏ nguyên liệu nấu ăn và gia vị vào nồi hầm, sau khi hầm chín thì thành vị này. Ta trời sinh biết nấu cơm." Lâm Đạm nghiêm túc bổ sung một câu. Không biết tại sao, vừa nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn, trong đầu cô sẽ nháy mắt hiện ra vô số cách làm, hai tay cũng tự nhiên cầm dao thái thức ăn hoặc đảo muỗng, rán xào hầm nấu. Câu "trời sinh biết nấu ăn" này, thật sự không phải phóng đại. "Lâm cô nương thông minh như vậy, tất nhiên cái gì cũng biết." Đỗ Như Tùng cười càng ôn nhu hơn, không hề phát hiện mình có một loại tín nhiệm vô cùng mù quáng với Lâm Đạm, tựa như cô nói gì đều đúng, làm gì đều tốt. Lâm Đạm nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười đáng yêu hiếm thấy. Đỗ Như Tùng ngẩn ngơ, em gái đứng chờ một bên ho khan một tiếng mới cúi đầu, vội vàng uống mấy hớp canh, lỗ tai hồng thấu, tựa như muốn nhỏ máu. Lâm Đạm còn đang sửa đồ, không chú ý tới khác thường của hắn. Đỗ Như Yên cầm ra mấy bộ quần áo và mấy cái chăn nói: "Ca, mấy bộ đồ này là Đạm Đạm làm giúp ca, nhìn rất mỏng, thật ra vô cùng giữ ấm, bên trong dùng tơ tằm làm vải lót, lúc ca mang đi giặt nhớ tháo lớp lót ra, chớ để dính nước. Dính nước sẽ biến dạng, không thể giữ ấm nữa. Mấy cái chăn này cũng do Đạm Đạm làm, tự ca lưu lại hai cái cho mình đắp, còn thừa thì cầm mang cho cấp trên. Muội vốn không nghĩ tới còn cần tặng đồ người ta đâu, là Đạm Đạm nhắc nhở muội, muội mới mang tới. Ca nói Đạm Đạm có phải đặc biệt giỏi giang hay không?" Đỗ Như Tùng không chút nghĩ ngợi liền gật đầu nói: "Lâm cô nương là cô nương giỏi giang nhất mà ca từng gặp." Lâm Đạm tính tình có đạm mạc nữa thì cũng bị hai huynh muội thổi phồng cho có chút lâng lâng. Nhìn thấy bộ dáng cô híp mắt lại, khóe môi khẽ nhếch cực kỳ đáng yêu, Đỗ Như Tùng cúi đầu không tiếng động cười một tiếng, lòng tràn đầy ôn nhu khó thể dùng lời diễn tả. Chốc lát, hắn lại ngẩng đầu lên, nói: "Ta mặc thử quần áo cái đã, nếu có chỗ nào không vừa người, Lâm cô nương còn có thể giúp ta sửa." "Được, ta có mang theo công cụ." Lâm Đạm vỗ hà bao bên hông. Là một tú nương hợp cách, cô luôn kim chỉ không rời tay. Đỗ Như Tùng lấy quần áo ra sau bình phong mặc thử, rõ ràng rất vừa người, sau khi đi ra lại để Lâm Đạm giúp hắn nới rộng ra một chút, "Rộng mới dễ hoạt động." Hắn nói như vậy. Lâm Đạm lập tức móc ra cây kéo nhỏ, cắt bỏ đường chỉ bên hông, bả vai, dưới nách, cánh tay. Thời điểm may quần áo cô đã đoán trước cần phải lưu lại không gian để mở rộng, giờ chỉ cần bỏ mấy đường gấp là được, không cần phải sửa đổi quá nhiều. Đỗ Như Tùng giơ cao tay, nghiêng người sang, để cho Lâm Đạm vây quanh mình lượn vòng, lúc đôi mắt nhìn về phía cô, ánh mắt thâm thúy không thể tả bằng lời. Động tác của cô rất cẩn thận, đường chỉ quá nhỏ sẽ dùng kim lựa lựa tháo ra, lại khâu lại chỗ nào hơi rộng một chút. Nhìn biểu tình chuyên chú của cô, Đỗ Như Tùng chỉ cảm thấy nội tâm một mảnh thỏa mãn yên bình. Đỗ Như Yên nháy mắt với anh trai, không tiếng động nói: "Đạm Đạm nhà ta hiền huệ không?" Đỗ Như Tùng hé miệng cười một tiếng, quả nhiên dịu dàng muôn vàn. Sau khi sửa xong quần áo, Đỗ Như Tùng liền đem hai người ra khỏi trại lính, sắc trời càng ngày càng mờ, nếu không đi thì tí nữa không an toàn. Lúc trở về quân doanh, binh lính nhận được chỗ tốt từ hắn rối rít đến cảm ơn, lại có mấy bách phu trưởng, thiên phu trưởng đến làm quen với hắn. Quan phụ trách quân nhu từng làm khó hắn nhìn thấy hắn liền quay đầu đi, trên mặt đều là thần sắc hoảng sợ. Đây chính là hiệu quả của việc Đại Hoàng tử tới thăm, cũng là sức mạnh của quyền lực. Không có thân phận, địa vị, quyền thế, ngươi chỉ như con kiến hôi. Đỗ Như Tùng chưa từng ý thức sâu sắc điểm này đến thế, nhưng sau trở lại doanh trại, nhìn thấy thức ăn đang bày trên bàn, bốc hơi nghi ngút, lạnh lẽo cứng rắn trong lòng hắn nháy mắt sụp đổ. Trên cõi đời này, luôn có một số người như vậy, họ tới gần ngươi, sưởi ấm cho ngươi, không phải vì quyền thế, thân phận và địa vị của ngươi, mà chỉ vì họ muốn làm vậy. Hắn ăn nhanh thức ăn, tắm một cái, thay bộ đồ mới nhìn như mỏng manh thật ra rất ấm áp, nằm lên giường, đắp cái chăn bông mềm mại lên, nhất thời thở một hơi nhẹ nhõm. Dạ dày ấm áp, thân thể ấm áp, cả trái tim cũng ấm áp. Năm sau, năm sau nữa, thẳng tới cuối cuộc đời, hắn cũng muốn có một đêm ấm áp, một người ấm áp như vậy. --- Kiếm được thu nhập đáng kể, nhà họ Lâm trải qua một dịp tết rất náo nhiệt. Qua tết nguyên tiêu, Đỗ Như Yên từ trên núi xuống, tú trang Đạm Yên mới bắt đầu buôn bán trở lại. Nhưng mà nửa tháng sau, việc buôn bán của tiệm tuột dốc không phanh, rất ít có người tới đặt trước tranh thêu và vải vóc nữa, xe ngựa sang trọng vốn thường xuyên tới chiếu cố tú trang Đạm Yên hiện tại đều đang dừng trước tú trang Mạnh thị. "Đạm Đạm, Mạnh Trọng không biết lấy ra được từ chỗ nào một nhóm hàng gấm Tứ Xuyên kiểu mới, có thể lấp lánh dưới ánh mặt trời, tựa như ráng chiều rực rỡ, quang vận lưu chuyển, đẹp mắt cực kỳ. Hôm nay mặc dù mới có một loại là màu đỏ, nhưng bán rất khá, các phu nhân tiểu thư của Lâm An phủ đều ở đó giành mua." Đỗ Như Yên lo lắng nói: "Nghe nói Mạnh Trọng vẫn đang giục chức nữ (thợ dệt vải) sớm ngày nghiên cứu ra loại màu khác, đợi hắn hoàn thành, tú trang của chúng ta phải làm ăn thế nào? Loại vải đó bán hai trăm lượng bạc một cuộn, đi còn đường đắt tiền sang trọng, hoàn toàn trùng hợp với con đường của chúng ta, nếu chúng ta không có loại vải tốt hơn, sợ rằng khó lòng cạnh tranh với hắn. Đồ thêu ngươi làm mặc dù đẹp, nhưng tốc độ quá chậm, mà loại vải đó của họ không cần thêu bất kỳ cái gì lên, mua xong có thể trực tiếp làm thành xiêm áo xinh đẹp. Lâu ngày, mọi người đều tới chiếu cố tú trang Mạnh thị, bên này của chúng ta nhất định bị mất rất nhiều khách hàng." Lâm Đạm cắt đứt một sợi chỉ, ngẩng đầu lên hỏi: "Loại gấm Tứ Xuyên mới mà ngươi nói có phải loại được đặt tên là vải phượng hoàng lửa không?" "Đúng vậy. Nghe nói năm ngoái Mạnh Trọng tìm được một nhóm chức nữ từ Tứ Xuyên tới, trải qua mấy tháng nghiên cứu mới đan thành loại gấm Tứ Xuyên này, các thương nhân buôn vải khác muốn mua, hắn cũng không bán. Bên Tứ Xuyên cũng hoàn toàn không tìm thấy loại vải vóc tương tự, do một mình hắn sản xuất mà thôi. Có loại gấm Tứ Xuyên này, hắn có thể nắm chặt con đường cung ứng vải vóc, lấy điều này chèn ép các thương nhân buôn vải còn lại, sau đó bán gấm Tứ Xuyên của nhà mình vào trong cung, nhiều năm liên tục độc chiếm tư cách hoàng thương. Cứ tiếp tục như vậy, hắn sớm muộn sẽ lũng đoạn thị trường buôn vải, trở thành bá chủ một phương." Đỗ Như Yên trầm giọng nói: "Tú trang của chúng ta dưới tình huống này nhiều nhất còn có thể sống sót hai năm." Thêu thùa là một công việc cần kỹ thuật, nhân công ít, rất khó phát triển trên quy mô lớn. Nhưng dệt thì khác, chỉ cần máy dệt hoạt động, có thể sản xuất vải cuồn cuộn không ngừng, sau đó kiếm lời đáng kể. Ai nếu phát minh ra một loại vải mới, quý giá, trong nháy mắt là có thể kiếm được núi vàng núi bạc, có núi vàng núi bạc, mời bao nhiêu tú nương chẳng được? Chèn ép bao nhiêu người buôn vải chẳng được? Khi tú trang Đạm Yên còn đang từ từ phát triển, tú trang Mạnh thị đã bước nhanh về phía trước rồi, đợi kích thước của nó đủ khổng lồ, xoay người lại là có thể giết chết tú trang Đạm Yên. Đỗ Như Yên càng nghĩ càng lo âu, đầu mơ hồ đau. Lâm Đạm thì không hoảng loạn chút nào, đi tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới, vừa vặn phát hiện Lý Giai Dung đang từ trong tú trang Mạnh thị đi ra, mặc trên người một bộ váy đỏ rực như lửa, gấu váy tung bay được ánh mặt trời đầu xuân chiếu một cái, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, hết sức chói mắt, mà lại nhu hòa long lanh. "Đó chính là phượng hoàng lửa? Đúng như phượng hoàng tắm lửa vậy!" Lâm Đạm không keo kiệt chút nào khen ngợi. "Đúng nha, nếu không phải ngươi và Mạnh Tư có thù oán, ta cũng muốn mua một cuộn vải như vậy!" Đỗ Như Yên mặt như đưa đám. Nàng không thể không thừa nhận, chỉ cần là nữ tử, sẽ không chống đỡ được sự cám dỗ đến từ loại vải này. Nó quá đẹp! Lý Giai Dung như có cảm giác, ngẩng đầu lên đụng phải tầm mắt hai người, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười kiêu ngạo tự phụ. Nàng ta kéo kéo ống tay áo Mạnh Tư, chỉ chỉ cửa sổ phía đối diện. Mạnh Tư lúc này mới phát hiện Lâm Đạm và Đỗ Như Yên, trên mặt không có biểu tình gì, nhìn qua lòng như nước lặng, thực ra trong mắt loáng thoáng ánh sáng sảng khoái. Đợi nàng nghiên cứu kỹ càng cuốn mẫu thêu kia, Lâm Đạm sẽ không còn là tâm ma vây khốn bước chân nàng nữa. "Hừ, đắc ý cái gì! Ta không tin Tứ Xuyên không có loại vải nào tốt hơn. Ta lập tức để Tôn bá tới Tứ Xuyên tìm hàng hóa." Đỗ Như Yên hừ lạnh một tiếng. Lâm Đạm nhìn chằm chằm quần áo của Lý Giai Dung rất lâu, trong mắt tràn đầu suy tư. Hai người làm việc xong cùng nhau về nhà, vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp bên đường. Sắc trời từ từ tối xuống, mặt trời dần chìm xuống khe núi, ánh chiều tà rơi khắp chân trời, nhuộm tầng tầng lớp lớp mây trắng thành màu đỏ kim đẹp lạ thường. Đỗ Như Yên thở dài nói: "Đạm Đạm ngươi nhìn kìa, nếu có thể thu vân hà (mây tía) chân trời vào trong vải vóc, làm thành vải vân hà, phượng hoàng lửa kia coi là gì. Thứ đẹp nhất trên cõi đời này, trừ mặt trời ra chắc cũng chỉ còn trăng sáng thôi nhỉ?" Lâm Đạm tròng mắt sáng lên, sau đó khẽ cười: "Vải vân hà, vải ánh trăng, chức nữ dệt không ra, ta có thể dùng kim thêu thêu ra, tất nhiên sẽ tốt hơn so với phượng hoàng lửa rồi." 21. Sống chung lâu với Lâm Đạm, Đỗ Như Yên biết cô là người rất thật thà, có sao nói vậy, sẽ không nói láo, càng không biết hứa hẹn chuyện mình không làm được. Cô nói cô có thể dùng kim thêu làm ra loại vải còn đẹp hơn vải phượng hoàng lửa, Đỗ Như Yên tin tưởng không hề nghi ngờ. "Ngươi định thêu thế nào?" Sau khi về đến nhà, Đỗ Như Yên vội vã hỏi. Nếu Lâm Đạm có thể sản xuất vải vân hà hoặc vải ánh trăng, cho dù gấm Tứ Xuyên của tú trang Mạnh thị có khá hơn nữa, cũng không chiếm được thị trường vải vóc, càng không cướp được vị trí hoàng thương. Quý nhân trong cung trước giờ chỉ dùng vải vóc đẹp nhất, quý giá nhất, có vải vân hà, vải ánh trăng của Lâm Đạm như châu như ngọc phía trước, họ sẽ không thể nào dùng tạm vải vóc thứ đẳng. Như vậy, dù tú trang Đạm Yên kích thước không lớn, sản lượng không cao, cũng không phải nơi Mạnh Trọng có thể tùy tiện đụng vào. "Trực tiếp ươm tơ tằm rồi thêu," Lâm Đạm đi vào hậu viện, Thúy Lan đang ươm tơ lập tức đứng lên, cao hứng gọi Đại tiểu thư. Nàng là nha đầu làm việc nặng đã lâu, đầu ngón tay tràn đầy vết chai, rất khó làm việc tỉ mỉ như thêu thùa, lúc này mới học dệt vải. Nhưng trước mắt mới học, nàng chỉ làm được công đoạn thứ nhất của dệt vải là ươm tơ, các bước phía sau còn phải từ từ. Lâm Đạm gật đầu với Thúy Lan một cái, tiếp chuyện vài câu, lúc này mới cầm một bó tơ tằm, cẩn thận lựa ra một sợi trong đó, nói với Đỗ Như Yên: "Ngươi nhìn, chỉ thêu là dùng những sợi tơ này từng sợi từng sợi bện với nhau mà thành. Chỉ thêu nhỏ nhất cũng có mấy chục thậm chí mấy trăm sợi tơ tằm mà thành. Ngươi để sợi tơ này giữa không trung, mắt thường cơ hồ hoàn toàn không nhìn thấy, nhưng, khi ánh mặt trời chiếu vào, nó sẽ phản xạ ra ánh sáng trong suốt, giúp ngươi thấy được sự tồn tại của nó. Ta muốn chính là cảm giác nhìn như không tồn tại, nhưng thực ra mơ hồ có ánh sáng này." Cô giơ tay lên, để sợi tơ tằm rủ xuống trên không trung, tơ tằm nhỏ tới mức tận cùng nếu không quan sát cẩn thận, thật sự rất khó phát hiện. Nhưng, khi bạn chuyển đổi góc độ để ánh mặt trời chiếu tới, sẽ phát hiện một chùm ánh sáng như ẩn như hiện trong không trung. Chính những sợi tơ tằm mang theo ánh sáng này, hợp thành tơ lụa mềm mại mịn màng giống mặt gương. Đỗ Như Yên bừng tỉnh hiểu ra: "Đạm Đạm, ta biết ngươi muốn làm gì rồi. Nhưng, phải cần kim nhỏ bao nhiêu mới có thể xâu sợi tơ tằm này vào? Dùng từng sợi tàm ti một thêu lên vải, tạo thành hoa văn phiền phức, phải hao phí bao nhiêu thời gian và tinh lực? Như vậy có quá cực hay không?" Thẳng đến lúc này nàng mới hiểu được, vì sao tuyệt đại đa số tú nương còn chưa đầy năm mươi tuổi mà mắt đã mờ. Công việc thêu thùa này quá mức tỉ mỉ, làm việc với những thứ quá mức bé nhỏ. "Ánh mắt ta rất tốt, ngươi yên tâm." Lâm Đạm lơ đễnh khoát tay. Bởi âm thầm luyện tập nội công, ánh mắt của cô có thể thấy rõ vật trong bóng đêm đen nhánh, cho nên không cần phiền não về phương diện này. Suy nghĩ một chút, cô kiên định nói: "Bất kể phải hao phí bao nhiêu thời gian và tinh lực, chúng ta phải làm ra loại vải tốt hơn, như vậy mới có thể yên thân gởi phận. Một cửa tiệm một khi có sản phẩm đứng đầu, lúc người khác tập kích đến, mới có thể đánh ra đòn sát thủ, đập nát âm mưu của họ." Tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất, cô hết sức tin tưởng câu này. Đỗ Như Yên động dung nói: "Đạm Đạm, ngươi nói quá đúng! Chúng ta phải làm ra đồ người khác không làm được, mới có thể trở thành tồn tại không thể thay thế. Đạm Đạm, sao ngươi lợi hại vậy? Thời điểm gặp khó khăn chẳng bao giờ thấy ngươi hoảng loạn, mà tích cực đi nghĩ phương pháp giải quyết, khó trách ca ta muốn ta theo ngươi học." Đỗ Như Yên ở trong cung năm năm, thứ học được chỉ có lục đục đấu đá, ngươi lừa ta gạt. Những thứ đó khiến nàng nhìn thấy mặt trái của cuộc sống, nhưng khi ở cùng một chỗ với Lâm Đạm, nàng chợt phát hiện những chuyện trước kia làm nàng không ưa, chán ghét, thậm chí là sợ hãi lại coi là cái gì! Mạnh mẽ chân chính không phải ở bên ngoài, mà là trong nội tâm. Mây đen bao phủ đỉnh đầu nàng lập tức tiêu tán, nàng giống như một con bọ lởn vởn quanh Lâm Đạm, nhìn cô nhuộm sợi tơ tằm thành đủ các loại màu sắc, nhìn cô dùng đá mài chiếc kim thêu vốn nhỏ thành nhỏ hơn, trong mắt tràn đầy khen ngợi. Lâm Đạm là người mạnh mẽ nhất mà nàng từng gặp, không có một trong. --- Khi Lâm Đạm còn đang từng đường chỉ mũi kim dệt vải, tú trang Mạnh thị đã lục tục đẩy ra hàng loạt vải phượng hoàng lửa với màu xanh lá cây, xanh da trời, tím... Bởi sản lượng không cao, một tháng chỉ có thể sản xuất năm cuộn, cho nên phu nhân tiểu thư Lâm An phủ cơ hồ vì cướp nó mà tranh đoạt vô cùng kịch liệt. Người tới tú trang Đạm Yên đặt đồ thêu dần dần ít đi, thẳng đi sau đó suốt hai tháng không nhận được đơn đặt hàng. Mà tú trang Mạnh thị sẽ cách mỗi sáu ngày đặt một cuộn gấm Tứ Xuyên mới lên kệ hàng, phu nhân tiểu thư Lâm An phủ cứ sáu ngày tới chiếu cố nhà họ một lần, cho dù không giành mua được gấm Tứ Xuyên, cũng sẽ thuận tiện mua loại vải khác. Gấm Tứ Xuyên kiểu mới kéo lượng tiêu thụ của các loại vải vóc khác lên, giúp tú trang Mạnh thị đoạt hết việc làm ăn của các cửa hàng khác. Không ngừng có người buôn vải tới tìm Mạnh Trọng hợp tác, nếu như có thể ra cái giá khiến gã hài lòng, việc làm ăn tự nhiên thông. Vì vậy dần dần, Lâm Đạm phát hiện cửa tiệm lại không có ai bước chân tới, ngay cả mấy tú nương vừa mới tuyển cũng lục tục rời đi, tìm đường sống khác. Tiếp tục như vậy nữa, tú trang Đạm Yên sớm muộn sẽ phải đóng cửa. Nhưng mà cô không hề nóng nảy chút nào, chỉ để ý an tâm ở nhà thêu thùa. Đỗ Như Yên mỗi ngày đều tới thăm cửa tiệm, hoặc ngồi trong phòng khách trống rỗng uống trà, hoặc dựa nghiêng bên cửa sổ ngắm phong cảnh, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nửa điểm hốt hoảng như trong dự đoán của mọi người cũng không. Mạnh Trọng đứng ở lầu hai nhìn xuống, vẻ mặt hung ác. Lý Tu Điển rót cho gã một chén trà nóng, cười nói: "Đỗ Như Yên dầu gì cũng do phế hậu nuôi lớn, tâm tính hết sức cứng cỏi. Ngươi muốn nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của nàng, sợ là không thể nào." "Nàng ta chán nản thế nào thì liên quan gì tới ta? Đối thủ của ta tới giờ đều không phải nàng ta." Từ đầu đến cuối không phát hiện ra bóng Lâm Đạm, Mạnh Trọng trong lòng có chút bất an, nhưng lại kiềm chế xuống. Lần này, gã muốn xem xem, Lâm Đạm định xoay mình như thế nào. --- Ba tháng sau, Lâm Đạm rốt cuộc hoàn thành vải vân hà và vải ánh trăng, đang chuẩn bị nghỉ ngơi cho khỏe, lại nghe thấy cách vách truyền tới tiếng huyên náo. Cô chuẩn bị leo đầu tường xem thử, thì thấy Tôn bá khẩn trương chạy vào hậu viện nhà mình, hốc mắt hồng hồng. "Lâm cô nương, công tử xảy ra chuyện, cầu ngài đi nhìn hắn lần cuối đi." "Ngươi nói gì?" Lâm Đạm chưa kịp truy hỏi, Trương Huệ đi vào sau Tôn bá đã sợ ngây người. Bà vạn không ngờ tới Tôn bá muốn gặp con gái mình vì loại chuyện này. Một người đang êm đẹp, sao nói không còn là không còn chứ? Lâm Đạm lập tức thả ống tay áo đi ra ngoài, "Hắn ở nơi nào? Ta đi gặp hắn." Bất kể tại sao Tôn bá lại có yêu cầu kỳ quái này, cô đều không thể chối từ. Hai người nhanh chóng ra cửa, chỉ thấy Đỗ Như Yên đã chờ trên xe ngựa, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, hiển nhiên vừa mới khóc, hai tay run lẩy bẩy, tựa như sắp tan vỡ. Lâm Đạm lập tức ôm nàng vào ngực nhẹ nhàng vỗ vỗ, kiên định nói: "Chúng ta đi xem ca ngươi trước đã, có lẽ tình huống chưa tệ hại tới vậy. Khóc không có ích lợi gì cả, càng ở thời khắc nguy cấp thế này, càng phải trấn định, nếu không làm sao nghĩ ra phương pháp cứu người?" Đỗ Như Yên vội vàng lau nước mắt, dùng sức gật đầu. Chỉ cần có Lâm Đạm ở đây, nàng sẽ không sợ. Tôn bá một bên đánh xe một bên giải thích: "Công tử vì cứu Đại Hoàng tử, bị cướp biển bắn trúng một mũi tên, đầu mũi tên ghim vào ngực trái, gần tim trong gang tấc. Hiện tại Đại Hoàng tử đã mang công tử về cứu chữa, công tử nói muốn gặp ngươi một lần nữa, để ta dẫn các ngươi đi." Nói xong lời cuối cùng, Tôn bá giọng nghẹn ngào, khó mà tiếp tục. Đỗ Như Yên cắn chặt hàm răng, không để mình khóc nấc lên. Duy chỉ có Lâm Đạm trấn định nhất, từ từ nói: "Gần tim trong gang tấc, nói cách khác trái tim chưa từng chân chính bị tổn thương? Người còn có thể cứu, các ngươi đừng có gấp, trước đi xem tình huống đã rồi nói sau." "Được được được, chúng ta không gấp. Có thể cứu, nhất định còn có thể cứu." Đỗ Như Yên từ từ khôi phục trấn định, nhìn gò má bình tĩnh của Lâm Đạm, cảm giác an tâm hơn rất nhiều. Nếu không có Lâm Đạm, nàng hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ. Cùng lúc đó, Đỗ Như Tùng đang chỉ mũi tên trước ngực mình, ráng mở miệng: "Đại phu, Lâm cô nương và muội muội ta sắp tới rồi, phiền ngươi cắt bỏ phần thân tên lộ ra ngoài, khoác thêm một cái áo cho ta, ta sợ hù dọa các nàng." "Cắt bỏ thân tên, chờ lát nữa ta rút mũi tên ra kiểu gì? Ta thấy ngươi không muốn sống nữa rồi." Đại phu lắc đầu từ chối, biểu tình có chút tức giận. Đại Hoàng tử mắt đỏ hồng nói: "Nếu có thể thuận lợi rút đầu mũi tên ra, ngươi có thể sống, bây giờ ngươi đừng nghĩ mấy thứ đó nữa." Đỗ Như Tùng lắc đầu cười khổ, hắn biết mình đối mặt với điều gì. Đầu mũi tên vốn có móc câu, thời điểm nhổ ra nhất định sẽ xé theo một tầng máu thịt, mà vết thương của hắn chỉ cách tim nửa tấc, rút ra một cái, tim nhất định bị vỡ, người nào còn có thể sống? Trừ phi đại phu có thể không rút tên, mà trực tiếp cắm nó sâu vào bên trong, đâm rách da phía sau lưng, từ chỗ đó lôi nó ra ngoài. Nhưng, làm thế này còn khó hơn cả việc rút ra, sức lực cần dùng lớn hơn, ai cũng không có cách nào đảm bảo trong quá trình đâm tên có thể giữ lực độ và hai tay ổn định. Nếu lực độ lúc mạnh lúc yếu, hai tay đong đưa trái phải, mũi tên sẽ đung đưa giống như vậy trong người, tạo thành vết thương còn lớn hơn, chỉ cần hơi lệch chút nữa, đụng phải tim hoặc mạch máu khác, cũng là con đường chết. Nghĩ tới đây, Đỗ Như Tùng nhìn về phía Đại Hoàng tử, biểu tình hết sức tự trách: "Ta có phải quá ích kỷ hay không? Ta không nên để Như Yên và Lâm cô nương nhìn thấy bộ dáng này của ta. Bỏ đi, ngươi đưa các nàng trở về thôi. Nếu ta chết, cầu ngươi chiếu cố các nàng thật tốt." Đại Hoàng tử cắn răng nói: "Nếu ngươi chết rồi, ta sẽ không thèm quản các nàng đâu, cho nên ngươi tốt nhất còn sống cho ta! Người đã tới, còn đưa về làm gì, có các nàng đứng một bên nhìn, ngươi chịu đi chết sao? Ngươi phấn chấn lên cho ta!" Đại phu không khỏi tiếc nuối lắc đầu: "Nếu lực của mũi tên lớn hơn một chút, trực tiếp xuyên qua cơ thể Đỗ công tử bắn ra, vết thương dễ xử lý hơn nhiều. Ta thấy mũi tên này chưa từng làm tim bị thương, nhưng nếu chúng ta cứng rắn rút mũi tên ra ngoài, ngược lại sẽ làm thương thế trầm trọng hơn. Aiz, lão phu theo nghề thuốc mấy chục năm, chưa từng thấy qua tình trạng khó giải quyết như vậy. Mũi tên này rút ra không được, không rút ra cũng không được, khó khăn a!" Đỗ Như Tùng muốn khoát tay, nhưng phát hiện mình không còn khí lực, chỉ có thể nhắm mắt cười khổ: "Vậy thì giữ lại nó đi, chờ ta gặp Như Yên và Lâm cô nương rồi nói sau." Hắn vốn không nên tìm Lâm Đạm tới, nhưng trước khi chết, hắn khát vọng được gặp mặt cô một lần nữa, khát vọng đến mức chỉ cần nghĩ tới cô, trái tim liền tiếp tục đập. Hắn yên lặng nói với mình dưới đáy lòng: Thôi, lại ích kỷ một lần đi, dù sao chỉ còn một lần cuối cùng này thôi... 22. Lâm Đạm và Đỗ Như Yên vội vã chạy tới phủ đệ tạm thời của Đại Hoàng tử, vừa mới vào đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Chỉ thấy Đại Hoàng tử cánh tay và bắp đùi bọc vải thưa, hiển nhiên cũng bị thương, mà Đỗ Như Tùng đang nửa nằm trên giường, trên người chỉ khoác một cái áo khoác, vòm ngực lộ ra có cắm một mũi tên. Bước chân Lâm Đạm hơi dừng lại một chút, có hơi không dám tiến lên. Cảnh tượng như vậy cô rõ ràng chưa từng thấy, đáy lòng lại hiện ra cảm giác vô hình quen thuộc. Trước đây thật lâu, cô dường như đã từng đối mặt với chuyện gì đó giống vậy, mà kết cục nhất định hết sức bi thảm, cho nên bây giờ cô mới kháng cự như vậy, khiếp đảm như vậy. Đỗ Như Yên chậm hơn cô một bước, cũng đã thấy rõ tình hình bên trong, lập tức nhào tới, nhưng chỉ quỳ xuống bên mép giường khóc khàn cả giọng, hoàn toàn không dám chạm vào anh cả. Đỗ Như Tùng mắt đỏ hồng, từng câu từng chữ nói: "Yên Nhi, muội phải kiên cường. Ngày sau ca không có ở đây, muội nhất định phải nghe lời di mẫu và Lâm cô nương." Nghe anh cả trăn trối, Đỗ Như Yên khóc càng lợi hại hơn, gần như không thở được: "Ca, ca không giữ chữ tín! Ban đầu lúc mới rời khỏi Kinh thành, ca thề sẽ chăm sóc muội thật tốt, thời điểm vào trại lính, ca lại thề, nói một ngày nào đó sẽ mang muội trở về, để muội trải qua cuộc sống còn tốt hơn trước kia. Ca gạt người! Muội không muốn trở lại Kinh thành, không cần sống tốt gì cả, muội chỉ cần ca còn sống thôi! Ca, cuộc sống bây giờ cũng rất khá, chúng ta không lo ăn, không lo mặc, người một nhà sống chung vui vẻ không được sao? Ca, ca đừng bỏ lại muội mà, muội sợ, hu hu hu..." Đỗ Như Tùng nhắm mắt lại, có lòng mà không có lực. Hắn chưa từng muốn chết, chưa từng không muốn cùng người mình yêu thương sống thật tốt. Nhưng ông trời không cho, hắn có biện pháp gì chứ? Đại phu thấy thân thể Đỗ công tử run càng ngày càng lợi hại, hiển nhiên đau thương quá mức dẫn tới tim không yên, vội vàng khuyên: "Mau ngừng khóc, vết thương của huynh trưởng ngươi cách tim quá gần, cần giữ ổn định tâm trạng. Mũi tên còn chưa rút ra, hắn tạm thời không có việc gì." Đỗ Như Yên lập tức lau sạch nước mắt, liên tục bảo đảm: "Ta không khóc, muội không khóc nữa đâu, ca cũng đừng khóc nha!" Đỗ Như Tùng thấy mà lòng chua xót khó nhịn, chỉ có thể nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh hô hấp. Lâm Đạm tỉnh lại từ tâm tình hoảng hốt đi lên trước, dùng giọng khàn khàn gọi một tiếng Đỗ công tử. Đỗ Như Tùng lập tức mở mắt ra, gần như tham lam nhìn cô, sau đó nở nụ cười yếu ớt: "Lâm cô nương, ngày sau đừng gọi ta là Đỗ công tử, trực tiếp gọi ta là Như Tùng được không?" Đỗ Như Yên cúi đầu xuống, cố gắng không để mình khóc lên. Anh mình còn có ngày sau hay không, ai nào biết? Đây có lẽ là nguyện vọng cuối cùng trên đời này của hắn. "Được," Lâm Đạm gật đầu một cái, tựa hồ thấy vậy không đủ trả lễ, liền tăng thêm một câu nữa: "Huynh có thể gọi ta là Lâm Đạm." Đỗ Như Tùng cười càng rạng rỡ hơn, ráng mở miệng nói từng từ: "Nhưng ta, muốn gọi muội, Đạm Nhi, như vậy được không?" "Được, huynh muốn gọi cái gì thì gọi. Cho dù huynh gọi ta là Đạm Đạm, ta cũng không phản đối." Lâm Đạm tự nhiên đồng ý tất. Vào giờ phút này, bất kể Đỗ Như Tùng nói lên yêu cầu không hợp thói thường đi chăng nữa, cô vẫn gật đầu. Đỗ Như Tùng che ngực, rất khó khăn mà bật cười vui vẻ. Mặc dù Lâm cô nương luôn mang bộ mặt nghiêm túc, chả có tí hài hước nào cả, nhưng mỗi một câu cô nói ra đều làm hắn tâm tình vui thích. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã thấy cô vô cùng đáng yêu, sau đó qua thời gian sống chung càng ngày càng lún sâu. Nhưng mà, phần tâm tình khát vọng cực độ này, hắn vĩnh viễn không thể mở miệng nói cho cô. Bởi hắn không còn năng lực chăm sóc cô nữa, nói ra, trừ gia tăng phiền não cho cô, còn có thể thế nào? "Đạm Nhi, sau này, muội để Đại Hoàng tử đưa mấy nữ tử nước Oa giờ đang ở phòng chứa củi cho muội đi. Họ tinh thông kỹ thuật dệt vải nước Oa, có thể dệt ra loại vải còn hoa lệ hơn gấm Tứ Xuyên. Muội mang họ về, học thật tốt, ngày sau giúp tú trang phát triển lớn hơn. Sớm muộn có một ngày, muội có thể đưa tú trang tới Kinh thành, cũng có thể chống đỡ nhà họ Lâm..." Đại Hoàng tử khẽ nhúc nhích, giờ mới hiểu vì sao Đỗ Như Tùng cứ phải giữ lại mấy nữ tử nước Oa kia, mạo hiểm mối nguy chứa chấp giặc thù mà đưa các nàng ra khỏi phòng giam, hóa ra là vì cô nương hắn yêu mến. Thấy giọng nói Đỗ Như Tùng càng ngày càng nhỏ, biểu tình càng ngày càng cố hết sức, Lâm Đạm vội vàng ngăn cản: "Huynh đừng nói nữa, mau nằm xuống nghỉ ngơi." Dứt lời quay đầu hỏi lão đại phu: "Đại phu, vết thương của hắn thế nào, có thể chữa hay không?" "Có thể chữa, nhưng rất khó khăn. Nếu có thể không nhúc nhích, y như hướng ban đầu đem mũi tên này từ ngực hắn - lấy tốc độ cực nhanh và lực đạo cực vững - xuyên thấu sang bên kia, không làm tim bị thương, thì có thể chữa." "Còn phải đâm mũi tên vào sâu hơn, trực tiếp xuyên qua cơ thể ca ta? Không thể cứ thế rút ra sao?" Đỗ Như Yên hoàn toàn không hiểu cấu tạo đầu mũi tên, cho nên hỏi ngu một câu. Lão đại phu cầm một mũi tên ra, chỉ đầu tên hình tam giác mang móc câu nói: "Ngươi nhìn, đây là cấu tạo đầu mũi tên, nếu cứ kéo ra bên ngoài, móc câu này sẽ ghim chặt vào thịt Đỗ công tử, rút ra được đồng thời cũng tương đương với việc đào một lỗ máu trên người hắn, trái tim vốn còn cách một tấc sợ rằng không giư được. Nếu đâm vào bên trong, sẽ không tạo thành tổn thương lần hai, vận khí tốt còn có thể tránh xương và mạch máu. Cho nên xuyên mũi tên qua cơ thể là phương pháp chữa trị tốt nhất, bị thương da thịt ta có thể trị, chứ hủy tim thì có Đại La thần tiên tới đây cũng không cứu được." Đỗ Như Yên giờ mới hiểu được tình trạng của anh cả, mồ hôi lạnh dọc sống lưng khiến áo ngoài ướt đẫm. "Vậy thì nhanh chóng đâm tên ra đi, cứ để mãi trong vết thương sẽ không tốt." Lâm Đạm quả quyết nói. Đại Hoàng tử sớm có ý đó, lập tức mở miệng: "Ta đã phái người đi tìm trong quân một người có khí lực lớn, hai tay ổn, tâm tính tốt. Một khi tìm được người, chúng ta liền bắt đầu rút tên." Hắn và Đỗ Như Tùng là bạn tốt chí giao, còn được người ta cứu, may mắn bảo vệ một mạng, lúc này rất khó dùng tâm thái bình tĩnh rút tên ra. Lão đại phu tuổi tác đã cao, cũng không làm được, chỉ có thể nhờ người ngoài giúp đỡ. "Các ngươi ra ngoài trước đi, chớ lo lắng." Đỗ Như Tùng nhìn về phía Lâm Đạm, cầu khẩn nói: "Đạm Nhi, muội mang Như Yên ra ngoài trước đi. Đừng sợ, người sớm muộn cũng phải đối mặt với cái chết, không thể tránh khỏi. Muội rất kiên cường, nhưng Như Yên không được, muội thay ta trông nom nàng một chút, được không?" Có Lâm Đạm ở đây, hắn hoàn toàn không lo lắng em gái mình sau khi mình chết sẽ sụp đổ. Lâm Đạm kiên cường như vậy, lí trí như vậy, ấm áp đáng tin như vậy, nhất định có thể dẫn em gái ra khỏi khói mù tử vong. Đỗ Như Yên đã mềm nhũn chân đứng không nổi, muốn khóc không dám khóc, chỉ có thể gắt gao kéo tay áo anh mình, dáng vẻ không cách nào tiếp nhận. Lâm Đạm tiến lên một bước, kiên định nói: "Ta tới rút tên ra, chúng bây giờ bắt đầu đi." "Muội nói gì?" Đỗ Như Tùng ngẩn người. "Ta nói ta tới rút mũi tên ra cho huynh, chúng ta bây giờ bắt đầu." Lâm Đạm chậm rãi xắn tay áo lên. Đỗ Như Tùng cắn răng nói: "Đạm Nhi, muội chớ có đùa, muội bây giờ lập tức đi ra ngoài!" Hắn tuyệt không để người mình yêu rút ra mũi tên này, nếu như hắn chết, người tự mình động thủ sẽ lưu lại bóng ma thế nào? Có thể nào sẽ vĩnh viễn bị vùi trong vũng bùn hại chết hắn, mãi mãi không chui ra được? Hắn hi vọng cuộc đời còn lại của Lâm Đạm đều bình an, vui vui vẻ vẻ, dù hoàn toàn quên hắn cũng không sao cả. Chuyện này, ai cũng có thể làm, chỉ có cô là không thể. Nghĩ tới đây, hắn nhìn về phía Đại Hoàng tử, cầu khẩn nói: "Đại điện hạ, phiền ngươi mang các nàng ra ngoài." Đại Hoàng tử đang định đồng ý, Lâm Đạm đã bóp vỡ một chén trà, từ từ nói: "Lực độ như vậy có thể không?" Chỉ cần nhổ ra mũi tên này, cô liền cứu sống một mạng người, trong lòng có một âm thanh dồn dập nói cho cô biết, nhất định phải làm như vậy. Cô muốn nhổ hết hình như không chỉ có mũi tên này, mà còn có một cây gai, một cây gai không biết từ đâu tới, khiến cô phá lệ khổ sở. Bất kể thế nào, cô muốn cứu sống người trước mắt này, muốn nhổ ra mũi tên này, không ai có thể ngăn cản. Thấy Đại Hoàng tử ngơ ngác nhìn mình, cô lại lấy một đĩnh bạc trong ngực ra, tùy ý nắn bóp thành các loại hình dáng, giọng bình tĩnh hỏi: "Như vậy thì sao?" "Có thể!" Đại Hoàng tử còn chưa mở miệng, lão đại phu đã đánh nhịp, "Để cô nương này tới rút tên, ta thấy nàng có thể!" Đại Hoàng tử lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hô to nói: "Người đâu, giữ chặt Đỗ công tử cho ta, không để hắn lộn xộn." Đỗ Như Tùng đáng thương phản ứng không kịp, đã bị mấy thị vệ cao lớn tráng kiện gắt gao giữu chặt. Lâm Đạm bò lên giường, một tay để ở đuôi tên, làm bộ ấn vào trong, một tay sau sờ soạng cẩn thận phần lưng, suy tính nên rút mũi tên ra từ chỗ nào mới không đụng phải xương. Nếu mũi tên cắm vào thành kẽ hở trên xương, vậy thì xong đời. May mắn cô dường như rất hiểu cấu tạo cơ thể người, càng hiểu nên xử lý vết thương do tên bắn như thế nào hơn, chỉ lục lọi một hồi đã có phương pháp, từ từ nói: "Như Tùng, lát nữa ta đếm đến ba, sau đó rút mũi tên ra, huynh cố nhịn một chút." Đỗ Như Tùng cắn răng nhìn cô, lắc đầu nói: "Đạm Nhi, muội không nên dính vào chuyện này. Ta sống hay chết, vốn không liên quan tới muội." "Có một số việc ta sẽ không dính vào, có một số việc ta nhất định phải dính vào." Lâm Đạm giọng quả quyết, "Ta bắt đầu đếm đây, một..." Cô vừa dứt lời, bàn tay đã ấn xuống, mũi tên kia lấy tốc độ và lực đạo cực nhanh cực mạnh xuyên qua ngực Đỗ Như Tùng, nhô ra từ sau lưng, bị cô vững vàng cầm trong tay, sạch sẽ gọn gàng rút ra toàn bộ. Cả quá trình chỉ hoàn thành trong chớp mắt, khiến tất cả người chỗ này nhìn ngây người. Đại Hoàng tử: "..." Đếm đến ba đã nói tốt đâu? Ngay cả bản thân Đỗ Như Tùng cũng ngây ngốc, chỉ cảm thấy một cỗ đau nhức bỗng nhiên vọt lên rồi thoáng cái kết thúc, hắn ngay cả kêu đau cũng không kịp. Lão đại phu dẫn đầu phục hồi tinh thần lại, rướn cổ lên nhìn sau lưng người bị thương, vui mừng quá đỗi nói: "Tốt tốt tốt, mũi tên này rút rất sạch sẽ gọn gàng, sau lưng chỉ lưu lại lỗ máu nhỏ, không tạo thành vết thương mất nhiều máu. Mau lấy thuốc cầm máu và vải tới, ta băng bó vết thương cho người bệnh. Tối nay Đỗ công tử nếu không phát sốt, cửa ải này coi như qua." Đỗ Như Yên mệt lả mềm chân ngã sụp xuống, qua một lúc lâu mới miễn cưỡng bò dậy, ôm Lâm Đạm vừa khóc vừa cười, nói thẳng yêu thích cô vân vân. Đỗ Như Tùng ngửa đầu nhìn Lâm Đạm, biểu tình phức tạp cực kỳ, thật không biết nên khóc hay nên cười mới phải. Lâm Đạm nhìn hắn, lộ ra nụ cười rực rỡ tới cực điểm. Cô nhổ xong mũi tên này, cứu sống một người, vết sẹo trong lòng, tựa hồ cũng đang chậm rãi khép lại..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT