11. Thời điểm nhìn thấy Hứa Linh, mọi người nhất trí cho rằng chiếc váy được thêu từ trân châu, đá quý cùng phỉ thúy trên người nàng đã là đẹp tới đỉnh cao, là biểu hiện cao nhất của kỹ thuật thêu. Mạnh Tư không hổ là Mạnh Tư, dõi mắt khắp Chiết Giang, thậm chí cả nước, sợ rằng không tìm ra được tú nương thứ hai có thể sánh vai với nàng. Nhưng mà trước mắt, nhìn Hứa Thiến như sáng bừng lên, quang thải quanh thân, bọn họ mới hiểu được thế nào gọi là xuất trần thoát tục, phiêu dật như tiên. Xiêm áo mới của nàng hình thức rất đơn giản, chẳng qua chỉ là áo ngắn giao mùa, áo trong làm bằng tơ lụa màu tím đậm, áo ngoài làm bằng lụa mỏng thuần trắng, áo trong phong phú, áo ngoài khinh bạc, hai loại vải chồng lên nhau, ánh sáng đậm bên trong thông qua tầng ngoài nửa trong suốt loáng thoáng thấm ra, có một loại cảm giác vừa mông lung vừa tươi mát. Hai chất liệu khác nhau phối hợp cùng màu sắc đậm nhạt - một ý tưởng hết sức độc đáo sáng tạo, nhưng hay hơn cả là hình thêu trên áo ngoài, hoa tử đằng nở rộ từ đầu vai lan đến bên hông, rồi từ bên hông rủ xuống quần, bó thành nhiều bó, xếp thành cuỗi, hoặc đậm hoặc nhạt, nghịch ngợm rủ xuống, rực rỡ hồn nhiên. Màu sắc tươi đẹp nhiều vẻ đã đủ xinh đẹp, nhưng càng làm ta khó tin hơn là, hoa tử đằng cũng không phải dùng chỉ thêu thêu thành, mà là dùng vải tơ tằm vô cùng mỏng cắt thành hình cánh hóa lớn bằng móng tay, sau đó dùng chỉ thêu đính lên. Đóa hoa trộn lẫn giữa trắng nhạt và tím nhạt ôn nhu rủ xuống, lúc đỉnh cánh hoa lan tới đóa khác đã biến thành tím đậm, quá độ ánh sáng cực kỳ tuyệt vời và tự nhiên, thay vì nói là thêu thùa, chi bằng nói rằng thực sự có hoa tử đằng đang nở rộ trên vải vóc trắng muốt. Chúng nó bừng bừng khí thế nở bung, nhưng không hề rườm rà phức tạp, ngược lại bởi tính chất mỏng manh mà hiện ra mấy phần nhẹ nhàng. Một chiếc đai lưng cũng làm bằng lụa mỏng thuần trắng giống vậy đang buộc chặt vòng eo nhỏ nhắn của Hứa Thiến, không hề có tô điểm dư thừa, chỉ tùy ý thắt thành nơ bươm bướm, sau đó tự nhiên rủ xuống, càng thêm phiêu dật xuất trần. Hứa Thiến cúi đầu tới bên người lão phu nhân vấn an, một trận gió thu phất qua, đuôi đai lưng tung bay, lay động đóa hoa tử đằng hoặc đậm hoặc nhạt, cũng làm trâm cài tóc nàng cắm một bên nhẹ nhàng lay động, hơi lóe lên, trong thanh nhã lại thấm ra vài phần tinh nghịch. Ánh mắt nóng bỏng của Đại Hoàng tử nhìn nàng chằm chằm, mà nàng ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, dưới ánh mắt hoặc ghen tị hoặc hâm mộ của các tỷ muội đứng yên, thay lão phu nhân châm một chén trà. Hứa Linh ngồi bên người lão phu nhân trong nháy mắt biến thành phông nền. Mẫu đơn tuy đẹp, nhưng chũng chỉ là loài hoa của sự giàu sang, không so được với hoa tiên ngoại vực, tươi mát thoát tục. Hai người đứng ở một nơi, một người toàn thân châu quang bảo khí, một người tiên khí đầy mình, ai đẹp mắt hơn ai, người ngoài cơ hồ không cần do dự, có thể chỉ ra ngay lập tức. Hứa Linh giận tới sắc mặt trắng bệch, bị Hứa phu nhân âm thầm bấm một cái mới miễn cưỡng bình phục. Lão phu nhân nhìn cháu gái từ trên xuống dưới, tới tới lui lui rất nhiều lần, thở dài nói: "Bộ xiêm y này của cháu đúng là đẹp đến không thể diễn tả, quả nhiên là do Lâm tú nương làm cho?" "Đúng ạ." Hứa Thiến giọng nói êm ái: "Lần trước ở chùa Pháp Hưng, cháu nhìn trúng áo choàng nàng làm cho Đỗ tiểu thư, lúc ấy liền tìm nàng đặt làm bộ xiêm y này." Lúc ở chùa Pháp Hưng cử hành Phật hội, tin tức Đại Hoàng tử sắp đến Hứa phủ còn chưa truyền đi, Hứa Thiến đang biến tướng nói cho lão phu nhân biết, bộ quần áo này nàng đã sớm đặt trước, không phải vì cố ý cướp đi ngọn gió của Hứa Linh. Huống chi mọi người đều là con gái nhà họ Hứa, người nào được Đại Hoàng tử coi trọng chẳng giống nhau, là đích nữ hay thứ nữ, nghiêm chỉnh mà nói đối với nhà họ Hứa không khác nhau là mấy. Lão phu nhân quả nhiên cởi mở hơn, kéo tay nàng ngồi xuống, chú ý tới ánh mắt liên tục liếc qua của Đại Hoàng tử, trong lòng vui mừng, đối đãi với cô cháu gái này càng thêm ôn hòa. Đại Hoàng tử lúc này mới phát hiện mình thất thố, vội vàng thu hồi tầm mắt, nhưng trong đầu thủy chung quanh quẩn bóng người khoan thai bước tới, xuất trần thoát tục kia. Suốt thời gian còn lại của tiệc rượu, lời nói cử chỉ của hắn y hệt bình thường, thực ra giống như bóng đèn cầy, lòng chập chờn không bình tĩnh, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía nữ khách. Cửu tiểu thư ngồi bên tay trái lão phu nhân tâm tính đơn thuần nhất, không ý thức được sóng ngầm mãnh liệt giữa các tỷ muội, một lòng một ý nhìn chằm chằm chiếc váy xinh đẹp của Hứa Thiến, "Lục tỷ tỷ, thời điểm tỷ vừa tới muội đã nhìn ra, bộ này của tỷ nhất định do Lâm tú nương làm." Nàng cười hì hì mở miệng. "Ồ? Sao muội nhìn ra được?" Hứa Thiến ôn nhu nhẹ nhàng hỏi. "Bởi vì đây là phong cách của Lâm tú nương nha! Mỗi bộ quần áo nàng làm đều tràn đầy tiên khí, ai mặc vào người đó liền như thần tiên phi tử. Lần trước áo choàng kia biến Đỗ tiểu thư thành thụ chi thần nữ, chiếc váy này lại biến tỷ thành Hoa Hoa tiên tử, hai người chỉ cần năm phần dung mạo là có thể được nàng thổi phồng lên thành mười, huống chi hai người vốn đã đẹp rồi." Cửu thiểu thư không khỏi hâm mộ nói. "Cảm ơn Cửu muội muội." Hứa Thiến che miệng cười một tiếng, hai mắt sâu thẳm cuối cùng thấm ra vui sướng thản nhiên. Nàng vừa dứt lời, bên nam tân phát ra tiếng giòn dã, chúng tiểu thư rối rít quay mặt sang nhìn, lại thấy Đại Hoàng tử không biết sao, làm đổ chén rượu, gương mặt lạnh lùng ngồi tại chỗ. Phát giác mọi người đang nhìn hắn, hắn cũng quay đầu, ánh mắt lạnh lùng quét tới, khiến chúng tiểu thư sợ đến câm như hến. Đây là lần đầu tiên Hứa Thiến nghiêm túc quan sát Đại Hoàng tử. Dáng dấp hắn cực kỳ cao lớn, ngũ quan thâm thúy anh tuấn, khí chất lạnh lùng dửng dưng, hoàn toàn giống với Chiến thần Vương gia sát phạt quả quyết trong truyền thuyết. Hắn quả thật có thể giúp nàng thoát khỏi khổ ải sao? Hứa Thiến không dám khẳng định, không dám suy đoán nó có phải cái hố lửa lớn hơn không. Ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của nàng không tự chủ thấm ra một chút bi thương và mê mang, dưới ánh nhìn lạnh như băng của Đại Hoàng tử thì rũ đầu xuống. "Điện hạ, áo khoác của ngài ướt rồi, hạ quan mang ngài đi thay cái khác?" Giọng nói của Đề đốc mơ hồ truyền tới, Đại Hoàng tử đáp một tiếng, chốc lát, hai người rời chỗ ngồi đi thay quần áo. Không có khách quý và gia chủ, Hứa Linh ẩn nhẫn thật lâu mới cười lạnh nói: "Cái gì mà tiên khí phiêu dật, chẳng qua là một tấm vải rách may thành cái váy giá rẻ mà thôi, lại cũng dám mặc tới đây cho mất mặt!" Hứa Thiến mặc cho Hứa Linh phát tiết, cũng không đáp trả. Cái gì gọi là vải rách? Người có mắt đều nhìn ra được, bộ váy nàng mặc trên người có bao nhiêu tinh xảo, bao nhiêu duy mỹ. Mỗi một cánh hoa đều dùng chỉ thêu khóa lại, nhụy hoa vàng nhạt cùng sự thay đổi màu sắc đều do một đường kim mũi chỉ của Lâm Đạm thêu ra, tỉ mỉ may thành hình hoa tử đằng. Chớ nói tới mang tấm vải này đi làm váy, coi như biến nó thành tranh thêu thông thường, cũng có nhiều người nguyện ý lấy giá cao mua về cất giữ. Một khắc nhìn thấy cái váy này, Hứa Thiến đã hoàn toàn hiểu được tại sao Lâm Đạm lại đến hạn chót mới mang nó tới. Trên thực tế, cô có thể trong vòng mười sáu ngày hoàn thành số thủ công phức tạp thế này, đã hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của Hứa Thiến. Chiếc quần này nhìn như hình thức đơn giản, nhưng người thợ tuyệt đối không đơn giản, muốn cắt mấy chục triệu cánh hoa đã đủ hao phí tinh thần, huống chi còn mang chúng đi nhuộm màu, may thành hình. Váy mẫu đơn do Mạnh Tư thêu có nguy nga lộng lẫy đến thế nào, cũng khó tranh phong với phong cách phiêu dật của Lâm Đạm, váy do cô làm ra, đã không thể coi là vật phàm. Hứa Linh nói chuyện độc miệng như vậy, chẳng qua không ăn được nho nên chê nho chua mà thôi. Cửu tiểu thư rất được cưng chiều, cũng không sợ Hứa Linh, lúc này liền nói: "Nếu Thất tỷ tỷ chê như vậy, ngày sau tỷ ngàn vạn lần đừng tới chỗ Lâm tú nương làm váy, tránh cho váy giá rẻ của nàng hạ thấp thân phận của tỷ. Muội không ngại, Lục tỷ tỷ giới thiệu Lâm tú nương cho muội gặp mặt đi, váy của muội sau này muốn nhờ nàng làm!" "Dĩ nhiên có thể, lần tới tỷ dẫn muội tới tú trang nhìn một chút." Hứa Thiến cười gật đầu. Nghe nàng vừa nói vậy, các tỷ muội khác cũng xúm lại, một bên vuốt ve làn váy tử đằng, một bên hỏi thăm tình huống Lâm Đạm. Tú nương có kỹ thuật thêu cao siêu như vậy, sao các nàng lại không biết nhỉ? Cũng có vài tiểu thư cũng tham gia Phật hội, chính mắt thấy áo choàng lá bạch quả của Đỗ Như Yên, lúc ấy xinh đẹp vô cùng, sau đó lại bị vài ba lời của Mạnh Tư lừa bịp, bỏ đi ý định tìm Lâm Đạm may quần áo. Vẫn là Lục muội muội (tỷ tỷ) có ánh mắt nhất, lập tức đi tới làm quen với Đỗ Như Yên, lúc này mới biết tới Lâm Đạm. Nếu không phải như vậy, nàng sao có thể bộc lộ vẻ đẹp như ngày hôm nay? Các vị tiểu thư càng nghĩ càng tiếc nuối, ấn tượng với Lâm Đạm đã thay đổi hẳn. Hiện tại trong lòng các nàng, kỹ thuật thêu của Lâm Đạm đã hoàn toàn có thể ganh đua cao thấp với Mạnh Tư. Hứa Linh đã buông lời độc ác, tất nhiên không tiện tới tìm Lâm Đạm may quần áo, trong lòng vừa tức vừa gấp, rất sợ so ra kém các tỷ muội khác. Nếu sớm biết Lâm Đạm đó lợi hại như vậy, nàng ta sẽ không đi tìm Mạnh Tư. Cái gì mà tú nương đệ nhất Chiết Giang? Ta phi! Hứa phu nhân trên mặt cười hết sức hòa ái, trong lòng đã sớm thầm trách Mạnh Tư kỹ không bằng người, làm hại con gái mình thành nền cho người khác. Nếu không phải so sánh với quần áo mẫu đơn tục không chịu được này, váy hoa tử đằng kia tuyệt không thể phát sáng đến thế! Tú nương đệ nhất Chiết Giang? Người duy nhất có thể vượt qua Diệp Cẩm Tú trở thành châm thần kế tiếp? Hừ, đúng là mua danh chuộc lợi, mèo khen mèo dài đuôi. --- Đại Hoàng tử đi một lần thì không trở lại nữa, chúng tân khách cũng lục tục giải tán. Hứa Thiến trở lại khuê phòng, đang chuẩn bị đổi quần áo, thì thấy Khấu thị rón ra rón rén đi tới, giọng mười phần mong đợi: "Thiến Thiến, gia yến thế nào? Đại Hoàng tử có chú ý tới con không?" "Con cũng không biết, toàn bộ hành trình con không dám nhìn hắn." Hứa Thiến lắc đầu cười khổ. Nàng mặc dù rất có chủ kiến, song không phải người giỏi đùa bỡn thủ đoạn, tự nhiên không biết nên làm thế nào để thu hút chú ý của một nam nhân. Khấu thị khoát tay nói: "Không có việc gì, dì dám khẳng định Đại Hoàng tử nhất định sẽ chú ý tới con. Hôm nay tại gia yến, không ai có thể xinh đẹp hơn con. Nhờ có Lâm tú nương cả, con nói với dì kỹ thuật thêu của nàng rất giỏi, dì còn không tin, thiếu chút nữa làm lỡ chuyện lớn của con!" May mà con gái thái độ cương quyết, bức bà không được hủy đơn, không được giữ ý tưởng hoang đường như lấy lại tiền đặt cọc, nếu không con gái sao có ngày hôm nay? Nghĩ tới đây, Khấu thị không khỏi lau mồ hôi lạnh, nhớ lại cái váy tục không chịu được của Hứa Linh, không khỏi cười cong mắt. Hứa Thiến cẩn thận dè dặt cởi váy, khẽ cười nói: "Ngày mai con sẽ mặc chiếc váy này đi dạo trên đường một chút, thay Lâm tú nương nêu cao tên tuổi, hôm nay đúng là nhờ có nàng." Khấu thị vội vàng khoát tay: "Đừng đi, con nha đầu ngốc này, tú nương tốt như vậy, người khác giấu còn không kịp, sao con lại đẩy người ta ra ngoài chứ? Chúng ta tận lực lung lạc nàng, để nàng chỉ may quần áo cho mình chúng ta, thế mới phải chứ!" Hứa Thiến lắc đầu mỉm cười: "Di nương, chúng ta muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, lấy cái gì đi lung lạc người ta? Bằng vào tay nghề của nàng, coi như ta không giúp nàng tuyên truyền, ngày sau nàng sớm muộn cũng sẽ nêu cao tên tuổi trong Đại Chu, đến lúc đó chúng ta mà muốn thấy mặt nàng, liền tựa như các phu nhân tiểu thư Chiết Giang muốn gặp mặt Mạnh Tư vậy, không có trăm lượng bạc căn bản không nhờ được người ra tay. Chúng ta hôm nay có thể kết một phần thiện duyên với nàng, tăng thêm giao tình, sao lại không làm? Có một số người tài hoa không cách nào che giấu." Khấu thị cuối cùng bị con gái thuyết phục, đi vòng quanh nhìn cái váy đầy tiên khí kia rất lâu, dè dặt vuốt một phen, lúc này mới quay đầu rời đi. Chỉ cần là nữ tử, thì sẽ yêu thích bộ váy này, chỉ tiếc bà đã già rồi, không xứng với nó nữa. 12. Hôm sau, Hứa Linh mang theo một đám người hầu giết vào tú trang Mạnh thị, chưởng quỹ thấy nàng ta dáng vẻ hung hăng đầy khí thế, trong lòng biết nàng ta muốn tới gây rối, vội vàng tiến lên cản người, lại bị một cước đá văng. "Mạnh Tư, Mạnh Tư, ngươi đi ra cho ta!" Nàng ta lọt vào phòng khách quý ở tầng hai kêu to. "Hứa tiểu thư, ngài có chuyện gì?" Mạnh Tư cùng Lý Giai Dung đồng thời đi ra khỏi tấm bình phong, theo phía sau còn có Lý Tu Điển và Mạnh Trọng. Bốn người đều cau mày, mặt lộ không vui, nhưng ngại thân phận của Hứa Linh, rốt cuộc không dám phát tác tại chỗ. Hứa Đề đốc trấn thủ tại Chiết Giang nhiều năm, chém cướp biển vô số, sổ sách ghi chiến công của ông chất đống lên có khi cao tận đầu người, có thể nói là chúa địa phương Chiết Giang. Lý Nhiễm là anh ruột Mẫn Quý phi thì sao? Tới Chiết Giang cũng chỉ điệu thấp đứng dưới ông mà thôi. "Ta thì có chuyện gì, chính ngươi thêu ra đồ bỏ, ngươi tự đi mà xem đi!" Hứa Linh hung hăng ném bộ váy giá trị ngàn vàng xuống đất, hổn hển nói: "Cái váy này của ngươi khiến hôm qua ta thành trò cười cho thiên hạ, cái gì mà tú nương đệ nhất Chiết Giang, ngươi thật lớn mặt!" "Cái váy này có vấn đề chỗ nào?" Mạnh Tư nhặt váy lên, biểu tình lo lắng. Lý Tu Điển đau lòng nhìn nàng một cái, trách cứ: "Hứa tiểu thư, có lời này ta phải nói. Kỹ thuật của Mạnh Tư thế nào mọi người đều quá rõ ràng, nếu cái váy này thật sự có vấn đề, ngươi chỉ ra đi, chúng ta sẽ sửa lại, đừng có tổn thương hòa khí." "Cái váy này rất tốt, nào có vấn đề gì!" Lý Giai Dung đoạt chiếc váy nhìn lại một chút, chỉ thẳng lỗ mũi Hứa Linh mắng: "Hứa Linh, ngươi cố tình tới gây rắc rối đúng không? Tư Tư là tỷ muội tốt của ta, ngươi thử bắt nạt nàng cho ta xem! Lý Giai Dung ta không sợ ngươi!" Hứa Linh nắm ngón tay Lý Giai Dung ấn xuống, giọng âm ngoan: "Ngươi định làm gì, đánh ta sao? Ngươi không sợ ta, chẳng lẽ ta sợ ngươi chắc? Kỹ thuật của Mạnh Tư ngay cả người mới học thêu vừa vào nghề không được bao lâu còn hơn, làm ra cái váy châu quang bảo khí, tục không chịu được, có mặt mũi nào tự xưng tú nương đệ nhất Chiết Giang? Ta thấy danh hiệu tú nương đệ nhất Chiết Giang này do các ngươi tự phong thì có!" "Nàng kém hơn người nào, ngươi nói rõ ràng!" Lý Giai Dung rút ngón tay về, đau đến nhe răng nhếch miệng. "Kỹ thuật thêu của nàng ta hoàn toàn không so được với Lâm Đạm, lần trước ở chùa Pháp Hưng, nàng ta còn không biết xấu hổ nói kỹ thuật thêu của Lâm Đạm chẳng qua chỉ thuộc hạng tầm thường, còn kém hơn cả người mới học tại tú trang Mạnh thị. Người mới học tại tú trang Mạnh thị có thể làm ra chiếc váy hoa tử đằng của Lâm Đạm không?" Hứa Linh giận tới nghiến răng nghiến lợi. "Ngươi nói là, váy hoa tử đằng do Lâm Đạm làm, đẹp mắt hơn chiếc váy muội muội ta làm, khiến Hứa tiểu thư bị chê không bằng?" Mạnh Trọng tựa hồ nghe rõ được ý của Hứa Linh, ôn hòa lễ độ mở miệng. "Không sai, các ngươi khiến ta xấu xí ở bữa tiệc nhà ta, ta với các ngươi chưa xong đâu!" Hứa Linh đoạt lấy chiếc váy hoa mẫu đơn đạp mấy cái, lại vớ mấy cái khung thêu dựng bên cạnh ném xuống đất, cử chỉ hết sức bá đạo. Mạnh Tư sợ hãi mặt mũi trắng bệch, hơi rụt về sau một cái, Lý Tu Điển bận rộn bảo vệ nàng bên người, căm tức nhìn Hứa Linh. Mạnh Trọng kéo Lý Giai Dung đến phía sau mình, lại nói: "Xin hỏi váy Lâm Đạm làm có kiểu dáng thế nào, không ngờ còn hơn cả chiếc váy cho muội muội ta chú tâm làm ra? Phải biết, vì thêu chiếc váy này, muội muội ta dùng mấy trăm viên trân châu, đá quý cùng phỉ thúy, lại dùng kỹ xảo thêu vùng Quảng Đông, tăng thêm rất nhiều sáng tạo mới, bất kể là ý tưởng hay kỹ thuật, tuyệt đối thuộc hạng nhất đẳng." Hắn vừa nói chuyện vừa nhặt chiếc váy lên, nhẹ nhàng vỗ sạch sẽ, lại để gọn gàng lên kệ. Khách hàng bị tiếng ồn ào dẫn tới rối rít rướn cổ lên nhìn, trong miệng chậc chậc kỳ lạ. Chiếc váy này ung dung hoa quý, sáng chói cực kỳ, nếu mình được mặc nó vào đi một vòng, nằm mơ cũng cười tỉnh, vậy mà Hứa Linh vẫn chưa hài lòng. Vậy nàng muốn mặc váy thế nào? Vũ y của tiên nữ sao? Hứa Linh nhất thời không tìm được từ nào để mô tả hình dung vẻ đẹp của chiếc váy hoa tử đằng, thật lâu không phản bác. Ngay tại lúc nàng ta đang âm thầm lo lắng, bà vú kéo ống tay áo nàng ta, nhắc nhở: "Tiểu thư, Lục cô nương ở phía dưới, ngài để chính họ xem đi." Hứa Linh nhón chân lên nhìn một cái, quả thấy Hứa Thiến và lão Cửu đang nắm tay đi trên đường, đi qua đẩy Mạnh Tư tới bên cửa sổ, cười lạnh nói: "Chính ngươi tự xem đi! Nhìn xem ta có oan uổng ngươi hay không! Tự mình tay nghề không bằng người, còn không chịu thừa nhận, sau này ta không tới nhà ngươi may quần áo nữa!" Mạnh Tư và Lý Giai Dung cúi đầu vừa nhìn, tất cả đều sửng sốt. Khách hàng tới tham gia náo nhiệt cũng đều tới bên cửa sổ nhìn xuống, sau đó lộ ra thần sắc ngưỡng mộ. Hứa Thiến vốn có dáng dấp xinh đẹp vô song, tú sắc khả xan, khí chất hết sức ôn uyển trầm tĩnh, được chiếc váy hoa tử đằng rực rỡ sáng lạn, tựa khói tựa sương kia bao lấy, càng thêm tươi mát thoát tục, lại phá lệ tăng thêm chút linh động hoạt bát. Người qua đường hoặc dừng chân ngắm nhìn, hoặc quay đầu nhìn dò, trên mặt đều mang biểu tình si mê. Hứa Thiến hoàn toàn không ngờ tới bộ váy này sẽ tạo hiệu quả như vậy, gò má không khỏi thẹn thùng đỏ bừng, nhịp bước càng lúc càng nhanh, ống quần đầy cánh hoa tô điểm dưới chân nàng tung bay, tựa như muốn bay lên không. Nàng giống như tiên tử lạc vào phàm trần, tỏ ra kinh hoảng thất thố, đáng thương đáng yêu. Mọi người ở tầng hai nhìn ngây người, chờ Hứa Thiến biến mất ở khúc rẽ mới liên tiếp phát ra tiếng thán phục. "Cái váy kia của nàng ấy là hoa tử đằng thật phải không? Ta thấy cánh hoa như bị gió thổi lay động, nhẹ nhàng chập chờn!" "Là thật, ta cũng nhìn thấy! Thêu nhiều hoa tử đằng như vậy, nhưng không hề cồng kềnh chút nào, ngược lại ép dáng người càng uyển chuyển phiêu dật hơn, quả nhiên chỉ có tiên quần vũ y mới có hiệu quả như vậy!" "Ánh mắt của các ngươi kiểu gì vậy? Hoa kia chắc chắn không thể là thật, nếu không đã sớm khô héo. Ta nhìn kỹ rồi, cánh hoa là do dùng lụa mỏng cắt thành, lại nhuộm màu lên, thêu nhụy hoa, sau đó từng đóa từng đóa đính lên!" "Dùng lụa mỏng làm cũng có thể lấy giả làm thật, còn khâu lên váy, vị tú nương này rốt cuộc nghĩ thế nào, kỹ thuật sao có thể kỳ lạ mà khéo léo vậy!" Mọi người một bên chậc lưỡi lấy làm kỳ lạ, một bên hỏi thăm tình huống Lâm Đạm, lại nhìn chiếc váy mẫu đơn để trên kệ, đồng thời lộ ra thần sắc chê bai. Chiếc váy châu quang bảo khí đương nhiên diễm lệ chói mắt, nhưng đứng cùng với tiên quần vũ y thì hoàn toàn không đủ nhìn. Nếu có thể thành tiên nữ, ai nguyện ý làm người phàm? Vừa nghĩ như thế, mấy phu nhân tiểu thư vốn còn định may mấy bộ quần áo ở tú trang Mạnh thị rối rít đòi lại tiền đặt cọc, hỏi thăm địa chỉ tú trang Lâm thị. Hứa Linh hung ác trợn mắt nhìn Mạnh Tư một cái, lại đập chiếc váy mẫu đơn lần nữa, lúc này mới rời đi. Mạnh Tư vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình có chút run sợ. Lý Tu Điển nhẹ nhàng vuốt sống lưng căng thẳng của nàng, không tiếng động an ủi. Lý Giai Dung thu hồi rung động tràn đầy cõi lòng, không nói thật: "Tư Tư, chiếc váy hoa tử đằng kia dùng vải vụn góp thành, căn bản không có kỹ thật thêu gì đáng nói, hoàn toàn không thể so sánh với muội được. Lâm Đạm chỉ biết đùa nghịch vài thứ kỹ xảo bừa bãi này, đợi nàng hết ý tưởng rồi, thì sẽ không người hỏi thăm thôi, muội đừng quá để ý nàng!" Nếu không phải người yêu là Mạnh Trọng, nàng ta bây giờ chỉ sợ cũng vội vã tới xem chiếc váy kia. Mạnh Tư miễn cưỡng cười một tiếng: "Ta chưa từng thấy qua kỹ thuật thêu của Lâm Đạm, quả thực chưa thể đánh giá chính xác. Tâm tư tinh xảo cũng là một loại thiên phú, nàng vẫn có vài phần bản lĩnh thật sự." Mạnh Trọng không cho là đúng nói: "Nàng mới học thêu bao lâu, muội đã học bao lâu? Không đặt tâm tư vào mấy thứ đường ngang ngõ tắt (1), nàng lộ mặt thế nào? Nhà họ Lâm thua trên tay ca, nếu nàng sau khi nêu cao tên tuổi cố tình làm khó muội, ca tất sẽ không bỏ qua nàng." "Cái gì mà làm khó với không làm khó, chúng ta thanh toán xong rồi, ca bỏ qua cho Lâm Đạm đi." Mạnh Tư lắc đầu một cái, trong mắt tràn đầy thương hại. Thấy nàng như vậy, Mạnh Trọng liền không nói nữa, chẳng qua ánh mắt có chút âm ngoan. Lý Tu Điển càng thêm yêu thích Mạnh Tư ôn nhu hiền lành, không nhịn được xoa xoa đầu nàng. --- Ba ngày sau, ngưỡng cửa Lâm phủ suýt nữa thì bị khách hàng nghe danh tới đạp nát. Nhưng Lâm Đạm vì thêu chiếc váy hoa tử đằng kia, thật sự đã dùng hết sức lực hồng hoang, trong thời gian ngắn căn bản không muốn nhận đơn hàng thứ hai. Đầu ngón tay hai di nương và Thúy Lan cũng sưng lên vì kéo chỉ quá nhiều, bây giờ còn chưa khôi phục đây. May mắn Hứa Thiến phái người tới trả năm mươi lượng tiền thù lao, lúc này mới làm vơi đi cảm giác nhức nhối khi bạc vơi đi rào rào của cô. Khách hàng bị từ chối mới đầu còn ồn ào đại náo, không chịu buông tha, sau đó Đỗ Như Yên nghe tin chạy tới, giải thích cặn kẽ quá trình Lâm Đạm làm chiếc váy hoa tử đằng một lần, lại nói: Để làm ra một bộ váy tiên tử như vậy, cần phải hao phí thời gian và tinh lực cực lớn, một tháng có thể làm một bộ đã không tệ rồi, nếu đẩy nhanh tốc độ, căn bản không thể làm ra hiệu quả đó. Váy muốn đẹp, còn phải căn cứ vào dáng người, dung mạo và khí chất của từng khách hàng để thiết kế may đo, thành phẩm làm ra nhất định là độc nhất vô nhị trên đời, tuyệt không đụng hàng với người khác. Nếu các vị khách nhân muốn làm gấp, vậy đi nhà khác, nếu không muốn làm gấp nữa, vậy thì xếp hàng đợi đi thôi. Đỗ Như Yên giải thích như vậy một phen, lại định giá tăng lên gấp hai gấp ba, khách ngược lại không nháo nữa, không chịu nổi trách nhiệm mà lặng lẽ rời đi, hoặc lần lượt xếp hàng nộp tiền đặt cọc, số người mặc dù không nhiều, chỉ có ba người đặt trước, nhưng Lâm Đạm đã một hơi lấy được bảy mươi lăm lượng bạc làm tiền đặt cọc, đồng ý sau khi trả hàng sẽ lấy thêm năm mươi lượng tiền công. "Một cái váy liền tốn hết bảy mươi lăm lượng, ngươi nói các nàng có bị ngu không?" Lâm Đạm hết sức không hiểu nhìn về phía Đỗ Như Yên. Đỗ Như Yên cười gục xuống bàn, lắc đầu nói: "Đạm Đạm, ngươi mới ngu đó! Ngươi có biết nếu mang chiếc váy hoa tử đằng kia của ngươi tới Kinh thành, có thể bán bao nhiêu tiền không?" "Có thể bán bao nhiêu?" "Ít nhất từ một trăm lượng trở lên. Nhà giàu ở Kinh thành ăn một bữa cơm đã hơn con số này. Để ăn một món lưỡi vịt đặc biệt, bọn họ có thể giết sạch mấy chục con vịt, chỉ để lại đầu lưỡi, thịt thừa thưởng cho người làm, nói là tiêu tiền như nước cũng không quá." Đỗ Như Yên lộ ra thần sắc nhớ lại, nhưng không cảm thấy hâm mộ. Thực ra cơm canh đạm bạc cũng tốt vô cùng. "Vậy ta sớm muộn cũng có một ngày phải mang tú trang tới mở trong Kinh thành." Lâm Đạm không tự chủ xoa tay. Đỗ Như Yên che miệng cười một tiếng, tâm tình vui thích. Lâm Đạm tay nhỏ bé xoẹt một cái, hai đĩnh bạc rơi vào tay Đỗ Như Yên, hào sảng nói: "Khách là ngươi nhận, giá tiền do ngươi định, ngày sau mỗi khi có thêm đơn đặt hàng, ta liền cho ngươi năm lượng bạc tiền hoa hồng. Chẳng qua ngươi phải giúp ta giống hôm nay, hỏi thăm và định giá với các nàng cho ta." Đỗ Như Yên vội vàng ôm lấy đĩnh bạc, cười hì hì nói: "Được, ta giúp ngươi, chúng ta cùng nhau mở tú trang. Nhưng mà ta phải nói trước với ngươi, sau này không có sự cho phép của ta, ngươi không thể tùy tiện tiếp đơn hàng, cách một hai tháng tiếp một cái là tốt nhất, như vậy váy của ngươi mới tỏ ra sang quý, giá cả sẽ càng cao lên, ngươi biết chưa?" "Được, đều nghe ngươi!" Lâm Đạm giơ tay trái lên. Đỗ Như Yên ngu ngơ nhìn cô, biểu tình khó hiểu. Lâm Đạm tỏ ra không biết làm sao, kéo tay nàng qua, nhẹ nhàng vỗ một cái, đứng đắn nói: "Chúng ta vỗ tay thề, sau này thành đồng bọn hợp tác." Đỗ Như Yên lúc này mới khúc khích cười, cứng rắn kéo tay Lâm Đạm vỗ lần nữa. Nghe cách vách truyền tới tiếng cười như chuông bạc, Đỗ Như Tùng đang luyện đao cũng không tự chủ được lắc đầu mỉm cười. Hai hộ lụi bại chụm đầu vào nhau, cuộc sống dường như càng ngày càng tốt. __________ (1) Đường ngang ngõ tắt: nguyên văn "bàng môn tà đạo" (旁门左道), thành ngữ, chỉ những bè cánh tôn giáo hoặc trường phái học thuật không phải chính thống, hay nói về phương pháp, lối đi bất chính. 13. Từ khi Hứa Thiến mặc chiếc váy hoa tử đằng đi dạo trên phố, Lâm An phủ bất thình lình lưu hành trào lưu dùng vải mỏng làm thành hoa giả rồi đính lên váy. Nhưng vô luận người khác bắt chước ra sao, cũng không thể vượt qua tay nghề của Lâm Đạm, ngược lại có vẻ học mót, thành trò cười cho thiên hạ. Một ngày này, Lâm Đạm nghỉ ngơi đủ rồi rốt cuộc cầm kim chỉ lên, chuẩn bị bắt đầu, Đỗ Như Yên ngồi đối diện cô, cặn kẽ giải thích tình huống khách hàng: "Đơn hàng này của Chu tiểu thư nhà Bố chánh sử, nàng vốn định nhờ ngươi làm một chiếc váy thêu hoa xinh đẹp, bị ta từ chối. Ta nói chiếc váy hoa tử đằng kia ở tiệm chúng ta là độc nhất vô nhị, trên đời chỉ có một cái, tuyệt không lặp lại. Chúng ta sẽ phục vụ nàng giống như phục vụ Hứa Thiến, căn cứ tình hình của nàng làm một chiếc váy mà chỉ nàng mặc mới xinh đẹp nhất, người khác bắt chước không được. Nàng nghe xong rất cao hứng, thống khoái cho tiền đặt cọc. Nhớ tới cũng buồn cười, hiện tại tú nương khắp phố đều đang học ngươi, làm hoa giả đính trên váy, nhưng học không giống, ngược lại rất tục. Đóa hoa giả lớn như vậy đính trên váy là cảm giác gì ngươi tưởng tượng nổi không? Còn khoa trương hơn hoa đỏ trước ngực tân lang nữa, mặc vào người béo thêm mấy vòng!" Đỗ Như Yên cười một hồi, lúc này mới cầm giấy lên nói: "Ta đọc cho ngươi yêu cầu của Chu tiểu thư. Nàng muốn mặc chiếc váy này đi leo núi trong tết mùng chín tháng chín, nhưng nàng tương đối gầy, hơn nữa rất sợ lạnh, cho nên muốn ngươi làm váy dày một chút, nhưng vẫn giữ được cảm giác phiêu dật. Vừa phải dày, vừa phải nhẹ nhàng, có chút khó khăn nha!" Lâm Đạm lắc đầu nói: "Không sao cả, tự ta có ý tưởng rồi. May váy dày thành phiêu dật, vậy phải tốn thêm công sức ở chất liệu. Tướng mạo nàng thế nào, thích màu gì, có hình vẽ gì tham khảo không?" "Nàng người mặc dù gầy, gò má cũng rất phúng phính, ánh mắt vừa tròn vừa lớn, đáng yêu cực kỳ. Nàng thích màu hồng, hình vẽ con bướm." "Vậy thì may cho nàng một bộ váy bách điệp." Lâm Đạm đánh nhịp. "Aiz, không được không được, ngươi không thể làm váy bách điệp được." Đỗ Như Yên vội vàng khoát tay: "Ta vừa hỏi thăm được một tin, Lý Giai Dung cũng đặt may một chiếc váy bách điệp ở chỗ Mạnh Tư, cũng định đi leo núi nhân tết mùng chín tháng chín. Hai nhà các nàng đều là danh gia vọng tộc tại Lâm An phủ, ngày leo núi nhất định sẽ hẹn đi cùng nhau, vậy chẳng phải đụng hàng sao?" Lâm Đạm lơ đễnh nói: "Không sao hết, nếu đụng hàng với người khác, ta còn cân nhắc đổi, chứ đụng hàng với Mạnh Tư, ta nhất định không đổi." Nhớ tới những ngày gần đây, tú trang Mạnh thị thả ra tin đồn kỹ thuật thêu của mình bình thường, chỉ biết đi đường ngang ngõ tắt, Lâm Đạm có chút không thoải mái. Cô mặc dù đã mài mòn đi tính tình thô bạo, song trong xương vẫn giữ nguyên một loại sức mạnh không chịu thua, không chấp nhận cúi đầu. Mạnh Tư nếu không làm khó cô, cô cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc đối phương. Nhưng trước mắt, Mạnh Tư rất rõ ràng đang nhằm vào cô, vậy cô sẽ không trốn tránh. Đỗ Như Yên dùng sức vỗ bàn một cái, đồng ý nói: "Được, không đổi thì không đổi, chúng ta đấu chính diện với Mạnh Tư một lần! Nếu váy bách điệp của ngươi làm tốt hơn Mạnh Tư, ngày đó Chu tiểu thư đụng hàng với Lý Giai Dung có phải sẽ khiến nàng ta khóc lên không nhỉ? Ha ha ha..." Nếu nói Mạnh Tư là tử địch của Lâm Đạm, thì Lý Giai Dung chính là cừu địch của Đỗ Như Yên, có thể bêu xấu đồng thời hai người, không còn gì tốt hơn được nữa. Lâm Đạm cầm lấy đơn đặt hàng nhìn một chút, âm thầm nhớ số đo của Chu tiểu thư, sau đó để hai vị di nương mang kén tằm bảo tồn trong kho đi nướng. Hai vị di nương mặc dù không biết cô định làm gì, nhưng không hề hỏi mà đi luôn. Từ khi Lâm Đạm bắt đầu kiếm tiền, cái nhà này lấy cô làm trung tâm, cô thích làm cái gì thì làm cái đó, không ai có dị nghị gì hết. "Ngươi muốn tự kéo tằm dệt vải sao, có phải hơi trễ rồi không?" Đỗ Như Yên chần chờ nói. "Không, ta định cắt kén tằm ra, kéo thành sợi tơ tằm, đơn độc may một lớp vải lót lồng vào bên trong áo, như vậy có thể giúp váy vừa giữ ấm vừa nhẹ nhàng. Thời điểm mặc bẩn rồi có thể lấy lớp lót ra, chỉ rửa phần áo chùm bên ngoài là được." Lâm Đạm đơn giản giải thích. "Ý ngươi là, ngươi dùng sợi tơ tằm làm áo bông?" Đỗ Như Yên bừng tỉnh hiểu ra, nàng hoàn toàn không nghĩ tới sợi tơ tằm có thể dùng hết như sợi bông, nhét vào trong quần áo giữ ấm. Sợi tơ tằm nhẹ hơn sợi bông nhiều, từng tầng từng tầng chồng lên nhau, độ dày giống nhau song sức nặng chỉ bằng một phần mười sợi bông, thậm chí là một phần hai mươi, nhìn ra dày cộp, nhưng nhẹ nhàng ấn một cái lại thành mỏng như cánh ve. Như vậy, cảm giác dày có, cảm giác nhẹ nhàng cũng có, còn rất giữ ấm. Đến mùa xuân, mùa hè hay mùa thu, còn có thể lấy lớp lót ra, thành áo mỏng mặc, hết sức tiện lợi. "Đạm Đạm, người khác đều nói kỹ thuật thêu của ngươi không tốt, nhưng thắng ở tâm tư linh hoạt, lời này quả thật đúng một nửa! Cái đầu của ngươi hay thật!" "Cảm ơn, đầu ta đúng là dễ dùng." Lâm Đạm không chút nào xấu hổ gật đầu. Bất kể biến thành ai, lưu lạc tới phương trời nào, vũ khí an thân lập nghiệp duy nhất của cô, chính là bộ óc thông minh này. Đỗ Như Yên nghĩ ngợi trong chốc lát, vỗ tay nói: "Nếu Chu tiểu thư mặc vào thấy thoải mái, chúng ta liền làm một loạt vải giữ ấm kiểu này đi bán, đây là mặt hàng không tệ. Mà làm vải giữ ấm bằng tơ tằm có phức tạp không?" "Tương đối tốn công tốn sức, tổng cộng có sáu công đoạn, nếu muốn sản xuất với số lượng lớn, còn phải mời thêm nhiều tú nương hỗ trợ. Chờ tú trang của chúng ta mở rồi nói sau, ngươi có thể ghi chú vào trước." Lâm Đạm hết sức bình tĩnh khoát tay. Đỗ Như Yên vừa gật đầu vừa ghi chép lại vào cuốn sổ nhỏ của mình, trong lòng tràn đầy bội phục với Lâm Đạm. Lâm Đạm vừa có tay nghề, vừa có đầu óc, gặp khó khăn còn có sự dẻo dai không sợ khổ không chịu thua. Đi theo bên người cô, Đỗ Như Yên học được thật nhiều, tràn đầy hi vọng với tương lai. Nếu không có Lâm Đạm, nàng sợ rằng vẫn còn đáng oán trời trách người, ủ rũ qua ngày, sao có thể biết được niềm vui sướng khi phấn đấu tiến lên. "Đạm Đạm ngươi thật giỏi nha! Sao ngươi biết làm hay vậy?" Đỗ Như Yên bị chạm tới cõi lòng, đi vòng qua khung thêu, cười hì hì hôn chụt Lâm Đạm một cái. Lâm Đạm vẫn làm việc như cũ, không thèm phản ứng, Đỗ Như Tùng vừa mới nhảy lên đầu tường lại lúng túng ho khan một cái. Tiểu cô nương này vốn do hắn phát hiện trước, sao bây giờ lại thành bạn tốt của em gái hắn chứ? "Yên Nhi, di mẫu mấy hôm nay thi thoảng cảm phong hàn, thân thể khó chịu, muội đi tới đạo quan nhìn dì một cái đi. Ca gần đây bề bộn nhiều việc, không thể trở lại, hết thảy đều giao cho muội đó." Hắn thúc giục: "Hành lý ca thu dọn thay muội rồi, muội nhanh nhanh về thay bộ quần áo, Tôn bá sẽ đánh xe ngựa đưa muội lên núi." Nghe nói dì mình bị bệnh, Đỗ Như Yên không dám chậm trễ, vội vàng chạy về. Lâm Đạm mở ra cửa hông, nhìn xe ngựa của nàng rời đi, rồi nhìn Đỗ Như Tùng cưỡi ngựa đi ra, mở miệng: "Đỗ công tử, đồ ngươi muốn làm xong rồi, ta đi lấy cho ngươi." Đỗ Như Tùng lập tức siết chặt dây cương, ngừng ở ven đường. Chốc lát, Lâm Đạm mang một cái bọc to đưa hắn, nghiêm túc dặn dò: "Đỗ công tử, ngươi nhất định phải sống trở về." Cô đã sớm nhìn ra, Đỗ Hoàng hậu bị bệnh là giả, mang Đỗ Như Yên đi đạo quan an trí thích đáng mới là thật. Đoạn tuyệt và xơ xác tiêu điều trong mắt Đỗ Như Tùng căn bản không hề che giấu, đây là ánh mắt mà chỉ có binh lính chuẩn bị ra chiến trường mới có. Đỗ Như Tùng hơi sững sờ, thoáng cái cười lên, nghiêm túc trả lời lại: "Ta sẽ." Hắn nhận lấy bọc, cánh tay bị sức nặng ngoài ý muốn ép tới trầm xuống, trong lòng không khỏi thấy kinh dị. "Mau đi đi, chiến sự không đợi người." Lâm Đạm thúc giục một câu, Đỗ Như Tùng lập tức đè xuống tâm tư tìm tòi nghiên cứu, vội vã đánh ngựa rời đi. --- Cùng lúc đó, Lý Giai Dung đang cùng Mạnh Tư thảo luận nên làm váy mới như thế nào. "Tranh bách điệp vờn hoa đương nhiên xinh đẹp, nhưng có hơi nhàm chán, vì sao muội không lấy vải thưa cắt thành hình con bướm, rồi đính lên váy? Như vậy chẳng phải càng thêm linh động hơn sao?" Lý Giai Dung mặt đầy hưng phấn đề nghị. "Tranh bách điệp vờn hoa vừa có thải điệp (bướm nhiều màu), vừa có hoa cỏ, tại sao lại nhàm chán?" Mạnh Tư mặt đầy kháng cự. Cho dù tất cả tú nương của Lâm An phủ đều đang bắt chước cách làm của Lâm Đạm, nàng nhất quyết không a dua. Nàng có thể bại bởi bất kỳ người nào, nhưng không thể thua Lâm Đạm, trong đó có cả nguyên nhân thù hận gia tộc, nhưng sâu bên trong, nàng có một loại kiêng kỵ và bài xích không thể hiểu được với Lâm Đạm. "Tranh bách điệp vờn hoa đã sớm quá hạn," Lý Giai Dung mở rương quần áo của mình ra, oán thán: "Muội nhìn thử này, ta tùy tiện chọn mấy bộ ra đều thêu tranh bách điệp vờn hoa cả, không phải thải điệp nhẹ nhàng bay thì chính là trăm hoa đua nở, muội không thể sáng tạo ra cái gì đó mới giống Lâm Đạm sao? Ta cũng muốn mặc bộ quần áo không giống với người khác, ta cũng muốn thành đối tượng cho tất cả mọi người bắt chước. Người ta may hoa giả, chúng ta liền may bướm giả, như vậy mới đẹp và mới lạ đúng không? Mạnh Tư, không phải ta nói muội, nếu muội cứ cố chấp như thế tiếp, sớm muộn có một ngày bại bởi Lâm Đạm cho xem. Lâm Đạm mới học thêu thùa không bao lâu, đúng là kém hơn muội, nhưng kỹ thuật thêu có thể thông qua chăm chỉ khổ luyện để cải tiến, còn ý tưởng độc đáo và tâm tư linh hoạt không phải ai cũng có thể học được. Về điểm này, muội không bằng Lâm Đạm, muội thiếu thiên phú so với nàng, nên càng phải cố gắng hơn mới đúng!" Lời cuối cùng tạo thành đả kích lớn với Mạnh Tư. Nàng ánh mắt tối sầm, giãy giụa hồi lâu mới nói: "Được, ta làm theo lời tỷ." Lý Giai Dung lập tức cao hứng, cầm tay Mạnh Tư nói: "Vậy là đúng rồi! Bất kỳ kỹ xảo nào đều là học vấn, học vấn thì không có biên giới, chúng ta phải thời thời khắc khắc học lấy sở trường của người khác để bổ sung cho mình, đây mới là đạo học tập." Mạnh Tư bề ngoài đồng ý, trong lòng vẫn có chút không thoải mái. --- Mấy ngày sau, Đỗ Như Yên còn ở trên núi bầu bạn với Đỗ Hoàng hậu, Đỗ Như Tùng lại thừa dịp đêm tối tới, gõ cửa sau Lâm phủ. "Ngươi sống trở về rồi đấy à!" Lâm Đạm giơ tay chào hỏi một tiếng. Chào kiểu gì vậy? Đỗ Như Tùng lắc đầu mỉm cười, giọng ôn như: "Không sai, ta đã trở lại." Hắn lấy một cái túi nhỏ trong ngực ra: "Đây là chiến lợi phẩm của ta, cho ngươi." Lâm Đạm mở túi ra nhìn, bên trong là một tượng trẻ bằng vàng lớn bằng ngón tay cái, cái đầu tròn trịa kết hợp với cái bụng tròn tròn, mười phần đáng yêu. Cô lập tức trả túi về, khoát tay nói: "Cái này quá quý trọng, ta không thể lấy. Ngươi đưa cho Như Yên đi." Đỗ Như Tùng kéo tay cô qua, cường ngạnh nhét túi vào lòng bàn tay cô, từng câu từng chữ nói: "Ta đã chuẩn bị quà cho Như Yên rồi, cái này là của ngươi. Ngươi xem," Hắn chỉ áo giáp trên người mình: "Ngươi cứu ta một mạng, ta chẳng qua cho ngươi một tượng trẻ con bằng vàng thôi, trong lòng vẫn còn thấy thẹn đây này. Nếu ngày sau ta có thể trở lại Kinh thành, ta nhất định sẽ thực hiện một nguyện vọng cho ngươi, đây là cam kết của ta." Lâm Đạm lúc này mới phát hiện áo giáp trên người hắn từ chỗ đầu vai tới thắt lưng bị cướp biển hung hăng chém một đao, da trâu bị chém rách, cuộn lên, lộ ra mảnh sắt đen thui bên trong. Nếu không có tầng sắt này bảo vệ, hắn bây giờ rất có thể đã thành một cỗ thi thể. "Vậy ngươi nhất định phải liều mạng vào, tranh thủ sớm ngày trở lại Kinh thành. Ta chờ ngươi tới chống lưng cho ta đó." Lâm Đạm nghiêm túc nhắc nhở, chọc Đỗ Như Tùng cười rộ. "Được, ta nhất định nhớ lời dặn dò của ngươi." Hắn không nhịn được xoa xoa đầu tiểu cô nương, lúc này mới sải bước dời đi. Bóng đêm chậm rãi lan tràn, nuốt trọn bóng lưng nhuộm đầy khí huyết sát của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT