Lâm Đạm đặt lá bùa đã vẽ xong sang một bên phơi khô rồi nói với Diêu Bích Thuỷ: “Lấy ấm đun đang đặt trên bếp lại đây, sau đó đi vào phòng ta lấy lò đồng luyện đan đến.”
Diêu Bích Thuỷ không dám hỏi nhiều, vội vàng làm theo. Hứa Miêu Miêu lặng lẽ đi đến bên cạnh Lâm Đạm, nắm lấy ống tay áo rộng lớn của nàng.
Lâm Đạm xoa xoa đầu nàng, nhỏ giọng nói: “Con hãy xem ta làm việc, sau này tất cả các tuyệt học của ta chắc chắn sẽ được truyền thừa lại cho con.”
Hứa Miêu Miêu ngây ngốc gật đầu, vẻ mặt Vĩnh Tín Hầu và Vĩnh Tín Hầu phu nhân càng thêm cung kính. Nếu không phải là tiên nhân có đạo pháp cao siêu thì làm sao có thể nhắc đến tuyệt học và truyền thừa? Có lẽ hôm nay bọn họ trong họa có phúc, gặp được đại vận!
Nam tử trung niên bỗng nhiên nở một nụ cười, cuối cùng lôi kéo người thiếu niên cùng ngồi xuống đệm hương bồ, hơn nữa còn gạt bỏ thành kiến của mình, chuẩn bị xem xét kỹ càng hơn. Hắn không tin trên đời này có bất cứ thần quỷ gì, sở dĩ hắn thích đến chùa Hàm Quang chẳng qua cũng chỉ để tìm một nơi yên tĩnh mà thôi. Hắn rất muốn nhìn xem rốt cuộc hôm nay vị Lâm nương tử này sẽ diễn vở kịch gì.
Diêu Bích Thuỷ tay trái xách theo một ấm nước, tay phải ôm một lò đồng cao khoảng chừng một thước đi vào, đặt trước mặt Lâm Đạm rồi lại lặng lẽ lui ra phía sau nàng.
Đầu ngón tay Lâm Đạm khẽ xẹt qua một cái, lá bùa kia lập tức bốc cháy mà không cần lửa, đám tro tàn màu đen rơi vào trong miệng chén, sau đó tỏa ra một mùi hương độc đáo của cỏ cây. Lâm Đạm nhấc ấm nước lên, đổ nước vào trong chén rồi đưa cho Vĩnh Tín Hầu phu nhân, nói: “Đút cho vị thiện tín này uống đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT