17. Vị phú thương Kinh thành vì thể hiện mình có tiền, không phải đấu giá qua loa để lừa gạt, liền ở lại tú trang Mạnh thị chờ sai vặt mang ngân phiếu tới. Mạnh Trọng thay hắn rót một ly trà, một mặt cùng nói cười, một mặt không dấu vết nghe ngóng lai lịch của hắn. Bên ngoài cửa tiệm, một ít dân chúng bình thường đã bắt đầu giải tán. Bọn họ rất ít khi được thấy tranh thêu khổng lồ như vậy, cho nên mới xúm lại tham gia náo nhiệt, nhưng nếu ngươi túm lấy họ hỏi xem bức thêu tốt ở chỗ nào, bọn họ không trả lời được. Cái gì gọi là phong cách nghệ thuật, cái gì gọi là xu hướng thẩm mỹ, đối với họ quá mức mơ hồ, hoàn toàn không hiểu nổi. Trong mắt họ, bức thêu chẳng qua là một bức tranh tuấn mã, mấy con ngựa đều dùng chỉ đen thêu ra, phảng phất như tranh thủy mặc, tuấn mã lao nhanh trên đường nhìn qua thật có khí thế, nhìn nữa cũng chỉ đến vậy. Rất nhiều văn nhân mặc khách vẫn còn đứng trước cửa thật lâu chưa giải tán, trong miệng ngâm tụng đủ các loại thơ như "Tuấn cốt thiên kim sản, danh vương vạn lý quy. Phong yên từ đại mạc, vân điện phó hoàng kỳ..." (1), trông chả giống ai (2), rất chi buồn cười. "Thật lâu trước đây ta đã nghe nói tài năng thêu thùa và hội họa của Mạnh cô nương ít ai sánh bằng, lúc ấy còn tưởng rằng lời lẽ hoa mỹ, quá mức phóng đại, hôm nay mới biết là do ta kiến thức nông cạn. Kỹ thuật thêu của Mạnh cô nương có thể nói là đệ nhất trên đời, vượt ra khỏi phạm vi tầm thường." Phú thương Kinh thành nhìn đám văn nhân mặc khách như mê như say ở ngoài, sau đó giơ ngón tay cái với Mạnh Trọng. Mạnh Trọng khoát tay mỉm cười, đang định tự khiêm nhường mấy câu, lại nghe ngoài cửa truyền tới tiếng hô to, phảng phất như xảy ra chuyện gì lớn lắm. Hai người lập tức đi ra ngoài kiểm tra. Bởi vì bức thêu của mình bán được với giá cao gần vạn lượng bạc, hơn nữa còn làm rung động rất nhiều văn nhân, thu được đánh giá cao, Mạnh Tư vào lúc này tâm tình đang tốt, vì vậy cười khanh khách đẩy cửa sổ ra, muốn nhìn xem đến tột cùng là ai bị bức thêu của mình làm cho kinh sợ. Nhưng một chớp mắt tiếp theo, biểu tình trên mặt nàng đông cứng lại, cảm giác sợ hãi và vô lực sâu sắc không thể áp chế được trào dâng trong lòng. Chỉ thấy tú trang Đạm Yên phía đối diện cũng treo lên một bức tranh thêu dài một trượng rộng một trượng, dùng chỉ đen thêu một con mãnh thú như sư tử mà không phải sư tử, tựa như ngựa mà không phải ngựa, có vảy có bờm, hai mắt trừng lên giận dữ, há miệng gầm thét. Miệng nó phun ra ngọn lửa hừng hực, dưới bốn chân mọc đóa sen, khắp người bao phủ lông vàng, tướng mạo của nó làm người ta không dám khinh thị. Mà bên trên con mãnh thú dữ tợn này, một vị Bồ Tát khoác áo lụa trắng đang ngồi, một tay nâng cành liễu, một tay đỡ bình Ngọc Tịnh, mi mắt khép hờ, khóe môi hơi cong, cười như không cười, khóc mà không phải là khóc, vẻ mặt từ bi hỉ xả. "Đây là Quan Âm đại sĩ và thú cưỡi của ngài - Kim Mao Hống!" Người đi đường ngửa đầu lên nhìn bức thêu, biểu tình kinh hãi. Bọn họ đều bị con mãnh thú trông rất sống động kia dọa sợ, chỉ thấy trong đôi mắt đen của nó thiêu đốt ngọn lửa đỏ hừng hực, tựa như muốn cắn người khác; cái miệng to như chậu máu đang gầm thét, từng chiếc răng sắc bén nhô ra, làm người ta sợ hãi; lông bờm trên cổ vừa dày vừa rậm, từng sợi bồng bềnh, tựa như chỉ cần đưa tay là có thể chạm rãi xúc cảm mềm mại bông bông kia; vảy trên cơ thể biến đổi dần dần từ màu đen tuyền thành đỏ sậm, có cả chỉ vàng xen lẫn trong đó, mơ hồ lóe lên ánh sáng; hai màu sắc vàng và đỏ khi kéo tới chiếc đuôi đã biến ảo thành ngọn lửa chân chính, bốn bộ móng vuốt như con dao thép đạp bốn đóa hoa sen nở rộ, chỗ miệng mũi đang phun ra lửa nóng phừng phừng. Con mãnh thú dữ tợn hung hãn là vậy, tựa như có lực lượng hủy thiên diệt địa, chỉ hơi liếc mắt nhìn, đã làm người ta chân như nhũn ra, can đảm mất hết. Nhưng ở trên lưng nó, có một vị Bồ Tát diện mạo an tường, thần thái hiền hòa ngồi ngay thẳng, pháp y của Bồ Tát bồng bềnh trong không trung, tựa như mang theo luồng gió mát, tưới tắt ngọn lửa cháy mạnh trải rộng toàn thân con mãnh thú, khiến những người đi đường sợ run lẩy bẩy lập tức cảm thấy an toàn. Cái gọi là đại từ đại bi, hàng yêu phục ma, ước chừng chỉ đến thế là cùng đi? Bức tranh thêu được chia nhỏ thành hai nửa, nửa dưới là mãnh thú, nửa trên là Bồ Tát; nửa dưới là hung ác, nửa trên là từ bi; nửa dưới là lửa nóng, nửa trên là gió mát. Hai hình tượng và phong cách hoàn toàn khác biệt, nhưng rất kỳ dị, dung hợp hoàn mỹ vào nhau, tạo thành bức tranh thêu tuyệt thế sắc thái nồng đậm, phong cách tươi sáng, vận kim như thần. "Đây, đây là Quan Âm đại sĩ và thú cưỡi Kim Mao Hống của ngài!" Không biết ai lẩy bẩy kêu một tiếng, sau đó có mấy tín đồ Phật giáo thành kính quỳ sát xuống, trong miệng nói lẩm bẩm, biểu tình kích động khó nhịn. Trước đó, hiểu biết của họ với Quan Âm đại sĩ và Kim Mao Hống chỉ giới hạn trong tượng Phật ở chùa miếu, hoặc là các thần thoại xưa từng đời truyền xuống. Quan Âm đại sĩ và Kim Mao Hống cụ thể có bộ dáng gì, trên đời này vốn không ai có thể biết. Nhưng bây giờ, nhìn bức tranh thêu này, bọn họ liền biết: Hóa ra Quan Âm đại sĩ từ bi như vậy, thánh khiết như vậy; hóa ra Kim Mao Hống quả thực do cương thi biến thành, dữ tợn như thế, hung hãn như thế. Nhân vật và mãnh thú chỉ tồn tại trong thần thoại xưa, tựa như phá vỡ trời xanh, đi vào thực tế, mang cho bọn họ rung động không tầm thường. Lại có người kinh dị không dứt nói: "Quan Âm đại sĩ có phải đang sống hay không? Bất kể ta đứng chỗ nào, hai mắt của ngài vẫn luôn nhìn ta chăm chú, ngài hình như thấy được ta!" "Thật, thật là như vậy!" Rất nhiều người cũng phụ họa theo. Bọn họ đã sớm phát hiện, bên trong đôi mắt Quan Âm đại sĩ mơ hồ có ánh sáng chuyển động, bất kể nhìn từ góc độ nào, tầm mắt của ngài cũng đối diện ngay với tầm mắt người xem, đây đúng là thần thật rồi! Tín đồ quỳ xuống dập đầu ven đường càng ngày càng nhiều, ngay cả các văn nhân mặc khách cũng yên lặng đứng trong góc, vẻ mặt nghiêm túc. Bọn họ hoàn toàn không dám đi bình luận một tác phẩm thần kỳ như vậy, bởi mãnh thú và con người thêu bên trên quá mức chân thực, tựa như chớp mắt tiếp theo sẽ bay lên không, nhìn xuống cửu tiêu. Phố Chu Tước là con phố thêu nổi danh tại Lâm An phủ, hai bên đường phố toàn là tú trang và phường vải cả lớn cả nhỏ, tề tụ hết tám chín phần mười tú nương và người buôn vải của Lâm An phủ này. "Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo". Mọi người đều là người có hiểu biết, tự nhiên nhìn ra điểm khác biệt trên bức thêu trông rất sống động này. Gương mặt Quan Âm đại sĩ trông cực kỳ sinh động, khóe mắt bên mi mắt khép hờ hiện ra ít hoa văn nhỏ tinh vi, bên mép lộ tươi cười có cảm nhận giống y đúc da thật. Có thể dùng chỉ thêu làm đến loại trình độ này, không phải 'khai mặt châm' của Phương tú nương thì không thể thực hiện; lông bờm của Kim Mao Hống rối bông mềm mại, từng sợi rõ ràng, tựa như vật thật, đây rõ ràng là 'mao châm' đã thất truyền từ lâu do Tô tú nương độc chế; đỉnh đầu Quan Âm đại sĩ có vầng sáng lóng lánh, chỉ thêu thành hàng chặt chẽ, bóng lóng như gương, đây là dùng 'tát châm' (tạm dịch: thêu rải); vảy khắp người của Kim Mao Hống có cảm giác lồi lõm, màu sắc nhuộm cực kỳ tự nhiên, đây là kỹ xảo thêu ngược và thêu cuộn. Ngoài ra, hoa sen nở cùng ngọn lửa hừng hực thiêu đốt chia ra dùng thêu đâm xô, thêu lướt vặn, thêu vòng... Một bức tranh thêu cơ hồ bao hàm tất cả các loại phương pháp thêu hiện có, cách vận dụng cực kỳ có bạo dạn nhiệt liệt, hình tượng nhân vật sống động, kết cấu bố trí mạch lạc chặt chẽ, liệt kê từng họa sĩ hoặc tú nương đứng đầu đời này, không có ai có tác phẩm nào có thể sánh vai. Trước sự nổi bật của nó, bức tranh thêu tuấn mã kết hợp trắng đen kia tỏ ra thật nhàm chán, bình thường không có gì lạ. Mà kỹ thuật thêu của Mạnh Tư so sánh với kỹ thuật thêu thần kỳ của Lâm Đạm, cũng thật bình thường làm sao. " 'Khai mặt châm', 'mao châm', phương pháp thêu của nhà họ Diệp... Ta tỉ mỉ đếm một chút cũng ra ba, bốn mươi loại kỹ thuật! Ngươi mau nói cho ta, có phải ta nhìn nhầm rồi không?" Một tú nương kéo đồng bạn hỏi. "Ta cũng đang mơ hồ đây! Ta còn tưởng mình nhìn lầm rồi!" "Chúng ta đều không nhìn lầm, vậy thì đây là sự thật?" Hai người đối mặt với nhau, biểu tình rung động. "Giỏi thật, ta còn tưởng đó là thật! Lâm Đại Phúc sinh được nữ nhi tốt! Có kỹ thuật thêu siêu phàm thế này, nhà họ Lâm sớm muộn có một ngày khôi phục lại cường thịnh ngày xưa!" Vài ông chủ bán vải tụ chung một chỗ xì xào bàn tán, âm thầm hạ quyết tâm, sau này không thể làm khó Lâm Đạm nữa. Mạnh Tư đã sớm nhìn ngây người, qua một lúc lâu mới lảo đảo chạy xuống lầu, nhanh chóng tới phụ cận, ngửa đầu nhìn bức tranh thêu kia, sau đó phân biệt các loại phương pháp thêu Lâm Đạm sử dụng, sắc mặt càng ngày càng trắng, thẳng đến khi hoàn toàn mất đi huyết sắc. Sợ hãi trong mắt nàng muốn biến thành thực chất, nhìn bức tranh thêu tựa như nhìn ngọn núi lớn, trong lòng tràn đầy cảm giác vô lực khó vượt qua. Mạnh Trọng kéo em gái ra phía sau, muốn nói mấy câu an ủi nàng, hoặc châm chọc Lâm Đạm vài câu, há miệng ra lại không tìm được từ nào. Người mù nữa cũng có thể nhìn ra, thành tựu hội họa và kỹ thuật thêu của Lâm Đạm, sớm vượt qua Mạnh Tư quá nhiều. Khi Mạnh Tư còn đang mô phỏng tranh vẽ của người khác, Lâm Đạm đã có thể độc lập sáng tác, khi Mạnh Tư còn đang nghiên cứu kỹ thuật thêu gia truyền của nhà họ Mạnh, Lâm Đạm đã hiểu thấu được cả kỹ thuật thêu thất truyền. Hai bức tranh thêu treo đối diện nhau, một bức không người hỏi han, một bức vây đầy người xem; một bức chỉ có văn nhân mới xem hiểu, một bức người người khen không dứt miệng. Kết quả bức nào tốt hơn, còn cần phải nói sao? Nhìn em gái đôi mắt đỏ bừng, như muốn té xỉu, Mạnh Trọng thật hận mình tại sao phải treo bức tranh thêu của nàng lên. Nếu không treo nó lên, em gái sẽ không cần chịu loại đả kích này, tình cảnh trước mắt, có gì khác so với tử hình nàng công khai đâu? Kỹ thuật thêu và vẽ của nàng bị người đi đường lôi ra so sánh với Lâm Đạm, sau đó chê bai thậm tệ. Từ nay về sau, nàng còn có thể cầm kim thêu lên sao? Còn có lòng tin ngồi trước khung thêu sao? Mà tú trang Mạnh thị không có bảng hiệu sống của nàng, sẽ trôi dạt về đâu? Trong lúc nhất thời, Mạnh Trọng suy nghĩ rất nhiều, nhưng không đợi gã nghĩ ra được thứ gì, phú thương Kinh thành đặt bức tranh thêu của Mạnh Tư xuống, cười mỉa nói: "Mạnh lão bản, bức tranh thêu này của ngươi ta không mua nữa, tự ngươi giữ đi." Dứt lời vội vội vàng vàng vọt tới đối diện, cao giọng hô: "Vị chưởng quầy này, ta ra tám ngàn lượng bạc mua bức tranh Quan Âm đại sĩ!" Nghe hắn kêu giá, mọi người mới tỉnh táo lại, tiếp đó ầm ầm ồn ào. Tác phẩm nhuộm đầy Phật quang, linh tính bức người thế này, ai không muốn mang về nhà cất giữ? Đều nói tranh càng giống thật càng có linh tính, bức tranh Quan Âm đại sĩ này giống tới mức cả con ngươi cũng chuyển động, lông bờm của Kim Mao Hống tựa như đang bồng bềnh, nếu treo trong nhà cung phụng, nhất định có thể sinh ra linh vận! Tranh tuấn mã mua về nhà chỉ có thể bỏ xó, còn tranh này nếu mua về, nó chính là bảo bối trấn trạch, có thể truyền đời, càng truyền càng lộ vẻ thần dị! Mua, nhất định phải mua! Một đám phu nhân vốn chỉ định ngồi xem náo nhiệt đứng ngồi không yên, rối rít chạy ra tú trang Đạm Yên, liên tiếp đấu giá: "Tám ngàn lượng thì là gì, ta ra mười ngàn lượng!" "Ta ra mười một ngàn lượng!" "Ta ra mười hai ngàn lượng!" "..." Đỗ Như Yên trực tiếp nhìn ngu người, Lâm Đạm kìm lòng không đậu xoa xoa tay, kiềm chế kích động nhỏ trong nội tâm. __________ (1) Một bài thơ nổi tiếng được đề trên bức tranh 《 Tuấn mã đồ 》. Ý nghĩa thì mình không dịch nhá, tại bản thân mình cũng không hiểu cho lắm. (2) Trông chả giống ai: nguyên văn "thần thần thao thao" (神神叨叨), tiếng địa phương Đông Bắc, nói chung là chỉ một người làm việc không hợp với lẽ thường, cách nghĩ cách làm khác với người bình thường. Có 4 ví dụ về cách dùng câu này: 1, Chỉ người khiến cho người khác có cảm giác quỷ dị thần bí, có vài vấn đề về phương diện thần kinh, lúc đó mọi người sẽ nói: "Người này đúng là 'thần thần thao thao' "; hoặc chỉ một người miệng lưỡi lộn xộn, thích nói vài lời người khác không hiểu hoặc cực kỳ vô dụng. 2, Chỉ một người đặc biệt có tài ăn nói, tiếng địa phương Đông Bắc có thể dùng từ "thao thao" để hình dung, họ khiến cho mọi người tin phục, bội phục, thậm chí là tôn sùng lên thành thần. 3, Chỉ trẻ con hoạt bát, thông minh, chọc người thích. 4, Chỉ người không ngừng lầu bà lầu bầu, nói những thứ hư vô mờ mịt. (theo baidu) 18. Sau một vòng đấu giá, bức Quan Âm đại sĩ cuối cùng được Đề đốc phu nhân dùng giá hai chục ngàn lượng bạc mua đi. Tại đó không phải không có khách nào nhiều tiền hơn bà, nhưng thân phận bà quý trọng, mà cướp biển nhiều năm xâm phạm, toàn do Thủy sư trấn giữ mới có thể bảo vệ đất Giang Chiết bình an, ai dám có lá gan đắc tội bà? Sau khi mang bức tranh về nhà treo trong Phật đường, nữ quyến nhà họ Hứa tụ tập vào một chỗ, biểu tình thành kính chiêm ngưỡng Quan Âm đại sĩ. Bỗng nhiên, cánh cửa Phật đường bị người thô lỗ đá văng, Đề đốc đại nhân thân hình cao lớn đùng đùng đi tới, há mồm liền mắng: "Vương thị đồ ngốc này, nghe nói ngươi phí hai chục ngàn lượng mua một bức tranh thêu? Lão tử cả ngày treo đầu trên thắt lưng mới kiếm được ngần này gia sản, ngươi con mẹ nó vung tay lên liền tốn hai chục ngàn lượng! Tranh thêu ở chỗ nào, mau trả lại cho lão tử, nếu không lão tử lập tức cho ngươi cút luôn!" "Mày là lão tử của ai?" Hứa phu nhân còn chưa kịp phản ứng, Hứa lão thái quân đã ngồi không yên, vỗ bàn một cái đứng lên, cả giận nói: "Mày nếu dám đánh chủ ý gì lên bức tranh thêu của mẹ, mẹ không xong với mày đâu!" Hứa Đề đố sắc mặt hơi cứng đờ, đang định trấn an lão thái quân mấy câu, bỗng nhiên thấy rõ bức tranh thêu trên tường, nhất thời hít ngược một hơi khí lạnh, tay sờ bên hông, thiếu chút nữa rút đao ra tự vệ. Không thể trách, chỉ có thể đổ thừa cho con Kim Mao Hống quá mức đáng sợ như thật, vội liếc một cái trong Phật đường tối tăm thì có cảm giác như nó đang muốn nhào tới ăn thịt người vậy, lại nhìn một cái, nhất thời được Quan Âm đại si mặt mày từ bi trấn an tâm thần, trở lại thản nhiên như thường. "Đây, đây chính là bức tranh thêu kia?" Hứa Đề đốc ngây người hồi lâu mới không dám tin mở miệng. Ông nhìn thế nào đều cảm thấy bức tranh thêu này không giống vẽ, ngược lại giống một mặt gương, đầu bên kia chiếc gương ấy là lối đi thông với thần giới, trong lúc vô tình chiết xạ ra nhân vật trong thần thoại. "Đúng vậy." Hứa phu nhân không thèm nhìn ông, chỉ để ý ôm cháu trai hai tuổi rưỡi của mình, chỉ bức tranh thêu dụ dỗ: "Cháu ngoan, mau nhìn, đó là Quan Âm Bồ Tát, sau này ngài sẽ bảo vệ cháu." Đứa trẻ ngọc tuyết đáng yêu nhìn thấy Kim Mao Hống cực kỳ sống động, nhất thời bị dọa khóc lớn, vội vàng vùi đầu vào ngực Hứa phu nhân. "Đừng nhìn quái thú, nhìn Bồ Tát kìa cháu," Hứa phu nhân vòng vo phương hướng, để cháu trai tiếp tục nhìn bức tranh thêu, giơ ngón tay chỉ vào gương mặt Quan Âm đại sĩ nói: "Mau nhìn, Bồ Tát đang cười với cháu kìa." Bé trai nhút nhát nhìn bức tranh thêu một cái, sau đó bị Quan Âm đại sĩ mặt mũi hiền hòa, nụ cười an tường làm cho mê mẩn, chốc lát lại giơ tay ra, cười khúc khích, tựa như muốn được Quan Âm đại sĩ ôm một cái. Khả năng nhận biết của đứa bé còn ở trạng thái khờ dại, hoàn toàn không phân biệt được đây chẳng qua là một bức thêu, không phải người thật. Nhưng điều này đủ để chứng minh tú nương thêu lên bức tranh này rốt cuộc có bàn tay tinh xảo, thần dị biết nhường nào. Hứa Đề đốc nhìn phản ứng của cháu trai, trong miệng không nhịn được chặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, lại nhìn Quan Âm đại sĩ, lập tức kinh ngạc lùi mấy bước, vòng trong Phật đường mấy vòng, không xác định nói: "Quan Âm Bồ Tát và con Kim Mao Hống cứ một mực nhìn ta! Đây là chuyện gì xảy ra? Đỉnh đầu Quan Âm Bồ Tát còn sáng lên, mẹ, mẹ có nhìn thấy không?" Ông liện tục xoa xoa ánh mắt, sợ mình sinh ảo giác. Lâm Đạm khi thêu phật quang sau lưng Quan Âm đại sĩ, đã kết hợp mười mấy loại phương pháp thêu như thêu đâm xô, thêu lướt vặn, thêu đột,... với nhau, đồng thời xé sợi chỉ ra cực nhỏ vuốt xuôi, để bày tỏ sự nhu hòa lan tỏa của phật quang. Chỉ thêu dày đặc nhẵn mịn như gương, chẳng những khiến cho sợi chỉ vàng càng thêm chói mắt, còn phản xạ ánh sáng trong tự nhiên. Cho nên, khi người ngoài nhìn chằm chằm vào Quan Âm đại sĩ, sẽ sinh ra ảo giác bức tranh đang thật sự sáng lên. Không có kỹ thuật thêu vô cùng tinh xảo, tuyệt không có cách nào làm được điểm này. "Chúng ta đã sớm nhìn thấy. Chớ hô to gọi nhỏ trong Phật đường, coi chừng mạo phạm Bồ Tát!" Hứa lão thái quân rất không hài lòng với con trai. Hứa phu nhân khẽ cười nói: "Lão gia, hai chục ngàn lượng bạc kia ta không tiêu phí đâu, lúc ấy mang không đủ ngân phiếu, ta phải ghi nợ mới có thể mang bức tranh thêu về. Nếu chàng cảm thấy bức tranh thêu này không tốt, ta lập tức để quản gia trả nó về." "Đừng!" Hứa Đề đốc vội vàng khoát tay: "Đừng trả! Mau phái người mang ngân phiếu qua, tránh cho tú nương nhà người ta tới cửa đòi tiền." Ông mò mẫm trong quân doanh đã lâu, không chỉ một lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Một lần nguy hiểm nhất là ông rơi xuống biển, bị sóng lớn cuốn đi, trong lúc mơ mơ hồ hồ bỗng thấy phật quang, nghe thấy phạm âm (tiếng phạn - ngôn ngữ dùng trong các bài tụng kinh niệm phật), sau đó được một con cá heo đỡ lấy, đặt lên bờ cát, rồi được mấy thuộc hạ trong lúc vô tình tìm được, lúc này mới giữ được một cái mạng. Sau khi ông trở về mới biết, mẹ mình bởi có dự cảm trong lòng, quỳ trong Phật đường tụng kinh ba ngày ba đêm, khẩn cầu Phật tổ phù hộ ông bình an trở về. Mẹ con hai người ngồi một chỗ cùng thảo luận, đều cho rằng Bồ Tát hiển linh, phù hộ nhà họ Hứa, từ đó về sau, Hứa Đề đốc từ người theo chủ nghĩa vô thần trở thành tín đồ đạo Phật, lão thái quân cũng rất tin vào Bồ Tát. Hôm nay, Hứa phu nhân mang về một bức tranh Phật thần thái lóa mắt, linh khí tràn trề như vậy, bọn họ ngày đêm cung phụng còn không kịp, sao chịu trả về? "Quả thật không trả?" Hứa phu nhân trêu chọc phu quân. "Ai dám động vào tượng Phật, người đó chính là muốn làm khó dễ ta!" Hứa lão thái quân đập quải trượng xuống đất phát ra tiếng vang lớn. Hứa phu nhân lúc này mới hé miệng cười một tiếng, nói: "Mẹ, lão gia, vậy ta phái người mang ngân phiếu tới tú trang Đạm Yên?" "Đi đi đi đi, tránh cho người ta không lấy được tiền, tìm đến tận cửa đòi hàng về." Hứa Đề đốc khoát tay lia lịa, biểu tình nóng nảy. Đồ tốt thế này, người khác tranh cướp cũng phải mua được, ông vất vả lắm mới lấy đến tay, không thể vứt bỏ. --- Từ sau khi bán ra bức Quan Âm đại sĩ, đại danh Lâm Đạm truyền khắp Lâm An phủ. Hôm nay nhắc đến tú nương có kỹ thuật thêu đứng đầu, mọi người nhớ tới cô trước, sau đó mới là đám người Mạnh Tư, Diêu Tuệ Vân, Phương Văn Kỳ. Nếu dùng giấy trắng mực đen viết một bảng xếp hạng tú nương, Lâm Đạm phải là đệ nhất, người ngoài không dám tranh phong. Ngày khai trương, tú trang Đạm Yên kiếm được hai mươi mốt ngàn lượng bạc, lời lớn tới mức làm người ta trố mắt nghẹn họng. Trong đó hai chục ngàn lượng do bán bức tranh thêu mà được, một ngàn còn lại là tiền đặt cọc may quần áo của các tiểu thư. Dẫu sao cuối năm sắp tới, nhà nhà đua nhau đi làm bộ đồ mới tốt hơn năm ngoái. Đỗ Như Yên nhân cơ hội này liên lạc với người buôn vải, lục tục mua rất nhiều vải vóc quý giá, giải quyết được một chuyện phiền lòng. Nhìn lại tú trang Mạnh thị, cuộc sống chưa từng tệ thế bao giờ, tám chín phần mười khách hàng bị Lâm Đạm cướp đi, Mạnh Trọng mỗi ngày chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa hàng đối diện khách tới như mây, còn tú trang nhà mình vắng đến mức có thể giăng lưới bắt chim. May mắn tú trang Đạm Yên vừa mới khai trương, kích thước còn nhỏ, không thể tiếp quá nhiều đơn hàng, Mạnh Trọng mới nhặt được ít canh thừa thịt nguội trong miệng người ta, sắp đến cuối năm - thời điểm buôn bán lãi nhất, mức thu nhập lại giảm bảy tám phần, nói một câu "làm ăn ảm đạm" cũng không quá đáng. Quá khứ khách tới tìm Mạnh Tư thêu tranh, thêu quần áo nối liền không dứt, bây giờ, bọn họ tình nguyện tốn mấy tháng trời để chờ Lâm Đạm. Có châu ngọc ở phía trước, ai nguyện ý dùng tạm thứ phẩm? Mạnh Tư bị người cách chức thành "thứ phẩm" trong lòng cực kỳ khó chịu, tự giam mình trong phòng không chịu ra, cuối cùng Mạnh Trọng phải đá cửa phòng đi vào, quay đầu dội một gáo nước lạnh, lúc này mới tưới tỉnh nàng. Hai huynh muội lên tinh thần đi ra đường mua đồ tết, thuận tiệng giải sầu một chút, đang đi thì thấy Lâm Đạm và Đỗ Như Yên, sắc mặt lập tức trầm xuống. Lâm Đạm phảng phất như không thấy hai người, mắt nhìn thẳng đi tiếp. Mạnh Tư ngấn nước mắt hô: "Lâm Đạm ngươi chờ một chút. Cha ngươi hại ta cửa nát nhà tan, huynh trưởng ta làm hết thảy chẳng qua vì trả thù cho cha. Từ sau khi cha ngươi chết, ân oán hai nhà chúng ta đã thanh toán xong, huynh trưởng ta không hạ thủ với ngươi nữa, ngươi vì sao lại hùng hổ dọa người, trả thù với ta? Ta tự hỏi mình không thấy có lỗi với ngươi ở chỗ nào." Đỗ Như Yên lông mày dựng lên, muốn đáp trả, lại bị Lâm Đạm nhẹ nhàng giữ lấy bả vai. "Thứ nhất, các ngươi có thể trả thù cho cha mình, ta tự nhiên cũng có thể trả thù cho cha ta, chưa nói tới thanh toán xong hay chưa." Lâm Đạm quay đầu lại, từng câu từng chữ nói: "Thứ hai, ta không hề trả thù ngươi, ta chỉ trọng chấn gia sản mà thôi, làm phiền gì đến ngươi? Ta có từng giống huynh trưởng ngươi, dùng thủ đoạn hạ cấp ăn cắp tài vật của người khác chưa? Có từng dùng âm mưu nham hiểm làm hỏng danh dự người khác chưa? Hết thảy ta đạt được bây giờ, đều do ta có thực lực, tiền đồ của ta do từng mũi kim đường chỉ thêu ra ngoài, ta không hề thắng không anh hùng, không làm chuyện hại người lợi mình, càng không vì mình mà bất chấp thủ đoạn. Lời tố cáo của ngươi từ đâu mà tới? Chẳng lẽ ta ưu tú hơn ngươi là lỗi của ta sao? Dõi mắt toàn bộ Lâm An phủ, thậm chí cả nước Đại Chu, người ưu tú hơn ngươi nhiều lắm, chẳng lẽ họ đều sai hết rồi à?" Lâm Đạm quay đầu trở lại, khoát tay nói: "Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, thì Mạnh cô nương à, ta khuyên ngươi nên đi tìm đại phu khám thử đi. Tự luyến là một loại bệnh, ta thấy ngươi bệnh không nhẹ đâu." Đỗ Như Yên nén cười sắp chết nghẹn, vạn không ngờ tới miệng Lâm Đạm còn độc hơn anh nàng, quay đầu liếc mắt với Mạnh Tư, biểu tình hết sức khinh thường. Hạng người gì vậy, không giỏi bằng Đạm Đạm liền chạy tới mắng chửi người, đúng là thất bại! Mạnh Tư vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ, phát giác người đi đường đều đang nhìn mình, vội vàng trốn sau lưng anh cả, len lén lấy tay lau nước mắt. Nàng không nên nhất thời xung động chạy đi chất vấn Lâm Đạm, bây giờ nghĩ lại, Lâm Đạm đúng là chưa từng dùng thủ đoạn hạ cấp đối phó với nàng bao giờ cả, ngược lại luôn đường đường chính chính, cho dù tận lực nhằm vào nàng, cũng chỉ làm trên mặt nổi, dùng chính thực lực của bản thân. Nàng bại bởi Lâm Đạm, là do nàng kỹ không bằng người. Mạnh Tư càng nghĩ càng đưa đám, nức nở nói: "Ca, chúng ta trở về thôi, muội không muốn đi dạo nữa. Muội luôn cảm thấy mọi người đang chê cười muội. Giai Dung thật lâu không tới tìm muội, có lẽ nàng ấy cảm thấy người như muội không xứng chơi với nàng. Nếu không phải muội thua kém người khác, việc làm ăn của tú trang cũng sẽ không rơi xuống ngàn trượng. Hết năm nay Chiết Giang lại bầu hoàng thương lần nữa, nếu ca mất tư cách hoàng thương thì phải làm sao? Đều do muội, là muội hại ca." "Muội nói nhăng nói cuội gì đây." Mạnh Trọng giọng ôn nhu, trong mắt giấu diếm tia hung ác, "Cuối năm tết đến, nhà nhà đều bận rộn chuẩn bị đón năm mới, Giai Dung tự nhiên không có thời gian tới thăm muội. Ngày khác muội gửi một tấm thiệp cho nàng, hẹn nàng đi ra ngoài là được rồi. Hoàng thương sang năm nhất định là ca, muội cứ yên tâm. Lâm Đạm chỉ là một tú nương nho nhỏ, nếu ca muốn bóp chết nàng, đơn giản như bóp chết một con kiến thôi. Muội cứ chờ xem, qua cuối năm, ca nhất định việc làm ăn của nàng lại đi xuống. Chỗ này của ca có một quyển mẫu thêu, là Lý Tu Điển đặc biệt tìm cho muội, cổ vật tiền triều, khi nào muội rảnh rỗi nghiên cứu một chút, học được cái này, Lâm Đạm chẳng là gì hết." Nhận lấy mẫu thêu anh trai đưa lật xem, vẻ mặt như đưa đám của Mạnh Tư lập tức được mừng rỡ như điên thay thế. 19. Để đón năm mới, Lâm Đạm và Đỗ Như Yên mua khá nhiều đồ, thuê một chiếc xe bò mới mang toàn bộ về được. Hai người ngồi trên xe nói chuyện phiếm, thật ra phần lớn thời gian là Đỗ Như Yên nói, Lâm Đạm nghe, nhưng bầu không khí không hề cứng ngắc chút nào. Đỗ Như Yên giấu trong lòng quá nhiều chuyện, quá cần một người nghe vừa nghiêm túc vừa yên lặng. "Đạm Đạm vừa rồi ngươi thật uy vũ! Ta vẫn cho rằng ngươi khoogn giỏi nói chuyện, ai dè miệng ngươi còn độc hơn ca ta. Nhìn xem Mạnh Tư bị ngươi làm cho tức chết, còn khóc nhè trên đường phố, quá mất mặt." "Miệng ta không độc, ta chẳng qua thích nói thật thôi." Lâm Đạm từ từ nói. Đỗ Như Yên tựa hồ nhớ tới chuyện gì rất thương tâm, thở dài nói: "Đạm Đạm ngươi biết không, thật ra chân thực mới là đáng sợ nhất. Di mẫu của ta chính vì quá thật, mới bị rơi vào kết cục ngày hôm nay, chỉ cần dì vô tình một chút, không nên đặt người nọ tại vị trí quá nặng, cũng sẽ không tan nát cõi lòng đến vậy..." Nói tới chỗ này, nàng quay đầu nhìn về dãy núi xa xa, trong mắt mơ hồ có ánh lệ. "Xuống xe đi, về đến nhà rồi." Lâm Đạm đúng lúc cắt đứt suy nghĩ của nàng. "Được rồi. Đạm Đạm, đây là quà ta mua cho Huệ di và hai vị di nương, ngươi đừng quên đem theo. Quà của Thúy Lan ta không mua, trong mắt nàng toàn tiền với tiền, ta trực tiếp đưa cho nàng một hạt dưa bằng vàng, thử xem nàng vui thành dạng gì. Năm nay ta kiếm được không ít tiền, ha ha ha..." Tiếng cười của Đỗ Như Yên hơi ngừng, bởi cửa nhà nàng có rất nhiều xe ngựa đang đỗ, mấy người ăn mặc như thị vệ đang bê từng rương đồ từ trên xe xuống, rất nhanh chất đầy cửa Đỗ phủ. Tôn bá mặt đầy cảm kích nói chuyện với mấy thị vệ, nhìn thấy Đỗ Như Yên lập tức nâng tay lên hô: "Tiểu thư người mau nhìn, đây là lễ vật Đại điện hạ đưa cho chúng ta." "Đại điện hạ ư?" Đỗ Như Yên biểu tình có chút ngốc. Từ khi đổi họ, rời khỏi Kinh thành sầm uất, đây là lần đầu nàng nghe được tin tức của cố nhân, cũng là lần đầu nhận được quà cố nhân tặng. "Đại điện hạ còn tuần tra phòng ngự trên biển. Sắp đến cuối năm, vì phòng cướp biển xâm phạm, quân đội càng không thể buông lỏng. Bọn họ chịu mệt chịu khổ, chúng ta mới có một năm an lành!" Tôn bá mặt đầy đau lòng, sợ rằng đang nghĩ tới Đỗ Như Tùng đang chiến đấu ngoài kia. "Quân nhân là người khổ cực nhất, cũng là người vĩ đại nhất." Lâm Đạm rất đồng ý với lời nói của Tôn bá, gói ghém đồ của mình đi về nhà. Đỗ phủ có khách quý, cô không nên ở ngoài xem náo nhiệt. Nhưng mà cô vừa bỏ đồ xuống, Đỗ Như Yên đã đạp thân cây trèo lên đầu tường, nghiêng đầu cười: "Đạm Đạm, trong cung cũng không hoàn toàn là người xấu. Ta còn tưởng rằng sau khi di mẫu bị phế truất, người trong cung sẽ quên mất dì, không ngờ Đại điện hạ vẫn còn nhớ. Mẫu phi của Đại điện hạ qua đời từ rất sớm, dì ta tự tay nuôi lớn hắn, hắn và ca ta là bạn rất thân, rất chiếu cố tới ta. Hắn vốn có thể không đến thăm chúng ta, ngược lại gióng trống khua chiêng tặng quà năm mới, đây là đang nói cho tất cả mọi người ở Lâm An phủ, dù ta và ca sa sút, sau lưng vẫn có người chống đỡ. Chẳng qua không biết tin tức truyền về Kinh thành, Hoàng thượng sẽ trách cứ hắn thế nào, nhưng phần tâm ý này khó có được." "Người tốt trên đời còn rất nhiều." Lâm Đạm lấy từ trong thùng ra một con cá hoạt bát giãy giụa, dùng sống đao đánh ngất nó, sau đó sạch sẽ gọn gàng cạo vảy cá, cắt bỏ lòng, thái thành miếng mỏng. Đỗ Như Yên kinh ngạc nói: "Đạm Đạm, cách xử lý cá của ngươi thật lợi hại!" Lâm Đạm cũng không ngẩng đầu lên nói: "Phải không?" Trương Huệ vừa vặn đi ra, cười híp mắt mời: "Đạm Nhi nấu cơm còn lợi hại hơn, thức ăn làm ra so với đầu bếp ở quán còn ngon hơn. Yên Nhi, hôm nay ca cháu không về được, cháu dứt khoát sang nhà ta ăn cơm tất niên đi, tất cả mọi người tụ vào cùng nhau cho náo nhiệt." Nếu không có Đỗ Như Yên hết sức giỏi giao thiệp và buôn bán, bổ túc vào điểm yếu của con gái, tú trang Đạm Yên sẽ không thuận lợi đến vậy. Trương Huệ coi Đỗ Như Yên thành con cháu nhà mình mà đối đãi, có gì ăn ngon chơi vui, đều không quên chừa lại một phần mang sang cách vách. Đỗ Như Yên lập tức đồng ý, xách váy nhảy xuống từ đầu tường, nào có nửa phần hình tượng thiên kim tiểu thư? Nàng vốn cho rằng lời nói của Trương Huệ có chút phóng đại, nhưng một lúc lâu sau, khi nàng chính miệng ăn món hầm cho Lâm Đạm làm, lập tức bị vị ngon khó tả ấy chinh phục. "Ăn ngon, ăn quá ngon!" Nàng một bên quơ đũa một bên khen ngợi: "Đạm Đạm, ngươi biết thêu thùa, biết nấu ăn, biết kiếm tiền nuôi gia đình, hơn nữa chuyện nào cũng đứng đầu, sao ngươi lợi hại thế nha?" "Ngươi biết giao thiệp xã giao, biết làm ăn, biết làm thế nào thỏa thuận với khách nhân, ngươi cũng rất lợi hại." Lâm Đạm thật thà nói. Đỗ Như Yên che miệng cười trộm mấy tiếng, trong lòng thỏa mãn cực kỳ. Trước kia nàng thường được người ta khen, nhưng cũng không thấy gì đặc biệt, bây giờ, Lâm Đạm chẳng qua thuận miệng khen nàng mấy câu, nàng đã vui tới nở hoa. Nói cho cùng, đây là do sức nặng của Lâm Đạm trong lòng nàng khác với người ngoài. Lâm Đạm có thể nói là một trong số người có nội tâm mạnh mẽ nhất mà nàng từng gặp, vì vậy lời khen của đối phương mới hiếm thấy và đáng trân trọng. Trương Huệ gõ bát, nhắc nhở: "Được rồi được rồi, đừng có thổi phồng nhau nữa, mau ăn cơm. Thời tiết lạnh, đợi tí nữa cơm canh nguội hết mất." Đỗ Như Yên vội vàng và mấy miếng cơm, không biết nghĩ đến cái gì, tâm tình lại treo cao: "Chúng ta ở chỗ này ăn cơm nóng canh nóng, ca ta thì đang làm gì nhỉ, có cơm ăn no không? Hắn gần đây càng ngày càng gầy. Đạm Đạm, ngươi có thể để lại cho ca ta ít thức ăn không? Để ta mang tới quân doanh cho hắn." "Cơm thừa ăn không ngon," Lâm Đạm buông chén đũa, nói: "Ta làm một bàn thức ăn khác cho ca ngươi." Quân nhân phải trải qua cuộc sống như thế nào, cho dù Lâm Đạm chưa từng chính mắt nhìn thấy, cũng có thể tưởng tượng ra. Khi bọn họ ở tiền tuyến chém đầu người chảy máu tươi, dân chúng bình thường đang ở nhà hưởng thụ bữa cơm đoàn viên. Không có bọn họ thì không có nước Đại Chu phồn vinh thịnh vượng, cũng không có Lâm An phủ phồn thịnh này. Nghĩ đến đây, Lâm Đạm lại nói: "Ta làm cho ca ngươi mấy bộ đồ chống lạnh và áo giáp, để ta đi lấy rồi mang cùng luôn." "Ngươi cơm nước xong rồi hẵng đi." Đỗ Như Yên vội vàng kéo tay cô. "Không sao, cơm nước xong thì trời tối mất, qua lại không an toàn. Cứ mang đồ cho ca ngươi trước rồi nói sau, về đến nhà chúng ta lúc nào cũng có thể ăn thức ăn nóng, ca ngươi thì không." Lâm Đạm lơ đễnh khoát tay, tiến vào phòng bếp xắn tay áo lên bắt đầu nấu cơm, trên mặt không có nửa điểm không kiên nhẫn. Đỗ Như Yên mới đầu còn muốn giúp cô, phát hiện mình càng giúp càng hỏng thì ủy khuất ngồi chồm hổm dưới đất đốt lửa bếp. Nàng nhìn bóng người bận rộn của Lâm Đạm, ngửi mùi thức ăn đậm đà mê người, thở dài nói: "Đạm Đạm, nếu không ngươi gả cho ca ta đi? Ngươi nếu gả cho hắn, sẽ không cần rời khỏi nhà họ Lâm, chúng ta hủy bức tường ở giữa đi, hợp thành một nhà, như vậy rất tốt nha?" Lâm Đạm liếc nàng một cái, trên mặt không có vẻ thẹn thùng chút nào: "Mẹ ta muốn thay ta kén rể, ca ngươi không được." "Đến cửa ở rể cũng được mà, ca ta đã sửa họ một lần, đổi thêm một lần nữa cũng không sao." Đỗ Như Yên lập tức bán anh mình đi luôn, chọc cho Thúy Lan đi ngang qua che miệng cười không ngừng. --- Đỗ Như Tùng nắm chặt trường kích, dẫn một hàng binh lính, chậm rãi đi qua bờ cát. Gió biển thổi tung vạt áo của mọi người, mang khí lạnh thổi vào tận xương tủy của họ. Một người lính tay đã lạnh cóng, căn bản không cầm được trường kích nặng nề, liên tiếp đánh rơi mấy lần mà không nhặt lên được, đứng tại chỗ đỏ mắt. Đầu ngón tay của hắn đều tím bầm, ngay cả cầm đũa ăn cơm cũng chưa chắc vững. "Thời tiết một năm lạnh hơn một năm, quân lương của chúng ta lại một năm ít hơn một năm. Năm nay áo rét được phát chỉ nhét tí vải bông, mặc lên người nhẹ bẫng, căn bản không thể chống lạnh. Tất cả mọi người vừa lạnh vừa đói, còn phải ra trận giết địch, cả đêm tuần tra, rõ ràng là muốn đẩy người ta vào chỗ chết!" "Được rồi, đừng oán trách nữa, nhanh chóng kiểm tra xong khu vực này, rồi chúng ta có thể về sớm." "Trở về làm gì? Không có than củi để đốt, không có đồ ăn để ăn, chỉ có cái giường cứng như đá với tầng chăn mỏng dính, trở về với ở đây khác gì nhau! Chúng ta làm lính ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải mang mạng đi đánh cược, mấy tên quan lại khấu trừ quân lương của chúng ta thì ở phía sau ngồi mát ăn bát vàng. Mỗi lần nghĩ tới ta đều không cam lòng, nhưng cướp biển mà xâm phạm, ta lại không nhịn được xông lên. Chúng ta nếu không xông lên, ai tới bảo vệ bách tính ở hậu phương? Trong số những người dân này còn có vợ con, cha mẹ của chúng ta mà!" Mấy tên lính cầm trường kích yên lặng rơi lệ, nước mắt nóng bỏng bị gió biển mặn thổi một cái, biến thành băng, đông trên gương mắt đỏ bừng khô nứt của họ. Đỗ Như Tùng liếm liếm đôi môi khô khốc, khoát tay nói: "Kiên trì giữ vững, sau khi trở về ta tự móc tiền túi mời mọi người uống rượu." "Cảm ơn bách phu trưởng." Mọi người phủi đi băng trên mặt, tiếp tục nâng cao tinh thần tuần tra. Có rượu mạnh làm ấm người, tối nay có thể ngủ ngon hơn. Nhưng bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, sau khi trở lại trại lính, chờ đợi bọn họ là mấy chục vò rượu ngon cùng trên trăm con vịt quay. Hai nữ tử dưới sự bảo vệ của thị vệ, đang đứng trước cửa quân doanh, biểu tình tha thiết nhìn xa xa về bên này. "Lâm cô nương, Yên Nhi, sao hai người lại tới?" Đỗ Như Tùng kìm lòng không đậu đi nhanh mấy bước, lộ ra nụ cười vui mừng. "Ca, bọn muội tới bồi ca ăn cơm tất niên." Đỗ Như Yên cười hì hì chắp tay với mấy thị vệ: "Cảm ơn các vị đại ca, ta đã gặp ca ta rồi, các ngươi trở về phục mệnh với Đại điện hạ đi." Dứt lời kín đáo đưa một hà bao nặng trĩu cho thị vệ đi đầu. Mấy người không nhận lễ của Đỗ Như Yên, bái kiến thế tử An Định Hầu từng uy danh hiển hách một cái, lúc này mới rời khỏi trại lính, nơi đi qua người người ghé mắt, nhưng không ai dám ngăn trở. Những người này là thân binh của Đại Hoàng tử, võ phục mặc trên người khác hẳn binh lính bình thường, dù cấp bậc không cao, nhưng không phải đối tượng mấy tướng lĩnh biên quan có thể đắc tội nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT