8.
Nữ tử chậm rãi dời ánh mắt từ đầu vai mượt mà của Đỗ Như Yên đi xuống, nhìn đuôi áo choàng, ánh mắt càng tối lại. Chỗ đuôi áo thêu lá bạch quả dày đặc nhất, chiếc nọ đè chiếc kia, tầng nọ chồng lên tầng kia, hình thái của từng chiếc lá đều nhìn thấy rõ ràng, hoàn toàn không bị trộn chung một chỗ. Nhìn thấy hình thêu ở đuôi áo tựa như nhìn thấy lá rụng đầy đất, chân thực như vậy, nhưng lại đẹp đến ảo mộng.
Nữ tử chưa từng thấy qua kỹ thuật thêu thần dị như vậy, đem sự biến hóa của màu sắc đậm nhạt và thay đổi sáng tối thể hiện ra cực kỳ tinh tế, giống như lá rụng chân thực bị vị tú nương này thi triển phép thuật nào đó, nhập vào lụa mỏng. May mắn nàng đi tới gần nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện ra điều ảo điệu bên trong, nếu giống như Mạnh Tư chỉ ở xa liếc mắt một cái, thì sao có thể lãnh hội được kỹ thuật cao siêu của vị tú nương này?
Chỉ bằng sự kiêu ngạo tự phụ hôm nay của Mạnh Tư, ngày sau nàng ta nhất định thua rất thảm!
Nữ tử nghĩ như vậy, liền tự giới thiệu nói: "Đỗ tiểu thư, cha ta là Thủy sư Đề đốc vùng Chiết Giang Hứa Thiệu, ta là thứ nữ nhà họ Hứa, Hứa Thiến, đứng hàng thứ sáu. Ngày sau nếu rỗi rãi, chúng ta hẹn uống trà chứ?"
"Hứa Lục tiểu thư, hạnh ngộ hạnh ngộ." Đỗ Như Yên cười gật đầu. Hứa Thiệu giữ chức Thủy sư Đề đốc vùng Chiết Giang đã được sáu bảy năm, được coi như chúa đất nơi này, không phải người mới tới như Lý Nhiễm có thể so. Lui tới với tiểu thư nhà ông ta, đối với Đỗ Như Yên cũng có chỗ tốt.
Hai người trò chuyện với nhau thật vui, bầu không khí hòa hợp. Lúc gần đi, Hứa Thiến nói: "Ngày sau nếu ta muốn may quần áo mới, làm phiền Đỗ tiểu thư thay ta giới thiệu với Lâm tú nương. Kỹ thuật thêu của nàng rất giỏi, ta rất vừa ý."
"Đó là đương nhiên. Hai nhà chúng ta là hàng xóm, ngụ trong ngõ Ma Y ở phía tây, nếu ngươi có cần, có thể phái người hầu tới tìm." Đỗ Như Yên không chịu nhận thua trước mặt Lý Giai Dung, nhưng trước mặt người khác có thể co có thể duỗi, thái độ tự nhiên. Nói cho cùng, năm đó Mẫn Quý phi có thể nhập cung là nhờ mạng lưới giao thiệp của Đỗ Hoàng hậu, mục đích là củng cố sủng ái cho Đỗ Hoàng hậu, ai dè vinh hoa phú quý trong cung nuôi lớn dã tâm con chó này, cắn ngược chủ nhân một cái. Đỗ Như Yên coi như bị chặt đứt xương sống, cũng tuyệt không cúi đầu trước mặt Lý Giai Dung.
Hứa Thiến âm thầm nhớ địa chỉ, lúc này mới cáo từ rời đi, trở lại bàn của Lý Giai Dung, tất nhiên bị em gái nàng, cũng là tiểu thư dòng chính của phủ Thủy sư Đề đốc chế giễu một phen, nói toạc hộ lụi bại chỉ có qua lại với hộ lụi bại mà thôi, tiện từ trong gốc rễ, không đổi được.
Hứa Thiện chưa bao giờ cãi vã với cô em gái dòng chính này, chỉ yên lặng lui sang một bên, ẩn vào đám người.
Nhưng Đỗ Như Yên có không hợp với đám đông thế nào, có trầm mặc ít nói tới đâu, cũng không che giấu được hào quang. Nàng ngồi ở nơi nào, hào quang sẽ tỏa sáng ở nơi đó, hợp làm một với lá bạch quả bay múa đầy trời, tựa như thần nữ của cây cối. Quý nữ còn lại ăn mặc xa hoa hơn nàng, lăng la tơ lụa trên người đều mời tú nương tốt nhất thêu lên hình vẽ đẹp nhất, nhưng chẳng biết tại sao, so sánh với lá bạch quả đơn giản của Đỗ Như Yên, lại thấy thật tục tằng.
Cho dù là hoa sen Mạnh Tư tự tay thêu, cũng tỏ ra quá mức rườm rà, khiến người ta nhìn mấy lần là muốn ngán.
Dần dần, không có ai chú ý Lý Giai Dung nữa, các tài tử đều đưa ánh mắt treo trên hình bóng đứng thẳng cô đơn ưu sầu mà kiên cường của Đỗ Như Yên. Áo choàng rộng lớn khiến nàng trông gầy yếu hơn, nàng càng trầm mặc ít nói, mọi người càng thấy đau lòng thay nàng, lại liên tưởng tới thân thế lận đận của nàng, khinh thường trong dĩ vãng không còn, xem nhẹ cũng không có, duy chỉ còn trìu mến.
Rất nhiều tài tử bị chạm tới cõi lòng, rối rít lấy ra giấy và bút, dùng thơ ca tán tụng vị mỹ nhân này, dùng tranh vẽ mô tả vị mỹ nhân này, trong lúc nhất thời linh quang chớp động, kiệt tác ra ào ào. Chỉ một buổi Phật hội, mỹ danh của Đỗ Như Yên đã truyền khắp Lâm An phủ, dù nàng không còn là thiên kim Hầu phủ nữa, cũng thành thần nữ trong mộng của đông đảo các thanh niên tài tuấn.
Lý Giai Dung giận tới mức gương mặt vặn vẹo, lại không dám phát tác trước mặt người khác, vốn định sau khi Phật hội kết thúc sẽ tới tìm Đỗ Như Yên gây phiền toái, nhưng phát hiện nàng đã sớm rời đi rồi, đạp lá rụng đầy đất, cưỡi làn gió mát đi xa, mang theo cả trái tim si tình của bao tài tử. Tới Lâm An phủ, thành người của gia đình lụi bại, nàng vẫn có thể mỹ lệ át hết hoa thơm cỏ lạ như cũ, gắt gao đè đầu cưỡi cổ đối thủ cũ.
Lý Giai Dung giận tới mức nào tạm thời không nói đến, một bên khác, Đỗ Như Yên đã hết sức phấn khởi trở lại Đỗ phủ, vốn định nhảy xuống xe ngựa, nhìn thấy quần áo xinh đẹp trên người mình, vội vàng thu lại động tác, vén váy lên, để nha hoàn nâng đỡ mà dè dặt đi xuống.
"Lâm Đạm, ngươi ở nhà không?" Nàng gõ lên cửa.
"Tới đây, tiểu thư nhà ta đang thêu thùa ở nhà sau." Thúy Lan cười mở cửa, kinh diễm nói: "Ai nha, Đỗ tiểu thư, ngài hôm nay thật xinh đẹp!"
"Cảm ơn, rất nhiều người cũng nói vậy." Đỗ Như Yên xách váy chạy vào hậu hoa viên, sung sướng rạo rực nói: "Lâm Đạm, ta nói cho ngươi nghe nè, hôm nay ta không chỉ nổi tiếng, mà mấy tài tử kia còn rối rít làm thơ, khen ta là thần nữ do cổ thụ ngàn năm huyễn hóa thành. Nhìn thấy bộ dáng si mê của họ, ta cảm thấy vừa buồn cười vừa chán ghét, chỉ đợi hai khắc đồng hồ thì về. Nếu người người đều chỉ nhìn bề ngoài và gia thế giống họ, ta thật có chút không muốn xuất giá."
Lâm Đạm đang thêu một bụi lan, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Vậy đừng lấy chồng nữa. Đợi ở nhà tự do tự tại, thật tốt biết bao?"
"Đúng vậy, đợi ở nhà ta chính là cô nãi nãi, ra khỏi cửa ta thành tiểu tức phụ. Cô nãi nãi có thể tác uy tác quái, tiểu tức phụ lại phải im hơi lặng tiếng, ta mới không thèm làm tiểu tức phụ đâu." Đỗ Như Yên cười khúc khích, biểu tình hồn nhiên.
"Tiểu thư, đây là bạc ngài sai ta mang tới." Đương nói chuyện, nha hoàn của nàng vội vã đi tới, ngực ôm một hộp gỗ trông khá nặng.
Lâm Đạm nghe được chữ "bạc", lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn sang. Bây giờ nhà họ Lâm rất nghèo, một ngày ba bữa phải uống cháo loãng, Trương Huệ còn phải liên tục bán đồ cưới để duy trì kế sinh nhai. Lâm Đạm nếu không thể kiếm tiền tới, trong nhà chỉ có ra không có vào, gã sai vặt bổ củi đã sớm sa thải, người làm duy nhất trong nhà chính là Thúy Lan, Tam di nương và Tứ di nương còn thường thường giúp người khác khâu vá sửa quần áo để kiếm thu nhập mỏng manh.
Cái nhà này bề ngoài nhìn qua khá tốt, song ai nấy đều quá khổ cực, chỉ có Lâm Đạm không cảm giác được chút nào, bởi Trương Huệ luôn để lại đồ tốt nhất cho con gái, nhất định phải giúp cô trôi qua cuộc sống y hệt trước. Con gái muốn chỉ thêu tốt nhất, thuốc nhuộm tốt nhất, vải thêu tốt nhất? Vậy thì mua! Chỉ cần con gái có thể trưởng thành, Trương Huệ tuyệt không keo kiệt vấn đề tiền bạc.
"Ngươi chuẩn bị trả ta bao nhiêu tiền?" Lâm Đạm buông kim chỉ xuống, không tự chủ xoa tay.
"Áo choàng dùng vải cánh ve làm, giá cả tương đối đắt tiền, mười lăm lượng bạc một cuộn, ta dùng ba thước làm cho ngươi, giá chừng hai lượng bạc. Váy dùng tơ tằm dâu làm, lại ép thành hình dạng nếp gấp xếp chồng, tổng cộng năm tầng, ước chừng dùng hết một cuộn vải của ta, giá chừng mười lượng bạc, còn có chỉ thêu, trân châu, đây vốn là đồ cưới mẹ ta để lại cho ta." Lâm Đạm vừa nói vừa bấm tay tính toán, rất sợ lỗ vốn.
Đỗ Như Yên bị dáng vẻ mê tiền của cô chọc cười, nhưng cũng cảm thấy cô thật thẳng thắn đáng yêu.
"Đừng tính nữa, mặc dù ta cũng coi như hộ lụi bại rồi, nhưng chẳng qua mất thân phận thiên kim Hầu phủ thôi, chứ đồ cưới mẹ ta để lại vẫn còn. Nè, đây là một trăm lượng bạc, ngươi cầm đi." Đỗ Như Yên đặt hộp gỗ nặng trĩu lên bàn.
Lâm Đạm dùng biểu tình một lời khó nói hết nhìn nàng, từ từ nói: "Lần trước ta hoang phí một trăm lượng bạc mua một cái hũ sành, ngươi đoán mẹ ta đánh ta bao nhiêu cái?"
"Bao nhiêu cái?" Đỗ Như Yên cười híp mắt nói.
"Hơn một trăm tám mươi cái. Ngươi hoang phí một trăm lượng bạc mua một bộ váy, ca ngươi có thể đánh người hai trăm năm mươi cái." Lâm Đạm giọng hết sức nghiêm túc.
Đỗ Như Yên sửng sốt hồi lâu mới thử dò xét nói: "Lâm Đạm, ngươi đang châm chọc ta ngu ngốc (1) sao?"
Lâm Đạm dùng yên lặng trả lời câu hỏi của nàng, mở hộp gỗ ra, lấy hai đĩnh bạc, nói: "Ta thu của ngươi hai mươi lượng bạc, hơn nữa ca ngươi cho ta năm lượng bạc tiền đặt cọc, tổng cọng hai mươi lăm, đủ vốn. Bạc còn lại ngươi lấy về đi, tiết kiệm để sau dùng, đừng có ngồi ăn không, ca ngươi đánh cướp biển ngoài kia, rất không dễ dàng."
Chẳng biết tại sao, Lâm Đạm đặc biệt tôn trọng quân nhân, không muốn người nhà của quân nhân thua thiệt.
Đỗ Như Yên ngây người nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên nhào qua ôm chầm lấy cô, cảm động nói: "Lâm Đạm, Đạm Đạm, ngươi thật tốt nha! Ngươi có thể làm bạn với ta không?"
"Nếu như ngươi không gọi là là Đạm Đạm, chúng ta vẫn là bạn bè." Lâm Đạm nhăn mày.
Đỗ Như Yên đang muốn nũng nịu, lại nghe đầu tường truyền tới tiếng cười khàn khàn. Hai người ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Đỗ Như Tùng đã lâu không thấy đang ngồi phía trên, trong mắt ý cười lấp ló, biểu tình ôn nhu.
"Tay nghề của cô nương đúng là quá giỏi, muội muội hoang dã như khỉ của ta đây cũng có thể ăn mặc thành thần nữ. Ngày sau sợ rằng cửa nhà họ Đỗ ta sẽ bị bà mai của Lâm An phủ đạp đổ, một trăm lượng bạc này ngươi cứ thu đi, nếu có thể gả muội muội ta ra ngoài, công của Lâm cô nương nhất định không thể không kể đến." Đỗ Như Tùng lười biếng khoát tay, tuy hết sức che giấu, nhưng vẫn lộ ra ít mệt mỏi.
"Được rồi, ngày sau Đỗ cô nương còn tới chỗ này của ta may quần áo, tiền công cứ trích từ một trăm lượng này trừ dần. Đỗ công tử, ngươi mau về ngủ đi, ta thấy mắt ngươi sắp không mở ra nổi nữa." Lâm Đạm không nói hai lời thu hộp gỗ lại. Cô biết, nếu mình nhất quyết không thu, Đỗ Như Tùng sẽ còn khuyên nữa, như vậy sẽ làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của hắn.
Đỗ Như Tùng cười nhẹ, biểu tình càng lúc càng ôn nhu. Hắn đang chuẩn bị nhảy xuống đầu tường, trở về phòng nghỉ ngơi, bỗng nhiên dừng lại, dò xét hỏi thăm: "Lâm cô nương, ngươi biết may áo giáp không?"
"Áo giáp mặc ra chiến trường sao?" Lâm Đạm ngẩng đầu nhìn hắn.
"Đúng vậy."
"Đó thuộc về quân nhu (vật phẩm phục vụ quân đội), quan phụ trách quân nhu phải phát tới tay từng binh lính chứ?"
"Có lẽ ta trêu chọc phải nhân vật lớn, nhập ngũ hơn nửa tháng, không có lấy một cái áo giáp nào, chỉ có thể tự tìm người làm." Đỗ Như Tùng lắc đầu cười khổ.
Biểu tình vui thích của Đỗ Như Yên nháy mắt bị lo âu thay thế.
Lâm Đạm vuốt cằm nói: "Biết làm, chẳng qua ngươi vừa tự bỏ tiền, vừa tự tìm người, cần gì phải làm áo giáp, dứt khoát làm thẳng khôi giáp luôn đi."
"Trong quân đội, chỉ có bách phu trưởng trở lên mới có thể mặc khôi giáp, ta là một lính quèn vừa nhập ngũ, sao dám múa rìu qua mắt thợ được?" Đỗ Như Tùng lắc đầu giải thích.
Lâm Đạm vỗ ót một cái, nói: "Đúng nhỉ, binh lính mới nhập ngũ phải giữ vững nhất trí, quan hệ tốt, lên chiến trường mới có thể hỗ trợ lẫn nhau, là ta quên mất. Ngươi yên tâm, ta biết làm áo giáp, ngươi cứ chuẩn bị tốt da thuộc là được." Quần áo bình thường thì cô cần học lại từ đầu, chứ nói tới chế tạo áo giáp, thậm chí là khôi giáp, cô có một loại tự tin khó hiểu -- ở nước Đại Chu, sợ rằng không một ai có thể làm tốt hơn cô.

9.
Đỗ Như Tùng sau khi về đế nhà liền lệnh lão quản gia mang da thuộc tốt nhất trong phòng kho cùng một trăm lượng bạc mang tới Lâm phủ.
Lão quản gia là một người hầu trung thành do Đỗ mẫu để lại cho hai đứa con của mình, chiếu cố hai huynh muội lớn lên từ nhỏ, tất nhiên toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho họ, không khỏi khuyên can: "Công tử, làm áo giáp không chỉ cần kỹ thuật vô cùng tinh xảo, còn cần khí lực lớn nữa, áo giáp dày như vậy, phải cắt may chúng là một việc rất tốn sức. Tiểu cô nương nhà họ Lâm mới bao nhiêu tuổi? Nàng có kỹ thuật này, nhưng có đủ sức lực không? Nếu không, lão bộc đi tìm thợ khác làm cho ngài, những da này toàn da tốt cả, đừng để tiểu cô nương nhà họ Lâm làm hỏng."
Đỗ Như Tùng nhớ tới động tác bổ củi đầy ngoan độc của Lâm Đạm, không khỏi cười khẽ: "Tôn bá, ngươi quá lo rồi, tiểu cô nương có khí lực rất lớn, tuyệt đối có thể bổ áo giáp ra kẽ hở. Huống chi ngươi có thể đi đâu tìm thợ làm cho ta bây giờ? Người có thể chế tạo áo giáp đều ở trong quân đội, bị quản rất nghiêm, thợ bên ngoài không ai dám đụng tới thứ này, bị người tra ra thì chỉ có nước ăn cơm tù. Nhưng nhà họ Lâm thì khác, họ xuất thân là mã tặc, tự nhiên có con đường chế tạo áo giáp và vũ khí, thậm chí cả khôi giáp họ cũng có thể trang bị. Ta suy đi nghĩ lại, việc này sợ rằng chỉ có Lâm cô nương mới có thể tiếp."
Tôn bá nghĩ cũng phải, liền gật đầu nói: "Vẫn là công tử cân nhắc chu đáo, không nghĩ tới một căn nhà nhỏ cũ nát, cũng có chỗ tốt của nó."
Đỗ Như Tùng không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng không tự chủ được cong cong. Hắn không nói cho Tôn bá biết, cho dù làm xong áo giáp, lúc huấn luyện hắn cũng không được phép mặc. Nếu cấp trên đã cố ý làm khó hắn, nhất định sẽ chờ tóm đuôi hắn, thấy hắn có một cái áo giáp không biết từ đâu tới, mặt ngoài không tiện trách cứ, nhưng trong tối nhất định đi thăm dò. Nhỡ tra ra trên đầu nhà họ Lâm, liên lụy tới tiểu cô nương, đó chính là tội của hắn.
Thay vào đó, sau khi làm xong áo giáp, hắn sẽ cất ở quân doanh, đến khi cướp biển xâm phạm, đại chiến bùng nổ, mới có thể mặc đi giết địch. Đến chiến trường, chẳng có người nào rảnh đi quản ngươi có mặc áo giáp hay không, càng không ai đi hỏi ngươi lấy áo giáp từ đâu. Sau cuộc chiến, rất nhiều binh lính sẽ lấy trang bị từ trên thi thể cướp biển xuống, thu cho mình dùng, hắn cứ nói lai lịch của áo giáp là chiến lợi phẩm, chẳng ai bắt bẻ gì được hắn.
Nghĩ tới đây, Đỗ Như Tùng trong lòng bách vị tạp trần, vừa đắng vừa chát. Năm đó hắn người ngựa xa hoa (1), uy thế cường thịnh (2), có bao giờ từng nghĩ qua mình và em gái sẽ sa sút tới bực này, không chỉ không có nhà để về, không người để thân, thậm chí ngay cả đồ ăn đồ mặc cũng phải khổ cực cầu mua.
Nhưng hắn sẽ không mãi giãy giụa dưới đáy cốc đâu, sớm muộn có một ngày, hắn sẽ lần nữa đoạt lại hết thảy mình đánh mất, khiến những người chà đạp mình và người nhà trả cái giá gấp trăm ngàn lần. Sớm thôi, hắn chậm rãi khép mắt lại, lộ ra nụ cười ngoan tuyệt.
---
Lâm Đạm lấy được da thuộc từ chỗ Tôn bá liền tới tìm Trương Huệ xin công cụ chế tạo. Vật liệu làm áo giáp khác với quần áo bình thường, kim và chỉ đều là đồ đặc chế, còn cần dùng đến cả kìm, búa các thứ. Năm đó Lâm Đại Phúc còn là mã tặc, áo giáp mặc trên người đều do Trương Huệ làm, bà tự nhiên có cất giữ những công cụ này.
"Con nói gì, con đồng ý làm áo giáp cho Đỗ Như Tùng ư! Con có biết áo giáp chỉ có thợ trong quân doanh mới được phép làm hay không, người bên ngoài không được phép đụng vào..." Trương Huệ đang định mắng lên, Lâm Đạm đã từ từ nói: "Hắn cho một trăm lượng bạc."
Biểu tình cau mày quắc mắt của Trương Huệ lập tức biến thành ôn nhu nhã nhặn, bà nhỏ nhẹ nói: "Con chờ, mẹ đi lấy cho con."
"Mẹ thuận tiện chuẩn bị giúp con mười lăm cân các tấm sắt đi, mỗi tấm sắt hình vuông cạnh hai tấc là được, con muốn bọc vào trong lớp da. Chỉ có da thuộc thôi thì lực phòng ngự quá yếu, hắn không được mặc khôi giáp, con sẽ ngụy trang khôi giáp thành áo giáp, vậy chắc được mẹ nhỉ?" Lâm Đạm lại nói.
Trương Huệ đột nhiên quay đầu, biểu tình dữ tợn: "Con có biết đồ sắt cũng do quan phủ khống chế hay không, làm một vật dụng gia đình bằng sắt cũng phải báo lên, huống chi là mười lăm cân sắt? Con muốn mạng già của mẹ đấy à!"
Lâm Đạm giọng bình tĩnh: "Mẹ, một trăm lượng bạc."
Trương Huệ nâng tay lên, biểu tình dữ tợn dần dần bay sạch, mỉm cười nói: "Được, mẹ đi tìm người làm." Năm đó bà là Nhị đương gia của đám mã tặc, áo giáp, khôi giáp, đao thương kiếm kích của tất cả mọi người đều do bà tìm người làm, tự nhiên có con đường.
Bà vừa bước chân khỏi ngưỡng cửa, bỗng dừng lại, nhăn mày hỏi: "Khoan, không đúng, con biết làm áo giáp từ bao giờ?"
"Khi còn bé con từng nhìn mẹ làm, khi đó cha thường xuyên phải tới vùng khác cướp bóc, mẹ dặn cha lúc nào cũng phải mặc áo giáp trên người. Mẹ biết đấy, con học cái gì toàn là nhìn một cái đã biết." Lâm Đạm giải thích đơn giản.
Trương Huệ không hề nghi ngờ, tiếp tục đi ra ngoài, tới cửa lại không nhịn được quay đầu, nhìn con gái đang ngồi xuống, trong mắt thấm ra ý cười. Con gái thông minh tuyệt đỉnh, mọi việc nhìn một cái là biết, điểm này Tam di nương và Tứ di nương đã sớm kể với bà, bà thấy kiêu ngạo về điều đó, nhưng càng kiêu ngạo vì tâm tính bền bỉ của con gái hơn. Con bé rất có chủ kiến, còn có năng lực hành động, biết mình ngồi không yên, tính tình nóng nảy, liền dùng hành động bổ củi để mài mòn góc cạnh của mình. Củi ở nhà hao phí nhanh như vậy, Trương Huệ sao không biết? Bà chỉ không muốn vạch trần mà thôi.
Con gái không cần người ngoài tới giục, tự mình có thể nghĩ biện pháp mài phẳng tâm tính, tâm tính ngoan cường này cực kỳ giống cha nó. Nếu nó cứ một mực như vậy trưởng thành, lo gì nhà họ Lâm không hưng thịnh?
Nghĩ nghĩ, Trương Huệ lại nhìn con gái thêm một cái, lúc này mới thật cao hứng đi ra ngoài.
Hôm sau, Lâm Đạm đang chuẩn bị chế tạo áo giáp, Đỗ Như Yên mang một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, khí chất trầm tĩnh, bảo muốn giới thiệu cho cô một cọc làm ăn.
Biết được thiếu nữ là Lục tiểu thư nhà Thủy sư Đề đốc, Lâm Đạm không hề lộ ra thần sắc sợ sệt lo lắng gì cả, mà đúng mực nói: "Hứa tiểu thư, ngài thích hoa văn thế nào, có thể vẽ ra cho ta nhìn một chút hay không. Ta sẽ tận lực dựa theo hình dáng ngài thích để làm."
Đối đãi với khách hàng chưa quen biết, Lâm Đạm tự nhiên phải hỏi nhiều thêm mấy câu, tránh cho ngày sau gây ra phiền toái.
"Ta thích hoa tử đằng, Lâm cô nương có thể giúp ta thêu một chiếc váy hoa tử đằng không?" Hứa Thiến ở nhà không tranh không đoạt, rất yên lặng, nhưng thực tế là một tài nữ. Nàng thoáng suy nghĩ hình dáng một chút, sau đó cầm bút cẩn thận vẽ lên giấy.
Lâm Đạm nhìn chằm chằm hình vẽ một hồi, vuốt cằm nói: "Có thể, vậy thêu hoa tử đằng, không biết tiểu thư cần bộ mới vào lúc nào?"
"Tốt nhất là xong trước tết Trung thu." Hứa Thiến buông bút vẽ xuống.
Lúc này cách tết Trung thu còn mười sáu ngày, hẳn có thể xong kịp, Lâm Đạm liền đồng ý. Hứa Thiến lúc này thanh toán năm lượng bạc làm tiền đặt cọc, sau đó cáo từ rời đi, từ đầu đến cuối biểu hiện rất ôn nhu thân thiện, hoàn toàn không giống thiên kim phủ Đề đốc cao cao tại thượng.
Lâm Đạm có ấn tượng rất tốt với Hứa Thiến, sau khi người đi rồi liền nói với Đỗ Như Yên: "Khách hàng như vậy sau này có thể giới thiệu cho ta thêm mấy người, này, đây là tiền hoa hồng của ngươi."
Đỗ Như Yên nhìn chằm chằm hai mảnh bạc vụn trong tay, trên mặt đầy vẻ mơ màng.
"Làm sao, chê ít? Vậy cho ngươi thêm nửa lượng bạc nữa. Chỉ từng này, không thể nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa ta không thể kiếm tiền được. Sau này ngươi cứ giới thiệu cho ta được một khác hàng, ta sẽ cho ngươi một lượng bạc tiền hoa hồng." Lâm Đạm cầm kéo lên, cắt mảnh bạc vụn thành hai nửa, nhét vào tay Đỗ Như Yên.
Đỗ Như Yên sửng sốt một lúc lâu mới chậm rãi khép lòng bàn tay lại, nắm bạc vụn trong tay, hoảng hốt nói: "Ta có thể kiếm tiền?" Đây là khoản tiền đầu tiên nàng dựa vào năng lực của bản thân kiếm được, mặc dù chỉ có một lượng, thật là ít ỏi, song cảm giác tuyệt vời so với nhận bất cứ khoản tiền lớn nào trước đây!
Không bị rơi xuống đáy cốc, nàng vĩnh viễn sẽ không hiểu được niềm vui khi tay làm hàm nhai.
"Ca, ca, muội kiếm được tiền! Lâm Đạm cho muội một lượng bạc tiền hoa hồng! Ca, ca có nghe thấy không?" Nàng chạy vào sân, cách một cái tường chặn hô to, trên mặt tràn đầy thần sắc tung tăng sung sướng.
Lâm Đạm kinh ngạc không thôi nhìn nàng, hoàn toàn không hiểu cái này có gì để cao hứng.
Đỗ Như Tùng rất nhanh nhảy lên đầu tường, cười khanh khách nghe em gái giải thích mình đã kiếm tiền thế nào, trong mắt đều là ôn nhu và yêu thương nhiều muốn chảy ra ngoài. Nhìn em gái bị cuộc sống ép vỡ, trở nên không còn tùy ý vui vẻ, không còn rạng rỡ như ánh mặt trời như trước, lòng hắn đau đớn như bị đao đâm vậy.
Nhưng, sau khi dọn tới ngôi nhà này, gặp gỡ Lâm Đạm, tận mắt nhìn đối phương ngày ngày cố gắng vì tương lai, em gái cũng từ từ trở nên tốt hơn hẳn. Nàng giấu kiêu ngạo vào trong xương, học được thỏa hiệp, học được nhẫn nại, học được kiên cường. Nàng bây giờ, còn hạnh phúc hơn nhiều so với lúc sống yên ổn ở Hầu phủ.
Nhìn thấy Lâm Đạm không nhanh không chậm đi tới, Đỗ Như Tùng nâng môi thành nụ cười ôn nhu, dùng khẩu hình không tiếng động nói: "Cảm ơn."
---
Khi Hứa Thiến trở lại phủ Đề đốc, mẹ nàng - Khấu thị đã chờ nàng rất lâu, trong miệng không ngừng than phiền: "Con đứa nhỏ này, vừa rồi chạy đi nơi nào, tìm không thấy người đâu. Con có biết, vì nghênh đón khách quý, phu nhân chuẩn bị làm cho mỗi tiểu thư trong phủ một bộ đồ mới, còn mời cả Mạnh Tư tới, để nàng đo số cho mọi người. Tất cả tiểu thư đều đi, chỉ có con không có ở đấy, vải vóc đẹp đều bị người chọn đi cả, chỉ còn lại vải bông lỗi thời. Đến ngày Trung thu, con định mặc cái gì? Dì sắp buồn chết vì con rồi, con còn uống trà làm gì, mau mau tới tú trang Mạnh thị tìm Mạnh Tư, để nàng đo số cho con."
Chén trà bị cướp đi, nước trà cũng vẩy lên người làm ướt quần áo, Hứa Thiến vẫn không giận chút nào, từ từ nói: "Di nương, dì chớ làm việc uổng công. Dì cho rằng phu nhân mời Mạnh Tư tới đo số, thì quả thật sẽ để nàng tự tay làm cho chúng ta mấy bộ xiêm áo sao? Mạnh Tư tùy tiện thêu một bức tranh, cũng có thể bán được ngàn lượng bạc, phu nhân chịu hoang phí từng ấy tiền trên người mấy thứ nữ sao? Chẳng qua làm trò trước mặt chút thôi. Dì cứ chờ xem, đợi Mạnh Tư mang số đo về, nhất định chỉ có mỗi xiêm áo của Thất muội muội do nàng tự tay thêu, các tỷ muội khác chỉ mặc xiêm áo do tú nương bình thường làm mà thôi."
"Vậy vẫn còn tốt hơn là con mặc xiêm áo cũ đi tham dự tiệc Trung thu chứ? Con biết không, dì đã nghe ngóng rồi, ngày Trung thu đó khách quý không phải ai khác, mà chính là Đại Hoàng tử tuân lệnh tới dò xét việc phòng thủ trên biển. Con nếu vào ngày tổ chức yến hội lấy được sự coi trọng của hắn, gả vào Hoàng thất, sẽ một bước lên mây. Con muôn vàn lần không thế trốn tránh như quá khứ được, dì nghe nói phu nhân cố ý gả con cho Tổng binh Lý đại nhân làm vợ kế, con nếu bỏ qua cơ hội này, ngày sau sẽ phải chịu khổ!"
Khấu thị gấp tới độ đi vòng quanh, Hứa Thiến lại không thấy dù nửa điểm hốt hoảng, trấn an nói: "Di nương, dì đừng lo lắng, quần áo con đã tìm người làm. Lần này, con nhất định sẽ vững vàng nắm lấy cơ hội. Tính tình vị Tổng binh đại nhân kia hết sức bạo ngược, vợ trước của ông ta bị chính ông ta đánh chết. Phu nhân và cha biết rõ điểm này, lại vì lung lạc thế lực quân đội, đẩy nàng ra ngoài làm vật hi sinh. Nàng đã an phận thủ thường tới vậy, bọn họ còn không để cho nàng sống tốt, vậy nàng chỉ có thể vì mình tranh thủ một lần.
___
(1) Người ngựa xa hoa: nguyên văn "tiên y nộ mã" (鲜衣怒马), thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ y phục đẹp đẽ, ngựa lớn cường tráng, nói chung là phục sức hào hoa xa xỉ.
10.
Nghe nói con gái ra ngoài chuyến này là vì đi tìm tú nương, Khấu thị thở phào nhẹ nhõm, lại nghe nàng bảo tú nương mình mời là Lâm Đạm tới từ tú trang Lâm thị đã sụp đổ, bà giận tới thiếu chút nữa giậm chân: "Con sao tìm tới tìm lui, lại tìm tới một hộ lụi bại thế hả? Kỹ thuật thêu của Lâm Đạm kia có thể thắng được Mạnh Tư, tú trang Lâm thị sụp nổi chắc? Nhà nàng ở chỗ nào, con mau nói cho dì, dì đòi năm lượng bạc về, chúng ta tới tú trang Mạnh thị tùy tiện tìm một tú nương còn tốt hơn nàng!"
"Di nương, dì không cần để ý." Hứa Thiến nhìn như ôn nhu, thực ra rất có chính kiến, kiên định nói: "Con phải mặc quần áo do Lâm Đạm thêu, dì đừng nói nhiều nữa. Coi như dì mời tú nương khác làm quần áo cho con, con cũng không mặc, dì chớ có phí bạc vô ích."
Mẹ con các nàng mặc dù sống ở phủ Đề đốc, nhưng bởi không được sủng ái, quả thực không có tích cóp gì. Mười hai, hai mươi lượng bạc một bộ quần áo, đối với phu nhân, tiểu thư phủ Đề đốc mà nói chẳng qua là tầm thường, với các nàng thì rất xa xỉ.
Hứa Thiến biết, để gả được con gái ruột vào Hoàng thất, phu nhân tất nhiên sẽ ra sức chèn ép các thứ nữ còn lại. Chờ quần áo của tất cả mọi người làm xong, lão Thất chắc chắn xinh đẹp nhất, người còn lại chỉ có thể thành nền. Hứa Thiến không muốn làm nền, tự nhiên không muốn phu nhân đặt may quần áo cho mình.
Khấu thị không hiểu băn khoăn của nàng, lo lắng nói: "Lâm Đạm là ai? Người này dì chưa từng nghe qua, quần áo nàng làm có thể mặc không? Chúng ta mặc dù không mời nổi Mạnh Tư, nhưng có thể mời được tú nướng dưới tay nàng mà, con phải biết, tú nương cao đẳng tại tú trang Mạnh thị đều từ trong cung đi ra, tay nghề tuyệt đối không kém! Con mau nói địa chỉ nhà họ Lâm cho dì, dì muốn lấy lại tiền đặt cọc!"
Hứa Thiến cầm một quyển sách lên từ từ lật xem, căn bản không thèm phản ứng mẹ mình còn đang thở hổn hển.
Khấu thị hung hăng trừng nàng một cái, lại thở hổn hà hổn hển một hồi, lúc này mới vén rèm lên đi ra ngoài.
Hứa Thiến cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nếu dì muốn len lén tìm địa chỉ nhà họ Lâm, tự mình lui đơn đặt hàng của con, dạ tiệc Trung thu con sẽ cáo bệnh không tham gia. Tú nương do dì tìm tuyệt đối không so bì được với Lâm Đạm, con tin tưởng nàng." Thay vì nói nàng tin tưởng Lâm Đạm, thà rằng nói nàng tin tưởng nhãn lực của bản thân.
Bước chân Khấu thị dừng trong chốc lát, sau đó dùng lực đẩy cửa phòng, nổi giận đùng đùng đi rồi.
Tranh chấp của hai mẹ con rất nhanh liền truyền vào tai Hứa phu nhân. Bà cười như không cười nói: "Linh Nhi, con xem đi, ngay cả Lục tỷ hiền lành thật thà của con cũng có tâm tư cơ đấy!"
"Nàng cứ việc đùa bỡn tâm tư của nàng, con sợ cái gì? Tú nương nàng tìm là ai chứ? So sánh với Mạnh Tư, chẳng qua là cọng hành vỏ tỏi mà thôi." Tiểu thư dòng chính của nhà họ Hứa, Hứa Linh, hết sức khinh thường bĩu môi.
Một người hầu vội vàng đáp lời: "Khởi bẩm phu nhân, Lâm Đạm kia là con gái Lâm Đại Phúc, từ trước tới giờ chưa từng học thêu thùa, là một kẻ mới vào nghề. Ngày đó nàng thêu cho Đỗ Như Yên áo choàng lá bạch quả, không ngờ tạo ra luồng gió mới. Có điều Mạnh cô nương đã nói, những lá bạch quả kia đều dùng phương pháp thêu đơn giản nhất mà thành, một người học nghề thêu ở nhà nàng tùy tùy tiện tiện là có thể làm được, không hiếm lạ."
Hứa phu nhân mi mắt khép hờ, lười biếng nói: "Đỗ Như Yên lớn lên như vậy, tùy tiện mặc cái gì cũng đẹp, đâu phải công lao của tú nương. Vừa mới vào nghề, vậy cứ để nàng làm cho Lục nha đầu đi, chúng ta không cần để ý đến."
Hứa Linh cười hì hì nói: "Con ngược lại muốn xem quần áo nàng làm cho Lục tỷ trông thế nào, lần trước thêu toàn phiến lá, chắc lần này thêu đầy hoa nhỏ? Chơi cũng vui đó!"
Đám người hầu phụ họa cười lên, trong mắt tràn đầy giễu cợt. Cuộn vải bông kia đã quá hạn, chỉ có người làm trong phủ mới mặc, chẳng lẽ Lục tiểu thư còn muốn tranh xinh đẹp với đám người hầu sao? Nếu nàng nghe lời, phu nhân còn đặt làm cho nàng một bộ không tính quá kém, hết lần này tới lần khác nàng còn khăng khăng muốn làm theo ý mình, lá mặt lá trái (1), vậy thì không thể trách phu nhân mặc kệ nàng bị bêu xấu.
---
Để làm kịp quần áo cho Hứa Thiến và áo giáp cho Đỗ Như Tùng, Lâm Đạm đúng là liều mạng già, ngay cả hai vị di nương và Thúy Lan đều bị cô nhờ đi làm tráng đinh, cả ngày khóa ở trong phòng thay cô cắt vải vóc. Trước tết Trung thu một ngày, cô không thể đúng hạn giao hàng, Hứa Thiến còn phái người tới thúc giục một lần, cô lần nữa nói xin lỗi, lại nhịn suốt cả một đêm, rốt cuộc làm xong quần áo. Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Thúy Lan, cô rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Phủ Đề đốc nằm ở trung tâm thành, cách ngoại ô một khoảng khá xa, Thúy Lan bỏ tiền mướn một chiếc xe bò, lúc này mới mang được quần áo tới nơi trước khi mặt trời lặn. Cùng lúc đó, Hứa Thiến đang nghênh đón từng tỷ muội tới xem kịch vui.
"Lục tỷ, xiêm áo của tỷ sao còn chưa làm xong?"
"Lục tỷ, sao tỷ nghĩ nông cạn như vậy, đi giao xiêm áo của mình cho một tú nương nhỏ nhoi không có tên tuổi đi làm?"
"Lục muội muội, nếu bây giờ muội không có y phục mặc, ở chỗ tỷ còn có một bộ đồ mới có thể cho muội mượn, nếu không tỷ sai nhà hoàn mang tới nhé?"
Hứa Thiến đã sớm quen cảnh chị em ruột của mình minh tranh ám đấu, rất có kiên nhẫn trả lời từng người. Mọi người thấy nàng không hề nóng nảy, chợt cảm thấy không thú vị, rất nhanh liền rời đi.
Khấu thị xách một cái bọc khẩn cấp chạy vào, "Mau mau mau, đây là xiêm áo dì đi tú trang Mạnh thị làm cho con. Dì sớm đã biết Lâm Đạm gì đó không đáng tin, ra ngoài tiêu tiền làm một bộ cho con, con mau thay đi, khách quý sắp tới!" Vừa nói vừa mở bọc, lấy quần áo ra.
"Không gấp, chờ một chút." Hứa Thiến khoát khoát tay, biểu tình kiên quyết. Chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy Lâm Đạm không giống loại người ăn nói lung tung, không chịu trách nhiệm, nàng nguyện ý cho cô thêm thời gian.
"Con nha đầu chết tiệt này, con còn chờ gì nữa? Từ xế trưa đến này, Hứa Linh nhốt mình trong phòng trang điểm, các tỷ muội khác cũng mặc quần áo mới làm vào rồi, chuẩn bị thỏa đáng, chỉ có con, mặt còn chưa đánh phấn, môi chưa tô son, thậm chí ngay cả mặc bộ quần áo hẳn hoi vào cũng không. Con chẳng lẽ muốn gả cho lão thất phu kia, bị đánh đến chết sao?" Khấu thị vừa nói vừa bắt đầu gạt lệ. Bà đây là vì ai chứ? Vì sao con gái lại không cảm kích?
Hứa Thiến bị chạm tới đáy lòng, lúc này mới để sách trong tay xuống, đi xem bộ quần áo mới làm. Quần nhung màu đỏ cộng thêm áo choàng trắng muốt, trên quần thêu mấy đóa hoa dâm bụt, hình thức quy quy củ củ, không tính là xuất chúng, nhưng tuyệt không khó nhìn.
"Mau thay quần áo đi, dì chải đầu cho con." Khấu thị lần nữa thúc giục.
Hứa Thiến đứng lên, đang định cởi quần áo, chỉ thấy nha hoàn thiếp thân của mình vội vã đi tới, nói: "Tiểu thư, Lâm tú nương đưa quần áo tới, ngài tới nhìn một chút."
"Nhìn cái gì mà nhìn, bộ đó của nàng không cần nữa, trả lại, mặc cái của ta! Mất hơn nửa tháng còn chưa làm xong quần áo, thiếu chút nữa lỡ chuyện lớn của ta, năm lượng tiền đặt cọc kia ta nhất định phải đòi lại..." Khấu thị càng nói càng nhỏ, nhìn chằm chằm bộ váy trong tay nha hoàn thật lâu, sau đó khẽ hô lên đầy kinh ngạc.
Hứa Thiến cũng ngừng thở, mắt lộ vẻ si mê.
"Tiểu thư, ngài mau thay quần áo nhanh lên!" Nha hoàn lo lắng nhắc nhở một câu, hai mẹ con mới phục hồi tinh thần từ vẻ đẹp của y phục.
Khấu thị tùy tiện ném bộ đồ trong tay xuống, vội vội vàng vàng đón lấy bộ quần áo của Lâm Đạm, nhớ lại mình hình như còn chưa rửa tay, đứng chần chờ tại chỗ không dám cầm. Bộ quần áo này quá mức tinh xảo xinh đẹp, bà hoàn toàn không dám động.
Hứa Thiến lập tức cởi quần áo xuống, dè dặt thay váy mới.
Hai khắc sau, nhóm người Đại Hoàng tử đúng giờ tới phủ Đề đốc, ngồi xuống trong vườn hoa. Sân khấu đã sớm dựng xong, nam tân nữ khác phân ra ngồi hai bên, vừa xem cuộc vui vừa dùng bữa, đợi đến khi mặt trăng lên lưng chừng trời, ngẩng đầu lên là có thể ngắm trăng. Lão phu nhân vừa mới khỏi bệnh cũng tới, đang cười hì hì nói chuyện với các cháu gái, Hứa phu nhân và mấy chị em dâu ngồi ở bên cạnh, cử chỉ nhàn nhã.
Đại Hoàng tử tướng mạo anh tuấn, khí chất lạnh lùng, cơ hồ không hề nhìn về phía nữ khách. Các vị tiểu thư lại liên tục nhìn về phía hắn, cũng không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng.
"Lục nha đầu sao vẫn chưa tới?" Lão phu nhân nhìn bốn phía, thấp giọng hỏi.
"Con dâu sẽ phái người đi xem một chút, có lẽ gặp phải chuyện gì, làm trễ nải." Hứa phu nhân nói.
"Quần áo của Lục tỷ còn chưa làm xong, lúc này đang gấp gáp lắm ạ." Lão Bát cười hì hì nói.
"Sắp bắt đầu yến tiệc rồi mà quần áo vẫn chưa làm xong?" Lão phu nhân nhìn con dâu một cái thật sâu.
Hứa phu nhân nhỏ giọng nhẹ nhàng giải thích: "Con đã sớm dặn dò tú nương của tú trang Mạnh thị tăng ca làm việc để xong kịp quần áo của các cô nương trong phủ, Lục nha đầu lại khăng khăng không muốn, đi tìm tú nương bên ngoài làm cho mình. Tú nương kia là người nhà họ Lâm đã lụi bại kia, vừa học thêu thùa không bao lâu, không quá quen tay, làm chậm trễ kỳ hạn. Con đã gạt Lục nha đầu làm bộ quần áo khác, để Khấu di nương đưa qua rồi. Mẹ, mẹ chớ lo lắng, Lục nha đầu rất nhanh liền tới."
Lão phu nhân vẻ mặt nghiêm nghị thở dài: "Không nghĩ tới lão Lục cũng không bớt lo." Dứt lời nhìn về phía Hứa Linh, không nhịn được tán dương: "Thất nha đầu hôm nay thật xinh đẹp, sắp khiến đôi mắt già của bà hoa lên rồi đấy!"
Hứa Linh che miệng, giống như ngượng ngùng, sau đó thật nhanh nhìn về phía Đại Hoàng tử một cái, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
Đại Hoàng tử xưa nay không quá để ý nữ sắc, sở dĩ chú ý tới Hứa Linh, là bởi đối phương ăn mặc quá mức chói mắt. Nàng hôm nay mặc một chiếc áo ngắn hở nửa cánh tay, áo lót bên trên do lụa trắng mỏng chế thành, ống tay áo rộng lớn, vô cùng phiêu dật mềm mại, thắt lưng khảm đầy châu ngọc khiến vòng eo nhỏ nhắn của nàng trông đầy đặn không chút dư thừa, quần dùng tơ lụa màu đỏ, mặt trên thêu hoa mẫu đơn lớn đang nở rộ, mỗi một đóa mẫu đơn đều có nhụy xếp bởi rất nhiều trân châu nhỏ như hạt gạo, cánh hoa dùng chỉ thêu màu đỏ bạc mỏng như lông đuôi ngựa đan thành, dưới ánh nắng chiều tỏa sáng lấp lánh, ung dung hoa quý, rất nhiều miếng phỉ thúy mỏng hợp thành lá hoa mẫu đơn, màu ngọc oánh nhuận, vô cùng có cảm xúc.
Kiểu xâu châu báu vào chỉ rồi thêu lên này là kỹ thuật thêu sáng tạo bởi tú nương của Việt tỉnh (Quảng Đông và Quảng Tây), sau đó được Mạnh Tư mang tới Chiết Giang phát huy. Nàng rất ít khi sử dụng phương pháp thêu này, một là bởi quá hoang phí, người bình thường không chi trả nổi; hai là bởi quá mức diễm lệ, người bình thường căn bản không đè ép được.
Nhưng Hứa Linh hoàn toàn không cần lo lắng hai điểm này, nàng vốn sở hữu dáng dấp hết sức diễm lệ, hôm nay lại mặc chiếc váy do Mạnh Tư đặc biệt chuẩn bị cho nàng, thật là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, đẹp đến cực kỳ bá đạo. Cho dù lạnh lùng như Đại Hoàng tử, cũng bị thu hút tầm mắt.
Hứa phu nhân vô cùng hài lòng với việc này, thầm nghĩ nhất định phải đưa thêm một phần hậu lễ cho Mạnh tú nương mới được.
Đúng vào lúc này, Hứa Thiến chậm rãi đi tới, vẫn im hơi lặng tiếng giống ngày thường, không hoảng hốt không vội vàng, nhưng lại khiến tất cả mọi người không kìm lòng được nhìn về phía nàng. Đại Hoàng tử vốn chỉ tùy ý liếc nàng một cái, sau đó ánh mắt dính chặt, một cổ nóng bỏng khó có thể dùng lời diễn tả từ trong đôi mắt đen nhánh của hắn tràn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play