Mấy tên thị vệ đeo đao hộ tống xe ngựa cuồn cuộn đi đến, khí thế hừng hực mạnh mẽ đến mức khiến các tiểu hoà thượng ở chùa Hàm Quang cũng chạy đến xem náo nhiệt.
Chiếc xe ngựa vừa mới dừng lại ổn định, một người phụ nhân đã khóc lóc nói: “Hầu gia, người cũng đã bệnh nặng thành ra thế này rồi còn muốn chạy đến Huyền Thanh Quan làm gì, chẳng lẽ người thực sự cho rằng tiên đan của bọn họ thực sự có thể cứu sống người sao? Nếu không phải vì tiên đan của bọn họ, bệnh của người làm sao có thể nặng đến nông nỗi này, người đúng là cố chấp hồ đồ mà! Cái tên Ngọc Ninh chân nhân kia ở đâu, kêu hắn ta ra đây cho ta! Nếu như hầu gia có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ khiến hắn ta phải chôn theo cùng!”
Một vài thị vệ vừa lớn tiếng tuân mệnh vừa rút đao ra, đang định xông vào đạo quán để bắt cái tên đạo sĩ giả thần giả quỷ kia ra ngoài thì thấy Lâm Đạm phất ống tay áo rộng một cái, bọn họ đã liên tục lùi lại dăm ba bước, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Chỉ cần dùng ống tay áo đã có thể vô hình đả thương người, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là một vị tuyệt đại cao thủ! Từ khi nào Huyền Thanh Quan lại xuất hiện một nhân vật như thế này? Mấy người vừa ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt càng thêm hoảng sợ, chỉ vì người này mặc một chiếc áo choàng đạo sĩ như mây như sương, lúc này trong núi không có gió, nhưng góc áo kia lại khẽ tung bay, tựa như trong một giây tiếp theo sẽ bay lên vậy. Càng khiến người ta không dám nhìn thẳng chính là dung mạo của nàng, một dung mạo còn xinh đẹp, dịu dàng và hiền từ hơn cả Quan Âm Bồ Tát nhưng tận sâu trong đôi mắt đen nhánh, thăm thẳm không thấy đáy kia lại ẩn hiện một tia sáng lấp lánh, như thể tất cả vạn vật trên đời đều đang bị nàng nhìn thấy, tuyệt đối không thể trốn thoát.
Mấy tên thị vệ không hẹn mà cùng tránh khỏi tầm mắt của nàng, hành động hung bạo cũng thu lại hơn rất nhiều.
Lúc này Lâm Đạm mới hành lễ nói: “Mấy vị thiện tín từ bi, xin hỏi các vị đến đây có chuyện gì?”
Diêu Bích Thủy ôm Hứa Miêu Miêu trốn sau cánh cửa, căng thẳng nhìn cảnh tượng trước mặt. Nàng nhận ra những lệnh bài đeo bên hông của mấy tên thị vệ kia, trong đó có khắc hai chữ “Vĩnh Tín”, điều này cho thấy bọn họ chính là thị vệ của Vĩnh Tín Hầu phủ. Lại nói tiếp, vị Vĩnh Tín Hầu này cũng là một hầu tước uy quyền mạnh mẽ, trong những năm tháng tuổi trẻ của mình hắn ta đã đi theo Cẩn thân vương chinh chiến khắp nơi, đồng thời kiên định đứng về phía tiểu Hoàng đế, dẫn quân gấp rút tiếp viện cho tiểu Hoàng đế và Cẩn Thân Vương, cũng coi như có công phò tá. Chỉ tiếc con người hắn ta háo thắng quá mức, mỗi khi ra chiến trường đều tranh giành xông lên tiên phong, cho nên cả người chịu đầy vết thương cũ lẫn vết thương mới, sức khoẻ dần dần suy sụp theo thời gian.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT