14. Ngay trước tết mùng chín tháng chín một ngày, Lâm Đạm làm xong bộ váy bách điệp, để Tam di nương và Tứ di nương tới Chu phủ đưa cho Chu tiểu thư mặc thử, nếu có chỗ nào không thích hợp, hai người có thể sửa đổi tại chỗ, tránh cho chạy tới chạy lui phiền toái. Lâm Đạm không thích giao thiệp với người khác, tự nhiên sẽ không đích thân đi phục vụ khách hàng. Chu tiểu thư không cần bất kỳ sửa đổi nào, sau khi mặc thử sảng khoái cho bạc. Có lẽ do cảm thấy quá mức hài lòng, trước khi Tam di nương và Tứ di nương ra cửa còn cho mỗi người một lượng bạc khen thưởng. Đỗ Như Yên mấy ngày trước đã trở lại, mang cho Lâm Đạm rất nhiều lễ vật, vừa thấy người đã huyên thuyên nói không ngừng, nhìn qua không buồn không lo, hết sức vui vẻ. Nàng hoàn toàn không biết, khi nàng và dì mình ở trên núi trải qua ngày tháng nhàn nhã, Đỗ Như Tùng đang ở chiến trường đẫm máu giết địch, suýt nữa thì chết đi. Lâm Đạm cũng không tính nói chuyện này cho nàng, đợi nàng nói xong mới đưa một cái bọc lớn ra, nói: "Đây là áo giáp ta làm cho ca ngươi, ngươi mang về đi." "Được, ca ta trả tiền chưa?" Đỗ Như Yên theo thói quen hỏi một câu. Không trả tiền, cho dù là anh ruột, nàng cũng không cho Lâm Đạm làm việc cho người này. "Trả rồi." Lâm Đạm gật đầu nói, "Trả một tượng trẻ con bằng vàng." "Vậy còn không sai biệt lắm." Đỗ Như Yên một chút cũng không thấy anh mình trả nhiều tí nào, vốn định nhấc bọc lên, nhưng phát hiện nó thật ra cực nặng chứ không phải vừa, hai tay nhấc lên muốn đứt ra mà nó vẫn gắt gao dính lên bàn. "Đạm Đạm, khí lực của ngươi lớn thế nào nha? Ta thấy ngươi vừa nói vừa lấy, còn nhẹ nhàng đặt lên bàn, tưởng rằng nó không nặng chút nào!" Đỗ Như Yên vùng vẫy hồi lâu vẫn chưa thể nhấc cái bọc ra được, nhất thời gò má đỏ lên, thở hổn hển như trâu. Thúy Lan lúc này mới vui vẻ cười ha ha đi tới, giúp nàng bê cái bọc về nhà. Đỗ Như Tùng cách một bức tường ngừng tập võ, nghiêng tai lắng nghe, khóe miệng nở nụ cười cực kỳ ôn nhu. --- Giờ Mẹo hôm sau, trời còn chưa sáng, rất nhiều nhà đã kết thành đoàn đi lên núi. Cho dù các phu nhân tiểu thư có yểu điệu tới đâu, hôm nay cũng không thể ngồi xe, cần phải bằng hai chân mình lên tới đỉnh núi, vừa để cường kiện thân thể, cầu cho sống lâu, hai là vì đây chính là điềm lành. Từ khi kiểu may vải hình hoa lên váy do Lâm Đạm sáng tạo bắt đầu thịnh hàng ở Lâm An phủ, rất nhiều nữ tử yêu loại phong cách này, cũng vì vậy, hôm nay trên đường khắp nơi toàn là danh môn quý nữ mặc vách hoa. Các nàng túm năm tụ ba chung một chỗ, hoặc cười nói, hoặc chơi đùa, nhìn qua hết sức xinh đẹp động lòng người. Nhưng xinh đẹp hơn nữa, thì khi so với bộ váy hoa tử đằng của Hứa Thiến, rốt cuộc vẫn thiếu chút phong thái nhẹ nhàng phiêu dật đầy tiên khí, thấy nhiều sẽ không còn lạ lẫm nữa. Lý Giai Dung được nha hoàn nâng đỡ dè dặt bước xuống xe ngựa, Mạnh Tư theo phía sau. Hai người vừa xuất hiện, liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người. "Ồ, là thải điệp!" Không biết ai kinh ngạc vạn phần kêu một câu, dẫn tới sự chú ý của nhiều người hơn. Chỉ thấy Lý Giai Dung mặc một bộ váy thêu bách điệp vờn hoa, duyên dáng yêu kiều đứng trong rừng. Bươm bướm hình thái khác nhau, sắc thái rực rỡ bay lượn, nhiều đóa hoa tươi nở rộ trên tơ lụa, tỏ ra hết sức sống động, áo choàng nửa trong suốt ngăn cách những sắc thái sáng lạn này, tạo thành cảm giác mông lung, khiến cho cảnh tượng bách điệp vờn hoa càng thêm diễm lệ. Loại phong cách trong diễm lệ lộ thanh nhã này, Mạnh Tư chưa bao giờ thử qua, nhưng từ phản ứng của mọi người, hiệu quả tựa hồ rất tốt. Nhưng làn váy hoàn toàn không phải chỗ xuất sắc nhất của bộ đồ này, mà là áo choàng bên ngoài, bả vai, vạt áo, thắt lưng được điểm xuyết vài con thải điệp, một trận gió nhẹ thổi qua, thải điệp rối rít đập cánh, tựa như chớp mắt tiếp theo sẽ cưỡi gió mà đi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn đứng yên bất động. Mọi người liên tục thán phục, đến gần mới phát hiện, những con bướm kia dùng vải lụa và chỉ sắt tinh tế làm thành, giống như đúc, phảng phất như còn sống. "Lý tiểu thư, ngươi hôm nay đẹp cực kỳ!" "Áo choàng thải điệp này làm thật khéo léo tuyệt vời, đẹp không thể tả!" "Mấy bộ váy hoa của chúng ta thành nền cho Lý tiểu thư rồi." Tất cả mọi người vội vàng chạy tới tâng bốc Lý Giai Dung, đủ loại lời khen không trùng lặp vang lên. Nhưng nghiêm túc truy cứu, các nàng cũng không tính là nói láo, lối ăn mặc hôm nay của Lý Giai Dung bỏ xa người khác một đoạn lớn. Lý Giai Dung cười híp mắt nghe, kéo tay Mạnh Tư qua nhẹ nhàng nhéo một cái. Tâm tình thấp thỏm của Mạnh Tư lập tức yên ổn lại, không quấn quít với việc mình bắt chước phong cách của Lâm Đạm nữa. Đúng vào lúc này, có người cười đùa nói: "Nghe nói Chu Hân cũng nhờ Lâm tú nương làm một chiếc váy bách điệp, hôm qua đưa tới Chu phủ cho nàng mặc thủ, nàng hình như rất thích." "Ồ? Nàng hôm nay cũng mặc váy bách điệp?" Lý Giai Dung khẽ cau mày, hỏi tới: "Ngươi có biết nó trông thế nào không?" "Ta không thấy tận mắt, nhưng nghe muội muội nàng nói đây chỉ là váy thêu thông thường, xa xa không suất sắc bằng Lý tiểu thư." Lý Giai Dung lúc này mới không dấu vết thở phào nhẹ nhõm. Đính vải có hình lên váy là phát minh của Lâm Đạm, nếu cô đột nhiên bộc phát kỳ tưởng, cũng làm bươm bướm giả bằng vải đính lên váy, vậy hôm nay Lý Giai Dung sẽ bị bêu xấu rồi. Bởi vì Mạnh Tư là khuê mật của nàng ta, nên nhiều lời nàng ta không tiện nói ra, nhưng trong lòng mình, Lý Giai Dung hoàn toàn thừa nhận năng lực thẩm mỹ, phác họa và vận dụng màu sắc của Lâm Đạm hơn xa Mạnh Tư. Khi Mạnh Tư còn bị vây trong phác họa đồ án truyền thống không thể tiến thêm, Lâm Đạm đã đánh vỡ ràng buộc, tìm tới một con đường mới. Thủ pháp cắt xén và phác họa thẩm mỹ của cô, còn mang theo phong cách cực kỳ nồng đậm, đậm tới mức người ngoài chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là có thể chắc chắn đó là tác phẩm của cô. Nghĩ tới đây, trái tim vừa mới buông xuống của Lý Giai Dung lại treo lên cao, lập tức tìm bóng dáng Chu Hân trong đám người. Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo đến, mọi người vừa dứt lời, chỉ thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, dừng lại dưới chân núi, một thiếu nữ vóc người cao gầy không cần nha hoàn đỡ liền tự nhảy xuống xe ngựa, vươn vai một cái, đá đá chân, bộ dáng hết sức hoạt bát, không phải con khỉ nhỏ nhà họ Chu, Chu Hân thì là ai? Bàn về tướng mạo, Chu Hân chỉ coi như trên trung bình, nhưng hôm nay không biết tại sao lại tỏ ra cực kỳ yêu kiều đáng yêu, linh khí bức người. Da nàng vốn nhẵn nhụi trắng sáng, giống như đồ sứ thượng đẳng, trên người lại mặc bộ váy màu phấn trắng, càng tỏ ra chói mắt hơn. Bộ váy kia không biết làm từ chất liệu gì, nhìn ra rất dày, dùng đai lưng thuần trắng siết một cái, lại tựa như không có chút độ dày nào, lập tức bao chặt lấy vòng eo thon của Chu Hân, ống quần xõa tung tự nhiên tản ra bốn phía, khi đi đường phiêu phiêu, hết sức nhẹ nhàng. Nhìn xa, Chu Hân giống như mặc một đám mây phấn trắng trên người, vừa tỏ ra ôn nhu khả ái, vừa hết sức hoạt bát linh động, so với chúng khuê tú trời rất lạnh còn khoác áo lụa mỏng mà nói, đúng là khác loài, nhưng lại có mỹ cảm thần kỳ, cảm giác nhẹ nhàng và hiệu quả giữ ấm. Đợi nàng tới gần, quần áo trên người nàng trông rõ ràng hơn, con mắt chúng khuê tú cơ hồ đều nhanh chóng chuyển động. Chỉ thấy trên bộ váy màu phấn trắng của nàng không phải là màu trắng thuần, mà là dùng màu trắng nhạt và màu xám nhạt, thêm một chút màu phấn nhạt, thêu thành nhiều con thái phấn điệp (1). Bọn chúng hoặc vỗ cánh bay lượn, hoặc khép cánh nghỉ ngơi, mỗi một con đều có màu sắc và hình thái khác nhau, đầu cánh thấm ra một chút phấn, phấn lấm tấm tựa như vảy rơi trên vải vóc thuần trắng, sau đó hoàn mỹ dung hợp làm một. Chỉ thêu hoặc trắng đậm, hoặc trắng sáng, hoặc trắng nhạt vòng quanh cánh thái phấn điệp, chỉ xám tro thêu thành lông tơ trải rộng trên thân thể nho nhỏ của chúng, chỉ xám tro đậm thì câu lên thành râu bướm, hoàn hảo tới cực điểm. Nhìn từ xa, bọn chúng giống như chìm vào lớp vải trắng như bông, đến gần nhìn, bọn chúng nháy mắt hiện lên sinh động. Chu Hân đi mệt liền dừng lại, vỗ ngực nhè nhẹ, những con phấn điệp kia cũng theo lớp vải rung động, tựa như giây tiếp theo sẽ tung cánh bay đi. Nếu chưa thấy qua bộ váy này, chúng khuê tú vô luận thế nào cũng không nghĩ ra, hóa ra chỉ dùng một màu duy nhất một cách tinh vi, vừa có thể biến thành nhiều màu sắc đậm nhạt khác nhau, hoàn mỹ dung hợp chúng vào một chỗ, vừa có thể tạo thành nhiều hình ảnh rực rỡ nhiều màu tới vậy. Ai nói kỹ thuật thêu của Lâm Đạm không được? Cô biến đổi màu sắc đậm nhạt, kết cấu bức tranh rõ ràng, lấy phương thức hết sức mâu thuẫn lại cực kỳ hoàn mỹ kết hợp hai thứ với nhau, nhiều mà không tạp, phân mà không loạn. Cô tùy ý vung vẩy màu sắc đậm hoặc nhạt, tùy ý chơi đùa sáng tối biến hóa khó lường, giống như một pháp sư đạo thuật cao minh, dùng kim thêu và chỉ thêu, biến ảo mộng thành thực tế. Chỉ dựa vào bức tranh bách điệp trông rất sống động, linh khí bức người này, cũng đủ để nghiệm chứng kỹ thuật thêu của cô cao siêu tới trình độ nào. Chúng khuê tú nhìn chiếc váy tươi mát thoát tục này một chút, lại nhìn chiếc váy bách điệp đủ sắc màu của Lý Giai Dung, nhất thời lộ ra biểu tình một lời khó nói hết. Quả nhiên váy có xinh đẹp hơn nữa, lấy tiên y của Lâm Đạm ra so sánh, lập tức sẽ trở nên vừa tục vừa diễm, không lọt nổi vào mắt. "Chiếc váy này là tác phẩm lớn của Lâm tú nương đúng chứ? Ta liếc mắt một cái liền nhìn ra!" Một cô thiếu nữ ủy khuất nói: "Lâm tú nương am hiểu nhất là làm tiên y, ta muốn mẹ ta đặt may cho ta, Lâm tú nương mở miệng muốn bảy mươi lăm lượng làm thù lao, mẹ ta không bỏ được. Hôm nay nhìn lại, bảy mươi lăm lượng thì làm sao? Bảy mươi lăm lượng đó rất đáng giá!" "Nha, váy này của ngươi rõ ràng dùng vải giữ ấm, nhìn qua thật dày, còn rất bông, vì sao sờ lên lại nhẹ như vậy? A! Lớp lót bên trong có màu hồng nhạt, thời điểm đi bộ hơi lộ ra, còn xinh đẹp hơn nữa!" "Mỗi một con bướm đều không giống nhau, nhưng màu sắc phân phối rất hòa hợp, cơ hồ sắp hòa thành một thể, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng từng con, kỹ thuật thêu cảu Lâm tú nương quá tuyệt! Ta cho tới giờ chưa từng thấy phong cách thêu này, giống y như thật, quá có linh khí!" Một đám khuê tú vòng quanh Chu Hân, trong mắt đều lộ ra thần sắc hâm mộ. Chu Hân vỗ ống quần bông, đắc ý nói: "Đây là váy làm theo yêu cầu Lâm tú nương đặc biệt may cho ta, trên đời chỉ có một cái, các ngươi muốn làm một cái khác giống ta, nàng sẽ không đồng ý. Nàng nói mỗi kiểu xiêm áo nàng làm chỉ có một cái duy nhất, tuyệt không lặp lại, hơn nữa chỉ có người được làm theo yêu cầu mặc vào mới là đẹp nhất!" Nghe lời này, chúng khuê tú càng thấy rục rịch, hận không thể lập tức xuống núi, mời Lâm tú nương làm cho các nàng một chiếc váy độc nhất vô nhị. Lý Giai Dung hoàn toàn bị đoạt ngọn gió, còn bị chèn ép tới tục tằng diễm lệ không chịu nổi, giận tới nghiến răng, nhưng không có biện pháp nào với Chu Hân. Cha Chu Hân là Bố chánh sử của Lâm An phủ, trong tay nắm thực quyền, nhà họ Lý còn phải trông cậy vào nhà họ Chu trợ giúp họ đứng vững gót chân tại Lâm An phủ này đây. Dù thích Mạnh Trọng nữa thì Lý Giai Dung cũng không nhịn được hung ác trợn mắt nhìn Mạnh Tư một cái, lạnh nhạt nói: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục leo núi." Đến đỉnh núi, bị gió lạnh cuối thu thổi, chúng khuê tú khoác lụa mỏng, mặc quần lụa bắt đầu xụt xịt mũi, lạnh đến run rẩy. Duy chỉ có Chu Hân sắc mặt đỏ thắm, dáng vẻ hoàn mỹ, làm tất cả người nhìn ghen tỵ không ngừng cắn răng. Nếu các nàng cũng có thể có một chiếc váy vừa có tiên khí vừa giữ ấm thế này, thật là tốt biết bao! __________ (1) Thái phấn điệp: tên tiếng anh là Pieris rapae, loài bướm có kích thước nhỏ đến cỡ trung bình trong chi Pieris trong họ Pieridae. Loài này phân bố rộng khắp khắp châu Âu, Bắc Phi, châu Á và Anh và đã vô tình như vậy được du nhập vào Bắc Mỹ, Australia và New Zealand. Con bướm có sải cánh 32-47 mm. Loài này bay hai lần trong năm, tháng tư-tháng năm và tháng 7-tháng 8. Sâu bướm của nó có thể là một dịch hại trên các loài rau trồng như cải bắp cải xoăn, củ cải, bông cải xanh, cải ngựa. Tục gọi bướm trắng aka bướm cải =))) 15. Sau tết mùng chín tháng chín, việc làm ăn của Lâm Đạm tốt hơn hẳn, người tìm tới cửa đặt may quần áo có rất nhiều, tất cả đều là phu nhân tiểu thư của Lâm An phủ. Nhưng Đỗ Như Yên chỉ chọn đơn đặt hàng của vài người có thân phận rất cao trong đó để Lâm Đạm làm, còn lại đều từ chối. Nàng dường như trời sinh đã biết nên giao thiệp với người ngoài thế nào, khách hàng bị nàng chặn ngoài cửa không hề giận nửa điểm, còn sùng bái kỹ thuật thêu của Lâm Đạm hơn. Lâm Đạm không rảnh nhận đơn, mọi người đều hạ thấp yêu cầu, tìm Tam di nương và Tứ di nương làm quần áo, trong đó được hoan nghênh nhất là loại vải giữ ấm bằng tơ tằm, mỗi bộ tiêu phí hơn hai mươi lượng bạc, người đặt mua vẫn nối liền không dứt. Mắt thấy mùa đông sắp tới, ai mà không muốn một bộ quần áo vừa nhẹ vừa giữ ấm? Làm một bộ đồ giữ ấm bằng tơ tằm cơ hồ là việc cần thiết phải làm trong mùa đông, đến mùa xuân có thể lấy lớp lót ra, tiếp tục mặc, rất tiết kiệm. Một tháng sau, Lâm Đạm bê hộp tiền lên bàn, gọi Trương Huệ, Tam di nương, Tứ di nương và Thúy Lan vào, nói: "Đây là bạc chúng ta kiếm được vào tháng trước, mọi người đều có xuất lực, bây giờ phân chia đi." "Kiếm được bao nhiêu?" Trương Huệ ngồi xuống ghế, cõi lòng đầy mong đợi hỏi. "Để con đếm thử xem." Lâm Đạm mở hộp tiền ra, chỉ nghe tiếng vang lạch cạch thanh thúy vang lên, rất nhiều bạc từ bên trong trút ra, dưới ánh nến rọi xuống sáng lấp lánh, có thỏi bạc to, có vài đĩnh bạc vụn, có cả tiền thưởng hình hạt dưa, hạt châu, đậu phộng, đúng là đếm không hết. "Ôi mẹ ơi!" Dù là thời điểm nhà họ Lâm chưa đổ nát, Tam di nương và Tứ di nương cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, nhất thời nhìn ngây người. Thúy Lan che miệng, biểu tình không dám tin. Duy có Trương Huệ trấn định nhất, cũng không nhịn được liếm đôi môi khô khốc, nói giọng khàn khàn: "Mẹ đoán chỗ này có ít nhất ba bốn trăm lượng." Ba bốn trăm lượng ở thời kỳ nhà họ Lâm cường thịnh nhất xác thật không coi vào đâu, nhưng mà, số bạc này do con gái dùng chỉ một tháng kiếm được, nói cách khác qua một năm, con gái ít nhất cũng phải kiếm được mấy ngàn lượng, đây là một số tiền lớn! Nhà họ Lâm có hy vọng rồi, lão gia, chàng ở dưới cửu tuyền có thấy không? Nghĩ tới đây, Trương Huệ đôi mắt đỏ bừng, ánh lệ lóe lên, nhưng ngại không muốn để con gái phát hiện, vội vàng xoay lưng lại xoa xoa khóe mắt. Hai vị di nương một trái một phải ngồi bên người bà, nhẹ nhàng vỗ sống lưng bà. Tất cả khổ nạn đã qua, mọi người chịu đựng nổi, hết thảy đều sẽ trở nên tốt hơn. Lâm Đạm trời sinh ít đi một sợi dây thần kinh có tên là "lừa tình", chẳng qua đưa cho Trương Huệ một cái khăn tay, sau đó lấy ra một cuốn sổ nhỏ, nghiêm túc thì thầm: "Tháng trước, Tam di nương làm năm bộ quần áo giữ ấm bằng tơ tằm, Tứ di nương làm sáu bộ. Thúy Lan mỗi ngày đều hỗ trợ cắt vải vóc, tiếp đãi khác, sửa đổi lỗi nhỏ trên quần áo. Mẹ và con cùng nhau làm một bộ thiết giáp, còn liên lạc thợ rèn chế tạo hai mươi cân sắt... Một bộ quần áo giữ ấm bằng tơ tằm lời mười lượng bạc, con cho mỗi di nương một lượng tiền hoa hồng, chính là mỗi người năm lượng bạc và sáu lượng bạc; Thúy Lan làm việc lặt vặt, hàm lượng kỹ thuật không cao, nhưng rất khổ cực, ta cho ngươi hai lượng bạc lương tháng; mẹ mặc dù chỉ làm một bộ thiết giáp, nhưng rất hao tâm tốn sức, còn chịu trách nhiệm nguy hiểm, con cho mẹ mười lượng tiền thù lao, số tiền còn lại con sẽ cầm đi thuê mặt tiền cửa hàng, sau đó mua chỉ thêu, vải thêu, thuốc nhuộm vân vân, dựa tính tầm hai trăm lượng bạc, đây là tình huống thu chi tháng trước của chúng ta." Lâm Đạm khép lại cuốn sổ nhỏ, hỏi: "Mọi người có vấn đề gì không?" "Không có vấn đề gì." Hai vị di nương đồng loạt lắc đầu. Hai bà có thói quen nghe theo lời Đại tiểu thư, cảm giác đi theo Đại tiểu thư, sau này sẽ có vô số ngày sống tốt. Cho dù lúc đi theo Lâm Đại Phúc, tiền hai người nhận được mỗi tháng chỉ có năm lượng, không thể nhiều hơn nữa. Nhưng đi theo Lâm Đạm thì khác, chỉ cần hai người tay chân chuyên cần, không sợ không kiếm được tiền. Những di nương trộm mang tài vật của nhà họ Lâm trốn đi nếu biết nhà họ Lâm còn có thể hồi sinh, cũng không biết còn hối hận tới độ nào. "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tạ ơn cô nương!" Thúy Lan thiếu chút nữa cao hứng nhảy lên. Lúc nhà họ Lâm chưa suy vi, nàng chỉ là một nha đầu làm việc nặng, một tháng có thể lấy lương chừng hai trăm đồng tiền, sau đó nhà họ Lâm lụi bại, nàng sợ mình bị anh chị dâu bán đi tới nơi dơ bẩn, lúc này mới liều sống liều chết phải ở lại. Nàng năm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày mình có thể nhận hai lượng bạc tiền lương! Cô nương thật sự quá hào phóng! Lâm Đạm liếc nàng một cái, chỉ điểm: "Ngươi lúc không có chuyện gì làm thì cùng hai vị di nương học thêu thùa đi, chờ tay nghề tiến bộ, có thể đơn độc làm xiêm áo, bạc kiếm được sẽ nhiều hơn. Quần áo đơn giản lời ít, tiền công ít, quần áo phức tạp lời nhiều, tiền công cũng nhiều. Nếu mọi người muốn kiếm tiền, phải liều mạng luyện tập tay nghề." Ba người nghe mà không ngừng gật đầu, một bộ dáng chỉ có Đại tiểu thư đúng nhất. Lâm Đạm rất hài lòng với nhiệt tình và tin tưởng trong mắt mọi người, phát giác Trương Huệ hình như không vui cho lắm, lúc này mới đẩy một đống bạc lớn còn sót lại cho bà, nói: "Mẹ, những thứ này đều do con kiếm, tất cả biếu cho mẹ. Chờ con tìm được cửa hàng thích hợp, mẹ lại cho con tiền thuê sau." Trương Huệ đang nhăn mày lập tức vui vẻ, ôm con gái vừa ngực liên tục gọi bảo bối. Người khác toàn cười nhạo bà không sinh được con trai, không giữ được môn hộ nhà họ Lâm, đời này già rồi không có ai chăm sóc, số mạng đoạn tử tuyệt tôn, hôm nay bà thấy có thế thì sao? Một đứa con gái của bà, còn hơn xa mười thằng con trai nhà khác! --- Nghe nói Lâm Đạm muốn thuê mặt tiền cửa hàng, ngày thứ hai, Đỗ Như Yên cầm một đống khế đất tới, hào sảng nói: "Vừa ý cửa tiệm nào thì cầm đi cửa tiệm đó, coi như tiền đầu tư của ta. Đỗ Như Yên mặc dù không quyền không thế, nhưng tiền thì không thiếu, xài nữa cũng không hết, ngươi cứ yên tâm đi!" Lâm An phủ vốn là quê quán của nhà họ Đỗ, Đỗ mẫu và Đỗ Hoàng hậu lúc xuất giá được phân rất nhiều ruộng đất và cửa hàng ở Lâm An phủ. Mặc dù hai chị em đều bị bỏ, nhưng đồ cưới thì không bị tham ô. Hoàng đế không làm được loại chuyện bỉ ổi đó, cho dù chán ghét mà vứt bỏ Đỗ Hoàng hậu, song vẫn bồi thường đủ, giúp bà sống đầy đủ sung túc qua hết nửa đời còn lại. Hoàng đế chưa từng đuổi tận giết tuyệt, còn sắp xếp xong xuôi đường lui cho Đỗ Hoàng hậu, có thể thấy trong lòng vẫn lưu một chút tình ý, phủ An Định Hầu cũng không dám bắt nạt hai huynh muội, chẳng những trả lại y nguyên đồ cưới của Đỗ mẫu, mà còn cho thêm rất nhiều tiền bạc. Thứ tử thứ nữ của phủ An Định Hầu tức anh ách, nhưng không làm gì được. Lâm Đạm biết tình huống của Đỗ Như Yên, vì vậy không khách khí với nàng dù chỉ nửa điểm, cầm lấy khế đất lật xem, chỉ vào một tờ trong đó nói: "Phố Chu Tước? Nếu ta nhớ không lầm, tú trang Mạnh thị mở trên đường chính phố Chu Tước đúng không?" "Không sai, cửa hàng của ta ngay đối diện cửa hàng nhà nàng, cửa đối cửa luôn." "Vậy ta lấy cửa hàng này." Lâm Đạm không tự chủ xoa tay, luôn cảm thấy có thể mở cửa hàng ở đối diện tú trang Mạnh thị là một chuyện rất cao hứng, tựa hồ có một loại cảm giác rốt cuộc cũng viên mãn. "Có thể, ta lập tức để Tôn bá đi quét dọn mặt tiền cửa hàng." Đỗ Như Yên cười hì hì nói. "Thuận tiện làm một tấm bảng, viết tên cửa hàng của chúng ta lên. Tên cửa hàng sẽ gọi là tú trang Đạm Yên, thế nào hả?" Lâm Đạm từ từ mở miệng. "Ngươi nói gì?" Đỗ Như Yên ngây ngẩn. "Ta nói tú trang của chúng ta gọi là tú trang Đạm Yên, ngươi cảm thấy cái tên này thích hợp không?" "Thích hợp, đương nhiên thích hợp!" Đỗ Như Yên lúc này mới phục hồi tinh thần lại, muốn cười một cái mà vành mắt đỏ lên. Nàng trợ giúp Lâm Đạm thật sự không trộn lẫn mưu đồ gì, chẳng qua rất thích sự dẻo dai bền bỉ trước khốn khó của cô thôi. Nhưng Lâm Đạm lại dùng sức cầm lấy tay nàng, lôi nàng từ trong vũng bùn ra ngoài. Tú trang Đạm Yên, đây là tên hai người, cũng là sự nghiệp của cả hai, thật tốt nha! "Đạm Đạm, chúng ta nhất định phải biến tú trang Đạm Yên thành tú trang tốt nhất Lâm An phủ!" Đỗ Như Yên hào hứng vạn trượng phát lời thề. Lâm Đạm lắc đầu một cái, biểu tình rất bình tĩnh: "Không, mục tiêu của chúng ta là biến tú trang Đạm Yên thành tú trang tốt nhất nước Đại Chu." Cô hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tốt nhât.s Đỗ Như Yên ngẩn người, sau đó sung sướng cười lên. Nàng hết sức thích tính cách của Lâm Đạm, nhìn qua không tranh với đời, vô cùng Phật tính, nhưng thời điểm nghiêm túc, cô sẽ lập tức trở nên mạnh dạn kiên quyết chưa từng có. --- Hai người đều thuộc phái hành động, chỉ tốn nửa tháng đã sửa sang xong mặt tiền cửa hàng, rồi treo bảng hiệu. Mạnh Tư cau mày nhìn đối diện, lẩm bẩm: "Tú trang Đạm Yên, đây là nhà nào mở?" Nàng vừa dứt lời, chỉ thấy cửa tiệm đối diện mở ra, Lâm Đạm và Đỗ Như Yên một trước một sau bước ra, cầm trong tay hai giỏ hoa lớn, Trương Huệ xách một dây pháo, đốt lên trong hẻm nhỏ không người. Tiếng vang 'đùng đùng' đưa tới nhiều người đi đường, nhưng bởi cửa hàng quá mức tinh xảo xa hoa, mỗi một miếng gạch đều do thợ mộc đặc chế, nhìn qua bóng loáng như ngọc thạch, trên kệ hàng dù không bày nhiều vải vóc, song đều là phẩm loại quý giá trên mặt phố vô cùng hiếm bán, ngược lại khiến dân chúng bình thường không dám vào thăm. Đỗ Như Yên nhìn cửa hàng vắng tới có thể giăng lưới bắt chim, biểu tình hơi đưa đám. Lâm Đạm thì không lo lắng chút nào, chỉ để ý xếp gọn chỉ thêu, khung thêu lên kệ. Đúng vào lúc này, Đỗ Như Tùng mặc áo giáp, nắm chuôi chiến đao tiến tới. Hắn hôm nay không được nghỉ, đổi ca với đồng đội xong liền vội vã chạy tới, đưa một hộp nhỏ tuyệt đẹp cho Lâm Đạm, ôn nhu nói: "Lâm cô nương, chúc ngươi khai trương đại cát." "Cảm ơn." Lâm Đạm mở hộp ra, phát hiện bên trong để một chiếc quạt xếp, mặt quạt thêu tranh hoa và chim, cách điều phối màu sắc và cách biến đổi phương pháp thêu hoàn toàn khác với tranh thêu của nước Đại Chu, mang phong cách vừa vô cùng rực rỡ tươi đẹp vừa giản lược tới tận cùng, vật liệu làm chỉ thêu không chỉ giới hạn ở sợi tơ, mà còn tăng thêm cọng cỏ, lông chim, lông dê vân vân. "Dùng cọng cỏ chân thật để thêu bồ đoàn, ý tưởng thật kỳ diệu!" Lâm Đạm lập tức thích phần quà này, chắc chắn nói: "Đây không phải tranh thêu của Đại Chu đúng không?" "Cái quạt này ta tịch thu được khi đánh cướp biển. Kỹ thuật thêu của người Oa (1) truyền thừa từ thời Đường mấy trăm năm trước, rất nhiều phương pháp thêu của thời Đường đã thất truyền tại Đại Chu, nhưng bọn họ lại truyền thừa được nguyên vẹn." Đỗ Như Tùng nhìn cô, cõi lòng đầy mong đợi hỏi: "Phần quà này ngươi có thích không?" "Ta thích vô cùng!" Lâm Đạm dùng sức gật đầu, con mắt tròn mở to: "Ta có thể cắt nó ra không? Ta muốn học phương pháp thêu của người Oa." Đỗ Như Tùng biểu tình ngưng trệ trong chớp mắt, chốc lát sau lại lắc đầu cười trầm thấp, giọng nói mười phần bất đắc dĩ: "Cắt đi, ngươi thích cắt thế nào cũng được." Lâm Đạm không hổ là Lâm Đạm, vĩnh viễn thực dụng là trên hết. Khó trách cô có thể trong thời gian nửa năm ngắn ngủi vực dậy tú trang Lâm thị. Không đúng, bây giờ không phải là tú trang Lâm thị nữa, mà là tú trang Đạm Yên. Nghĩ đến đây, nụ cười của Đỗ Như Tùng càng thêm ôn nhu. __________ (1) Người Oa: cách người Trung Quốc xưa gọi người Nhật Bản. 16. Đỗ Như Yên chờ anh trai nhà mình hiến ân cần xong mới cười híp mắt đi tới, trêu chọc: "Ca, vậy quà của muội đâu? Sao ca chỉ tặng mỗi Đạm Đạm mà không tặng muội? Ca thiên vị!" "Muội muốn cái gì? Cho muội mười lượng bạc, tự mua đi." Đỗ Như Tùng mò từ trong ngực ra một đĩnh bạc, tùy ý ném cho em gái. Đỗ Như Yên luống cuống tay chân tiếp lấy, than phiền nói: "Ca, ca nhìn tú trang của bọn muội này, có uổng công không cơ chứ? Ca nhìn thêm nhà cách vách đi, lăng la tơ lụa bày đầy lên kệ! Muội và Đạm Đạm muốn tìm người buôn vải để mua, bọn họ được Mạnh Trọng phân phó, không chịu bán vải vóc quý giá cho bọn muội, vải vóc bày lên kệ trưng bày toàn là đồ cưới của Đạm Đạm cả, bán xong thì nàng không còn đồ cưới nữa, bảo nàng sau này lập gia đình thế nào bây giờ? Ca suy nghĩ biện pháp đi, tìm nguồn hàng hóa cho bọn muội, bằng không bọn muội không biết làm ăn thế nào bây giờ." May mắn Lâm Đạm bây giờ chỉ tiếp đơn hàng may quần áo, các phu nhân tiểu thư tìm tới cửa sẽ tự mình mang vải vóc tới, để mọi người thêu lên. Như vậy dù tiện lợi, nhưng tiền lời kém hơn dùng thẳng vải trong nhà mình làm quần áo nhiều. Tú trang Mạnh thị cũng phục vụ theo dây chuyền, tí tiền lẻ thêm vào cũng hốt, một lưới bắt hết. Đỗ Như Tùng lông mày nhăn lại, vuốt cằm nói: "Được, để ca nghĩ biện pháp." Cuối cùng thận trọng thêm một câu: "Ca sẽ không để Lâm cô nương không ai thèm lấy đâu." Lâm Đạm dè dặt cất quạt xếp về, vuốt cằm nói: "Chuyện này không gấp, tìm được nguồn hàng hóa đương nhiên có thể giải quyết được rắc rối nhất thời của chúng ta, nhưng rốt cuộc vẫn phải dựa hơi người khác. Nếu chúng ta có thể tự học dệt vải, hoặc là mời một vài thợ dệt vải giỏi tới, thì có thể đảm bảo nguồn cung ứng vải vóc lâu dài, còn giải quyết được vấn đề về phí mua bán và vận chuyển." Đỗ Như Tùng nhất thời khẽ cười, chắc chắn nói: "Lâm cô nương ngươi cứ chờ, ta đi tìm giúp ngươi vài thợ dệt vải giỏi về đây." Hắn phát hiện Lâm Đạm rất thích giải quyết vấn đề từ căn nguyên. Em gái chỉ muốn hắn tìm nguồn hàng hóa, mà Lâm Đạm đã suy tư đến việc làm thế nào để nắm giữ kỹ thuật dệt vải. Cô luôn vô cùng độc lập, chẳng thà dựa vào người khác, mà muốn bổ sung cho mình. "Cảm ơn Đỗ công tử." Lâm Đạm bánh ít đi bánh quy lại (1) nói: "Ngày khác ta giúp ngươi làm vài bộ đồ chống rét. Đúng rồi, áo giáp của ngươi bị hỏng thì cứ mang tới, ta giúp ngươi sửa." "Được, giờ ta còn phải thay ca, đi trước một bước. Nếu các ngươi có việc gì, cứ tới đại doanh Thủy Sư ở phía nam tìm ta, giờ ta đang là bách phu trưởng." Chẳng biết tại sao, Đỗ Như Tùng rất muốn để Lâm Đạm biết thành tựu của mình. "Đã là bách phu trưởng rồi à? Đỗ công tử cực kỳ lợi hại!" Lâm Đạm chân tâm thật ý khen ngợi. Đỗ Như Tùng khắp người mệt mỏi trong nháy mắt bừng bừng phấn chấn. Hắn không nhịn được nhếch môi, lại e sợ nụ cười của mình trông quá ngu, chỉ có thể dùng nắm đấm che miệng ho khan, sau đó phong độ nhẹ nhàng rời đi. Nhìn bóng lưng hơn người của anh cả, Đỗ Như Yên che bụng, cười thiếu chút nữa gập cả người xuống. Nhớ năm đó nữ tử dây dưa bên người anh cả không có một trăm cũng có mấy chục, nhưng hắn đều coi thường hết, vừa lạnh lùng vừa độc miệng, không biết làm chết lòng bao nhiêu thiếu nữ. Nhưng giờ đây, hắn rõ ràng muốn lấy lòng Lâm Đạm, lại không biết ra tay từ đâu, dáng vẻ vụng về khiến Đỗ Như Yên phải trố mắt mà nhìn. Cái này hẳn gọi là đậu phủ chấm nước muối, vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi? "Ngươi cười cái gì?" Lâm Đạm không thể hiểu nổi nhìn nàng. "Không có gì, không có gì, khách nhân tới, ta đi chiêu đãi khách." Đỗ Như Yên tùy tiện tìm cái cớ chạy trốn. Cùng lúc đó, Mạnh Tư đang đứng bên cửa sổ ngắm nhìn tú trang Đạm Yên, biểu tình có chút lo âu. Mạnh Trọng cười lạnh nói: "Đốt xong năm chuỗi pháo rồi mà không có khách nào tới cửa, lạnh lẽo quá ha. Ta đã phân phó buôn vải của toàn Lâm An phủ, không cho phép làm ăn với nhà họ Lâm. Không có vải vóc để bán, ta xem bọn họ làm thế nào để duy trì tú trang." Gã vừa dứt lời, chỉ thấy Hứa phu nhân của phủ Đề đốc cùng mấy chị em dâu, mang theo một đám thiếu nữ vui vui vẻ vẻ đi vào tú trang Đạm Yên, qua một lát sau, hai người hầu nhà họ Hứa đi ra, lục tục cầm ra rất nhiều vải vóc trong xe ngựa, có nhuyễn yên la (2), thanh thiên dực, vân vụ tiêu vân vân, đều là loại quý giá rất khó mua được. Nụ cười nhạt trên mặt Mạnh Trọng nháy mắt đọng lại. Không đợi gã tỉnh hồn, vợ và con gái của Bố chánh sử Chu đại nhân, vợ và con gái của Án sát sử Phương đại nhân, lục tục đi tới, tú trang Đạm Yên vốn vắng đến có thể giăng lưới bắt chim, hiện tại đỗ đầy xe ngựa, một chiếc so với một chiếc hoa lệ hơn. Người đi đường lúc này mới chú ý tới cửa hàng, thời điểm chỉ chỉ trỏ trỏ ai nấy đều lộ ra biểu tình thán phục hay hâm mộ. Lai lịch phải đến mức nào mới có thể thu hút nhiều quý nhân thế này? Cửa hàng này không đơn giản nha! Mấy người buôn vải bên cạnh cũng đang đứng ngắm nhìn. Bọn họ đều được tú trang Mạnh thị phân phó, không dám bán vải vóc cho tú trang Đạm Yên. Nhưng hiện tại tình huống là thế nào đây? Trừ một nhà Tuần phủ đại nhân, toàn bộ quý nhân của Lâm An phủ đều tới ăn mừng cửa tiệm khai trương, vậy vì sao họ lại phải đối nghịch với Lâm Đạm? Nếu gián tiếp đắc tội các quý nhân, tú trang Mạnh thị có thể tự vệ, bọn họ có thể sao? Tiền kiếm được ít đi, còn phải gánh mối nguy hiểm lớn như vậy, Mạnh Trọng coi họ là kẻ ngu đấy à! Ban đầu khi Lâm Đại Phúc là đệ nhất hoàng thương tỉnh Chiết Giang, nguyên tắc chính là "có tiền mọi người cùng kiếm, gặp nạn mọi người cùng chống đỡ", không giống như bây giờ, tất cả đều phải nghe Mạnh Trọng. Người nhà họ Mạnh cũng quá chuyên quyền bá đạo rồi! Nghĩ tới đây, mấy ông chủ bán vải hung ác trợn mắt nhìn tú trang Mạnh thị một cái, lúc này mới vào cửa. Ngày sau mà Lâm Đạm tới mua hàng, bọn họ chỉ để ý bán, ai thèm quản nhà họ Mạnh có vui vẻ hay không! Mạnh Trọng âm thầm cắn răng, trầm giọng nói: "Tiền chưởng quầy, ngươi treo bức tranh tuấn mã Tư Tư thêu xong vài ngày trước lên đi, treo ngay tại cửa, để cho tất cả mọi người tới xem." "Vâng Đông gia." Tiền chưởng quầy lập tức lui ra. Mạnh Tư nhăn mày nói: "Ca, ca không phải nói bức tranh tuấn mã kia đem tặng cho Lý đại nhân sao? Sao lại treo nó ra ngoài vào lúc này?" "Treo lên để mọi người thấy rõ ràng, bàn về kỹ thuật thêu, Lâm Đạm nàng còn hoàn toàn không đủ tư cách so sánh với muội. Chỉ thêu vài con bướm liền được khen kỹ thuật thêu tinh xảo? Thật là buồn cười!" Mạnh Tư chậm rãi thả lỏng lông mày nhíu chặt, không nói thêm lời nào nữa. Mấy ngày gần đây, nàng quả thực bị một vài người châm chọc, danh hiệu đệ nhất tú nương Chiết Giang cũng chịu đủ sự nghi ngờ, người đến tìm nàng thêu tranh, may quần áo ít đi rất nhiều, ngay cả Lý Giai Dung cũng rất lâu không tới. Nghe nói Lý Giai Dung phái nha hoàn đi tú trang Lâm thị đặt may quần áo, đi mấy lần liền đều bị cho ăn bế môn canh, hôm nay đang ở nhà buồn bực. Nhưng nàng có tức giận nữa cũng không thể làm gì Lâm Đạm. Bởi Lâm Đạm nắm trong tay đơn đặt hàng của các hào tộc địa phương như phủ Đề đốc, phủ Bố chánh sử, phủ An sát sử, phủ Học chính, nếu nàng mạnh mẽ thọc một gậy, thì chẳng khác làm khó dễ nữ quyến mấy nhà này, đừng nói không chiếm được chỗ tốt nào, ngược lại còn rước thêm nhiều rắc rối cho Lý đại nhân. Ngay cả Lý Giai Dung còn phải nhẫn nhịn Lâm Đạm, huống chi là Mạnh Tư? "Ca, nếu có người ra giá mua tranh tuấn mã của muội, thì phải làm gì bây giờ?" Nàng suy nghĩ một lát rồi nói. "Chờ bức tranh thêu này treo lên, tất sẽ có người đấu giá, ai ra giá cao nhất, ca liền bán cho người đó, chúng ta cử hành hội đấu giá ngay trước cửa, diệt nhuệ khí của Lâm Đạm. Một bức tranh thêu của muội có thể bán mấy ngàn lượng bạc, nàng ta có thể sao? Muốn so sánh với muội à, nàng ta cũng không thèm soi nước tiểu xem trông mình thế nào." Mạnh Trọng cười khinh miệt. Mạnh Tư che lỗ tai, giận trách: "Ca, ca nói chuyện có thể chú ý ngôn từ không, đừng làm bẩn lỗ tai muội." Mạnh Trọng lúc này mới cười lên, xoa xoa đầu em gái, sau đó sải bước đi ra ngoài, tới cửa tiệm, Tiền chưởng quầy đã treo bức tranh thêu dài chừng một trượng lên trước cửa, đang dùng vải mềm dè dặt lau chùi khung tranh. Người đi đường lập tức dừng bước chân ngắm nhìn, trong miệng chậc chậc lấy làm kỳ lạ. Co người hiểu được thở dài nói: "Trời ạ, đây là tác phẩm truyền đời của Họa tiên thời Lương - Kinh Xuyên, được đặt tên là 《 Tuấn mã đồ 》, được hắn khắc trên vách đá ở Thái Sơn, không biết có bao nhiêu người liều chết muốn in lại nó, nhưng vẫn không thể được, bởi bức Tuấn mã đồ này quá mức hùng vĩ khổng lồ, trên đời căn bản không tìm được tờ giấy nào to đến thế để in nó xuống, chỉ đành chia thành hai, cứ mỗi nửa bức được in xuống giấy đều được bán ra với giá trên trời. Dĩ nhiên cũng có họa sĩ dùng mắt thường và trí nhớ vẽ lại toàn bộ, nhưng chỉ vẻn vẹn được hình dáng, không tả được cái thần của nó. Nhưng các ngươi hãy nhìn bức tranh thêu này, có thể nói hình và thần đủ cả, múa bút thành văn, cơ hồ tái hiện lại nguyên vẹn nguyên tác của Họa tiên! Hay hơn chính là, nó dùng chỉ thêu thêu thành, mà không phải bút mực, nếu được bảo quản tốt, dù qua mấy trăm năm cũng không bạc màu, là trân phẩm còn đáng giá cất giữ hơn cả bức họa kia!" "Người người đều nói cả kỹ thuật thêu và kỹ thuật vẽ của Mạnh cô nương đều vô cùng tinh tế, từng nét chấm phá truyền thần, có thể nói là tài năng nghệ thuật quý báu, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền!" "Tuổi còn nhỏ mà đã có tài nghệ như vậy, quá giỏi mà!" Văn nhân mặc khách rối rít tụ lại, hoặc khảng khái bình luận, hoặc chân thành khen ngợi, thật là quyến luyến quên mình, như si như say. Khách hàng bên trong tú trang Đạm Yên rối rít chạy ra ngoài xem náo nhiệt, cho dù xem không hiểu cái hay của bức thêu ở chỗ nào, nhưng cũng sinh ra cảm giác ngưỡng mộ như núi với kỹ thuật thêu của Mạnh Tư. Người khác đều nói tốt, vậy dĩ nhiên là cực tốt! "Mạnh lão bản, bức thêu này ngươi có bán không? Ta ra năm trăm lượng bạc!" Lúc này liền có người ra giá. "Năm trăm lượng? Ngươi ăn mày đấy à! Ta ra một ngàn lượng!" "Ta ra một ngàn năm trăm lượng!" "Hai ngàn lượng!" "Ba ngàn lượng!" "Tất cả chớ ồn ào, ta ra năm ngàn lượng!" Một phú thương từ Kinh thành tới xô đẩy mọi người ra, giọng gấp gáp. Mạnh Trong một bên cười yếu ớt một bên đung đưa chén trà trong tay, một bộ vững vàng thả cần câu cá. Mắt thấy giá đã nâng đến tám ngàn, hồi lâu không có ai tiếp tục, gã mới chậm rãi đứng lên, nói: "Tác phẩm này của xá muội vốn không định bán, vị khách nhân này nếu thích đến vậy, ta sẽ đi khuyên nhủ xá muội, để nàng nhịn đau bỏ đi thứ mình yêu thích." "Đa tạ Mạnh lão bản, trong tay ta hiện không có đủ ngân phiếu, ta để sai vặt trở về lấy, xin ngài chờ trong chốc lát." Dứt lời, vị phú thương Kinh thành này vung tay lên, có mấy tráng hán cao lớn vác đại đao rời khỏi đám đông. Vài tên côn đồ định đánh chủ ý lên ngân phiếu lập tức chết tâm. Mắt thấy việc làm ăn của nhà mình bị Mạnh Trọng quấy nhiễu, Đỗ Như Yên giận đến không ngừng nhảy nhảy. Lâm Đạm nhìn chằm chằm bức 《 Tuấn mã đồ 》 kia một hồi, từ từ nói: "Vừa vặn ta cũng vừa thêu xong một bức, chờ bọn họ đấu giá xong, chúng ta treo tranh thêu lên đi, hẳn náo nhiệt lắm đây." __________ (1) Bánh ít đi bánh quy lại: nguyên văn "đầu đào báo lý" (投桃报李), thành ngữ, đồng nghĩa với có qua có lại mới toại lòng nhau (ví với mối quan hệ tốt đẹp). (2) Nhuyễn yên la: một loại vải dệt cực mỏng có nhắc tới trong 《 Hồng Lâu Mộng 》, dùng để dán cửa sổ hoặc làm rèm. Nhuyễn yên la có bốn loại màu sắc: xanh trong của bầu trời sau mưa, màu ô-liu (xanh lá + vàng), màu xanh cây tùng, màu đỏ bạc; nếu dùng để làm rèm hoặc dán cửa sổ, đứng nhìn từ xa trông giống khói mù, cho nên gọi là "nhuyễn yên la" (yên: sương khói). Màu đỏ bạc thì được gọi là "hà ảnh sa".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT